Tô Diệp vô tội tựa vào trên ngực của anh, trong lòng biết rõ Đỗ Hành có tật xấu khi rời giường, buổi sáng thứ bảy bị đánh thức, tất nhiên tâm tình của Đỗ Hành không tốt, sợ là người đánh thức anh sắp gặp tai ương.
Bởi vì nằm sát ở trong ngực Đỗ Hành, Tô Diệp có thể mơ hồ nghe được giọng nói bên đầu kia điện thoại, là một giọng nữ trong trẻo êm tai, đối phương cười hỏi Đỗ Hành cái gì. Đỗ Hành vẫn tức giận, nói đối phương một câu, ngược lại đối phương không giận, cười lên ha hả, cười đến không chút kiêng kỵ.
Tô Diệp cúi đầu, cô đã nghe qua giọng nói này, là Trịnh Huân, một luật sư ở Sở Sự Vụ vô cùng nổi tiếng. Trịnh Huân và Đỗ Hành có quan hệ rất tốt, bình thường lui tới tương đối nhiều. Tô Diệp âm thầm nghĩ, Trịnh Huân đối với Đỗ Hành mà nói, ít nhất cũng coi là hồng nhan tri kỷ thôi.
Ít nhất đây là buổi sáng thứ bảy, Đỗ Hành còn ôm vợ ở trong chăn thì Trịnh Huân liền bắt đầu gọi điện thoại, hồng nhan này khó tránh khỏi có chút quá không tri tâm rồi.
Lúc Tô Diệp đang rối rắm trong lòng, Đỗ Hành thuận miệng nói mấy câu với Trịnh Huân, đã nói câu ngày mai gặp, sau đó đã cúp điện thoại.
Đỗ Hành tiện tay để điện thoại di động lên bàn, mạnh mẽ ôm lấy cánh tay Tô Diệp làm cô ngã xuống giường: "Thời gian còn sớm, mới tám giờ, em có muốn ngủ thêm một lát nữa không ?"
Tâm tình Tô Diệp có chút xuống thấp, mắt khép hờ, lạnh nhạt nói: "Ngủ không được." Đỗ Hành biết, môt khi Tô Diệp bị đánh thức liền rất khó ngủ.
Đỗ Hành cũng nghĩ đến việc này, trên mặt liền có vài phần áy náy, bàn tay nâng lên thương tiếc vuốt ve tóc mái của Tô Diệp: "Vậy thì em nằm thêm một lát nữa đi."
Tô Diệp từ chối cho ý kiến, nhắm mắt không nói.
Đỗ Hành đắp kín chăn thay Tô Diệp lần nữa, cúi đầu dịu dàng nói ở bên tai cô: "Ngoan, về sau anh cũng sẽ tắt điện thoại di động, có được hay không?"
Tô Diệp nhẹ nhàng"Ừ" một tiếng, mềm mại nói: "Được."
Đỗ Hành nhìn bộ dáng cô nhu thuận, nở nụ cười, anh cầm ngón cái cọ xát đôi môi đỏ tươi mềm mại của cô lại nhẹ giọng dặn dò: "Em nằm một lát nữa, đợi lát nữa nhớ đi xuống ăn điểm tâm." Nói xong anh đứng dậy đi rửa mặt.
Thật ra thì Tô Diệp thực sự ngủ không được, trước tiên cô ở trên giường lười biếng nằm một lát, sau khi Đỗ Hành rửa mặt xong rồi đi tới trước giường, cô liền nhắm mắt lại giả vờ ngủ mất, cảm giác được sau khi Đỗ Hành lưu luyến một lần ở bên người cô mới đi xuống lầu, cô mới mở mắt.
Vợ chồng bọn họ gặp nhau mỗi tuần đều vào Chủ nhật, có lúc Chủ nhật vừa đúng lúc cô gặp bất tiện, anh cũng chỉ là có thể ôm ở trên giường mà thôi. Tính như vậy mà nói, thời điểm hai vợ chồng có thể thật sự đoàn tụ ở trên giường trong một tháng cũng không quá bốn lần. Vì vậy, mỗi lần Đỗ Hành gặp mặt luôn đòi hỏi cô rất nhiều.
Tuy nhiên có lúc Tô Diệp tự suy nghĩ đây cũng không phải là chuyện gì xấu, dù sao giữa vợ chồng có nhiệt tình cũng hơn tương kính như tân, nhưng cô cũng mới mười chín tuổi mà thôi, còn không có hứng thú đối với loại chuyện như vậy, huống hồ bình thường Đỗ Hành coi như chững chạc kín kẽ nhưng khi ở trên giường lại mạnh mẽ như thật sự muốn mạng người, cho nên cô luôn vô tình hay cố ý tránh né việc này.
Sau khi Tô Diệp vội vàng rửa mặt, mắt thấy đã qua chín giờ mấy phút, cô nhanh chóng mặc quần áo rồi đi xuống dưới lầu. Xuống lầu đến phòng ăn, chỉ thấy đồ ăn đã sớm dọn xong, bà Trần đứng hầu ở một bên, tay thuận của Đỗ Hành cầm tờ báo ngồi ở trước bàn ăn chờ.
Tô Diệp có chút áy náy mà nở nụ cười: "Em lại xuống chậm, anh nên ăn trước đi."
Đỗ Hành để tờ báo xuống, ung dung liếc nhìn Tô Diệp, phát hiện bên má cô ửng đỏ: "Không cần phải gấp, dù sao hôm nay cũng là thứ bảy, trễ một chút cũng không sao cả."
Đỗ Hành thói quen, chỉ cần ở nhà, nhất định sẽ cùng ăn điểm tâm với Tô Diệp. Nếu như Tô Diệp chậm, anh sẽ chờ Tô Diệp.
Ăn điểm tâm phải ngồi nghiêm chỉnh, thỉnh thoảng Đỗ Hành sẽ dặn dò Tô Diệp không được kén ăn, dáng vẻ nói chuyện cực kỳ nghiêm túc nghiêm túc, không giống một chồng ngược lại càng giống như cha cô. Tô Diệp cũng không phải cảm thấy kỳ quái, cô đã thành thói quen. Đỗ Hành người này rất kỳ quái, ở bất kỳ chỗ nào, anh cũng giống như một cái đồng hồ báo thức có độ chính xác cao. Dĩ nhiên, ngoại trừ trên giường.
Sau khi ăn cơm xong, Đỗ Hành ngồi ở trong phòng khách xem báo chí, Tô Diệp rất muốn đi lên lầu, nhưng cô biết Đỗ Hành hi vọng cô cũng ngồi ở chỗ này, vì vậy cô đành phải bất động.
Tô Diệp nghiêm túc nhìn tờ báo Đỗ Hành đang đọc, cô không nhịn được nghĩ, các cặp vợ chồng khác trên đời chung sống như thế nào đây?
Cô cố gắng nhớ lại khi cha mẹ cô sống chung với nhau, cô nhớ sau khi ăn xong họ sẽ tản bộ cùng nhau, tay nắm tay, thỉnh thoảng cha cô còn có thể hôn khóe môi của mẹ. Trong ấn tượng của Tô Diệp, không khí cuộc sống chung của cha mẹ luôn hòa thuận ấm áp.
Cô tưởng tượng nếu mình và Đỗ Hành như vậy, không biết sẽ như thế nào? Đỗ Hành sẽ hôn khóe môi của cô sao? Sẽ cười và cùng cô thưởng thức hoa Lavender trong vườn sao?
Tô Diệp thở dài ở trong lòng, thật ra thì Đỗ Hành cũng sẽ cười với mình, theo bà Trần nói đó là nụ cười mang theo cưng chiều, nhưng theo Tô Diệp, bên trong nụ cười đó luôn mang theo một loại cảm giác nhàn nhạt mông lung. Cô không hiểu Đỗ Hành, vì vậy cô cảm thấy đó là nụ cười ngăn cách thiên sơn vạn thủy, cô thấy không rõ tâm tư phía sau nụ cười này.
Cô, cũng không hiểu anh.
Tô Diệp không nhịn được nghĩ, rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào mới có thể đoán được suy nghĩ của người đàn ông trước mắt này? Người phụ nữ như thế nào mới có thể nắm chắc tâm sự người đàn ông này? Sẽ có người phụ nữ như vậy sao? Nhớ tới nụ cười vô câu vô thúc trong điện thoại buổi sáng, cô không nhịn được nghĩ, người phụ nữ kia có phải là. . . . . . Trịnh Huân hay không?
Khi nghĩ tới những việc này, Tô Diệp cũng không có ý tứ chua xót gì, trong lòng cô biết, mình và Đỗ Hành không thể nói là tình yêu, dù sao hai người đăng ký kết hôn, về sau phải vĩnh viễn ở chung với nhau. Cánh của mình vô cùng non nớt, mình không có cách nào bảo vệ mình, cho nên anh nhất định phải sống ở dưới cánh tay người đàn ông này. Mà người đàn ông đấy. . . . . . Tô Diệp cúi đầu, lặng lẽ nhớ lại đôi câu vài lời mà cô tình cờ nghe được trước kia.
Bỏ qua tài sản kếch xù mà Tô Diệp thừa kế sang một bên, khi còn sống cha của Tô Diệp có 30% cổ phần ở công ty Đỗ Hành, mà Đỗ Hành mình cũng chỉ có 45% mà thôi. Chỉ có Đỗ Hành được hưởng 30% cổ phần mà Tô Diệp thừa kế, anh mới có quyền uy tuyệt đối giữa các thành viên hội đồng quản trị.
Khi cha mẹ của Tô Diệp vẫn còn sống thì Tô Diệp còn là một thiếu nữ ngây thơ, cô cũng từng mơ ước tình yêu tốt đẹp mà trong sách nói đó. Chỉ là đây tất cả theo cha mẹ Tô Diệp rời đi mà sẽ không bao giờ nhớ tới nữa, đối với cô gái nhỏ tuổi có tài sản hàng tỉ, tình yêu đơn thuần quá mức xa xỉ, cô chỉ cầu an ổn vượt qua cuộc đời này.
Đỗ Hành ngẩng đầu lên từ trong tờ báo, chăm chú nhìn vợ của mình ở trước mặt, khẽ cười một tiếng hỏi: "Hôm nay em luôn nhìn anh sao?"
Đỗ Hành đã qua 30 một chút, chính là tuổi phong nhã hào hoa, còn nữa bộ dạng của anh vốn anh tuấn, chỉ vì bình thường anh quá mức lạnh lùng thâm trầm mà làm cho người ta có cảm giác nặng nề. Hôm nay anh mang theo nụ cười khẽ nhìn vợ mình, ngược lại giống như gió xuân thổi qua trời đông giá rét, làm cho lòng người sinh lòng say mê.
Tô Diệp nhớ tới suy nghĩ của mình buổi sáng, chính mình cũng cười khẽ, chỉ là cũng không trả lời. Thật ra thì cô cũng hiểu, Đỗ Hành cũng không thật sự muốn câu trả lời của cô.
Đỗ Hành thấy bộ dạng Tô Diệp cười, dứt khoát buông tờ báo xuống, ý bảo Tô Diệp ngồi ở bên cạnh mình. Tô Diệp nhìn sang người giúp việc dọn dẹp bên cạnh, có chút ngượng ngùng.
Đỗ Hành khẽ "Khụ" một tiếng, người giúp việc rất hiểu chuyện mà lui xuống.
Tô Diệp nhẹ nhàng đứng lên, ngồi ở bên cạnh Đỗ Hành, Đỗ Hành giơ tay lên vòng qua ôm cô, khàn khàn hỏi: "Em có muốn đi chơi hay không? Hay là đi dạo phố?"
Tô Diệp lắc đầu: "Không cần."
Vật dụng cần thiết trong nhà hằng ngày tự có bà Trần quan tâm, mà quần áo bình thường của cô cũng có người đưa lên định kỳ, cô không cần đi chơi, càng không cần đi dạo phố.
Hiển nhiên Đỗ Hành cũng không biết hai vợ chồng phải làm những gì vào chủ nhật, cho nên anh giơ tay giúp cô vén vén tóc phía sau hỏi: "Mới vừa rồi em nghĩ gì thế?"
Tô Diệp tựa vào trên bả vai anh, suy nghĩ một chút mới cẩn thận trả lời: "Em nghĩ tới cha mẹ em."
Đỗ Hành nghe thế, nhíu mày nói: "Nhớ ba mẹ em sao? Vậy nếu em muốn chúng ta đi thăm bọn họ một chút được?" Đỗ Hành nói thăm bọn họ, dĩ nhiên là mang theo Tô Diệp đi tảo mộ.
Tô Diệp lắc đầu một cái: "Thôi, em chỉ nhớ tới chuyện trước kia của họ thôi."
"Chuyện gì?" Tô Diệp cũng không thích nói quá nhiều về chuyện của cha mẹ cô, khó được hôm nay Tô Diệp nhắc tới, Đỗ Hành thuận tiện hỏi thêm mấy câu.
Tô Diệp khẽ thở dài: "Không có gì á..., em chỉ nhớ đến hoa Lavender trồng trong sân nhà trước kia, cha sẽ mang mẹ đi tản bộ."
Đỗ Hành vừa nghe cười: "Việc này dễ làm thôi, lát nữa anh cho người trồng hoa Lavender trong vườn nhà chúng ta, sau đó anh mang em đi tản bộ, có được hay không?"
Tô Diệp có một chút cảm động, khéo léo gật đầu: "Được."
Thật ra thì, kỳ thật trước kia trong vườn của nhà cô ngoại trừ hoa Lavender, còn có rất nhiều loài hoa khác. Trong lương đình nhà cô còn có một chiếc đàn Piano, sau khi mẹ đi tản bộ sẽ qua đó đánh đàn.
Chỉ là Tô Diệp dĩ nhiên không nhắc tới những việc này với Đỗ Hành.
Kể từ khi cha mẹ không còn, Tô Diệp chưa từng sờ qua đàn Piano.