Đỗ Hành lại bình tĩnh tự nhiên: "Hiện tại quá muộn." Anh cũng không giải thích quá nhiều, chỉ một câu nói như vậy, khiến cho Tô Diệp hiểu, Đỗ Hành quyết định chủ ý muốn qua đêm ở trường học rồi.
Tô Diệp không còn cách nào nhíu mày: "Như vậy không được, bị người ta phát hiện thì nguy rồi."
Đỗ Hành nghe thế, dừng bước lại, quay đầu lại xem xét kỹ lưỡng Tô Diệp, sau một lúc lâu bên môi kéo một đường cong: "Thế nào, sợ anh gặp được người khác sao?"
Tô Diệp lắc đầu, nhẹ nói: "Anh biết, em không có ý này."
Đỗ Hành không nói gì nữa, dắt tay Tô Diệp đi thẳng lên lầu. Đi ngang qua phòng trông coi ở cửa chính ký túc xá thì Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn«tửđinh»hương Tô Diệp còn lo lắng bị dì quản lý ký túc xá gọi lại, nhưng đi thẳng đến trong thang máy, dì kia giống như hoàn toàn không chú ý tới Đỗ Hành.
Đúng lúc trong thang máy không có người nào, sau khi ra khỏi thang máy, Tô Diệp đi ra ngoài trước, lấm lét nhìn trái phải một lần, thừa dịp trong hành lang cũng không có người khác đi lại, vội vàng lôi kéo Đỗ Hành đi vào phòng rồi.
Sau khi vào nhà, Đỗ Hành buông tay Tô Diệp ra, đi tới ngay giữa phòng, quan sát bài trí trong căn phòng ký túc xá đơn này.
Tô Diệp chợt có loại cảm giác kỳ lạ, giống như khuê phòng của một cô gái bị người xông vào mặc cho người tùy ý quan sát. Thật ra thì kể từ khi cô mười ba tuổi bắt đầu cuộc sống đi theo Đỗ Hành, ở trước mặt Đỗ Hành cô gần như không có gì riêng tư, tất cả của cô đều rộng mở ở trước mặt Đỗ Hành, thế cho nên cho dù khi bọn họ kết hôn, cô cũng không cảm thấy có gì không được tự nhiên. Nhưng hôm nay, Đỗ Hành quan sát như vậy khiến cho cô có loại cảm giác không gian cá nhân bị xâm nhập.
Đúng lúc này, Đỗ Hành gật đầu một cái: "Người có thể ở miễn cưỡng, uất ức cho em."
Tô Diệp khẽ cười, cô cũng biết Đỗ Hành sẽ cho rằng như vậy, cô nhàn nhạt cười nói: "Đây là trong trường học, tất cả mọi người như vậy, huống hồ so sánh với những bạn học khác, căn phòng của em đây đã đầy đủ rồi." Cô nhớ tới ánh mắt hâm mộ căn phòng ký túc xá này của đám người Dương Kỳ Kỳ.
Nhưng Đỗ Hành lại tới đây, như có như không nắm được tay của cô nói: "Em không giống vậy." Giọng nói của anh trầm thấp dịu dàng, nghe vào trong tai Tô Diệp cũng là vừa động.
Bên môi Tô Diệp hiện lên một ý cười bất đắc dĩ, cô nhớ tới một màn trên sân thể dục lúc ban ngày, có lẽ Đỗ Hành đúng, Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn«tửđinh»hương mình và bạn học khác không giống nhau.
Đỗ Hành nhìn đồng hồ một chút, lúc này đã không còn sớm, anh giơ tay nới lỏng cà vạt ra, vẻ mặt tự nhiên mà nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút đi, em tắm trước đi."
Tô Diệp nhìn động tác trên tay Đỗ Hành, cô chợt phát hiện, so với Thạch Lỗi hào hứng phấn khởi trên sân bóng, Đỗ Hành thật sự là quá mức vững vàng, anh giống như có thể khống chế tất cả sự vật ở trong tay của anh, anh vĩnh viễn bình tĩnh trấn định tự nhiên như vậy, con mắt tối tăm sâu xa của anh vĩnh viễn làm cho người ta suy nghĩ không ra.
Đỗ Hành cảm thấy ánh mắt của Tô Diệp, anh dừng động tác trong tay lại, ngước mắt nhìn sang: "Thế nào?"
Tô Diệp vội vàng lắc đầu: "Không có việc gì không có việc gì, em đi tắm."
=== =====
Cái giường này của Tô Diệp thật sự không lớn, ít nhất so với loại giường siêu cấp lớn cố ý đặt làm từ Italy ở trong phòng ngủ của cô và Đỗ Hành mà nói, cái giường này thực sự nhỏ đến đáng thương. Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn«tửđinh»hương Khi thân hình cao lớn của Đỗ Hành nằm ở phía trên thì Tô Diệp càng cảm thấy Đỗ Hành thật sự chịu uất ức, uất ức này còn bởi vì mình mà chịu.
Tô Diệp có chút áy náy : "Ngày mai em liền về nhà."
Đỗ Hành từ chối cho ý kiến, anh ôm Tô Diệp vào trong ngực, vạch khăn tắm, ném sang một bên.
Tô Diệp nằm ở Đỗ Hành trong ngực co rúm phía dưới lại, lúc này cô mới phát hiện ra tối nay Đỗ Hành có chút khác biệt với thường ngày, ít nhất Đỗ Hành thường ngày là dịu dàng lễ độ, lễ độ đến tuyệt đối không làm được loại động tác ném khăn tắm tới trên mặt thảm này.
Mà động tác này chỉ là một bắt đầu thôi, sau Đỗ Hành khiến Tô Diệp không nhịn được run run một cái. Anh hôn lên cánh môi của cô, không đợi cô mở ra cho anh, cứng rắn gõ mở răng tiến quân thần tốc, Tô Diệp thở dốc không đều đặn, tay nhỏ bé vô dụng bắt cánh tay anh lại muốn cho anh chậm một chút, nhưng Đỗ Hành không những không ngừng, ngược lại đầu lưỡi bá đạo mạnh mẽ không chút kiêng kỵ ở giữa môi răng cô trêu chọc, quấn quít, mút vào.
Hai gò má Tô Diệp ửng hồng, đôi mắt kinh hoảng, chỉ muốn thoát khỏi anh, nhưng hai cánh tay Đỗ Hành như sắt, giam cầm Tô Diệp nhỏ nhắn mềm mại ở trong đó thật chặt, Tô Diệp hoàn toàn không cách nào nhúc nhích; Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn«tửđinh»hương cô bất lực mà ngửa mặt ra sau, nhưng sau ót lại bị bàn tay Đỗ Hành ôm thật chặt, cô tránh anh liền vào, cô trốn tránh trong lòng bàn tay anh, bị hôn đến liên tục rung động trong lòng bàn tay của anh.
Tô Diệp nức nở nghẹn ngào đứng lên, cô không hiểu Đỗ Hành làm sao vậy, trong đầu cô hỗn loạn tưng bừng, chẳng lẽ là anh biết việc ban ngày rồi hả? Chẳng lẽ là anh biết chuyện của Thạch Lỗi rồi hả?
Động tác dưới môi của Đỗ Hành bá đạo, con ngươi cũng nhìn chằm chằm ánh mắt của Tô Diệp, lúc này vẻ mặt Tô Diệp mê mang kinh hoàng nhìn anh, trong dôi mắt liền tối sầm lại, sau đó miệng anh buông ra, tay cũng thả lỏng sức lực.
Rốt cuộc Tô Diệp bị buông ra, miệng to hít khí, đang muốn ngồi dậy, nhưng vào lúc này Đỗ Hành chợt áp xuống lần nữa, khẽ nhếch mở môi, hung hăng hôn xuống ở trên môi Tô Diệp.
Tô Diệp ủy khuất ô một tiếng, đau quá!
Đỗ Hành nhìn cánh môi Tô Diệp này chịu đủ chà đạp, trong mắt hiện ra vẻ hài lòng, một cái tay của anh vẫn ôm cái ót của Tô Diệp, Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn«tửđinh»hương một cái tay khác còn lại là dùng ngón cái mang theo vết chai nhẹ nhàng cọ xát gò má của Tô Diệp, hạ thấp giọng ở bên tai cô dịu dàng nói: "Ngoan, không khi dễ em nữa."
Tô Diệp bất mãn giãy giụa, trên miệng anh ngược lại nói dễ nghe, rõ ràng đã sớm khi dễ qua rồi.
Đúng lúc này, Đỗ Hành ép xuống lần nữa, Tô Diệp co rúm người lại, cô không cần một lần nữa rồi. Thế nhưng bây giờ Đỗ Hành hôn cũng không có khi dễ môi của cô, mà trực tiếp rơi xuống trên cổ Tô Diệp.
Cổ trắng nõn ưu nhã, da thịt không có bất kỳ một tỳ vết nào, trẻ tuổi mà nhiều xúc cảm đàn hồi, Đỗ Hành hôn xuống, nặng nề, sau đó một vết hôn nhìn thấy mà hoảng cứ như vậy in dấu xuống.
Tô Diệp giơ tay lên muốn đẩy, không phải như vậy, trước kia không phải như vậy, Đỗ Hành chưa bao giờ lại đối đãi với cô như vậy.
Tô Diệp hàm chứa nước mắt ủy khuất nghĩ, Đỗ Hành luôn luôn dịu dàng chân thành đối với mình, anh lại chưa bao giờ làm đau mình.
Nhưng lúc này Đỗ Hành lại làm đôi mắt Tô Diệp nước mắt lưng tròng, môi của anh đi xuống một đường dọc theo cổ dài nhỏ này, lúc đi tới nơi xinh xắn mà đầy đặn mượt mà, Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn«tửđinh»hương hai ngón tay kẹp lại chỗ đậu đỏ của cô, nhẹ nhàng trêu chọc, sau đó dùng môi ngậm, như thưởng thức một loại món ngon thượng hạng, chạm rãi bú mút.
Tô Diệp bị làm giật mình lần nữa, cổ cô hơi ngửa lên, môi bị giày vò đến mức đỏ lên khẽ mở, hai mắt mê mang nén từng giọt lệ. Đỗ Hành bá đạo mà ung dung tiếp tục động tác trên ngón tay và trên môi, Tô Diệp thở hổn hển hừ hừ kháng nghị: "Không cần, em không thích như vậy."
Đôi tay Đỗ Hành vẫn trấn định như lúc ban đầu, dĩ nhiên hơi thở đã không yên, nghe được Tô Diệp nói như vậy, trong con ngươi anh thoáng hiện lên sắc màu mịt mờ, trong miệng khàn khàn mà nói: "Làm sao bây giờ đây, anh lại thích như vậy."
Đỗ Hành tỉ mỉ túm lấy tất cả sợi tóc của Tô Diệp ở một bên, sau đó lật người, áp chế Tô Diệp.
Trên người Tô Diệp nặng nề, càng bất mãn, hai chân đá đạp lung tung: "Hôm nay anh thật là lạ, em không muốn. . . . . ."
Đỗ Hành không có nghe được tất cả lời Tô Diệp đã nói, sau khi anh dùng chân của mình chân kẹp chặt hai chân Tô Diệp, môi lưỡi của mình bắt đầu tiếp tục cuộc hành trình.
Đây là một hành hạ gian nan, cô được nuôi lớn trong sung sướng giàu sang, cô tốt đẹp mà mềm mại, cô vẫn được Đỗ Hành nâng ở lòng bàn tay, cho dù bọn họ sinh hoạt vợ chồng, cho dù đêm tân hôn của bọn họ, cho tới bây giờ Đỗ Hành đều cẩn thận, khắc chế thong dong, tuyệt đối sẽ không để cho cô bị chút xíu tổn thương.
Môi nóng bỏng mà bá đạo, lướt qua trên da thịt nhẵn nhụi giống như đóa hoa yêu kiều, lưu lại vô số vết hôn, kích thích một luồng sóng hơi nóng và khẽ run trong cơ thể Tô Diệp. Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn«tửđinh»hương Cuối cùng Đỗ Hành rốt cuộc đã đi đến nơi mẫn cảm nhất của Tô Diệp, lúc này Tô Diệp đã không biết làm sao, cô nắm chặt bả vai Đỗ Hành, móng tay gần như bấm vào trong bắp thịt rắn chắc của Đỗ Hành.
Tô Diệp cuống quít lắc đầu, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Em không muốn!"
Ai biết Đỗ Hành lại cắn răng nói: "Không thể không muốn." Giọng điệu kiên định, chân thật đáng tin.
Anh cúi đầu, rẽ vùng cỏ thơm tiêu điều lạnh lẽo.
Khi môi nóng bỏng của anh đụng chạm đến nơi thần bí của cô thì cô phát ra một tiếng "A" mềm mại, cổ thon dài không tự chủ ngửa ra sau, tóc dài đen nhánh mềm mại rung động theo, rải rác ở trên cái chăn cotton màu tím nhạt.
Thân thể Tô Diệp vẫn giống như lục bình, theo động tác phía dưới của Đỗ Hành mà rung động nhè nhẹ, cô chỉ có thể sử dụng đôi tay bất lực nắm chặt bả vai vững chắc mà không rung chuyển của Đỗ Hành. Tô Diệp cảm thấy xấu hổ và không biết làm thế nào, cô có thể cảm giác được nước chảy ở dưới người mình. Cô nhíu chặt lông mày thanh tú tinh tế, hàm răng trắng noãn chỉnh tề cắn môi dưới, cắn đến mức môi dưới giống như ra máu. Nhưng từ trong môi cô, vẫn sẽ phát ra tiếng thở khẽ vụn vặt mà đè nén, đó là môi lưỡi người đàn ông phía dưới kia giống như ác ý quấy lên, cùng với tham lam mút vào gây ra.
Cũng không biết trải qua bao lâu, lâu đến mức Tô Diệp cho là loại hành hạ này không có thời điểm tận cùng, Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn«tửđinh»hương môi lưỡi Đỗ Hành rốt cuộc dừng động tác lại, cúi người chăm chú nhìn Tô Diệp bị anh đè ở phía dưới.
Con gái mười chín tuổi, sạch sẻ giống như sen tuyết trên núi, nhưng hôm nay gương mặt tinh tế của cô ửng hồng lên sao lại mê người vậy, môi mềm mại giống như cánh hoa rực rỡ sau khi trải qua gió lớn mưa rào, mà đôi mắt cô nửa khép nửa mở, hỗn hợp giữa hồn nhiên và quyến rũ.
Hầu kết của Đỗ Hành khẽ động, đôi mắt càng tối tăm nặng nề.
Tô Diệp vốn cho là anh rốt cuộc muốn bỏ qua cho mình, đúng lúc thở phào nhẹ nhõm, lại không ngờ bỗng cảm thấy nơi mềm mại ướt át có một vật cứng nóng bỏng bừng bừng chống đỡ đi lên, thân thể cô run lên, trái tim căng thẳng, con ngươi kinh hoàng nâng lên, lông mi khẽ run, đúng là không thể ức chế nỗi sợ hãi.
Nếu là thường ngày, Đỗ Hành tất nhiên đau lòng hơn cô, không thể thiếu từ ngữ dịu dàng đến an ủi, nhưng hôm nay Đỗ Hành lại không giống như ở nhà, anh chỉ là dùng tay đè chặt Tô Diệp, sau đó thắt lưng dùng sức trầm xuống dưới. Lối vào đã sớm bởi vì nước chảy mà hóa thành một bãi bùn nhão, anh lại cứng rắn như thế dĩ nhiên là phân băng phá ngọc thẳng vào chỗ sâu.
Tô Diệp hít vào một hơi, Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn«tửđinh»hương nhắm mắt lại, yên lặng thừa nhận cảm giác cự vật tiến vào trong cơ thể này.
Một khi Đỗ Hành tiến vào, liền di chuyển chậm rãi. Lúc bắt đầu coi như dịu dàng, sau đó động tác từ từ tăng nhanh sâu hơn, nhanh đến mức Tô Diệp cũng đè nén không nổi nữa mà phát ra tiếng rên yêu kiều, sâu đến mức chân mày Tô Diệp nhíu chặt hơn. Bả vai gầy yếu và vòng eo mảnh khảnh của cô theo lực đánh vào cực lớn mà không ngừng lắc đưa qua lại ở trên gối đầu màu tím nhạt, lắc lư giống như dương liễu bị gió bão tàn phá. Cô di chuyển qua lại nên tóc dài đã sớm tản ra, người đung đưa tạo ra đường cong quyến rũ, rõ ràng sức lực của người đàn ông trên người kia lại tiếp tục mạnh mẽ.
"Đỗ Hành. . . . . . Anh . . . . . Anh làm sao vậy. . . . . . Ô. . . . . ." Nước mắt Tô Diệp chảy xuống , cô chưa bao giờ bị đối đãi như thế, thậm chí cô sợ, rõ ràng bây giờ Đỗ Hành không phải người cô quen thuộc.
Trả lời Tô Diệp chỉ có thở dốc nặng nề, động tác Đỗ Hành chẳng hề dừng lại, anh vẫn điên cuồng đoạt lấy cô, tròng mắt u ám sâu không thấy đáy, nhìn chằm chằm cô vợ quyến rũ xốc xếch phía dưới anh.
Tô Diệp nhắm mắt lại, nâng cánh tay trắng noãn mảnh khảnh lên, ôm lấy bả vai dày rộng của người đàn ông này.
Khi Tô Diệp vòng trên mình thì thân hình Đỗ Hành đang chạy nước rút dừng lại, chỉ là ngay sau đó động tác của anh liền hung hăng lật khuấy đâm chen vào ở trong cơ thể cô hơn.
Cô gái nhỏ yếu đuối này là của anh, động tác của anh mang theo chiếm hữu nồng đậm, biểu thị chủ quyền công khai của anh đối với thân thể người phụ nữ này, mà thậm chí trong động tác ngây ngô dẫn theo mấy phần ý tứ khủng hoảng.
Khi tóc dài của Tô Diệp đã xốc xếch không chịu nổi, khi gối đầu sớm bị bọn họ đánh rơi trên mặt đất, Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn«tửđinh»hương khi trên ván giường chất lượng tốt cũng phát ra tiếng kẽo kẹt thì tiếng phụ nữ khóc khẽ rên rỉ trộn lẫn với tiếng thở dốc người đàn ông nặng nề vang vọng ở trong nhà, còn có tiếng nước chảy cùng với tiếng va chạm này khiến cho người ta tưởng tượng xa vời.
Một tay Đỗ Hành chợt ôm lấy phía dưới của Tô Diệp, để cho hai chân giang rộng ra của cô gác ở trên vai mình, sau đó đỡ eo nhỏ nhắn của Tô Diệp, bắt đầu chạy nước rút sau cùng.
Hai chân thon dài run rẩy ở bả vai người đàn ông, run rẩy không kiềm chế được, cuối cùng Đỗ Hành chợt phát ra một tiếng gầm nhẹ, rốt cuộc người anh dùng sức, chôn vào chỗ sâu nhất trong thân thể Tô Diệp.
Tô Diệp chỉ cảm thấy một cỗ nóng bỏng trong cơ thể, sau đó chợt giống như có thứ gì đó bùng nổ ở trong người, giống như khi còn bé được chơi pháo hoa ở trong vườn hoa viên, đầy trời đầy đất, bung ra không chút kiêng kỵ.
Tô Diệp thầm khóc, nước mắt chảy xuống lần nữa, cô mờ mịt cảm nhận rung động và run rẩy trong cơ thể một lần lại một lần kia.
Cô cảm thấy thân thể của mình bị Đỗ Hành biến thành một bãi bùn nhão, mềm đến mức giống như không còn là của mình nữa.