Môi nóng bỏng của Đỗ Hành hôn ở trên môi mềm mại của Tô Diệp, nhìn gò má như ngọc của Tô Diệp nổi lên sắc hồng mơ hồ, anh càng thở dốc, ngược lại nụ hôn tỉ mỉ rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, một chút xíu từng tấc, cuối cùng nụ hôn của anh rơi vào trên lông mi dầy ướt át khẽ run như cánh bướm lần nữa, đau lòng an ủi sự lo lắng của cô, hôn lên vệt nước mắt của cô.
Giọng nói của anh khàn khàn trầm nhẹ vọng về trong lòng cô: "Bé ngốc, trên thế giới này em chỉ có anh, biết không?"
Tô Diệp nghe nói như thế, mở cặp mắt mê mang ra, chỉ thấy đè ở phía trên cô chính là người đàn ông khiến cô vĩnh viễn nhìn không thấu. Anh ở trước mặt mình giống như đám sương mù dày đặc, nhưng anh nắm giữ tất cả của mình, mình hoàn toàn không thể động đậy chút nào.
Cô không nhịn được chảy nước mắt lần nữa: "Em chán ghét anh. . . . . ." Cô khóc nói như vậy.
Đỗ Hành thay đổi tư thế, dùng bàn tay nâng đầu nhỏ của cô lên, cùng cô mắt đối mắt mũi đối mũi: "Anh thực sự đáng ghét như vậy sao?"
Tô Diệp ngước nhìn người đàn ông thâm trầm khó dò phía trên, tâm không khỏi run nẩy, cô động hạ thân theo bản năng, tuy nhiên phát hiện mình hoàn toàn bị người đàn ông này mạnh mẽ nắm giữ, không thể động đậy. Mà lúc cô giãy giụa, cô cảm thấy phía dưới đã có một thứ gì đó thô cứng chĩa vào nơi mềm mại của mình.
Một năm vợ chồng, cô không phải cô gái nhỏ chưa biết mùi đời, tự nhiên hiểu đây là xảy ra chuyện gì.
Trên mặt cô nóng lên, lẩm bẩm nhỏ giọng nói: "Em không muốn. . . . . ."
Kể từ khi chuyện Thạch Lỗi bộc phát ra, bọn họ náo loạn mâu thuẫn, Tô Diệp liền chuyển về phòng cũ của mình. Cô và Đỗ Hành khác giường rất nhiều ngày rồi.
Nhưng Đỗ Hành cũng từ chối cho ý kiến, cúi đầu bắt đầu dùng môi răng gõ đẩy răng nhỏ khép chặt của cô ra, chui vào bên trong. Tô Diệp bị chặn đều nói không hoàn chỉnh, chỉ có thể phát ra âm thanh vụn vặt: "Không cần. . . . . ."
Đỗ Hành hơi cách môi của cô, dịu dàng hỏi: "Thực sự không thể?"
Hỏi xong, anh lại dùng giọng nói dụ dỗ nói: "Thằng nhóc trẻ tuổi của em đã không cần em nữa, em đã thua vụ cá cược của chúng ta."
Tô Diệp nghe thế thì mắc cỡ, vẻ mặt nóng lên, mắt cũng đỏ, lấy tay oán hận đẩy lồng ngực Đỗ Hành: "Ai em cũng không muốn, em không cần anh ấy, em cũng không nhớ anh, tránh ra tránh ra. . . . . ."
Đỗ Hành thấy vậy, cười khẽ một tiếng, màu sắc trong con ngươi lại sâu hơn: "Người này là xấu hổ thành giận sao?"
Tô Diệp bắt đầu cố gắng dùng chân đá anh: "Em chính là xấu hổ thành giận thì sao, anh không cần tìm em, em chán ghét anh!"
Đỗ Hành cúi đầu cố gắng hôn cô mịn màng cổ của, bên hôn bên cắn răng nói: "Anh là chồng của em, cho dù em chán ghét anh thì anh cũng muốn tìm em!" Nói đến đây thì anh dùng chân của mình áp chế chân của Tô Diệp lần nữa, ép tới một chút cử động cũng không thể.
Tô Diệp không rút lui, chẳng những không phản kháng thành công, ngược lại lúc cô giãy giụa, chỗ cổ áo ngủ tơ tằm đã bị mở ra, nhỏ nhắn căng đầy mềm mại lại không chịu thua kém lấy tư thế bật lên mà lộ đầu ra.
Điều này làm cho Tô Diệp khó chịu, người đàn ông kia cố tình đè ép cô càng phát ra thở dốc dồn dập, trên mặt cương nghị cũng nổi lên sắc hồng, anh oán hận gặm cổ của Tô Diệp, cắn răng nói: "Đời này em cũng đừng nghĩ chạy mất!"
Tô Diệp thẹn thùng, đỏ mặt tức giận nói: "Anh là củ cải lớn chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt, cần gì quấn em không thả?"
Hơi thở của Đỗ Hành dần dần nặng, môi nóng bỏng cũng dời xuống từ cổ của cô đi tới nơi mê người mềm mại kia, lúc này nghe được cô nói như vậy, hỏi mập mờ: "Anh không quấn em thì quấn người nào?"
Tô Diệp hạ quyết tâm, dứt khoát nói: "Anh đi tìm Trịnh Huân đi! Em thấy cô ta chờ sau khi anh ly hôn thì tiến dần từng bước!"
Đỗ Hành nghe thấy thì buồn cười, hài hước nói: "Trong lòng em ước gì anh nhanh chóng bỏ em đi tìm cô ấy đi, hết lần này tới lần khác anh lại không như ý em."
Nói xong, anh tiếp tục vùi đầu, môi lưỡi linh hoạt thành thạo trêu chọc điểm đỏ của Tô Diệp. Cô gái mười chín tuổi, nơi đó vốn nhạy cảm, tuy là đang tức giận, nhưng bị người đàn ông Đỗ Hành ra sức trêu đùa như vậy, rất nhanh cô cũng thở dốc liên tiếp ngứa ngáy khó nhịn.
Chỗ dưới thân thể chỉa vào mình càng ngày càng phát triển, giống như đã có thể chọc thủng lớp vải mà xông ra. Tô Diệp xụi lơ nửa nằm ở ghế sa lon, hơi thở dồn dập khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong con ngươi cũng tràn ngập sương mù dày đặc.
Hai cái tay cô leo lên cánh tay của Đỗ Hành, vô dụng lẩm bẩm nói: "Em ghét cô ta. . . . . . Ghê tởm cô ta. . . . . ."
Môi Đỗ Hành hoành hành bá đạo ở trên da thịt mềm mại của cô, gợi lên một luồng sóng tê dại trong cô, nghe nói như thế thì anh nâng cặp mắt tràn ngập dục vọng lên, nhỏ giọng nói: "Ừ, không để cho cô ta đến nhà chúng ta tới, có được hay không. . . . . ."
Lúc này đại não Tô Diệp đã ở trạng thái hỗn độn, nghe thế gật đầu theo bản năng: "Được. . . . . ."
Hai mắt cô mê muội mờ mịt ẩm ướt, mang theo tính trẻ con nói: "Không bao giờ cho cô ta đến nữa!"
Đỗ Hành không tiếp lời, chỉ là dùng bàn tay nâng cái đầu nhỏ của cô lên, hung hăng hôn lên môi của cô, đồng thời thắt lưng dùng sức, chợt chìm vào.
Tô Diệp kêu đau một tiếng, nũng nịu kháng nghị mấy cái. Kèm theo động tác ra vào chậm chạp mà ôn hoà của Đỗ Hành, thân thể của cô nhẹ nhàng lắc lư ở ghế sa lon. Ngay lúc dịu dàng mang theo đau đớn tiến vào bên trong, cảm nhận khác thường khi thân thể bị vật cứng xâm nhập biến thành khoái cảm nhè nhẹ, xâm nhập đến tứ chi bách hải. Vì vậy tiếng cô kháng nghị biến thành tiếng rên yêu kiều, khoái cảm liên tục, theo tiến công mạnh mẽ trầm ổn của Đỗ Hành, theo ghế salon mềm mại co dãn trên dưới, mà chập chờn ở trong không khí.
Lúc này Đỗ Hành đã tách hai chân cô ra, thân thể cường tráng của anh quỳ sấp ở giữa hai chân cô, áp chế thân thể của cô, eo ếch lại nghiêng tới trước đâm vào giữa hai chân cô.
Giọng nói của Tô Diệp tan vụn nhắc nhở: “Em không muốn ở chỗ này…. Đi lên giường…..”
Đỗ Hành thở gấp ồ ồ, động tác cũng tăng nhanh, thắt lưng càng ra sức xâm nhập, ánh mắt anh đen tối cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đong đưa trước sau theo động tác của mình, khàn khàn nói: “Ngoan, ở chỗ này…..”
Lúc này bà Trần đi tới cửa, bà vốn là muốn nhanh chóng đưa canh bổ mới nấu cho Tô Diệp. Nhưng vừa mới đi tới gần cửa phòng liền nghe được tiếng thở gấp ồ ồ và tiếng rên yêu kiều mập mờ bên tỏng, đang muốn xoay người đi ra ngoài thì lại thấy trên ghế sa lon màu đỏ, một đôi chân trắng mịn gác ở trên tay vịn đỏ tươi, đôi chân kia còn mạnh mẽ lay động trước mặt như lá cây trong gió.
Bà Trần bị sợ đến vội vàng lui về phía sau, sau khi lui ra ngoài còn cuống quýt đóng cửa lại thay bọn họ.
Sau khi đóng cửa lại, cả khuôn mặt của bà đỏ bừng mà đi xuống lầu.
Người giúp việc dưới lầu nhìn thấy trong tay bà Trần vẫn bưng cái khay, liền lo âu hỏi: “Tiểu thư lại không ăn sao?”
Bà Trần vừa nghe vậy, cười thở dài, nói một cách ý vị sâu xa: “Đoán chừng chỉ chốc lát nữa sẽ đói bụng thôi, cô không cần lo lắng.”
=====Ta là phân cách tuyến hơi thở thịt thịt tản đi=======
Tô Diệp cảm giác mình giống như lần đầu tiên đi tàu lượn, được đi tàu lượn ở phía dưới Đỗ Hành.
Khi Đỗ Hành chạy nước rút và đụng chạm thì cô cảm thấy thân thể của mình, giống như bay lên, càng bay càng cao, cao đến một độ cao để cho cô sợ hãi và thét chói tai. Giống như ngồi tàu lượn vậy, cô không biết mình có kêu lên tiếng hay không, cô chỉ biết mình không kìm chế được mà hé miệng, kêu khóc rên rỉ.
Tất cả giác quan của cô giống như đều đóng chặt lại, chỉ có khoái cảm rõ ràng đến từ hạ thân. Cô có thể cảm nhận rõ ràng vật cứng của Đỗ Hành là bành trướng như thế nào trong thân thể của mình, cô cảm thấy nơi đó cho cô khoái cảm tận cùng, để cho cô bay lên để cho cô nhẹ nhàng lên cao. Nhưng quá cao, quá nhanh, cô không bắt được một chỗ có thể phụ thuộc, cho nên cô không thể làm gì khác hơn là liều mạng nắm chặt một cái gì đó, giống như người chết đuối bắt được một khối bè gỗ duy nhất.
Cô nghe được một giọng nói khàn khàn dịu dàng an ủi giống như rất quen thuộc ở bên tai mình: “Không sợ, rất nhanh sẽ có…..”
Cô rất mê mang, cô không biết anh đang nói gì, cô chỉ biết mình muốn lấy được một vật, cô muốn bay cao hơn, đạt tới chỗ cao một chưa bao giờ có.
Giọng nói dịu dàng giảm bớt lúc cô khóc sụt sùi, trong lòng cô dâng lên cảm giác mất mát, nhưng rất nhanh, khổng lồ trước nay chưa từng có điên cuồng chạy nước rút ở trong cơ thể. Cô bị doạ sợ, cô cực kỳ ít kinh nghiệm mưa to gió lớn như vậy, cô luống cuống lắc lư thắt lưng, tuy nhiên nó chỉ có thể rước lấy tiếng gầm nhẹ nặng nề của người đàn ông kia.
Cô giống như lại đang khóc lại đang gọi, nhưng ở trong tiếng kêu nơi này, cô chợt bay đến một điểm cao.
Thân thể của cô cứng lại ở đó, cảm giác khoái cảm và dậy sóng trước nay chưa từng có vọt khắp toàn thân, cô ở bên trong thoải mái cực độ, không kiềm chế được run rẩy.
Đỗ Hành săn sóc ngừng lại, bàn tay ôm phía sau lưng của cô, con ngươi thâm trầm ngưng mắt nhìn cô run rẩy giống như tiểu bạch thỏ sau mưa.
Tô Diệp dần dần ngừng run rẩy, tiếng khóc lóc cũng dần im ắng, cô không có sức lực tựa vào trên ghế sa lon mềm mại, hai tay ôm cánh tay của anh không thả.
Đỗ Hành thấy vậy, phía dưới thử di chuyển thăm dò, lại rước lấy một đợt sóng rung động của cô.
Cô nũng nịu kháng nghị: “Không nên cử động nữa…..”
Đôi mắt Đỗ Hành tràn đầy yêu thương, nhưng mà trên mặt lại là dục vọng muốn ngừng mà không được: “Em không thể bỏ mặc anh.” Anh cúi đầu nói bên tai cô.
========
Sau đó Đỗ Hành ôm lấy Tô Diệp ngay cả sợi tóc cũng đã ướt át, xuyên qua hành lang, trở lại căn phòng của bọn họ, thả vào trên giường lớn.
Khi anh khom lưng buông cô xuống, anh nhỏ giọng nói như vậy: “Về sau không nên giận dỗi với anh nữa, có được hay không?”
Tô Diệp mở trừng hai mắt, nhìn căn phòng này một chút, phát hiện trang trí nơi này và nơi cô rời đi mấy ngày trước giống nhau. Tay cô giật giật, lại sờ tới gối ôm yêu thích.
Cô nhíu mày, rất không hiểu nói: “Đây là Chuột mickey của em, tại sao lại chạy đến nơi đây?”
Đỗ Hành cầm dọc theo mép của gối ôm chuột mickey, cười nhje lên tiếng: “Chuột mickey thông minh hơn em nhiều, nó tự biết mình nên nghỉ ngơi ở đâu.”
Anh cười nhìn chằm chằm ánh mắt của Tô Diệp, nói một câu hai nghĩa: “Nó biết ai là người đối với nó tốt nhất.”
Thốt ra lời này, tâm tình không vui của Tô Diệp vốn đã tản đi lại trở về rồi, cô cúi đầu hừ một tiếng, nhỏ giọng lầm bầm nói: “Người này là ỷ thế hiếp người.”
Đỗ Hành nghe vậy nhíu mày: “Vậy thì như thế nào?”
Tô Diệp bất đắc dĩ lắc đầu: “Thôi, không thế nào!” Nói xong cô giận dỗi ôm gối ôm nằm ở chỗ này.
Đỗ Hành dừng ở bóng lưng của cô, nghiêm túc nói: “Về sau đừng nghĩ tới cậu ta, anh có thể không nhắc chuyện cũ nữa.”
Tô Diệp chôn đầu ở trong gối ôm, giống như đà điểu, mắt điếc tai ngơ đối với lời nói của Đỗ Hành.
Đỗ Hành nhíu mày: “Ngay cả dũng khí nhắc tới chuyện này em cũng không có sao?”
Tô Diệp lắc lắc đầu, vùi mình càng sâu.
Đỗ Hành thở dài: “Được rồi, em đã không muốn nói tới cậu ta, vậy chúng ta hãy nói vấn đề công ty của cha em một chút.”
Tô Diệp nghe thế, ấp úng hỏi: “Vậy anh nói đi.”
Đỗ Hành giơ tay lên gạt sợi tóc thay cô: “Quả thật tuổi em không nhỏ, nếu như em có hứng thú, có thể bắt đầu tiếp nhận công ty, anh có thể giúp đỡ em quản lý chuyện của công ty, giúp đỡ em bắt đầu.”
Tô Diệp khẽ nâng đầu lên, sa sút nói: “Vậy còn anh, sau này định rút lui sao?”
Đỗ Hành gật đầu, nửa thật nửa giả nói: “Anh thật sự nên rút lui khỏi, nếu không chắc lại bị cho là anh có lòng chiếm đoạt tài sản của em rồi.”
Tô Diệp lắc đầu một cái: “Có lẽ không cần, em hoàn toàn không có năng lực kia thôi.”
Đỗ Hành đưa tay, cuời nhéo gương mặt của cô, an ủi nói: “Không phải lo lắng, em rất thông minh, chỉ cần em chịu học, khẳng định không thành vấn đề.”
Nói xong, anh trầm ngâm một chút, bổ sung nói: “Chỉ là trước khi anh rút lui, anh nhất định sẽ đẩy chú Tôn của em ra khỏi công ty.”