Ngày hôm trước khi tôi c.h.ế.t, Hình Dục đề nghị chia tay với tôi.
Bởi vì anh ta sắp đính hôn với chị tôi.
Tôi lấy hết can đảm, giọng nói run rẩy mà hỏi anh ta:
“Hình Dục, nếu… anh không cưới chị ấy… được không?”
Sắc mặt Hình Dục lập tức sa sầm, đôi mày đen sắc nét nhíu lại đầy khó chịu.
Bàn tay to của anh ta siết chặt lấy eo tôi, giọng nói lạnh lùng như dao:
“Lâm Tả Ức, thiếu tiền thì nói thẳng, đừng có giả vờ đáng thương làm người ta buồn nôn.”
“Đừng quên, tại sao cô lại được sinh ra.”
“Cô thích tiền đến vậy à? Thích giành giật đồ của người khác? Đồ hèn hạ.”
Tôi lặng người, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.
Tôi không quên.
Tôi chưa từng quên lý do mình được sinh ra.
Bởi vì chị tôi, Lâm Tư Vũ, mắc bệnh tim, không thể vận động mạnh.
Nhưng bố mẹ tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội bám vào gia đình quyền thế của Hình Dục.
Thế nên… họ đẩy tôi ra làm kẻ thế thân.
Một “đứa con nợ” — từ ngữ mà họ vẫn dùng để gọi tôi.
Tôi được sinh ra chỉ để thay chị tôi “hầu hạ” Hình Dục.
Hầu hạ — một từ nghe thật mỉa mai và nhục nhã.
Nhưng trong một mối quan hệ mà địa vị và quyền lực quá chênh lệch, trong một gia đình mà ngay cả bố mẹ ruột cũng không xem mình là con người, thì…
Nhân quyền? Nữ quyền?
Tất cả đều chỉ là hư vô.
“Chị mày sắp khỏe rồi, sắp ra viện, chuẩn bị đính hôn và kết hôn.”
“Còn đồ hàng giả như mày, cút nhanh đi! Mày đừng mơ tưởng đến việc cướp chồng chị mày.”
“Chị mày mệnh gì? Mày mệnh gì? Mày cũng xứng à?”
Giọng mắng nhiếc cay nghiệt của mẹ vẫn vang vọng bên tai, từng câu từng chữ đều như d.a.o đ.â.m vào tim tôi.
Cơn đau tức n.g.ự.c lan ra từng chút, nhưng tôi lại chỉ cười nhạt, vòng tay ôm lấy cổ Hình Dục.
“Ừ, cũng hơi thiếu tiền thật.”
“Thêm năm trăm ngàn nữa đi.”
Ánh sáng lờ mờ trong phòng che giấu đi đôi mắt đã đỏ hoe.
Cũng chẳng ai tin rằng kẻ thế thân như tôi lại thực sự yêu Hình Dục.
Tôi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng ấy, khẽ mỉm cười.
“Nhìn anh đính hôn xong, tôi cũng muốn hoàn lương rồi.”
“Số tiền này… cứ coi như quà cưới anh tặng tôi, vì đã ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy.”