Cả hai cảnh sát, cùng cha tôi — tất cả đều nhìn anh ta như thể đang nhìn một kẻ điên.
Chị tôi thì sau cơn kinh ngạc ban đầu, đã nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh.
Cô ta dịu dàng giải thích:
“Chắc là cú sốc quá lớn, nên sinh ra ảo giác thôi.”
Nam cảnh sát lướt mắt qua bộ vest chú rể trên người Hình Dục, như chợt hiểu ra điều gì, buột miệng:
“À thì ra quan hệ anh rể với em vợ… thân thiết như vậy.”
Cô cảnh sát nữ thì chỉ khẽ hừ một tiếng đầy khinh bỉ.
Tôi bất giác nhướn mày, liếc nhìn người phụ nữ ấy.
Ồ ánh mắt này, đúng là người từng trải.
Chắc cũng rất hiểu chuyện “anh rể với em vợ” đây nhỉ.
Nếu không phải tôi đã c.h.ế.t, chắc tôi thật sự muốn ngồi xuống, cùng cô ấy tâm sự về ba năm làm thế thân trên giường của mình. Ba năm sống không chút nhân quyền, chẳng khác gì một món đồ chơi bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Hình Dục chẳng buồn để tâm đến những lời xung quanh.
Anh ta vẫn cố chấp lặp lại lần nữa: “Lâm Tả Ức, theo anh về nhà.”
Tôi khẽ cười: “Nhà? Tôi chưa từng có nhà, Hình Dục ạ.”
“Nhà… đáng lẽ phải là nơi mà người ta không bao giờ lo sợ mình bị đuổi đi, đúng không?”
Một nơi mà bất cứ lúc nào cũng có thể bị tống ra ngoài — thì sao có thể gọi là nhà?
Hình Dục, anh quên rồi sao?
Mỗi lần từ bệnh viện về, thấy chị tôi đau khổ, anh đều giận dữ đến mức đuổi tôi ra khỏi nhà.
Dù là nửa đêm, dù trời mưa hay rét buốt, tôi đều phải ngủ ngoài băng ghế dài trong sân.
Chỉ cần chị tôi không hài lòng, tôi liền bị đuổi đi, bất kể lúc nào hay thời tiết như thế nào.
Thậm chí, ngay cả khi tôi lạnh cóng đến sốt run người, vẫn phải lập tức xuất hiện khi chị tôi cần, làm bất cứ điều gì chị ấy muốn.
Chị ấy muốn ăn cua vào giữa đêm, tôi liền vội vàng nấu, rồi kiên nhẫn bóc từng chút, từng chút một.
Nhưng nếu chậm trễ dù chỉ một phút, tôi sẽ phải đứng chờ cả tiếng đồng hồ ngoài cửa phòng bệnh, rồi tận mắt nhìn anh ta thẳng tay ném phần thịt cua tôi tỉ mỉ chuẩn bị vào thùng rác.
Vì chị tôi vốn dĩ không thể ăn đồ lạnh.
Vậy nơi đó sao có thể là nhà?
Có lẽ Hình Dục đã nhớ ra rồi.
Vì vậy, anh ta đứng lặng — ánh mắt đầy phức tạp và nặng nề.
Thế nhưng cuối cùng, anh ta vẫn lạnh lùng quay đi, giọng nói cố chấp đến mức tàn nhẫn:
“Cô ấy không phải Lâm Tả Ức. Không thể nhận x.á.c.”