• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phải rồi, sao có thể chứ! Nhị tiểu thư nhà giàu họ Lâm, suýt nữa c.h.ế.t đói đầu đường xó chợ đấy.”

Nữ cảnh sát nhún vai, giọng điệu đầy châm biếm.

Chị tôi bị vạch trần hai lần liên tiếp, cuối cùng cũng không giữ nổi vẻ mặt dịu dàng nữa.

Chị ta ngước lên, nhìn Hình Dục đang im lặng, sắc mặt âm u. Sau đó, quay đầu, mắt long lanh ngấn lệ, nhìn về phía ba mẹ tôi, bàn tay mảnh dẻ đặt lên ngực, giọng nói run rẩy:

“Ba, mẹ, sao Tả Ức lại sống khổ sở như vậy? Sao hai người không nói với con?”

Tôi suýt nữa bật cười thành tiếng.

Nói cứ như họ từng quan t@m đến tôi ấy.

Họ chưa từng để ý đến tôi, làm sao biết được người quản gia họ giao phó hoàn toàn không gửi khoản sinh hoạt phí nào như đã hứa?

Đứa trẻ không được ba mẹ thương, thì ai còn thương?

Số tiền ít ỏi tôi nhận được mỗi tháng chỉ đủ đóng học phí và các khoản cố định. Số còn lại chưa tới sáu mươi tệ.

Vừa vặn đủ mua hai chiếc bánh bao mỗi ngày, ăn cùng dưa muối U Giang khuyến mãi mua năm tặng một.

Nếu lỡ mua thêm bút chì, tẩy hay thứ gì đó ngoài dự tính, tôi phải nhịn đói vài ngày.

Năm đó, khi tôi gần ngất xỉu vì đói trên đường, tôi may mắn gặp lại bà nội — người từng chăm sóc tôi lúc nhỏ.

Nhưng vì quá thật thà, bà bị người ta hãm hại, vu oan và đuổi khỏi nhà họ Lâm.

Bà nhận ra tôi, cưu mang tôi, nuôi dưỡng tôi.

Bà là người duy nhất cho tôi hơi ấm của một mái nhà — và là người duy nhất ôm tôi vào lòng khi tôi khóc.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn không bảo vệ được bà.

“Ba năm trước, Vương Văn Thúy được chẩn đoán mắc ung thư dạ dày, phải nhập viện điều trị. Suốt khoảng thời gian ấy, chính Lâm Tả Ức đã chi trả toàn bộ chi phí y tế đắt đỏ cho bà ấy.”

“Và trùng hợp làm sao, sáng hôm Lâm Tả Ức thanh toán xong chi phí phẫu thuật, Vương Văn Thúy không qua khỏi và mất ngay trên bàn mổ.”

“Nửa tiếng sau, Lâm Tả Ức nhảy sông tự sát.”

Nữ cảnh sát ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua gương mặt chị tôi và ba mẹ tôi.

“Chuyện này các người biết được bao nhiêu?”

Câu hỏi ấy khiến cả căn phòng chìm vào cơn im lặng nghẹt thở.

Mẹ tôi liên tục lắc đầu, giọng điệu đầy chột dạ nhưng vẫn cố giữ vẻ tự tin:

“Nó, nó không có tiền sao không nói với chúng ta? Những năm qua đâu phải chúng ta chưa từng đón nó về đoàn tụ… Nó…”

Nói đến đây, bà nghẹn lại, không thể tiếp tục. Một tia hối hận thoáng qua gương mặt bà.

Vì bà chắc chắn đã nhớ ra, tôi từng nói với họ không biết bao nhiêu lần.

Tôi bảo họ rằng khoản tiền quản gia gửi không đủ sống, nhờ họ kiểm tra giúp.

Nhưng họ đã đáp lại tôi thế nào?

“Chị mày ở bệnh viện khổ sở thế kia, mày còn dám mở miệng xin tiền?”

“Muốn tiền đến mức bịa đặt trắng trợn! Mày không biết xấu hổ à?”

Và lần gần đây nhất họ tự nguyện gửi tiền cho tôi lại là vì tôi đồng ý làm thế thân của chị mình.

Họ không muốn tôi ăn mặc quá nghèo nàn, sợ làm mất mặt Hình Dục.

Phòng bệnh im ắng đến đáng sợ.

Hình Dục quay sang nhìn chị tôi, ánh mắt lạnh lùng đến mức tôi cũng thấy rùng mình.

Giọng anh ta buốt giá như gió mùa đông, từng chữ đều sắc như dao:

“Đây là cái mà em nói với tôi à? Em bảo rằng Lâm Tả Ức đồng ý ở bên tôi là vì ghen tị với em?”

“Ghen tị vì em có vị hôn phu giàu sang quyền thế như tôi?”

Chị tôi lập tức tái mét, sắc mặt trắng bệch, tay run rẩy ôm ngực, hơi thở đứt quãng.

“Anh Dục… em… em không biết… em thực sự nghĩ rằng…”

Chị ta quay sang cầu cứu mẹ tôi, giọng nói yếu ớt, đứt quãng:

“Mẹ… mẹ ơi… con… con đau n.g.ự.c quá…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK