Sắc mặt chị tôi lập tức thay đổi, gần như buột miệng thốt ra: “A Dục, anh đang nói gì thế? Rõ ràng là Tả Ức…”
Tôi nhướng mày, thầm nghĩ: “Ồ hô, sắp lỡ miệng rồi sao?” Nhưng chị tôi đúng là chị tôi, nhanh chóng nuốt lại câu nói, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười gượng gạo: “Tả Ức rõ ràng nói là… sẽ không đến…”
Mẹ tôi bên cạnh thì không bình tĩnh được như thế, bà gần như bị dọa phát điên bởi lời của Hình Dục, mặt trắng bệch, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía tôi: “A… A Dục, con nói linh tinh gì vậy? Đ… đâu có ai chứ?”
Mẹ tôi hoảng loạn đến mức sắp ngã. Nhưng Hình Dục lại ngẩn người, chỉ thẳng về phía tôi, ánh mắt quét qua đám khách khứa: “Cô ấy đứng ngay đây, mọi người không thấy sao?”
Sắc mặt chị tôi và mẹ tôi đồng loạt thay đổi, còn đám khách mời thì ồ lên một trận. Một số người yếu bóng vía đã bắt đầu hoảng loạn chạy ra ngoài. Dù gì cũng là ngày thất đầu của tôi, không tin cũng khó.
Chị tôi bước lên, một tay kéo cánh tay Hình Dục, tay còn lại đặt lên ngực, cắn môi, đôi mắt yếu đuối, vẻ mặt mong manh đáng thương đến mức ngay cả tôi nhìn cũng muốn ôm lấy.
“A Dục, đừng đùa nữa, Tả Ức nói sẽ không đến mà.”
“Bây giờ mọi người đang náo loạn như thế, em thấy sợ lắm, tim em đập loạn, không thoải mái chút nào…”
“Chúng ta còn đang trong buổi lễ, đừng vì chuyện nhỏ này mà…”
Nhưng Hình Dục không để ý đến chị ấy, hất tay ra, sắc mặt tối sầm, sải bước lớn đến trước mặt tôi, lông mày nhíu chặt.
“Lâm Tả Ức, em lại đang diễn trò gì vậy?”
Tôi hơi kinh ngạc. Đây là lần đầu tôi thấy chiêu “bệnh tim” của chị tôi không thể giữ chân được Hình Dục.
Trước đây, chỉ cần chị ấy kêu đau tim, dù là ba giờ sáng, Hình Dục cũng bỏ mặc tôi để đến bên chị ấy. Thậm chí, có lần tôi bị viêm ruột thừa cấp, đang trên đường được anh ta chở đến bệnh viện thì chị tôi chỉ cần gọi một câu, tôi liền bị đẩy xuống giữa đường, mặc kệ sống c.h.ế.t.
Nghĩ đến đây, tôi nghiêng đầu nhìn Hình Dục, nở một nụ cười nhàn nhạt. Tôi chỉ là một hồn ma bị trói buộc, có thể diễn trò gì chứ?
Thấy tôi im lặng, sự kiên nhẫn của Hình Dục gần như cạn sạch, không biết anh ta đang vội vã điều gì.
“Lâm Tả Ức! Em nói gì đi chứ!”
Lần này, đám khách bỏ chạy càng nhiều hơn. Ngay cả mẹ tôi cũng lùi ra mấy bước.
Chỉ có chị tôi vẫn đứng đó, mặt mày tái mét, siết chặt nắm tay, ánh mắt căng thẳng dán chặt vào chỗ tôi đứng. Nhưng từ cách chị ấy tập trung ánh mắt, tôi dám chắc… chị ấy không nhìn thấy tôi.
Giữa dòng người bỏ chạy, chỉ có một người duy nhất đi ngược chiều — Tiểu Tả. Cậu ấy băng qua đám đông, vẻ mặt trầm trọng bước đến trước mặt Hình Vũ, ngập ngừng một lát rồi hít sâu một hơi.
“Hình tổng… đã tìm thấy tiểu thư Tả Ức rồi.”
“Cô ấy… bảy ngày trước đã nhảy xuống hồ tự tử… t.h.i t.h.ể hiện đang ở bệnh viện…”
Hình Dục như bị sét đánh, đôi mắt sâu thẳm đen láy tràn ngập vẻ không thể tin nổi, chằm chằm nhìn tôi.
Tôi nghiêng đầu, nở một nụ cười thê lương: “Không lừa anh đâu… tôi c.h.ế.t thật rồi.”