• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết có phải liệu sừng tê giác thực sự có linh nghiệm hay không, nhưng qua thất đầu, tôi vẫn chưa biến mất.

Đêm hôm đó, Hình Dục không hề chợp mắt, cứ thế thức trắng cùng tôi cho đến khi trời sáng.

Khoảnh khắc mặt trời ló rạng, bờ n.g.ự.c căng cứng của anh ta cuối cùng cũng thả lỏng, anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, nở một nụ cười của kẻ chiến thắng:

“Lâm Tả Ức, anh giữ được em rồi.”

Tôi ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm làn khói trắng từ sừng tê giác bay lên, không quay đầu lại. Nhưng trong lòng lại khẽ đáp:

“Thật sự giữ được sao?”

“Anh… thật sự giữ nổi sao?”

Dù anh ta muốn giữ tôi nhưng sẽ có người để anh ta giữ tôi lại sao?

Quả nhiên, đến chiều, bố mẹ tôi dẫn theo chị gái đến.

Sắc mặt chị tôi đã khá hơn nhiều, nhưng vẻ mặt lại đầy âu sầu và hoảng loạn.

Mẹ tôi trông tiều tụy thấy rõ, người lúc nào ra ngoài cũng phải trang điểm kỹ lưỡng, giờ đây lại lần đầu xuất hiện với bộ dạng đầu bù tóc rối.

Còn bố tôi.

Ha.

Người đàn ông mà ngay cả chuyện vợ mình bị ông bà nội ức h.i.ế.p suốt bao năm cũng chẳng thèm đứng ra bảo vệ thì tôi còn mong đợi gì được nữa?

Ông nội bà nội tôi trọng nam khinh nữ, nên đương nhiên bố tôi cũng vậy.

Ông có hai đứa con gái, nhưng chẳng mấy khi để tâm thật sự.

Chỉ là từ nhỏ mọi người đều bảo tôi là kẻ “đòi nợ”, thế nên bố càng ghét bỏ tôi hơn.

Cái ngày chị tôi phát bệnh, cũng là lần đầu tiên tôi thấy ông ấy hoảng hốt đến vậy vì cái c.h.ế.t của tôi.

Vì tôi c.h.ế.t rồi, ông ấy chỉ còn lại một đứa con gái duy nhất.

Từ giờ không thể buông xuôi mặc kệ như trước nữa.

Nếu chẳng may Lâm Tư Vũ lại xảy ra chuyện gì thì ông ấy sẽ hoàn toàn trắng tay.

Gần 50 tuổi rồi, muốn sinh thêm một đứa nữa cũng đâu dễ dàng gì.

“Hình Dục, t.h.i t.h.ể của Tả Ức đã để trong nhà x.á.c quá lâu rồi, cũng nên để bố mẹ nhận về h.ỏ.a t.á.n.g đi thôi.”

“Bây giờ cả thành phố đều đang xôn xao, mọi người đều chờ xem chúng ta xử lý thế nào. Nếu còn chần chừ, sẽ chẳng tốt đẹp gì cho cả hai nhà.”

Bố tôi nói, đồng thời cau mày nhìn Hình Dục với ánh mắt không hài lòng.

Dù gì ông ta cũng là bố vợ tương lai của anh ta, bình thường thái độ lạnh nhạt cũng thôi đi, nhưng bây giờ lại càng…

“Lâm Tả Ức còn sống, không được hỏa táng.”

Giọng nói lạnh băng của Hình Dục cất lên, đôi mắt sâu thẳm chiếu thẳng vào ba người trước mặt.

Ánh nhìn đó khiến cả ba đều ngẩn ra.

Lâm Tư Vũ nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, nặn ra một nụ cười yếu ớt, bước đến gần, kéo nhẹ tay áo Hình Dục:

“Hình Dục, hôm qua em bệnh tình nguy kịch vậy mà anh chẳng đến thăm. Có phải vì chuyện của Tả Ức mà giận em không?”

“Chuyện của Tả Ức, em cũng rất đau lòng, em thực sự không biết bố mẹ lại—”

“Cô biết.”

Tôi từ tốn cất lời, ánh mắt khóa chặt trên người Lâm Tư Vũ, hoàn toàn không để ý đến việc mẹ tôi bỗng quay phắt về phía tôi với vẻ mặt hoảng sợ tột độ.

“Cái ngày tôi c.h.ế.t, cô có mặt ở bờ sông.”

“Cô tận mắt nhìn tôi buộc đá vào chân, tận mắt thấy tôi nhảy xuống dòng nước lạnh lẽo ấy.”

Ánh mắt tôi ghim chặt vào chị ta, không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào.

Bên cạnh, Hình Dục cũng khẽ bật cười — một tiếng cười lạnh lẽo, như thể cuối cùng đã nhận ra bản chất thật của người con gái trước mặt.

Anh ta nhìn khuôn mặt có bảy tám phần giống tôi kia, cười một cách tự giễu:

“Tư Vũ, từ nhỏ em đã lớn lên cùng bệnh viện, vì thế cả anh và bố mẹ em đều mặc nhiên tin rằng…”

“Em là một cô gái đơn thuần, lương thiện và trong sáng.”

“Nhưng bây giờ xem ra —”

“Em nói dối không hề chớp mắt. Chẳng trách bao năm qua, dựa vào tấm bùa hộ mệnh mang tên bệnh tim ấy, em đã xoay cả bọn anh như chong chóng trong lòng bàn tay.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK