Sắc mặt Lâm Tư Vũ lập tức thay đổi, nụ cười gượng gạo, ánh mắt thoáng hoảng hốt. Nhưng khi ngước mắt lên lần nữa, chị ta lại khoác lên vẻ yếu đuối đáng thương của một mỹ nhân bị bệnh:
“A Dục, anh đang nói gì vậy? Ngay cả mọi người còn không biết chuyện, sao em lại có thể biết được?”
“Thật sao?”
Hình Dục cười lạnh, bất ngờ ném một xấp tài liệu dày xuống bàn trà!
Tiếng bộp vang lên sắc lạnh, chấn động cả căn phòng.
Trên bàn là những tấm ảnh chụp từ camera giám sát, hình ảnh rõ nét đến mức khiến người ta rùng mình.
Chúng ghi lại cảnh chị ta ngồi bên giường bà tôi, giả vờ khóc lóc thảm thiết…
Cũng ghi lại cảnh chị ta đứng bên hành lang bệnh viện, dõi mắt nhìn bà tôi được đẩy vào phòng cấp cứu, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, ác độc.
Và cuối cùng là khoảnh khắc chị ta đối diện với tôi, khi tôi gào khóc, suy sụp, thì chị ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, chế giễu.
Những hình ảnh này khác xa với bộ dạng dịu dàng, yếu ớt mà chị ta vẫn luôn thể hiện.
Cả bố mẹ tôi đều sững sờ, hoàn toàn không thể tin vào mắt mình.
Nhất là mẹ tôi, bà nhìn Lâm Tư Vũ, vẻ mặt đầy sự kinh hoàng và ngờ vực:
“Tư Vũ, con quen biết bà Vương Văn Thúy? Con… con tìm bà ấy làm gì?”
“Con… con…”
Lâm Tư Vũ mấp máy môi, nhưng nước mắt đã rơi xuống trước cả lời nói.
“Phải, con biết bà ấy! Con biết bà ấy là người đã nuôi nấng Tả Ức khôn lớn!”
“Con đến tìm bà ấy chỉ vì sợ rằng Tả Ức sẽ cứ bám lấy A Dục, không chịu rời đi, tiếp tục phá hoại cuộc hôn nhân của con!”
“Con… con chỉ muốn nhờ bà ấy khuyên Tả Ức, đừng quyến rũ chồng sắp cưới của mình nữa, đừng làm kẻ thứ ba xen vào giữa hai vợ chồng!”
“Con thực sự không ngờ… không ngờ bà ấy lại đột ngột phát bệnh, càng không ngờ…”
Càng không ngờ bà tôi lại ra đi mãi mãi trên bàn mổ, không thể cứu vãn.
Tôi siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đau nhói, nhưng vẫn không thể làm dịu đi ngọn lửa hận đang thiêu đốt trong lòng.
Bà tôi yêu tôi biết bao.
Làm sao bà có thể chịu nổi cú sốc như vậy?
Tôi còn nhớ rất rõ hôm đó trời âm u, hành lang bệnh viện nồng nặc mùi thuốc khử trùng.
Mỗi lần hít thở, tôi đều cảm thấy như từng giọt nước trong người mình bị rút cạn, biến thành những lưỡi d.a.o sắc lạnh cắt qua từng mạch máu.
Bác sĩ và y tá đứng trước mặt tôi, bằng giọng điệu tàn nhẫn nhất, thông báo rằng: “Bà cụ đi rồi.”
Tôi phát điên, tôi muốn tìm Lâm Tư Vũ để bắt chị ta đền mạng.
Nhưng lúc đó, chị tôi lại đứng trước mặt tôi với vẻ mặt kiêu ngạo và khinh miệt.
Chị ta nói:
“Lâm Tả Ức, mày dựa vào cái gì mà bắt tao đền mạng? Tao còn chưa đòi mày trả mạng cho tao đấy!”
“Chỉ cần tao còn bệnh tim thì mẹ sẽ mãi mãi thương tao và ghét bỏ mày. Dù Hình Dục có nghiện ngủ với mày thế nào đi nữa, thì chỉ cần tao còn ở đây, mày mãi mãi chỉ là kẻ thứ ba mà thôi!”
“Mày biết không? Mười năm trước, hôm đó tao cố tình khóc lóc, tố cáo mày vì tao thấy Hình Dục chơi cùng mày trong vườn, thấy anh ấy cho mày viên kẹo, còn mỉm cười với mày.”
“Anh ấy chưa từng cười với tao như thế, anh ấy lúc nào cũng chỉ bảo tao cố gắng mau khỏe lại.”
“Tại sao chứ? Tại sao mày có thể có được nụ cười đó, còn tao thì không?”
Vậy nên…
Chị ta đã lợi dụng căn bệnh của mình, dùng vài lời than khóc nhẹ nhàng, đã khiến bố mẹ đuổi tôi ra khỏi nhà.
Khiến tôi biến mất khỏi thế giới của Hình Dục.
“Lâm Tả Ức, chỉ cần tao còn tồn tại sẽ không ai trên đời này thực lòng yêu mày đâu.”
Phải rồi.
Bà tôi đã đi rồi.
Từ nay còn ai thật lòng yêu thương tôi nữa đây?
“Lâm Tả Ức, mày thật đáng thương.”
“Vì một bà lão không hề có chút quan hệ m.á.u mủ mà mày lại dốc hết sức bảo vệ.”
“Thay vì nghĩ cách kéo tao c.h.ế.t chung thì chi bằng mày hãy mau mau đi c.h.ế.t đi.”
“Để bà ta dưới suối vàng khỏi phải cô đơn một mình!”