1
Trong phòng khám, bác sĩ nam mặc áo blouse trắng nhấc mí mắt nhìn tôi một cái: "Khó chịu ở đâu?"
Tôi cắn chặt môi, đỏ mặt đáp: "Em... em đau ngực, có khối cứng."
Đối diện là bác sĩ Cận bên khoa Tuyến vú, lạnh lùng, đẹp trai và là bạn của anh trai tôi.
Tôi giấu anh trai, âm thầm theo đuổi anh suốt nửa tháng, nhưng anh vẫn luôn lạnh nhạt với tôi.
Cứ hễ tôi sốt ruột là lại thành bệnh nhân của anh.
Bác sĩ Cận đặt bút ký xuống: "Em qua đây, anh khám một chút."
Mặt tôi càng lúc càng đỏ: "Muốn sờ ngực sao?"
"Không phải... ý em là anh muốn sờ sao?"
Nữ y tá đi cùng nín cười, kéo rèm vải ngăn cách ra: "Bác sĩ sờ nắn là quy trình bình thường thôi!"
Tôi theo bác sĩ Cận bước vào phòng ngăn, bên trong đặt một chiếc giường trải ga trắng.
Anh rửa tay ở bồn rửa: "Em kéo áo lên, nằm xuống đi."
Tôi ngồi trên giường, chăm chú nhìn những ngón tay rõ khớp xương của anh.
Bác sĩ Cận quay người lại, thong thả đeo găng tay cao su: "Cởi ra."
Tôi vòng hai tay ra sau lưng, cởi cúc áo, rồi chầm chậm vén áo lên, cố gắng che đi một nửa ngực.
Bác sĩ Cận ngồi bên cạnh, anh kéo áo tôi lên cao bằng một tay, tay còn lại đặt lên vị trí kiểm tra.
Tôi nhắm mắt sờ soạng tìm áo, muốn kéo lên che mặt, lại vô tình chạm vào tay Bác sĩ Cận.
Anh lạnh lùng nói: "Ngứa tay thì đi khám khoa da liễu."
Xong đời rồi!
Bác sĩ Cận chắc chắn nghĩ tôi đang cố tình trêu chọc anh.
Mí mắt tôi run run, để giảm bớt sự ngượng ngùng, tôi nói liên tục.
"Bác sĩ Cận, tối qua lúc tắm em sờ thấy ngực có một cục cứng nhỏ."
“Bạn cùng phòng em bảo có khi là u tuyến vú, vì em hay nhát cáy, lại còn dễ buồn bực."
"Em cũng thấy đúng, vì mỗi lần ai chọc giận em, em sẽ trả đũa bằng cách vào căng-tin không vén rèm cho người sau, lấy cơm xong cũng chẳng buồn nói cảm ơn với anh shipper."
"Em mua một cốc trà sữa, một hộp trái cây trộn và một phần gà om cay, rồi mặt mũi tơi tả xách về ký túc ăn hết sạch. Nếu vẫn chưa dỗ được bản thân, em chỉ dám xin cô cô giáo phụ đạo nghỉ một hôm, lén về nhà ngủ một đêm. Hôm sau, em lại ngoan ngoãn chạy về trường học tiết tám giờ sáng."
"Anh thấy em sống kiểu vậy, bị u tuyến vú chắc cũng hợp lý đúng không?"
"Sao anh không nói gì vậy bác sĩ?”
Bác sĩ Cận nheo mắt nhìn tôi: “Có phải ai không chọc giận em thì em mới lịch sự với người ta không?”
Tôi đơ ra, gật đầu.