14
Sợ anh trai tôi lại đánh tôi, tôi chen tới chắn trước mặt Cận Sùng: “Anh nghĩ kiểu đó là rất nguy hiểm đó! Chị dâu tương lai mà biết anh tệ thế này, coi chừng không ai thèm lấy anh đấy!"
“Còn nữa, anh à, chuyện em yêu đương em đã nói với bố mẹ rồi. Bố mẹ biết bạn trai em rất rất tốt, cũng ủng hộ tụi em. Anh đừng phản đối tụi em được không? Anh hiểu anh ấy mà, anh ấy thật sự rất tốt.”
Anh trai tôi thấy tôi bênh anh, ngớ người ra nửa phút, rồi mới chậm rãi mở miệng:
“Em nhấn mạnh cậu ấy ‘rất tốt’ nhiều lần thế? Em gái à, anh chỉ hỏi một câu: rốt cuộc cái tên lớn tuổi này có gì tốt?”
“Ngoài việc từ nhỏ tới giờ cậu ấy chưa từng yêu ai, để mặc em muốn dạy dỗ thế nào cũng được; thật thà, giao du đơn giản, không chơi bời lăng nhăng, đầu óc cũng không quá ranh ma, không hút thuốc, không uống rượu, kết bạn với những người đơn thuần như anh, cảm xúc ổn định, tính cách dịu dàng, sau này chắc chắn là sợ vợ…”
“Thì cậu ấy còn có gì xứng với em nữa đâu?”
Câu buột miệng của anh trai tôi khiến tôi hoàn toàn mù mờ.
Rốt cuộc là anh ấy không hài lòng với Cận Sùng, hay là không hài lòng với tôi thế?
Cận Sùng lại còn nhếch môi cười: “Cảm ơn anh vợ đã khen.”
Anh trai tôi nhận ra mình lỡ lời, giọng cũng dịu đi đôi chút: “Thôi, em gái tôi thích là được.”
“Nhưng mà! Cận Sùng, nếu cậu dám bắt nạt em gái tôi, tôi sẽ cắt đứt quan hệ với cậu!”
Đúng là lời đe dọa có sức nặng thật.
Tôi suýt nữa muốn vỗ tay cho anh trai mình luôn.
Cận Sùng nghe xong, còn trả lời rất nghiêm túc: “Vậy thì anh em mình làm bạn suốt đời.”
“Bớt lảm nhảm đi, còn không mau đưa em gái tôi tới trường! Nó mà trượt môn là cậu chuẩn bị tinh thần bị ăn đấm tiếp nhé!”
Mặt anh trai tôi lúc thì đỏ, lúc thì trắng, cuối cùng lôi điện thoại ra ghi âm giọng nói: “Chu Khương Nghiên! Cậu lén lút làm chuyện tốt sau lưng tôi đúng không! Thằng em rể mà gọi cậu một tiếng anh vợ là cậu sướng rồi chứ gì? Làm nô bộc hai chục năm mà vẫn chưa khôn ra! Giờ lại chuyển nghề làm vệ sĩ tình yêu cho tụi nó hả!”
15
Anh trai mắng Cận Sùng xong thì vừa đi vừa gửi tin nhắn thoại mắng Chu Khương Nghiên.
Bóng dáng trông như vừa thắng trận đó biến mất ở góc bãi đỗ xe.
Tuy anh trai đến đi vội vàng.
Nhưng vẫn để lại dấu vết trên khuôn mặt trắng nõn của Cận Sùng.
Trên đường đến trường, tôi bảo Cận Sùng dừng xe ở hiệu thuốc, mua chút cồn Iốt và thuốc bôi vết trầy.
Tôi nghiêng người về phía bảng điều khiển, bôi thuốc cho anh.
Anh trai tôi cũng có chiêu hiểm thật, chỗ cằm Cận Sùng bị móng tay anh ấy cào xước rồi.
Tuy chỉ là một vết xước rất nhỏ và nông, nhưng tôi càng nhìn càng đau lòng, thật sự sợ đường hàm dưới của anh sẽ không còn mượt mà nữa.
"Có cần tiêm uốn ván không?"
Cận Sùng bị tôi chọc cười.
"Có thể đầu óc Khương Thuật Chi sẽ gỉ sét, nhưng móng tay thì không."
"Cận Sùng, sao anh không tránh đi chứ? Anh trai em chỉ là nhất thời không chấp nhận được nên mới giận dữ như vậy, nhưng anh ấy ra tay nặng thật đấy. Huhuhu, có phải anh ấy mang thù riêng không với anh không? Cận Sùng, anh có đau không? Nếu anh ấy còn đánh anh thì làm sao đây? Em lại không thể giúp anh đánh anh ấy, nếu không anh trai em sẽ buồn. Nhưng nhìn thấy anh bị đánh, em đau lòng lắm, em không muốn anh bị thương."