Ngược lại, anh nắm lấy cổ tay tôi, dùng sức kéo một cái, tôi theo quán tính ngã vào người anh.
Giọng Cận Sùng hơi khàn, hơi thở nóng bỏng phả vào sau tai tôi: "Nếu người trước mặt không khiến tôi hứng thú, thì đó là hiện tượng bình thường."
Trong đầu tôi cứ vang vọng câu nói anh đã đảm bảo với anh trai tôi.
Bây giờ còn nói tôi không có mị lực.
Tính cách không chịu thua của tôi phát tác, tôi ôm lấy cổ anh, rồi há miệng cắn rách môi anh.
Mùi máu tanh lan tràn trong khoang miệng.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân lạch cạch.
Tôi chột dạ, lập tức ngồi xổm xuống trốn dưới bàn làm việc.
Nữ y tá đứng ở cửa gọi: "Bác sĩ Cận, có bệnh nhân tìm anh."
Vết thương trên miệng Cận Sùng nhìn là biết không phải do anh tự gây ra, cô ấy lại tò mò hỏi thêm: "Bác sĩ Cận... ai cắn anh vậy?"
Tôi căng thẳng kéo kéo ống quần anh, sợ anh lôi tôi - kẻ chủ mưu này ra.
Môi dưới Cận Sùng vẫn còn rỉ máu, anh mặt không đổi sắc cúi mắt nhìn tôi: "Em bé đang trong thời kỳ mút tay."
Hình như nữ y tá hiểu ra điều gì đó, nén cười bỏ đi.
Cận Sùng vừa đeo khẩu trang vừa cảnh cáo tôi: "Đừng hòng chuồn, lát nữa tìm em tính sổ."
6
Sao tôi có thể ngoan ngoãn chờ Cận Sùng đến tính sổ chứ.
Thẩm Xuyên bó bột xong, tôi đỡ tay cậu ấy và khuyến khích cậu ấy tự nhảy đi xa một chút.
Như vậy có thể chạy trốn nhanh hơn.
Lúc đợi thang máy, tôi nghe thấy các nữ y tá đang tán gẫu ở trạm y tá.
"Bác sĩ Cận bị cắn trong phòng khám của bác sĩ Khương, môi rách cả da, còn chảy máu nữa!"
"Cái gì? Đừng nói là bác sĩ Cận bị bác sĩ Khương cắn rách miệng đấy nha? Bác sĩ Khương dữ dội thế à?"
"Cụ thể ai cắn thì không rõ, nhưng chắc chắn là rất kịch liệt."
"Tính tôi đa nghi, sớm đã thấy hai người họ không bình thường rồi, lớn tướng rồi mà không yêu đương, chắc chắn là tự tiêu hóa nội bộ rồi."
Chết rồi! Danh tiếng anh trai tôi và bạn thân của anh ấy bị hại rồi.
Thẩm Xuyên nhìn tôi với vẻ mặt hóng hớt: "Không phải người họ nói là anh Thuật Chi đấy chứ?"
Sao lúc này cậu ấy lại không đeo tai nghe!
Lúc tôi căng thẳng đan tay vào nhau, cậu ấy lại mờ ám cúi đầu ghé tai tôi nói nhỏ: "Tôi nhớ hồi nhỏ anh Thuật Chi từng nhồi nhét vào đầu tôi tư tưởng không được thích con gái."
Cậu ấy hiểu lầm rồi, anh ta tôi làm thế là sợ Thẩm Xuyên yêu đương với tôi, phòng bệnh hơn chữa bệnh thôi.
Tôi cười khổ, muốn nói gì đó để minh oan cho anh trai tôi.
Đằng sau đột nhiên vang lên một tiếng lạnh lùng: "Khương Túc Vi, lại đây."
Tôi nhíu mày, cả người dựng tóc gáy.
Thẩm Xuyên nắm lấy cánh tay tôi: "Nếu lời đồn là thật, vậy anh Thuật Chi cắn bác sĩ Cận... Lẽ nào anh ấy đến tìm cậu mách lẻo?"
Lời đồn là giả, nhưng sau này bác sĩ Cận tìm tôi tính sổ là thật.
Cận Sùng khí thế hùng hổ đi tới, gạt tay Thẩm Xuyên đang kéo cánh tay tôi ra.
Thẩm Xuyên không hiểu gì: "Chuyện gì vậy? Anh tìm nhầm người rồi, không liên quan đến Vi Vi."
Cận Sùng tháo khẩu trang, để lộ đôi môi bị tôi cắn rách da.
Ánh mắt anh hơi ai oán: "Em sao thế?"
"Đã bảo cắn nhẹ thôi mà."
"Giờ sưng rồi thì em định đền thế nào?"
Cô y tá bên cạnh há hốc mồm, ngây người nhìn.