Mặt tôi đỏ bừng: "Đền bao nhiêu? Em bồi thường cho anh."
"Em có hôn mạnh thế đâu, không biết sẽ nghiêm trọng vậy."
"Giữa thanh thiên bạch nhật, anh đừng tìm em tính sổ nữa... Em sẽ khóc cho người khác xem đấy."
Cận Sùng nhét một tuýp thuốc mỡ vào tay tôi: "Bôi thuốc cho tôi hay đi với cậu ta?"
Thì ra anh nói tính sổ, ý là muốn tôi bôi thuốc cho anh?
Cửa thang máy mở ra, Thẩm Xuyên nhảy lùi lại với vẻ mặt hóng được chuyện lớn: “Không cần chọn đâu, không cần! Tôi tự loại mình khỏi cuộc chơi luôn!”
Mẹ Thẩm chạy tới, nhìn cậu ấy với vẻ mặt lo lắng:
“Con trai, con chụp X-quang não chưa đấy? Sao cứ cười hì hì thế? Không lẽ ngã đến lú rồi à?”
“Con tỉnh táo lắm, hiểu hết rồi.”
Thang máy đi xuống, giọng Thẩm Xuyên vừa bất lực vừa buồn cười cũng dần tan đi.
“Còn nhìn nữa à? Không nỡ rời cậu ta sao?”
Giọng Cận Sùng lạnh lùng.
Tôi cúi đầu đi theo sau anh.
Y tá trưởng đang xem kịch không nhịn được hỏi một câu: “Bác sĩ Cận... bạn gái à?”
Anh rũ mắt nhìn tôi, đáy mắt chứa ý cười: “Đừng nói bừa, còn chưa theo đuổi được.”
7
Bước vào phòng nghỉ y tá, Cận Sùng cởi áo blouse trắng.
Tôi nắm tuýp thuốc mỡ, bất giác nhớ lại đêm làm ướt áo sơ mi của anh, nhìn thấy những đường cơ bắp, chỉ cảm thấy khô miệng khát lưỡi.
Cận Sùng ngồi trên ghế, lúc tôi đi tới, mắt liếc ngang liếc dọc.
Anh chỉ vết thương ở môi dưới: “Nhìn đi, dấu vết em để lại cho tôi đó.”
Tôi rút một cây tăm bông trong hộp tăm bông trên bàn ra, chấm thuốc mỡ.
Anh khẽ gọi một tiếng: “Khương Túc Vi.”
“Hả?”
Đáy mắt Cận Sùng có đôi chút tình cảm không rõ, đôi mắt đen nhánh khóa chặt lấy tôi.
“Khoảng cách này chẳng phải cũng nghe rõ sao? Có cần thiết để cậu ta dán vào tai em nói chuyện không?”
“Anh có ý gì?”
“Không có gì, lại gần chút.”
"Ồ."
Tôi dịch bước chân, đứng giữa hai chân anh, cúi người bôi thuốc cho anh.
Hơi thở ấm nóng phả vào chóp mũi tôi.
Tôi nhìn chằm chằm môi anh, càng nhìn càng thấy đôi môi mỏng này rất thích hợp để hôn.
Nhận ra suy nghĩ của mình không đứng đắn, tai tôi nóng bừng lên.