• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng càng ngày càng thấy chột dạ.

 

 

Sợ anh trai tôi phát hiện tôi chính là em gái có giọng nũng nịu, cô gái si tình mà anh ấy luôn miệng gọi.

 

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh dạy dỗ anh trai: "Anh đừng đặt biệt danh bừa bãi cho người khác, nói chuyện văn minh một chút đi."

 

Khương Thuật Chi véo má tôi: "Lỗi của anh, đừng giận nữa em gái, phải tuân theo lời dặn của bác sĩ."

 

"Là anh chọc tức em."

 

Anh trai tôi cười: "Sao lại là anh chọc tức em rồi?"

 

"Nửa tháng trước ai nói đồ ăn đặt về bị trộm nên tức giận."

 

"Tháng trước ai nói hai mươi cái bao lì xì của nhóm nào đó chỉ có sáu tệ, bạn cùng phòng đều là mười tệ, tức giận gọi anh bù thêm tám mươi tệ!"

 

Sợ anh trai tôi lại bóc phốt những chuyện xấu hổ của mình, tôi vội vàng bịt miệng anh ấy: "Chi Chi, anh biết nhiều quá rồi."

 

Anh trai tôi bị gọi tên thân mật nên thấy xấu hổ.

 

"Em gọi lại xem."

 

"Cứ gọi đấy, Chi Chi Chi Chi Chi Chi."

 

"Ồn chết đi được, em là con chuột cái à."

 

Không biết có phải ảo giác của tôi không, dường như bác sĩ Cận đang cong khóe mắt, như đang cười.

 

Nhưng giọng anh vẫn lạnh nhạt như thường: "Ồn chết đi, Khương Thuật Chi."

 

"Lát nữa, bệnh nhân của tôi phải phẫu thuật, bây giờ cần nghỉ ngơi."

 

Sao tôi lại có cảm giác sung sướng khi được thiên vị thế này.

 

"À đúng rồi, em gái, lát nữa anh phải theo đoàn đội đến bệnh viện khác học tập hai ngày. Anh không thể ở lại chăm sóc sau khi em phẫu thuật được, nhưng người hầu của em sắp đến rồi."

 

Anh trai tôi nói xong cố ý huých vai Cận Sùng: "Thằng nhóc nhà cậu tốt nhất đừng có nhớ tôi."

 

Ngay giây sau, tôi bị ôm trọn vào vòng tay ấm áp.

 

Cận Sùng từ từ buông tôi ra: “Không đứng vững.”

 

Anh trai tôi nhíu chặt mày: “Buông em gái tôi ra! Cận Sùng, đầu óc cậu có vấn đề à! Giả vờ giả vịt! Tôi có hơn trăm cân thôi mà!”

 

“Anh! Lại nói bậy nữa rồi…”

 

Anh trai tôi lập tức nhận sai: “Xin lỗi, Cận Sùng, cậu là bé đáng yêu.”

 

Giọng Cận Sùng dịu dàng: “Ừ, cậu mắng đúng lắm.”

 

“Đồ điên.”

 

Anh trai tôi nhìn anh như thể nhìn thấy thứ dơ bẩn, lập tức quay đầu bỏ ra khỏi phòng bệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK