Môi anh rời đi, liếc qua cánh tay trần trụi của tôi: "Em không trần như nhộng cũng dám để cậu ta ngủ cùng à?"
"Lời em nói trên bàn mổ không tính nữa sao?"
"Không phải em nói không thể thích người khác sao?"
"Bây giờ là cái gì?"
"Khương Túc Vi! Anh mặc kệ em với cậu ta có quan hệ gì, bạn trai em chỉ có thể là anh."
"Nếu em dám đổi ý, em có thể cầm thú hơn nữa."
Tôi bị nụ hôn mãnh liệt vừa rồi làm cho toàn thân mềm nhũn, giọng nói yếu ớt vô cùng: "Em có mặc mà, em mặc áo ba lỗ nhỏ."
Thật ra chỉ là băng gạc quấn rất nhiều vòng.
Anh cười bất lực, nắm tay tôi sờ từ cơ ngực anh xuống dưới.
Anh hơi nheo mắt, giọng nói khàn khàn.
"Có chỗ nào trên người anh không làm em hài lòng?"
"Chọn anh, bảo cậu ta cút đi!"
Xúc giác đầu ngón tay càng lúc càng rắn chắc, đầu tôi nóng lên: "Không được... Anh ấy là anh họ em."
Mí mắt Cận Sùng khẽ giật: "Sao bây giờ em mới nói?"
"Bạn cùng phòng nói đàn ông tồi đều rất giỏi giả vờ, phải câu."
Cận Sùng cười giúp tôi đắp chăn, kéo một cái ghế lại, ngồi bên giường.
"Bạn cùng phòng em nói đúng."
"Anh khá giả tạo, trước đây đúng là luôn giả vờ không thích em."
"Khương Túc Vi, anh lo lắng rất nhiều, anh lo em còn nhỏ, tình cảm em dành cho anh chỉ trong giây phút nhất thời. Anh cũng sợ chênh lệch tuổi tác quá lớn sẽ có khoảng cách thế hệ, đến lúc đó em phát hiện anh là người trầm lặng nhàm chán, rồi không cần anh nữa."
"Anh tự nhủ phải đối diện với sự thật lớn hơn em chín tuổi này, em xứng đáng với người tốt hơn. Nhưng hôm đó em khóc, anh không ngủ không ngon nửa tháng. Anh nói không thích em, nhưng bộ não và trái tim anh đều không làm được."
"Có lẽ lý trí anh từng nói với anh, anh không đủ trẻ trung, không đủ thú vị, không đủ dũng cảm, anh không xứng với em."
"Nhưng bây giờ, anh rất chắc chắn, nếu không phải là em, vậy anh sẽ không có tình yêu."
Mắt anh ướt, tôi lặng lẽ đưa tay phải ra, chạm vào tay anh: "Yêu đương không? Đồ nhát gan."
Anh nắm lấy tay tôi, cúi đầu hôn nhẹ.
"Không phải là bạn cùng phòng dạy em phải câu à?"
"Không câu nữa, khó khăn lắm mới cắn câu, em sợ anh tuột mất."
"Khương Túc Vi, anh là người tình nguyện cắn câu."
"Ý anh là, anh đã mưu đồ từ lâu, cam tâm tình nguyện, không nỡ tuột mất."