Hân Vũ tuy chỉ là công chúa, nhưng sinh ra là người của hoàng tộc, vua cha lại đau ốm triền miên, cô phải cáng đáng cả gánh nặng của loài người trên lưng. Thế nên 19 năm sống trên đời, cô chỉ có thể giữ dáng vẻ lạnh nhạt mà sống, âm thầm che chở cho hai cô em gái Vân Tình và Điệp Y trưởng thành một cách bình thường. Thế giới của Hân Vũ vốn bình lặng là thế, cho đến khi gặp được một kẻ đến từ dị giới: Kỳ Phong.
Hân Vũ và Kỳ Phong, người như băng lạnh ngàn năm không phiêu tán, kẻ nhiệt tình mà trong trẻo như ngọn lửa sưởi ấm cho đời. Hai con người tưởng như hoàn toàn trái ngược nhau đó lại như hai thỏi nam châm cuốn hút và bổ sung cho nhau.
Ở bên cạnh Kỳ Phong, Hân Vũ học được cách sống lạc quan vui vẻ, biết sống cho bản thân mình một chút. Trái lại, sự xuất hiện của Hân Vũ khiến Kỳ Phong hiểu được gánh nặng và trách nhiệm, khi bên cạnh đã có một người để hắn vì cô mà cố gắng, ít ra phải đủ năng lực để bảo vệ và che chở cho cô.
Vượt qua bao khó khăn hiểm trở, tưởng như sự cố gắng của Kỳ Phong đã được hồi đáp thì bọn họ lại phát hiện được một sự thật kinh hoàng. Liệu bí mật bị vùi lấp bao nhiêu năm đó có thể khiến thế sự thay đổi? Liệu Hân Vũ phải làm thế nào khi đối mặt với sự quay lưng của cả loài người lẫn sự biến chuyển bất ngờ kia. Kỳ Phong sẽ lựa chọn thế nào khi phải đứng trước tình yêu và quyền lực từ trên trời rơi xuống? Và trong hai bọn họ, cuối cùng ai mới là kẻ được số mệnh lựa chọn?
Một câu chuyện tình được vẽ trên bối cảnh rộng lớn, xuyên qua thế giới con người, thế giới ma cà rồng là thế giới của những tiên nhân không màng thế sự, những pháp sư cao ngạo thích ngắm nhìn nhân gian tranh đấu. Đan xen vào đó là những mảnh tình đứt đoạn, đầy tiếc nuối như mối tình trăm năm đợi chờ của Tần pháp sư và vợ ông, mối tình vô vọng giữa Điệp Y và Đình Nguyên, tình cảm thanh mai trúc mã của Vân Tình và Hạ Dương hay vì yêu mà hóa thành thù hận như Vĩnh Hi? Trong vòng xoay của ái tình, một người lại đuổi theo một người. Mỗi người trong chúng ta đều yêu thương một người khác, nhưng lại chẳng bao giờ đoán được rằng ai mới thật sự là số kiếp của ai.
Khi nhẹ nhàng ấm áp, lúc tang thương nghẹn ngào, một cái nhìn đa chiều về nhân sinh, về tình cảm giữa người và người trong khói lửa chiến tranh, về tình yêu, sự đợi chờ và kỳ vọng. Không có ai vừa sinh ra đã là người xấu, chỉ có những kẻ đã từng bị tổn thương. Rốt cuộc thì con người, ma cà rồng, hay những pháp sư đã đắc đạo cao nhân, ai mới thật sự là kẻ tàn nhẫn hơn ai? Có lẽ mình sẽ nhường câu trả lời cho những bạn sẽ đọc hết tác phẩm này.
DẪN TRUYỆN:
Đã 10 năm nay, Kỳ Phong có một giấc mơ.
Trong ánh sáng mập mờ, dường như hắn luôn nhìn thấy chính bản thân mình loạng choạng trên một con đường nhỏ.
Gió rít, ánh trăng xuyên qua kẽ lá lay động thành một dãy dài, chống chếnh như những làn sóng gợn li ti, chẳng mấy chốc đã trải dài đến vô tận.
Hắn đứng lặng đó, sau lưng là bậc thang đằng đẵng, trước mặt lại là ánh sáng lấp lánh không thấy điểm tận cùng.
Rõ ràng là chỉ có mỗi mình hắn. Thế mà lại vang vọng một tiếng nói đập vào thinh không:
Có bao giờ anh tự hỏi anh là ai?
Có bao giờ anh nghĩ anh đến từ đâu?
Cuộc đời anh, có phải anh luôn cảm thấy mình đuổi theo điều gì đó mà bản thân anh cũng không hiểu?
Thế rồi, giống như ai đó vừa kéo bức màn đêm trước mặt hắn ra thành 2 mảnh. Ánh sáng bỗng dưng ùa vào khiến hắn vội đưa tay che lấy mặt. Khi mắt thích ứng được với ánh sáng, hắn nhìn thấy dáng một người con gái toàn thân trắng toát, chiếc áo lụa trên thân thể cô rũ xuống, rồi lại phiêu lãng như đang có một làn gió lùa vào. Cô cứ đứng đó nhìn hắn, nụ cười thấp thoáng trên gương mặt ẩn hiện giữa ranh giới sáng tối.
“Cô là ai?”
Hắn ngập ngừng nói. Thế mà âm thanh chẳng thể nào thoát ra khỏi môi được. Cô gái vẫn chỉ cười nhạt trước mặt hắn, cánh tay đang buông thõng đột nhiên giương lên.
“Đi theo ta.”
Hắn không nhìn rõ được mặt cô. Thế nhưng trong vô thức, cánh tay hắn cứ thế mà chìa ra phía trước, tựa như ước mong duy nhất trên đời này là có thể chạm vào bóng dáng nhạt nhòa như nước đó vậy.
Đúng vào lúc tay hắn gần như đã chạm được tay cô, cánh cổng kia lại được mở ra một lần nữa. Bấy giờ không chỉ hắn, dường như cả cô cũng hoảng hốt, kinh ngạc nhìn lại khoảng không sau lưng mình.
Hắn muốn thét lên, song không thể. Cô cứ như bị một lực hút nào đó kéo dạt về phía sau, khiến cánh tay hắn vốn gần cô trong gang tấc giờ chỉ có thể vô vọng chạm vào không khí. Và trong lúc hắn vẫn chưa kịp hoàn hồn, cánh cửa đó đã vội vàng khép chặt lại, giam lấy bóng dáng cô ở phía bên kia.
Đó thường cũng là lúc hắn ngồi bật dậy, kinh ngạc nhận ra mình vẫn đang nằm ngay ngắn trong căn phòng của chính mình. Trên tường, tấm poster Lý Tiểu Long nhìn hắn, nửa ngán ngẩm, nửa cười nhạo.
Hiển nhiên, lúc này sự việc đó lại tái diễn một lần nữa.
Kỳ Phong đặt tay lên trán. Cũng không nhớ được mình đã mơ thấy giấc mơ ấy lần thứ bao nhiêu. Có lẽ quá nhiều đến mức bản thân mình cũng không nhớ nổi, có lúc hiện hữu rõ ràng như một bộ phim sống, khi thì lại mập mờ ẩn hiện trong những giấc mơ kỳ quái khác của hắn.
Thế nhưng trong mơ, lúc nào cũng là người con gái đó. Hắn không nhìn rõ gương mặt cô, thế nhưng bóng dáng thoát tục đó, vẻ lạnh nhạt như nước đó vốn chẳng thể nào lầm đi đâu khác được.
Nghĩ đến cô, chẳng mấy chốc giọng nói đó lại vọng về trong tâm trí hắn. Hắn nhắm mắt, mãi một lúc mới an tĩnh lại được. Hắn sải từng bước nhẹ nhàng đến cạnh cửa sổ, kéo tấm rèm vẫn còn chưa khép kỹ ra.
Mới 3 giờ sáng. Thế nhưng hắn có thể nhìn thấy một làn ánh sáng mỏng lan ra từ phía xa xa, thấp thoáng chuẩn bị nuốt gọn cả thành phố.
Hắn là ai? Hắn đến từ đâu?
Cuộc đời này, liệu hắn theo đuổi thứ gì?
Khóe môi hắn bất giác lại nở ra một nụ cười.
Những chuyện như thế, bản thân hắn sẽ trả lời được sao?
Rất nhiều năm sau này, khi Kỳ Phong dần đi đến điểm cuối cùng của sinh mệnh, có một người đã hỏi hắn câu chuyện rốt cuộc là bắt đầu như thế nào? Khi đó, hắn thở thoi thóp, cả thân mình bất động nằm trên bãi chiến trường vốn chẳng còn mấy người sống sót, cánh tay vô thức lại tìm kiếm điều gì đó giữa không trung.
Từ lúc nào, hắn cũng chẳng nhớ rõ. Có lẽ là ở cánh rừng năm đó, khi hắn phát hiện ra mình có năng lực bất thường. Có lẽ là bước chân đầu tiên của hắn đến vùng đất bí ẩn này, cũng có lẽ vòng xoay của số mệnh đã khởi động trước đó lâu lắm rồi, từ cái buổi trưa đầy nắng nơi giảng đường kín người, hắn ngậm lấy đầu bút, ánh mắt lại lơ đãng ngắm nhìn tảng mây trôi bên ngoài cửa sổ.
Trong trí nhớ mù mịt của hắn, hình như có một vị giáo sư già, ngón tay út đeo chiếc nhẫn ngũ sắc phản quang. Ánh mắt ông bị nhấn nhìm sau tròng kính dày cộm, và giọng nói vẫn ồ ồ vang lên không ngừng.
“Lịch sử trái đất hình thành 4 tỉ năm, thế nhưng, con người chỉ thật sự có mặt trên trái đất này từ 50.000 đến 100.000 năm trước.
Không cần phải làm bất cứ hình thức so sánh nào, chúng ta cũng nhận ra được, quá trình hình thành và phát triển của loài người, từ loài động vật bốn chân, đến khi hình thành hai chi cầm nắm, dần dần trở thành loài vật thống trị thế giới này, ấy thế mà chỉ trong vài chục ngàn năm ngắn ngủi. Con số đó so với độ tuổi hình thành của quả đất già cỗi chỉ như một giọt nước giữa đại dương.
Đi qua mấy mươi ngàn năm lịch sử, qua bao trận chiến khốc liệt tranh giành lãnh thổ, loài người dần tiến hóa đến một tầng lớp cao hơn, mà ở tầng lớp đó, bản thân chúng ta trở nên tách bạch hoàn toàn với các loài động vật còn lại. Chúng ta tự đặt cho chúng ta một cái tên: con người, và đồng thời cũng đặt tên cho hàng tỷ sinh linh khác trên trái đất này, mặc kệ chúng có đồng ý hay không.
Con người luôn cho rằng mình là loài động vật thông minh nhất thế giới. Vào thời đại này, chúng ta hầu như không có một đối thủ khác loài nào khác. Thế nhưng, với sự tìm tòi vô tận của các nhà khoa học, chúng ta phải đặt ra một giả thuyết: Liệu 4 tỉ năm trước khi loài người hình thành và phát triển, thật sự trái đất không hề có nền văn minh nào khác hay không? Rồi các truyền thuyết, các thần thoại hầu như luôn có điểm tương đồng trên khắp thế giới là từ đâu mà có? Liệu đó thật sự bắt nguồn từ trí tưởng tượng của con người, hay dựa trên những hiện thực nào đó đã bị lớp bụi thời gian bào mòn đến mức chúng ta chẳng thể phân biệt đâu là thực, đâu là ảo nữa.
Hôm nay, tôi sẽ đưa lớp chúng ta đến một hiện tượng kỳ bí về những sự biến mất kỳ dị mà khoa học cũng như con người không thể nào giải thích được. Có người nói, đó là do tự chúng ta thêu dệt nên thành huyền thoại, cũng có người nói, đó là sự can thiệp của người ngoài hành tinh đến cuộc sống của con người. Rất nhiều giả thuyết được đặt ra, nhưng nó đều có một điểm chung, đó là đánh dấu một bước phát triển về nhận thức mới trong lịch sử văn hóa nhân loại.”
Trên bục giảng đối diện với hơn trăm học viên đang tỉ mẩn ghi chép mọi thứ vào vở, vị giáo sư tóc bạc bỗng hắng giọng, tay ông chỉnh cặp kính trước mắt đam đăm nhìn về dãy trong cùng, nơi một nam sinh đang gà gật tựa mình vào tường, môi cậu ta hơi nhếch, vang lên những tiếng ngáy khe khẽ.
Cả lớp học vốn chỉ có mỗi tiếng ngòi bút cạ vào giấy âm ỉ bỗng im phắt lại, những cái đầu ái ngại vội ngẩng lên, đầy lo lắng nhìn về khoảng trống giữa hai dãy ghế, nơi vị giáo sư đáng kính đang chậm rãi bước xuống. Ông đứng đối diện với cậu nam sinh, cây bút laze trên tay gõ gõ xuống mặt bàn vang lên những tiếng khe khẽ.
“Kiệt? Khải Kiệt?”
Có mấy nam sinh phía sau không thể thờ ơ nữa, vội lấy tay khều cậu bạn nọ dậy. Cậu ta ngái ngủ khẽ rên lên vài tiếng, sau đó ánh mắt lại mở to nhìn vị giáo sư đang phẫn nộ trước mặt.
“Tôi nhớ không lầm cậu là Khải Kiệt?” –Giọng ông ồm ồm vang lên, có vẻ đã kìm nén hết sức.
Kỳ Phong cắn môi, biết lần này mình lại gây ra họa lớn rồi. Đây đã là lần thứ bao nhiêu hắn ngủ gục trong lớp học của ông lão tóc bạc này nhỉ? 5 hay 10? Đáng ghét là lần nào ngủ cũng bị bắt gặp cả.
Phong nhếch môi, một ý nghĩ vang lên trong đầu hắn. Họa này do Khải Kiệt gây ra, đành để cậu ta nhận vậy.
“Vâng ạ” -Hắn ngoan ngoãn đáp.
“Cậu có vẻ giỏi đến mức chẳng mấy quan tâm đến tiết học của tôi nhỉ?” –Vị giáo sư vừa nói vừa gõ gõ cây viết vào cạnh bàn. Phong định đứng dậy cho phải phép, nhưng vừa cử động, hắn lại nhận ra chân mình mắc vào kẹt ghế của bàn phía trên, thế là đành phải ậm ừ cười trừ.
“Thế… lớp học hôm nay tới đây thôi” –Vị giáo sư tiếp –“Tiết kế tiếp, chúng ta sẽ thử tìm hiểu những vụ mất tích bí ẩn trên thế giới, có lẽ tiết này nên để cậu Kiệt đây dạy vậy. Thế nhé. Tiết kế xem như tôi dự giờ. Cố mà thể hiện bản lĩnh của cậu đi.”
Ông đặt tay lên vai hắn, đoạn nheo mắt, bước thẳng về bàn phía trên thu dọn. Kỳ Phong đờ đẫn nhìn ông rồi lại quay sang nhìn các bạn trong lớp, lúc này vẫn còn đang ngơ ngẩn. Ý ông lão này là gì đây? Thật sự bắt hắn phải đứng lớp sao?
Lòng Phong thầm than không ổn rồi. Chẳng thà ông lão cứ trừ thẳng điểm vào sổ của Khải Kiệt, điểm chuyên cần điểm giữa kỳ gì đó, hắn cũng mặc. Dù gì thì đây cũng là điểm của Khải Kiệt chứ có liên quan gì đến hắn. Giờ này lẽ ra phải là giờ hắn đang ngáy ngon lành ở nhà mới đúng. Nếu không phải thằng nhóc Khải Kiệt kia bày ra trò đi làm thêm, không thể đến lớp học tiết này thì hắn có cần phải chen chân vào cái lớp lạ hoắc thế này không? Giờ thì hay rồi. Hắn vốn chẳng có chút kiến thức nào, đứng ra giảng bậy bạ anh thầy có cớ phê bình cũng không ổn, mà để Khải Kiệt xuất đầu lộ diện thì càng gay hơn. Hắn đập gõ gõ tay vào đầu mình, cố nén tiếng thở dài, để ông lão biết thằng oắt vốn chẳng đi học tiết nào thì khác nào bảo nó nộp tiền học lại từ bây giờ.
Phong cứ ngồi thẫn thờ suy nghĩ, đến khi lớp học đã tan lúc nào hắn cũng không rõ. Lúc hắn nhận ra điều này đã là tiếng chuông giữa tiết vang lên. Khoác vội cặp xách vào người, hắn thầm oán một câu. Chuyện gì thì cũng diễn ra rồi, chắc chỉ còn một cách tìm Khải Kiệt thương lượng vậy.
Mảnh sân trường vào giờ tan tiết lúc nhúc những sinh viên đang rôm rả trò chuyện. Kẻ ôm cặp sách lao nhanh về nhà, người túm tụm lại bàn bạc về buổi ăn chơi kế tiếp. Kỳ Phong lạc lõng hẳn trong đám người. Hắn lấy xe đạp rồi quẳng hết cặp giỏ bên hông, mắt cũng chẳng thèm liếc lại đoàn người phía sau lấy một cái.
Chiếc bóng của hắn dần dần khuất hẳn bên ngoài cổng trường. Sau lưng hắn, ánh tà dương lấp ló bên dưới hai khóm mây lững lờ, tựa như một nụ cười bí hiểm của thiên nhiên.
…
Khải Kiệt là bạn thân nhất của Kỳ Phong. Trong trí nhớ của hắn, từ mấy ngày đầu hắn bắt đầu chập chững biết đi thì Khải Kiệt đã là hàng xóm của hắn rồi. Kiệt lớn hơn hắn vài tháng tuổi nên cũng phát triển sớm hơn một tí. Lúc Kiệt biết nói, Kỳ Phong vẫn còn bị người lớn tra tấn hàng ngày bằng hàng đống từ ngữ như: “Gọi mẹ đi con” “Gọi ba đi” “Chị chị”. Từ khi đó, mẹ Khải Kiệt đã thường xuyên ẵm cậu ta sang nhà chơi rồi. Kiệt nghe ba mẹ và chị Phong liên tục nói thế cũng hình thành thói quen. Mỗi lần nhà họ đang dạy hắn nói, cậu ta lại nhanh nhảu lên tiếng trước “ba”, “mẹ”, “chị”. Mấy người lớn thấy thế bèn mất hứng, chỉ vỗ đầu cậu ta rồi cười cười không nói gì nữa.
Kỳ Phong thấy thế ức lắm. Có lần nó mỏ tròn mỏ dẹt, cuối cùng cũng bật ra được một tiếng “mẹ”, nhưng hai người lớn lúc này lại đang tám chuyện với nhau, tiếng nhạc cũng khá lớn nên chẳng ai nghe rõ lời cậu chàng. Phong khóc đến nước mắt nước mũi gì cũng trào hết ra ngoài, trong khi Kiệt bên cạnh chỉ cười ngặt nghẽo. Phong giận đến tái mặt, nó mím môi, bật ra một tiếng: “Kiệt”
Xui rủi thế nào, lúc này bản nhạc hòa tấu trong đĩa vừa chuyển sang bài khác. Chữ “Kiệt” mà Kỳ Phong sống chết bật ra lại bị người lớn nghe không thiếu mảnh nào.
Sau này trưởng thành, người lớn hai nhà vẫn thường nhắc lại câu chuyện này. Trong mắt họ, người đầu tiên Phong gọi tên được chẳng phải ba cũng chẳng phải mẹ, mà là thằng nhóc nhà kế bên. Được như vậy ắt hẳn là hai đứa có duyên lắm lắm. Ba mẹ hắn vì thế càng thương yêu Kiệt hơn.
Kỳ Phong thì không được như thế. Chữ “Kiệt” đến tận giờ vẫn là nỗi ám ảnh của hắn. Thế nên hắn thường gọi cậu bạn là Khải Kiệt, hoặc cả tên lẫn họ. Có thế mới nguôi ngoai bớt được nỗi xấu hổ ăn mòn hắn bao năm.
Trưởng thành, Phong và Khải Kiệt không học chung một trường nữa nhưng quan hệ vẫn khăng khít như trước. Đến mấy năm cấp ba thì ba mẹ Kiệt mất sau một vụ tai nạn xe cộ bí ẩn, cậu ta ở với bà trong căn hộ ở ngoại thành, thi thoảng ngủ lại nhà Phong. Năm ngoái Phong vào đại học, ba mẹ hắn quyết chí để hai đứa con ở nhà mà theo đuổi giấc mơ khảo cổ thuở thiếu thời. Họ xin nghỉ hưu non, sau đó tham gia một đoàn khảo cổ người Pháp đóng quân ở khu di tích miền bắc. Thế nên căn hộ năm đó giờ chỉ còn mỗi Phong và bà chị sáng đi tối về là Tâm Du ở mà thôi.
Khải Kiệt nhận công việc bán thời gian là bảo vệ trong một bảo tàng nhỏ gần trung tâm thành phố. Thi thoảng khi Khải Kiệt bận chạy show làm thêm, Phong cũng cũng tạt qua giúp một ít. Dần dần hầu như nhân viên trong bảo tàng hoặc khu vực quanh đó đều quen biết hắn.
Kỳ Phong đạp chống xe xuống bên dưới tòa bảo tàng đã mấy trăm năm tuổi, hắn nhìn lại đồng hồ, vẫn còn 40 phút nữa mới đến giờ Khải Kiệt tan ca. Để không làm phiền cậu bạn, hắn quay xe lại, rẽ sang quán café nằm bên kia đường. Đó cũng là quán quen của hắn và Kiệt.
Thành phố này vốn là sự kết hợp hài hòa của các lối kiến trúc Đông Tây, rải rác đây đó là những tòa nhà được trùng tu lại từ thời kỳ thực dân xen lẫn kiến trúc Đông Á cổ và những tòa nhà cao tầng hiện đại. Thế nhưng những khu nhà như quán café Destiny đây thì hoàn toàn khác hắn. Không chỉ khoác lên ngoài lớp tường gạch u ám kỳ bí, bên trong căn tiệm cũng khiến người ta liên tưởng đến gian nhà tự học trong bộ phim Harry Potter nổi tiếng. Nằm lạc lõng bên cạnh thành phố hoa lệ, bảng đèn xanh đỏ của chữ Destiny kiêu hãnh nhấp nháy, lẳng lặng quan sát nhịp sống vội vã chốn thị thành.
“Phong, đến sớm thế? Hôm nay quán có món mới, cậu muốn thử không?”
Vừa đẩy cửa, bà chủ quán đã vồn vã chào mời hắn. Chủ của quán café này là một cặp vợ chồng ngoài 30 tuổi. Kỳ Phong quen biết họ cách đây hơn một năm, lúc Khải Kiệt mới chân ướt chân ráo vào làm việc ở tòa bảo tàng đối diện. Thoạt trông họ có vẻ từng trải hơn rất nhiều so với độ tuổi 30 vốn có, lối sống lại khá kỳ lạ. Chị vợ hầu như là một tín đồ cuồng nhiệt của bói toán những bộ bài Tarot, trong khi đó anh chồng thi thoảng hắn mới gặp được, mà mỗi lần gặp là lại níu lấy tay hắn, hỏi xem hôm nay có nhận thấy sự khác biệt của chòm sao nào đó hay không.
May mắn thay, hôm nay chỉ có mỗi chị vợ ở lại trông quán.
Phong đặt cặp xách lên chiếc bàn cạnh cửa sổ, sau khi yên tâm là từ vị trí này có thể thoái mái quan sát bên ngoài mà không bị ai làm phiền, hắn hắt hơi, ra vẻ ngoài ý muốn khước từ:
“Thôi, chị xinh đẹp cho em tách Latte được rồi, em còn phải tranh thủ làm bài tập nữa.”
Ngụ ý của câu nói này chính là: Nếu em uống món mới của chị, có khi ngộ độc đến cả bài tập cũng làm chẳng nỗi nữa ấy chứ.
Mặt chị Mạn chủ quán hơi tiu nghỉu. Lát sau lúc bưng tách café ra, chị ta nhìn chằm chằm hắn, vẻ lo lắng hỏi:
“Cậu không sao đấy chứ? Ấn đường cậu không được tốt lắm.”
Hắn ngẩng đầu, cười hề hề lấy lòng: “Aí da, chị xinh đẹp của em không phải chỉ biết bói Tarot thôi sao? Từ lúc nào chị biết coi tướng luôn ấy nhỉ?”
“Đừng có nịnh. Tôi nói thật đấy. Sắc mặt cậu có vẻ không ổn. Hay là… để tôi xem cho cậu một quẻ xem sao?”
Dĩ nhiên là Kỳ Phong chẳng hề đồng ý lời đề nghị này, lập tức tìm mọi cách từ chối. Chị Mạn kỳ kèo mãi không được, chỉ có thể lẳng lặng trở lại quầy bar, mắt vẫn chăm chú nhìn cậu sinh viên trước mặt. Mãi một lúc, chị lắc đầu, cố gắng trấn tĩnh cảm giác bất an lạ thường, vội vã làm tiếp công việc của mình.
Bên ngoài, những hạt mưa lác đác bắt đầu tạt vào cửa kính, như bức tranh minh họa cho giọng hát chàng ca sỹ đang vang lên trong tiếng nhạc nhàn nhã.
Nụ cười của nàng như nụ hoa chớm nở
Vẻ đẹp của nàng như làn hương phiêu tán
Đến nơi nào ta không thấy được
Trời trong xanh đợi cơn mưa phùn, còn ta đang đợi nàng…Phong xoay ngọn bút trong tay, hơi mím môi nhìn ra tấm cửa kính đọng nước. Trên bàn, bức vẽ một cô gái gần như đã hoàn thành, chỉ là nghĩ mãi nghĩ mãi, hắn vẫn không sao vẽ được gương mặt cô ta.
Nói đến cũng thật kỳ lạ. Bao nhiêu năm qua, hắn mơ thấy giấc mộng đó bao nhiêu lần, ấy thế mà vẫn chưa bao giờ nhìn thấy rõ nét mặt cô gái đó. Thậm chí có đôi khi tỉnh lại giữa đêm, thật sự hắn đã từng nghĩ đến cô gái thật sự là một giấc mộng, hay là sản phẩm do trí tưởng tượng của hắn tạo ra?
Bên kia đường, một chiếc xe bảo an dừng lại ngay trước Bảo tàng thành phố. Kỳ Phong nhìn sang, hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng trước đám đông nhốn nháo, ngay cả dưới màn mưa cũng nhìn rõ vẻ vội vã của các nhân viên. Chưa kịp nghĩ nhiều, điện thoại hắn đã đổ từng hồi.
“Phong, bên này có sự cố, mình chưa tan ca được rồi, cậu cứ về trước đi. Bản báo cáo đó mai đi học mình sẽ lấy.”
Hắn nhìn dòng tin nhắn vội vã, không nén được cảm giác hiếu kỳ. Bảo tàng thành phố vốn im ắng hơn mấy trăm năm rồi, trừ khách du lịch và các đoàn sinh viên học sinh ra chẳng ai thèm ghé đến đây, thế nào lại xảy ra sự cố được?
Nhưng hắn cũng không nghĩ được nhiều, nhìn thấy đồng hồ đã chỉ 6 giờ hơn, lúc này mới gọi chị Mạn ra tính tiền, đoạn thu dọn đồ đạc, khoác túi xách bước ra ngoài.
Bảo tàng thành phố thật sự xảy ra chuyện, hơn nữa hắn cảm thấy chuyện này cũng không nhỏ. Vài nhân viên đã bắt đầu kéo dây phong tỏa khuôn viên tòa nhà. Hơn nữa thấp thoáng xa xa, hắn thấy bóng vài chiếc xe cảnh sát đang phóng đến. Con phố vốn nhỏ hẹp giờ lại trở nên đông đúc người dân hiếu kỳ kéo đến xem. Hắn cũng chẳng nhúc nhích được, vội khiêng xe lên làn đường dành cho người đi bộ, cố dắt xe cho qua khỏi dòng người.
Đến một góc phố nhỏ, hắn mới cảm thấy không khí dễ thở chút. Chưa kịp leo lên xe phóng đi, hắn đã bị một cánh tay mềm mại nắm lấy. Còn chưa hoàn hồn thì bóng đen đã kéo hắn vào trong ngõ. Trong khoảng khắc tiếp xúc ấm áp giữa hai cánh tay, cả người Kỳ Phong như mềm nhũn đi. Hắn không biết phải phản kháng thế nào, cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ vội vàng giằng tay lại, cẩn thận quan sát cô gái trước mặt.
Chính xác thì bóng đen vừa tập kích hắn là một cô gái rất nhỏ nhắn. Cô hầu chưa chỉ đứng tới ngực hắn, mái tóc dài đơn giản phủ xuống vai, che đi phần nào đôi mắt to tròn sắc bén, chiếc mũi cong cong, làn môi hồng tựa xuân thủy. Trong khoảng khắc vừa nhìn cô, hắn như ngây người đi.
Phải nói là, hắn nhìn thấy biết bao cô người mẫu trên tạp chí, ảnh hậu hoa khôi nhìn thấy cũng rõ rành rành, thế nhưng lại chưa từng nhìn thấy một cô gái nào có khí chất đến như vậy.
Do giằng co, tầm mắt hắn rất gần với gương mặt cô. Cô có làn da cực trắng, thậm chí có phần tái xanh, song lại chẳng mang chút hương phấn nào như các cô gái thành thị. Ngang trán đính một sợi dây trang sức màu xanh biển, trên người lại vận một bộ áo váy dài bằng lụa trắng, khiến hắn liên tưởng đến hình tượng nữ thần trong các câu chuyện thần thoại Hy Lạp cổ.
Kỳ Phong chớp chớp mắt, xúc cảm ban đầu quá mạnh mẽ, đến mức khiến hắn không nhận ra được vẻ xúc động của cô gái. Chưa kịp định thần, cô bỗng nhào đến ôm lấy hắn. Thân hình nhỏ bé dán chặt vào ngực khiến đầu óc hắn múa may quay cuồng. Môi hắn run run, nhưng lại chẳng thốt ra được tiếng nào.
“Là anh?”
Tiếng nói phát ra gần như run rẩy, mang theo sự vui mừng khó diễn đạt thành lời. Hắn cố áp chế xúc cảm mãnh liệt trong lòng, đợi cô gái có vẻ bình ổn lại mới nắm hai vai cô, chầm chậm đẩy ra.
“Cô biết tôi sao?”
Đừng bảo Kỳ Phong ngốc. Hắn biết cô gái trước mặt đây rất xinh đẹp, còn tự nguyện đến làm quen, thế nhưng ở cái thành phố này chẳng thể không đề phòng được. Trong đầu hắn lúc này chỉ có một suy nghĩ, nếu cô không phải nhận lầm hắn với ai khác thì chắc chắn là kẻ lừa đảo rồi.
Ánh mắt cô gái ngây như phỗng. Cô nhìn hắn, đôi mi thất thần chớp nhẹ. Hàng mi cô rất dài, khẽ lay trước gió khiến hắn có một cảm giác thương xót nhẹ nhàng dâng trong lồng ngực.
Một cô gái thế này, thật sự khiến bất cứ chàng trai nào cũng có ý muốn bảo vệ.
“Anh không nhận ra em?”
Giọng cô khe khẽ, vừa mỏng manh lại mang theo ý hoài nghi. Thế nhưng chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy trong giọng cô ẩn chứa sự thất vọng.
Hắn nhoẻn miệng, lắc đầu. Đột nhiên cảm thấy cô rất thú vị.
Trước vẻ thản nhiên của hắn, cô khôi phục thần sắc rất nhanh. Vừa định nói thêm điều gì đó thì có tiếng bước chân dồn dập đến gần, hắn nghe có tiếng loa ồn ào ngoài kia, thêm vào đó là khu vực người kéo đến xem cũng dần lan rộng, không còn giới hạn bên ngoài bảo tàng nữa.
Quan sát thấy tình hình, cô gái quay lại, dùng giọng điệu lạnh lẽo nói với hắn.
“Anh có thể đưa tôi ra khỏi đây không?”
Cảm giác sững sờ dần trôi qua khiến hắn lấy lại vẻ giễu cợt vốn có. Hắn khoanh tay lại, cười cười: “Cô em, chúng ta chỉ mới gặp nhau có mấy phút thôi, cả tên cô tôi còn chưa biết, không phải muốn phát triển nhanh đến vậy chứ?”
Cô gái ngạc nhiên nhìn hắn, bỗng nhiên lại lộ ra một nụ cười tựa như hoa nở. Hắn nhìn thấy, bỗng nhiên tim muốn ngừng đập.
“Thật sự đúng là anh rồi.”
Hắn chẳng hiểu cô nói gì. Bước chân bên ngoài càng dồn dập, cánh tay cô níu lấy tay hắn càng chặt hơn, khiến hắn nhận ra cô dường như e sợ nhóm cảnh vệ bên ngoài. Hắn cau mày, đầy cảnh giác:
“Cô không phải trộm thứ gì đó từ bảo tàng chứ?”
Cô không đáp gì, vẻ mặt ngây ra, hai hàng mi cau cau lại như thể không hiểu lời hắn. Hắn thở dài, cũng không nghĩ được gì nhiều, vội lôi chiếc xe vào ngõ tối, sau đó đè sát người cô lại, nép sau một hốc tường trong ngõ, vừa lúc né được ánh đèn pin rọi qua.
Bên ngoài vẫn ồn ào huyên náo, hắn che chắn bên ngoài cho cô, lồng ngực ép sát nhìn cô gái nhỏ nhắn bên dưới.
Bất giác lại nhớ đến cô gái trong giấc mơ, nhớ đến ngữ điệu lạnh lùng, nhớ đến hơi ấm mềm mại chạm khẽ vào lòng bàn tay hắn.
Đột nhiên hắn có một cảm giác, phải chăng cuối cùng hắn cũng tìm được cô?