Trong gian phòng ẩm thấp, vài làn gió thưa thớt may mắn lọt qua được khe cửa, đập vào mấy thanh chặn giấy treo trên tường vang lên những tiếng gõ lách cách không ngừng. Thấp thoáng ánh sáng xanh đỏ trên mấy chòm đèn lơ lửng rọi xuống, hình thành một dãy dài những chuỗi ánh sáng chống chếnh đong đưa như tạc vào tường, liên tục đan vào nhau tạo ra những hình thù kỳ dị phản chiếu lên bức phù điêu bằng đá. Lúc này trong gian phòng nhỏ có bóng một người đàn ông đang ngồi, ánh sáng hắt xuống mái đầu trắng mướt của ông, còn kỳ ảo hơn cả núi băng trong rừng Địa Đàng. Người đàn ông hơi nghiêng đầu, nhận ra những tiếng bước chân loáng thoáng bên ngoài hành lang mỗi lúc một gần, cây bút lông ngỗng trên tay cũng khựng lại. Ông thở dài, từ tốn đặt bút lại trên giá, lại thận trọng cuộn tấm giấy da vẫn còn chưa hong khô mực rồi buộc chúng lại bằng dây thừng. Xong xuôi đâu đấy, ông mới chậm rãi búng tay để cánh cửa lớn trước mặt nhẹ nhàng mở ra, để lộ hình ảnh Hân Vũ đang giương tay giữa không trung, gương mặt thoáng mệt mỏi. Thấy cửa đã mở, cô cũng thôi ý định gõ mà bước ngay vào. Cô quan sát pháp sư Tần vẫn bình thản như không, hồi lâu mới nhẹ giọng mở miệng: “Cha, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Đảo Rùa thật sự bị người ta phá hủy sao?”
Chuyện này phải kể đến mấy ngày trước, khi Hân Vũ vẫn còn đang trên thuyền cùng Tâm Du quay về đảo Rùa. Thế nhưng ngoài dự tính, họ loanh quanh trên biển rất lâu cũng không sao tìm thấy hòn đảo quen thuộc nọ. Chính trong lúc này, cô lại nhận được thư của pháp sư Tần, bảo cô xong việc thì đến quán trọ trong Thủy Thành. Tuy Hân Vũ cảm thấy rất lạ, nhưng vẫn bảo người tuân theo. Cập bờ rồi cô mới nghe dân chúng đồn đãi chuyện đảo Rùa bị phá hủy trong một đêm. Hòn đảo đã tồn tại bao năm rồi, giờ nói hủy là hủy, khiến một người sống trên đảo Rùa từ nhỏ như Hân Vũ dĩ nhiên càng không thể tin được.
Pháp sư Tần khẽ thở ra, đoạn, ông dợm đứng dậy, chậm rãi bước từng bước ra khỏi chiếc bàn gỗ liêm vẫn còn âm ỉ mùi hương phảng phất, giọng nói chẳng rõ buồn vui: “Đồ gỗ dùng còn có thể hỏng, nói chi đảo Rùa thực tế là một thực thể sống? Dùng nó mấy trăm năm cũng đến lúc trả tự do cho nó rồi.”
Ánh mắt pháp sư Tần lại hấp háy, từ trên cao nhìn xuống Hân Vũ, thoảng như đang tưởng nhớ một người bạn cố tri nào đó. Hân Vũ biết mọi chuyện hẳn không đơn giản như vậy, song chưa kịp lên tiếng thì pháp sư Tần lại nhẹ giọng truy hỏi: “Con đến được đảo Bình Minh rồi chứ?”
Nhắc đến đảo Bình Minh, nhắc đến Hải Kỳ, trong lòng Hân Vũ lại nặng trĩu. Cô ấm ức chạy đi tìm ông cũng là vì chuyện này, sau đó mới bị biến động ở đảo Rùa làm xao nhãng. Giờ ông đã lên tiếng thì không lý gì Hân Vũ lại cho qua.
“Từ đầu cha đã biết đúng không? Bản đồ Tiên Tộc nằm trong tay cha, trước khi con đi cha đã biết Hải Kỳ vốn không tồn tại trên đời nữa?”
Cô khoanh tay, giọng nói vì giận mà có phần đanh thép. Pháp sư Tần nhướng mày, dường như cũng chẳng mấy quan tâm đến thái độ đó, song Hân Vũ vừa mở miệng xong lại lập tức cảm thấy không ổn. Pháp sư Tần và Hải Kỳ đều nắm giữ những pháp bảo của tiên tộc. Giờ Hải Kỳ ra đi một cách đột ngột, đảo Rùa lại vô duyên vô cớ bị hủy hoại, nếu bảo cô những việc này không liên quan đến nhau, bản thân cô cũng cảm thấy kỳ quái.
Pháp sư Tần bước đến một chiếc bành trong phòng, thuận thế ngồi xuống. Tấm thảm đính hoa văn cầu kỳ dưới chân theo mỗi bước đi của ông mà cũng khẽ nhăn nhúm. Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt ông nhìn Hân Vũ lại đầy hiền hòa: “Thật ra bảo con đi là vì trong lòng ta vẫn nuôi chút hi vọng. Giờ nhìn thái độ con thế này, xem ra…”
Ông không nói hết câu nhưng Hân Vũ đều hiểu hết. Hải Kỳ dù sao cũng là bạn bè mà ông đã biết chừng ấy năm. Đối với sự ra đi của Hải Kỳ, ông không đến mức quá đau buồn, song tiếc nuối cũng không ít. Hân Vũ như thể chớp mắt đã thấy ông già đi mấy phần, sau thoáng ngơ ngẩn lại tự trách mình. Cô khụy gối ngồi xuống trước mặt ông, hạ giọng: “Xin lỗi cha. Con nhất thời lỡ miệng.”
Pháp sư Tần vuốt mái tóc mong manh của cô. Sau một thời gian tĩnh dưỡng và được ông cùng pháp sư Thiệu bồi bổ rất nhiều dược chất, mái tóc Hân Vũ mới có thể trở nên óng ả như thuở ban đầu. Nụ cười ông mở ra hơi miễn cưỡng: “Ta biết con đang nghĩ gì. Song con không cần ôm hết vào mình. Cho dù không có con, có những người cũng sẽ không để Hải Kỳ sống yên ổn.”
Hân Vũ cau mày, hiển nhiên chưa hề nghĩ đến điều này. Pháp sư Tần lại bình thản đỡ cô dậy, kéo cô đến trước bàn địa đồ đặt giữa phòng. Đó là một mô hình thế giới thu nhỏ được ông dựng lại dựa trên những hiểu biết về vùng đất này, ranh giới chạy dài từ những ngọn núi phía bắc ít người biết, vốn được đồn đãi là nơi sinh sống của những người khổng lồ, đến tận mũi Phục Sinh ở cực nam lục địa. Ông trầm ngâm một lúc, thấy Hân Vũ vẫn giương mắt khó hiểu nhìn mình mới nhẹ giọng hỏi: “Từ lúc con tỉnh dậy đến giờ vẫn chưa hề gặp lão Thiệu. Lão ta thương con đến vậy, nhưng lại không hề xuất hiện, con thấy có lạ không?”
Thật ra nếu ông không nhắc, hẳn Hân Vũ cũng chẳng cảm thấy mất mát gì. Mối quan hệ của cô và pháp sư Thiệu cho dù tiến bộ thần tốc trong mấy ngày ngắn ngủi, nhưng nói cho đến cùng thì ơn sinh không bằng ơn dưỡng, cô đã ở bên pháp sư Tần hai mươi năm, hiển nhiên mức độ thân thiết thì càng không cần phải so sánh. Song cô cảm thấy cũng không nên nói ra điều này, hơn nữa việc pháp sư Thiệu không đến thăm cô cũng thật sự rất kỳ lạ.
“Lão Thiệu đang có một nhiệm vụ bí mật. Ông ấy phải bảo vệ Hải Duệ tiên nhân.”
Nghe ông nói, đôi mắt Hân Vũ lại mở to, thấp thoáng kinh ngạc. Như hiểu được cái nhìn của Hân Vũ, pháp sư Tần lại mỉm cười, lấy trong túi ra một mảnh giấy da nhỏ. Ông rải tấm giấy lên bàn, lẩm bẩm đọc một câu thần chú. Thoáng chốc trên bàn địa đồ đã xuất hiện những đốm sáng màu lục rải lác đác ở nhiều vị trí, mà vị trí tụ nhiều nhất phải kể đến là rừng Địa đàng với hàng trăm đốm chi chít tụ lại, tựa như một bầy đom đóm nho nhỏ.
“Sau khi Tiên quốc tan rã, tiên tộc chia làm hai nhóm người, Ám tiên định cư ở rừng Địa Đàng, trong hình dáng nguyên thủy của bọn họ, cũng là hình dáng có tính tự vệ cao nhất. Còn một số ít tiên nhân không quy phục Hội đồng tiên tộc lại tản ra khắp thế giới. Bởi vì chủ yếu tiên tộc mà con người gặp phải là nhóm người này, mà họ cũng thường xuất hiện trong dáng vẻ giống loài người, thế nên từ Tiên nhân trong miệng loài người thực tế là chỉ bọn họ.” Pháp sư Tần chỉ tay xuống bàn địa đồ, lại dùng ánh mắt biết nói chậm rãi giải thích cho Hân Vũ: “Nhóm này sống ẩn dật và khó tìm được tung tích, dần dần hành vi của họ cũng rất khó đoán. Trong thời gian gần đây thì những tiên nhân xuất hiện càng khan hiếm. Loài người chỉ cho rằng họ xa lánh trần thế, thật ra không ai có thể nghĩ tới chuyện, Tiên nhân đang biến mất từng người từng người một.”
“Sao cơ?” Khi pháp sư Tần nói đến mấy từ cuối cùng, cả Hân Vũ cũng không kiềm được mà bật ra câu hỏi.
Pháp sư Tần chỉ một vị trí trên bàn: “Khi phân tộc, ước tính có hơn ba trăm năm mươi tiên nhân rời khỏi rừng Địa Đàng, xuôi dần xuống các nơi để trải qua cuộc sống khác nhau. Thế nhưng ở tình hình hiện tại mà nói, số lượng này hiện chỉ còn hơn năm mươi người, mà năm mươi người này hầu hết chỉ là những tiên nhân có pháp thuật thấp, tuổi tác không cao. Cơ bản mà nói bọn họ cũng không có giá trị uy hiếp nào cả.” Nói đến đây, ông lại đột ngột ngẩng đầu: “Con biết điều này có ý nghĩa gì không? Tiên nhân đang từng bước, từng bước một đi đến bờ diệt vong mà không ai hiểu được nguyên do. Với tình hình này, chỉ trong hai mươi năm nữa, bọn họ sẽ chỉ còn là truyền thuyết mà thôi.”
Hân Vũ suy nghĩ hồi lâu: “Nhưng pháp thuật của tiên nhân rất cao. Cho dù là loài người hay quỷ tộc cũng không thể giết họ được.”
“Chinh vì vậy ta mới phải lo nghĩ. Có thể âm thầm thủ tiêu từng tiên nhân một, không chỉ phải có pháp thuật cao như tiên nhân, mà đó còn phải là một người có mối quan hệ rất tốt với các tiên nhân khác. Chính vì như vậy, người đó mới có thể từng bước từng bước tiếp cận họ mà không để lại một chút nghi ngờ nào cả.” Pháp sư Tần vuốt vuốt mảnh giấy da trên bàn, trầm tư tiếp: “Chuyện đến nước này, ta sẽ không giấu con nữa. Bởi vì mục đích của kẻ đang thanh trừng tiên tộc hẳn còn lớn hơn thế rất nhiều. Vậy nên sau khi bản đồ tiên tộc không còn bất cứ tín hiệu nào của Hải Kỳ nữa, ta đã đem chuyện này báo lại với Hải Duệ tiên nhân. Ban đầu chúng ta còn nghi ngờ mục đích của kẻ đó là gì, thế nên ông ấy không muốn ai biết chuyện con còn sống. Chỉ chưa đầy mấy ngày sau khi con đi, đảo Rùa lại bị tấn công. Có ai đó đã dùng pháp thuật phá giải những chiếc phao neo quanh chân rùa mà ta ếm pháp chú, mặt khác lại trao đổi với rùa khổng lồ để nó chống trả lại ta. Từ chuyện này, chúng ta đã bắt đầu sáng tỏ. Thực tế mục đích của kẻ đứng phía sau chuyện này không phải là tiên tộc hay loài người. Thứ kẻ đó muốn, thực tế lại là bốn pháp bảo của tiên tộc.”
Hân Vũ nghe ông nói hết, bấy giờ cũng chợt hiểu ra: “Lợi dụng con để tấn công Hải Kỳ thật ra chỉ là một âm mưu. Bởi vì Hải Kỳ đang giữ sách Khải Huyền trong tay, nhưng Hải Kỳ thông thạo cả tiên thuật lẫn ma thuật, tính cách lại khó đoán, có thể đánh bại anh ấy chẳng có mấy người. Vậy nên người này mới cố tình làm tổn thương con, khiến Hải Kỳ phải dốc sức cứu con rồi thông qua đó giết anh ấy, đoạt lấy sách Khải Huyền. Sau khi thành công giành được sách Khải Huyền, mục tiêu kế tiếp của người này hẳn phải sẽ là hòn đá Trường Sinh.”
Pháp sư Tần nhướng mày, khẽ gật đầu: “Đúng như con nghĩ, mấy tháng trước thành phố Vĩnh Hằng đã bị tấn công. Lúc trước Kỳ Phong giao hòn đá cho trưởng lão người lùn. Nhưng giờ thì ông ấy đã bị giết chết, cả hòn đá cũng không rõ tung tích. Hải Duệ tiên nhân và lão Thiệu đã phải dùng pháp thuật của mình để giữ cho tình hình thành phố tạm thời ổn định. Nhưng e là trong mấy mươi năm tới, người lùn phải tìm một nơi khác để trú thôi.”
Sắc mặt Hân Vũ thoáng tối sầm lại. Pháp sư Tần hiển nhiên cũng nhận ra ngay, nhưng ông chỉ nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Vạn vật trên đời đều như vậy, có bắt đầu sẽ có kết thúc. Sự tồn tại của thành phố Vĩnh Hằng mấy trăm năm qua là đi ngược lại với tự nhiên, điều này cũng không phải lỗi do con. Nếu không phải con, kẻ đó cũng sẽ có một cách khác để lấy được hòn đá mà thôi. Cũng may mà hiện giờ trong tay chúng ta vẫn còn bản đồ tiên tộc, mà ngày nào Hội đồng tiên tộc vẫn còn trụ vững, thì Thần Trượng vẫn tuyệt đối an toàn.”
“Nhưng cha à, con vẫn không hiểu lắm, bốn pháp bảo này khi hợp lại có tác dụng gì? Tại sao người đó lại phải cố tìm nó cho bằng được?”, Hân Vũ nghiêng đầu đầy khó hiểu.
Có vẻ như sau cùng Hân Vũ cũng hỏi đến câu quan trọng nhất. Ánh mắt pháp sư Tần thấp thoáng ý cười, môi lại khẽ giương lên. Hành động này khiến Hân Vũ vừa nhìn đã hiểu mình chạm trúng nọc của ông rồi. Pháp sư Tần khát khao kiến thức, song ông cũng khát khao đi truyền dạy mớ kiến thức ấy cho người khác, cứ như thể ông đã chờ đội bao nhiêu năm rồi để ai đó có thể hỏi câu hỏi này và đợi ông trả lời vậy.
“Từ thuở xa xưa, bốn pháp bảo này đã là một bí mật của tiên tộc. Có rất ít người thật sự hiểu hết về quyền lực của nó, với tiên tộc mà nói thì đây cũng là một chuyện tự-đoán-chắc-cũng-biết.” Pháp sư Tần gõ nhẹ tay lên bàn, chậm rãi nói: “Tương truyền, mỗi vật đều có công năng riêng gây ảnh hưởng đến sự tồn tại của tiên tộc, trong đó Thần trượng là pháp bảo quyền lực nhất. Người giữ vật này sẽ có quyền lực pháp thuật tuyệt đối, thống trị tiên tộc. Ba thứ còn lại, sách Khải Huyền cho biết vận mệnh thế giới trong suốt tương lai và cả quá khứ, tượng trưng cho thống trị thời gian. Bản đồ tiên tộc chỉ ra vị trí cốt yếu và thuộc tính của tiên nhân, chính là thống trị không gian. Cuối cùng, hòn đá Trường Sinh lại có quyền thuật vô giá, kéo dài sinh mạng, chữa lành vết thương, thậm chí là tạo nên một công trình pháp thuật huy hoàng. Đừng nói là tiên nhân, cho dù chỉ là một người bình thường sở hữu những vật này, con đã có thể tưởng tượng ra được mức độ nguy hại của nó rồi chứ?”
“Chính vì như vậy, tổ tiên của tiên tộc từ xưa đã tách bốn món này ra, chia cho những tiên nhân nắm giữ quyền lực khác nhau để giữ lấy. Bốn người này cũng là những người có năng lực pháp thuật cực cao, sẽ chẳng ai có thể làm hại họ. Trải qua mấy ngằn năm, các bảo vật dần lưu lạc, thậm chí chẳng mấy ai còn rõ tung tích của chúng, không ngờ chỉ trong một quãng thời gian ngắn này mà chúng lại đồng loạt xuất hiện.”
Ánh mắt pháp sư Tần khi nhắc đến điều này bất giác khẽ híp lại thành đường. Cô biết ông có ẩn ý gì. Sách Khải Huyền là trong lúc vô tình cô và Kỳ Phong lại tìm ra, nếu không có hai người họ, sẽ chẳng ai nghĩ đến quyển sách quý giá lại nằm trong mớ tạp nham những vật dụng cũ của Thiên đế cả. Hòn đá Trường Sinh cũng thế, Tĩnh Hà tiên nhân chọn cách cất giấu kỳ quặc là quẳng hòn đá vào miệng núi lửa đầy nham thạch, vậy mà vẫn để Kỳ Phong mang về được. Về phần Bản đồ tiên tộc… Nghĩ đến đây, Hân Vũ cũng cảm thấy lo lắng.
Nói hết lời, pháp sư Tần cũng không còn giữ vẻ thản nhiên như nãy giờ nữa. Ông cau mày, nghiêm nghị tiếp: “Cha kể cho con việc này chẳng qua là muốn con chuẩn bị tâm lý thật tốt, để đừng mãi áy náy nữa. Việc ở đây đã xong, trong vài ngày tới, cha sẽ lên đường đến chỗ Hải Duệ tiên nhân để điều tra sự việc. Khoảng thời gian này, bọn ta thật sự không thể giúp con được gì cả, đừng nói là xen vào chuyện của loài người. Cha cũng không ngại nói thật với con, chúng ta nghi ngờ trong hàng ngũ loài người có kẻ phản bội, nếu không thì âm mưu này cũng không thực hiện trót lọt đến thế. Cả Hải Duệ tiên nhân lẫn lão Thiệu đều có ý nghi ngờ Kỳ Phong, thế nên bọn họ mới không muốn nó biết sự việc. Tuy cha không cảm thấy như vậy, nhưng việc quanh thằng bé có gian tế cũng không có gì lạ. Lần trước gặp cha đã quan sát nó rất kỹ, nó luôn hành động đơn độc, hẳn nếu kẻ gian có ý cũng khó lay động được. Nếu con có ý định đi tìm nó, tiếp tục can dự vào chuyện loài người, cha cũng không ngăn cản. Song con phải suy tính kỹ lưỡng, trước khi xuất hiện phải điều tra kỹ cả những người bên cạnh nữa.”
“Ý cha là… trong nội bộ bọn con có gian tế?”, Hân Vũ cau mày, không chấp nhận nghi vấn này.
“Cha cũng không muốn nghĩ vậy, nhưng sự thật chứng minh trong việc này chẳng những có bàn tay tiên nhân, mà e là cả con người và kẻ biến thể cũng can dự vào? Hoàng đế tại sao lại để lại một bản di chiếu kỳ lạ như vậy? Vì sao sát thủ lại có thể biến mất ngay trong căn phòng đã tiêu trừ pháp thuật của ông ta? Vì sao Quân Tuyết lại biết con ở thành phố Vĩnh Hằng? Tất cả những chuyện này đều không thể xem thường được. Ban đầu ta cũng có ý nghi ngờ Quân Tuyết. Nhưng thực tế con chỉ cần quan sát cũng có thể thấy được. Pháp tính của cô ta tinh tế hơn Hải Kỳ, thậm chí từng có thời gian chiếm được sách Khải Huyền nhưng vẫn giao nó lại, chứng tỏ cô ta không có ác ý gì với Hải Kỳ cả, không nhất thiết phải giết y. Hòn đá Trường Sinh cũng thế. Nếu mục đích của cô ta là bốn pháp bảo, lúc muốn giết con trong thành phố Vĩnh Hằng, cô ta cũng dễ dàng tìm được hòn đá rồi. Ngay cả cao nhân như Quân Tuyết còn không tránh được khả năng bị lợi dụng, những người khác thì chẳng cần phải nói nhiều nữa.”
Hân Vũ nghe ông nói hết một lượt, mím môi, lời phản kháng trong lòng cũng không thể thốt ra được nữa.
Trên đường trở ra đại sảnh của quán trọ, tâm trạng cô vẫn chưa thể trở lại bình thường được. Tuy trước đây cũng đã từng nghi ngờ về cái chết của hoàng đế, nhưng thâm tâm cô vẫn nghĩ đây chỉ là âm mưu dùng để đối phó với mình chứ không hề nghĩ đây chỉ là phần nổi của tảng băng. Giờ nghĩ lại, có vẻ như từ đầu đến cuối mục đích của Quân Tuyết chỉ là Kỳ Phong, với tính cách của cô ta, hẳn cũng không cần đi một vòng lớn để lợi dụng Điệp Y đối phó mình. Huống chi lúc đó cô cũng đã đồng ý để Kỳ Phong đi cùng cô ta rồi.
Hân Vũ mải nghĩ, không nhận ra mình đã bước chân xuống sảnh từ lúc nào. Cho đến khi có tiếng Tâm Du gọi lại, cô mới hoàn hồn ngẩng đầu lên, nhìn cô gái đang ngồi trên quầy nước, tay ôm một con thố điểu có bộ lông màu xám. Hân Vũ hơi nheo mắt, nhận ra con thố điểu này cũng không cảm thấy bất ngờ, cố giữ bình thản bước đến ngồi cạnh Tâm Du.
Chàng thanh niên ở quầy nước vừa nhìn thấy Hân Vũ bèn nháy mắt với cô. Hân Vũ hiểu ý, tay hơi nâng tờ thực đơn dựng trên bàn lên, gọi ba cái bánh trứng, một ly trà sữa vị dâu cùng một chén súp. Có thể vì bình thường cô rất hiếm khi gọi thức ăn, giọng cô vừa dứt thì hàng mi chàng thanh niên cũng khẽ giật giật, sau đó lấy lại tinh thần mà xoay người chuẩn bị món. Hân Vũ không nhìn rõ những gì diễn ra sau quầy, nhưng cũng đoán được lúc này cậu yêu tinh nhỏ nọ đang tất bật dùng pháp thuật chế biến món. Cô đặt tờ thực đơn xuống, hơi nghiêng đầu nhìn Tâm Du.
“Gặp pháp sư Tần rồi à?”, thấy cô đã gọi món xong, Tâm Du cũng mở lời.
Hân Vũ gật đầu: “Vâng.” Sắc mặt Tâm Du bấy giờ không thể nói là tốt, nhưng so ra đã khá hơn mấy ngày trước rất nhiều. “Em và thầy đã bàn bạc xong rồi. Thu xếp xong em sẽ trở về kinh thành một chuyến. Chị đi cùng em nhé.”
Mấy tiếng cuối cô cố thốt ra thật nhẹ nhàng. Thực tế ở thế giới này Tâm Du chỉ có ba người thân là bọn Kỳ Phong. Bấy giờ cả ba đều không có bên cạnh, hiển nhiên Tâm Du phải muốn đến tìm bọn họ mới đúng. Thế nhưng sau khi bước vào quán trọ này, Hân Vũ lại lo lắng Tâm Du có dự định khác. Nói thế nào thì đây cũng là một trong những quán trọ do Hải Kỳ kinh doanh cả trăm năm nay. Sản nghiệp của Hải Kỳ có thể nói là tương đối lớn, y chẳng những nắm trong tay toàn bộ gia tài của hoàng tử tiên tộc trước đây để lại mà ba trăm năm nay cũng đi khắp nơi mở quán trọ. Chính Hân Vũ cũng không hiểu tại sao Hải Kỳ lại có sở thích kỳ quặc này, nhưng y chỉ kinh doanh quán trọ đi cùng với quầy hàng ăn uống chứ chưa hề nghĩ đến chuyện làm ăn thêm gì khác. Ở Thủy Thành này y có đến năm quán trọ như thế, kinh thành cũng có hai cái. Thậm chí nghe đâu ngay cả thành phố của quỷ tộc cũng có sản nghiệp của y. Phần lớn số sản nghiệp này cũng được thầy cô chiếu cố ít nhiều, nhưng nơi này lại là nơi có nhiều dấu ấn của Hải Kỳ để lại nhất. Cô sợ nếu Tâm Du biết được, cũng chưa chắc cô nàng sẽ lựa chọn thế nào.
Quả nhiên, nghe Hân Vũ hỏi, Tâm Du chỉ khẽ lắc đầu: “Không cần đâu. Chị sẽ ở lại đây.”
Giọng cô nàng rất bình thản, ngón tay lại khẽ vuốt ve bộ lông xám của thố điểu. Hân Vũ nhìn gã yêu tinh nhỏ vừa mang thức ăn ra để đầy bàn, đợi gã đi rồi mới hạ giọng: “Em biết chị đang nghĩ gì, nhưng Hải Kỳ đã có quyết định của mình. Thời gian của tiên tộc rất dài, một lần tu luyện pháp thuật của họ phải mất trăm năm, thời gian của con người thì lại quá ngắn. Nếu như trong suốt một trăm năm đó anh ấy vẫn không trở lại, chẳng lẽ chị cứ sống ở đây cả đời sao?”
Bản thân Hân Vũ cũng cảm thấy bản thân mình rất tàn nhẫn. Cô vậy mà lại chấp thuận ý kiến của Hải Kỳ giữ bí mật về cái chết của y, song cô cũng không còn lựa chọn nào khác. Nếu đây là tâm nguyện của Hải Kỳ, cô sẽ không làm trái. Hơn nữa với Tâm Du mà nói, có lẽ đây cũng là một lựa chọn tốt nhất.
Tâm Du mím môi, cười nhạt: “Sẽ không đâu. Hải Kỳ chỉ là mất chút thời gian để suy nghĩ mà thôi. Sau khi thông suốt rồi, anh ấy nhất định sẽ trở lại. Trong thời gian đó, chị sẽ ở lại nơi này đợi anh ấy. Chị tin rằng anh ấy nhất định sẽ hiểu ra tấm lòng của chị.”
Hân Vũ ngẩn người, nhất thời không thốt ra được lời nào.
“Chị biết mọi người đều cho rằng Hải Kỳ không có tình cảm với chị. Thế nhưng trong lòng chị hiểu rõ, anh ấy thích chị, có lẽ tình cảm đó không thể chấp nhất như những gì anh ấy dành cho em, nhưng trước khi lựa chọn ra đi mà anh ấy vẫn còn nhớ tới chị, chuyện này đã đủ để chị mãn nguyện rồi.” Tâm Du hướng mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính. Dãy đại sảnh này được trang hoàng theo phong cách cổ xưa, với bốn phía tường đều được ếm phù chú nhìn xuyên suốt ra bên ngoài. Bấy giờ ở Thủy Thành lại đang giữa mùa tuyết rơi, khắp nơi đều mịt mù băng tuyết trắng toát giăng lả tả. Quán cũng tương đối vắng khách, trừ vài ba khách trọ đang dùng bữa trưa ở góc ngoài cùng thì cũng chẳng còn ai nữa. Nụ cười trên môi Tâm Du vẫn nở ra nhẹ nhàng: “Em biết không, thật ra trước đây chị rất cô độc, nên thường tìm cách trêu chọc người khác làm niềm vui. Trong đời này, chị thích rất nhiều người, nhưng nhưng người chị để tâm thật sự chẳng mấy người cả. Mãi cho đến khi gặp Hải Kỳ.”
“Có thể anh ấy rất xấu tính, vừa tự yêu bản thân lại hách dịch đến mức đáng ghét, thế nhưng đó mới chính là Hải Kỳ của chị, cũng có thể là người duy nhất mà chị thừa nhận rằng mình đã yêu trong cả cuộc đời này. Là anh ấy dạy chị yêu một nguời là thế nào. Chỉ có anh ấy mới có thể khiến chị bước ra khỏi chiếc vỏ nhút nhát của mình để trực tiếp ngỏ lời. Chỉ có anh ấy mới cho chị cảm giác vừa thương, vừa giận, vừa chán ghét, lại không nỡ lìa xa. Ở bên anh ấy, chị luôn biết người đàn ông này sẽ che chở cho chị, bảo vệ chị, tuyệt đối không để chị có bất cứ tổn hại nào.”
“Thực tế Hải Kỳ rất cô độc, trái tim anh yếu ớt và dễ bị tổn thương. Nhưng anh ấy lại lương thiện đến mức tình nguyện dùng trái tim thương tổn đó đi chữa lành cho người khác. Càng nhìn thấy anh ấy như thế, chị càng muốn bất chấp tất cả để ở bên anh ấy. Có thể cho đến hết kiếp này, chị cũng sẽ không bao giờ có cơ hội nhìn thấy Hải Kỳ trở về nữa, nhưng điều đó cũng chẳng hại gì. Thế giới này luôn có những người như vậy. Nếu anh ta không xuất hiện, em sẽ không biết thì ra quãng đời trước đây của mình vô vị đến thế nào. Thế nên chị còn gì phải hối tiếc vì đã gặp và yêu anh ấy chứ?”
Hân Vũ đưa mắt, cũng nhìn theo Tâm Du về bức tường pháp thuật trong góc xa, nơi có những bông tuyết nhuộm trắng con đường, có bóng dáng vài người lữ khách mặc áo chùng bước vội vã để tránh tuyết, cũng có vài phu đánh xe rộn rã qua lại. Cuộc sống dường như luôn tuân theo sự tuần hoàn vốn có, người đến người đi, sẽ chẳng có ai vì sự ra đi của Hải Kỳ mà tiếc thương, cũng chỉ có người đối diện cô đây, sẵn sàng dùng cả cuộc đời mình để bồi đắp cho sự thiếu hụt tình thương mà y vốn phải có.
Lúc quay đầu lại, sóng mũi Hân Vũ đã không còn chua xót như lúc đầu nữa. Tâm Du lại như trút được gánh nặng, dịu dàng vuốt bộ lông xám của con thố điểu, để nó đập cánh, tựa đầu vào lòng bàn tay cô, rên lên ư ử.
Hân Vũ không biết, thật sự không biết, lựa chọn của mình và Hải Kỳ liệu có phải sai lầm rồi không. Cô vốn nghĩ với người như Tâm Du, một khi không tìm được Hải Kỳ sẽ thật sự bỏ cuộc, đi tìm niềm vui mới. Dù sao thì Tâm Du cũng là người luôn hướng về phía trước, luôn vui vẻ như thế, nhưng cô ấy lại lựa chọn vì Hải Kỳ mà chờ đợi.
Cả đời đợi một người, so với cả đời tưởng nhớ một người, liệu cảm giác nào mới thật sự đau xót hơn?
Sau khi Tâm Du lên phòng nghỉ ngơi, Hân Vũ vẫn ngồi lại bàn dùng cho hết phần thức ăn của mình. Lúc này bên ngoài bờ tường được hoá phép trong suốt vẫn dày đặc tuyết rơi. Hân Vũ cắn một miếng bánh trứng, lại nếm thêm mùi vị trà sữa rất độc đáo mà chỉ những nhà trọ của Hải Kỳ mới có, mùi vị cay cay bỗng nhiên tràn lên sóng mũi.
Cô nhớ, lần đầu tiên đến quán trọ này thì cô vẫn chỉ là cô bé bảy, tám tuổi, Hải Kỳ chán ngán cuộc sống vô vị trên đảo, lại không thể bỏ cô lại bèn dẫn cô theo. Mới ở quán trọ vài ngày, cô đã làm nũng đòi y dẫn đi nơi khác. Hải Kỳ đương nhiên chẳng dễ xiu lòng như vậy, cuối cùng mượn thức ăn để lấy lòng cô.
Nhân viên trong quán trọ của Hải Kỳ hầu hết đều không phải người bình thường, mà là các yêu tinh, nhân thú, thậm chí là quái thú mà y tình cờ cứu được trên đường. Y hoá phép cho họ có được một bộ dạng giống con người, lại nhận họ ở lại giúp y quản lý cơ nghiệp. Chính vì thế mà thức ăn nơi đây cũng chẳng phải dạng tầm thường, đều có ít nhiều bí quyết của các tộc người khác nhau, thơm ngon đến mức khó cưỡng được. Hân Vũ cắn thêm một miếng bánh, bất giác lại nhớ ra gì đó, cau mày nhìn theo bóng gã yêu tinh làm ở quầy phục vụ.
Pháp thuật trên đời đều hữu hạn, phụ thuộc vào người sản sinh ra nó. Thông thường một khi tiên nhân hoặc pháp sư chết đi, những bùa phép mà họ từng sử dụng đều tự nhiên biến mất. Vậy tại sao quán trọ này, cả những yêu tinh này, đều vẫn giữ được dáng vẻ như trước đây?
Mãi đến khi những thực khách cuối cùng đã trở về phòng trọ mà Hân Vũ vẫn chưa tìm được đáp án. Cốc trà trên bàn giờ cũng đã rỗng không, nước đọng thành một vũng nhỏ, lấp lánh màu hổ phách. Không gian im ắng chỉ còn tiếng lách tách của lò sưởi thi thoảng vang vọng. Hân Vũ dùng một ngón tay vẽ những ký tự bằng nước lên bàn gỗ, ngây người nhìn xuyên qua chiếc bóng phản chiếu trên vệt nước tựa như đôi mắt xám giễu cợt của người nào đó đang nghiêm nghị cau mày, thoảng như thời điểm rất xa trước kia, y dùng cốc nước gõ gõ vào đầu cô trêu chọc: “Nhóc con xấu xí, lại nhìn gì đến ngẩn người? Chưa thấy tiên nhân đẹp bao giờ sao?”
Tiếng gọi chân thật đến mấy, chẳng mấy chốc đã khiến Hân Vũ mông lung ngẩng đầu, tưởng như có thể tìm đâu đó trong bầu không khí cô tịch kia chút ấm áp chỉ thuộc về một người. Cô nhìn mãi, rồi cũng chấp nhận chung quanh chẳng còn ai khác ngòai mình, chỉ có thể tiếp tục thở hắt, tay cầm lấy ấm trà còn lưng nước, run rẩy đổ đầy nước đã lạnh khô vào tách.
“Chủ nhân, người đi nghỉ đi. Đã đến giờ chúng ta đóng cửa quầy ăn rồi.”
Gã yêu tinh vẫn đứng quầy chẳng biết đã xuất hiện từ lúc nào, cung kính cúi đầu kéo cô ra khỏi ảo mộng. Hân Vũ đã biết gã tiểu yêu này từ khi cô mới mấy tuổi, dĩ nhiên gã cũng biết mối quan hệ của cô và Hải Kỳ. Cô nhìn vẻ lo lắng của gã ta, đột nhiên mới sực tỉnh, nhận ra trên bàn đều là những vệt nước đọng vẽ thành tên của người nào đó, thoáng chốc gò má cô đỏ ửng, ngượng ngùng đáp: “Được rồi. Anh dọn dẹp giúp tôi nhé.”
Sắc mặt gã tiểu yêu đầy vẻ thông cảm. Ban đầu Hân Vũ vẫn chưa kịp để ý, nhưng khi vừa quay đi, cô đã đột ngột ngẩn người, ánh mắt sắc như dao đột nhiên nhìn chằm chằm gã: “Anh gọi tôi là chủ nhân?”
Gã tiểu yêu cũng chẳng hiểu ra làm sao, vội gật đầu xác nhận: “Vâng, chủ nhân?”
Hơn mười mấy năm quen biết, các yêu tinh ở đây đều chỉ gọi cô một tiếng “công chúa”, hoặc “tiểu thư”, cho đến giờ vẫn chưa ai gọi cô là “chủ nhân” cả. Tiểu yêu tinh lại là giống loài có tính trung thành tuyệt đối, trừ chủ nhân của mình ra, họ sẽ không gọi ai bằng cách xưng hô tương tự. Hân Vũ ngẩn người, thoáng chốc đã hiểu ra gì đó, song vẫn cố tra hỏi gã: “Vì sao?”
Gã yêu tinh gãi gãi đầu: “Chủ nhân, cô đừng làm khó tiểu yêu nữa mà. Trên cơ thể của cô giờ đã có ấn ký của chủ nhân chúng tôi, trong máu của cô có nửa phần là máu tiên tộc, có thể trực tiếp ra lệnh cho chúng tôi. Cô đã là phu nhân của chủ nhân Hải Kỳ, đương nhiên tôi cũng phải gọi cô một tiếng chủ nhân rồi.”
Mãi cho đến tận mấy ngày sau đó, gã vẫn chẳng hiểu được những lời mình nói rất hiển nhiên, vậy mà sắc mặt cô gái trước mặt đã trắng bệch, tựa như vừa thấy sấm giữa trời quang.
Lúc Hân Vũ chạy đến phòng pháp sư Tần thì ông đã thu xếp xong mọi thứ, dường như chuẩn bị rời khỏi. Nhìn thấy Hân Vũ hớt hải đến, ông cũng không cảm thấy lạ, chỉ nhẹ giọng nói: “Con biết rồi?”
Hân Vũ dĩ nhiên chẳng bình thản được như ông, môi cô run rẩy mãi một lúc mới bật ra được: “Sao Hải Kỳ lại làm vậy? Chỉ có phu thê mới có thể để lại ấn ký cho nhau. Rõ ràng mối quan hệ của bọn con không phải. Anh ấy lại cố tình khiến con nhận lấy nửa dòng máu tiên tộc. Như vậy chẳng phải là gán lên lưng con thân phận Hải Kỳ phu nhân rồi sao?”
Gương mặt Hân Vũ vốn đã trắng xanh, bấy giờ lại càng chẳng có chút huyết sắc nào. Pháp sư Tần chẳng hề có chút nao núng nào. Ông vỗ vỗ lên chiếc ghế xanh bích được trải lông mềm mại, ra hiệu cho Hân Vũ ngồi xuống, đợi nhịp thở cô dần bình ổn mới lên tiếng: “Chắc con cũng biết, ba trăm năm nay Hải Kỳ không phải sống vô ích, y mở rất nhiều quán trọ. Sản nghiệp của y trải dài hầu hết tân thế giới, đến tận những thành trì xa xôi. Trong đó, những yêu tinh, quái nhân nhận được ân huệ của y không phải là ít?”
Giọng ông vẫn bình đạm, Hân Vũ tuy sốt ruột nhưng cũng hiểu không thể nôn nóng, chỉ có thể gật đầu, đợi ông giải thích: “Thời gian qua lâu như vậy rồi, số tộc người sống sót nhờ ân điển của y, hòa mình vào cuộc sống loài người không nhỏ. Chí ít có thể lên đến một trăm người, nhiều có thể cả ngàn người. Lúc này, nếu như pháp thuật của Hải Kỳ mất đi tác dụng, con cũng hiểu được sống trong xã hội loài người, những quái nhân này sẽ có kết cuộc thế nào?”
“Nhưng…”, Hân Vũ mấp máy môi, cuối cùng cũng hiểu được ẩn ý trong lời pháp sư Tần. Tiên nhân luôn có linh tính rất chính xác, phần lớn họ thậm chí có thể nhìn thấy cái chết của chính mình. Hải Kỳ cũng không ngoại lệ. Có lẽ, ngay từ khi đoán trước điều này, y đã chuẩn bị tất cả rồi.
Song Hân Vũ nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được, rõ ràng người y chọn lựa đã là Tâm Du. Tại sao y không để ấn ký này lên người chị ấy? Như vậy, sau này Tâm Du biết sự thật, cô còn mặt mũi nào gặp chị ấy?
Pháp sư Tần đặt tay lên tay cô, nhẹ bấm vào lòng bàn tay: “Hân Vũ, con phải hiểu điều này. Khi con gặp nạn ở thành phố Vĩnh Hằng, một nửa mạng sống của con đã chết rồi. Máu phượng hoàng và máu biến thể chưa thể hòa lẫn, con lại rời khỏi đá Trường Sinh, Hải Kỳ có thể dùng cách này cứu con cũng chỉ là tình thế bắt buộc. Nhưng thứ mà cậu ta trao cho con không phải một món quà, mà là một gánh nặng. Hải Kỳ sống bao nhiêu năm, rời khỏi thế giới này hẳn cũng chỉ có hai người để lo lắng, một là con, hai là Tâm Du. Tâm Du không phải là người ở đây, nếu có thể, việc trao ấn ký chỉ càng khiến cô ấy không thể trở về nhà được. Thêm nữa cô ấy không có pháp tính, cho dù có dòng máu tiên tộc trong người thì cũng chỉ là uổng phí mà thôi. Con thì khác, ấn ký tiên tộc này đặt lên người con, chẳng những có thể giữ lại sợi dây liên kết cuối cùng của Hải Kỳ đối với thế giới này, mà cũng là giúp con có thể bảo vệ chính mình, đồng thời cũng là thay cậu ta bảo vệ Tâm Du thật tốt. Tâm ý này của Hải Kỳ, con có thể hiểu được không?”
Hân Vũ cắn môi đến bật máu. Tuy bàn tay pháp sư Tần vẫn nhẹ nhàng xoa nắn cho cô, song cô vẫn chẳng cảm thấy một chút ấm áp nào. Trước giờ cô vốn chỉ xem Hải Kỳ là anh trai, giữa hai người chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, giờ lại bắt cô phải vác lên vai bốn chữ Hải Kỳ phu nhân này, thật sự khiến cô vẫn chưa thể chấp nhận nổi.
Với tiên tộc mà nói, chỉ có phu thê mới có thể trao ấn ký cho nhau, việc này chẳng khác gì lễ bái đường của loài người. Hải Kỳ chưa từng hỏi ý kiến cô, lại tự ý hành động, cho dù cô không thể nào trách y được, song trong lòng vẫn không tránh được khó chịu.
Pháp sư Tần dường như cũng hiểu được sự hoảng loạn của cô, ông ngồi rất lâu bên cạnh để sưởi ấm bàn tay cho cô mà không hề nói gì. Trong phòng chỉ vang lên tiếng lách tách của lò sưởi lẳng lặng dây dưa. Ông xoa mãi, mà tay cô bé trong trong vẫn chẳng thể nào sưởi ấm được.
Thực tế, sau khi nhận ra ấn ký trên người cô, ngay cả ông cũng cảm thấy giận dữ. Con gái con luôn nâng niu trong lòng bàn tay, đột nhiên trong một đêm lại trở thành phu nhân của người khác, mà bản thân con bé lại chẳng hay biết gì. Lúc đó ông còn nghĩ nếu như gặp lại Hải Kỳ, nhất định sẽ đánh cho y một trận. Song sau đó lại nhìn thấy đốm sáng sự sống của y dần dần biến mất trong bản đồ tiên nhân, giận dữ gì cũng chẳng còn nữa.
Ông dùng Tâm Du để thuyết phục Hân Vũ, nhưng trong lòng vẫn không thật sự hiểu rõ những hành động của Hải Kỳ. Chưa nói đâu xa, chỉ riêng việc cậu ta cố tình để Hân Vũ nhìn thấy đoạn tình cảm với Tâm Du rồi lại ép không cho Hân Vũ nói ra, việc này cũng kỳ lạ lắm rồi. Liệu thật sự bởi vì người trong lòng cậu ta là Tâm Du, hay chẳng qua chỉ không muốn để Hân Vũ mang theo nỗi day dứt mà sống?
Nhìn thấy phản ứng của Hân Vũ hôm nay, ông lại thầm thở dài, cảm thấy may mắn vì Hải Kỳ đã lựa chọn đi một con đường rối rắm như thế. Với cá tính của Hân Vũ, nếu như người Hải Kỳ yêu vẫn là con bé, lúc này lại mang trên mình thân phận này, vậy thì cho dù là Kỳ Phong đi chăng nữa cũng sẽ bị con bé quẳng sang một bên, cam tâm tình nguyện cả đời làm Hải Kỳ phu nhân. Song ở đây, giữa hai người bọn họ lại xuất hiện một Tâm Du. Và cô gái này đột nhiên lại khiến sự hi sinh đầy tình thâm ý trọng của Hải Kỳ biến thành bất đắc dĩ của một người anh trai. Sẽ có cô gái nào vì cái chết của anh trai mà cả đời không kết hôn không? Nói Hải Kỳ tham lam, đến chết vẫn muốn cả hai người con gái đều phải thương nhớ mình, ông lại cảm thấy quá nặng nề, nhưng bảo cậu ta nhân từ, chọn cách đi vòng vèo như thế chỉ mong hai cô gái có thể tiếp tục sống vui vẻ, ông lại cảm thấy cậu ta chẳng bao giờ lương thiện đến vậy.
Pháp sư Tần hết xoa rồi lại xoa, nhận ra tay Hân Vũ đã ấm lên một chút. Thấy thần sắc cô vẫn chưa thanh tỉnh, ông lại khẽ vuốt ve gò má tròn trĩnh, lòng ưu tư nặng nề. Tên nhóc Hải Kỳ này cũng thật thần thông quảng đại, trước đây đánh cờ cũng không nhận ra cậu ta lại có thể giỏi che giấu tâm tư đến thế. Ông ngẫm đến giờ, vẫn không thể nào hiểu được trong giờ phút xuôi tay đó người trong lòng cậu ta là ai, con bé trước mặt hay cô gái nghịch ngợm ngoài kia. Sợ rằng câu trả lời này, cuối cùng vẫn đi theo Hải Kỳ đến vùng cực lạc, chẳng ai có thể tìm ra lời giải.
Nhắc đến Hải Kỳ, vẫn là Hân Vũ có lòng riêng. Cô mất rất nhiều thời gian mới có thể lắp ghép các suy đoán của mình lại thành một mảnh. Thật lâu sau mới ngẩng đầu, thốt lên một câu không nặng không nhẹ: “Cha, người nói xem A Kiều chết đã ba trăm năm, nhưng linh hồn vẫn có thể tái sinh. Vậy Hải Kỳ…”
Ánh mắt cô đăm đăm nhìn pháp sư Tần, tràn trề hi vọng. Tay cô lại siết chặt lấy vạt áo ông run rẩy, tựa như chỉ cần ông nói “không” sẽ hoàn toàn gục ngã. Sau cùng vẫn là pháp sư Tần không nhịn được, vỗ về mu bàn tay cô, buông giọng khàn khàn: “Con cũng biết, tiên tộc không giống như loài người hay quỷ tộc. Với tiên tộc mà nói, cái chết chỉ là một điểm đến khác, đó mới là vĩnh hằng trong lòng tiên tộc. Trước đến nay cũng chưa từng nghe ai nói tiên tộc sau khi chết đi có thể quay trở lại trong một hình hài khác cả.”
Thấy ánh mắt Hân Vũ chẳng mấy chốc đã tan rã, pháp sư Tần lại trầm ngâm, nghiền ngẫm một lúc rồi tiếp lời: “Nhưng nói nào ngay, ta nghĩ cái chết của chúng sinh chẳng qua cũng chỉ là một trạm dừng. Kiếp sống của con người và các tộc khác quá ngắn ngủi, họ có quá nhiều điều không cam tâm. Thế nên sau khi đến cực lạc, họ chọn cho mình quay trở về dương thế trong một hình hài khác, để tiếp tục những tiếc nuối còn dang dở. Tiên nhân lại không giống như vậy. Họ đã sống quá lâu, đến mức nhàm chán nhân thế. Vậy nên sau khi đến cực lạc, tất cả họ đều sẽ chọn cho mình cách đi tiếp. Cho dù thế nào đi nữa, đó cũng là lựa chọn của Hải Kỳ. Con nên tôn trọng ý kiến của cậu ta.”
Rất lâu sau, cánh tay níu chặt vạt áo pháp sư Tần cũng dần buông lỏng.
“Cha, vậy cuộc sống sau khi đến cực lạc là gì?”
Pháp sư Tần cũng trầm tư rất lâu: “Hân Vũ, con phải hiểu ta hoàn toàn có thể nói dối con rằng cực lạc là nơi đẹp nhất, phồn hoa nhất. Đó là một thế giới không có tranh đấu và nghi kị, là thiên đường thật sự. Và bởi vì tất cả chúng ta ở đây, đều chưa ai đã từng đến cực lạc rồi quay về nên sẽ không ai có thể phản đối ta được. Nhưng cuộc sống không phải chỉ là ảo tưởng. Sau cực lạc là gì? Ta không biết, cũng không thể cho con một câu trả lời. Chúng ta không thể nói trước nơi đó có gì, cũng không thể tiên đoán được.”
Mấy ngày rồi, vì có Tâm Du cạnh bên nên Hân Vũ vẫn cật lực che giấu tâm tình mình. Cô không muốn để Tâm Du nghi ngờ, nên cả rơi một hai giọt nước mắt cũng chẳng dám. Lúc này lại được đáp án của pháp sư Tần, cảm thấy không còn hi vọng gì sẽ gặp lại được cái nhìn bốc đồng của gã tiên nhân ấy, trong lòng chua xót, tâm tính yếu đuỗi bỗng chốc dâng tràn, chỉ muốn ôm lấy ông khóc lóc một trận thật lớn cho ra hồn. Vậy mà cô nhìn nửa ngày, vẫn chỉ có vài giọt long lanh rời khỏi mi mắt. Trong lòng lại thầm mỉa mai sự vô cảm của bản thân mình.
Vừa lấy lại tinh thần, cô lại nghe ông thản nhiên nói: “Thấy tinh thần con bất ổn thế này, lẽ ra ta cũng không nên nhắc đến, nhưng ta sắp đi rồi, sớm hay muộn vẫn nên nói với con một tiếng. Tể tướng của quỷ tộc đã chỉnh đốn quân đội, xua quân bắc tiến rồi. Ta vừa nhận được tin báo bọn họ đã chính thức xung đột với quân triều đình ở bên bờ sông Thương Thủy. Nghe đâu Kỳ Phong sẽ chính thức dẫn quân xung trận. Sông Thương Thủy vốn thuộc lãnh thổ quỷ tộc trước đây, sau đó mới bị quân đội loài người chiếm đóng. Ta nghĩ loài người không tinh tường địa thế nơi này lắm, con vẫn nên đến đó xem sao.”
Hân Vũ theo ông từ nhỏ đến lớn, hiển nhiên ông biết tâm tình con bé. Nếu đã không thể nào khiến cô vơi đi khúc mắt trong lòng, chi bằng chuyển lo toan của cô sang một vấn đề khác. Đối với an nguy của loài người, trước giờ Hân Vũ đều chưa bao giờ bỏ ngoài tai.
Quả nhiên mắt Hân Vũ đang mờ sương, nghe ông nói lặp tức sắc bén hơn sao trời. Cô nheo mắt, cẩn trọng suy tính. Quỷ tộc chỉ vừa thua trận mấy tháng, lúc này lại gấp rút điều binh e là có nguyên nhân khác. Pháp sư Tần lại nhẹ nhàng vuốt tóc cô, đôi mắt phản chiếu ánh sáng màu xanh tím trong phòng cũng hấp háy: “Có điều con không biết. Nửa năm trước sau khi Kỳ Phong đại thắng hoàng tử Thiên Tường ở Yên thành thì gã ta cũng đã mất tích. Hoàng đế quỷ tộc bệnh tật quanh năm, lại không có hoàng tử chống đỡ, khiến nội bộ quỷ tộc phân thành hai thế lực lớn đối kháng lẫn nhau. Ý định phản công lần này chính là do Tể tướng đứng đầu một phe đề xướng. Nếu họ thành công, thế lực của Tể tướng hiển nhiên sẽ lớn mạnh. Nếu thất bại, e là quyền hành ở quỷ tộc sẽ rơi vào tay Đại tướng quân trẻ tuổi vừa nhậm nhất ít tháng trước. Thế nên trận đánh này của loài người dù muốn dù không cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nội bộ quỷ tộc. Cũng không biết lành dữ thế nào.”
Hân Vũ ngẩng đầu, vẫn chưa hiểu tại sao pháp sư Tần lại đặc biệt nhắc đến tình hình quỷ tộc như thế. Song trước đây ông chưa bao giờ nói lời thừa thãi. Thấy ông im lặng thật lâu, Hân Vũ đã cau mày, muốn hỏi tiếp liền nghe giọng ông ngưng trọng tiếp: “Đại tướng quân này chính là Vĩnh Hi.”
Vừa nghe được cái tên này, Hân Vũ nhướng mày, thoáng chốc cơ thể lại dâng lên nỗi chua xót như vừa bị ném vào biển băng vô tận.
Đợi Hân Vũ thu xếp xong mọi chuyện ở quán trọ cũng đã vài ngày sau đó, pháp sư Tần cũng đã rời khỏi Thủy Thành khá lâu. Vì việc của ông đặc biệt cấp bách hơn nên Hân Vũ cũng không thể giữ lại. Thật ra trong thâm tâm, cô vẫn khát khao rằng mình có đủ năng lực để đi cùng ông, tự tay tìm ra kẻ phía sau để trả thù cho Hải Kỳ, nhưng cũng biết pháp lực bản thân yếu kém, nếu đi theo chỉ sợ vướng tay vướng chân hai người cha và Hải Duệ tiên nhân, chẳng còn cách nào khác bèn ngoan ngoãn tuân theo nhũng gì pháp sư Tần dặn.
Tâm Du cũng dần quen thuộc với phong cách hoạt động của quán trọ, sau khi nghe Hân Vũ nói để cô nàng tùy ý quản lý nơi này thì rất thích thú, quyết tâm trang hoàng quầy ăn trở thành một quán cà phê phồn thịnh. Hân Vũ tuy chẳng biết cà phê là gì, nhưng thấy cô nàng có thể thoắt vui thoắt buồn đó cũng an ủi phần nào. Tâm Du lại mang tâm tính đơn thuần, Hân Vũ dặn dò các tiểu yêu tinh đi theo bảo vệ cô nàng xong thì an tâm rời khỏi Thủy Thành.
Thiên mã Bé Cưng đã bị Quân Tuyết giết lúc còn ở thành phố Vĩnh Hằng. Các quái thú còn lại cũng vì sự cố ở đảo Rùa mà được pháp sư Tần an bài cư trú trong khu rừng Bí Ẩn ở phương bắc, thế nên cô đành phải ngồi thuyền rời khỏi thành, sau đó lại thuê một con ngựa bình thường tiếp tục hành trình. Ban đầu cô vẫn muốn đến sông Thương Thủy trước để nghe ngóng tình hình chiến trận, nhưng sau đó lại thay đổi ý kiến, cho ngựa quay đầu về Lam Thành.
Hầu hết các binh tướng lúc này đều đã đổ dồn về phía trận phòng thủ phía nam. Kinh thành chỉ còn vợ chồng Vân Tình và Hạ Dương trấn thủ. Hân Vũ rời kinh thành hơn một năm, cho đến giờ vẫn chưa gặp mặt cháu trai, nghĩ đến cũng có hơi xúc động, nhưng nhớ đến lời dặn của pháp sư Tần, cô bèn giả trang thành một bà lão tóc bạc để đi qua cổng thành.
Vào được đến hoàng cung thì trời cũng đã đứng nắng. Tuy nói Hoàng đế hiện không có trong thành, song hoàng cung lúc nào cũng được bảo vệ rất nghiêm ngặt. Hân Vũ nghiền ngẫm hết nửa ngày vẫn không tìm ra cách nào có thể lẻn vào. Đúng lúc cảm thấy nản lòng thoái chí thì lại nhìn thấy Hạ Dương tay xách nách mang vài túi đồ rời khỏi cổng hoàng cung.
Hân Vũ thật sự không thể đa nghi như pháp sư Tần. Trong lòng cô thế nào cũng không thể nghi ngờ Hạ Dương, bèn lén theo sau anh trở về phủ họ Hạ. Ban đầu Hạ Dương còn chẳng mấy để ý, đến lúc phát hiện ra động tĩnh kỳ lạ thì Hân Vũ đã ngồi vắt chân trong phòng anh cười híp mắt. Hạ Dương vốn cũng như mọi người, tưởng rằng cô đã chết, lúc này nhìn thấy cô ngồi sờ sờ ra đó thì mấy túi đồ trong tay cũng rơi nặng nề xuống đất.
Mất rất lâu, anh chàng mới có thể lấy lại tinh thần, lại túm lấy cô xoay tới xoay lui một hồi, chắc chắn rằng cô không phải ảo giác mới run run giọng hỏi: “Hân Vũ, em còn sống thật sao? Nửa năm nay rốt cuộc em đã đi đâu?”
Hân Vũ mỉm cười, vắn tắt vài dòng rồi bảo Hạ Dương đưa mình đến thăm mộ Minh Viễn. Cô trốn tránh rất lâu, sau cùng cũng có thể bình thản chấp nhận việc Minh Viễn hi sinh vì mình. So với Hải Kỳ thì Minh Viễn càng khiến cô day dứt nhiều hơn. Bởi vì cô đã hơn một lần nghi ngờ anh, thậm chí còn cho rằng anh sẽ không đứng về phía mình. Thế nên khi phải đối mặt với chuyện anh ra đi, tuy cô không nói ra nhưng trong lòng đều rất dằn vặt. Chỉ là sau một năm, cuối cùng cô cũng có thể bình thản chấp nhận chuyện này, gánh nặng trong lòng cũng vơi đi ít nhiều.
Minh Viễn khi còn sống là Hộ quốc tướng quân, phần mộ của anh hiển nhiên cũng vô cùng hoành tráng. Hạ Dương dẫn cô đến thăm anh. Khi nhìn thấy rừng hoa oải hương được trồng từ cổng đến tận mộ, cô lại bất chợt nhớ đến Điệp Y. Hoa oải hương vốn là loài hoa Điệp Y thích nhất, Minh Viễn theo đuổi con bé lâu ngày, sau đó cũng dần thích loại hoa này. Bái tế xong, cô mới ngẩng đầu hỏi Hạ Dương: “Lâu rồi em không có tin tức của Điệp Y. Con bé vẫn bị giam trong cung sao?”
Vừa nhắc đến Điệp Y, đôi mắt Hạ Dương đã híp lại. Anh mím môi một lúc, sau cùng cũng đành khai thật: “Năm đó em và Minh Viễn đều gặp chuyện. Kỳ Phong vội vã đi trị thương cho em, bọn anh thì vừa phải lo hậu sự cho Minh Viễn, lại phải nghĩ cách đối phó quỷ tộc, nhất thời không trông chừng con bé tử tế. Sau tang lễ Minh Viễn, con bé cũng biến mất. Nghe cung nhân bị đánh ngất khai báo, con bé cứ lẩm bẩm đòi đi trả thù cho Minh Viễn.”
Cái chết của Minh Viễn cho đến giờ vẫn là một bí ẩn không thể giải thích. Ban đầu vì Kỳ Phong yêu cầu anh không nói ra, để Hân Vũ có thể tĩnh dưỡng. Giờ Hân Vũ đã trở về, hơn nữa dường như cũng không còn vẻ buông xuôi nữa, Hạ Dương suy nghĩ rồi cũng đem mọi việc ra giải thích cho cô một lượt. Sau khi Kỳ Phong lên ngôi, bọn họ cũng ba lần bảy lượt tìm kiếm, song đến giờ vẫn chưa tìm được Điệp Y.
Đáy mắt Hân Vũ chuyển động, đột nhiên lại liên tưởng chuyện này đến vấn đề mà pháp sư Tần đề cập đến. Cô cũng không đắn đo mà kể hết với Hạ Dương. Anh nghe xong ngẫm nghĩ một lúc, sau cùng mới lên tiếng: “Em cho rằng việc này có liên quan đến cái chết của cha em sao?”
Cha trong lời Hạ Dương chính là Hoàng đế đã mất. Hân Vũ gật đầu: “Cướp pháp bảo của tiên tộc là chuyện rất lớn. Nếu kẻ đó thành công, đừng nói là loài người mà cả thế giới này đều sẽ bị thao túng. Một kẻ có dã tâm như vậy, e là cũng chẳng nhân hậu gì. Hơn nữa trước đây cai chết của cha vẫn còn nhiều điều nghi vấn, những chuyện này Điệp Y lại là người rõ ràng nhất. Việc quan trọng cần làm là chúng ta phải tìm ra được Điệp Y. Thầy Tần vốn không muốn em để lộ chuyện này ra ngoài, cả việc em còn sống cũng phải giấu kín. Càng nhiều người biết, e rằng sẽ bứt dây động rừng.”
Hạ Dương nhướng mày, thấp thoáng ý cười: “Nói vậy, sao lại kể hết với anh?”
Hân Vũ cũng chẳng chịu thua: “Không lẽ phải tìm Vân Tình hay Diệp Anh, xem họ đánh nhau vì tình sao?”
Môi Hạ Dương thoáng chốc cứng đờ.
Không nhắc đến thì thôi, hễ nhắc thì đến giờ Hạ Dương vẫn còn uất ức. Chẳng qua lần đó anh chỉ thương cảm Kỳ Phong, bèn giúp hắn ta một chút thôi, chẳng ngờ Hân Vũ lại ghim chuyện này trong lòng, mấy ngày sau đó liền gửi thư về kinh thành, thăm hỏi Vân Tình thôi đã đành, còn thuận miệng kể luôn chuyện Hạ Dương và Diệp Anh sống chung ở thành phố Vĩnh Hằng hòa thuận đến thế nào, bất giác lại khiến cô nhớ đến năm đó Hạ Dương tình cờ gặp Diệp Anh, vừa gặp đã tương tư, bày mưu theo đuổi cô nàng ra sao. Vân Tình vừa kết thân với Diệp Anh, nhận được thư thì mặt mày xanh mét, suýt chút nữa đã tức giận đến sinh con ngay. Con trai sinh ra, Hạ Dương lại bị công chúa hạ lệnh ngăn ở bên ngoài không cho vào, suốt mấy tháng mới nguôi đi cơn giận, thật sự là khổ không sao kể hết.
Vậy mà lúc này Hân Vũ lại thản nhiên nhắc đến chuyện đó, khóe môi còn lộ ra nụ cười giễu cợt đến vậy, thật sự đã chọc tức anh mà.
Vì phải bí mật chuyện Hân Vũ trở về, thế nên cô phải nghe theo lời Hạ Dương sắp xếp giả trang thành một người hầu để vào cung. Ban đầu Hân Vũ còn cho rằng đó là hợp tình hợp lý, chẳng ngờ vừa vào đến cổng cung, anh chàng đã liên tục sai bảo cô này kia. Hân Vũ tuy giận dữ, nhưng không thể lộ diện, đành phải nghe theo lời anh chàng, uất ức chẳng biết để đâu cho hết.
Vân Tình vẫn mau nước mắt như trước kia, cho dù đã làm mẹ vẫn chẳng có chút thay đổi nào, vừa nhìn thấy chị mình còn sống thì đã khóc đến mức muốn ngập cả hoàng cung. Ngồi hết nửa ngày, cô nàng mới nhớ ra chuyện mang Hạ An ra gặp Hân Vũ. Hạ Dương ậm ừ mãi mới đồng ý. Đứa trẻ của hai người này cũng hết sức may mắn. Tuy cha và mẹ mang hai dòng máu khác nhau, song cho đến giờ thằng bé vẫn không để lộ chút thiên tính quỷ tộc nào. Hân Vũ nghe vậy cũng thầm thở dài, song vẫn chưa mấy yên tâm. Bên người cô vẫn còn một túi huyết thạch, bèn xem như quà gặp mặt tặng thằng bé. Vân Tình vừa nhìn thấy đã xanh cả mặt.
“Chị, không cần đâu, lần trước pháp sư Tần đã giao cho Hạ Dương rất nhiều. Có chuyện chúng em sẽ tự giải quyết được.”
Hân Vũ biết em gái vẫn còn nặng lòng chuyện ở pháo đài Chết, bèn cương quyết nhét túi huyết thạch vào tay cô nàng, cười cười nói: “Cứ cầm đi. Nếu sau này có vấn đề thì còn có thể giải quyết. Vả lại pháp sư Tần là cha chị, trên người chị bây giờ cái gì cũng không có, duy chỉ có thứ này là thừa thôi.”
Vân Tình và Hạ Dương nhìn nhau, biết không từ chối được đành phải nhận lấy.
Hân Vũ ở lại hoàng cung hai ngày, thu thập được tình hình chiến sự từ miệng Hạ Dương. Địa phận sông Thương Thủy ngay cả cô cũng chưa từng đến, quân lính loài người lại chỉ mới đến định quân, hiển nhiên không thể quen thuộc như quỷ tộc. Vậy nên đích thân Kỳ Phong mới phải mang quân đến đấy, còn dắt theo Kiến Phi và Diệp Anh đi thăm dò địa thế. Xem tình hình họ định quân khá lâu, ít nhất vài mười ngày nửa tháng nữa mới có cơ hội khai chiến. Hân Vũ nghe xong cũng yên lòng, lại dặn dò Vân Tình mấy chuyện rồi mới rời khỏi kinh thành. Hôm tiễn cô, Vân Tình cố giữ chị lại không được, lại ấm ức giận chó đánh mèo Hạ Dương: “Cũng tại anh đấy, bọn em đã một năm không gặp nhau, anh lại lôi chuyện đánh nhau ra kể lể làm gì? Có phải anh vẫn còn ghim hận Hân Vũ nên cố tình đẩy chị ấy đi không?”
Hạ Dương bị đổ oan, nhất thời dở khóc dở cười, đưa tay véo mũi cô: “Em ngốc thật đấy. Hân Vũ nhớ người yêu đến đỏ cả mắt rồi. Em còn không thấy hay sao mà đứng đây nài nỉ lôi kéo. Mất mặt quá đi mất.”
Đường từ kinh thành đến sông Thương Thủy xa hơn Hân Vũ dự tính rất nhiều, mà sức của ngựa thường thì hiển nhiên không thể so được với thiên mã. Cô đi được hai ngày ròng rã mà vẫn chưa nhìn thấy Hỏa Thành, trong lòng vẫn hơi buồn bực. Ngựa cưỡi đã lâu vẫn chưa được nghỉ chân, không còn cách nào khác, xế chiều ngày thứ hai, cô đành phải dắt ngựa vào một thị trấn nhỏ tìm quán trọ nghỉ ngơi. Chẳng ngờ vừa vào đến thị trấn đã có mấy tiểu yêu tinh nhảy loi choi bên một gánh hàng rong nhỏ, nhìn thấy cô đã cúi người tranh nhau nói: “Chủ nhân, tiểu yêu bái kiến chủ nhân.”
Thì ra trong thị trấn này Hải Kỳ cũng mở ra hai quán trọ nhỏ, thế nhưng y đã rất lâu rồi không đến, có lẽ cũng quên khuấy đi việc mình từng hào hứng đến nơi khỉ ho cò gáy này. Trăm năm trôi qua, cả hai nơi này đều trụ vững nhưng lại có mâu thuẫn với nhau, bấy giờ cảm nhận được chủ nhân vào trấn thì lập tức sai người đến đón.
Hân Vũ nhìn cả hai tiểu yêu, không muốn phiền phức bèn phẩy tay chọn bừa một người, đi theo người ấy qua hết mấy con ngõ, đến tận vùng ngoại ô mới biết năm xưa Hải Kỳ chọn nhầm vị trí. Y cứ nghĩ nơi này phong cảnh thiên nhiên hữu tình, đợi thêm vài mươi năm sẽ có thể phát triển các thắng cảnh thu hút khách vãng lai. Chẳng ngờ trăm năm trôi qua, bởi ảnh hưởng chiến tranh nên nơi này cũng chẳng phát triển bao nhiêu, khách khứa thì thưa thớt chỉ vài người.
Nán lại nơi này cũng không hẳn tệ lắm. Chủ quán trọ này là một thú nhân, chủng tộc hầu như đã bị tuyệt diệt, chẳng còn mấy người. Gã bố trí cho cô một căn phòng thượng hạng, mở cửa nhìn ra lại nhìn thấy một cây cầu bắc qua hồ, thấp thoáng xa xa còn có những tàng hoa trải đều, cành nối cành, sắc tiếp sắc theo làn gió đong đưa, đẹp hơn cả những bức họa đồ cổ.
Hân Vũ hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên cảm thấy ở lại đây vài ngày, thật sự cũng không tệ lắm.
Tối hôm đó, Hân Vũ lăn tới lăn lui trên giường hồi lâu vẫn không ngủ được. Tầm mắt cô lại nhìn ra phía góc phòng, thấp thoáng một sợi dây thừng vẫn còn treo vất vưởng trên giá. Cô cau mày, bước đến xem xét liền phát hiện ra đây là một sợi võng dài, chất liệu hầu như chẳng hề khác với loại võng Hải Kỳ vẫn thường nằm.
Cẩn thận tìm kiếm, mới nhận ra căn phòng này đúng là được trang trí theo kiểu mà Hải Kỳ thích, ngụ ở tầng cao nhất, lại gần gũi với thắng cảnh thiên nhiên, trăng thanh gió mát, đêm đến còn có thể nhìn thấy mặt trăng khổng lồ in bóng trên mặt hồ. Trong phòng ngoài giường ngủ còn có một chiếc bàn gỗ bày la liệt những mảnh giấy da vụn chẳng biết đã nằm đấy từ bao giờ. Cô đọc hết các mảnh giấy rồi mới thở dài, trở lại giường. Song cô nằm mãi, mắt vẫn đăm đăm một chỗ mà không sao ngủ được.
Căn phòng này, hóa ra là phòng trước đây Hải Kỳ từng sống.
Yêu tinh và thú nhân đều là những chủng loài rất có linh tính. Có lẽ bọn họ nghĩ cô là phu nhân của Hải Kỳ nên mới sắp xếp cho cô nán lại đây. Cũng chẳng biết may mắn hay xui xẻo, bởi tâm tình vừa khởi sắc của cô phút chốc vì điều này mà tan vỡ. Hân Vũ thao thức hồi lâu, mãi đến gần sáng đôi mắt mới híp hẳn lại, lim dim thiếp đi vì mệt mỏi.
Trong giấc mơ, cô nhìn thấy mình đang đứng trước bờ hồ lãng đãng sương. Vài tàn cây xơ xác cũng bị sương xóa nhòa, rũ rượi chạm phải mặt hồ ẩm ướt. Thoáng nhìn ra phía xa, xuyên qua màn sương thăm thẳm, đột nhiên có một bóng người áo mặc áo chùng trắng đang ngày càng hiện rõ hình hài.
Hơi thở Hân Vũ như lặng đi, môi mấp máy mà không nói được lời nào. Chẳng mấy chốc chiếc thuyền bỗng trườn đến gần hơn, để cô có thể nhìn rõ nụ cười bỡn cợt mọi khi của Hải Kỳ. Y dùng tay vuốt mái tóc lòa xòa, giọng điệu nửa nghiêm túc, nửa trêu ngươi: “Nhóc con, em khóc đấy à?”
Hân Vũ ngẩn ra, lúc này mới biết trước mắt chẳng biết đã ướt nhòe từ lúc nào, vậy mà cô còn nghĩ rằng do màn sương lan tỏa. Cô vội dùng tay lau đi dòng nước, ấp úng phủ nhận: “Không có, mắt nào của anh nhìn thấy em đang khóc chứ?”
Hải Kỳ nhìn cô, cũng không bắt bẻ: “Vậy mà anh còn nghĩ em khóc vì anh.”
Ánh mắt y có ý cười trìu mến, tựa như những ngày trước đây vẫn thường dẫn cô ra ngoài du ngoạn. Hân Vũ đã có thói quen đối chọi với y, lại bĩu môi đáp: “Những người khiến em có thể khóc, trên đời này chẳng có mấy người đâu.”
Ý cười trên mắt Hải Kỳ lại càng đậm hơn. Y cứ mãi đứng nhìn cô như thế, đột nhiên lại khiến Hân Vũ cảm thấy xấu hổ. Cô hơi cúi đầu, nhận ra thân ảnh Hải Kỳ càng lúc càng nhòe đi. Lúc lo lắng ngước nhìn, lại nghe y luyến tiếc nói: “Anh phải đi rồi.”
Không hiểu tại sao, nghe y nói những lời này, trái tim Hân Vũ tựa như bị con dao nhẫn tâm rọc từng nhát từng nhát một, chẳng mấy chốc đã máu chảy đầm đìa. Cô cảm thấy máu mình như đã nhiễu từng giọt chạm phải bàn chân lạnh buốt, đột ngột bước lên muốn giữ y lại: “Anh định đi đâu?”
Bóng lưng Hải Kỳ xoay người, đưa tay khoảnh trống phía sau lưng, nơi làn sương đã hoàn toàn mờ đi để lộ nhánh sông dài hun hút không thấy điểm cuối. Giọng y vẫn thoảng nhẹ nhàng: “Đi về phía đó, em có nhìn thấy gì không?”
Hân Vũ nhìn theo tay y đến mịt mờ: “Không.”
Hải Kỳ cười rộ lên: “Ờ, anh cũng không nhìn thấy gì cả?”
“…”
Nụ cười trên môi Hải Kỳ thoắt đến thoắt đi, rồi như nhận ra bước chân cô đã bước lên phía trước, y lại đột nhiên giương tay về phía cô, ngập ngừng hỏi: “Nhóc con, nếu anh yêu cầu, em sẽ đi cùng anh chứ?”
Có lẽ, giấc mơ này quá đỗi chân thật, khiến Hân Vũ hầu như không có bất cứ sự đề phòng nào. Cô nhìn sâu vào ánh mắt đầy mong đợi của Hải Kỳ, lại nhìn đến con đường mờ sương ảnh phía xa xa, cuối cùng kiên định gật đầu: “Anh đi đến đâu, em cũng sẽ theo anh.”
Dường như Hải Kỳ cũng không ngờ cô lại quyết định nhanh đến vậy, cánh tay đang giương ra không giữ được sự bình ổn vốn có. Hân Vũ lại thản nhiên bước lên trước, cố gắng giương tay chạm vào tay y để bước lên thuyền, song cô càng bước thì khoảng cách giữa 2 người càng nới rộng. Trong mơ, cô uất nghẹn đến nước mắt đã rơi thành dòng, Hải Kỳ lại bất chợt thu tay lại, nhẹ giọng tiếp: “Anh chỉ đùa thôi. Có lời này của em, anh không còn gì phải nuối tiếc nữa. Nhóc con, em trở về đi.”
Nói rồi, y lại quay lưng nhìn về con đường mịt mù phía sau. Lần này, y không hề quay lại nữa, chỉ để Hân Vũ nhìn thấy một tà áo trắng mảnh khảnh dần dần chìm trong màn sương khói mờ nhân ảnh. Bóng y cứ thế khuất dần, cho đến khi hoàn toàn bị màn sương nuốt chửng, để mặc Hân Vũ chạy trên bờ sông, khản cổ gọi tên y nhưng càng chạy thì bờ sông trước mặt lại càng xa.
“KHÔNG, HẢI KỲ!”
Ánh trăng chẳng biết đã tràn qua cửa sổ từ lúc nào. Hân Vũ ngồi bật dậy, mồ hôi đầm đìa, ngón tay lại run rẩy sờ tấm trán cao thẳng, nghẹn ngào khi nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ.
Bên ngoài trăng đã lên cao, những tàn dây leo chẳng biết từ đâu đến uốn éo quấn ngập tràn khung cửa sổ. Bầu trời giữa đêm văng vẳng ánh trăng, thi thoảng lại vang lên những tiếng sột soạt chẳng rõ hình hài. Cảnh tượng quỷ dị đến vậy lại chẳng có chút nào lọt vào tầm mắt Hân Vũ. Cô ghì chặt lấy tấm chăn đang choàng lên mình, tâm trí lung lay đổ nát. Dường như, cả căn phòng đều ngập tràn tiếng nói của y, dù cho y đã yên lặng từ lâu.
Mãi mới có tiếng bước chân của vài người ngoài hành lang vắng. Lúc này Hân Vũ đã tỉnh hẳn, lại nghe thấy giọng nói của gã thú nhân chủ quán đang trò chuyện cùng một người khác: “Tai hại quá đi mất, ông nói xem chủ nhân có bị đánh thức không?”
“Cũng do tôi cả, đột nhiên lại quên hôm nay là trăng tròn. Ả phù thủy điên đó chẳng biết từ đâu đến, lại hại quán trọ của chúng ta làm ăn chẳng đâu ra đâu. Nếu không thì chúng ta làm sao có thể để thua gã Alrami chứ?”
Alrami là tên của gã chủ quán trọ phía đông thị trấn, cũng là một yêu tinh năm xưa được Hải Kỳ giúp đỡ. Hân Vũ cũng không mấy quan tâm đến vấn đề tranh chấp của hai người này, định bụng kéo chăn tiếp tục ngủ thì lại nghe được giọng kia đáp: “Sasin à, dù sao cũng không thể để tình trạng này tiếp diễn được nữa. Cứ thế này chúng ta làm sao mà kinh doanh chứ? Hay là ông cứ thử kêu gọi mọi người vào đồng để đối phó ả xem sao. Nhiều người dù sao cũng có tác dụng.”
“Chuyện này…”, Sasin, cũng là gã thú nhân làm chủ quán trọ ngập ngừng, đoạn lại thở dài đáp: “Bà cũng biết pháp lực của ả phù thủy này thế nào rồi đấy. Lần trước tôi vừa vào đồng, ả đã điều khiển vạn cây cối chống lại tôi, có thể toàn mạng trở ra đã là may mắn lắm rồi. Nói chi đi bên cạnh ả còn có một con Lục thiên mã, thân phận hẳn cũng chẳng tầm thường. Đánh thua thì mất mạng, thắng thì có khi lại trở thành kẻ thù của gia tộc pháp sư nào đó, tôi đây làm sao dám…”
Gã vốn càng nói càng nhỏ giọng, lại muốn than vãn thêm mấy câu đã nhận thấy cánh cửa sau lưng nhanh chóng mở ra, Hân Vũ mặc trên người một chiếc áo satanh mỏng, vẫn chưa kịp khoác thêm áo chùng bên ngoài đã vội vàng bước đến. Cô đưa mắt nhìn vợ chồng gã thú nhân lúc này vẫn còn đang thất thần, gấp gáp nói: “Các người vừa nhắc đến một cô gái có dắt theo lục thiên mã sao?”