• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu có thể lựa chọn làm cánh diều tự do, mấy ai lại lựa chọn bị giam lỏng trên một con tàu nhỏ hẹp chứ?

Thời tiết Thuỷ Thành mấy ngày này đặt biệt khô ráo, gió thổi mạnh, thuận lợi cho việc ra khơi. Sáng hôm sau, theo sự sắp xếp của Minh Viễn, bọn Kỳ Phong, Tâm Du được đưa ra tận bến tàu. Đây là lần đầu tiên sau nửa năm đặt chân đến đây, đám người Kỳ Phong mới nhìn thấy biển, khó trách có cảm giác lúng túng. Nói nào ngay thì chuyến vượt biển cuối cùng của họ cũng kết thúc chẳng mấy tốt đẹp gì cho lắm.

Hành trình đến đảo Rùa không xa mấy. Minh Viễn cấp cho họ một chiếc thuyền buồm vừa phải cùng với thuỷ thủ đoàn. Trước khi tàu khởi hành, anh vẫn đứng lại trao đổi rất lâu với Hân Vũ. Kỳ Phong lượn lờ quanh đấy, thấy vẻ mặt cô có vẻ nghiêm trọng, lại thấy Minh Viễn nhắc loáng thoáng đến Hải Kỳ.

Vốn mấy ngày nay trong thành xảy ra nhiều chuyện, Kỳ Phong cũng chưa gặp lại Hân Vũ. Chính hắn cũng chẳng ngờ lần này cô lại đích thân đưa hắn đến đảo Rùa mà không phải là Hải Kỳ. Dù cô hầu như trốn tránh trong khoang thuyền chứ nhất quyết không bước ra ngoài, thì chỉ duy nhất sự có mặt của cô thôi cũng cảm thấy hắn vui vẻ trong lòng.

Biển ở Nhân quốc trong xanh dù có hơi ngả sang màu ánh hồng. Lúc này gió thổi lồng lộng, Tâm Du nằm duỗi người trên ghế bành trên boong tàu. Mắt cô hơi híp lại, nhìn thấy Kỳ Phong thất thểu đi ra từ hầm tàu thì môi nở ra nụ cười ngặt nghẽo.

“Thế nào? Hai đứa vẫn còn đang chiến tranh lạnh à?” –Cô ngoắc ngoắc tay, đập lên thành tàu ý bảo Kỳ Phong ngồi xuống –“Cứ bình thản đi. Con gái giận vài bữa là hết ngay ấy mà.”

“Chị thì hiểu gì.” –Phong lầm bầm, thế nhưng hắn cũng yên vị tựa hờ vào thành tàu. Thật ra chỗ ngồi này khá nguy hiểm. Nếu là trước đây hắn vốn sợ nước thì sẽ không dám bén mảng đến. Cũng may là dường như Hải Kỳ đã có chuẩn bị, mấy hôm trước đã ếm cho hắn một loại bùa chống say sóng. Nhờ thế mà lúc này hắn có lênh thênh trên biển mấy ngày cũng có thể xem như bình an vô sự.

Nhớ tới chuyến hải trình gần nhất, cả hai chị em đều không tránh được cảm giác lo lắng trong lòng. Tính đến giờ thì họ mất tích cũng đã nửa năm rồi, thể nào ba mẹ họ cũng nhận ra và báo cảnh sát, thậm chí có khi cho rằng hai chị em đã chết rồi cũng nên. Kỳ Phong biết tính tình Tâm Du tuy hời hợt, nhưng thi thoảng hắn vẫn thấy cô ngẩn người nhìn ra ngoài. Tuy nói bọn họ cam chịu số phận mắc kẹt ở thế giới này, nhưng phần nào đó tiềm tàng trong lòng vẫn mong đợi, sẽ có một kỳ tích có thể đưa họ trở lại.

Thấy Tâm Du đăm đăm nhìn biển, sóng mũi dần ửng đỏ, Kỳ Phong liền hiểu cô chị lại đang nghĩ đến ba mẹ. Hắn khẽ ho tằng hắng, cười cười trấn an: “Chị yên tâm đi, ai cũng nói Tần pháp sư giỏi như vậy, ông ấy nhất định sẽ có cách mà.”

Tâm Du nhận thấy ánh mắt hắn thương cảm nhìn mình thì bễu môi, cũng không nhắc đến vấn đề này nữa mà chỉ ngước mắt nhìn trời, thoáng chốc đã lấy lại vẻ bỡn cợt mọi khi: “Đánh trống lảng đấy à? Đang nói chuyện của em mà.”

Phong không đáp lời mà chỉ ngồi hờ xuống cái chiếc ghế Tâm Du đang nằm. Cô nàng hơi nghiêng người, liếc mắt nhìn Kỳ Phong, đột nhiên hạ giọng thỏ thẻ: “Này, lần trước em nói thật đấy à? Em và Eden vẫn chưa…”

“Chị lại nói nhăng nói cuội gì thế?” –Kỳ Phong cau mày, theo quán tính liếc nhìn xung quanh một lượt, thấy không có ai đứng gần họ mới hạ giọng: “Ở đây không phải nhà mình đâu. Chị cứ lung tung vậy thể nào cũng có ngày bêu đầu cho xem.”

“Định doạ chị à, ở Nhân quốc chỉ có xử bắn, không có bêu đầu đâu.”

Tâm Du cũng không nói bừa. Quả thật ở vương quốc loài người, kẻ phạm tội nặng nhất cũng bị tử hình bằng cách bắn tên vào người, nhưng rất hiếm ai bị xét xử như thế. Ở Lam Thành cũng gần nửa năm, chỉ duy nhất một lần Tâm Du nghe đồn về một kẻ bị tử hình kiểu này. Nghe đâu gã này là một tên đâm thuê chém mướn, chuyên đi đòi nợ cho các thương nhân, gã giết quá nhiều người, lại liên tục trốn thoát quân lính triều đình, không còn cách nào khác hơn là phải bị xử tử. Hôm thực thi lệnh cả cái Quảng trường Thời Đại gần chỗ họ đông nghịt người, Tâm Du lúc đầu cũng hào hứng chen lấn vào xem. Nhưng cảnh tượng hôm ấy, cả đời này cô cũng chẳng muốn nhớ lại.

Thấy đáy mắt Tâm Du hơi lay động, Kỳ Phong mới tủm tỉm cười. Chẳng ngờ cô nàng lại kéo hắn xuống, tiếp tục truy hỏi: “Chỗ chị em thì nói nhỏ cho nhau nghe thôi. Đừng bảo chị không dạy em, muốn thuần phục con gái, cứ một cưỡng hôn, hai lên giường ngay đi thôi. Con gái một khi trở thành người của em sẽ một lòng một dạ theo em, có còn gì nữa đâu mà dỗi với hờn chứ?”

Mặt Kỳ Phong thoáng chốc xanh lè.

Chẳng phải hắn không biết tính Tâm Du trước giờ vẫn phóng khoáng là thế, lại gai mắt chuyện tan hợp của hắn và Hân Vũ lâu lắm rồi, thế nhưng khi nghe cô nàng bộc trực nói một mạch vẫn khiến hắn ngượng ngùng không thôi.

Nói nào ngay, trước đây hắn ở bên cạnh Eden cả ngày lẫn đêm, lại đang ở tuổi trưởng thành, bảo không có ý gì xấu thì cũng thật oan uổng quá. Thế nhưng trong lòng hắn khi đó, Eden cũng chẳng phải một cô bạn gái thông thường. Sự xuất hiện của cô quá mức kỳ bí, cử chỉ lại thanh tao, thậm chí hắn còn cho rằng cô là tiên nữ giáng trần, cho dù có muốn đến đâu cũng chẳng dám làm bừa. Hắn cứ cảm thấy làm vấy mực một tờ giấy trắng như cô khi đó thì chẳng có gì đáng trách hơn.

Với Hân Vũ của hiện tại, dẫu cho hắn cảm thấy cô chân thật hơn con búp bê trước đây rất nhiều. Thế nhưng khi đối diện với cô, với danh phận công chúa quá lớn mà cô đang mang trên vai, hắn lại chẳng dám làm càng. Còn chưa nói thêm là cô cũng chỉ mới tiếp nhận hắn đây thôi. Vậy nên, đáp lại ánh nhìn chờ đợi của Tâm Du, hắn chỉ có thể thở dài. Trong lòng lại thầm nghĩ, nếu Hân Vũ có thể có tính cách như cô chị hắn thì đời này hắn xem như đi tong rồi.

Tâm Du nằm trên bục một lúc, đến khi cảm thấy bụng bắt đầu biểu tình thì mới đứng lên, lê bước xuống gian bếp. Trước giờ cô vẫn biết thằng em mình là đồ ngốc không thể học khôn được, có nói nhiều với nó cũng vô ích, thôi thì cứ lo cho cái bụng của mình trước vậy.

Chiếc tàu Minh Viễn cấp cho họ là một con thuyền buồm kiểu caravel cổ, trang bị đến bốn cánh buồm khổng lồ đang được kéo căn để bắt gió, lúc này các thuỷ thủ đều hối hả tới lui trên boong thuyền, chỉ có bọn cô là nhàn nhã nhất. Cô đi vòng qua bọn họ, vừa định bước vào gian bếp nằm ở đuôi thuyền thì tình cờ thế nào lại nhìn thấy một dáng người thanh mảnh đang đứng tựa vào đuôi tàu, tay hờ hững chống lên lan can, mắt nhìn xa xăm. Còn ai khác ngoài cô em dâu tương lai của cô đây?

Tâm Du chép miệng, lòng vẫn còn đang suy tính xem có nên làm gì không thì lại thấy một tên lính đi đến, trên tay vẫn còn bưng một khay nước uống. Cô nhìn gã, rồi lại nhìn sang Hân Vũ vẫn còn đang ngơ ngẩn trên kia, vội vã nhảy ra chen ngang: “Này, cái này của công chúa à?”

Tên lính vẫn còn lạ nước lạ cái, không ngờ Tâm Dù lại đột nhiên nhảy ra nói vậy. Gã biết Tâm Du là khách quý bên cạnh công chúa, cũng không dám vô lễ, vội cúi đầu nói: “Vâng, cả ngày nay công chúa ăn rất ít, có lẽ là không quen đi đường xa, thế nên thuyền trưởng bảo tôi mang thuốc đến cho cô ấy.”

“Vậy phiền anh quá. Thế này đi, tôi có việc lên tìm công chúa, để tôi đem cho.”

Gã lính thấy dáng vẻ Tâm Du như thế thì cũng có vẻ nghi ngờ, nhưng nghĩ lại Minh Viễn tướng quân đã dặn bọn gã phải chăm sóc chu đáo cho nhóm người này, xem họ như chủ nhân thì ắt hẳn cũng không phải người ngoài. Gã còn có việc, phải đứng đợi công chúa dùng xong rồi lại thu dọn thì đúng là hơi phiền thật, đành đặt khay vào tay Tâm Du, rối rít cám ơn.

Tâm Du cũng không rảnh rang lâu, mắt cô hơi liếc Hân Vũ ngơ ngẩn, lại thấy bóng dáng Kỳ Phong đang lơ đãng bước đến gần, vội vã chạy về phía hắn: “Này, đừng nói chị không tạo điều kiện cho em nhé. Lại nói chuyện với con bé đi. Không phải thì nói cho phải.”

Kỳ Phong đang ngẩn người, nhìn theo hướng Tâm Du chỉ mới thấy Hân Vũ đứng cuối thuyền, tà áo trắng mỏng manh chứ nương theo gió bay tán loạn. Hắn hơi cau mày, vừa lo lắng lại vừa căng thẳng, liếc mắt nhìn Tâm Du: “Chuyện của em em tự có cách giải quyết. Chị xen vào làm gì?”

Tâm Du tức đến mức khói bốc lên cao, nghiến răng trèo trẹo: “Còn trách chị? Không phải chị lo cho em còn gì?”

Gương mặt cau có của Kỳ Phong hơi hơi ửng lên. Hắn giật lấy chiếc khay trong tay Tâm Du, đanh giọng: “Chị nói đi kiếm gì ăn mà, còn không mau đi?”

“Cái đồ, cái đồ vắt chanh bỏ vỏ, có trăng quên đèn, ăn cháo đá bát. Nói chuyện với em chẳng thà nói chuyện với cái đầu gối còn vui hơn.”

Trong cơn tức giận, Tâm Du cơ hồ xổ ra tất cả thành ngữ mà mình nhớ được, dù về mảng này thì cô nàng cũng chẳng tinh thông gì cho cam. Cô cứ thế hùng hổ xông ra ngoài, chẳng thèm đoái hoài gì đến gian bếp chỉ cách đó mấy bước nữa. Phong thấy dáng vẻ cô thì hơi áy náy, nhưng nhớ đến Hân Vũ thì lại kiên định hơn một chút. Thôi được, hắn thừa nhận mình có phần trọng sắc quên chị. Chẳng qua hắn không muốn Tâm Du suốt ngày rỗi hơi chạy đến làm phiền Hân Vũ mà thôi.

Đi vài bước nữa lên bậc thang, hắn mới càng nhận ra được nơi này lạnh đến thế nào, ấy vậy mà Hân Vũ cứ điềm nhiên đứng đó, mắt đăm đăm nhìn đường chân trời không có điểm cuối, thậm chí nghe tiếng bước chân hắn đến mà cô cũng không phản ứng. Hắn gõ gõ đầu mình, suy nghĩ nên làm thế nào để mở lời với cô đây? Vờ như tình cờ gặp ư? Vậy thì chiếc khay trên tay đã tố cáo hắn mất rồi.

Kỳ Phong nghĩ mãi vẫn chưa ra lý do thì bước chân đã đến cạnh Hân Vũ. Hắn đặt khay thức ăn xuống chiếc bàn cạnh đó, ánh mắt hơi nheo lại khi nhận ra trên đó bày ra một mảnh giấy lớn, kèm cả bút mực đầy đủ. Hoá ra cô vì muốn vẽ tranh nên mới chịu ra khỏi phòng. Trên giấy chỉ mới có vài nét, có lẽ là vì gió quá lớn, rốt cuộc cũng không vẽ được. Lông mi Hân Vũ khẽ động. Cô đưa mắt nhìn sang, thấy người đến là hắn, song lại không nói gì.

Hành động nhỏ này vậy mà lại khiến hắn mở cờ trong lòng. Lá gan như được tiếp thêm sức mạnh, bạo dạn bước đến nhẹ giọng trách mắng: “Sao lại đứng đây? Không biết là gió lớn lắm sao?”

Hân Vũ nhướng mày, buông ra một câu không đầu không đuôi: “Nếu như bị thổi bay cũng tốt.”

Mặt Kỳ Phong thoáng chốc đen sì.

Hân Vũ lại không để ý, tựa như đang độc thoại: “Lần đầu tiên ngồi thuyền, tôi chỉ mới ba tuổi. Khi đó cũng ngồi ở cuối thuyền như thế này, thích thú nhìn mặt đất ngày càng rời xa ngay trước mắt. Tôi cảm thấy rất vui vẻ, tựa như cả thế giới này đều trôi vụt qua mắt tôi. Không gian, thời gian, con người, chỉ cần tôi muốn, tất cả đều chỉ là những chấm đen nhỏ xíu cuối chân trời.

Nhưng sau đó, thuyền càng đi càng xa. Tôi mới nhận ra mình không phải là người thần kỳ như vậy. Bốn bể đều là chân trời, không chỉ những thứ tôi ghét, mà cả những gì tôi thích đều không thể giữ lại. Tôi sợ hãi, tôi muốn mình có thể quay trở lại, chạm vào những thực thể sống đó, nhưng chiếc thuyền lại không hề nghe theo những gì tôi muốn, nó cứ đi mãi đi mãi, để tất cả mọi thứ biến mất trước mặt tôi.

Anh nói xem, tại sao cùng là ngồi thuyền, nhưng có người thích ngồi ở mũi tàu, có người thích ngồi ở đuôi tàu? Tại sao có người có thể tự mình quyết định số mạng của mình, người phải thuận theo nó? Tôi chưa bao giờ tin vào số mạng, thế nhưng phấn đấu bao nhiêu năm nay, ngoảnh đầu lại mới phát hiện thì ra mình cũng dậm chân ở cuối con tàu. Ngay cả vận mệnh của mình tôi còn không điều khiển được, lấy gì có tư cách điều khiển cho người khác đây?”

Trong ấn tượng của Kỳ Phong, chưa bao giờ Hân Vũ nói nhiều với hắn như vậy. Thật ra hắn cũng không phải quá hiểu Hân Vũ. Thời gian bọn họ ở bên nhau cũng vỏn vẹn chỉ mới mấy tháng, gặp mặt thì ít, xa nhau thì nhiều. Ngẫm một chút, cảm thấy chuyện của Hạ Dương đã đã lan khắp nơi, dĩ nhiên hắn không thể không biết. Tuy không rõ ẩn khúc đằng sau đó, song hắn đoán được việc khiến Hân Vũ bận tâm chắc chắn liên quan ít nhiều đến việc này.

Chuyện Nhân quốc hắn không thể san sẻ với cô, trên phương diện tình cảm, cả hai đều đang có khuất mắc nên hắn không dám quá thân thiện. Chỉ có thể lúc gần lúc xa, dùng cách của mình để khiến cô vui vẻ.

Hắn nhìn mấy mảnh giấy trên bàn, buộc miệng hỏi: “Trên tàu có tre không nhỉ?”

“Tre?” –Hân Vũ cau mày, không hiểu hắn muốn làm gì.

Kỳ Phong nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, rồi như chợt nhớ ra gì đó, vội kéo tay Hân Vũ đi một mạch về phía khoang trước. Trong đấy có bếp, hắn nghĩ tìm vài thanh gỗ làm nẹp đỡ cũng không thành vấn đề.

Khoảnh khắc tay hắn chạm vào tay Hân Vũ, cô hơi rụt lại, song thấy thái độ của hắn nhẹ nhàng, tựa như không có ý gì khác nên cũng tò mò đi theo. Từ lần trước cô đã đưa ra quyết định, cho dù không thể ở bên nhau cũng phải giúp hắn hoàn thành lời tiên đoán đó. Tương lai cả hai vẫn còn dài, nếu vẫn giữ thái độ căng thẳng như mấy ngày qua thì không hay. Thôi thì cứ ở bên nhau như hai người bạn, còn những gì không cần thiết, cô để trong lòng thì được rồi.

Cả hai hì hục tới lui giữa các khoang một lúc, mãi đến xế chiều, Kỳ Phong mới hoàn thành tác phẩm của mình. Hân Vũ nhìn mấy mảnh giấy dán ghép được nẹp bởi thanh tre tháo ra trừ ghế trong phòng mình, ngẩn người một lúc, lại nhìn đến vẻ mặt Kỳ Phong lúc này đã khá bết bát, cau mày hỏi: “Thứ này là gì?”

Kỳ Phong lau mồ hôi trán, cười rạng rỡ: “Diều.”

Trời chiều lộng gió, hai người cứ náo loạn như thế chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của toàn bộ người trên tàu. Thế nhưng thân làm hạ nhân, dĩ nhiên chẳng ai dám tò mò bén mảng đến, Tâm Du đang hờn dỗi Kỳ Phong, Khải Kiệt và Ngôn Chi lại là những kẻ cực hiểu chuyện, nên chẳng ai dám làm phiền họ cả.

Tâm tình phiền não của Hân Vũ vốn đã bị Kỳ Phong lôi kéo tới lui cả buổi trời mà quên đi phần nào, giờ lại nhìn thấy một trò chơi thú vị như thế. Tuy nói Hân Vũ nghiêm túc, song dù gì cũng chỉ là một cô gái mười mấy tuổi, lại cực kỳ tò mò, chẳng mấy chốc đã đòi tận tay mình được thả diều. Kỳ Phong dĩ nhiên không phản đối. Nhìn nụ cười vui vẻ của cô, cho dù bắt hắn ngược xuôi hơn nữa cũng cảm thấy xứng đáng.

Giữa biển gió lớn, con diều cứ thế cất cánh bay cao, tựa như cuốn đi hết mọi ưu tư của đời người. Tầng trời xanh thẳm không gợn chút mây. Bóng diều trắng chao lượn lúc này càng nổi bật hơn bao giờ hết, tựa như đang nhún nhảy những vũ điệu không bao giờ ngừng. Hân Vũ nhìn theo cánh diều, nhìn đến ngẩn người.

Đến lúc này, cô mới phát hiện thì ra bản thân mình rất tham lam. Thậm chí cô có suy nghĩ, nếu cô là cánh diều ấy, có phải sẽ tự do nhìn thấy bến bờ bên kia không?

Nhưng là, nếu có thể lựa chọn làm cánh diều tự do, mấy ai lại lựa chọn bị giam lỏng trên một con tàu nhỏ hẹp chứ?

Kỳ Phong lại không biết những gì trong lòng Hân Vũ, hắn chỉ đơn thuần tưởng rằng cô lo lắng cho Hạ Dương, lại nhớ đến những lời nói mơ hồ lúc nãy. Nhân lúc cô đang ngẩn người, hắn chậm rãi bước đến bên cạnh, đôi mắt cũng nhìn theo cánh diều, nhẹ giọng nói: “Anh biết em không tin số mệnh, anh cũng không tin. Anh và em không giống nhau, anh tin là con người tuy không thể thay đổi được hoàn cảnh của mình, song có thể thay đổi tương lai. Là diều, là thuyền, hay là người, đều là lựa chọn của em. Nếu em cảm thấy mệt mỏi rồi, vậy thì bỏ đi, đừng làm thuyền nữa, làm một cánh diều cũng được, là mây, là gió, hay là nước, chỉ cần em có thể buông bỏ thì có gì là không được? Chẳng qua là, lựa chọn của mỗi người không giống nhau. Thế gian này có nhiều người như vậy, đâu chỉ có mình em phải vật lộn với vận mạng của mình? Huống chi em đâu phải chỉ có một mình. Chí ít…”

Đang nói, đột nhiên giọng nói Kỳ Phong hạ xuống rồi mất hút hẳn. Môi hắn hơi run, nhưng mãi mà không thốt ra được. Ngược lại, Hân Vũ nhận ra ngay khoảnh khắc này, nở một nụ cười mỉa mai: “Còn có anh sao?”

Nắm tay Kỳ Phong bất giác xiết chặt lại. Hắn cực kỳ, cực kỳ không ưa cái giọng điệu này của Hân Vũ.

“Có lẽ anh nói đúng, lựa chọn là của bản thân tôi, cho dù thế nào, tôi cũng không thể oán, không thể hận mà đi tiếp con đường đó. Nhưng cho dù có sự xuất hiện của anh hay không, tôi cũng sẽ đi – một – mình.”

Nói rồi cô trực tiếp đặt sợi dây vải buộc dây diều vào tay Kỳ Phong. Hắn bị hành động của cô làm điếng người. Rõ ràng là đang vui vẻ, sao lại thế này rồi?

Hân Vũ định lướt qua người hắn, thế nhưng lần này hắn vẫn nhanh hơn, vội dùng cả hai tay giữ chặt vai cô. Dây diều không còn bị cố định nữa, nương theo gió phất phới lên trời cao, càng bay lại càng xa.

Kỳ Phong không rảnh để tâm đến con diều, nhưng Hân Vũ lại ngước mắt nhìn theo, khoé môi khẽ run rẩy.

Cứ thấy biểu cảm này của cô là hắn lại cảm thấy yết hầu mình căng thẳng, tim đập rộn rã từng hồi mà không cách nào níu lại được. Hắn xoay mặt cô để cô nhìn thẳng vào mắt mình, trầm giọng: “Hân Vũ, anh chỉ nói một lần này thôi. Chỉ cần anh còn ở lại thế giới này, anh sẽ chẳng bao giờ để em một mình cả. Không thì em đi theo anh đi. Đến thế giới của anh, anh sẽ chăm sóc em, sẽ không bao giờ để em phải chuyện bất kỳ uất ức gì nữa. Nếu em cần cái khỉ gì khác thì em nói ra luôn đi. Anh không tin có gì khác mà anh không ở bên em được.”

Hân Vũ cười cười, ngang ngược nói: “Vậy còn Eden thì sao? Nếu anh ở bên tôi, vậy anh để Eden ở nơi nao rồi? Trừ phi là, anh cũng không thật sự yêu cô ấy.”

“…” – Kỳ Phong đang hăng tiết đến thế, nghe mấy lời ngày cũng cứng họng mất mấy giây. Cô gái này ăn trúng phải gì thế, đến tận đây mà vẫn nói ngang với hắn cho được. Hắn mở miệng, nhưng chưa kịp lên tiếng thì cô đã cắt ngang.

“Thật ra cho đến lúc này, người không hiểu được vấn đề là anh chứ không phải tôi. Nếu tôi chỉ muốn tìm một người để ở bên cạnh, tôi có thể đã kết hôn với Vĩnh Hy từ lâu lắm rồi, còn phải chờ đến hôm nay sao? Cuộc đời con người quá dài, tôi không có hứng thú với tình yêu. Cái tôi cần, chỉ là một người có thể yêu tôi vì tôi là chính tôi. Cả đời làm vật thế thân cho người khác đã mệt mỏi lắm rồi, tôi không muốn cả đến trong tình yêu cũng phải chịu số mệnh như thế. Nhưng Kỳ Phong, chuyện này anh làm được sao?”

Vẻ mặt Hân Vũ rốt cuộc cũng chọc tức Kỳ Phong, hắn hơi nhếch môi, bực dọc đáp: “Rõ ràng là đang nói vấn đề của em, sao lại thành của anh rồi? Em có thể nói lý một chút không?”

“Nói lý, người không nói lý rõ là anh mới đúng. Vấn đề có thể kể ra đều là vấn đề, anh còn chưa quản được việc của anh, sao lại rảnh rỗi đi lo chuyện của tôi?”

Kỳ Phong không ngờ Hân Vũ mọi khi đều lãnh đạm, lúc cãi nhau thì ngang ngạnh đến thế. Hắn hít hơi, vừa định lên tiếng biện minh thì một lần nữa lại bị thanh âm ngắt ngang.

“Báo, công chúa?”

“Có chuyện gì?”

“Không thấy người ta cãi nhau sao? Báo gì mà báo?”

Bình thường thì không sao, lúc này hai giọng nói cùng cất lên một lúc lại như sấm giữa trời quang. Đến lúc định thần lại, Hân Vũ hơi ngẩng đầu, thoáng cái đã nhìn thấy vẻ mặt á khẩu của viên lính vừa tới. Bấy giờ cô và Kỳ Phong đang đứng cạnh một khoang thuyền, hắn gần như đẩy cô vào sát vách, tư thế khá mập mờ. Hân Vũ nãy giờ lo trút bực dọc, cũng không nhận ra điều ấy, lúc này ngượng đến chín cả mặt, vội đẩy Kỳ Phong ra, ho khụ khụ vài tiếng: “Nói đi.”

Viên lính nọ cũng khá thức thời, chẳng dám trì hoãn lâu, vội lên tiếng: “Hoa tiêu cấp báo, phía trước đã là đảo Rùa rồi ạ.”

“Cho tàu đến gần rồi hạ buồm, thả neo. Lúc này vào bờ cũng không tiện lắm. Bảo thuyền trưởng chuẩn bị thuyền con rồi báo với những người khác. Sáng sớm mai bọn tôi sẽ dùng thuyền con vào bờ.”

Giọng cô rất trầm tĩnh, tựa hồ như cảnh tượng vừa rồi không hề xảy ra. Viên lính vâng dạ vài tiếng rồi vội vã tháo lui, mồ hôi đọng đầy trán. Có trời làm chứng cho gã, nhìn thấy bí mật hoàng gia không phải sẽ bị giết người diệt khẩu đấy chứ?”

Hân Vũ liếc nhìn Kỳ Phong, trời lúc này đã gần tối hẳn, nhưng lạ thay trên biển không hề thấy được mặt trời lặn. Ánh mắt cô loé sáng, lại nhìn đến cánh diều trắng chỉ còn là một chấm nhỏ cuối tầng trời, đoạn nhẹ kéo vạt áo đi thẳng về khoang phòng mình.

Kỳ Phong không hiểu tại sao Hân Vũ lại có phản ứng kỳ lạ như thế. Hắn quay đầu, nhìn theo hướng cô chú ý mới nhận ra bóng dáng con diều kia, bấy giờ mới chợt hiểu ra, ngón tay bất giác khẽ động.

Suốt đêm hôm ấy, Hân Vũ lại giam mình trong phòng, kể cả bữa tối cũng phải có người mang đến cho. Kỳ Phong lại chẳng màng đến ăn uống, cả buổi giữ vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, hầm hầm đứng trước cửa phòng cô.

Cách một cánh cửa, hai người cứ thế lặng thinh trong bất động. Người muốn giải thích thì không tìm được lý do để giải thích, kẻ muốn từ bỏ lại nhận ra muôn ngàn lý do để từ bỏ. Tựa như khoảng cách giữa chọ không chỉ là một cánh cửa hữu hình, mà còn là muôn vật vạng trạng khác, kéo họ càng lúc càng xa.



Đảo Rùa là một đảo nhỏ nằm ở phía đông Nhân quốc, đứng ngoài xa đã có thể mơ hồ nhìn thấy toàn cảnh hòn đảo vốn không có nhiều thực thể, nổi bật nhất chỉ là một toà lâu đài hồng hồng giữa đảo, ngoài ra thì phần diện tích còn lại chỉ rộng chưa đến năm cây số vuông mà thôi.

Lúc thuyền trưởng phát tín hiệu thả neo thì Hân Vũ mới chậm rãi bước ra ngoài. Cô nhẹ nhàng phân bố cho các thuỷ thủ đoàn ở lại trên thuyền lớn, phần mình dẫn theo nhóm Kỳ Phong cùng leo lên một chiếc xuồng nhỏ. Đợi cho mọi người an vị đâu vào đấy, cô chỉ phất tay một cái, con thuyền đã tự động rẽ sóng lao nhanh về phía trước.

Kỳ Phong chẳng mấy ngạc nhiên trước pháp thuật của Hân Vũ, thế nhưng với bọn Khải Kiệt, Tâm Du thì đây mới chỉ là lần đầu tiên chứng kiến, không khỏi kinh ngạc. Thậm chí cặp mắt Tâm Du nhìn Hân Vũ sau đó còn thoáng ngưỡng mộ. Hân Vũ bị nhìn thế mãi cũng hơi ngượng, cô cúi đầu xuống, tránh để tầm mắt mình chạm phải cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống kia.

Trước hòn đảo này có rất nhiều tảng đá ngầm. Hân Vũ điều khiển cho xuồng nhỏ rẽ trái phải theo hình zic zac, cứ đi đường vòng rất lâu như thế, sau cùng họ mới đặt chân đến được hòn đảo trong truyền thuyết kia.

Khuôn viên hòn đảo không hề lớn. Khi bọn họ đến thì trên bờ đã có một nhóm người đứng đợi sẵn, trang phục đều hết sức đơn giản. Người dẫn đầu trong số đó cũng có vẻ là người lớn tuổi nhất, một cụ ông chống gậy, tóc và râu bạc trắng lọm khọm như đã hơn trăm tuổi. Vừa nhìn thấy Hân Vũ nhảy lên bờ, ông đã vội bước đến, chậm rãi kéo tay cô lại: “Công chúa, cuối cùng cô cũng đã về đảo rồi. Lão Tần cứ trông ngóng cô mãi.”

Tuy dáng vẻ tưởng như rất già nua, thế nhưng cử động của lão vẫn linh hoạt, giọng nói lại trong trẻo đến khó ngờ. Mặc kệ sắc mặt ngạc nhiên của đám người đứng cạnh, lão vẫn thản nhiên kéo tay Hân Vũ, lôi cô đi một mạch về phía con đường mòn phía sau: “Nào nào, đi thôi, tôi dẫn cô về lâu đài. Mau về cho lão Tần xem nào.”

Hân Vũ cười cười, thân thiết để ông lôi lôi kéo kéo như thế, rốt cuộc cũng băng qua con đường mòn, đi đến một chiếc hồ rộng cả trăm mét kéo dài dọc đến tận lâu đài cổ, bọn Kỳ Phong cũng vội vã theo sau. Cả con đường dẫn vào lâu đài được lát một loại đá màu tím óng ánh, hai bên lại trang hoàng những cột trụ cao đến mấy mươi mét cực kỳ tráng lệ. Bản thân toà lâu đài kia nhìn tự xa xa lại giống như một viên hồng ngọc khổng lồ, thu rọi mọi ánh sáng của trời và đất. Trong một thoáng nhìn thấy toà lâu đài ấy, Kỳ Phong đột nhiên hiểu tại sao gần đến đảo, mặt biển nơi đây lại phảng phất một màu ánh hồng kỳ dị đến như vậy.

Cứ thế, đi hết con đường lát đầy đá tím cũng đến cửa lớn, cụ già ban nãy mới thu xếp cho họ một vị trí trong đại điện. Về cơ bản, đại điện trang trí khá tương đồng với con đường đá bên ngoài, trừ một điều là nơi lẽ ra là trần điện lại được hoá phép thành bầu trời đầy sao.

Khải Kiệt đi theo sau Kỳ Phong, khi vừa trông thấy cảnh tượng này thì hơi nheo mắt lại, cánh tay cậu ta bất chợt níu lấy vai hắn, không nén được vui mừng: “Phong, cậu nhìn đi, rõ ràng đây là bầu trời của chúng ta.”

Kỳ Phong không phải là người thích nghiên cứu vạn vật như Khải Kiệt, thế nhưng hắn cũng không phải ngốc. Bầu trời ở Nhân quốc khá lạ thường, vị trí các vì sao đều biến đổi không ngừng, chỉ có một điểm chung là tụ lại ở cuối trời đông. Trong khi đó bầu trời được hoá phép trong điện lại dàn trải cả vòm điện, căn cứ theo từng vị trí chính xác của các vì sao ở thế giới hiện đại, không lẫn đi đâu được.

Cả Tâm Du lẫn Ngôn Chi đều khấp khởi mừng thầm. Họ đến vùng đất này bao lâu nay, mọi hy vọng trở về gần như sắp lụi tàn thì lại nhìn thấy tia sáng cuối đường hầm, hỏi sao không vui vẻ cho được?

Hân Vũ đã ngồi lên một trong những chiếc ghế trong đại điện, bấy giờ quan sát thấy vẻ mặt vui mừng của bọn Tâm Du, khoé môi trong vô thức cũng hơi nhếch lên. Kỳ Phong quay người, vừa đúng lúc thấy được nụ cười ấy, tâm trạng ấy thoáng chốc tựa như pháo hoa bừng sáng.

Rõ ràng tình cảm đang bế tắc đến thế, vậy mà chỉ nhìn thấy một nụ cười của cô thôi, hắn đã cảm thấy thế gian này chẳng còn gì đáng lưu luyến hơn.

Đúng vào lúc này, đột nhiên giữa điện vang lên một tiếng ‘bụp’ thanh thuý. Trong không khí bỗng lan ra một luồng khói mờ ảo, từ đó xuất hiện bóng dáng một thanh niên mặc áo choàng màu bạc, tay cầm cây trượng cao đến đầu người. Vẻ mặt người thanh niên này chưa đến ba mươi tuổi, nhưng mái tóc ngắn trên đầu đã bạc trắng, hàng mày nghiêm nghị. Thoáng nhìn vào mắt anh ta, Kỳ Phong thậm chí nhận ra đôi chút quen thuộc mà nhất thời không thể nhớ ra. Trong sự ngạc nhiên của mọi người, vẻ mặt anh ta như thể ăn trúng cả tấn thuốc nổ, hùng hổ đi thằng một mạch đến trước mặt Hân Vũ: “Hải Kỳ, Hải Kỳ đâu rồi? Thằng nhóc đó có về với con không?”

Hân Vũ cũng ngạc nhiên chẳng kém gì bọn Kỳ Phong, hoang mang đáp: “Không có, mấy hôm trước cụ tổ đột nhiên biến mất, thậm chí không nhắn gì với con cả.” Dừng lại một chút, mím môi nhìn sát khí bắn ra từ người trước mặt, cô mới cắn răng nói tiếp –“Thầy à, không phải cụ tổ lại chôm chỉa thứ gì của thầy chứ?”

Vừa nghe Hân Vũ gọi một tiếng ‘thầy’, đám người Kỳ Phong đứng gần đó thoáng chốc mắt chữ O mồm chữ A cả. Mấy tháng ở đây, bọn họ không ít thì nhiều cũng nghe được danh tiếng của Tần pháp sư, vị pháp sư vĩ đại nhất vẫn còn sống của loài người. Nghe đâu ông đã sống hơn mấy trăm năm, trợ giúp biết bao vị hoàng đế loài người trong trận chiến chống lại quỷ tộc. Những chiến tích huy hoàng đến giờ vẫn còn đọng lại bao trang giấy, trong lòng họ, Tần pháp sư nếu không phải một ông lão lọm khọm thì cũng tóc bạc phơ, râu ria xồm xoàm, chống gậy vì đi không nổi chứ. Mà người trước mặt này, e hèm, cho dù cũng có mái tóc trắng toát ấy nhưng cây gậy trên tay lại chẳng ăn nhập gì với anh ta cả. Thậm chỉ nếu không phải vì vẻ mặt anh ta đang cau có, thì mái tóc được chải chút kỹ lưỡng kia lại khiến họ liên tưởng đến mấy chàng ca sỹ nhuộm tóc bạch kim trong phim Hàn Quốc nhiều hơn.

Cả Tần pháp sư lẫn Hân Vũ dĩ nhiên chẳng hiểu được suy nghĩ trong lòng bọn Kỳ Phong, gương mặt Tần pháp sư càng như lửa đốt, hậm hực đập cây trượng trong tay xuống sàn ầm ầm: “Thằng nhóc đó làm ta tức chết. Mấy lần trước trộm các thứ linh tinh còn không nói, lần ngày ngang nhiên lại đột nhập vào thư phòng, trộm cả Bản đồ tiên tịch, con xem có tức chết không chứ?”

Khoé môi Hân Vũ méo xệch, lòng thầm cảm thấy không ổn rồi. Trên đảo chẳng có mấy người, mọi khi Hải Kỳ ở đây vẫn thường thách đấu qua lại với thầy cô, lấy của nhau không ít đồ. Tần pháp sư là người keo kiệt, muốn xin của ông bảo vật gì đó không hề dễ dàng. Hải Kỳ lại là người thế nào chứ? Phóng khoáng như y, không xin xỏ được thì cứ nhân tiện chôm chỉa lấy, nếu chỉ là vài vật linh tinh thì phải rất lâu sau Tần pháp sư mới phát hiện ra, lúc ấy y đã cao chạy xa bay mất rồi.

Hân Vũ ở trên đảo mười năm, vô tình chung lại bị mắc kẹt giữa hai người. Thi thoảng cô cũng buộc lòng phải giấu giếm giúp Hải Kỳ, thế nhưng tên này ngày càng quá quắt, trộm gì không trộm, lần này lại đi trộm Bản đồ tiên tịch. Đây có thể xem là bảo vật hiếm có của tiên tộc, vốn thuộc về thầy dạy của Tần pháp sư, cũng tức là anh trai của Hải Kỳ. Hân Vũ không rõ tác dụng thật sự của nó, thế nhưng cứ nhìn vào cái cách ông thầy cô giữ nó khư khư bao năm nay là hiểu rồi. Trước giờ Hải Kỳ cũng không mấy hứng thú với nó, với y giữ một bảo vật chẳng khác nào mang theo cục nợ trên người, lại không có giá trị về mặt kinh tế thì giữ làm gì? Ấy vậy mà lần này lại chạm tay vào nó sao?

Trong lúc Hân Vũ vẫn còn đắn đo suy nghĩ, Tần pháp sư đã đi tới đi lui trên sàn điện, đôi giày cứ chà xát vang lên những tiếng rít rít khó chịu. Đám Kỳ Phong thấy ông như thế, cũng không dám bén mảng đến. Hân Vũ đành phải tự mình ra trận, cắn môi bước đến khuyên giải: “Thôi mà thầy, chắc cụ tổ cảm thấy buồn chán nên mượn vài ngày thôi. Tính cụ tổ thầy cũng biết rồi đó, chuyện hệ trọng chắc chắn sẽ không đùa. Mà một khi cụ ấy muốn tránh né thì có đào cả thế giới lên cũng chẳng cách nào tìm ra được. Thầy cứ đợi vài ngày, nếu cụ tổ không trở lại, con đích thân đi tìm ngài ấy về cho thầy được không?”

Tần pháp sư vốn đang bực mình, nhưng thấy vẻ mặt khúm núm của Hân Vũ cũng đã dịu đi không ít, ông cau mày, buồn bực nói: “Đứa nào cũng như đứa nấy. Nhắc đến con ấy à, bao năm nay không về, có phải xảy ra chuyện rồi mới chịu đến tìm ta không? Ăn uống sao lại trở nên gầy còm thế này? Sắc mặt còn xanh lét. Còn nữa, sao không cao thêm tí nào thế? Ta nhớ lần trước tiễn con đi, con đã cao tới vai ta rồi cơ mà. Sao bây giờ lại còn thấp hơn thế?”

Tần pháp sư cứ thế nói một mạch, Hân Vũ cũng chỉ cười cười thuận theo. Vẻ mặt nhu hoà của cô thật sự khiến đám người Kỳ Phong ở bên cạnh mở mang tầm mắt.

Hân Vũ cũng không để mất thời gian lâu, vừa thấy ông thầy mình dời sự chú ý, bèn vội bước đến cạnh đám người Kỳ Phong, nhẹ nhàng giới thiệu: “Thầy, con mang bất ngờ đến cho thầy đây. Họ thật sự là người của thế giới bên kia đấy ạ.”

Lúc này Tần pháp sư mới nhìn sang đám người Kỳ Phong, tầm nhìn vừa quét đến hắn, khoé miệng ông khẽ rung nhẹ: “Thằng nhóc này là Kỳ Phong à?”

Kỳ Phong bất ngờ bị hỏi như thế thì không biết nên đáp thế nào, vội nhìn sang Hân Vũ, thấy cô chỉ gật đầu mới dám thừa nhận: “Vâng, là tôi, à không là con ạ.”

Tần pháp sư đã cao tuổi, điều ấy hắn biết. Thế nhưng cứ gọi một người dáng vẻ chẳng hơn mình mấy tuổi là thầy xưng con thì hắn cứ thấy ngượng ngập thế nào ấy. Cũng may Tần pháp sư lại không chú ý đến điệu bộ thấp thỏm ấy lắm. Ông chỉ nhìn hắn một lúc đã vội quay sang Hân Vũ: “Lâu lắm rồi mới về thì ở lại ít hôm đi. Ta dẫn con đi thăm khu vườn phía sau. Cái cây kỳ quái con trồng mấy năm trước đã lớn rồi đấy. Phòng con ta cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi, về nghỉ một lúc rồi hãy ra dùng cơm. Bữa ăn hôm nay cũng đều là những món con thích nhất đấy. Còn nữa…”

Cánh tay lại giơ lên, dường như định đặt lên đỉnh đầu Hân Vũ, nhưng rồi chợt nhận ra điều gì ấy, khoé mắt lại thoáng nhu hoà, những lời còn lại cũng nuốt vào lòng. Hân Vũ nhận ra được vẻ xúc động của ông, mắt cô ngập tràn ý cười, chẳng thèm để tâm đến có những ai xung quanh nữa mà nhẹ nhàng lao vào lòng ông nức nở: “Thầy, con cũng rất nhớ thầy.”

Tần pháp sư cười lớn, hai tay xiết lấy tấm lưng Hân Vũ, để mặc cô cứ tựa mặt vào lồng ngực mình làm nũng. Cảnh tượng này thoáng chốc khiến bọn người Kỳ Phong đứng cạnh há hốc cả ra.

Không như bọn Tâm Du, Kỳ Phong không chỉ ngạc nhiên về sự thoải mái của Hân Vũ, mà hắn còn gai mắt không ít. Cho dù là xưng thầy gọi con như thế, song dáng dấp Tần pháp sư này vẫn là quá trẻ, Hân Vũ lại là một cô gái sắp hai mươi. E hèm, nhớ lúc nghe mấy tên lính ở Thuỷ Thành đồn đãi Tần pháp sư và Hoàng hậu có chuyện mờ ám, hắn còn cảm thấy không thể. Sao Hoàng hậu lại có thể thích thầy mình kia chứ. Thế mà giờ đây nhìn Hân Vũ và ông ta trái ôm phải ấp như thế lại khiến hắn bốc lửa giận đùng đùng.

Đừng nói là Hoàng hậu đã mấy mươi tuổi, Tần Pháp sư này cho dù đứng cạnh Hân Vũ trông cũng chẳng khác gì một đôi diễn viên chính trong mấy bộ phim điện ảnh đình đám, đẹp đôi vô cùng.

Mà càng đẹp đôi bao nhiêu, Kỳ Phong lại càng gai mắt bấy nhiêu.

Tần pháp sư vỗ về Hân Vũ một lúc, tầm mắt hơi mỉm cười bất giác trông thấy vẻ cáu kỉnh của Kỳ Phong, chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy nụ cười ấy muôn phần đắc ý.

—Hết chương 23—

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK