Đối với Kiến Phi mà nói, hai ngày này thật sự chẳng dễ thở chút nào. Ngay khi nhìn thấy anh trở về mà không mang theo chút tin tức nào quan trọng, Kỳ Phong đã tức giận đến mức đập vỡ tất cả mọi thứ trong phòng, sau đó ra lệnh lôi anh ra ngoài đánh mấy mươi roi. Vẫn may mà sau cùng hắn ta lấy lại được chút lý trí, nghe theo lời Đình Nguyên mà cho ngừng đánh. Song lúc đó Kiến Phi đã lãnh đến mười mấy roi rồi.
Đứng chung chiến tuyến đã lâu, tuy trong lòng Kiến Phi vẫn có uất ức, nhưng hơn ai hết anh cũng biết rằng tâm trạng Kỳ Phong chẳng khá khẩm gì. Đường binh nghiệp của hắn vốn thuận lợi, chinh chiến hơn nửa năm đã hầu như đẩy lùi được quỷ tộc, thậm chí cả việc khó nhất khi phải đối mặt với quỷ kế của Thiên Tường, hắn cũng dễ dàng hóa giải, ấy vậy mà lần này lại bất lực, tiến quân không được, lùi cùng chẳng xong. Mười mấy ngày giằng co, từ quân đến tướng đều không khỏi rệu rã.
Xem như Kiến Phi anh xui, bị lôi ra trút giận vậy.
Ấy thế, song Kỳ Phong cũng không phải dạng bạo vương thích làm càng. Ban ngày tuy sống chết gì cũng không nghe anh giải thích, tối đến, cơn nóng giận đã qua thì hắn cũng bình tâm lại, sai người mang một ít dược liệu sang chỗ anh xem như cầu hòa. Nếu không phải Hân Vũ đã dặn trước, thật lòng Kiến Phi cũng muốn chống nạnh cười to ba tiếng rồi bắt Kỳ Phong phải nài nỉ cho được mới thôi.
Từ lúc anh và Diệp Anh đi khỏi, Kỳ Phong cũng như ngồi trên đống lửa. Lần đầu tiên hắn gặp phải thủy chiến, lại chạm phải lão già kinh nghiệm đầy mình như Tể tướng quỷ tộc, chỉ nghĩ thôi cũng thấy phiền não. Bấy giờ nghe thấy Kiến Phi đề xuất kế hoạch, hắn bèn cắn răng, vẻ như không thể tin được: “Thay đổi dòng chảy? Đổ dầu ra sông? Anh tưởng tôi đang học mẫu giáo sao?”
Nghĩ thôi cũng thấy kế hoạch này quá mức viễn vông, cho dù có pháp sư Tần ở đây cũng chưa chắc hắn dám thực hiện, nói chi trong nội bộ quân loài người bấy giờ, số pháp sư giỏi cũng chẳng nhiều nhặn gì. Kỳ Phong nghe Kiến Phi nói xong cũng chỉ từ cười đến cười. Kiến Phi biết hắn không tin mình, không còn cách nào khác đành nói: “Chuyện này cứ giao hết cho tôi. Dù sao cậu cũng chưa quyết định được kế sách trong hai ngày tiếp theo. Vậy cứ để tôi ra tay trước, tôi chỉ mượn của cậu năm mươi binh sĩ cùng với Phun Lửa thôi. Nếu có thất bại, lúc đó cậu vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế mà.”
Kỳ Phong sờ sờ chiếc cằm đã lún phún râu, môi hé ra định cười thêm vài tiếng, song thấy dáng vẻ kiên quyết của Kiến Phi, hắn lại hơi dao động.
Đâu phải ngẫu nhiên mà Kiến Phi có thể thay thế Đình Nguyên trở thành phó tướng của hắn? Nếu Kiến Phi đã cam đoan như thế, lại không mấy ảnh hưởng gì đến nhân lực của mình, đương nhiên hắn cũng muốn thử một lần. Mọi việc cứ thế được định đoạt.
Hai ngày ròng rã, Kiến Phi mang theo tấm thân vẫn còn đau đớn, cùng năm mươi binh sĩ lên thượng nguồn tìm cách dịch chuyển dòng chảy. Thực tế việc này cũng không gọi là quá khó khăn, nhân lực họ có đều khỏe mạnh, mà độ chênh lệch hai dòng chảy muốn thay đổi lại không xa lắm. Kỳ Phong ban đầu còn chẳng thèm để ý đến bọn anh, sang đến tối hôm đó lại tò mò bảo Đình Nguyên lên xem xét tình hình. Lúc nhìn thấy Kiến Phi bê bết cả người đầy bùn, Đình Nguyên thật lòng lo lắng nói: “Có thấy tướng quân nào như cậu không hả?”
Kiến Phi chẳng nói gì nhiều, cố sức cùng mọi người làm ngày làm đêm cho kịp tiến độ. Đình Nguyên nhìn mãi không được, đành phải cùng giúp một tay. Vừa thấy anh ta động tay vào tảng đá, Kiến Phi đã vội nói: “Cậu đừng phí sức ở đây. Nhiệm vụ của cậu không phải là đánh lạc hướng quỷ tộc à? Về nghỉ ngơi đi, sáng lại hành động sớm, không thì bên kia lại nghi ngờ.”
Đình Nguyên nhăn mặt, có vẻ không hài lòng khi bị Kiến Phi coi thường. Song tính anh chàng này lại không thích nói nhiều, ngẫm nghĩ một lúc lại bảo người thu dọn xuống núi. Kiến Phi nhìn theo nhóm quân của anh khuất dần, lại thầm cảm thấy an ủi. Coi ra bọn anh và Hân Vũ cũng không nhìn lầm người.
Ban đầu Hân Vũ đã nghĩ đến chuyện phải đánh lạc hướng. Cô còn dặn Kiến Phi thế nào cũng thu xếp cho bằng được, anh còn chưa kịp nói với Kỳ Phong thì trưa đến đã nghe quân lính báo lại, Đình Nguyên ở bên sông đang dần xúc đẩy nhanh tiến độ, động thái hệt như chuẩn bị cho người vượt sông. Thằng nhóc Kỳ Phong tuy ngoài miệng không hài lòng, song vẫn cho người giúp anh một tay. Hắn có thể nhìn ra được mấy điểm nhỏ này, Kiến Phi cũng thấy an lòng.
Sáng ngày thứ ba, mặt trời sắp lên mà vẫn còn mấy tảng đá chưa kịp chuyển. Kiến Phi lòng nóng như lửa đốt, không còn cách nào khác đành phải xắn tay chạy đến ghềnh thác. Chưa kịp đến nơi đã nghe thấy tiếng tù và vang vọng, thanh âm truyền tin của binh lính đột ngột vang lên khắp nơi: “Báo khẩn báo khẩn. Quỷ tộc vượt sông rồi.”
Nghe hết mấy chữ này, nhịp tim Kiến Phi cũng lộp bộp rơi như tiếng trống. Trong lòng anh còn nghĩ thế là xong rồi, chẳng ngờ ngẩng đầu lên, đã thấy có một bóng dáng màu lam nhạt đứng đấy từ bao giờ.
Dáng vẻ Hân Vũ cũng tiêu điều chẳng kém gì anh, dường như đã mấy ngày không được ngủ, mái tóc cô thậm chí còn xơ xác vì nắng gió. Song Kiến Phi chưa kịp thương cảm cho cô thì cô lại nheo mắt nhìn anh, giọng điệu chẳng mấy hài lòng: “Em biết là không thể trông chờ hết vào anh mà.”
Kiến Phi cảm thấy mình thật sự bị đối xử rất bất công. Người phải giờ đầu chịu báng không phải cô, người bị đánh không phải cô, người phải ngày đêm chuyển đá cũng chẳng phải cô. Thế thì cô có tư cách gì trách anh chứ? Thế nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã thấy Hân Vũ phất tay, lầm bầm đọc một câu thần chú nào đó. Trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, tảng đá to tướng bằng nửa gian nhà trước mặt đột ngột biến mất, sau đó lập tức xuất hiện phía dòng chảy cách đó mấy mươi bước.
Hành động này khiến tất cả mọi người đều nhìn đến ngây ngốc, sau đó ánh mắt lập tức lại trở về nhìn Hân Vũ tiếp tục dịch chuyển đá với vẻ thán phục tuyệt đối, chỉ có Kiến Phi là giận đến nhăn mặt nhíu mày. Xem đó, nếu cô có thể giải quyết mọi thứ nhanh lẹ thế, vậy mấy ngày qua bắt anh phải trầy da tróc vẩy vì lý do gì?
Dòng chảy này vốn ban đầu sẽ chảy thẳng ra nhánh sông lớn, cách đoạn đóng quân của Kỳ Phong đến mười mấy dặm, lúc này đã hoàn toàn bị chặn lại, dịch chuyển sang một dòng chảy khác nhỏ hơn, chính là khúc sông mà Kỳ Phong đang đóng. Nhìn thấy công trình của mình cuối cùng cũng có chút khả quan, Hân Vũ mới ngẩng đầu, cười hiền giải thích: “Em sợ em không về kịp. Vả lại nếu dùng pháp thuật dịch chuyển tất cả đá phải mất rất nhiều sức.”
Dù cô không nói ra thì Kiến Phi cũng hiểu được chuyện này, song trong lòng anh vẫn hơi uất ức. Mà Hân Vũ nào có quan tâm đến chuyện anh có tha thứ hay không, đã vội xoay người, nhanh chóng gọi một chiếc bóng trên trời hạ xuống. Lúc nó đến gần, Kiến Phi liền nhận ra đây chính là con thiên mã màu lục của Điệp Y. Con thiên mã này từ nhỏ đã bị anh trêu chọc thành quen, hễ gặp anh đều sẽ dậm chân, phồng mỏ, như thể chỉ muốn lao vào xé xác anh ra mà thôi.
Hân Vũ giật lại cương ngựa, sau khi ổn định trên yên mới quay lại ra hiệu cho Kiến Phi: “Anh đợi ở đây, đến lúc em bắn pháo hiệu rồi hãy cho người đổ dầu xuống.”
Cô làm việc quá nhanh gọn. Kiến Phi chưa kịp đáp lại đã thấy bóng ngựa lao vút lên rồi.
Trong khi phía Kiến Phi mọi thứ rối như tơ vò thì phần Kỳ Phong cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Ban đầu hắn nghĩ vẫn còn thời gian nên mới tạo điều kiện cho Kiến Phi bày trò, chẳng ai ngờ quỷ tộc lại tấn công đúng vào lúc này. Bị kéo dậy khỏi buổi sáng bởi những hồi tù và báo động khẩn từ chốt canh gác, hắn chỉ kịp dụi dụi mắt, khoác tạm chiếc áo rồi lao vội ra ngoài. Vừa bước được mấy bước đã nhận ra bóng Đình Nguyên vội vã lao tới, thoáng nhìn thấy dáng vẻ hắn, Đình Nguyên bèn nhanh chóng cấp báo: “Chúng ta bị phục kích từ lòng dưới lòng sông. Hiện nhóm quân địch đầu tiên đã tràn lên rồi, thần đã ra lệnh cho quân phòng vệ ứng phó.”
Bên ngoài vẫn đang hỗn loạn, các binh lính đều gấp rút trở về vị trí, Kỳ Phong giương mắt, song trời vẫn chưa sáng hẳn, hắn không nhìn thấy rõ điều gì bên ngoài những ngọn đuốc cháy hừng hực trước mặt, liền truy hỏi: “Nhắm chừng bao nhiêu quân?”
“Không chắc lắm, trước mắt chỉ xác định được một tiểu đội, khoảng hai mươi binh sĩ quỷ tộc. Nhưng trong số này phần lớn đều là kẻ biến thể, chỉ có hai ba quỷ tộc thuần chủng dẫn quân thôi.”
“Kiến Phi đâu?”
“Cậu ta còn chưa trở về.” Mấy tiến cuối Đình Nguyên hơi hạ giọng, hiển nhiên cũng âm thầm lo lắng cho Kiến Phi.
Kỳ Phong cắn môi, nếu chỉ vài mươi kẻ biến thể đến thăm dò thì quân đội bên ngoài vẫn có thể giành thắng lợi. Hắn cúi người, giật lấy súng bắn tên trên tay Đình Nguyên, hạ giọng: “Điều tất cả xạ thủ ra sau trại, sau đó chuyển số súng bắn tên đêm qua phía Khải Kiệt mới mang đến ra giao cho mọi người. Tất cả vào vị trí. Tôi dẫn người đến cổng tây xem thế nào đã.”
Dứt lời, hắn đã len qua Đình Nguyên lao về phía trước. Đình Nguyên không cản được, vội dùng còi hiệu chỉ huy mọi người nghe theo lệnh. Lúc quay đầu lại đã không nhìn thấy hắn đâu nữa.
Kỳ Phong không quan tâm đến hướng vừa bị tấn công mà lại dẫn theo một nhóm binh sĩ chạy về cuối doanh trại. Nơi đây có một khúc sông chảy qua, cũng là đoạn sông ngắn nhất với doanh trại quỷ tộc. Ban đầu hắn vốn còn cảm thấy kỳ lạ, vì sao quỷ tộc lại cố tính tránh gần tìm xa như vậy, song lúc nhìn thấy xác vài binh sĩ gác trại bên bờ sông liền ngay lập tức hiểu ra.
“Bệ hạ, cẩn thận!”
Chưa kịp định thần lại, một binh sĩ đã lao ra chắn trước người hắn, nhờ vậy mà giúp hắn tránh được đòn hiểm của một gã quỷ tộc vừa lao đến. Gã vỗ nhẹ đôi cánh, cười gằn, một tay vẫn còn rỉ ra hàng máu tươi rơi vãi dưới đất, chiếc răng nanh hơi lộ ra, chầm chậm bước đến thưởng thức con mồi từ trên trời rơi xuống. Thế nhưng gã lướt đến chưa đầy hai thước, Kỳ Phong đã rút súng bắn tên trong tay ra, một chiếc cọc thép cứ thế lao thẳng vào lồng ngực trái khiến gã vẫy vùng đôi cánh như điên dại, trước khi rơi xuống đất như một bị thịt rồi cứ thế tan thành tro bụi.
Kỳ Phong ra đòn cực nhanh và chuẩn, sự tỉnh táo ấy đồng thời cũng lấy lại sĩ khí của đám hộ vệ bên cạnh. Vài vị tướng đến sau lúc này cũng nhanh chóng gia nhập vào đoàn người hộ giá, ra sức tấn công về phía những binh sỹ quỷ tộc vừa ngoi lên khỏi mặt sông. Kỳ Phong lui lại phía sau, nhân lúc hỗn loạn liền bắn lên pháo hiệu cảnh báo Đình Nguyên, sau đó một tay cầm súng bắn tên hùng dũng lao đến, tay còn lại tạo ra những quả cầu lửa nuốt trọn mấy kẻ biến thể trước mặt.
Quân sĩ loài người càng lúc càng gia nhập trận đánh nhiều hơn, thế nhưng từ dưới sông, quỷ tộc cứ ngoi lên như thủy triều không bao giờ cạn kiệt, cứ hết lớp lày lại đến lớp khác tiến lên. Binh sĩ loài người dù đã trải qua thao tập, lại có súng bắn tên hỗ trợ nhưng nói thế nào thì thể lực cũng không thể sánh được quân đội hung hãn phía trước. Chỉ mới nửa giờ trôi qua mà đã không ít người bị giết vì kiệt sức.
Vận dụng pháp lực mất rất nhiều sức, Kỳ Phong dù có cường tráng đến thế nào cũng khó cầm cự được, bèn huýt còi gọi Phun Lửa đến. Mọi khi con rồng nhỏ này vẫn bị giam trong khoảng đất riêng, lúc này vừa được thả thì hùng hổ lao ra gầm thét ủng hộ hắn. Sự có mặt của rồng lửa còn có lợi về mặt tinh thần. Nhìn thấy nó xuất hiện, binh sĩ như được tiếp thêm sức mạnh, càng lúc chiến đấu càng hăng.
Trận chiến càng lúc càng trở nên căng thẳng, loài người dần dần lùi lại trước sức tiến công ngày càng bạo tàn của cánh quân quỷ tộc trồi lên từ dưới nước, thậm chí một số kẻ biến thể đã thoát khỏi vòng vây, bắt đầu lao vào sâu trong lòng doanh trại. Kỳ Phong thấy tình thế không ổn, vừa đánh vừa thoái lui về phía kho trữ tên. Lúc nhìn thấy thùng tên trước mặt, sắc mặt hắn bỗng trắng bệch. Thùng tên thép vốn phải đầy đặn lúc này hoàn toàn rỗng không, chỉ có vài mũi tên lẻ tẻ rơi vãi ra ngoài, song với quân số hiện nay, chẳng khác nào muối bỏ biển.
Tình hình trước mắt vẫn phải là ngăn chặn kẻ địch trước. Hắn gọi một tiểu tướng lại, dặn dò gã vận chuyển thêm tên thép từ doanh trại chính đến, sau đó lại định bụng dặn dò thêm Phun Lửa. Thế nhưng lúc xoay người lại, một binh sĩ đã hoảng hốt chạy về phía hắn, giọng nói run rẩy: “Bệ… bệ hạ. Nước sông…”
Gã không nói hết câu, mà Kỳ Phong cũng chẳng có thời gian đợi gã lấy lại tinh thần, vội gióng mắt về hướng con sông phía trước. Trong sự ngạc nhiên của hắn, mặt nước vốn lăn tăn sóng lúc này lại lạnh lùng kết thành băng.
Không chỉ một lớp băng mỏng, không giống như những chiếc hồ băng lỏm bỏm nước vào dịp đông giá mà là thật sự hóa băng. Cả khúc sông dài đến vậy, chẳng mấy chốc đã đông cứng chẳng khác gì viên đá tảng khổng lồ.
Chẳng những Kỳ Phong, binh sĩ loài người, mà cả trăm kẻ biến thể đã lên bờ giao chiến lúc này đều kinh ngạc đến sững sờ. Hơn mấy ngàn binh sỹ quỷ tộc của họ, từ tướng đến quân sư, cứ thế mà bị giam dưới chiếc hồ băng dày đặc. Chưa kịp ổn định lại tinh thần, lại có một dòng nước chẳng biết như thế nào lại đổ từ thượng nguồn xuống, mang theo mùi gay nồng nặc. Kỳ Phong vẫn đứng ngây như phỗng. Trong lòng hắn chỉ vừa nghĩ tới vẻ mặt thần bí của Kiến Phi thì đội trưởng quân hộ giá đứng bên cạnh đã hô lên: “Bệ hạ, là dầu đấy.”
Dầu? Những suy nghĩ trong lòng Kỳ Phong xoay chuyển không ngừng. Bởi tiếp xúc với khối băng dày đặc, dầu đổ xuống dần cũng đóng băng, từng lớp nối tiếp nhau tạo thành một lớp dầu mỏng loang trên bề mặt tảng băng lúc này chẳng khác gì băng mấy trăm năm ấy. Kỳ Phong ngẩn ra, đúng vào lúc hắn nghĩ mình đã đọc được thế cuộc thì một con chim đã ráo riết bay dọc bờ sông, bay đến đâu, nó lại phun ra ngọn lửa dài đằng đẵng đến đó, hòa cùng với lớp dầu ban nãy chảy ra, nhuộm đỏ cả dòng sông đang cháy hừng hực.
Quỷ tộc kinh hãi, loài người ngỡ ngàng, còn Kỳ Phong, ngay từ khi thấy con chim lửa kéo đôi cánh đỏ rực ngang qua, nhịp tim hắn dường như vẫn chưa kịp động đậy. Thật lâu sau đó, cuối cùng hắn mởi nở ra một nụ cười, nửa hân hoan, nửa lại như oán giận.
Kỳ Phong lôi hết những mũi tên còn lại lắp vào súng bắn tên, đoạn gọi Phun Lửa đến, bảo nó hỗ trợ Ngu Ngốc tạo ra lửa dày đặc trên thành sông. Xong đâu vào đấy hắn mới trấn tĩnh lại, dẫn theo một nhóm binh sỹ đi ngược lại theo bờ sông, tiến về hướng Ngu Ngốc vừa xuất hiện.
Nhờ có Phun Lửa gia nhập mà ngọn lửa trên khúc sông Thương Thủy càng lúc càng mãnh liệt hơn, chẳng mấy chốc đã khiến cả vùng sông nóng hừng hực, ở một số đoạn sông nhỏ, băng bắt đầu nứt toạc ra tạo thành những đường rãnh khổng lồ, mơ hồ có thể nhận ra thân xác vài kẻ biến thể dưới hồ đã vỡ vụn. Kỳ Phong liếc mắt nhìn đến, song cũng chẳng mấy quan tâm. Hắn cứ thế ráo riết chạy dọc bờ, cho đến một nhánh sông khuất bị che chắn bởi khe núi, mới nhìn thấy bóng một cô gái áo trắng đang giương tay về phía nước, đôi mắt khép lại. Từ cánh tay cô tỏa ra những vòng tròn đồng tâm cứ nhẹ nhàng tan vào dòng sông lửa cuồn cuộn bên dưới. Bởi sức nóng từ sông, trán cô lúc này đã rỉ mồ hôi, bàn tay còn lại cũng tựa vào gốc cây bên cạnh, dáng vẻ đầy chật vật. Mắt cô vẫn nhắm nghiền, hàng mi thi thoảng lại co giật, hồ như không hề quan tâm gì đến thế giới xung quanh nữa, nhưng chỉ một cái liếc mắt thoáng nhìn ấy thôi cũng đủ khiến Kỳ Phong nhận ra mình không hề đoán sai.
Thật sự là cô. Cô đã thật sự trở về.
Đã vượt qua được một quãng đường dài như thế, ấy vậy mà đã gần chạm đến đích rồi, Kỳ Phong lại cứ đứng tần ngần một chỗ, mắt đăm đăm nhìn vào cô gái cách đấy không xa. Trong số những binh lính đi theo bảo vệ hắn không ít người cũng nhận ra Hân Vũ. Họ vui mừng, song cũng thoáng ngạc nhiên, không hiểu tại sao hoàng đế của mình lại chỉ đứng từ xa nhìn cô mà không dám tiến đến. Một binh sĩ không thể chịu nổi nữa bèn bạo gan cúi người nhắc nhở hắn: “Bệ hạ!”
Kỳ Phong run rẩy dùng tay vuốt mặt mình. Hắn cứ thế vuốt ba lần, đến khi mồ hôi cũng vã ra. Dù thấy rõ hình ảnh trước mặt rồi nhưng vẫn ngập ngừng, sợ rằng chỉ một bước chân nữa thôi thì cô sẽ hoàn toàn biến mất.
Chẳng ai có thể hiểu được cảm xúc lúc này của hắn. Gần hai trăm ngày, hắn chỉ có thể nghĩ sẽ gặp lại cô trong giấc mơ, mà thậm chí như vậy chăng nữa, hắn vẫn sợ rằng cô sẽ trách hắn nếu hắn không hoàn thành nhiệm vụ. Cô trao cho hắn vương vị, giao loài người vào tay hắn. Thứ quyền lực trên trời rơi xuống này ban đầu là một gánh nặng, nhất là với một kẻ kiêu hãnh chẳng nể nang trời đất như Kỳ Phong. Nhưng cũng có những lúc bản thân hắn tưởng như cũng bị giấc mộng quyền lực đánh gục, nhất là khi đứng trên đỉnh cao ấy, nhìn mọi người cúi đầu và khuất phục trước mình, cảm giác ấy mới thành tựu làm sao.
Vậy mà sau “cái chết” của cô ở thành phố Vĩnh Hằng, hắn mới biết được, thế giới này không có ai quan trọng hơn cô. Nhân quốc dù có đánh mất cũng có thể giành lại được, quyền lực rơi vào tay người khác cũng có thể tranh giành, nhưng Hân Vũ, nếu đã đánh mất thì có dùng thời gian cả đời, cũng chỉ lau khô nước mắt hối hận mà thôi.
Gần hai trăm ngày, mỗi đêm hắn đều ôm những bản thảo tập viết của cô đi vào giấc ngủ, có lúc lại đọc đi đọc lại những lá thư cô viết mà chẳng dám gửi, nét chữ thanh mảnh sai chính tả, đôi khi lại vẽ vằn vện như mạng nhện hóa thành. Thâm tâm Kỳ Phong chưa bao giờ hối hận vì đã ra đi. Nhưng hắn lại oán trách vì mình không thể trở về sớm hơn.
Hắn luôn biết loài người không chỉ là gánh nặng, đó còn là trách nhiệm của cô. Nếu hắn muốn mạnh mẽ hơn, muốn che chở cho cô dưới đôi cánh của mình thì hắn cũng phải đủ sức để gồng gánh cả loài người. Thế nhưng khi sự việc xảy ra, hắn lại nghĩ, nếu như được chọn lựa một lần nữa, cho dù biết mang cô ra khỏi thành phố Vĩnh Hằng sẽ phải chấp nhận cái chết, hắn cũng phải để cô chết bên cạnh mình.
Bởi vì, cái chết không đáng sợ, nhưng thứ cảm giác hi vọng, chờ đợi, tuyệt vọng, rồi lại hi vọng, chờ đợi…mỗi ngày mỗi ngày lặp lại mới là thứ giằng xé con người đến chơ vơ trong kiệt cùng.
Khi tất cả hi vọng về sự sống sót của cô không còn nữa, Kỳ Phong lại trở nên thanh tĩnh một cách kỳ lạ. Hắn chưa bao giờ xem mình là người của thế giới này, nhưng lại bị đẩy lên một trọng trách quá lớn lao. Trước đây hắn luôn hiểu, con đường bước lên ngôi vị cao nhất vốn bi tráng và cô độc biết bao, nhưng chí ít bên cạnh hắn vẫn còn có cô. Song giờ cô đi rồi, hắn mới hiểu có những chuyện mình đã chẳng thể từ bỏ.
Cô muốn hắn trở thành hoàng đế, hắn sẽ trở thành hoàng đế, cô muốn hắn giúp đỡ loài người, hắn nguyện bỏ ra tất cả thời gian và nỗ lực để mang loài người đến cảnh thái bình nhất. Hắn nghĩ, là tâm nguyện của cô cũng được, là trách nhiệm thuộc về hắn cũng chẳng sao, mục tiêu đời này của hắn vẫn là có thể đứng ở nơi cao nhất có thể. Cho dù mãi mãi cũng không thể gặp lại nữa, hắn vẫn mong rằng cuộc đời mình có thể đứng ở một nơi thật cao. Vì chỉ có như vậy, hắn mới có thể ở gần cô hơn.
Song thế gian này có rất nhiều chuyện, chỉ cách nhau nửa bước chân, chỉ ngăn nhau có đôi giàn thiên lý nhưng vẫn không kịp tỏ tường, nói chi là chân trời góc bể.
Hân Vũ giương tay, lúc này mới dùng đến tay trái từ từ vẽ ra những vòng tròn tiếp nối vào tay phải. Theo cử động của cô, một âm thanh thanh thúy giòn tan bất chợt vang lên giữa mảnh núi rừng. Ban nãy lớp băng bị ngọn lửa phép thuật từ Phun Lửa và Ngu Ngốc truyền đến làm nứt ra, bấy giờ dưới sự tiếp lực của Hân Vũ đã hoàn toàn vỡ ra thành từng mảnh vụn. Hân Vũ vẫn dùng tay điều khiển lực, ánh mắt cô giương ra nhìn theo phản ứng dây chuyền mà mình tạo thành, bất ngờ thay lại nhìn thấy Kỳ Phong đang trân trối đứng đó.
Trong khoảng khắc hai tầm mắt giao nhau, Kỳ Phong thật sự rất hồi hộp. Hắn không biết cô sẽ dùng ánh mắt gì đối diện với mình. Cho dù trong lòng có muôn ngàn câu hỏi muốn chờ cô giải thích, nhưng đột nhiên hắn chỉ muốn biết, trong nửa năm trời qua hắn không có bên cạnh, cô có nhớ đến hắn mà không thôi.
Suy nghĩ này bất giác khiến hắn khẽ cười, bước chân không kiểm soát được mà lại nhấc về phía trước. Thế nhưng cũng chính khoảnh khắc đó, tầm mắt mông lung của Hân Vũ khẽ lay động, cánh tay trái đang dùng để truyền lực tức tốc giương lên, tạo ra một khối băng họn hoắc xoay tròn trong không khí. Trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, cô lại đẩy khối băng lao vun vút đến vị trí Kỳ Phong đang đứng.
Phản ứng của người bình thường bao giờ cũng chậm hơn pháp sư một nhịp. Binh sĩ hai bên chưa kịp hoàn hồn, chỉ nghe tiếng gió xé toạt, khối băng sượt qua vai Kỳ Phong chỉ hơn một phân, gọn gàng cắm phập vào tim một gã quỷ tộc thuần chủng đang lao đến, định đánh lén hắn từ phía sau.
Kỳ Phong từ lúc gặp Hân Vũ đến giờ vẫn mơ màng chưa tỉnh hẳn, lúc này mới kịp lấy lại tinh thần. Hắn chỉ thoáng nhìn xác gã quỷ tộc đã bắt đầu co quắp, dần hóa thành tro bụi liền trở lại tìm kiếm bóng hình Hân Vũ. Song lúc ngẩng đầu, quả tim hắn chẳng biết lần thứ mấy suýt ngừng lại.
Hân Vũ vẫn đứng bên hồ, một tay dùng pháp thuật giữ băng cố định nên không rút ra được, tay còn lại cầm con dao bạc chỉ khoảng hai mươi phân đâm ngược về phía sau, ngăn chặn một gã quỷ tộc khác vừa lao xuống tấn công. Thế nhưng dẫu động tác cô nhanh nhẹn, con dao đâm trúng mục tiêu thì móng vuốt sắc nhọn của kẻ địch cũng đã kịp xuyên thủng qua ổ bụng cô rồi.
Gã quỷ tộc sau lưng cô co rúm rồi hoàng toàn hòa tan vào không khí. Lúc này Hân Vũ mới ngẩng mặt lên, máu ứa ra từ bụng cô nhuộm đẫm cả vạt áo màu xanh ngọc bích. Kỳ Phong nhìn thấy cảnh tượng đó thì chẳng bận tâm gì nữa, đôi chân hắn bước như chạy, chỉ muốn đến xem xét tình hình của cô. Vậy mà Hân Vũ lại nghiến răng cau mày, cô cũng không nhìn hắn mà lại trừng mắt quát đám binh sĩ vẫn đứng phía sau: “Bảo vệ bệ hạ!”
Dứt lời, cô lại tạo ra một khối băng nhọn khác, để nó lao vun vút về kẻ biến thể vừa xuất hiện gần đó.
Giọng cô không cao lắm, nhưng thốt ra đặc biệt có uy quyền, nhất là ánh mắt giận dữ vừa rồi khiến cả Kỳ Phong nhìn thấy cũng không quen. Nhóm binh sĩ phía sau thì lại chẳng nghĩ nhiều đến vậy. Sau tiếng gọi của Hân Vũ, bọn họ vội tản ra che chắn xung quanh Kỳ Phong, ngăn chặn nhóm kẻ biến thể vừa xuất hiện. Nhóm này có vẻ như được dẫn đầu bởi hai gã quỷ tộc vừa tấn công Hân Vũ và Kỳ Phong, bấy giờ chỉ huy đã chết, binh sĩ loài người lại có súng bắn tên, muốn đối phó với chúng cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Hân Vũ vẫn đứng trước hồ, hoàn toàn không để tâm gì đến vết thương ở bụng mình mà lầm bầm đọc thần chú, cố gắng hoàn thành xong lá bùa đang thực hiện. Kỳ Phong cũng gọi ra Hỏa Chi kiếm, mặc kệ sự bảo vệ của binh lính mà chạy đến bên cô. Song đến nơi rồi hắn vẫn đứng trầm ngâm đó, nhìn khóe mi cô run run, cánh tay uể oải giương ra rồi rút lại đến mấy lần. Hai trăm ngày nhớ đêm mong, bao nhiêu lời muốn nói bất giác lại nghẹn đắng trong cổ họng, không thể thốt thành lời.
Khi yêu thương được khảm vào thân xác, trở thành một phần của cơ thể, bỗng nhiên câu nhớ nhung cũng trở thành thừa.
Thật lâu, Hân Vũ mới từ từ rút tay lại, bên thái dương nặng nề rơi xuống giọt mồ hôi, giọt nước được tỏa sáng bởi ánh nắng vừa lên, long lanh hệt như viên đá mã não màu hổ phách. Kỳ Phong không kìm được, bất giác vươn tay lau đi giọt mồ hôi ấy. Hành động của hắn ngượng ngùng lại chậm chạp, khiến Hân Vũ nhìn thấy cũng không khỏi phì cười. Cô nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng áp lên mặt mình: “Không phải mơ đâu, em về rồi.”
Chỉ mấy tiếng này thôi cũng phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của Kỳ Phong. Hắn đột ngột giang tay ra ôm siết lấy cô vào lòng. Chiếc ôm mạnh mẽ đến mức không chừa cho cô một kẽ hở nào, Hân Vũ dường như cũng hiểu ý, vòng tay ra ôm sau lưng hắn. Ánh mắt cô từ dịu dàng thoáng lại trở nên sắc lạnh. Cô trừng mắt với tên đội trưởng đứng gần đó. Lúc này gã mới hiểu ý, vội vàng bảo bọn lính còn lại xoay mặt đi.
Thật lâu sau, mới nghe âm thanh khàn đặc của Kỳ Phong khẽ vang lên: “Chịu trở về rồi?”
Hân Vũ ậm ừ trong miệng, thoảng mỉm cười. Chiếc ôm của Kỳ Phong lại càng trở nên chặt hơn. Mãi một lúc hắn mới buông cô ra, ánh mắt âu yếm, mang theo chút lạnh lẽo: “Vậy thì đừng hối hận. Sau này anh sẽ không để em có cơ hội rời khỏi anh nữa.”
Dĩ nhiên Hân Vũ không ngờ Kỳ Phong lại nói vậy. Thái độ của hắn đối với sự trở về của cô lại hết sức tự nhiên. Ánh mắt tuy vẫn dịu dàng là thế, song vẫn có đoi chút cảm giác khiến cô cảm thấy xa lạ. Hân Vũ cau mày định hỏi, lại nghe thấy phía sau vang lên bước chân của một nhóm người vừa đến.
Kỳ Phong cũng chú ý đến sự hiện diện của nhóm người này. Họ đều có dáng vẻ của người bình thường, trông ai cũng hốc hác lam lũ, nhưng điều không ngờ đến là trên vai đều có ký hiệu của binh lính loài người. Hiển nhiên tất cả bọn họ đều chưa từng gặp qua Kỳ Phong, lúc này nhìn thấy hắn cũng không chào, mà lại cung kính cúi người trước Hân Vũ: “Bẩm công chúa, phía hạ lưu đã được người của chúng ta khống chế, mọi thứ đã đâu vào đấy.”
Hân Vũ chẳng biểu lộ chút ngạc nhiên nào, chỉ khẽ giới thiệu: “Đây là Từ Cảnh, người em mời đến để giúp đỡ. Cảnh à, đây là Bệ hạ.”
Cô đã giới thiệu như vậy, đương nhiên người tên Cảnh cũng phải cúi đầu chào hắn. Thế nhưng từ đầu đến cuối anh ta đều chỉ quan sát nhất cử nhất động của Hân Vũ. Kỳ Phong càng nhìn càng cảm thấy khó chịu, đành nhìn Hân Vũ hạ giọng: “Chuyện này là thế nào?”
Cô biến mất sáu tháng trời không tính, lúc này đột nhiên trở về lại mang theo một nhóm người không rõ lai lịch, hơn nữa, cái cách bọn họ nhìn cô thật sự khiến hắn cáu giận. Thái độ của hắn rõ ràng đến mức Hân Vũ cũng nhận ra: “Đừng nóng. Trở về trại em sẽ giải thích với anh.”
Dứt lời, cô lại bảo Từ Cảnh: “Mọi người cứ làm như kế hoạch, xong việc đến chỗ Kiến Phi, anh ấy sẽ sắp xếp chỗ cho mọi người.”
Vẫn là thái độ ấy, Từ Cảnh cùng đoàn người cúi đầu chào cô, sau đó chỉ chào qua loa đại khái với vị hoàng đế trước mặt đã vội vã đi thẳng. Lúc này đừng nói Kỳ Phong, ngay cả binh sĩ bên cạnh cũng khó hiểu nhìn nhau, sau đó ánh mắt lại lén lút nhìn Hân Vũ với vẻ trông đợi. Kỳ Phong nhìn thấy hết, nhưng hắn vẫn chưa kịp bùng phát cơn tức giận đã thấy Hân Vũ níu lấy tay hắn, cả cơ thể cô cứ như không có xương, tựa cả vào người hắn. Trước lúc cô ngất đi, Kỳ Phong chỉ nghe được một giọng nói nhẹ nhàng thoảng qua tai: “Mang em trở về…”
Hân Vũ vốn là kẻ biến thế, chỉ cần vết thương không phải ở tim hay đầu thì hoàn toàn không đáng lo ngại, chính vì điều này mà cả Kỳ Phong cũng xao nhãng việc quan tâm đến vết thương của cô. Lúc này thấy cô đã bất tỉnh, hắn mới vội vàng bế cô trở về doanh trại chính, tức tốc gọi lương y đến chữa thương cho cô. Cả khu trại này chỉ có vài lương y chính, lúc này chiến trận vẫn chưa kết thúc hẳn, bọn họ đều bận tối mặt, song nghe nói Hân Vũ đã trở về thì vội vàng chạy đến. Kỳ Phong bị mời ra ngoài, hắn uất ức không tìm ra chỗ trút giận, bèn hết đá rồi lại đấm mấy cột chống vũ khí gần đó. Hắn nghĩ một lúc, vẫn chưa hả giận, lại bảo người gọi Kiến Phi đến.
Kiến Phi hoàn thành nhiệm vụ ở thượng nguồn, vừa hối hả trở về đã bị quân lính nghe theo lệnh Kỳ Phong lôi đi. Cả người anh ta đầy bùn, quỳ bệt dưới đất. Dù đã quen với dáng vẻ nheo nhuốc của anh song lúc này Phong lại thấy nụ cười hì hì kia hết sức vô lại. Hắn nhấc chân đạp lên ngực Phi khiến anh ngã ngửa, gầm giọng: “Anh không giải thích rõ thì đừng hòng toàn mạng ra khỏi đây.”
Kiến Phi chật vật ngồi dậy, lại quỳ xuống. Trên đường đến đây anh đã nghe mọi người báo lại tình trạng của Hân Vũ, cũng hiểu lần này lại phải là mình đứng mũi chịu sào, chỉ là không ngờ tên nhãi trước mặt lại nóng nảy như vậy, chưa nói lời nào đã cho anh mấy đá rồi. Kiến Phi vốn có chuẩn bị sẵn, chỉ mất vài lời đã kể lại toàn bộ vụ việc.
Hân Vũ muốn tung một mẻ lưới dẹp tan quân quỷ tộc, thế nên cô dùng pháp lực của mình đóng băng toàn bộ khúc sông, giam giữ bọn chúng, sau đó nhờ Kiến Phi và binh sĩ ở thượng nguồn đổ dầu xuống, phía trên lại cho Ngu Ngốc phun lửa. Mà ngọn lửa pháp thuật của Ngu Ngốc cũng không hề tầm thường, bắt vào dầu chẳng mấy chốc đã khiến mặt băng chịu áp lực mấy mươi ngàn độ, dưới lòng băng không chịu nổi áp lực liền vỡ bục ra. Sau đó cô lại dùng pháp thuật kích thích các vụ nổ, số binh quỷ tộc có thể vượt qua tai kiếp này hầu hết đều bị nhóm dân quân của Từ Cảnh diệt sạch.
“Từ Cảnh là ai?”, Kỳ Phong nghe xong liền nắm được trọng tâm trong kế hoạch của Hân Vũ, nhưng cái hắn cảm thấy khó hiểu là vì sao cô lại tìm được một nhóm quân lợi hại đến thế, có thể dùng gươm giáo thông thường mà thong dong dẹp loạn. Đó là chưa kể đến, làm sao cô biết được quỷ tộc sẽ vượt sông theo cách này?
Kiến Phi lại cười hề hề, thậm chí không trực tiếp trả lời: “Cái này bệ hạ cứ hỏi Hân Vũ thì tốt hơn vậy.”
Hiển nhiên Phong vẫn chưa hết tức giận, hắn lại vung chân đạp Phi thêm vài cái nữa, sau đó mới trừng mắt nói: “Thu xếp xong mọi chuyện, anh tự đến chịu phạt hai mươi roi đi.”
Mặt Kiến Phi thoáng chốc đã sa sầm, nhưng anh cũng là người biết thời biết thế, lúc này không thể chọc giận Kỳ Phong được, cùng lắm là mấy mươi roi thôi. Anh anh dũng đứng dậy, tay quệt ngang mũi, đăm chiêu nghĩ nếu như anh chết, dù có làm oan hồn anh cũng phải về tìm Hân Vũ đòi nợ.
Phong chờ bên ngoài trại mất nửa ngày, trầy trật mãi mới thấy hai gã lương y bước ra. Nhận thấy ánh mắt lo lắng của họ, hắn càng thêm bất an: “Cô ấy không sao chứ?”
“Bẩm bệ hạ, vết thương của công chúa không có gì quan trọng, không làm tổn hại đến người lớn.” Gã lương y cũng đã làm việc lâu năm trong hoàng cung, đương nhiên biết tránh nặng tìm nhẹ. Song Phong lại không phải là người làm việc qua loa bừa bãi, nghe xong hắn lập tức nắm được trọng tâm trong lời lão, ánh mắt lại nheo lại thành đường: “Người lớn? Ý ông là sao?”
Lúc này cả hai gã lương y đều không giữ được bình tĩnh nữa, vội cúi người dập đầu liên tục dưới đất: “Bẩm bệ hạ, công chúa không sao, nhưng đứa bé trong bụng không giữ được. Móng của quỷ tộc đâm xuyên qua tim thai, chúng thần đã cho lấy bé ra rồi.”
Kỳ Phong thoáng chốc đã sa sầm, hắn nhìn trân trối vào chiếc rèm che trước mặt, thậm chí có thể tưởng tượng được dáng vẻ Hân Vũ đang nằm bên trong thế nào. Hắn cố dặn lòng phải bình tĩnh, hạ giọng trầm xuống: “Ông bảo là, Hân Vũ mang thai?”
Hai gã lương y dường như cũng đoán được có vấn đề, liên tục dập đầu xuống. Gã lương y lớn tuổi hơn hẳn cũng từng trải, đập được vài cái ông ta liền trấn tĩnh lại, run giọng đáp: “Bệ hạ tha tội. Bệ hạ tha tội. Thần chuẩn đoán, công chúa đã mang thai ba tháng rồi.”
Kỳ Phong lùi lại hai bước, bàn tay xiết chặt, run rẩy từng hồi. Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, hắn chỉ thấy bờ sông trước mặt như giăng kín bởi màn sương mùi, cho dù có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.