• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Là ai đã nói, nếu không có hi vọng thì mãi mãi cũng sẽ không thất vọng? “

Vì không muốn đánh thức Kỳ Phong, thế nên Hân Vũ chọn một quyển sách trên giá trúc rồi tựa người lên tràng kỷ đọc giết thời gian. Chẳng ngờ cô lại thiếp đi lúc nào chẳng biết, tỉnh lại thì đã thấy mình nằm bên trong giường ngủ của Kỳ Phong, bốn phía dày đặc những tấm rèm che không hề thấy ánh sáng mà chủ nhân lại chẳng thấy đâu. Việc này khiến cô hơi phiền não, hẳn là bấy giờ cả mặt trời đỏng đảnh cũng lên cao lắm rồi.

Cô vươn tay vén chăn sang, vừa định bước xuống giường thì Kỳ Phong đã bước vào phòng, trên người vẫn mặc bộ triều phục buổi sáng. Hắn nhìn nhìn Hân Vũ đặt chân trần dưới đất, hàng mày lại nhăn nhó không vui. Hân Vũ chưa kịp mở miệng đã thấy hắn nhanh nhẹn cởi triều phục ra giắt trên giá treo, sau đó nhảy lên giường, giật cả tấm chăn vẫn còn đang bị cô giữ lấy mà trùm kín người. Hân Vũ bị thái độ này làm buồn cười, lại khều nhẹ vào đầu vai hắn: “Bên ngoài lạnh lắm à?”

Kỳ Phong không nói không rằng, đột nhiên xiết chặt vùng eo cô, kéo cô cùng nằm cạnh hắn trong chiếc chăn ấm. Lúc này Hân Vũ mới cảm nhận được da thịt hắn đã lạnh toát hơi sương. Kỳ Phong vốn đến từ vùng có khí hậu nhiệt đới, chẳng quen với không khí lạnh đã đành, thân nhiệt hắn còn cao hơn người bình thường rất nhiều, vừa gặp lạnh đã như gấu ngủ đông, co người rên ư ử. Lâu lắm rồi Hân Vũ mới trông thấy dáng vẻ hắn trẻ con như thế, nụ cười bất chợt đọng lại trên khóe môi.

Thật lâu, cả căn phòng dường như chỉ còn lại tiếng thở đều đều của hai người, đến mức Hân Vũ hầu như đoan chắc rằng Kỳ Phong đã ngủ thì hắn lại nhẹ nhàng tựa cằm vào vai cô, thì thầm: “Nửa năm rồi, mỗi đêm anh đều mơ đến cảnh tượng này.”

Sống mũi Hân Vũ đột nhiên cay cay.

Từ lúc cô tỉnh lại đến giờ, hắn hầu như chưa từng hỏi cô chuyện gì đã xảy ra trong nửa năm đó. Với cô mà nói, nửa năm thật ra cũng chỉ là một giấc ngủ ngắn ngày mà thôi. Nhưng cứ nhìn vào người đàn ông này mà xem, nửa năm dường như đã lôi kéo hắn đi qua cả nửa cuộc đời. Tay cô không kiềm được lại vuốt ve cạnh mặt hắn, xót xa phát hiện hắn gầy đi nhiều quá, trên cằm còn lún phún những sợi râu chưa cạo sạch, gò má hóp vào, còn đôi mắt thì lõm sâu tiều tụy. Đột nhiên Hân Vũ lại cảm thấy bực mình. Rốt cuộc những cung nhân nơi này đã làm việc thế nào? Sao lại có thể để Kỳ Phong của cô gầy yếu đến như vậy?

Kỳ Phong nhìn theo ngón tay trắng nõn của cô đang vân vê đến sống mũi mình, đột nhiên hắn chộp lấy tay cô cắn mạnh một cái. Hân Vũ đột nhiên bị cắn, vừa đau vừa uất ức, nuốt giận nói: “Sao lại cắn em?”

Hắn không để ý tới giọng điệu hờn dỗi của cô, cười cợt hỏi: “Đau không?”

“Anh để em cắn thử xem có đau không thì biết.” Hân Vũ cáu kỉnh đáp, chẳng ngờ Kỳ Phong cứ vậy lại ôm chặt lấy cô hơn. Hắn đặt cô sát vào lồng ngực mình, để cô thản nhiên cảm nhận dòng máu nóng đang tuôn tràn trong đó, thật lâu mới khẽ lẩm bẩm:

“Ừ, thế thì tốt, vậy thì ít ra đây cũng không phải là giấc mơ.”

Câu nói này khiến Hân Vũ hoàn toàn đờ đẫn.

Khó khăn lắm mới có dịp cả hai thuận hòa đến vậy. Hân Vũ hít một hơi sâu, định bụng cũng đến lúc nên kể cho Kỳ Phong nghe về những gì xảy ra trong nửa năm qua. Chẳng ngờ cô chỉ mới mở lời, hắn lại đột nhiên siết chặt đến mức cô phát đau, kiên định nói: “Anh không cần biết em đã xảy ra chuyện gì, chuyện quá khứ anh không truy cứu nữa, nhưng hiện tại, anh chỉ muốn em toàn tâm toàn ý làm hoàng hậu của anh. Những chuyện khác em không còn lo lắng.”

Vốn đây cũng là một vấn đề khác mà Hân Vũ muốn nhắc đến, sao lại có thể cho qua dễ dàng như vậy. Cô đẩy vai hắn ra, mím môi lựa lời: “Thật ra thì… lúc này anh mới lên ngôi, em nghĩ việc lập hậu là chưa cần thiết. Cứ đợi một khoảng thời gian nữa được không?”

Kỳ Phong thay đổi hẳn sắc mặt: “Vì sao phải đợi?”

Hân Vũ nghĩ đến Hải Kỳ, muốn nói, nhưng đồng thời lại không muốn Kỳ Phong hiểu lầm. Cô cắn môi mãi, sau cùng vẫn kiên quyết đáp: “Em chỉ mong anh dành cho em ba năm. Chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau, chỉ là, chuyện lập hậu đợi ba năm nữa hãy thực hiện được không?”

“Vì sao phải là ba năm?”

Giờ thì Kỳ Phong đã hoàn toàn trở về với vẻ lạnh lẽo thường thấy. Hân Vũ quá hiểu người đàn ông này, cá tính chiếm hữu của hắn mạnh đến vậy, nếu biết trên danh nghĩa cô đã trở thành phu nhân của Hải Kỳ thì sẽ nổi giận đến mức nào? Cho dù không có quan hệ phu thê chân chính đi chăng nữa, hành động của Hải Kỳ cũng đã được dòng tộc chấp nhận, nó thậm chí còn được nhắc nhở qua ấn ký trên người cô. Hân Vũ không có tình với Hải Kỳ, song phần lễ này cô nhất quyết vẫn phải nhận. Hải Kỳ vì cô mà ra đi, theo lẽ thường, cô muốn thủ tiết ba năm để tưởng nhớ y là chuyện rất bình thường.

Chỉ là chuyện như vậy, làm sao cô có thể lên tiếng với Kỳ Phong?

Ánh mắt Kỳ Phong vẫn rét lạnh quan sát cô, nhận thấy cô chần chừ không đáp lời bỗng nhiên cười lớn. Trước khi Hân Vũ kịp ngạc nhiên, hắn đã đẩy cô ra, lên giọng đầy châm biếm: “Em biến mất suốt nửa năm không hề có tin tức, lúc trở về xuất quỷ nhập thần. Anh bỏ qua. Em một mình chạy đến tìm Vĩnh Hi nhờ hắn giúp đỡ, mặc kệ cái sự thật là hắn phản bội loài người như thế nào. Anh bỏ qua. Em tự tiện bảo Hạ Dương thả bọn biến thể trong pháo đài ra. Một chuyện điên rồ như thế mà em cũng có thể làm được. Anh cũng bỏ qua. Thậm chí khi phát hiện em có thai với người khác, anh cũng cắn răng nuốt giận mà bỏ qua cho em. Anh nghĩ, chỉ cần em trở về bên cạnh anh, cho dù nửa năm đó em xảy ra chuyện gì, ở cùng ai, anh đều bỏ qua hết. Vậy mà giờ em muốn anh đợi ba năm. Ba năm? Đợi đến khi con của em và người đó trưởng thành sao? Hay là muốn đợi người ta quay về tìm em hả? Rốt cuộc trong lòng em, anh là gì? Thành phố này là nơi em có thể muốn đến thì đến, muốn đi thì đi như vậy sao?”

Kỳ Phong càng nói thì âm điệu càng lớn. Mấy tiếng cuối hắn hầu như quát tháo vào mặt Hân Vũ, vậy mà cô chỉ đờ đẫn nhìn người đàn ông trước mặt, mắt hắn long lên sòng sọc, vằn vện những tơ máu nổi lên dày đặc. Nắm tay cô siết chặt vào tấm chăn trên người, thật lâu mới lắp bắp thốt ra được câu hỏi: “Anh nói gì vậy? Em mang thai?”

Kỳ Phong vuốt tóc trên mái cô, cười nhạt: “Đừng nói là em không biết. Nửa năm qua em ở với ai, đã làm chuyện gì thì trời biết đất biết. Anh chưa từng hỏi em, không có nghĩa là anh không để tâm. Rất may là lúc em bị thương thì đứa trẻ đó cũng không giữ được rồi. Nếu không thì một hai tháng nữa, đợi bụng em to lên thì anh thật sự không biết phải giải thích thế nào khi hoàng hậu vừa trở về đã mang thai đâu.”

Khó có thể nói hết cảm xúc trong lòng Hân Vũ lúc này. Cho dù cả khi pháp sư Tần nói cô đã trở thành phu nhân của Hải Kỳ, cô cũng chưa từng cảm thấy hoang mang như vậy. Thứ cảm giác này tựa như ngủ một giấc tỉnh dậy lại phát hiện mình đang đứng trên mỏm đá chơ vơ giữa biển, một mình lao đao giữa bộn bề cơn sóng. Cô không biết phải làm thế nào mới có thể trở về, mà cũng mong rằng, giá như mình không thể trở về nữa.

Kỳ Phong đã đi đến bên chiếc giá treo quần áo, vẻ mặt hòa hoãn ban nãy hầu như hoàn toàn tan biến. Hắn vội vã mặc một chiếc áo lông lên người, lúc mở cửa lại làm như không nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Hân Vũ, máy móc nói: “Cho dù em có muốn hay không, thư anh đã gửi đến núi Tiên Tri đúng theo lễ nghi rồi. Đợi bọn họ gửi thư phúc đáp là có thể làm lễ ngay. Còn nếu em không hài lòng, chúng ta có thể tổ chức hôn lễ ngay ngày mai cũng được. Dù sao anh cũng chẳng bận tâm đến mấy thứ này đâu.”

Bước chân hắn càng lúc càng xa dần bên hành lang vắng, vậy mà Hân Vũ vẫn ngồi ngây ngốc trên giường, nắm tay siết chặt lấy mảnh chăn lạnh lẽo.

Từ hôm đó Hân Vũ hầu như bị giam lỏng trong điện của Kỳ Phong, mà bản thân hắn cũng chẳng quay lại gặp cô thêm lần nào nữa. Mọi cung nhân quen thuộc với cô trước đây đều bị thay thế, những người vừa chuyển đến lại chẳng ai dám nhìn thẳng mặt cô. Cô bị cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, thậm chí cả nhóm Hạ Dương hay Vân Tình cũng không thể gặp. Cứ thế, cô nhẫn nhịn chịu đựng hai ngày, sau cùng cảm thấy tình trạng này không thể tiếp diễn được nữa, lại viết một lá thư bằng ngôn ngữ ở thế giới hiện đại rồi cho người chuyển đến tay Kỳ Phong.

Hân Vũ không phải là người thích an phận ngồi một chỗ. Cô đi lại trong điện suốt nửa ngày, sau cùng vẫn quyết định viết một lá thư khác gửi đến pháp sư Tần. Mọi thứ diễn ra trong nửa năm đó đối với cô hoàn toàn chẳng có chút ấn tượng nào, song lúc này người cô tin tưởng nhất chỉ có ông. Cô tin rằng, ông mới là người duy nhất cho mình câu trả lời hợp lý.

Song Hân Vũ vẫn chưa kịp hoàn thành bức thư thì Kỳ Phong đã hùng hổ lao vào điện. Mấy ngày rồi Hân Vũ mới nhìn thấy hắn, mừng khôn tả xiết, vội vén tay áo đặt bút lông ngỗng lên bàn, lao đến chỗ hắn. Kỳ Phong trừng mắt nhìn Hân Vũ lúc lâu, đoạn mới vẫy tay ra hiệu cho cung nhân ra ngoài hết. Đợi đến khi cả gian điện chỉ còn mỗi hai người, hắn mới thôi nhìn chòng chọc vào cô, cất giọng từng tiếng một: “Em nói nửa năm qua em đều hôn mê ở đảo Rùa sao?”

Thật sự thì thời gian không cho phép, Hân Vũ chỉ có thể kể qua loa vài tình tiết với hắn trong thư. Bất kể thế nào, chỉ cần hắn đến thì cô nghĩ bọn họ vẫn còn cơ hội thẳng thắn với nhau, vậy nên bèn gật đầu. Song Hân Vũ chưa kịp cất lời lại nghe thấy âm thanh Kỳ Phong lạnh lẽo vang lên: “Vậy lúc pháp sư Tần gửi thư bảo anh đến đảo Rùa, người trong quan tài lúc ấy là em chứ không phải A Kiều?”

Hân Vũ không ngờ Kỳ Phong lại hỏi vậy, nhất thời cảm thấy khó xử. Có lẽ thái độ của cô quá mức chân thật, Kỳ Phong chỉ cần quan sát đã có thể nhận thấy rõ ràng, không gian đột nhiên vang lên tiếng cười nhạt: “Vậy tại sao lúc đó em không chịu mặt đối mặt với anh. Em và pháp sư Tần đều cho rằng anh là thằng ngốc, để hai người trêu đùa sao?”

Hân Vũ mím môi: “Anh bình tĩnh đi. Đây không phải vấn đề quan trọng nhất. Vấn đề là em không thể có thai được, mà cho dù có thì đó chắc chắn cũng phải là con của anh. Suốt nửa năm em hoàn toàn hôn mê. Cha phải dùng đến băng cực cùng rất nhiều loại bùa chú và thảo dược mới có thể giúp em tỉnh lại. Trong điều kiện như vậy, anh bảo em làm sao có thể có ai khác chứ?”

Ánh mắt Kỳ Phong thoáng rét lạnh: “Tâm Du nói với anh, nửa năm trước Hải Kỳ để lại chị ấy ở Thủy Thành rồi đi tìm em, tới giờ anh ta vẫn chưa về. Em dám nói mình chưa từng gặp Hải Kỳ?”

“Hải Kỳ không liên quan gì đến chuyện này cả?”

“Em còn dám mạnh miệng nói không liên quan? Đừng tưởng anh không điều tra được gì. Cho là em hôn mê nửa năm đi, vậy vì sao vừa tỉnh lại lại không lập tức đi tìm anh? Em đưa Tâm Du đến quán trọ của Hải Kỳ, sau đó bỏ mặc chị ấy về kinh thành dù biết anh chẳng hề ở đó. Từ kinh thành em đã đi đâu hả? Em dùng mọi cách tìm ra Lyrik, học trò duy nhất của Hải Kỳ để làm gì? Chuyện đó còn cần anh phải nhắc sao?”

Kỳ Phong nói một mạch, hầu như uất ức trong lòng đều đã tuôn tràn ra hết. Ban đầu hắn còn suy nghĩ ra lý do biện hộ cho cô, bèn sai người điều tra hành tung của cô từ khi xuất hiện đến nay, chẳng ngờ càng tìm càng để lộ những điều khó ngờ. Thâm tâm Kỳ Phong vẫn day dứt không yên, nếu là một người khác, hẳn hắn còn cho rằng đó chỉ là hiểu lầm, song Hải Kỳ thì khác. Gã tiên nhân này có tình ý với Hân Vũ bao năm nay ai lại chẳng biết, nếu Hân Vũ không quan tâm thì còn ổn, đằng này từng đường đi nước bước của cô từ lúc xuất hiện đến nay hầu như đều xoay quanh Hải Kỳ. Cô làm những việc khả nghi như thế, làm sao hắn có thể an tâm?

Nắm tay Hân Vũ đã xiết chặt làn váy, hàng mi đưa lên hạ xuống nhiều lần, sau cùng vẫn cương quyết đáp: “Em chỉ nói một lần này thôi, giữa em và Hải Kỳ là trong sạch. Anh muốn nói thế nào cũng được, nhưng đừng lôi Hải Kỳ vào.”

Vẻ mặt Hân Vũ càng dửng dưng thì Kỳ Phong càng phát cáu. Cơn giận bốc lên mà hắn chẳng biết phải trút vào đâu bèn đá mạnh vào chiếc kệ gỗ gần đó. Trên kệ vẫn trưng bày đầy những chiếc bình cổ, vừa bị chấn động liền nghiêng ngả, kệ chưa ngã chạm đất thì mảnh vỡ sành sứ đã tung tóe khắp nơi. Hân Vũ trơ mắt nhìn Kỳ Phong phát tiết, đến lúc hắn mệt mỏi dừng lại thì cô mới lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng bước đến lau đi mồ hôi trên trán hắn.

Giọng nói cô từ tốn vang lên như tiếng thở: “Anh có tin em không?”

Kỳ Phong đấm đá mãi cũng mệt, lườm cô nhưng không đáp lời. Hân Vũ thở dài: “Em đang viết thư cho cha. Nửa năm đó em hoàn toàn hôn mê là sự thật, thậm chí cho dù sự thật không phải vậy, em cũng tin rằng cha sẽ cho chúng ta một câu trả lời xác đáng.”

Kỳ Phong ngoảnh mặt đi mà không nhìn cô. Chính hắn cũng không nhận ra thái độ của mình lúc này dù chưa nguôi hẳn song đã mềm mỏng hơn. Hân Vũ mím môi, mang theo chút kiên nhẫn cuối cùng mà giải thích: “Cha nhất định sẽ có câu trả lời. Khi em hôn mê, chỉ có mỗi mình cha ở bên cạnh em. Cả hòn đảo Rùa lớn vậy, trừ yêu tinh và người hầu ra thì chỉ có cha, cho dù là người quyền phép đến đâu cũng chẳng tự tiện lên đảo được. Anh nói xem, trong tình trạng đó em làm sao có thể có thai?”

“Làm sao anh biết được, em và ông ta cũng có phải là cha con ruột đâu? Nếu chẳng may là ông ta…”

Kỳ Phong nghiến răng, song lời vừa dứt thì hắn đã cảm thấy hối hận. Chiếc khăn trong tay Hân Vũ cứng đờ giữa không trung, cô nhìn đăm đăm vào đôi mắt tóe lửa của người đàn ông trước mặt, những lời muốn nói đều không thể thoát khỏi bờ môi run rẩy.

Trong lòng cô có một ý nghĩ điên rồ. Người đàn ông này hẳn không phải là Kỳ Phong, Phong của cô trước đây hay bây giờ đều chưa từng nghi ngờ cô, cũng chưa từng dùng những lời rẻ mạt đó để khinh thường cô như thế. Thế nhưng hiện thực lại khốc liệt và tàn nhẫn biết bao, bản thân cô cũng chưa bao giờ là kẻ thích lừa mình dối người, câu nói nghẹn ngào mất rất lâu cũng cũng có thể vang lên: “Anh có biết mình đang nói gì không?”

Cô không muốn từ bỏ. Cho dù là tuyệt vọng, cô cũng nguyện cho rằng đây chỉ là chuyện hiểu lầm. Song Kỳ Phong lại cười đắng nghét mà nhìn cô: “Lương y trong quân doanh nói em có thai ba tháng. Anh còn nghĩ họ lừa mình, nhưng anh cho tìm tất cả lương y khác đến khám cho em, tất cả họ đều có cùng một đáp án. Em lại nói suốt quãng thời gian đó chỉ có pháp sư Tần ở bên cạnh. Vậy em nói đi, nếu không phải ông ta, cái thai trong bụng em còn có thể là của ai?”

Vừa dứt lời, cánh tay Hân Vũ đã giương lên. Cái tát của cô không mạnh lắm song vẫn khiến Kỳ Phong sượng trân. Đôi mắt hắn lần nữa lại long lên, lập tức giữ chặt cánh tay Hân Vũ vừa đánh mình. Cô cố giằng co, hắn lại giữ chặt hơn, mãi đến khi ép chặt cô vào khoảng tường đá, giọng nói hắn mới vang lên đầy oán hận: “Em đánh anh? Người có lỗi là em trước, dựa vào đâu mà em nghĩ mình có quyền đánh anh?”

Cơn giận trong lòng hắn lập tức bùng nổ. Đã bao lâu rồi kể từ khi hắn lên ngôi mới có người dám phạm thượng như thế?

Vết thương của Hân Vũ vẫn chưa lành hẳn, lúc này bị hắn dồn ép càng cảm thấy đau như có mảnh dao đang xé toạt trong bụng. Cô cố nén cảm giác khó chịu, uất nghẹn đáp: “Anh có thể nghi ngờ nhân cách của tôi, nhưng không được nghi ngờ cha tôi.”

Hai tay Hân Vũ vẫn bị Kỳ Phong siết chặt, giương đối mắt oán hận nhìn hắn. Cái nhìn này khiến quả tim Kỳ Phong lọt thỏm xuống, hắn biết mình quá đáng, biết những lời của mình hẳn sẽ làm tổn thương cô, thế nhưng lại không cách nào ngăn cản được uất ức trào dâng trong lòng. Có nằm mơ cũng chưa bao giờ hắn dám nghĩ đến cô lại có thể mang thai đứa con của một người khác. Cho dù có phải là lỗi của cô hay không, mỗi khi nghĩ đến điều này hắn vẫn rất khó chịu. Mà mọi thứ vốn xuất phát từ cô, nếu bản thân hắn khó chịu, sao cô lại có thể thoải mái đến vậy, còn lên giọng chỉ trích hắn.

Hơi thở của Kỳ Phong càng lúc càng kề sát khiến Hân Vũ cảm nhận được điều không hay, song hai tay cô đã bị hắn giữ chặt. Kỳ Phong ép môi mình lên môi cô, hôn như trừng phạt, thậm chí còn dùng tay siết chặt quai hàm, ép cô mở miệng. Hắn càn quấy một lúc, mãi đến khi hơi thở của bản thân cũng hỗn hễnh mới buông cô ra.

Vậy mà từ đầu đến cuối, Hân Vũ vẫn không hề hôn đáp lại hắn.

Hắn nhìn Hân Vũ ôm cánh tay, vẫn trừng mắt nhìn mình thì càng tức giận, bèn đẩy mạnh cơ thể cô xuống đất. Hân Vũ ban nãy đứng còn xiu vẹo, trong nhất thời mất đà ngã đập đầu vào cạnh bàn đá, dưới lưng lại đầy những mảnh vỡ sữ khiến cô đau đến mức muốn ngất đi song vẫn khăng khăng không thốt ra một tiếng kêu la nào. Phong biết mình lỡ tay, nửa muốn chạy đến xem cô, nhưng cứ nhìn vào đôi mắt quật cường đó là hắn lại chẳng cách nào buông xuống được cơn giận trong lòng mình.

Hắn giận sự mềm yếu của bản thân mình, song cũng giận sự bướng bỉnh của cô? Chẳng lẽ chỉ nhân nhượng hắn một chút, cô sẽ không sống được hay sao?

Máu bắt đầu ứa ra từ trán Hân Vũ, Kỳ Phong lại làm như không chú ý đến cô, vẫn cất giọng lạnh lẽo: “Anh không biết em có yêu cầu gì, một năm hay ba năm anh đều không chờ nổi. Hôm nay anh đến chỉ muốn thông báo, núi Tiên Tri đã gửi thư phúc đáp rồi, năm ngày nữa là ngày tốt, pháp sư Hàn sẽ đến đây cử hành đại lễ phong hậu. Em chuẩn bị đi.”

Dứt lời, hắn cũng chẳng đợi Hân Vũ đáp lại mà đã đi như chạy ra ngoài.

Cả đêm Hân Vũ đều không ngủ được mà trằn trọc đến khi trời sáng hẳn. Từ khi trở về hoàng cung đến nay, cô thường xuyên mất ngủ, nhưng lại chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như lúc này. Cơ thể con người thật yếu đuối, chỉ vài vết thương nhỏ nhặt vậy mà như đã hút cạn sinh lực của cô. Cô nằm trên giường phủ rèm che, nhìn đăm đăm ra thềm cửa điện, đột nhiên lại cảm thấy nhớ nhung bầu trời được hóa phép ở thành phố Vĩnh Hằng. Cô lăn qua lăn lại một lúc, sau cùng vẫn quyết định nén đau đứng dậy, đi tập tễnh ra ngoài.

Hai cung nhân bên gác cửa hầu như ngủ gục, vừa nhìn thấy cô đã hốt hoảng thẳng lưng, chuẩn bị sai gọi. Hân Vũ không đoái hoài gì đến họ, cũng không ra hiệu để họ đỡ, chỉ thản nhiên bước về phía ánh sáng leo lét vẫy gọi bên ngoài, tựa như đang từng bước chạm đến ngưỡng cửa tự do.

Trời vẫn chưa sáng hẳn, ánh trăng chẳng biết dời đi từ lúc nào, bốn phía đều bị bao vây bởi những áng mây vẩn đục một màu, neo đậu nối đuôi nhau trên nền trời âm u. Hân Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời tự do mà mình khao khát hương đến, bỗng nhiên có một cảm giác thật ảm đạm.

Sao cô lại có thể quên mất, bầu trời hiện thực đâu phải lúc nào cũng rạng rỡ như bầu trời nhân tạo trong thành phố Vĩnh Hằng. Pháp thuật cho dù cao thâm đến thế nào đi nữa, nó cũng không thể chẳng thể nào chân thật như cuộc sống thực tại. Tựa như khoảng thời gian hạnh phúc ở hòn đảo nổi, giờ nghĩ lại, cô lại nghĩ có khi chỉ là một hồi mộng tưởng của riêng cô.

Kỳ Phong của lúc đó so với bây giờ, tựa như hai con người khác nhau vậy. Cô còn nhớ có một lần bọn họ cùng đến phiên chợ trở về. Thể chất cô còn tệ hơn bây giờ rất nhiều, chỉ đi một chút mà cả người đã uể oải. Sau cùng Kỳ Phong còn phải cõng cô về, lại chạy sang nhà Enzo xin một ít rượu thuốc. Khi hắn vén ống quần vải lụa lên, dùng rượu thuốc xoa bóp từng chút, từng chút một đôi bàn chân trắng nõn mịn màng, trái tim cô lại chập chờn những ngọn sóng lan tỏa. Hân Vũ biết, trước kia ở nhà hắn cũng là ông hoàng một cõi, chưa từng phải động tay động chân đến bất cứ thứ gì, vậy mà lại chẳng ngại ngần gì, cẩn trọng xoa nắn từng chỗ đau cho cô. Mỗi lần cô cau mày, ánh mắt hắn thậm chí còn đau đớn hơn cả nỗi đau mà cô phải chịu nữa.

Lúc đó, cô cứ ngẩn người, ánh mắt hây hây đỏ nhìn người đàn ông đang tỉ mỉ mang từng chiếc giày một lên chân mình, trong lòng dâng lên từng con sóng dào dạt. Cô đã nghĩ, cho dù sau này hắn phạm sai lầm thế nào, cô cũng sẽ vì khoảnh khắc này mà tha thứ cho hắn một lần.

Bây giờ nghĩ lại những chuyện này, cô mới cảm thấy xa xôi biết bao. Cũng vì hắn mà có một khoảng thời gian cô rất thích ngắm mây. Thật ra khi đó cũng chẳng có gì làm trừ việc này cả. Kỳ Phong để cô lại một mình trong thành phố Vĩnh Hằng mà không chút tin tức. Cô truy hỏi khắp nơi, lại nghe tin từ bên ngoài nên càng lúc càng hoang mang. Rất nhiều đêm cô làm xong công việc hàng ngày, lại ngồi ngẩn ngơ dưới mái hiên nhà, lắng nghe từng tiếng thì thầm yêu dị của bọ cây, cô thầm lo lắng cho Kỳ Phong, đồng thời trách sự bất lực của bản thân mình. Khi đó cô chỉ ước, giá như sức khỏe mình tốt hơn một chút, hẳn là có thể giúp hắn một tay.

Chẳng ai nghĩ một người như cô cũng từng ngốc nghếch như vậy, suốt thời gian đó, mỗi ngày cô đều cố chấp đợi một người dưới mái hiên, thế nhưng hắn lại không hề đến. Chẳng ngờ con tạo xoay vần, lúc này hắn đã trở lại, song cô cảm thấy dường như đó đã không còn là người mà cô muốn đợi nữa.

Mùi hoa trà thơm phảng phất ngoài sân bất giác khiến Hân Vũ hơi say. Cô tựa người vào cột đá cẩm thạch, vô thức lại sờ lên vết thương ở bụng mình. Nếu như vừa ban nãy cô còn có thể chắc nịch với Kỳ Phong thì lúc này bản thân lại có chút hoang mang. Chẳng phải cô chưa từng thấy thể trạng mình khác lạ, chẳng qua khi đó đều nghĩ là do di chứng sau khi tỉnh lại, giờ bình tâm suy xét, có vẻ không đúng lắm.

Cô vuốt ve chiếc bụng đã bằng phẳng của mình, đột nhiên có một suy nghĩ: Nếu như, chỉ nói nếu như nơi đây từng tồn tại một đứa bé, nếu như nó không phải là con của Kỳ Phong, vậy thì số phận sẽ còn đẩy cô đi đến bước nào nữa đây?

Tuy vẫn bị Kỳ Phong giam lỏng trong điện, song lúc này Hân Vũ đã không còn phản ứng như lúc đầu, thậm chí cũng thôi ý định gửi thư cho pháp sư Tần. Mỗi ngày Kỳ Phong đều đến tìm cô, thế nhưng hắn ngồi nửa ngày, vẫn không thấy cô nói lời nào bèn tức giận xoay người đi thẳng. Lúc hắn không làm phiền, Hân Vũ lại giam mình trong phòng, loay hoay làm gì đó. Nhiều lần cung nhân muốn thăm dò đều bị cô chẳng niệm tình đuổi ra ngoài. Bọn họ đều là cung nhân, tuy nghe lệnh Kỳ Phong vẫn phần nào đó vẫn còn sợ Hân Vũ, sau cùng cũng không dám tìm hiểu nữa.

Lễ phong hậu ngày một đến gần thì mọi người trong hoàng cung càng tất bật hẳn lên, thậm chí đôi khi vì không đủ người mà cho gọi cả các cung nhân trông chừng Hân Vũ đi nơi khác. Cô thấy thế cũng chẳng bận tâm, càng đóng cửa then cài. Thế nhưng chẳng được ba ngày, hoàng cung đã lại dâng lên một ngọn sóng to khác.

Khi đó Hân Vũ vẫn còn đang lúi húi với mấy ống dược thí nghiệm thì cửa phòng đã bị người khác đẩy mạnh. Tuy nói cô bị giam lỏng, song việc xâm phạm riêng tư thế này cũng chỉ mới là lần đầu tiên, Hân Vũ hơi cáu giận, định quay lại quát kẻ to gan nào đó thì đã thấy Kỳ Phong đứng ở ngưỡng cửa, hàng mày hắn cau lại, đôi mắt đầy vẻ nghiêm trọng vừa chạm phải cánh tay đầy máu của Hân Vũ đã bộc phát thành tức giận.

“Anh tưởng giam em lại để em có thời gian suy nghĩ. Nhìn xem, em làm cái quái gì với bản thân mình thế hả?”

Từ lúc Hân Vũ trở về đến giờ chẳng biết đã khiến mắt hắn giận đến nổi tơ máu lần thứ bao nhiêu rồi. Hắn siết chặt lấy tay cô giương lên trước ánh sáng. Cô vốn là người có nước da trắng nhất mà hắn từng gặp, vậy mà lúc này trên cánh tay trắng nõn kia lại chi chít vết thương. Những đường thẳng song song màu đỏ kia dường như chẳng phải cắt ngang động mạch mà là cứa vào trái tim hắn, mà càng oán giận hơn là, tay phải cô vẫn đang cầm một con dao dính đầy máu, thậm chí chẳng thèm che đậy hành vi tàn nhẫn của mình.

Thật ra Hân Vũ cũng không phải người nhạy cảm với đau đớn. So với những vết thương đấu pháp trước đây thì điều này cũng chẳng tính là gì. Cô chỉ nhẹ nhàng dùng ít dược cầm máu cho vết thương, đoạn nhìn Kỳ Phong đầy khó hiểu: “Sao anh vào mà không gõ cửa?”

Thái độ này thật sự khiến Kỳ Phong tức muốn chết.

Hắn cảm thấy mình lo lắng thật sự thừa thãi, cô gái này nào có chút bận tâm nào đến hắn, bình thản dùng một mảnh vải mỏng băng tay lại, sau đó cẩn trọng cất mấy ống thủy tinh đỏ lòm vào trong rương hòm như cũ. Kỳ Phong còn định khoanh tay bỏ mặc cô, nhưng ngay sau đó hắn lại nhớ đến chính sự, vội kéo tay cô bước một mạch ra cửa. Trước khi đi còn không quên kéo tay áo đã xắn lên cao của cô xuống.

Mãi đến khi ra đến đại sảnh đường, Hân Vũ mới biết việc xảy ra trầm trọng hơn mình nghĩ.

Trong điện chẳng có mấy người, toàn bộ cung nhân đều bị cho ra ngoài hết, chỉ còn vợ chồng Hạ Dương cùng một bóng người đang run rẩy quỳ dưới đất. Hạ Dương không mặt triều phục, trên người chỉ khoác một chiếc áo chùng xám, đỏ mặt nhìn kẻ đang quỳ, Vân Tình lại ngồi trên ghế gỗ, bóng cô hoàn toàn che khuất đi thứ gì đó tựa như gốc cây sần sùi đặt phía sau.

Ban đầu Hân Vũ vẫn còn cảm thấy khó hiểu, nhưng khi nhìn rõ thứ bị Vân Tình che khuất, cô mới vội vàng giãy ra khỏi tay Kỳ Phong. Gốc cây gì kia chứ? Rõ ràng đây chính là Điệp Y, em gái cô.

Hân Vũ nhớ rất rõ tình trạng của Điệp Y khi mình rời khỏi thị trấn nhỏ. So với lúc đó thì bây giờ cô bé đã khá hơn rất nhiều, thậm chí trên mặt gỗ đã bị cây hóa còn có thể mơ hồ nhận ra làn da hồng hào ẩn bên dưới, các chi nhánh cây cũng đã thu gọn đáng kể. Cô mặc kệ Vân Tình vẫn đang khóc rấm rứt, từ dùng tay thăm dò thân thể Điệp Y, xong đâu vào đấy mới nhẹ nhàng thở ra. Tình trạng Điệp Y không xấu, ít ra là vẫn còn tốt hơn cô nghĩ.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Câu này lẽ ra là hỏi Kỳ Phong, nhưng cô lại nhìn Hạ Dương đăm đăm, khiến anh không còn cách nào khác đành thở ra, chỉ tay vào kẻ đang quỳ trước mặt: “Mấy giờ trước thằng nhóc này dở sống dở chết cõng theo Điệp Y trở về. Bọn anh trị thương cho nó, lại hỏi nó chuyện gì xảy ra, vậy mà nó chẳng nói gì cả, nhất quyết phải gặp được em mới thôi.”

Theo cánh tay Hạ Dương, ánh mắt Hân Vũ mới dời xuống bờ vai vẫn còn đang run rẩy của người đang quỳ. Bấy giờ cô mới nhận ra đôi sừng nhỏ nhú ra khỏi mái tóc nâu quen thuộc, cậu thanh niên mới mấy ngày trước còn lộ vẻ kiêu hãnh, âm trầm trước tuổi lúc này lại trong tình trạng bẩn thỉu chưa từng thấy. Trên người cậu chỉ có một tấm áo bố đơn bạc chẳng cách nào che lấp được bùn đất và rơm rạ, khắp tay chân đều là vết thương, khi cậu ngẩng đầu, một dòng máu ứa đỏ lặng lẽ rơi xuống thái dương khiến Hân Vũ vừa nhìn thấy đã sửng sốt. Song cô chưa kịp cất lời, cậu đã dùng đầu gối lết đến trước mặt cô, dập đầu nói: “Phu nhân, con xin lỗi, đều là lỗi của con cả.”

Ngón tay Hân Vũ đã xiết lại thành nắm, mơ hồ biết có điều chẳng lành: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Cô quá căng thẳng, hầu như không nhận ra lúc hai tiếng “phu nhân” rời khỏi miệng Lyrik, cả ba người còn lại trong điện đều lộ ra ánh nhìn ngạc nhiên.

“Phu nhân bảo con ở lại chăm sóc công chúa Điệp Y, mấy ngày đầu mọi thứ rất thuận lợi, nhưng cách đây ba ngày, đột nhiên lại có một nhóm biến thể tấn công quán trọ vào giữa đêm. Tình hình lúc đó rất nguy cấp, dù có vợ chồng Sasin giúp sức nhưng bọn con vẫn không thể chống đối được. Chị Diệp Anh bèn bảo con hóa thân thành hình thú rồi cõng theo công chúa lẻn ra ngoài. Bản thân chị ấy lại biến thành một con thú to lớn khác đánh lạc hướng bọn biến thể. Ban đầu chị ấy bảo nếu mang được công chúa đến căn phòng pháp thuật của thầy thì cứ nán lại đó chờ chị ấy đến. Nhưng con đã đợi hai ngày mà vẫn không thấy chị ấy quay lại, không còn cách nào khác, con đành phải mạo hiểm quay lại quán trọ…”

Nói đến đây, giọng Lyrik lại không nén được run rẩy. Hân Vũ biết cậu vẫn còn kích động bèn khom người nắm lấy tay cậu. Có thể nhờ hành động này mà cậu mới có thể khó khăn tiếp: “Phu nhân, người biết không, cảnh tượng đó rất đáng sợ. Bọn biến thể sau khi giết vợ chồng Sasin còn treo xác bọn họ lên cao. Khắp nơi đều là máu, là máu…”

Nước mắt đã rơi tràn trên mắt Lyrik. Từ bé đến lớn cậu đều yên ổn sống trong không gian pháp thuật do Hải Kỳ tạo ra, cho dù có ra ngoài cũng chỉ là đến những nơi thịnh trị, thanh bình, nào đã từng nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy? Chẳng biết từ lúc nào Hân Vũ đã ôm siết lấy cậu, chẳng màng đến những thứ ô uế trên người cậu có thể làm bẩn tấm áo quý giá của mình. Cậu nằm trong lòng Hân Vũ, run rẩy cất giọng: “Nhưng thì ra bọn họ vẫn còn ở đó, bọn họ chỉ chờ con quay lại thôi. Con chẳng biết gì cả, cứ như thế quay lại phòng pháp thuật. Bọn họ tìm được con, con phải dùng pháp thuật để chống lại họ. Phu nhân, người biết không, cả đời Lyrik chưa từng nhìn thấy nhiều máu như vậy.”

Đến đây Hân Vũ đã có thể hiểu được phần nào sự tình, ngón tay thanh mảnh của cô lại nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, nghe cậu tiếp tục: “Lúc ấy con cứ nghĩ mình chết chắc rồi, nhưng tường pháp thuật của thầy đã cứu mạng con. Nhân lúc bọn biến thể bị lưới phòng vệ giam chặt, con mới cuống cuồng tìm công chúa, cõng cô ấy chạy đêm ngày. Phu nhân, con chẳng biết đi đâu cả, gặp ai cũng sợ hãi, chỉ còn cách lần theo mùi ấn ký tìm người.”

Hạ Dương đứng bên cạnh nghe rõ ngọn ngành, thấy cậu bé đã sợ hãi đến vậy thì không đành lòng. Anh tiếp lời: “Lúc bọn anh đang chuẩn bị vào cung thì bắt gặp cậu bé này đang giằng co với binh sĩ. Cậu ta cứ ầm ĩ muốn gặp em. Ban đầu anh còn không mấy để ý, nhưng sau đó anh nhìn thấy Điệp Y, vậy nên bèn dẫn cậu ta vào.”

Thật ra khi nhìn thấy cái khối gỗ nặng nề sần sùi mà Lyrik vác theo, Hạ Dương không hề nghĩ đó chính là Điệp Y, song Vân Tình vừa nhìn đã nhận ra ngay. Ban đầu anh còn không tin lắm, Vân Tình lại cương quyết khẳng định, thậm chí còn rơi nước mắt, anh nhìn mãi cũng chẳng đành lòng, bèn dẫn Lyrik vào. Chỉ là anh không ngờ khối gỗ đó lại là Điệp Y thật.

Vết thương trên người Lyrik dù sao cũng cần chữa trị, Hân Vũ gọi một lương y cho cậu ta, lại bảo đưa cậu ta đến phòng khác nghỉ ngơi. Lyrik dường như vẫn chưa vượt qua cú sốc, lưu luyến không muốn rời khỏi Hân Vũ. Kỳ Phong thấy hai bên giằng co mãi bèn quát lên một tiếng, sau cùng cậu cũng bị vẻ mặt hung tợn của hắn dọa, đành lủi thủi đi theo mấy cung nhân khác. Hân Vũ sắp xếp cho Điệp Y xong lại quay người, nhẹ nhàng bảo Kỳ Phong: “Em phải quay lại thị trấn đó.”

Kỳ Phong cau mày xoay xoay chiếc nhẫn vàng trong tay mà không đáp lời. Sau cùng vẫn là Hạ Dương không chịu được bầu không khí đầy mùi pháo này, phải lên tiếng giải vây: “Chuyện này có lẽ không cần thiết, hôm qua Kiến Phi đã trên đường đến đó rồi.”

Anh cũng biết đến lời hứa của Hân Vũ với Kiến Phi, trong giọng nói còn có mấy phần đắn đo. Hân Vũ thậm chí còn lo lắng hơn anh, song cô biết với tình trạng hiện nay, Kỳ Phong mà để cô đi thì mới là chuyện lạ. Tuy năng lực của Diệp Anh cao hơn hẳn bất kỳ pháp sư bình thường nào khác, nhưng cô nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy âu lo chất chồng.

Nếu bình an, cớ sao đến giờ cô ấy vẫn chưa quay về?

Bầu không khí thấp thỏm lo âu trong hoàng cung cứ thế kéo dài đến ngày thứ hai, bọn họ đều không nhận được tin tức nào khác, mãi đến khi Kiến Phi một mình một ngựa trở về, dường như anh đã phi với tốc độ nhanh nhất chỉ để đứng trước mặt Hân Vũ, thấp thỏm hỏi: “Cô ấy, cô ấy về rồi chứ?”

Hân Vũ đã nhìn thấy biết bao biểu cảm của Kiến Phi, nhưng lại chưa từng nghĩ anh lại có thể run rẩy như vậy, ánh mắt anh nhìn cô cứ như một đứa trẻ tràn đầy mong đợi. Chỉ bằng một câu nói, cô có thể đưa anh lên thiên đàng hoặc đẩy anh xuống địa ngục. Cô thấy bờ môi khô khốc, nhất thời chẳng biết phải trả lời thế nào.

Cô nhớ đến gương mặt háo hức của Kiến Phi khi mình hứa sẽ giúp Diệp Anh nhận lời cầu hôn của anh, cũng thật nhớ nụ cười tỏa nắng của chàng trai trẻ gối đầu trên cánh tay, ngẩng đầu lên những tầng mây khi cô hỏi về lý tưởng. Ánh mắt anh rạng ngời như ánh sao, giọng nói lại trầm ấm như dòng suối bên khe núi: “Anh ấy à? Cũng chẳng có lý tưởng gì cao sang cả. Có thật nhiều tiền, cưới được Diệp Anh. À còn nữa, phải bắt cô ấy sinh cho anh một đàn cá con mới thôi. Con người chỉ sống có bao nhiêu năm, bấy nhiêu đó cũng đủ mãn nguyện rồi.”

Người anh này của cô, cả đời chẳng có mơ tưởng gì cao sang cả, chỉ mong ước có một gia đình của riêng mình, một người vợ như Diệp Anh, có thể chịu đựng được tính khí thất thường của anh ấy. Cô nghĩ với chút chuyện nhỏ này mình hoàn toàn có thể giúp anh, chẳng ngờ việc cô muốn làm thì ra chỉ là nâng anh lên cao một chút, để anh ngã càng đau hơn mà thôi.

Nỗi buồn len lỏi theo từng mạch đập, dẫn dụ nhau tụ về tim khiến cô cảm thấy nghẹt thở. Thứ cảm giác có tên gọi là tuyệt vọng chưa bao giờ lại ở gần cô đến thế.

Thời gian chờ đợi càng lâu thì niềm hi vọng lại ngày càng vụt tắt. Một ngày sau đó, binh sĩ tuần tra kháo nhau rằng trên đài quan sát của hoàng cung có nhìn thấy xác một con đại bàng lớn, chẳng hiểu nó làm cách nào lại có thể chui lọt ô cửa chỉ rộng hơn một thước. Lúc nghe được tin này, Hân Vũ đang cố luyện chữ trong thư phòng của Kỳ Phong. Cô ngừng bút một lúc lâu, để mực nhiễu thành giọt đọng lại trên mảnh giấy da loang lổ. Màu mực đen thui, đặc quánh, song chẳng hiểu sao cô nhìn thế nào cũng như một dòng máu đang vẫy vùng.

Sau khi đi theo Kỳ Phong thảo phạt quỷ tộc, danh tiếng của Diệp Anh lên rất cao trong lòng dân chúng. Mọi người đều biết cô là nữ tướng duy nhất dưới triều đại mới, biết cô lập vô số chiến công, hơn thế nữa, Diệp Anh nổi tiếng còn một phần vì cô là học trò của pháp sư Tần, nhưng hầu như rất ít ai biết cô lại là một pháp sư biến hình.

Hân Vũ mặc kệ lệnh cấm của Kỳ Phong mà xông ra ngoài. Cô làm náo loạn cấm vệ lẫn cung nhân hầu hạ trong cung, truy hỏi biết bao nhiêu người mới tìm được tung tích con đại bàng đó. Lúc cô tìm được đến khoảnh sân vắng, ba bốn tên binh sĩ thậm chí đã đốt xong đám lửa, chỉ chờ bắc nước xong là có thể cho xác con đại bàng khổng lồ vào vặt lông.

Bọn lính chẳng hiểu vì sao Hân Vũ lại đích thân đến nhưng cũng mơ hồ hiểu được mình vừa làm gì đó nên tội, vừa quỳ vừa lạy cầu xin cô. Hân Vũ chẳng nghe được lời nào của bọn họ, mắt đăm đăm nhìn xác con đại bàng to lớn nằm mềm oặt trên mặt đất.

Là Diệp Anh với gương mặt lo âu chất chồng, đã từng nói với cô: “Mình từng thử một hình biến đại bàng phương bắc. Loài đại bàng này to lắm, nhưng tiếc rằng nếu cố lắm cũng chỉ có thể mang theo được một người thôi.”

Cũng chỉ có cô gái đó, chẳng chút nể nang gì mà ngang nhiên nhận định: “Vũ này, tính cách cậu thật sự khiến người ta ghét lắm biết không hả?”

Rồi lại mặt dày nắm tay cô làm nũng trong thành phố người lùn: “Mình thua cược với Kiến Phi rồi. Cậu ra mặt giúp mình quỵt kèo tên đó đi.”

Từng câu nói, từng cái nhíu mày của Diệp Anh chẳng biết bao giờ đã khắc sâu trong lòng Hân Vũ đến thế. Cô ôm lấy xác con đại bàng, mặc nó bê bết, mặc nó bẩn thỉu, tựa như chỉ cần cô làm như thế thì nó có thể điềm nhiên hóa thành hình người, mỉm cười trong vòng tay cô.

Kỳ Phong đang yết kiến các quan trong triều thì nghe được chuyện Hân Vũ, bèn bỏ mặc mọi người lại mà chạy đến, song cảnh tượng trước mắt này thật khiến hắn có cảm giác thật kỳ quặc. Hân Vũ ngồi bệt dưới đất, hai tay ôm xác một con đại bàng khổng lồ rõ ràng chẳng còn chút dấu hiệu sống nào. Cách đó không xa lại có mấy tên lính đang quỳ run rẩy dưới đất, nhìn thấy hắn lại liên tục dập đầu.

Kỳ Phong chẳng mất bao lâu thời gian quan sát cũng hiểu được, bước chân hắn chậm rãi đến bên Hân Vũ vẫn đang ngồi bất động, thật lâu mới đặt tay lên vai cô, lạnh lẽo hỏi: “Em muốn xử lý bọn họ thế nào?”

Hân Vũ cũng chẳng nhìn hắn, cô chật vật ôm lấy con đại bàng đứng dậy. Kỳ Phong thấy thế liền đưa mắt bảo người bên cạnh đỡ hộ cô, song Hân Vũ lại đẩy ra, giọng nói vang lên lạnh lẽo: “Giết đi.”

Phong gật đầu, cũng không ý kiến thêm gì, lặng lẽ nhìn cô bước từng bước một ra khỏi khoảnh sân vắng. Hắn nhìn mấy tên lính đã bủn rủn ngã oặt xuống đất vì sợ hãi, âm thầm lắc đầu.

Kiến Phi biết tin rất nhanh chóng. Từ chỗ Hạ Dương, anh lao một mạch vào cung, thế nhưng chỉ nhìn thấy một chiếc khăn trắng mỏng che chắn thứ gì đó nhấp nhô trên chiếc phản giữa điện. Hân Vũ cúi người quỳ bên cạnh, vừa nhìn thấy anh liền ngẩng đầu. Cô không khóc, nhưng ánh mắt lại sưng đỏ đến đáng sợ.

Từ cửa điện vào đến bên trong chỉ có vài bước thôi, ấy vậy mà chẳng hiểu vì sao thời gian Kiến Phi bước đi cứ đã qua nửa kiếp người. Sau cùng anh cũng dừng bước bên phản, dùng cánh tay run rẩy kéo tấm vải trắng ra.

Tiếng cười bỗng chốc vỡ òa trong điện.

“Vũ à, em đùa với anh phải không?”, Kiến Phi cười cười, ngón tay anh chỉ trỏ vào xác con đại bàng, tựa như đang tham gia một lễ hội nói dối lớn nhất quả đất: “Con đại bàng này làm sao có thể là cô ấy được?”

Hân Vũ vốn đang nhìn anh không chớp mắt, sau cùng lại quay mặt đi.

Đôi chân Kiến Phi nặng chịch, anh lùi dần, lùi dần về phía sau, nụ cười gắng gượng cũng không trụ nổi nữa. Đột nhiên anh siết chặt lấy vai Hạ Dương, nói như van nài: “Cậu nói xem, không phải là cô ấy, không phải đúng không?”

Không gian yên ắng, sau cùng ngay cả một lời nói dối cũng chẳng ai nỡ trao cho anh.

Kiến Phi chưa bao giờ là người dễ xúc động, nhưng giờ phút này, anh lại cứ đứng ngây ngốc giữa điện, môi lắp bắp từng lời từng lời một: “Tôi biết mà, mọi người đều lừa tôi, đều lừa tôi.”

Anh cứ đứng cười mãi cười mãi, đến khi cặp mắt đờ đẫn, làn môi khô khốc vẫn không ngừng lẩm bẩm. Cho đến tận lúc ấy, mọi người mới mơ hồ hiểu được, trên đời này vẫn có một kiểu cười khiến người ta đau lòng đến vậy.

Sau cùng Hân Vũ cũng không chịu nổi nữa, cô im lặng ếm lên người anh một lá bùa ngủ, để Hạ Dương dìu anh về phòng, phần mình vẫn kiên trì ngồi đó đợi. Phải đến khuya Lyrik mới trở về, trên lưng vẫn còn lấm tấm mồ hôi. Cậu đặt vào tay cô một quyển câu chú cổ, cố không để cô nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ đầy nước mắt. Hân Vũ nhận thấy được, cô cũng biết Lyrik tự trách mình trong cái chết của Diệp Anh, nhưng lúc này cô thậm chí chẳng có lòng mà an ủi cậu.

Hai người hì hục đến rạng sáng, cuối cùng rồi cũng có thể biến Diệp Anh trở lại thành hình người. Lúc bóng dáng co ro như đang ngủ của cô bạn dần dần hiện ra, Hân Vũ từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh, chẳng ngờ lại ngã ngồi xuống đất.

Là ai đã nói, nếu không có hi vọng thì mãi mãi cũng sẽ không thất vọng?

Lyrik đứng sau cô đã òa khóc như một đứa trẻ, cậu vừa quỳ vừa dập đầu trước Diệp Anh, Hân Vũ lại đờ đẫn nhìn bóng dáng nhỏ nhắn sinh động ngày nào giờ lại im lìm dưới mảnh khăn trắng, ánh đèn lông chim lửa nhẹ nhàng phủ lên làn mi cô, tựa như che đi số phận nửa kiếp người.

Từ lúc ấy, Hân Vũ biết rằng, cô gái có tên Diệp Anh từ nay trở về sau chỉ còn sống trong ký ức mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK