Cảnh tượng trước mắt quá sức choáng ngợp khiến tất cả mọi người hầu như đều đứng ngây như phỗng. Chính vì thế, chẳng mấy ai còn bận tâm đến sự xuất hiện của hai vị khách lạ. Mãi đến khi hai người nọ thản nhiên bước qua vòm cầu được hóa phép, bấy giờ bọn người Tứ Linh mới sững sờ lấy lại tinh thần. Lân rút ngay thanh chùy của mình ra, song lão Quy đứng cạnh đã lập tức đưa tay ra hiệu cho anh ta ngừng lại.
Điệp Y ngồi bệch xuống đất. Mãi đến lúc này cô bé vẫn chưa hiểu điều gì đang xảy ra, cô đưa mắt nhìn Hân Vũ đã bất tỉnh, lại đến hai người đàn ông kỳ lạ nọ. Dáng vẻ ung dung tự tại cùng phong thái uy quyền của họ khiến cô bất giác cảm thấy sợ hãi, vẻ cứng cỏi cố tình tỏ ra cũng bay biến đâu mất, vội lồm cồm bò dậy nấp sau lưng lão pháp sư Quy.
Dường như nhất cử nhất động của mọi người xung quanh cũng đều không ảnh hưởng gì đến bọn họ. Người đàn ông mặc áo sẫm lúc này đã bước một mạch đến tận chiếc cũi sắt, ánh mắt ông ta hạ xuống nhìn Hân Vũ, rất lâu không thốt được lời nào. Trong khi đó con phượng hoàng nãy giờ vẫn đứng trên cũi bỗng nghễnh cổ, nhàn tản cất lên tiếng hót.
Bất giác, cả vạn người đứng chen chúc nhau trong quảng trường cũng đờ đẫn hẳn ra. Tiếng hát mềm mại ngân vang, dẫn dụ họ vào những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của cuộc đời, sau đó lại dần trở nên dồn dập, cuối cùng giọng điệu lại trở về với một bài trường ca thê lương thuở ban đầu.
Trong đám người vẫn đứng bất động, chẳng mấy chốc đã vang lên những tiếng nấc xót xa.
Hải Kỳ và đám người pháp sư Hàn giờ cũng chẳng còn hơi sức nghĩ đến chuyện tiếp tục đấu đá nữa. Vừa nhìn thấy hai người kia, Hải Kỳ đã ngay lập tức chen qua đám người, xuất hiện trong trung tâm quảng trường. Y chỉ dùng lực lẩm bẩm vài tiếng, vòm cầu pháp thuật cũng vỡ ra thành từng mảnh khiến Kỳ Phong đứng bên trên mất đà mà rơi thẳng xuống đất. Y mặc kệ Kỳ Phong, vội lao đến trước mặt vị pháp sư lạ mặt vừa xuất hiện, y dùng tay sờ soạng người kia một lúc mới nghẹn ngào thốt lên: “Anh, thật sự đúng là anh rồi.”
Hải Duệ tiên nhân cười cười vỗ vai cậu em, không vội lên tiếng. Khoảng không bên cạnh họ lúc này lại lóe lên một vầng sáng, thoáng chốc, pháp sư Tần người đầy bụi bặm đã hiện ra trước mặt họ. Có vẻ như ông đã trải qua một trận đấu phép khốc liệt, ông ho khù khụ vài tiếng, đoạn cúi người chào Hải Duệ tiên nhân: “Thầy.”
Đối với người học trò cả trăm năm không gặp này, Hải Duệ tiên nhân cũng chỉ nở một nụ cười đáp lại. Thấy pháp sư Tần chốc chốc lại lo lắng nhìn về phía củi sắt, ông mới nhẹ giọng trách mắng: “Con bé không sao đâu. Cậu cũng thật là, biết là không nguy hiểm, sao lại còn cố sức đến như thế? Người không biết nhìn còn tưởng nó là con gái cậu thật.”
Pháp sư Tần cười cười: “Con sợ không may… ai biết được có bất trắc gì xảy ra…”
Giọng nói ông ấp úng, Hải Duệ cũng không bắt bẻ nữa. Lúc này từ pháp sư Hàn cũng rẽ đám đông bên dưới vội vàng bước lên. Khác với Hải Kỳ và pháp sư Tần, ông ta hầu như chẳng mấy để tâm đến Hải Duệ tiên nhân, lúc này chỉ bước đến gần vị pháp sư mặc áo sẫm màu, cúi người xuống nói: “Thần tham kiếm Nhị hoàng tử điện hạ.”
Mấy tiếng này thoáng chốc lại khiến toàn bộ những người đứng gần đó ngơ ngẩn.
Kỳ Phong vừa phá được chiếc củi sắt, lôi Hân Vũ ra. Cô lúc này tuy bất tỉnh nhưng sắc mặt lại khá hồng hào, dáng vẻ cũng không còn đáng sợ như lúc nãy nữa. Phong không rõ lý do lắm, lúc hắn vừa xốc Hân Vũ lên tay lại nghe được câu nói của pháp sư Hàn, ban đầu còn tưởng mình nghe lầm.
Điệp Y đứng trong đám người Tứ Linh cũng cảm thấy ngạc nhiên y thế. Lúc này đã có thầy mình ở đây, cô cũng không còn lo sợ như lúc đầu nữa, vội vàng chạy đến hỏi pháp sư Hàn: “Thầy, người này là ai? Sao người lại gọi ông ta là Nhị hoàng tử?”
Pháp sư Thiệu lúc này mới xoay người, tầm mắt ông lướt qua pháp sư Hàn, lại đến Điệp Y đang đứng cạnh, ánh mắt bỗng đỏ như tơ máu.
Hải Kỳ cũng khoanh tay khó hiểu: “Không phải nói Hoàng đế chỉ có ba cô con gái thôi sao?”
Hải Duệ tiên nhân mỉm cười, lời ít ý nhiều: “Thiên đế của loài người vốn có hai người con trai.”
Hải Kỳ nghe nói thế thì càng ngơ ngác. Quả thật trong các câu chuyện về đoạn cuối cuộc đời Thiên đế đều có nhắc đến Nhị hoàng tử. Thế nhưng cả ngàn năm nay không còn ai nhắc đến người này nữa, Hải Kỳ còn tưởng ông ta sớm không còn trên nhân thế, chẳng ngờ người đó lại là pháp sư Thiệu.
Hải Kỳ cũng từng gặp Thiệu pháp sư vài lần, nhưng không thân thiết với người này bằng pháp sư Tần. Một phần vì tích cách pháp sư Thiệu lạnh lùng, không thích giao thiệp, hơn nữa nơi ở của ông ta lại ngự trên một vùng núi nóng đến mức sinh vật bình thường không sống nổi, Hải Kỳ đương nhiên càng không thích. Nhóm người đứng ở vòng tròn trung tâm quảng trường lúc này vẫn ngơ ngác nhìn nhau, hiển nhiên là chưa ai hiểu ra điều gì.
Pháp sư Thiệu phất tay, ánh mắt ông lướt qua khiến Điệp Y sợ hãi đến mức rụt đầu lại, lùi sau lưng pháp sư Hàn. Pháp sư Thiệu cười trào phúng, dùng âm thanh được phù phép để cả vạn người bên dưới đều có thể nghe thấy: “Các người nghe cho rõ đây, Hân Vũ đương nhiên không phải là con cái gì của lão hoàng đế già kia cả. Nó vốn là con gái ruột của ta, tức nói cách khác, Hân Vũ là cháu gái duy nhất của Thiên Đế. Các người lấy tư cách gì mà dám nghi ngờ thân phận nó?”
Âm thanh như sấm nổ vừa dứt, rừng người bên dưới đã trở nên hỗn loạn, Hải Kỳ vỗ vỗ đầu, chỉ có pháp sư Tần và Hải Duệ tiên nhân là vẫn điềm nhiên đứng đấy.
Vẻ mặt pháp sư Thiệu bỗng chốc thay đổi, ông ta lại nhìn pháp sư Tần, giọng điệu đầy tức giận: “Chuyện như thế mà bao năm qua cậu không hề giải thích cho tôi lấy một tiếng?”
Pháp sư Tần cười cười: “Tôi nói bao lần rồi. Tôi và Phi Yến chỉ là bạn bè bình thường, là anh không tin đấy thôi.”
Khóe môi pháp sư Thiệu thoáng giật giật.
Lúc này ông ta mới nhìn đến Kỳ Phong đang bế Hân Vũ trên tay, thấy sắc mặt cô đã khá hơn, ông ta mới phẩy tay bảo hắn: “Cậu lại đây.”
Kỳ Phong vẫn chưa hết bối rối, nhưng ông đã điểm danh thẳng mặt như thế, hắn không còn cách nào khác hơn là giao Hân Vũ lại cho Hải Kỳ, hoài nghi tiến lên phía trước.
Pháp sư Thiệu đặt tay lên vai hắn, lại nhìn xuống rừng người bên dưới: “Đây vốn là sai lầm của riêng ta. Hai mươi năm trước, ta vì chút hiểu lầm mà đánh tráo hai đứa trẻ này. Thật ra khi đó hoàng hậu đã hạ sinh một bé trai, chính là cậu nhóc trước mặt này đây. Nói cách khác, cậu ta mới danh chính ngôn thuận là người thừa kế của Nhân Quốc.”
Đừng nói những người khác, ngay cả đến bản thân Kỳ Phong cũng ngạc nhiên. Tuy hắn đã biết sự thật từ trước, nhưng trước đến giờ đều chưa có ý định khôi phục thân phận, hơn nữa hắn càng không nghĩ tới việc pháp sư Thiệu bỗng nhiên công khai chuyện này. Nhận thấy ánh mắt sững sờ của hắn, pháp sư Thiệu mới hạ giọng, nói như tát vào mặt hắn: “Nhìn cái gì? Không phải cậu muốn lấy con gái ta sao? Con gái ta là ai chứ? Nó là cháu gái duy nhất của Thiên đế, nếu như không tiếp quản quyền thừa kế, cậu xứng với nó sao?”
Nhưng trước khi Kỳ Phong trả lời, Điệp Y đã vội lên tiếng trước. Chẳng biết cô bé lấy đâu ra dũng khí mà bước ra khỏi chỗ nấp, cao giọng nói: “Mấy người hoang đường vừa thôi. Chuyện năm đó ai là vàng thật vàng giả còn chưa biết, sao lại có thể vì lời nói của một mình người đàn ông này mà đổi trắng thay đen được? Ai biết được có phải ông cố tình nói vậy để đẩy Kỳ Phong lên ngôi không? Quân chủ của loài người, sao lại chỉ vì một câu nói mà có thể thay đổi được?”
Nói xong, cô lại hướng mắt nhìn sang thầy mình để tìm kiếm sự đồng tình. Thế nhưng lúc này, ngay cả pháp sư Hàn cũng lảng tránh nhìn đi nơi khác.
Hải Kỳ khó chịu lên tiếng: “Nhóc con à, không biết thì về mà học lại lịch sử đi, xem xem ngôi quân chủ này là ai giao tận tay cho tổ tiên cô. Đừng nói đến chuyện Kỳ Phong có thật sự là anh trai cô hay không, giờ thậm chí Nhị hoàng tử muốn một người nào đó lên ngôi cũng là chuyện không ai dám phản đối. Cô biết ông ta là ai không? Là con trai Thiên đế đó nhé. Cả đời cô đã nghe danh Thiên đế chưa hả đồ ngốc?”
Trái ngược với vẻ châm chọc của Hải Kỳ, pháp sư Thiệu chỉ lạnh lẽo nói: “Nếu cô không tin, vậy thì tiếp tục thực hiện Huyết thệ đi.”
Giọng nói ông vẫn đều đều, thậm chí không hề có chút nào là cảnh cáo, ấy vậy mà vẫn khiến Điệp Y lùi về sau một bước, bất giác rét run. Pháp sư Thiệu lại bước lên trước: “Ừ nhỉ, lúc nãy ta cũng quên mất, lời nguyền Huyết thệ ban nãy vẫn chưa thực hiện xong. Giờ là lúc phản phệ chứ nhỉ?”
Dứt lời, tay pháp sư Thiệu lại vung ra, cả vùng gió lốc phía sau ông lại bốc lên một lần nữa. Ông bước chậm rãi đến, lại khiến Điệp Y liên tiếp lùi về phía sau, mãi đến khi chỉ còn một bước nữa là rơi khỏi đài trung tâm, Kỳ Phong lại đột nhiên bước đến: “Thầy Thiệu, ngài không thể làm hại cô ta được.”
Pháp sư Thiệu giận run cả người: “Đừng giở giọng đó với ta. Cậu biết nó đã làm gì con gái ta không? Ta mặc kệ nó là gì của cậu, lần này ta nhất định không thể để nó lành lặn rời khỏi đây.”
“Chuyện này không phải vì con, mà là vì Hân Vũ”. Kỳ Phong vẫn kiên quyết nói. “Thầy Thiệu, từ trước giờ ngài đều không tiếp xúc với Hân Vũ, ngài không thể hiểu cô ấy bằng con được. Điệp Y là đứa em gái mà Hân Vũ thương nhất. Nếu cô ta có chuyện gì, Hân Vũ nhất định sẽ rất đau lòng. Ngài cũng không muốn Hân Vũ phải buồn mà, phải không?”
Pháp sư Thiệu lúc này mới vùng tay dằn lại. Ông ta gầm gừ một tiếng, sau đó xoay người, đi đến bên cạnh Hải Duệ tiên nhân. Kỳ Phong thấy ông đã chịu bỏ qua mới thở dài, nhìn xuống Điệp Y lúc này đã sợ hãi đến mức ngồi bệch xuống sàn run lẩy bẩy: “Đừng hiểu lầm, không phải tôi muốn giúp cô. Tôi chỉ muốn cô nhớ một điều, tôi giúp cô không phải vì tôi và cô cùng chảy một dòng máu, mà là vì trong lòng Hân Vũ vẫn còn xem cô là em gái. Vả lại cô còn chưa biết hết sự thật. Để cô chết thì dễ dãi cho cô quá.”
Nói xong hắn cũng chẳng thèm quan tâm đến dáng vẻ ngơ ngẩn của Điệp Y, lại chạy đến xem tình trạng Hân Vũ. Hải Kỳ thấy hắn đã đến bèn thản nhiên đặt Hân Vũ vào tay hắn, nhẹ giọng trấn an: “Con bé không sao, nước mắt phượng hoàng có thể trị khỏi mọi vết thương. Chỉ là không biết chuyện biến thể thế nào. Mang nó về rồi tính sau vậy.”
Kỳ Phong gật đầu, vội đỡ lấy Hân Vũ. Cô vẫn chưa tỉnh, vài sợi tóc rối vẫn còn vương trên má, nhưng sắc mặt đều hồng hào, thấp thoáng cảm giác bình yên. Mà lúc này trận chiến bên dưới cũng đã bị đẩy lùi. Sự xuất hiện của pháp sư Thiệu cũng như cảnh tượng Huyết thệ vừa rồi quá tráng lệ, đã xóa tan đi phần nào nỗi lo lắng của mọi người. Nhóm pháp sư của núi Tiên Tri bắt đầu tề tựu lại một chỗ, trong khi đó Diệp Anh cũng hóa thân trở lại hình người, cùng Hạ Dương và các tướng sĩ khác lao lên đài trung tâm.
Xen lẫn trong đám người đó, có một bóng dáng khiến Điệp Y vừa nhìn thấy đã sững sờ.
Đình Nguyên đứng cuối dòng người, hàng mày khẳng khái lúc này lại kéo thành một hàng ngang, đăm đăm nhìn Hân Vũ trong lòng Kỳ Phong. Điệp Y nhìn thấy anh, cười đến mức nước mắt đã đong đầy thành hàng.
Nực cười đến như vậy, cô làm tất cả vì anh, nhưng từ đầu đến cuối, thậm chí anh cũng chẳng hề nhìn cô đến một lần.
Nhất cử nhất động của đám nhóc này đều không qua khỏi mắt pháp sư Thiệu. Ông chậm rãi quan sát Đình Nguyên đang bất động, đến Hải Kỳ thờ ơ như không, rồi lại dáng vẻ lo lắng của Kỳ Phong, khẽ hừ một tiếng.
Chuyện Huyết thệ làm kinh động cả thế giới cứ vậy mà kết thúc. Mọi người lại bắt đầu tản ra, ai về nhà nấy. Đám người trên núi Tiên Tri bấy giờ cũng biết thời thế mà lần lượt rút lui, trước khi đi cũng không hề đề cập đến chuyện Điệp Y. Hậu thuẫn quan trọng nhất cứ vậy mà rời khỏi, Điệp Y mất đi thế lực chống lưng, cũng không còn bạo gan như lúc đầu nữa, vừa trở về hoàng cung đã trốn vào phòng, từ đó không dám ra ngoài. Diệp Anh lại cho người đi đón Vân Tình về cung, cùng nhau thu xếp lại việc triều chính. Do di chiếu của hoàng đế thật sự có đề cập đến chuyện con trai thừa kế, thế nên việc lên ngôi của Điệp Y cũng không cần phải bàn đến nữa. Bấy giờ cả thế giới đều biết Kỳ Phong mới là người thừa kế hợp pháp nhất của loài người, sau lưng lại có Nhị hoàng tử của Thiên đế giúp đỡ, cả Hải Duệ tiên nhân nhiều năm biến mất trên đời cũng trở lại, thế lực càng như thêm gió thêm bão.
Song đó chỉ là cái nhìn của người ngoài, bởi Kỳ Phong thực tế chẳng quan tâm nhiều lắm đến những chuyện này, tâm trí hắn đều dồn vào Hân Vũ.
Nước mắt phượng hoàng trong truyền thuyết có thể chữa lành mọi vết thương trên đời, thế nên vết thương ngoài da của Hân Vũ cũng chẳng còn đáng ngại nữa. Song điều lúc này khiến mọi người bất an nhất là tình trạng biến thể của cô đã ở mức độ nghiêm trọng. Sau khi mang cô trở lại hoàng cung, pháp sư Tần xem xét tình hình cô một lúc lại trầm ngâm thở dài, trong khi đó pháp sư Thiệu rảo bước đi tới lui trên sàn đá, giận dữ lặp đi lặp lại: “Con bé là con gái ta, con bé là con gái ta. Tần, cậu hay lắm, bao nhiêu năm nay ta để cậu chăm sóc con bé, lại khiến nó thành ra thế này.”
Pháp sư Tần nghe ông ta nói đến mức phiền chán, song tính cách ông vốn nhẹ nhàng, cười cười không đáp lại. Hải Kỳ lại không chịu được thái độ ăn cháo đá bát ấy, ấm ức đáp trả mấy câu. Hải Duệ tiên nhân phải trừng mắt nhìn y mấy lần thì y mới thôi, không thèm đôi co với gã hoàng tử ngang ngược này nữa. Chẳng trách bao năm nay y không hề ưa ông ta, một người cao ngạo, tự cho mình bằng trời như ông ta thì y càng nhìn càng thấy không vừa mắt. Nếu không phải vì lo lắng cho Hân Vũ, y cũng không muốn chịu cảnh cùng chung một phòng với ông ta làm gì.
Kỳ Phong vốn ngồi im lặng một góc, lúc này nhìn tới nhìn lui những người trong điện đều có dáng vẻ đăm chiêu thế thì càng sốt sắng. Hắn đắn đo một lúc, sau cùng cũng không kìm được lên tiếng: “Thầy Tần à, Hân Vũ thế nào rồi?”
Pháp sư Tần dùng tay sờ nắn gò má hốc hác của Hân Vũ, trầm tư đáp: “Máu biến thể đã ăn sâu vào ngũ tạng. Ta đã cho nó dùng một ít huyết thạch, lại bảo người mang máu Bạch kỳ mã đến. Hi vọng có thể thanh tẩy được phần nào.”
“Tỉnh lại cô ấy sẽ nhận ra chúng ta chứ?”
Pháp sư Tần lại nheo mày: “Có thể.”
Pháp sư Thiệu vẫn đi đi lại lại trong phòng, bấy giờ nghe thế mới bước đến gần giường hơn một chút. Ông vẫn không nhịn được quan sát dáng vẻ đang ngủ khì của Hân Vũ, nhăn mặt một lúc mới nói như thanh minh: “Con cái sinh ra gì mà chẳng có nét nào giống ta cả, cũng không giống Phi Yến. Cứ thế thì làm sao ta nhận ra chứ?”
Pháp sư Tần cười đến híp mắt: “Dĩ nhiên nó không phải con gái anh, nó vốn là A Kiều, con gái tôi mà.”
“Ta cóc cần biết linh hồn con bé kiếp trước là gì của cậu, ta chỉ biết nằm trước mặt ta là Hân Vũ, con gái của ta và Phi Yến. Đừng có ở đấy mà giành với ta”. Pháp sư Thiệu nói xong, dường như còn cảm thấy chưa đủ thuyết phục, lại hào hứng thêm vào: “Nhìn đôi cánh vàng sau lưng nó xem, đích thực là dòng máu Thiên đế đấy nhé.”
Người xưa có câu người càng già thì tâm hồn càng trẻ. Mấy người ngồi đấy đều đã ngàn tuổi rồi, song lại câu trước tiếp nối câu sau cãi nhau không dứt, thật sự khiến Kỳ Phong đau đầu. Hắn nhìn sang Hải Kỳ đang ngồi đắc ý cười hì hì, khẽ thở dài.
Những ngày tới vì Hân Vũ mà phải lấy lòng những người này, cuộc sống của hắn hẳn sẽ chó gà không yên mất.
Nhờ pháp sư Tần chữa trị, đến chiều hôm sau thì Hân Vũ cũng dần tỉnh lại, ngoại trừ sắc mặt xanh xao thì cũng không khác mấy với ngày thường. Thế nhưng trí nhớ của cô chỉ dừng lại ở đêm hôm trước gặp Điệp Y, những chuyện sau đó thì hoàn toàn chẳng có chút ấn tượng nào. Trước sự kiên quyết của cô, pháp sư Tần chẳng còn cách nào khác hơn là đành phải gọi Hạ Dương và Diệp Anh đến giải thích cho ra lẽ.
Liên kết lại, thì ra kế hoạch tấn công của Hạ Dương, Diệp Anh và Kỳ Phong thực chất chỉ là tình cờ.
Khi đó Kỳ Phong một mình dẫn theo một trăm binh sĩ chạy về kinh thành, giữa đường thì bị Quân Tuyết tấn công. Trong lúc nguy cấp nhất, cũng may mà Đình Nguyên cứu được hắn. Lúc trước Đình Nguyên cũng bị tấn công ở vực Tinh Linh, quân sỹ bảo vệ đều bỏ mạng, bản thân Đình Nguyên rơi xuống vực, nhưng lại may mắn níu được rễ cây to nên may mắn sống sót, sau đó trèo lên được một hốc đá khá lớn để trú ẩn.
Do vị trí hốc đá này có cỏ dại và nhiều loại thú nhỏ sinh sống, cứ vậy Đình Nguyên sống sót hai tháng liền, lại cố gắng tìm mọi cách leo lên. Chẳng ngờ lúc vừa lên khỏi vực đã nhìn thấy Kỳ Phong nằm thoi thóp bên rìa vực, bên cạnh còn có một con sư tử trắng khổng lồ, bèn mang hắn ta về.
Vết thương của Kỳ Phong khá nặng, Đình Nguyên phải điều trị mất mấy ngày mới giúp hắn qua khỏi. Lúc này khắp nơi đều có tin đồn hắn đã bỏ mạng, hai người bèn tương kế tựu kế giả vờ, bí mật gọi quân cận vệ của Đình Nguyên đến rồi lẻn vào thành.
Chẳng ngờ hành động của họ tuy im ắng là thế, sau cùng lại bị Minh Viễn trấn thủ cổng thành phát hiện. Minh Viễn mở cổng thành giúp bọn họ, sau đó lại âm thầm báo cho họ biết tin tức của Vân Tình, hai bên nội ứng ngoại hợp, cứ vậy mà dẫn quân vào thành an toàn.
Trong khi đó phía Diệp Anh và Hạ Dương cũng đồng thời cử một nhóm người khác lẻn vào hoàng cung. Tuy nhiên hoàng cung canh phòng quá nghiêm ngặt, họ chỉ còn cách chờ đến lúc thực hiện Huyết thệ để tấn công trực diện. Lúc này cả Hải Kỳ cũng đến, rồi pháp sư Tần từ núi Tiên Tri trở về, cứ thế suýt nữa đã làm nên một cuộc kinh biến.
Diệp Anh kể hết mọi chuyện một mạch, xong lại thở dài áy náy: “Lần này thật sự là chúng ta trách lầm Minh Viễn, nếu không nhờ sự giúp đỡ của anh ấy, đừng nói là dẫn quân vào được đến quảng trường, có qua cổng thành được không đã là một vấn đề lớn.”
Hạ Dương lại bễu môi bất mãn: “Sao cô mau thay đổi như thế? Còn nhớ lúc về được đến Hỏa Thành, là ai đã suốt ngày ngồi mắng cậu ta? Cậu ta là Hộ quốc tướng quân, chuyện giúp đỡ chúng ta là đương nhiên phải làm. Còn vụ lật mặt trước đó tôi vẫn chưa bỏ qua đâu.”
“Anh đừng có thù dai thế được không? Chung quy giờ anh ấy cũng đoái công chuộc tội, huống chi thật ra anh ấy yêu Điệp Y đến thế, không trở mặt với chúng ta đã là may mắn lắm rồi.”
Hạ Dương vẫn không đồng ý: “Tôi thấy rõ ràng là cậu ta thấy chúng ta người đông thế mạnh nên tự biết thân biết phận đấy thôi. Cứ nhìn bọn người núi Tiên Tri mà xem, chẳng phải giờ đã ê mặt rút lui cả đấy sao?”
Nói đến đây, cả Hân Vũ cũng có hơi khó hiểu: “Pháp sư Hàn chẳng sợ trời chẳng sợ đất. Thậm chí trước đêm Huyết thệ ông ấy còn dự định được ăn cả ngã về không với em, sao lúc này lại dễ dàng rút lui đến vậy, có phải là còn chuyện gì chúng ta không biết không?”
“Ông ta không rút thì làm sao được chứ? Hân Vũ à, em không biết thật hay đã quên thế? Pháp sư Hàn xuất thân từ lính dưới quyền của Thiên Đế đấy”. Hạ Dương khịt mũi tiếp. “Vốn ông ta là một tướng quân từng đi theo Thiên đế giành thiên hạ. Lúc xảy ra chuyện của Thiên hậu ông ta cũng có mặt, còn vì khuyên giải Thiên đế mà bị cách chức. Sau đó mọi người làm cách nào cũng không tìm được Nhị hoàng tử, Thiên đế lại trao giang sơn cho Lam tướng quân, một vị khai quốc công thần khác, chính là tổ tiên của hoàng tộc bây giờ ấy. Pháp sư Hàn vì thế rất tức giận, ông ta không phục người hoàng tộc, cũng căm ghét tiên tộc vì cho rằng sự kiện năm đó cũng là do tiên tộc mà ra. Từ lúc ông ta lên thống lĩnh núi Tiên Tri, cũng đồng thời không giao du với thế giới bên ngoài, đối với loài người cũng chỉ là bằng mặt không bằng lòng mà thôi. Nhưng nói đi thì phải nói lại, ông ấy thật sự rất trung thành với Thiên Đế, giờ Nhị hoàng tử đã quay về, dĩ nhiên ông ấy cúi đầu hộ tống Nhị hoàng tử lên ngôi còn chẳng kịp, nói gì đến chuyện chống trả chúng ta kia chứ.”
Hạ Dương nói một mạch, vừa mở miệng là Nhị hoàng tử thế này, Nhị hoàng tử thế kia, chẳng mấy chốc đã khiến Hân Vũ sượng trân. Anh kể lể xong mới nhận ra sắc mặt Hân Vũ thay đổi, vội tằng hắng: “Thế cũng tốt, chúng ta đỡ phí sức lực mà cũng dọn dẹp xong đám pháp sư đó, chẳng phải một công đôi chuyện rồi sao?”
Diệp Anh thấy không khí có vẻ lắng xuống, vội cười cười đỡ lời. Song Hân Vũ ngay lập tức lên tiếng: “Thật ra em có thể vượt qua được kiếp nạn này là nhờ Minh Viễn rất nhiều. Mọi người cũng đừng trách anh ấy.”
“Minh Viễn?”
Hân Vũ gật đầu nhìn Diệp Anh: “Cậu có nhớ lúc cậu đến Thủy Thành gặp Minh Viễn, mình đã nhờ cậu giao một lá thư cho anh ấy không? Trong lá thư ấy không chỉ nhờ vả anh ấy gửi tín vật đến cho cấm vệ quân, mà còn nhờ anh ấy lan truyền tin đồn chuyện giữa mình và Điệp Y. Thủy Thành vốn là trung tâm kinh tế của thế giới, người lui tới nhiều vô số kể, có những lời lan truyền của bọn họ, một người trọng sĩ diện như pháp sư Hàn tuyệt đối sẽ không manh động. Ông ấy muốn đoạt giang sơn này, nhưng đồng thời cũng lo ngại nếu mình chết không minh bạch thì Điệp Y và bản thân núi Tiên Tri sẽ bị điều tiếng. Thế nên tuyệt đối sẽ cản Điệp Y lại.”
Diệp Anh nghe xong mới ngây ngốc hiểu ra, vờ tức giận đập vai Hân Vũ: “Thì ra là thế. Con nhóc này giỏi nhé, nếu hôm đó Hạ Dương không bị thương thì cậu cũng sẽ đợi đến khi Huyết thệ rồi phải không? Làm mình còn tưởng cậu tốt bụng lắm, khóc lóc suớt mướt mấy ngày vì lo cho cậu. Đáng ghét thật.”
Hân Vũ cười gắng gượng mà không giải thích. Đối với hành động sỗ sàng của Diệp Anh, Hạ Dương đã nhìn quen nên không nói gì, Đình Nguyên thì lại sợ cô làm Hân Vũ bị thương, mấp máy môi mấy lần mà e ngại không lên tiếng. Đúng lúc này Kỳ Phong đẩy cửa bưng thuốc vào, vừa nhìn thấy cảnh Diệp Anh bắt nạt Hân Vũ đã sửng cồ lên ngay. Hắn đặt thuốc xuống, chạy đến kéo Diệp Anh ra: “Này con nhóc kia, cô biết Hân Vũ vừa bị thương nặng mới khỏi không? Còn dám nặng tay như thế, muốn chết à?”
Diệp Anh cười sặc sụa: “Biết rồi biết rồi, không ai dám động đến cục cưng của anh đâu. Hân Vũ, cậu còn gì hỏi nữa không? Không thì bọn mình phải rút lui trước đây, bằng không anh ấy sẽ nhai sống mình vì làm mất không gian riêng tư của hai người mất.”
Hạ Dương cũng nhảy xuống ghế, nghiêm túc nói: “Cũng phải đấy, em vừa mới khỏi, nên nghỉ ngơi cho khỏe đi. Những chuyện trong triều còn có anh và Đình Nguyên ở đây, đừng bận tâm gì cả. Huống chi lúc này trong hoàng cung chúng ta vừa có Nhị hoàng tử của Thiên Đế, vừa có anh em Hải Duệ tiên nhân, lại cả pháp sư Tần, đừng nói là vài viên quan nhỏ nhoi, giờ cả Thiên Tường có kéo quân đến cũng chẳng có gì phải sợ.”
Hân Vũ vờ liếc anh: “Anh nói năng gở vừa phải thôi.”
Hạ Dương lại chẳng kiêng nể gì cô, bật cười sang sảng: “Thôi được rồi, anh nói sai được chưa? Là anh muốn mau chóng được về với Vân Tình của anh thôi.”
Sau khi cùng trải qua hoạn nạn, tình cảm của Hân Vũ và Hạ Dương càng thêm thân thiết, thậm chí anh cũng không còn mấy phần e ngại cô như trước đây nữa. Mà Hân Vũ nhìn thấy lại cười châm chọc: “Em thấy anh rảnh rỗi lâu nên có vẻ phấn khích đấy. Giờ Minh Viễn ở đây, Đình Nguyên cũng đã về rồi, anh mau dẫn quân ra hỗ trợ Kiến Phi ngay cho em.”
Hạ Dương suýt chút đã nhảy dựng lên: “Em đùa gì thế, tối qua anh vừa về đến kinh thành, còn chưa đi tắm nữa đã bị em gọi vào đây rồi. Giờ bảo anh phải tiếp tục ra biên giới sao?”
“Anh nói một tiếng nữa thì em ban lệnh thật đấy.”
Đến lúc này Hạ Dương mới hiểu ra là Hân Vũ chỉ nói đùa, bĩu môi im lặng đầy ấm ức.
Mọi người trò chuyện thêm một lát thì lại tản ra. Dù được tiếp nước mắt phượng hoàng, thế nhưng sức khỏe Hân Vũ vẫn chưa tốt lắm. Giải được nhiều thắc mắc trong lòng, lúc này cô mới an phận mà ngủ thiếp đi.
Đến lúc trăng lên cao một chút thì cả Kỳ Phong cũng thất thểu đi ra ngoài. Đi được mấy bước hắn đã nhìn thấy bóng Hải Kỳ ngồi vắt vẻo trên nóc nhà. Dưới bóng trăng khổng lồ, chiếc áo lụa trắng của y kéo lên đến tận cổ, trông lại có thêm mấy phần ma mị. Hắn nhìn một lúc, đột nhiên lại nhớ đến Quân Tuyết, khẽ rùng mình.
Kể từ cái đêm chết hụt ấy, Quân Tuyết dường như đã trở thành nỗi ám ảnh của cuộc đời hắn.
Hải Kỳ cũng nhìn thấy hắn, giương một nụ cười mỉa mai: “Bị đuổi rồi à?”
Phong nhún vai, cũng không thèm giải thích. Thật ra chuyện trộm long tráo phụng lớn đến vậy, hắn biết mà lại giấu giếm cô thì cũng đã dự đoán trước sẽ bị giận. Trước mặt đông đảo mọi người, Hân Vũ không đẩy hắn ra xem như đã là nể mặt hắn, làm gì còn dám trông mong cô sẽ bỏ qua ngay chứ? Quả nhiên hắn ngồi cả buổi, Hân Vũ nhìn thấy hắn mà cứ như không thấy, hơn nữa còn lẳng lặng đi ngủ như chốn không người. Hắn cũng chẳng nỡ làm phiền cô thêm nữa, an phận mà đi ra ngoài.
Kỳ Phong tự ếm bùa Lơ lửng lên chân mình, sau đó vọt mấy bước đã nhảy lên đến ngồi cạnh Hải Kỳ. Bấy giờ hắn mới nhận ra Hải Kỳ cầm một cây sáo trong tay, loại sáo bằng ngọc bích, lại có chạm trổ hoa văn, nhìn qua rất quý hiếm. Hắn tò mò định chạm vào đã bị Hải Kỳ khõ tay: “Táy máy gì đấy? Cái này là pháp khí, cậu không chạm được đâu.”
Kỳ Phong thật thà: “Tôi tưởng pháp khí của anh là quạt mo chứ?”
“…”. Hải Kỳ tức giận suýt chút nữa đã đạp hắn xuống đất. “Cậu có thấy ai dùng thứ pháp khí xấu xí thế chưa hả? Cái đấy chỉ là trang sức thôi.”
Thật ra Kỳ Phong chưa hề nhìn thấy Hải Kỳ ra tay thật, thế nên không biết pháp khí của y cũng là chuyện hiển nhiên. Chẳng qua hắn chỉ cảm thấy kỳ lạ, pháp khí đẹp thế này không dùng, suốt ngày xách theo cây quạt mo xấu xí ấy để làm gì? Mà bản thân quạt cũng chẳng ăn nhập gì với trang phục của y cả.
Hắn nhìn đăm đăm cây sáo một lúc, lại nhớ đến lý do mình tìm Hải Kỳ, vội tằng hắng: “Thật ra tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Hải Kỳ nhướng mày: “Liên quan đến Hân Vũ sao?”
Phong gật đầu rồi lại lắc đầu: “Cũng không hẳn. Thật ra, anh sống lâu đến vậy, hẳn phải nghe đến truyền thuyết về Thánh nữ vực Tinh Linh chứ? Tôi muốn biết đôi chút về cô ấy.”
“Sao đang yên đang lành tự nhiên lại muốn tìm hiểu người ta? Đừng nói cậu để ý cô ta nha. Nếu cô ta có thật, ắt hẳn bà cố của bà cố cậu cũng phải gọi cô ta một tiếng bà cố đấy.”
“Anh nghĩ đi đâu thế hả? Chỉ là tôi nghĩ cô ấy đã cứu sống tôi thôi”. Kỳ Phong nhăn mặt.
Cho đến tận lúc này, hắn vẫn nhớ như in cảnh tượng ngày hôm đó.
Lúc Quân Tuyết dùng thuật gọi hồn hắn, bản thân hắn đã chẳng còn chút hi vọng nào rồi. Thế mà ngay lúc đó, một bóng người đã xuất hiện kịp thời ngăn cản cô ta, cứu lấy hắn một mạng.
Hắn vẫn nhớ rõ dáng vẻ cô. Trên người mặc trang phục trắng phiêu dật, cưỡi trên lưng một con sư tử trắng khổng lồ, thậm chí trên tay còn đang cầm thanh sáo ngọc.
Nghe qua chẳng khác gì Thánh nữ được miêu tả trong truyền thuyết.
Chỉ có một điều hắn biết không phải, bởi vì gương mặt cô Thánh nữ này, thật ra lại giống hệt Hân Vũ, hoặc nói đúng hơn là giống hệt dáng vẻ Eden trước kia.
Khi đó hắn vừa trở về từ cõi chết. Cả người chẳng còn sức lực nữa, chỉ có thể giương mắt nhìn cô gái đó và Quân Tuyết đấu phép với nhau. Sau đó cô gái dẫn dụ Quân Tuyết đi nơi khác, để con sư tử trắng lại canh giữ hắn. Rồi Đình Nguyên xuất hiện, cứ thế cứu hắn thoát thân.
Mọi chuyện trôi qua quá nhanh, lại mịt mờ đến mức bản thân hắn cũng không phân biệt được đâu mới là sự thật, còn đâu chỉ là hư ảo.
Đến lúc tỉnh lại, hắn đã hỏi Đình Nguyên rất nhiều, thế nhưng cả Đình Nguyên cũng không rõ sự thật đằng sau câu chuyện này là gì. Song Đình Nguyên nói với hắn, con sư tử khổng lồ kia trước đây là thú nuôi của Hân Vũ trong hoàng cung, tên là Trụi Lông. Bởi vì thời điểm đó Đình Nguyên vẫn còn học trong cung, cũng có tiếp xúc với con vật, thế nên nó mới nhận ra anh, rồi cùng anh trở về kinh thành.
Mọi thứ cứ như một mớ bòng bong mịt mù.
Hải Kỳ nghe hắn kể hết câu chuyện, gương mặt cũng đầy thích thú. Dáng vẻ đắc ý này khiến Phong sực tỉnh, lại quan sát cây sáo trong tay y, bần thần phát ra một câu hoài nghi: “Cây sáo đó giống hệt cây sáo này. Đừng nói với tôi là anh hóa phép thành Hân Vũ để hù dọa tôi đó nha.”
Mắt Hải Kỳ lập tức híp lại thành đường: “Cậu điên à? Lúc đó tôi đang ở vùng núi phía bắc, rảnh rỗi đâu mà làm những chuyện như thế? Huống chi theo cậu nói thì cả Quân Tuyết cũng nhầm lẫn cô gái đó là Hân Vũ. Tiên tộc bẩm sinh đều có thể nhìn thấu lớp hóa thân của người khác, thế nên không có chuyện ai đó mượn mặt của Hân Vũ được.”
“Vậy anh nói gương mặt đó là thật?”
Hải Kỳ lại biến ra chiếc quạt mo, quạt quạt liên hồi: “Nghe cũng nhức đầu thật. Về lý mà nói, linh hồn Hân Vũ là của A Kiều, Quân Tuyết lại có mối quan hệ phức tạp với A Kiều, hiển nhiên chỉ cần người đó là Hân Vũ, cô ta sẽ nhận ra ngay. Nhưng khu vực đó buổi tối âm u lại nhiều sương mù, chuyện cô ta nhất thời nhìn nhầm cũng không có gì lạ?”
Phong nghe nói xong càng hồ đồ: “Anh đang nói cái gì thế? Lúc đó Hân Vũ đang bị giam trong pháo đài. Người có thể xuất hiện ở đó đương nhiên không phải là cô ấy rồi.”
Hải Kỳ thì chỉ vuốt vuốt cằm đắc ý, song lại không thèm đáp lại.
Thật ra Phong cũng không đặt nhiều kỳ vọng vào chuyện Hải Kỳ sẽ giải đáp được câu hỏi trong lòng hắn. Chẳng qua hắn biết Hải Kỳ lâu đến thế, lại cảm thấy người này có thể tin tưởng được, chỉ cần là chuyện liên quan đến Hân Vũ, y nhất định sẽ truy tìm đến cùng.
Trong lòng Phong vốn có một giả thuyết, nhưng lại không dám chắc chắn. Sự xuất hiện của cô gái ở đấy cũng rất kỳ lạ, so về trang phục, vóc dáng và cả khí chất, thật sự khiến hắn có chút cảm giác cô gái này chính là Eden, song đồng thời cũng có cảm giác cô ấy lại là Hân Vũ.
Phong đắn đo rất lâu, càng lúc càng cảm thấy mất lòng tin vào bản thân mình. Làm sao hắn có thể chỉ vì một gương mặt, mà nhầm lẫn giữa Hân Vũ và Eden được? Ngay cả đến tình yêu của mình là ai hắn còn chẳng phân biệt nổi, làm thế nào để thuyết phục được người khác?
…
Đình Nguyên vừa tách khỏi nhóm người Hạ Dương, Diệp Anh. Ở Lam Thành anh cũng có phủ riêng, nhưng lại khá xa hoàng cung nên mỗi lần về anh lại có thói quen trọ lại trong một gian phòng cách vách gần chân núi Cấm. Trước đây Hân Vũ để ý thấy nên cho người xây lại gian phòng này tươm tất một chút để anh sinh hoạt cũng thoải mái hơn. Dần dần, Đình Nguyên xem đây như phòng riêng của mình.
Chỉ còn vài bước nữa là về đến phòng, dưới những giọt trăng mờ ảo rơi xuống bên kia bờ suối, một dáng người tĩnh lặng lại nhẹ nhàng bước ra khỏi bóng đêm. Dáng vẻ anh ta khá cao, nước da bánh mật nổi bật trên hàng mày nghiêm nghị, lại có đôi chút trầm lặng. Lẳng lặng nhìn lúc lâu, anh ta mới lên tiếng trước: “Cùng đến thăm Điệp Y đi.”
Cung điện của Điệp Y có thể nói thuộc dạng nguy nga tráng lệ nhất Nhân quốc. Vốn cung điện này trước đây thuộc về hoàng hậu. Năm hoàng hậu mất, Điệp Y chỉ mới mười hai tuổi, lúc nào cũng khóc lóc đòi gặp mẹ. Hoàng đế vừa mất vợ, lại thương xót con gái, bèn cho người trùng tu lại để cô bé dọn đến đó sống, thấm thoát cũng năm sáu năm trời.
Đình Nguyên đứng trong dãy hành lang nguy nga có treo đèn lồng hai bên, trầm lặng nhìn Minh Viễn thông báo với cung nhân. Lúc này bóng đèn lồng vào dưới bóng trăng, ánh sáng rực rỡ ẩn hiện chiếm nửa vòng tròn nhàn nhạt bên ngoài, trông như lòng trứng gà đỏ chỉm lỉm trên lòng trắng, có phần mờ ảo, lại dịu dàng mỏng manh.
Mãi rồi mới có người đến báo. Minh Viễn ra hiệu cho anh cùng vào, anh cũng không từ chối. Đi sau Minh Viễn, bỗng dưng cảm thấy mấy bước chân này dài như cả kiếp người.
Bên trong điện không yên ắng như những gì anh nghĩ, cứ cách một đoạn lại có lính canh giữ. Đến hết hành lang hẹp mới đến gian phòng của Điệp Y. Cửa vừa mở, con bé đã nhào ra níu lấy Minh Viễn khóc lóc nói: “Anh Viễn, anh thả em đi đi. Giam em thế này em không sống nổi.”
Dứt lời, cô bé mới nhìn thấy Đình Nguyên cũng đứng bên cạnh, vẻ mặt sững ra đầy xấu hổ. Trước khi cô kịp quay đầu chạy trốn, Minh Viễn đã thở dài, lên tiếng trước: “Tôi ra ngoài trước, hai người nói chuyện với nhau đi.”
Bước chân Minh Viễn vang lên càng lúc càng xa. Thứ anh để lại chỉ là một khoảng không gian trống tĩnh lặng như tờ.
Thấy Điệp Y vẫn đứng yên bất động, Đình Nguyên lại đưa mắt quan sát một lượt căn phòng. Bên trong gian điện vốn đẹp đẽ là thế, giờ lại rải đầy những thứ bình sứ cũ kỹ đã vỡ ra thành từng mảnh, đây đó còn có cả gối, ghế tựa, đèn lồng và cả chiếc lò sưởi đầy than cũng bị Điệp Y xô vỡ xuống. Anh nhìn vết than đỏ lan ra ngoài, lại thấy cánh tay Điệp Y đã đỏ hồng một mảng, nhẹ thở dài, bước đến cầm tay cô: “Thế nào rồi? Đã gọi lương y chưa?”
Giọng điệu anh vẫn hòa nhã như thường, Điệp Y lúc này mới lắc đầu, nước mắt lưng tròng níu vai anh: “Em không sao cả. Anh Nguyên à, em biết lỗi rồi, sau này em không dám thế nữa. Anh tha thứ cho em được không?”
Đình Nguyên cau mày. Không nhắc thì thôi, lúc này nhắc đến, anh lại chẳng mấy nhẫn nại kéo tay Điệp Y đặt lên vai mình xuống, giọng nói cũng không còn mấy điềm tĩnh: “Suýt chút nữa là em hại chết Hân Vũ, cũng hại chết bản thân mình rồi, em biết không?”
Điệp Y vẫn lắc đầu: “Em thật sự không nghĩ xa như vậy. Em cũng không muốn chị ấy chết. Lúc ấy nghe tin anh không còn nữa, em rất rối, cái gì cũng chẳng suy nghĩ nữa, chỉ muốn tìm nơi nào đó để trút giận thôi. Anh biết đó, em không biết ai giết anh, quỷ tộc lớn như vậy, em đi đâu tìm cho ra người đó…”
“Cho nên em đổ hết tội cho Hân Vũ?”
Điệp Y bị anh hỏi đến nghẹn ngào, vừa khóc vừa uất ức: “Ai bảo chị ấy hại anh? Chị ấy đẩy anh đến nơi nguy hiểm, anh chẳng than oán tiếng nào đã đi. Nếu anh không đi, làm sao lại bị người khác hại đến nông nỗi này kia chứ? Hơn nữa, anh lại yêu chị ấy đến như vậy…”
Mấy tiếng cuối Điệp Y không nói hết, lại vùi đầu vào người anh khóc. Đình Nguyên không biết phải làm gì khác, ngón tay vuốt tóc cô đầy bất lực: “Cũng không hoàn toàn là lỗi của em. Chỉ trách mọi người quá nuông chiều em rồi.”
Vì quá được bảo bọc, nên đến cuối cùng lại không biết được đâu là điểm dừng, luôn tự cho mình là đúng, hận trời, trách đất. Điệp Y chỉ mới mười tám tuổi đầu, lại sống trong một môi trường như thế, bất thình lình bị đẩy ra tiền tuyến, cô bé không hiểu chuyện và bị người khác giật dây cũng là điều dễ hiểu.
Thế nhưng nói thì nói vậy, thâm tâm anh lại không cách nào tha thứ cho cô được.
Anh giữ lấy vai Điệp Y, bình thản nhìn vào mắt cô nói: “Trước đây anh không hề lừa em. Chuyện của anh và Hân Vũ đã là quá khứ, không phải vì anh không yêu Hân Vũ nữa, mà còn vì vấn đề quan trọng nhất, trong lòng chị em không hề có anh. Lúc nhìn thấy em ấy vui vẻ bên Kỳ Phong, anh thậm chí đã nghĩ cho chúng ta một cơ hội. Có lẽ anh thật sự không thể yêu em nồng nhiệt như cách em muốn, nhưng chỉ cần anh còn sống, anh sẽ bảo bọc em, che chở cho em. Thế nhưng trải qua biến cố lần này trở về, anh mới nhận ra hai chuyện. Chuyện thứ nhất là anh chẳng thể nào từ bỏ được Hân Vũ, nếu như vì không thể có được em ấy mà đến với em thì rất bất công với em. Mà chuyện thứ hai là, Điệp Y à, cứ thừa nhận đi, thật ra em cũng chẳng hề yêu anh.”
Điệp Y bị Đình Nguyên nói đến sửng sốt, chưa kịp đáp trả đã bị anh cắt ngang: “Nếu yêu anh, em sẽ biết đối với anh điều gì là quan trọng nhất, và cũng chẳng gây ra những chuyện như vậy. Em đuổi theo anh chẳng qua chỉ là theo đuổi một bóng hình thời niên thiếu mà thôi. Càng không có được, lại càng khao khát. Có bao giờ em nhìn lại mình của thời gian qua không? Điên cuồng trả thù, thậm chí không tiếc làm hại những người xung quanh mình, không tiếc để bản thân mình trở thành con tốt thí trong tay người khác. Nếu công chúa Điệp Y trước đây chỉ có một chút ngang ngược, một chút tùy hứng, anh đều có thể cho qua, nhưng một người bị dục vọng của bản thân làm mờ mắt, đến mức không thể phân biệt được đâu là đúng, đâu là sai thì ngay cả anh cũng không thể chấp nhận.”
“Em nói em làm tất cả vì muốn trả thù cho anh, thật ra không phải vậy. Cái em muốn chỉ là muốn cho mọi người trên thế giới này biết công chúa Điệp Y em cũng tài giỏi chẳng kém ai. Em không muốn sống dưới cái bóng của Hân Vũ và Vân Tình, em muốn phải vượt qua hai người bọn họ, muốn mọi người thừa nhận năng lực của em. Vậy thì Điệp Y, em suýt chút nữa đã làm được rồi, em có cảm thấy thỏa mãn chút nào hay chưa?”
Điệp Y chẳng ngờ Đình Nguyên lại có thể vạch ra tất cả những tâm tư mà cô thầm che giấu. Cô gần như đứng không vững, phải khụy xuống cố níu lấy vai anh, nước mắt lưng tròng: “Không phải vậy đâu anh Nguyên, anh nghe em nói đi.”
Song Đình Nguyên chỉ bình thản xoa đầu cô, giọng điệu hiền hòa tiếp: “Điệp Y à, không ai có thể cả đời chỉ là một đứa trẻ cả. Bọn anh đã bảo bọc em quá lâu rồi, cũng đến lúc em phải chịu trách nhiệm về những gì mình làm thôi.”
Dứt lời, anh lại vỗ vai cô, chậm rãi bước ra ngoài.
Tấm rèm che trước mặt chậm rãi lay động, âm thanh bước chân nhàn tản đặt lên sàn đá, Điệp Y nhìn theo bóng lưng anh, nước mắt chẳng cách nào rơi nữa.
Đình Nguyên của cô còn sống, anh thậm chí đã trở về rồi, nhưng cũng chính lần này, cô biết rằng mình đã vĩnh viễn mất đi anh.
Thì ra, sinh tử chẳng phải là thước đo sâu nhất để chia lìa tình cảm của người với người, mà khoảng cách từ trái tim đến trái tim mới càng vô vọng hơn hết thảy.
Lúc Minh Viễn bước vào gian điện đã là khá lâu sau đó. Điệp Y nằm dài trên sàn đá, mắt nhắm nghiền như đang ngủ. Anh thẫn thờ nhìn máu ứa ra từ cổ tay cô chạy dài trên sàn trơn láng nhẵn nhụi, quả tim tưởng chừng như phải rộn rã, lúc này lại bình yên đến lạ.
Bỗng nhiên anh nghĩ, nếu cô cứ ra đi như vậy, có khi lại là một sự giải thoát.
Cuộc đời này, cô đã phạm sai lầm quá nhiều. Những người thân duy nhất của cô có lẽ cũng vĩnh viễn chẳng tha thứ cho cô, còn những người bất chấp tất cả mà bao dung cho cô, hẳn đã vùi sâu dưới mấy tất đất rồi.
Hơn ai hết, Minh Viễn hiểu rõ vết nhơ ngày hôm nay chẳng mấy chốc sẽ lan ra khắp các nước. Mọi người đều biết công chúa Điệp Y là người như thế nào, vì danh lợi cá nhân mà bán đứng người thân ra sao. Cô chẳng còn gì nữa, danh vọng, quyền lực, tình yêu, và có lẽ là chút dây mơ rễ má mang tên tình cảm thân thuộc cũng chẳng chào mà biệt. Sự ra đi lúc này lại êm ái là thế, giống như nàng công chúa ngủ một giấc thật say, che phủ chiếc chăn lên, thế là cuộc đời cô cũng vừa khép lại như cơn mộng đẹp.
Trước khi tin đồn vẫn chưa lan truyền khắp nơi, có thể cô sẽ còn vớt vát được chút thể diện. Vân Tình và có lẽ cả Kỳ Phong sẽ buông tha cho cô, nể tình máu mủ ruột rà mà giữ nguyên danh phận cho cô trước khi chết. Một cái kết như vậy, có lẽ là điều mà tất cả mọi người đều muốn.
Thế nhưng có đôi khi lý trí và trái tim chẳng cách nào đi cùng một đường. Nghĩ thì nghĩ vậy, song anh lại chẳng cách nào để cô chết trước mặt anh.
Bởi dù cô có tùy hứng, có ngang ngược, có phạm bao nhiêu lỗi lầm tày trời đi chăng nữa, anh cũng chẳng có cách nào từ bỏ cô được.
Vết thương nhìn qua có vẻ ghê rợn nhưng thật ra không quá sâu. Minh Viễn gọi người đến sơ cứu cho cô, sau đó để lương y khám lại lần nữa rồi mới an tâm để ông ta ra về.
Trong suốt thời gian đó, Điệp Y không hề bất tỉnh, cô chỉ ngẩng đầu nhìn lên trần tường nhẵn nhụi, nước mắt lặng lẽ lăn dài. Anh cũng không muốn làm phiền cô.
Tính cách Điệp Y vốn không phải là loại người có thể ôm nỗi đau vào lòng. Chẳng mấy chốc, cô đã lại ôm lấy anh òa khóc. Lần này trong giọng nói còn có phần uất ức nghẹn ngào:
“Viễn à, chúng ta trốn đi đi. Bây giờ cả mấy tên lương y trong cung cũng coi thường em. Em không muốn nhìn thấy ánh mắt trách móc của bọn họ nữa. Chúng ta rời khỏi đây, đến một nơi không ai biết nhé? Em không muốn làm công chúa gì gì nữa, chúng ta bỏ qua hết được không anh?”
Cô cứ túm lấy vạt áo anh vừa gào khóc như thế, khiến Minh Viễn thoáng chốc chẳng biết phải làm sao. Điệp Y thấy anh không phản ứng, lại càng gào khóc to hơn.
Nói cô ích kỷ cũng được, bảo cô đê hèn cũng chẳng sao. Cô thật sự đã có ý định tự sát, nhưng dao vừa cứa vào lòng bàn tay, vết thương ứa ra máu đau đến mức cô chẳng cách nào tiếp tục được nữa. Cô chẳng phủ nhận mình rất sợ chết. Có lẽ cô sợ cô độc, sợ mất đi quyền lực và địa vị, thế nhưng đứng trước ngưỡng cửa sinh tử, cô phát hiện ra chẳng có điều gì quan trọng hơn sự sống của bản thân mình.
Cô chẳng dám chết, song hiện thực lại khiến cô chẳng dám đối mặt. Cô đã mất đi Đình Nguyên rồi, cả thế giới này đều quay lưng lại với cô, thế nên cô càng chẳng muốn mất đi chiếc phao cứu mạng là Minh Viễn được. Cô luôn biết, Minh Viễn yêu cô, mà trên đời này cũng chẳng dễ gì mới tìm được một người yêu và nuông chiều mình đến thế.
Minh Viễn dỗ mãi cô cũng chẳng nín được, đành phải à ừ trấn an cô: “Được rồi, được rồi. Trước mắt anh còn một việc phải làm. Đợi anh thực hiện xong rồi, anh quay lại đón em, cùng em rời khỏi đây được không?”
Cuộc sống luôn rất huyễn hoặc, anh cũng chẳng trông mong gì cô yêu anh thật lòng, nhưng lại không cách nào kháng cự được lời đề nghị của cô gái này.
Nếu như cô không làm công chúa nữa, anh không làm tướng quân nữa cũng tốt. Bọn họ có thể cùng nhau đến một nơi thật xa, không ai quen biết, sau đó bắt đầu mọi thứ lại từ đầu. Anh tìm cái ăn, cô ở nhà dệt vải, lại sinh ra vài đứa con kháu khỉnh rồi đợi chúng lớn lên. Có lẽ cuộc sống chẳng cao quý gì, nhưng với anh, chỉ cần nơi nào có cô thì nơi đó chính là nhà.
Anh nghĩ, nếu như có thể, anh cũng muốn ở bên cạnh cô cả đời.
Thế nhưng cho đến tận phút giây ấy, anh vẫn chẳng hề biết được, thì ra cả đời của họ, lại chẳng thể sánh bước cùng nhau.
…
Sau biến cố, kinh thành lại trở nên yên ắng một cách dị thường. Mấy ngày này số người nườm nượp ra khỏi thành càng nhiều nhiều, quyền lực trong triều lại trở về vị trí cũ. Hân Vũ ngủ một mạch gần hai ngày, rốt cuộc cũng chịu lười biếng tỉnh dậy. Những ngày này thần sắc cô tuy tốt, nhưng lại thường xuyên uể oải. Pháp sư Tần ngày nào cũng đến xem tình hình cô, pháp sư Thiệu thì nán lại bên ngoài cánh cửa. Cả hai thấy cô thiu thiu ngủ, lại lặng lẽ ra ngoài.
Hải Duệ tiên nhân cũng đến mấy lần. Ông lấy tư cách là tiên nhân, lại là sư tổ của Hân Vũ muốn giải thích cho cô hiểu, song Hân Vũ rất cứng đầu, tuy vẫn lễ phép hòa nhã với Hải Duệ tiên nhân, nhưng lại đóng cửa không tiếp những người khác, cả ngày chỉ ăn rồi ngủ trong phòng. Đến ngày thứ ba thì rốt cuộc pháp sư Thiệu cũng chẳng chịu nổi nữa, quyết định phá cửa xông vào.
Trái với dự đoán của mọi người, Hân Vũ lúc này lại mặc áo choàng dài thường dùng để ra ngoài, gấu áo thêm màu vàng kim chạm đến tận gót chân. Cô vẫn đang tươm tất ngồi trên bàn hí hoáy viết gì đó. Thấy pháp sư Thiệu xông vào, cô mới nhướng mày, cuộn mẩu giấy da lại cắm vào ống đựng giấy, lạnh nhạt nói: “Pháp sư Thiệu, có chuyện gì sao?”
Pháp sư Thiệu vừa rồi vốn rất hùng hổ, đến lúc gặp con gái thì không biết phải làm thế nào, bất giác cũng sượng trân đứng ngây như phỗng. Pháp sư Tần đứng phía sau ông lại tằng hắng mấy cái, ngượng ngùng lên tiếng: “Hân Vũ…”
Giọng điệu mềm mại, lại tựa như đang nài nỉ.
Thấy dáng vẻ ấy của hai người cha, khóe môi Hân Vũ vốn chỉ hơi kéo nhẹ lúc này đã nhoẻn miệng, lộ ra lúm đồng tiền như hoa. Cô vốn chỉ định trêu chọc họ một chút, không ngờ hai vị pháp sư lỗi lạc, nổi tiếng nhất nhì trong giới pháp thuật lại có thể vì mình mà hạ mình đến mức này, cô nhìn thấy cũng không nỡ. Cởi bỏ đi lớp vỏ phòng bị, cô bước đến chỗ pháp sư Tần: “Thầy Tần.” Đoạn quay sang pháp sư Thiệu ấp úng mãi một lúc mới cất tiếng: “Cha.”
Tiếng nói vừa bật ra, cả hai ông thầy đều ngỡ ngàng.
Pháp sư Thiệu thậm chí chẳng tin vào tai mình, lắp bắp: “Con gọi ta là gì? Gọi lại một lần nữa ta xem!”
Hân Vũ chẳng hiểu sao ông lại xúc động như thế, bèn lặp lại. Chẳng ngờ vị pháp sư vẫn tỏ ra lãnh đạm ấy lúc này lại níu tay ông bạn già bên cạnh, mừng mừng tủi tủi hỏi: “Cậu nghe thấy không? Con gái ta đấy. Nó gọi ta là cha rồi.”
Pháp sư Tần lại ghen tị ra mặt: “Sao gọi ông ấy là cha mà lại gọi ta là thầy?”
Hân Vũ dở khóc dở cười.
Câu chuyện về thế hệ trước, Hải Duệ tiên nhân đã kể hết cho cô nghe. Ban đầu Hân Vũ vẫn không thể chấp nhận được sự thật này, thế nhưng Hải Duệ tiên nhân mất một buổi tối, sau cùng cũng thuyết phục được cô rằng dấu vết trên lưng cô chính là minh chứng rõ ràng nhất của dòng máu Thiên đế.
Vốn ngay từ khi bị bắt, Hân Vũ đã vận dụng các thế lực trong triều truyền tin ra ngoài, một là có thể lợi dụng sự ủng hộ của dân chúng gây ra áp lực, hai là kêu gọi cứu viện từ các lực lượng khác như các pháp sư đồng môn, Hải Kỳ và pháp sư Tần. Thế nhưng điều bất ngờ là tin tức này vậy mà có thể bay xa đến tận núi Thánh Hỏa.
Cô gặp chuyện, đương nhiên pháp sư Thiệu lại đứng ngồi không yên. Song lúc này có Hải Duệ tiên nhân ở đó, ông cũng chẳng dám làm mất mặt mình bằng cách chạy ngay tới tiếp cứu. Hải Duệ tiên nhân lại rất bình thản, nghĩ ra cách lợi dụng chuyện Huyết thệ này để kiểm chứng dòng máu của Hân Vũ.
Hân Vũ không phải là con ruột của Hoàng đế loài người đã là chuyện ai cũng biết. Thế nhưng sự thật thì cô là con gái của ai? Pháp sư Thiệu hay pháp sư Tần? Câu hỏi này hai mươi năm nay vẫn là vết gai trong lòng mọi người. Vậy nên Huyết thệ cũng là cách tốt nhất để kiểm chứng dòng máu, trong trường hợp cô không phải con của pháp sư Thiệu, ông ta cũng chẳng có gì phải lo nữa.
Thực tế trong buổi Huyết thệ, bọn họ đã đến rất sớm, nhưng Hải Duệ tiên nhân lại kiên quyết ẩn thân không ra tay, đồng thời cũng ép pháp sư Thiệu phải thực hiện theo ý mình. Dù lo lắng đến mấy, cuối cùng pháp sư Thiệu cũng không dám cãi lời thầy, đành phải đợi đến lúc mọi việc kết thúc mới có thể xuất hiện.
Về phần pháp sư Tần vốn bị giam lỏng ở núi Tiên Tri, có vẻ như ông cũng đã biết chuyện Hân Vũ bị tráo đổi từ sớm rồi, chẳng qua là không muốn nói ra mà thôi.
Ban đầu Hân Vũ không sao chấp nhận được chuyện mình bị tráo đổi. Thế nhưng bị giam giữ trong pháo đài Chết cũng từng ấy thời gian, phẫn uất gì cũng đã nguội lạnh từ lâu rồi. Thậm chí cô đã từng mất hàng đêm để suy đoán thân phận thật của mình. Việc tìm ra chân tướng, so với việc thậm chí không biết bản thân mình là ai thì vẫn dễ chấp nhận hơn.
Dĩ nhiên, nếu có thể lựa chọn, cô chẳng thà pháp sư Tần chính là cha ruột của mình chứ không phải người đàn ông trước mặt. Song hoàng đế vừa mất, cô đã mất đi một người cha rồi, lúc này có cơ hội, cô không muốn chỉ vì chút chuyện mà đánh mất cả hiện tại.
Hân Vũ kéo áo pháp sư Tần lúc này vẫn còn đang uất ức, cười lấy lòng: “Cha.”
Hàng râu mép được cạo nhẵn nhụi của pháp sư Tần bất giác cũng giật giật.
“Con vừa gọi ta là gì?”
“Cha?”. Hân Vũ ra vẻ ngạc nhiên lặp lại. “Không phải cả hai người đều là cha con sao?”
Khỏi phải nói cả hai ông pháp sư nọ đều vui đến thế nào.
Chuyện này nói đi nói lại cũng phải trách Hải Duệ tiên nhân, ông chẳng những tiết lộ hiểu lầm hai mươi năm trước, mà còn “lỡ lời” khai luôn chuyện A Kiều và tiền kiếp của Hân Vũ. Sau khi nói xong mới nhận ra mình nói quá nhiều, vội bắt Hân Vũ hứa là sẽ không tiết lộ mình ra.
Nói cho cùng thì, làm tiên nhân sống chừng ấy năm, biết vô số chuyện mà còn phải giữ bí mật thật sự là khó chịu chết đi được.
Nhưng Hân Vũ không nói với Hải Duệ tiên nhân, cho dù ông không tiết lộ, thì bí mật này cô cũng đã đoán được phần nào. Đừng nói là gương mặt và diện mạo cô giống A Kiều đến thế, chỉ riêng thái độ kỳ quặc của Hải Kỳ, pháp sư Tần lẫn Quân Tuyết lúc mới gặp mặt thì đã nhận ra ít nhiều rồi.
Hai vị pháp sư vì được Hân Vũ nhận mà cực kỳ vui mừng, cứ một mực kéo cô đi khoe với Hải Duệ tiên nhân và những người khác. Hân Vũ không từ chối được, đành phải chiều lòng hai người. Trước đây cô vốn nghĩ mình chỉ có một người cha hiền từ, gánh lấy trọng trách cũng đủ mệt nhọc rồi, lúc này lại xuất hiện hai người cha luôn thích đối chọi nhau đến thế, ngày tháng còn dài, để chiều lòng cả hai bọn họ xem ra cô cũng phải tốn không ít tâm tư.
Như tô vẽ thêm vào niềm vui ấy, chạng vạng tối Hỏa Thành lại có tin báo về. Việc công thành của Kiến Phi thành công mỹ mãn, quân hoàng gia cũng đã hoàn toàn chiếm được Hỏa Thành. Tuy vậy, bọn họ lại không tìm được Vĩnh Hi và toán quân hộ vệ của anh ta.
Lúc đón nhận thông tin này, Hân Vũ đang ngồi trên giường chịu đựng hai người cha của mình vừa thử nghiệm thuốc vừa kể lể, khóe môi cô chỉ hơi kéo lên lộ ra một nụ cười nhẹ, như thể đã đoán trước sự tình.
Ngược lại với vẻ thản nhiên ấy, phía Hạ Dương lại không được yên ắng như vậy. Vừa nhận được tin báo, Vân Tình đã chẳng màng gì đến thai nhi trong bụng mà vội vã chạy đến tra hỏi anh: “Anh nói Vĩnh Hi mất tích thật sao?”
Mấy ngày này Hạ Dương đều để Vân Tình nghỉ ngơi trong cung, cũng không thông báo tin tức gì khác cho cô vì sợ cô lo lắng sẽ ảnh hưởng đến thai nhi. Lúc này thấy Vân Tình bất an như thế, Hạ Dương cũng không khỏi ngạc nhiên.
“Dĩ nhiên là thật, Hỏa Thành chúng ta cũng đã giành được rồi, em còn hỏi vậy là sao?”
“Anh nói… Vĩnh Hi sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Đến lúc này Hạ Dương mới nhận ra người Vân Tình lo lắng là Vĩnh Hi, lại bĩu môi tức giận: “Giờ phút này em còn đi lo lắng cho thằng phản bội đó sao?”
Vân Tình biết anh nổi giận, nhưng cũng không còn cách nào khác. Lúc này lương tâm cô lại cảm thấy bất an. Cô nhìn quanh một lúc, sau đó mới bước lên len lén đóng cửa phòng lại, đoạn thở hắt ra: “Thật ra em còn một chuyện chưa nói với anh. Trước khi diễn ra Huyết thệ, em gửi thư ra Hỏa Thành cho anh, bảo anh mau chóng về tiếp cứu Hân Vũ. Thư gửi đi ba ngày mà em vẫn không nhận được tin tức gì, sau đó mới có lính giao thư đến tìm em. Anh biết lúc anh ta kéo áo chùng xuống, người sau chiếc nón trùm là ai không? Chính là Vĩnh Hi.”
Đến cả Hạ Dương cũng bất ngờ: “Làm sao có thể được?”
Vân Tình gật đầu: “Chuyện này hoàn toàn là thật. Đến lúc ấy em mới biết, thì ra tin tức lâu nay trong thành đến Hỏa thành đã bị mua chuộc rồi, em vừa gửi thư cho anh, Vĩnh Hi đã nhận được. Song anh ta không nán lại Hỏa thành chiến đấu với Kiến Phi, nửa đêm nửa hôm lại xuất hiện ở kinh thành, anh nói xem là vì lý do gì?”
Hạ Dương cắn môi, không đáp lời.
“Vĩnh Hi không có yêu cầu gì ở em cả. Anh ta chỉ hỏi thông tin chuyện của Hân Vũ, sau đó lại đi ngay. Nhưng mọi chuyện không chỉ vậy. Thật ra sáng hôm Hân Vũ bị lôi ra quảng trường, em cũng có mặt ở đó. Anh đừng vội trách em. Hân Vũ dù sao cũng là chị gái em. Cho dù em có thai đi chăng nữa, chị ấy lại đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, em làm sao có thể chỉ lo cho bản thân mình mà không quan tâm đến chị ấy được? Nhưng sự việc khi đó rất loạn, các bên đấu pháp thuật với nhau, người người chen lấn. Có một lúc em suýt nữa đã bị bùa phép đánh trúng. May mà Vĩnh Hi xuất hiện.”
“Em biết, anh ghét Vĩnh Hi vì anh ấy phản bội chúng ta, nhưng anh ấy cứu em cũng là sự thật. Lúc đó rõ ràng anh ấy vẫn còn ở trong thành, nếu anh ấy muốn hại em hay Hân Vũ, cũng đâu cần phải chờ đến lúc này?”
Hạ Dương rảo bước vòng quanh gian phòng, sau cùng không nhịn được thở ra. Anh nhìn ánh mắt khó hiểu của Vân Tình, thử suy đoán: “Hân Vũ nói đêm trước Huyết thệ, em ấy bị Điệp Y gọi đến, sau đó bị một người có giọng nói quen thuộc bắt, dùng mọi thủ đoạn ép em ấy biến thể. Em nói xem đó là ai?”
Vân Tình lắc đầu: “Em biết bọn anh nghi ngờ điều gì, nhưng em có thể chắc chắn một điều, cho dù Vĩnh Hi có trở nên thế nào, anh ấy cũng sẽ không làm hại Hân Vũ.”
“Sao em lại có thể đoan chắc như vậy?”
“Người khác không biết Vĩnh Hi, chẳng lẽ anh cũng không biết? Từ nhỏ đến lớn, người Vĩnh Hi thương nhất, để tâm nhất là ai? Em chẳng thà tin rằng có một ngày Kỳ Phong giết chết Hân Vũ, cũng không tin rằng Vĩnh Hi sẽ làm ra chuyện ấy. Vì sao Vĩnh Hi phản bội? Nói giảm nói tránh là vì không cam lòng, thực tế một chút, chẳng phải chỉ vì muốn giành lại Hân Vũ thôi sao?”.
Vân Tình nói, đoạn cầm lấy tay Hạ Dương xoa lên bụng mình: “Dương à, thời gian qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh cũng sắp trở thành cha rồi. Từ khi có con, em càng hiểu rõ được khoan dung và tha thứ có giá trị như thế nào. Có những chuyện không thể cứ chấp nhất mãi được, tình cảm mấy mươi năm làm sao chỉ có thể vì một tiếng từ bỏ là từ bỏ? Em biết so với em, tình cảm của anh với Vĩnh Hi càng sâu đậm hơn. Điệp Y phạm lỗi lớn tày trời như thế chúng ta còn có thể bỏ qua cho nó, nói chi là Vĩnh Hi? Con người ai mà chẳng có sai lầm, huống chi em biết thực ra Vĩnh Hi vẫn còn có lương tâm. Nể tình mấy mươi năm lớn lên cùng nhau, anh đi tìm anh ấy, thử một lần giúp anh ấy thoát khỏi kết cuộc này được không?”
Mỗi lời Vân Tình nói đều rất nhỏ nhẹ, nhưng chẳng sao Hạ Dương nghe lại cảm thấy sóng mũi cay cay. Anh hít một hơi thật sâu, dùng tay xoa mũi cô: “Cô bé của anh, em trưởng thành thật rồi.”
Vân Tình mỉm cười: “Không trưởng thành thì thế nào? Anh cũng không muốn em cứ u u mê mê mà sống mãi có đúng không. Quá ngây thơ, cuối cùng sẽ trở nên ngu ngốc.”
Hạ Dương không đáp lời, chỉ dịu dàng ôm lấy cô, tay lại đặt lên bụng cô, cảm nhận hơi ấm của sinh linh sắp chào đời.
Trên đời này, luôn có những thứ lực bất tòng tâm. Anh cũng muốn giúp Vĩnh Hi, tuy nhiên người có lòng, không hẳn là cũng có sức. Vận mệnh của Vĩnh Hi, cuối cùng cũng chẳng đến phiên anh phán quyết.
Dĩ nhiên, những việc này anh mãi mãi cũng sẽ không nói cho Vân Tình biết. Cho dù chấp nhận để cô trở nên ngu ngốc đi chăng nữa, anh vẫn không muốn cô trở thành một Hân Vũ thứ hai.
Tàn nhẫn, trong số chị em bọn họ chỉ cần một người là đủ rồi.