Đồng Tuyết Lục bị tiếng ve râm ran ngoài cửa sổ đánh thức.
Từ từ, cô nhớ rõ trước khi hôn mê, cô đang ở sân trượt tuyết.
Sân! Trượt! Tuyết!
Lấy đâu ra tiếng ve sầu giữa mùa đông???
Cô khó hiểu mở mắt, lọt vào tầm mắt là tấm màn với chất liệu thô ráp, bên cạnh chiếc bàn gỗ là chiếc phích nước kiểu cũ, cùng với một chiếc cốc tráng men in chữ "Phụ nữ nắm giữ một nửa bầu trời".
Đồng Tuyết Lục còn đang mê mang, cửa phòng đã bị mở ra một cách đầy bạo lực.
Thái Xuân Lan đi vào nhìn người trên giường đang nhắm mắt, trề môi âm dương quái khí, oán giận nói:
"Cô nói xem, em gái lớn như vậy rồi, còn nháo không ra thể thống như vậy? Cư nhiên ở nhà thắt cổ? Nếu không phải tôi tiến vào xem một chút, hiện tại trong nhà liền có cái xác chết!"
"Được rồi, cô bớt tranh cãi đi..."
"Tôi vì cái gì phải bớt tranh cãi?! Lúc trước cho rằng, nó là em ruột chồng tôi, tôi mới nhường nhịn nó. Hiện tại xác nhận không phải con gái Đồng gia, tôi dựa vào cái gì còn phải cung phụng nó như tổ tông? Như tôi nói, đám người vừa mới tỉnh, liền lập tức cút ra ngoài!"
Thái Xuân Lan vui sướng khi nhìn người trên giường ăn khổ.
Toàn bộ Tổng hậu đại viện ai mà không biết hai lão lớn Đồng gia sủng ái nhất cô con gái nhỏ, nâng trên tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, ngay cả hai người con trai đều phải xếp phía sau. Đồng Tuyết Lục từ nhỏ ăn uống đầy đủ, dưỡng đến làn da trắng nõn, non mềm hơn trứng gà bóc.
Chỉ là tính cách Đồng Tuyết Lục xảo quyệt lại tùy hứng, khiến các chị dâu đều nơi nơi chốn chốn nhường nhịn cô. Còn tưởng rằng chuyện nghẹn khuất này phải chịu đến hết đời, thì ngay tại hai tháng trước, có cô gái đột nhiên chạy đến Đồng gia, nói rằng cô mới là đứa nhỏ Đồng gia bị mẹ mìn ôm đi vào mười lăm năm trước.
Tin tức này như một đạo sét đánh, đem toàn bộ người Đồng gia đều phát ngốc.
Mười lăm năm trước, Đồng Tuyết Lục mới ba tuổi bị mẹ mìn ôm đi, thẳng đến hai năm sau mới được tìm về, bởi vì sau lưng cô có nốt chí (nốt ruồi), tin tức được coi là bí mật nội bộ, nên Đồng gia mới không có hoài nghi.
Ai biết kết quả lại thành nuôi tu hú chiếm tổ!
Giọng người phụ nữ ồn ào lại trung khí mười phần, Đồng Tuyết Lục bị ồn đến mức đầu muốn nứt ra, hận không thể cho bà ta một đấm chết luôn.
Lúc này, trong đầu vừa mới tiêu hóa xong đống ký ức không thuộc về chính mình, cô xúc động đến mức muốn quỳ lạy đại thần xuyên không.
Cô! Xuyên! Rồi!
Mới một giây trước, cô đang cùng tiểu thịt tươi ở trên sân trượt tuyết, tiểu thịt tươi bên ngoài anh tuấn, bên trong mọng nước, vai rộng eo thon, chân dài đến nách, hơn nữa gia thế trác tuyệt. Quả thực là đối tượng theo đuổi đạt chuẩn 5 sao.
Mấy năm gần đây, số nam nhân quỳ gối dưới váy cô nhiều đếm không xuể, cô thực hưởng thụ cảm giác đưuọc vạn người truy phủng, chỉ là không dễ dàng động tâm với ai.
Rất nhiều người vì thế mà mắng cô là trà xanh cấp VIP, con bitch tâm cơ, cô đều cười giả lả cho qua.
Thế gian này luôn hà khắc với phụ nữ hơn đàn ông như thế.
Tiểu thịt tươi theo đuổi cô ba năm, lại ngoan ngoãn nghe lời, tự thân cũng có bản lĩnh. Cô nghĩ nếu chọn hắn cũng được, cô sẵn sàng rửa tay gác kiếm, trở thành hiền thê lương mẫu.
Lại không nghĩ tới, chưa kịp quay đầu là bờ, hồi tâm chuyển ý, cô liền đập đầu vào cành cây bên đường trượt.
Tỉnh lại đã xuất hiện tại thập niên 70 rồi.
Trước khi xuyên, cô từng cùng người chị em plastic thảo luận qua, nếu một ngày nào đó được đại thần xuyên không chọn trúng, cô muốn đi đến niên đại nào? Cô lúc ấy nói sao nhỉ?
Chỉ cần không thiếu ăn thiếu mặc, ốm đau thiếu thuốc như thập niên 60-70, còn lại đều có thể.
Cố tình trời cao trêu người, cô xuyên đến thập niên 70 rồi. QAQ
Thật là món quà trời cho!
Mấu chốt là quyển sách này có tam quan bất chính, sảng văn vả mặt thật con – mẹ - nó thái quá.
Trong sách, nữ chính lợi dụng bàn tay vàng trọng sinh đoạt lại thân phận của mình, lại cướp đi công việc cùng vị hôn phu của thiên kim giả, sau đó đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Đồng Tuyết Lục xuyên vào thân thể này là vị thiên kim giả mạo, là nữ phụ pháo hôi, đầu tiên bị nữ chính điên cuồng vả mặt, sau lại bị hãm hại gả cho lão già kết hôn lần hai, cuối cùng bị gia bạo mà lãnh cơm hộp sớm.
Nói cách khác, cô chính là công cụ để làm hàng cho cái mác sảng văn của nữ chính!!!
Mẹ nó chứ!!! Đây gọi là báo ứng trong truyền thuyết?
Nhưng cô chưa từng làm tiểu tam, tiểu nhị, cũng chưa bao giờ khó xử nữ đồng bào nào cả, thế nhưng ai hạ độc thủ nặng tay đối với cô như vậy?
Haiz, xuyên cũng xuyên rồi, đành chấp nhận thôi chứ biết sao giờ.
Nhìn thân thể này mới 18 tuổi, so với cô lúc trước khi xuyên qua còn trẻ hơn hẳn 7 tuổi, coi như cô kiếm lời.
Còn cái gọi là bàn tay vàng ấy hả, bà đây cóc sợ.
Coi như đổi bản đồ mới, tiếp tục công lược NPC.
(*) NPC (Non-player character): là một nhân vật phụ trong các game sẽ do máy tính điều khiển, người chơi sẽ không thể nào điều khiển được các NPC này.
Trước mắt, cha mẹ ruột của nguyên chủ trong khoảng thời gian trước song song qua đời do tai nạn xe cộ, từ bỏ nguyên chủ, còn lưu lại ba đứa nhỏ.
Ba đứa nhỏ kia, hiện tại tuy rằng thực khốn cùng, thất vọng, nhưng trong tương lai, bọn họ trở thành đám lão đại thương nghiệp có số má.
Trước mắt, cô có hai con đường để lựa chọn:
1. Ở lại Đồng gia, cùng nguyên nữ chính đối đầu như gà chọi.
2. Rời khỏi Đồng gia, trở về nuôi dưỡng ba nhóc lão đại tương lai.
Tự nhiên xuyên không làm chi, lại rơi vào thể loại nữ chính + sảng văn, người không làm, đi làm gà chọi.
- -- Cô muốn đổi sang thể loại dưỡng thành.
Nghĩ đến đây, cô chớp động lông mi, phát ra thanh âm hàm hồ.
Nhận thấy có động tĩnh, Thái Xuân Lan thò lại gần, thô lỗ đẩy cô một nhát:
"Tỉnh rồi thì mau đứng lên!"
Đồng Tuyết Lục giật giật cánh môi, lầm bầm một tiếng.
Thái Xuân Lan nghe không rõ cô đang nói gì, đưa tai đến gần miệng cô hỏi: "Cô muốn nói gì? Lớn tiếng lên!"
Đồng Tuyết Lục hơi nhấp nhấp khóe miệng, duỗi tay bắt lấy bả vai Thái Xuân Lan, há to hét lên tiếng chói tai: "A A A ___"
Đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Lỗ tai chấn động.
Màng nhĩ muốn vỡ nát.
Thái Xuân Lan chỉ thấy lỗ tai điếc đến nơi rồi, giơ tay "Bang" một tiếng vào cánh tay cô: "Cô có bệnh à, kêu cái quái gì, ui da lỗ tai tôi..."
Đồng Tuyết Lục ngồi dậy, ôm ngực, lộ ra thần sắc sợ hãi: "Em vừa rồi... Mơ thấy nhị tẩu biến thành con cọp cái muốn đuổi em ra khỏi Đồng gia... thật là, thật là đáng sợ mà."
(*) Tẩu: chị dâu, vợ anh trai
Anh hai Đồng:...
Thái Xuân Lan:...
Lỗ tai Thái Xuân Lan ong ong rung động, lúc này lại nghe cô mắng mình là cọp cái, tức giận đến gương mặt vặn vẹo.
Đang muốn chửi ầm lên, trước cửa liền truyền đến tiếng bước chân.
"Đã xảy ra chuyện gì? Ai kêu lớn tiếng như vậy?"
Hai vợ chồng anh cả Đồng và Trần Nguyệt Linh vội vàng chạy vào.
Anh hai Đồng nhanh miệng nói: "Không có gì, chỉ là em út gặp ác mộng dọa tỉnh."
Vừa dứt lời liền thấy Đồng Tuyết Lục lệ rơi đầy mặt.
Bốn người trong phòng bị dọa chết rồi.
Trong đó, Thái Xuân Lan chột dạ nhất, cổ họng ngạnh lại, đôi mắt trợn treo lên: "Chính nó tự nằm mơ, tự dọa chính mình, tôi khi nào muốn đuổi nó đi? Cô đừng có ăn vạ lên đầu tôi!"
Tuy đã xác định Đồng Tuyết Lục không phải con gái Đồng gia, nhưng được nuôi dưỡng mười mấy năm, nói không có cảm tình thì không phải.
Cha mẹ chồng của cô ta thực luyến tiếc, bởi vậy trước khi có quyết định cuối cùng, cô ta không dám liều chết mà đắc tội Đồng Tuyết Lục, chỉ sợ về sau bị tính sổ.
Đồng Tuyết Lục bước xuống giường, giả bộ lơ đãng đưa mu bàn tay vừa bị đánh đỏ lên: "Nhị tẩu yên tâm, em không trách chị đâu."
Hai anh em Đồng gia thấy thế, đều quay đầu trừng mắt Thái Xuân Lan một cái.
Thái Xuân Lan:...
Đồng Tuyết Lục dùng tay xoa xoa nước nước mắt, đem đôi mắt xát đến đỏ bừng: "Anh cả, anh hai, có lẽ đây là lần cuối cùng em gọi hai anh như vậy. Em biết, em ở nhà này không được hoan nghênh. Bây giờ em sẽ đi."
Anh cả Đồng: "Em đừng suy nghĩ linh tinh, có anh cả ở đây, nhà này không ai có thể đuổi em đi."
Anh hai Đồng lần nữa trừng mắt nhìn vợ mình một cái: "Đúng vậy em gái, em cứ ngốc ở nhà thôi, Đồng gia nhiều người như vậy, chẳng lẽ không nuôi nổi em sao?"
Thái Xuân Lan:... Tức vãi.
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Tuy rằng em luyến tiếc ba mẹ cùng các anh và chị dâu, nhưng em lưu lại khiến mọi người khó xử, cho nên em vẫn là đi thôi. Những năm qua, cảm ơn anh và chị dâu luôn bao dung em, em biết em đã quá tùy hứng, lúc nào cũng làm mọi người thất vọng, về sau sẽ không... Đầu gối của mẹ không tốt, mỗi lần trở trời mưa gió đều sẽ đau nhức, sau này phiền toái anh chị chiếu cố... Cha có bệnh đau nửa đầu, mọi người nhớ canh đừng cho ông uống rượu..."
Nói xong lời cuối, thanh âm cô lại lần nữa nghẹn ngào, hốc mắt ngập đầy nước, nhưng đến cùng vẫn không chảy xuống.
Con người đôi khi kỳ quái như vậy.
Nếu một người luôn luôn hiểu chuyện, khi nói ra những lời này, người khác chỉ nghĩ tập mãi cũng thành thói quen. Nhưng đổi thành một người chuyên điêu ngoa tùy hứng, người khác liền cảm thấy đối phương trưởng thành hiểu chuyện.
Hai vợ chồng anh cả cùng anh hai Đồng, ba người lúc này chính là cảm nhận như vậy.
Đặc biệt khi nhìn đến Đồng Tuyết Lục từ trước tới nay đều điêu ngoa thùy hứng, mà giờ bộ dáng yếu đuối, khóc cũng không dám, đôi mắt đỏ bừng, bọn họ tâm liền mềm rồi.
Trần Nguyệt Linh đi lên kéo tay cô: "Em gái, em vẫn cứ ở lại đi, em như vậy đi rồi, chờ ba mẹ từ bệnh viện trở về, chúng ta biết làm thế nào nói với họ?"
Cô em chồng mới trở về, Đồng Chân Chân, vì dinh dưỡng không đủ, hơn nữa còn bị Đồng Tuyết Lục mắng hai câu, khí huyết công tâm mà hôn mê, được đưa vào bệnh viện. Đồng Tuyết Lục thấy cha mẹ không để ý đến mình, liền một khóc hai nháo, sau đó thắt cổ tự sát, làm rộn đến gà chó không yên.
Cô nguyên bản đối cô em chồng Đồng Tuyết Lục này cực kỳ bất mãn, nhưng lúc này lại thấy em ấy cũng không dễ dàng. Ở chung mười mấy năm, người thân đột nhiên hóa thành không có quan hệ huyết thống, ba mẹ ruột lại mất hết.
Cô nuôi dưỡng bằng yêu thương, gặp phải loại tình huống này, kích động cũng dễ lý giải, nếu đổi lại là mình, khẳng định cũng chịu không được.
Đồng Tuyết Lục vẫn lắc đầu: "Cảm ơn đại tẩu, nhưng em quyết định rồi, cha mẹ sau này làm phiền anh chị!"
Dứt lời, cô rút cánh tay mình lại, quay đầu bước đi.
Mọi người thấy cô muốn đi, tâm tình càng phức tạp.
Anh cả Đồng vội vàng đem hết tiền trên người đều mọc ra tới, còn phân phó vợ mình: "Vẫn không thể để em gái đi tay không như vậy, Nguyệt Linh, em nhanh thu xếp quần áo để em ấy mang đi."
Anh hai Đồng thấy thế cũng lấy tiền ra, nhưng trên người hắn không mang tiền, liền quang sang bào Thái Xuân Lan trở về phòng lấy.
Thái Xuân Lan trong lòng không mấy vui vẻ.
Nhưng trước mặt mọi người, cô ta không dám cự tuyệt, vì thế đen mặt uốn éo mông trở về phòng lấy tiền.
Đồng Tuyết Lục nghe được anh cả Đồng nói, khóe miệng giương lên, dưới chân bước chậm lại như rùa bò.
Chờ đến lúc ra đến cửa tiểu viện, trong lòng cô bắt đầu đếm ngược:
- -- Ba. Hai. Một.
Ngay sau đó, liền nghe được thanh âm Trần Nguyệt Linh đuổi theo sau: "Em gái, đợi chút."
Đồng Tuyết Lục xoay người, lộ ra thần sắc mê man: "Đại tẩu, còn có chuyện gì sao?"
Trần Nguyệt Linh đem túi xách du lịch được nhét đầy đồ đưa qua, thở dốc nói: "Đây toàn là quần áo của em, bên trong còn có một ít tiền cùng phiếu, về sau nếu không đủ..."
"Không cần! Không Cần!" Đồng tuyết Lục đánh gãy lời cô ấy, đem túi trả lại, "Em bây giờ không còn là con gái Đồng gia, em không thể lấy đồ của Đồng gia được."
Trần Nguyệt Linh thấy cô như vậy, càng cảm thấy cô cùng trước kia không giống nhau: "Em gái, em cứ nhận lấy đi! Chị hỏi thăm qua, Đồng gia kia, cũng chính là ba mẹ ruột em, tình huống gia đình cũng không được tốt lắm, em trở về cũng cần ăn uống. Nếu thật sự để em tay không trở về, lúc đó cha mẹ về chẳng phải mắng chết chúng ta?"
Đồng Tuyết Lục bày ra thần sắc khó xử, cắn môi dưới: "... Vậy em tạm thời nhận lấy, chờ sau này em kiếm được tiền sẽ trả lại cho anh chị."
Cô không phải muốn chiếm tiện nghi, chỉ là Đồng gia kia rất nghèo, cô cần bút tiền này trước làm tiền vốn.
Chờ về sau kiếm được tiền, cô sẽ trả về gấp bội.
Trần Nguyệt Linh giơ tay xoa xoa đầu cô, giọng hơi nghẹn ngào: "Em đứa nhỏ này, đột nhiên lại hiểu chuyện như vậy, thật khiến người khác đau lòng mà."
Đồng Tuyết Lục mắt lệ quanh tròng: "Chết qua một lần, liền hiểu thêm nhiều điều, chị dâu, thực ra em..."
"Thực ra gì?" Trần Nguyệt Kinh thấy cô muốn nói lại thôi, cho rằng cô có chuyện khó nói, "Em có chuyện gì cứ việc cùng đại tầu nói."
Đồng Tuyết Lục dùng ánh mắt trìu mến nhìn cô: "Đại tẩu, em sợ sau khi em đi rồi, chị ở Đồng gia sẽ bị người khác khi dễ."
"..."
Tiểu bá vương Đồng gia chính là cô, cô đi rồi còn ai đi khi dễ người khác.
Đồng Tuyết Lục: "Đại tảu hẳn đã nhận ra, Đồng Chân Chân mới về hai ngày đã kết liên minh cùng nhị tẩu, đại tẩu là người thiện luong, cũng sẽ không cùng người khác đánh nhau, em sợ chị về sau sẽ chịu ủy khuất."
"..."
Trần Nguyệt Lan vốn không nghĩ tới việc này, lúc này nghe cô nhắc nhở, trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng.
Cô cùng Thái Xuân Lan từ trước đến nay không đối đầu, Đồng Tuyết Lục tuy rằng tính cách tùy hứng, nhưng ít nhiều cho người đại tẩu là cô mặt mũi. Hơn nữa cô cũng chán ghét Thái Xuân Lan, cho nên dĩ vãng là hai người bọn cô đối phó với Thái Xuân Lan, hai đánh một không chột cũng què.
Hiện tại đổi sang cô em chồng mới, đối phương còn cùng chiến tuyến với Thái Xuân Lan, về sau cô một người đấu làm sao với hai người kia?
Đồng Tuyết Lục nhìn Trần Nguyệt Linh mày nhíu lại, vỗ vỗ bả vai cô ấy, xoay người rời đi.
Vừa quay lưng lại, khóe miệng cô nhếch lên một chút.
Sau đó, thay lại một gương mặt cười thật rạng rỡ.
Đồng Chân Chân trọng sinh trở về để báo thù, cô cũng phải tạo lên chút bọt nước chứ nhỉ.
Như vậy cô ta mới không rảnh tìm mình gây chuyện.
[HẾT CHƯƠNG 1]