Mục lục
Siêu Cấp Trà Xanh Ở Niên Đại Văn Nằm Thắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lục Trà Cuồng Ma.

===

Ngày nghỉ tân hôn, Đồng Tuyết Lục không có đến cửa hàng để làm việc, 2 hôm nay cô và Ôn Như Quy đi khắp nơi.

Hôm trước cùng đến Vạn Lý Trường Thành, hôm qua thì đi dạo Cố Cung và viện bảo tàng, chủ yếu là đều di chuyển ở trong thành phố.

Đồng Tuyết Lục cũng đã nghĩ đến việc có nên tham gia một chuyến du lịch ngắn ngày trong nước hay không, nhưng mà thời gian quá ngắn, không thể chơi cho đã thì chi bằng không đi.

Chỉ cần 2 người ở cùng nhau thì đi đâu cũng không thành vấn đề.

Hôm nay, bọn họ không ra ngoài mà ở nhà chăm sóc hoa cỏ, sau đó cùng xuống bếp làm cả bàn thức ăn ngon.

Lòng heo dùng muối hột và tinh bột để chà sạch, rửa cho đến khi không còn mùi, lại bỏ ớt đỏ, gừng, tỏi, hành vào cùng xào.

Lòng heo được chế biến cay cay tê tê ngon miệng, giòn giòn, càng n2 càng thấy hương vị đậm đà.

Tư lệnh Tiêu vô cùng ưa thích món ăn này, ông ấy ăn một ít lòng heo rồi nhấp một ít rượu, vô cùng sảng khoái.

Ngoại trừ lòng heo, Đồng Tuyết Lục còn làm thêm thịt heo hấp bột gạo.

Cắt thịt heo thành sợi dài, dùng nước tương ướp, sau đó lại rang gạo trên lửa nhỏ cho gạo chuyển sang màu vàng, bỏ thêm đinh hương, cây đại hội và vỏ quế vào tiếp tục rang, sau khi rang xong thì xây gạo thành bột để thành bột gạo ngũ vị.

Tiếp theo là đem một gạo ngũ vị phủ lên thịt heo đã được ướp gia vị, bỏ bí đỏ vào lót trong đĩa rồi bỏ thịt heo lên trên, bỏ vào lồng hấp để chưng.

Nước sôi chưa đầy mấy phút thì mùi thơm từ lồng hấp đã tỏa ra, rồi lan tỏa khắp phòng bếp.

Hương vị của thịt heo hấp bột gạo ngon mềm, mùi thơm ngát, béo mà không ngán, bên ngoài còn có một lớp bột gạo khiến món ăn được phân thành từng lớp, hương vị thơm ngon tan trong miệng, khiến người ta muốn ăn mãi.

Ông cụ Ôn và chú Tông vô cùng thích thịt hấp bột gạo, bị Tư lệnh Tiêu cười rằng do răng lợi không khỏe.

Sao mà ông cụ Ôn có thể để cho ông ấy nói xấu mình như vậy được, thế là ông cụ vừa ăn đồ ăn ngon vừa cãi, vô cùng náo nhiệt.

Ôn Như Quy thích ăn cá, cho nên trên bàn ăn chắc chắn không thể thiếu món này.

Đồng Tuyết Lục rán cá cho đến khi 2 mặt đều chuyển sang màu vàng, rồi đổ một ly rượu nhỏ vào cho dậy mùi, rượu thấm vào trong thịt cá, mùi thơm hòa vào khói bốc lên nghi ngút.

Nhanh chóng đổ nước suối lấy từ trên núi về, đợi nước sôi thì một nồi canh cá đã được hoàn thành, hương thơm bốc lên từ nước canh cá màu trắng sữa, lại rải thêm hành đã cắt, hương vị và sắc màu đều đạt hoàn mỹ.

Ngày nghỉ trôi qua quá nhanh, vừa nghĩ đến việc phải xa cách với Đồng Tuyết Lục thì Ôn Như Quy không thể hào hứng nổi.

Chỉ có điều, bây giờ nghe được mùi thơm thì cảm giác thèm ăn của anh lại trỗi dậy, múc một chén cho cô rồi cũng múc một chén cho mình.

Nước suối ngọt, dùng nước này chế biến canh cá còn ngon hơn so với dùng nước máy để chế biến, khiến người ta không thể ngừng ăn.

Ông cụ Ôn thấy Tư lệnh Tiêu uống một ngụm rượu rồi lại ăn một ít lòng heo, trông ngon vô cùng khiến ông cụ đột nhiên cũng lên cơn nghiện rượu.

"Tiểu Tông, rót cho tôi một chén rượu, hôm nay tâm trạng của tôi tốt, chúng ta cùng nhau uống một chén đi."

Nhưng chú Tông còn chưa kịp trả lời thì Ôn Như Quy đã lên tiếng: "Chú Tông, đừng nghe lời của ông nội, bác sĩ nói ông nội không thể uống rượu."

Ông cụ Ôn lập tức nổi giận đến mức râu cũng run lên, biện bạch lý do: "... Không được 1 chén thì nửa chén cũng được."

Ôn Như Quy: "Ông nội, bác sĩ nói ông một ngụm cũng không được uống."

Sắc mặt của ông cụ Ôn càng khó coi hơn, nhăn nhúm như quả dưa leo già: "Cháu đúng là đứa cháu bất hiếu!"

Đồng Tuyết Lục gắp cho ông cụ một đũa rau xanh rồi nói: "Ông nội, Như Quy không cho ông uống cũng vì muốn tốt cho ông, ông ăn rau xanh nhiều vào."

Ông cụ Ôn trở mặt trong một giây, ông cụ gắp rau xanh lên, nói: "Vẫn là cháu dâu tốt với ông."

Ôn Như Quy: "..."

Chú Tông: "..."

Tư lệnh Tiêu nhìn thấy Đồng Tuyết Lục gắp thức ăn cho ông cụ Ôn, thế là ông ấy cũng dùng ánh mắt chờ đợi mà nhìn cô.

Đồng Tuyết Lục đành phải nhanh chóng gắp đồ ăn cho ông ấy.

Ngụy Châu Châu không hề để ý đến "sóng gió" trên bàn ăn, cô bé ăn nhanh như gió, thiếu điều muốn nuốt luôn đầu lưỡi.

Đồng Gia Tín nhìn cô bé ăn một mạch hết 2 chén, trong lòng cậu ta vô cùng đau đớn.

Trong lòng cậu ta suy nghĩ, quả nhiên độc thân là một chuyện đúng đắn, nếu cưới phải một nàng dâu như Ngụy Châu Châu thì nhất định sẽ nghèo rớt mồng tơi rồi.

Sau khi ăn cơm xong, Tiêu Miên Miên kéo tay chị mình rồi hỏi: "Chị, nếu như không diệt con chấy sớm thì nó có làm chết người hay không?"

Đồng Tuyết Lục giật nảy mình, nhìn lên mái tóc của cô bé: "Sao vậy? Trên đầu của em có chấy sao?"

Nhớ lại dáng vẻ đầu có rận của mình hơn 20 năm trước, cô không kìm lòng được mà nổi da gà từng cục.

Tiêu Miên Miên lắc đầu: "Không phải, em chỉ hỏi thử thôi, đầu của bạn cùng lớp với chị Châu Châu có chấy."

Đồng Tuyết Lục nghe thấy vậy thì vô cùng không yên lòng, kéo cô bé đến chỗ sáng rồi vạch mái tóc của cô bé, cẩn thận kiểm tra một lượt, xác định không có rận thì mới yên tâm.

"Con chấy sẽ không làm chết người nhưng sẽ làm ngứa da đầu, nó sẽ hút máu trên da đầu, cho nên phải nhanh chóng diệt được nó trước khi nó lớn lên."

Tiêu Miên Miên nghe thấy sẽ không chết người, đôi môi của cô bé mấp máy: "Em hiếu rồi, sau này em sẽ nói lại với chị Châu Châu."

Đồng Tuyết Lục không chú ý đến biểu cảm của cô bé: "Sau này nói với Châu Châu đừng đứng gần người bạn đó quá, không thôi sẽ bị lây."

"Em hiểu rồi chị."

===

2 Ôn gia và Tiêu gia thì hòa thuận vui vẻ, còn Sử Tinh Nhụy thì vừa khóc vừa đi một mình về nhà.

Thím Lâm - bà con xa ở sát nhà giúp đỡ chăm sóc Sử Tinh Nhụy thấy con bé vừa khóc vừa về thì vội vàng hỏi: "Tiểu Nhụy, con bị làm sao vậy? Ngã ở chỗ nào sao?"

Sử Tinh Nhụy không kiên nhẫn mà liếc nhìn bà ta: "Không phải!"

Thím Lâm lại hỏi: "Không phải thì làm sao hả? Không phải là cháu đánh nhau với bạn bè đấy chứ?"

Sử Tinh Nhụy bị hỏi đến phát phiền: "Tại sao bà lại nhiều chuyện đến như vậy? Cháu rất đói bụng, cháu muốn ăn cơm."

Thím Lâm cũng tức giận nhưng không bộc phát: "Cha mẹ của cháu gửi cháu cho bà chăm sóc thì đương nhiên là bà phải hỏi thăm cháu, nếu không thì lúc cha mẹ cháu trở về, bà phải bàn giao với 2 người đó như thế nào chứ?"

Sử Tinh Nhụy chống nạnh, trừng lớn mắt: "Ai bảo bà chăm cháu? Cùng lắm thì bà chỉ cầm tiền của cha mẹ cháu rồi chăm sóc cháu, tốt nhất là bà nên bớt quan tâm chuyện người khác lại!"

- -- Thím Lâm bị chọc tức muốn nổ phổi.

Bà ta và người mẹ Trình Tú Vân của con bé có mối quan hệ họ hàng ném đá bảy ngày chưa tới, bình thường Trình Tú Vân nói chuyện cũng dịu dàng khách sáo, lại biết điều, cho nên khi Trình Tú Văn nói rằng muốn cùng Sử Tu Năng đi đến Thâm Quyến để lấy hàng, nhờ bà ta chăm sóc Sử Tinh Nhụy mấy ngày thì bà ta đã không do dự mà đồng ý.

Ai ngờ rằng Trình Tú Văn biết điều, nhưng tính cách của cô con gái Sử Tinh Nhụy này lại hoàn toàn không giống với bà ta, vừa ngang ngược vừa không lễ phép, thật là xem mình thành ông trời con rồi!

Thím Lâm hạ quyết tâm, sau này bà ta sẽ không quan tâm đến chuyện của Sử gia nữa.

Thím Lâm vô cùng tức giận, cho nên việc chăm sóc Sử Tinh Nhụy cũng không còn tận tâm như trước đó nữa, dẫn đến việc trên đầu của Sở Tinh Nhụy có mấy con chấy lớn cũng không phát hiện ra.

===

Ngày hôm sau, Ôn Như Quy phải nhanh chóng trở lại căn cứ, Đồng Tuyết Lục thì bắt đầu dốc sức tập trung tinh thần vào cửa hàng.

Phía sau trường học đã được tu sửa xong, Đồng Tuyết Lục bắt đầu tìm kiếm người có thể giúp cô một tay, cô đã nghĩ đến đám người trong tiệm cơm Đông Phong đầu tiên.

Thế là, sau khi đưa Ôn Như Quy lên xe, cô đã đến thẳng tiệm cơm Đông Phong.

Bởi vì vẫn còn là buổi sáng sớm cho nên tiệm cơm Đông Phong cũng không có khách.

Quản lý của tiệm cơm dẫn theo nhân viên phục vụ mới Ngô Lệ Châu đi mua nguyên liệu nấu ăn, bây giờ trong tiệm cơm cũng chỉ có 3 người là đầu bếp Mạnh, Quách Vệ Bình và Quách Xuân Ngọc.

Thấy Đồng Tuyết Lục đến, bọn người Quách Xuân Ngọc có hơi ngơ ngác.

"Quản lý Đồng, sao cô lại đến đây?"

Đồng Tuyết Lục cười đáp: "Chị Xuân Ngọc cứ gọi thẳng tên của tôi đi, tôi đã không còn là quản lý nữa rồi."

Lúc nói câu này, cô cũng đưa mắt đánh giá tiệm cơm, chất lượng vệ sinh của tiệm cơm kém rất xa khi cô còn làm quản lý, trong góc và trên cửa sổ cũng phủ một lớp bụi vô cùng dày.

Nhận ra được ánh mắt của Đồng Tuyết Lục, Quách Xuân Ngọc nhỏ giọng nói: "Không phải là chúng không không quét dọn vệ sinh, mà quản lý hiện tại nói nửa năm quét một lần là được rồi."

Đồng Tuyết Lục từ chối cho ý kiến: "Đầu bếp Mạnh đang ở bên trong sao?"

Cô vừa dứt lời thì đầu bếp Mạnh đã vừa lau tay vừa bước đến: "Tuyết Lục, cháu đến rồi sao?"

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Đầu bếp Mạnh, mời chú ngồi, hôm nay cháu đến đây là vì có chuyện muốn thương lượng cùng với mọi người.

"Chuyện gì?"

"Cháu có mở một cửa hàng bên kia trường học, sau này lại sẽ mở thêm một tiệm cơm lớn, bây giờ cháu đang rất cần người, không biết mọi người có đồng ý qua đó giúp cháu hay không?"

3 người nghe thấy vậy thì giật mình, cửa tiệm yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Đồng Tuyết Lục lướt qua biểu cảm của 3 người bọn họ, cô tiếp tục nói: "Nếu như mọi người đồng ý qua đó giúp cháu, thì cháu sẽ tăng tiền lương của mọi người nhiều hơn 10 tệ so với tiền lương bây giờ, hơn nữa đây chỉ mới là tiền lương cơ bản. Sau này, nếu như tiệm cơm buôn bán tốt thì cháu cũng sẽ tính thêm tiền thưởng cho mọi người."

Vừa rồi, mới đầu nghe Đồng Tuyết Lục nói thì trong lòng của 3 người còn đang suy nghĩ làm sao để có thể từ chối uyển chuyển, nhưng sau khi nghe được đãi ngộ tiền lương thì lời từ chối nhanh chóng bị thu lại.

- -- Tiền tài khiến người ta động lòng.

Quách Xuân Ngọc liếm liếm cánh môi, phá vỡ bầu không khí trầm mặc, nói: "Quản lý Đồng, cô nói tính tiền thưởng và tính như thế nào? Là chỉ trong một thời gian hay sau này cũng như vậy?"

Đồng Tuyết Lục đáp: "Cách tính tiền thưởng còn phụ thuộc vào việc buôn bán của tiệm cơm, tháng đó doanh thu của tiệm cơm càng cao thì tiền thưởng của mọi người càng nhiều. Nếu như mọi người đồng ý thì tôi sẽ dựa vào chức vụ và năng lực của mọi người mà tiến hành xem xét cụ thể là nhiều hay ít, sau thời gian thử việc sẽ tiến hành ký hợp đồng với mọi người."

Lông mày của Quách Xuân Ngọc nhíu lại: "Đó là cái gì, tại sao phải ký nó?"

Đồng Tuyết Lục giải thích: "Hợp đồng cũng giống như giấy khế ước vậy, chị giao dịch với người mua bán nhà cũng sẽ có hợp đồng bất động sản rõ ràng, mọi người làm việc cho tôi, đương nhiên là tôi cũng muốn bảo vệ quyền lợi của mọi người."

"Ngoại trừ tiền thưởng thì còn có phúc lợi vào những ngày lễ Tết, mỗi tháng sẽ được nghỉ 2 ngày, mọi người cứ cân nhắc."

3 người bọn Quách Xuân Ngọc nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy sự động lòng trong đáy mắt của đối phương.

Quả thật đãi ngộ như vậy tốt hơn so với tiệm cơm Đông Phong rất nhiều. Ngoại từ lượng cao thì mỗi tháng còn có 2 ngày nghỉ. Phải biết rằng bây giờ ngoại trừ tết Tây và tết Nguyên Đán thì bọn họ dường như phải làm suốt cả năm.

Có đôi khi trong nhà có việc gấp phải xin nghỉ, thì buổi nghỉ đó còn sẽ bị trừ lương, vô cùng đau đớn luôn. Hơn nữa làm thời gian dài không được nghỉ ngơi, cơ thể bạn họ thật sự không chịu đựng nối.

Nhưng 3 người bọn họ cũng không đồng ý ngay lập tức.

Dù sao thì công việc ở đây cũng là việc làm ổn định, chỉ cần bọn họ không làm chuyện phạm pháp thì đã có thể làm cho đến khi nào không còn sức nữa.

Chuyển việc qua tiệm cơm của Đồng Tuyết Lục, nếu như có ngày tiệm cơm đó đóng cửa thì phải làm sao bây giờ?

Nếu như ngày nào đó trở mặt, cô không muốn mời bọn họ làm công việc này nữa thì sao?

3 người do dự nên không biết trả lời như thế nào.

Đồng Tuyết Lục cũng hiểu được những suy nghĩ của bọn họ: "Mọi người cứ cân nhắc cẩn thận, nếu như đồng ý đến đến nhà tìm tôi, nhưng mà tôi cũng chỉ cho mọi người 3 ngày để xem xét, quá thời gian cũng không đợi nữa."

Cô cảm thấy nhân phẩm và năng lực của 3 người bọn họ không tệ, nhưng cũng không phải là không có 3 người này thì không còn ai khác.

Cô sẽ không để cho bọn họ vừa mới bắt đầu đã có ảo tưởng rằng nếu như không có bọn họ vừa quán cơm của cô sẽ không thể mở, nếu không thì sau này sẽ không dễ quản lý.

Quách Xuân Ngọc gật đầu: "Cảm ơn quản lý Đồng, chúng tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ, mới vừa rồi cô còn bảo rằng không cần gọi cô là quản lý Đồng, bây giờ xem ra là không cần phải sửa xưng hô nữa rồi."

Đồng Tuyết Lục cười cười, gật đầu rồi rời khỏi tiệm cơm.

===

Sử Tinh Nhụy bị Ngụy Châu Châu làm bẽ mặt, con bé cảm thấy vô cùng không cam tâm.

Nhưng dáng dấp của Ngụy Châu Châu rất cao, lớn hơn những đứa trẻ bình thường nhiều, con bé hoàn toàn không thể đánh lại.

Tiêu Miên Miên thì càng gian xảo, sau khi tan học thì cô bé cũng không đến sân trường chơi, nếu không thì cũng bám dính lấy Ngụy Châu Châu khiến Sử Tinh Nhụy không có cơ hội ra tay.

Điều khiến Sử Tinh Nhụy bực bội hơn đó là không hiểu sao đầu của con bé rất ngứa, gãi rồi vẫn còn ngứa.

- -- Thế nhưng con bé cũng không nói chuyện này cho thím Lâm nghe.

Con bé rất ghét thím Lâm, cảm thấy bà ta vừa nhiều chuyện vừa đáng ghét, cũng may là tuần sau cha mẹ của con bé đã quay về.

Cha của Sở Tinh Nhụy còn đồng ý rằng sẽ mua váy đẹp cho con bé, đến lúc đó, con bé sẽ mặc váy đi học, để cho con heo mập Ngụy Châu Châu kia hâm mộ chết luôn!

===

Đồng Tuyết Lục cũng không gửi gắm toàn bộ hy vọng lên 3 người Quách Xuân Ngọc. Cô quay về trường học một chuyến, muốn nói tin tức tuyển người cho sinh viên.

Đương nhiên là sinh viên của trường đại học Bắc Kinh sẽ không đến quán cơm của cô làm việc, nhưng bọn họ sẽ có người thân.

Thời đại này, không phải người nào cũng đều có thể tìm được việc, cho nên sau khi nghe thấy tin Đồng Tuyết Lục muốn tuyển người thì tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng hứng thú.

Đồng Tuyết Lục giải thích kỹ càng những đãi ngộ và yêu cầu của công việc cho mọi người, để bọn họ giới thiệu người giúp cô.

Đám người nọ nghe thấy tiền lương mà cô đề cập, bọn họ đều khiếp sợ.

Bọn họ đã từng nghe chuyện Đồng Tuyết Lục từ chối nhà trường, rất nhiều người cảm thấy cô ngu ngốc lại bốc đồng, thế mà lại đi từ chối việc của bộ Ngoại Giao mà chạy đi kinh doanh.

Theo như bọn họ nghĩ, kinh doanh thì làm sao có thể ổn định và tử tế bằng làm việc ở các đơn vị?

Bọn họ cảm thấy chắc chắn Đồng Tuyết Lục sẽ phải hối hận, nhưng không ngờ rằng cô không hối hận, mà còn lên làm chủ.

Càng không ngờ rằng mức tiền lương mà cô đề cập cũng không chênh lệch chút nào so với lượng ở các đơn vị.

"Tuyết Lục, côi đưa ra mức tiền lương cao như vậy không sợ bị lỗ vốn hay sao?" Tưởng Bạch Hủy hỏi.

Đồng Tuyết Lục đáp: "Tôi đã dám đề ra mức lương đó, tròn méo thế nào thì cũng là trách nhiệm của tôi."

Cô rất có lòng tin đối với tài nấu nướng của mình, càng tin tưởng vào sự phát triển kinh tế sau này.

Lúc trước cô đã có thể làm sống lại tiệm cơm Đông Phong, thì bây giờ cô cũng có thể khiến cửa hàng mới mở phát triển mạnh mẽ.

Đám người nhìn thấy dáng vẻ chắc chắn của cô thì cũng không thuyết phục nữa, đồng ý sẽ hỏi thăm người nhà có ai muốn đến làm hay không.

Thật ra với Đồng Tuyết Lục, ý tưởng ban đầu của cô không phải là chiêu mộ họ hàng của người quen.

Để người quen làm việc sẽ có rất nhiều phiền toái, nhưng bây giờ cũng không có kênh thông báo tuyển dụng, cũng không có công ty tư nhân nào nhận việc tuyển dụng, cho nên cô chỉ có thể làm như vậy.

===

Sau khi tin tức của cô được truyền ra thì đã nhanh chóng thu được kết quả.

Người truyền tai người, cuối cùng thì cũng đã có 20 người đến phỏng vấn.

Đồng Tuyết Lục phỏng vấn bọn họ ngay tại cửa hàng trường học.

Lúc phỏng vấn, cô đã mượn phương pháp "nhìn, hỏi, ngửi, cắt' của y học Trung Quốc.

1 - Nhìn, chính là xem xét trang phục của bọn họ có chỉnh tề sạch sẽ hay không, kẽ hở móng tay có thứ gì bẩn thỉu hay không, tóc tại có sạch sẽ hay không.

Làm việc trong ngành ăn uống, vệ sinh chính là yếu tố quan trọng nhất, cô không cần biết người khác có quan tâm hay không, nhưng ở chỗ của cô nếu như không giữ vệ sinh thì sẽ bị loại.

- -- Chỉ tiêu chí này thôi đã loại được 5, 6 người, chỉ còn lại 15 người.

2 - Hỏi, thì ngoại trừ hỏi công việc từng làm trong quá khứ thì cô còn hỏi những việc mà họ giỏi, ánh mắt không tập trung - loại, nói chuyện trước sau không thống nhất - loại, nhây, thô tục - loại.

- -- Ở tiêu chí này đã loại hết 3, 4 người.

3 - Ngửi, chính là nghe xem bọn họ có bị hôi miệng hay không, mùi cơ thể có nặng hay không, dùng cách này để phán đoán sơ qua là bọn họ có bị bệnh hay không, sau này muốn nhận việc thì cô cũng có yêu cầu bọn họ đi khám để kiểm tra sức khỏe.

- -- Tiêu chí này loại đi 2 người.

4 - Cắt, khác với cắt trong y học Trung Quốc, cô để bọn họ thái thịt.

Muốn làm trong ngành này, nếu như ngay cả dao phay còn không cầm được thì cô cũng không có kiên nhẫn để bắt bọn họ học lại từ đầu.

- -- Cuối cùng thì còn lại 5 người.

5 người này, 1 người là họ hàng của Tưởng Bạch Hủy, 4 người còn lại là họ hàng của những bạn học khác.

Họ hàng của Tưởng Bạch Hủy là một người trẻ tuổi tầm 20 tuổi, dáng vẻ không tệ, sạch sẽ, cũng không vì quan hệ của cô và Tưởng Bạch Hủy mà vênh váo.

Đồng Tuyết Lục vô cùng hài lòng ở điểm này.

Bởi vì bên Quách Xuân Ngọc cũng chưa trả lời cô, cho nên cô cũng chưa sắp xếp công việc cụ thể cho 5 người này, chỉ có thể giữ lại phương thức liên lạc của bọn họ, nói rằng sau này sẽ liên lạc với bọn họ.

===

Phỏng vấn xong, vừa về đến nhà thì cô đã nhìn thấy 2 chị em Quách Xuân Ngọc và Quách Vệ Bình ngồi trước sân chờ cô.

Nhìn thấy cô quay về, Quách Xuân Ngọc vội vàng đứng dậy: "Quản lý Đồng về rồi sao?"

Đồng Tuyết Lục nhìn thấy bọn họ thì đã đoán ra được ý đồ của bọn họ khi đến đây, cô bình thản nói: "Lần này chị Xuân Ngọc đến đây, hẳn là đã có quyết định rồi sao?"

Điểm mà Quách Xuân Ngọc thích nhất ở Đồng Tuyết Lục chính là cô rất dứt khoát.

Cô ấy đưa ra quyết định này cũng liên quan đến tính cách của người quản lý tiệm cơm.

Quản lý hiện tại của tiệm cơm Đông Phong không phải là người xấu nhưng tính cách của anh ta quá yếu đuối, trong công việc thì hết lần này đến lần khác do dự, hèn gì chuyện làm ăn của tiệm cơm Đông Phong ngày càng kém.

Nhớ lại trước kia Đồng Tuyết Lục còn làm quản lý, tiệm cơm Đông Phong ngày nào cũng đông đúc.

2 hôm nay, cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều, người trong nhà đều không tán thành việc cô ấy từ chức để đến làm việc cho Đồng Tuyết Lục.

Bọn họ đều cảm thấy tiệm cơm Đông Phong đang rất ổn định, nhưng cuối cùng cô ấy cũng quyết định bán đi công việc ở tiệm cơm Đông Phong.

Năng lực của Đồng Tuyết Lục, Quách Xuân Ngọc là người hiểu rõ nhất, lúc trước cô ấy đã chứng kiến Đồng Tuyết Lục vực dậy tiệm cơm Đông Phong, lại chứng kiến cô từ một nhân viên phục vụ được thăng chức lên làm quản lý.

- -- Đi theo một người có năng lực quản lý, nhất định tương lai sẽ không tồi.

Nghĩ vậy cho nên Quách Xuân Ngọc đã đồng ý: "Được, tôi và Vệ Bình đều quyết định là sẽ đến giúp cô, chỉ có điều đầu bếp Mạnh vẫn quyết định ở tại tiệm cơm Đông Phong, ông ấy nhờ tôi chuyển lời xin lỗi đến cô."

"Chuyện này thì cần gì phải xin lỗi, cho dù có đến hay không thì tôi cũng sẽ không trách mọi người, nhưng mà các cô chịu đến giúp tôi, tôi vẫn rất vui vẻ."

Đồng Tuyết Lục vươn tay ra: "Hoan nghênh 2 người, sau này công ty phát triển thì 2 người chính là người có công kỳ cựu của công ty!"

Nghe cô nói như thế, Quách Xuân Ngọc kích động đến mức mặt đỏ bừng: "Cảm ơn quản lý Đồng, chúng tôi nhất định sẽ chăm chỉ làm việc!"

===

Sau khi cân nhắc, Đồng Tuyết Lục quyết định để 2 chị em Quách Xuân Ngọc và Quách Vệ Bình giúp cô khai trương tiệm lẩu phía sau trường học.

5 người kia thì đến quán rượu làm việc với cô.

Nhân phẩm của Quách Xuân Ngọc và Quách Vệ Bình thì cô còn tin được, nhưng 5 người mới tới này, cô cần thêm thời gian để quan sát.

Đã chiêu mộ đủ nhân viên phục vụ, cô còn muốn mời thêm một đầu bếp và một người quản lý, nhưng 2 chức vị này đều không dễ dàng tuyển dụng.

Đầu bếp thì còn có thể trì hoãn một thời gian, bởi vì ngay từ đầu cô đã định tự mình ra tay, khiến cửa tiệm phát triển nhanh chóng.

- -- Còn vị trí quản lý thì cần phải nhanh chóng tìm ra người đảm nhiệm.

Đúng lúc này, Khương Đan Hồng và chồng của cô ấy - Đặng Hồng đến tìm cô.

Đặng Hồng đi thẳng vào vấn đề chính: "Đồng chí Đồng, nghe nói là cô đang tuyển dụng quản lý của tiệm cơm đúng không?"

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Chẳng lẽ là anh có người muốn giới thiệu cho tôi sao?"

Đặng Hồng đáp: "Đồng chí Đồng thấy tôi là người như thế nào? Có khả năng trở thành quản lý của quán rượu hay không?"

Đồng Tuyết Lục nghe thấy vậy thì hơi ngơ ngác: "Anh muốn từ chức chỗ tiệm ăn nhà nước sao?"

Đặng Hồng gật đầu: "Đúng vậy, nếu như đồng chí Đông đồng ý tuyển tôi thì tôi sẽ đến làm việc ngay, nếu như cô cảm thấy tôi không thích hợp, vậy thì tôi sẽ tính đến cách khác."

- -- Ngụ ý là, anh ta đã quyết định rời khỏi tiệm cơm nhà nước.

Đồng Tuyết Lục nhìn Khương Đan Hồng: "Chị Đan Hồng, chị thấy như thế nào?"

Khóe miệng của Khương Đan Hồng mang theo nụ cười dịu dàng: "Chị tôn trọng sự lựa chọn của anh ấy."

Đồng Tuyết Lục gật đầu, lại nhìn Đặng Hồng rồi nói: "Quản lý Đặng có thể nói một chút về lý do mà anh muốn rời khỏi tiệm ăn nhà nước hay không?"

Đặng Hồng đáp: "Trong 2 năm qua, tôi phát hiện ra càng ngày càng có nhiều người bí mật kinh doanh bên ngoài, bên cạnh trạm xe lửa hay phía trước nhà máy cũng đều có người lén lút bán điểm tâm hoặc là cơm trưa, chuyện này đã gây ra những ảnh hưởng nhất định đến tiệm ăn nhà nước."

"Bây giờ nhà nước đã ủng hộ phát triển kinh tế, tôi cảm thấy dựa theo xu thế này thì sau này sẽ càng có nhiều người tự kinh doanh, chuyện làm ăn của tiệm cơm nhà nước sẽ càng ngày càng xuống dốc, cho nên bây giờ là thời điểm tốt nhất cho tôi rút khỏi đó."

Trước kia, Đồng Tuyết Lục đã cảm thấy với năng lực làm việc của Đặng Đồng mà làm việc ở tiệm cơm nhà nước thì chính là nhân tài không được trọng dụng.

- -- Những lời anh ta nói lúc này càng khẳng định năng lực của anh ta hơn.

"Quản lý Đặng không nghĩ đến việc tự mình làm ăn hay sao?"

Đặng Hồng cười cười: "Tôi cũng đã từng nghĩ đến, nhưng mà ngại là trong túi tôi không có gì cả, thứ 2 là rủi ro quá lớn, nếu như thua lỗ thì cả nhà phải đi hít gió Tây Bắc với tôi rồi."

Đồng Tuyết Lục đứng dậy, đưa tay ra nói: "Chào mừng anh, quản lý Đặng, hi vọng sau này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."

Đặng Hồng vừa có năng lực, vừa có nhân phẩm, có anh ta đến tiệm cơm giúp cô thì cô sẽ như hổ thêm cánh, sau này cô có thể an tâm giao lại quán rượu cho anh ta quản lý.

Đặng Hồng vội vàng đứng dậy theo Đồng Tuyết Lục, anh ta nắm chặt tay của cô nói: "Hợp tác vui vẻ."

Ngay lúc Đồng Tuyết Lục đã tuyển người, thì Trình Tú Vân và Sử Tu Năng đã ôm một đống đồ quay về từ Thâm Quyến.

[HẾT CHƯƠNG 135]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK