===
Đám anh em bên ngoài thấy thế thì liên tục ồn ào, còn có người huýt sáo.
"Hít đất 60 cái vẫn còn ôm được cô dâu, xem ra Như Quy rất được đó."
"Lần này có lẽ Tư lệnh Tiêu sẽ rất yên tâm giao cháu gái cho Như Quy nhỉ?"
"Tôi nói ngày bình thường nhìn Như Quy lịch sự nhã nhặn, không ngờ lại khoẻ như vậy."
- -- Các chị em trong phòng cũng kinh ngạc cảm thán.
Ôn Như Quy tuổi còn trẻ đã lên làm sở trưởng viện cơ khí, tiền đồ rộng mở không nói, lại còn đẹp trai như vậy. Hơn nữa việc anh nghe lời Đồng Tuyết Lục còn hiếm thấy hơn.
- -- Đúng là "đồng nhân bất đồng mệnh" mà.
(*) Đồng nhân bất đồng mệnh: Những người có cùng điều kiện lại có những trải nghiệm khác nhau.
- -- Đồng Tuyết Lục đúng là quá hạnh phúc.
Những người đàn ông thì ghen tị Ôn Như Quy cưới được một người vợ lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, đồng thời cũng là người tài giỏi, cưới được người vợ như vậy, quả thực là ước mơ của đàn ông.
2 người trai xinh gái đẹp, trong khoảng thời gian ngắn mọi người không biết nên hâm mộ Ôn Như Quy, hay là nên hâm mộ Đồng Tuyết Lục.
Ôn Như Quy ôm Đồng Tuyết Lục ra khỏi phòng, ánh sáng sáng ngời chiếu vào trên mặt cô. Trên mặt cô đánh phấn nhàn nhạt, cánh môi to son, trông càng thêm phần xinh đẹp quyến rũ.
Đồng Tuyết Lục chú ý tới hầu hết của anh nhấp nhô lên xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt xuống ngực anh, giống như vô tình, lại như cố ý, nốt ruồi đỏ dưới mắt vô cùng đẹp, nhìn anh như một con hồ ly nhỏ câu hồn người khác.
- -- Thịch thịch thịch!
Trái tim Ôn Như Quy đập điên cuồng, cảm giác 1 giây sau sẽ nhảy ra khỏi cổ họng.
Từ phòng ngủ ra phòng khách chỉ một đoạn ngắn không xa, anh lại cảm thấy rất xa, ước gì bây giờ là buổi tối.
===
Tư lệnh Tiêu nhìn thấy Ôn Như Quy ôm Đồng Tuyết Lục đi tới, trái tim giống như bị ngâm trong nước chua.
Ôn Như Quy thả Đồng Tuyết Lục xuống, 2 người cúi đầu kính trà với Tư lệnh Tiêu: "Ông nội, mời ông uống trà."
Tư lệnh Tiêu nhận trà trong tay Đồng Tuyết Lục trước, giọng nói hơi nức nở: "Bé ngoan, cháu mãi mãi là một phần trong nhà, hãy thường xuyên về nhà thăm ông nội."
Mọi người: "..."
Đồng Tuyết Lục cũng chỉ gả sang bên cạnh thôi, kết hôn và không có kết hôn cũng không có gì khác nhau, ngẩng lên không gặp cúi xuống lại gặp.
- -- Tư lệnh Tiêu, ông đừng lừa tình như vậy chứ?
Đồng Tuyết Lục cười đáp vâng.
Uống trà của cháu gái xong, đôi mắt sáng như đuốc của Tư lệnh Tiêu nhìn chằm chằm Ôn Như Quy, rất lâu sau vẫn không nhúc nhích.
Ông ấy như vậy khiến Đồng Tuyết Lục không khỏi nhớ tới mẹ chồng ở trong truyện trạch đấu cố ý làm khó dễ con dâu vừa mới vào cửa, cô suýt chút nữa thì phụt cười.
Người chủ hôn nhanh chóng hoà giải: "Tư lệnh Tiêu, ông xem giờ lành sắp qua rồi, mau uống tách trà của cháu rể, chúc phúc cho 2 cô dâu chú rể hạnh phúc mỹ mãn, sớm sinh quý tử."
Tư lệnh Tiêu nén lại sự chua xót trong lòng, vẫn hy vọng cháu gái kết hôn mỹ mãn, vì thế nhận lấy trà trong tay Ôn Như Quy, uống một ngụm nói: "Đối xử thật tốt với Tuyết Lục, nếu như cháu dám không tốt với con bé, ông đây..."
Câu nói phía sau không may mắn lắm, vừa đến bên miệng ông ấy lại vội vã nuốt ngược vào.
Ôn Như Quy gật đầu thật mạnh: "Ông nội yên tâm, cháu sẽ coi Tuyết Lục quan trọng hơn mạng sống của cháu."
Các cô gái ở ngoài phòng khách nghe được lời này, có người hâm mộ, có người cảm động đỏ cả mắt, có người tức giận quay đầu lại trừng mắt với chồng mình.
- -- Trong lòng Đồng Tuyết Lục ngọt ngào như được rót mật.
Tư lệnh Tiêu cũng xem như vừa lòng với câu trả lời của anh, đưa ra 2 cái lì xì rất dày: "Ông giao Tuyết Lục cho cháu, sau này 2 đứa phải sống thật hạnh phúc."
Ôn Như Quy nắm tay Đồng Tuyết Lục, lại gật đầu thật mạnh một lần nữa: "Chúng cháu sẽ hạnh phúc, xin ông nội yên tâm."
Tiêu Gia Minh vẫn luôn rất yên tĩnh ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt kiến nghị nhìn Ôn Như Quy: "Anh rể, em tin anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với chị của e không?"
Năm nay Tiêu Gia Minh 14 tuổi, từ đầu năm cơ thể bắt đầu đột nhiên cao hơn không ít. Lúc này thiếu niên lại giống như cây trúc cao lớn đứng thẳng, cách nói chuyện và thái độ khiến người ta không thể coi cậu ta là đứa bé.
Ôn Như Quy nhìn thẳng vào đôi mắt cậu: "Đúng vậy, nhất định anh sẽ chăm sóc chị của em thật tốt."
2 người như đang thỏa thuận giữa đàn ông và đàn ông, cảnh tượng này khiến người ta bỗng nhiên cảm động.
Đúng lúc này, Đồng Gia Tín gãi gãi đầu nói: "Anh hai, em nói giọng nói của anh trở nên giống con vịt rồi, anh còn không tin, quả thực khó nghe muốn chết."
Mặt Tiêu Gia Minh đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta một cái: "..."
- -- Đúng là hết chuyện để nói!
Đồng Gia Tín rụt cổ một cái, sợ tới mức không dám nói nữa.
"Ha ha ha..."
Mọi người cười vang lên, không khí cảm động trong nhà lập tức tan thành mây khói.
Khoé miệng Đồng Tuyết Lục nhếch hẳn lên.
Gần đây Tiêu Gia Minh đang trong thời kỳ vỡ giọng, giọng nói rất khó nghe, bình thường cậu ta rất ít nói, gần đây càng chín chắn chững chạc hơn, cũng chỉ có thằng nhóc ngốc Đồng Gia Tín này là vẫn ngu ngốc như vậy.
Tiêu Miên Miên kéo váy chị gái, ngửa đầu nói: "Anh rể, anh có cần con riêng không?"
Khoé miệng Ôn Như Quy hơi mím lại: "Em muốn làm con riêng?"
Tiêu Miên Miên gật gật cái đầu nhỏ thật mạnh: "Em rất ngoan, lại xinh đẹp, em còn biết ca hát, có người con riêng như em anh sẽ không bị thiệt."
"Ha ha ha... Ai da cười chết tôi mất, em trai em gái Tuyết Lục đều là bé ngốc, buồn cười quá."
"Miên Miên, nếu anh rể không nhận đứa con riêng này thì cháu hãy về nhà với dì, dì rất muốn đứa con riêng này."
"Chị cũng muốn."
Tiêu Miên Miên xinh đẹp, giọng nói mềm mại ngọt ngào, đáng yêu đã mê hoặc một số lớn các cô gái, khiến tình mẫu tử của bọn họ lan tràn.
Ôn Như Quy: "Vậy ngày mai em tới nhà anh rể làm con riêng đi."
2 mắt Tiêu Miên Miên sáng lên, ngay sau đó lại nhăn lại: "Nếu như em qua đó, chắc chắn ông nội sẽ rất buồn. Nếu không như vậy nhé, 3, 5, 7 em ở nhà, 2, 4, 6 tới nhà anh rể làm con riêng."
"Ha ha ha... Tôi cười đau bụng quá..."
Tiêu Miên Miên lại lần nữa khiến mọi người vui vẻ thoải mái.
Không đợi Ôn Như Quy đáp lại, Tư lệnh Tiêu đã nhanh chóng đi tới kéo tay cô bé: "Đừng quấy rối nữa, làm muộn giờ lành của chị cháu sẽ không tốt."
Ông ấy đã bị Ôn gia bắt cóc 1 đứa cháu gái rồi, còn muốn bắt cóc đứa thứ 2 sao?
- -- Hừ hừ, tưởng bở.
Tiêu Miên Miên không hiểu giờ lành là gì, nhưng cô bé biết lúc này mình không nên lôi kéo chị gái, vì thế rất ngoan ngoãn không cố chấp muốn làm con riêng nữa.
Lúc này Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy mới tay nắm tay bước ra khỏi phòng khách ngồi lên xe hoa.
===
Lần này 8 chiếc xe ô tô lại xuất phát chuẩn bị đi ra ngoài "Khoe khoang một vòng, nhưng không giống trước đó, lúc đi vào là từ con ngõ nhỏ phía Tây, bây giờ đi ra ngoài là từ con ngõ nhỏ phía Đông.
Xe không quay về lối cũ, ngụ ý 2 vợ chồng mới cưới hạnh phúc ngọt ngào.
Chờ xe hoa chuyển bánh, cửa Tiêu gia lập tức đốt pháo, tiếng pháo vang lên bùm bùm, vô cùng náo nhiệt.
4 ông cháu ông Tiêu thấy nửa nhà vắng vẻ, đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Ngay cả Đồng Gia Tín trước đó không có cảm giác gì quá lớn, lúc này trong lòng cũng có chút khó chịu.
Cậu ta đột nhiên vỗ bả vai anh hai cậu ta nói: "Anh hai, anh mau lớn nhanh đi."
Tiêu Gia Minh:???
Đồng Gia Tín thấy gương mặt anh hai cậu ta mơ màng không hiểu, vì thế có lòng tốt giải thích: "Anh mau lớn nhanh, sau đó cưới vợ về, như vậy nhà chúng ta sẽ không bị lỗ."
- -- Gả một người đi, chỉ có cưới một người về mới có thể cân bằng lại.
2 tai Tiêu Gia Minh đỏ đỏ: "... Sao em không tự lớn rồi cưới vợ cho mình?"
Đồng Gia Tín kiêu ngạo nói: "Sinh nhật 2 năm trước em đã xin phép Bồ Tát, đời này em muốn làm lưu manh."
Tiêu Gia Minh: "..."
===
8 chiếc xe hơi ra khỏi con ngõ nhỏ, lái về phía Đông.
Khi đi qua tiệm ăn Đông Phong, Đồng Tuyết Lục nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ xe, hiện giờ là buổi sáng, tiệm ăn Đông Phong vẫn chưa mở cửa, trông rất vắng vẻ.
Mấy năm nay, khi vừa mới đưa ra các lệnh cải cách kinh tế, đặc biệt là bắt đầu từ năm nay, trên đường có thêm không ít tiệm ăn, đã tạo thành một cú đả kích nhất định cho tiệm ăn Đông Phong.
Nhưng gần như rất nhiều quản lý của tiệm ăn nhà nước đều không để tâm việc này, vẫn cảm thấy đây là cái bát sắt có thể làm được cả đời.
Cô làm việc ở tiệm ăn Đông Phong này, Mạnh Thanh Thanh và Ngô Lệ Châu thi trượt đại học 2 lần, nhưng 2 người lại có sự lựa chọn khác nhau.
Mạnh Thanh Thanh càng cản càng hăng, lựa chọn tiếp tục tham gia thi đại học, cuối cùng cũng thi đậu đại học sư phạm ở tỉnh khác vào lần thi đại học thứ 3, lần này kết hôn cô còn nhận được đặc sản cô ấy gửi từ Tây Bắc tới.
Ngô Lệ Châu lại nhanh chóng kết hôn sinh con, khi sinh con thì công việc được em chồng cô ấy làm thay, sau đó hoàn toàn trở thành bà chủ gia đình.
Hiện giờ những người làm việc ở tiệm cơm Đông Phong chỉ còn đầu bếp Mạnh, Quách Vệ Bình và Quách Xuân Ngọc, năm ngoái đầu bếp Lôi đã về Tân Thị, nghe nói không hợp với quản lý mới.
Mấy người trong tiệm ăn đều tặng quà cho cô, nhưng lại không tới tham gia tiệc rượu, bởi vì không tiện xin nghỉ.
Giống như khi đón dâu, 8 chiếc xe hơi đi đến đâu đều khiến mọi người chú ý tới và bàn tán.
Khi đi ngang qua ga tàu hỏa, Đồng Tuyết Lục đột nhiên nhìn thấy 2 bóng dáng quen thuộc ở trong đám đông, chỉ là khi cô nhìn lại, 2 bóng dáng đó đã hoà vào trong đám đông, hoàn toàn không thể nhìn thấy nữa.
Nhận thấy cô khác thường, Ôn Như Quy nắm chặt tay cô: "Đang nhìn gì?"
Đồng Tuyết Lục quay đầu, khẽ lắc đầu: "Không nhìn gì cả, vừa rồi em tưởng nhìn thấy đồng nghiệp cũ ở tiệm ăn, có lẽ là nhìn lầm rồi."
Thật ra không phải cô nhìn thấy đồng nghiệp cũ, cô nghi ngờ 2 bóng dáng đó là Trình Tú Vân và Sử Tu Năng.
Nhìn phương hướng đó, có thể 2 người họ muốn đi tàu hoả về phía Nam.
Trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn theo dõi mấy người Trình Tú Vân. Dường như bọn họ chưa từ bỏ ý định buôn bán, còn bán nhà đi, bây giờ sống ở nhà thuê.
Lòng bàn tay Ôn Như Quy vuốt ve mu bàn tay trơn bóng của cô, lúc có lúc không: "Buổi sáng ăn gì chưa? Có đói bụng không?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Ăn rồi, anh thì sao."
Ôn Như Quy dừng một chút, lắc đầu: "Chưa ăn."
"Vì sao?"
Ôn Như Quy chưa kịp trả lời, thì nghe thấy Chu Diễm ngồi ở trên ghế phụ phía trước cười nói: "Chắc chắn là Như Quy lo lắng đến mức ăn không vào rồi."
Ôn Như Quy: "..."
Chu Diễm quay đầu lại, ánh mắt dừng ở trên tay 2 người, làm mặt quỷ cười nói: "2 người thật thú vị, đồng chí Đồng bình tĩnh như vậy, ngược lại là Như Quy lại lo lắng đến nỗi ăn không vào ngủ không ngon, nếu không biết còn tưởng cô dâu là Như Quy đấy."
Ôn Như Quy: "..."
Lái xe chính là Phác Kiến Nghĩa, nghe được lời này thì vô cùng không nể mặt, cười ha ha.
Ôn Như Quy nhìn 2 người bọn họ một cái, trầm thấp nói: "50 bước cười 100 bước. Chu Diễm, anh quên mất chuyện trước khi anh kết hôn còn lo lắng đến mức 3 ngày không đi vệ sinh, sau đó phải tới bệnh viện rồi sao?"
Khoé miệng Chu Diễm run rẩy một chút: "..."
- -- Mẹ nó! Miệng độc thật đấy!
"Phụt..."
Đồng Tuyết Lục không nhịn được cười ra tiếng, mặt Chu Diễn biến thành màu gan heo.
Nhìn thấy Ôn Như Quy phản đòn không chút khách sáo, Phác Kiến Nghĩa nuốt 1 ngụm nước miếng nói: "Chu Diễm, anh như vậy là không đúng rồi, bản thân không có tiền đồ như vậy mà còn dám cười người khác!"
Ngực Chu Diễm lại bị đâm một dao: "..."
Phác Kiến Nghĩa cho rằng như vậy là mất bò mới lo làm chuồng, ngay sau đó nghe thấy Ôn Như Quy độc miệng nói: "Lần trước khi anh đi gặp thầy tôi, nghe nói anh lo lăng tới mức đánh 3 quả rắm, hình như anh cũng rất không có tiền đồ."
Phác Kiến Nghĩa: "..."
"Ha ha ha..."
Đồng Tuyết Lục cười đến sắp chảy cả nước mắt, nhóm người này đúng là độc miệng mà.
Chu Diễm thấy Phác Kiến Nghĩa còn mất mặt hơn anh ta, lập tức cảm thấy bớt xấu hổ, cũng cười ha ha.
Tiếng cười vang khắp cả đường đi.
Ôn Như Quy nhìn khuôn mặt có lúm đồng tiền như hoa của cô, khóe miệng cũng nhếch lên theo.
Để khiến vợ vui vẻ, quả nhiên cách tốt nhất chính là chọc anh em mấy dao.
Xem ra sau này phải chọc thêm mấy dao mới được.
===
Lúc này, ở ga tàu hỏa.
Khóe miệng Sử Tu Năng nhếch lên, nhìn Trình Tú Vân mỉa mai: "Vừa rồi người ngồi trong xe cưới là con trai của bà đúng không? Vậy mà bà còn dám nói Như Quy nhớ rõ người mẹ như bà, ai ngờ cậu ta đã không đoái hoài tới bà, ngay cả 1 tấm thiếp mời cũng không gửi tới!"
Trình Tú Vân nhíu chặt lông mày lại, nhìn ông ta một cái: "Không mở miệng thì không ai coi ông là người câm đâu."
Nếu là trước kia, chắc chắn Trình Tú Vân sẽ không dùng loại giọng điệu này nói chuyện với ông ta.
Đặc biệt là khoảng thời gian 2 người yêu đương vụng trộm, tính cách bà ta nhẹ nhàng như nước. Sau đó gả vào Sử gia 20 mấy năm, bà ta cũng là một người vợ đoan trang của Sử gia.
Nhưng bắt đầu từ 20 năm trước, bọn họ không ngừng cãi vã, giữa 2 vợ chồng không còn tình cảm gì từ lâu rồi.
Đặc biệt là lần trước sau khi 2 người bị người Tiêu gia đánh một trận, tính tình Sử Tu Năng càng nóng nảy hơn, động một chút là coi bà ta như nơi trút giận để mắng.
Lúc đầu bà ta còn có thể chịu đựng, nhưng gần đây tính cách bà ta cũng càng ngày càng xấu đi, nhìn cái gì cũng không vừa mắt.
Lúc trẻ Sử Tu Năng thật sự là một người đẹp trai, nhưng bây giờ đầu trọc, bụng còn to hơn phụ nữ mang thai 5 tháng, bị bệnh đỏ mũi, khiến người đối diện cảm thấy ngán ngẩm.
Hơn nữa 2 người không còn tình cảm gì, cho nên lúc này nghe ông ta mỉa mai mình, bà ta không nhịn được đáp trả lại.
Sử Tu Năng trợn 2 mắt lên: "Bà nói cái gì?"
Trình Tú Vân không nói nữa, nhíu mày lại nhìn ra phía xa, tựa như muốn nhìn xem khi nào tàu hoả đến ga.
Lần đó sau khi từ Tiêu gia trở về, bà ta có lén lút viết thư cho Ôn Như Quy, viết khoảng 3 lá thư, nhưng đều như đá chìm đáy biển, không có một chút tin tức gì.
Khi còn nhỏ bất kể bà ta đánh Ôn Như Quy như thế nào, anh đều giống như cái đuôi nhỏ dính lấy bà ta.
Ban đầu khi đánh anh, bà ta còn không dám xuống tay, một là sợ bị hàng xóm phát hiện, 2 là sợ sẽ đánh chết anh, nhưng bắt nạt người khác giống như chất gây nghiện, đặc biệt là bắt nạt một đứa trẻ tay không tấc sắt, loại cảm giác này rất thoải mái.
Có đôi khi bà ta sẽ đưa Ôn Như Quy tới một chỗ xa lạ, bỏ anh một mình ở trong con ngõ nhỏ, sau đó bà ta trốn ở bên ngoài nhìn anh bị dọa đến mức khóc sướt mướt, bà ta cảm thấy chơi rất vui.
Đứa trẻ đó bị bà ta bắt nạt như thế nào, đánh như thế nào cũng sẽ không trách bà ta, không ngờ bây giờ trưởng thành lại tuyệt tình như vậy!
Sử Tu Năng nhìn chằm chằm vào một cô gái trẻ tuổi ở cách đó không xa, khiến cô gái đó đỏ bừng cả mặt, cuối cùng cầm túi du lịch chạy ra xa.
Lúc này ông ta mới vuốt cằm thu lại ánh mắt đáng khinh, quay đầu nhìn thấy gương mặt không ít nếp nhăn của Trình Tú Vân, ý cười trong mắt tan biến không còn bóng dáng tăm hơi.
Phía xa truyền đến tiếng còi tàu hoả.
Ông ta nói: "Bạn của bà buôn bán ở Thâm Quyến thật sự rất tốt sao? Cô ta không lừa bà chứ?"
Trình Tú Vân lấy lại tinh thần, quay đầu nói: "Nếu cô ấy lừa chúng ta, thì chúng ta tự đi tìm cách khác, hiện giờ Thâm Quyến là đặc khu kinh tế, nghe nói bên đó phát triển vô cùng nhanh. Tôi đã nghe ngóng thị trường rất kĩ rồi, một lát nữa chúng ta đi dạo một chút trước."
Bọn họ chuẩn bị kinh doanh quần áo, bà ta có một người bạn đang kinh doanh quần áo ở Thâm Quyến, nghe nói chưa đến nửa năm đã kiếm lãi được 10.000.
Nửa năm kiếm được 10.000, loại cám dỗ này thật sự quá lớn, cho nên mặc kệ thế nào bà ta cũng phải tới Thâm Quyến xem một chút.
Nếu thật sự dễ dàng như người bạn kia nói, đến lúc đó bà ta sẽ mang một loạt quần áo bên này về Bắc Kinh bán, ra ra vào vào có thể kiếm được không ít tiền, tốt hơn ở đơn vị không biết bao nhiêu lần.
Năm đó Sử Tu Năng cưới Trình Tú Vân, ngoại trừ vẻ xinh đẹp của bà ta, còn là vì bà ta tài giỏi.
Lúc này thấy bà ta đã lên hết kế hoạch, không khỏi hài lòng gật đầu: "Bà làm việc thì tôi yên tâm rồi."
Nói xong ông ta bấm một cái ở trên eo bà ta, Trình Tú Vân nhíu mày, lùi sang bên cạnh 2 bước.
Sử Tu Năng đen mặt.
===
8 chiếc xe ô tô vòng một vòng về Ôn gia, cửa Ôn gia lại vang lên tiếng pháo lần nữa, vô cùng náo nhiệt.
"Xe tới rồi, cô dâu tới rồi!"
"Cô dâu thật là xinh, chú rể thật đẹp trai."
"2 người đúng là một cặp trời sinh!"
Mọi người nói những lời tốt lành, họ hàng Ôn gia phát kẹo trái cây cho mọi người, để mọi người cùng hòa chung với không khí vui mừng.
Một bầu không khí vui mừng hớn hở.
Đồng Tuyết Lục được Ôn Như Quy dắt vào Ôn gia, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Trước kia cô cho rằng cô sẽ gả cho một người giàu có, sau đó sống những ngày lục đục với nhau hoặc giả dối nhiệt tình bên ngoài nhưng trong lòng thì không phải vậy, không ngờ xuyên sách vào thời đại thiếu ăn thiếu mặc này, lại khiến cô tìm được tình yêu thật sự.
- -- Tình yêu thật sự.
Nếu trước kia có người nói với cô 4 chữ này, chắc chắn cô sẽ cảm thấy rất buồn cười. Nhưng vào thời khắc này, cô hơi ngửa đầu nhìn về phía Ôn Như Quy ở bên cạnh.
Ánh sáng loá mắt chiếu vào trên người anh, mái tóc đen bóng của anh như được rải một tầng ánh sáng, ánh sáng vàng lóng lánh loá mắt.
Dưới ánh mặt trời, các đường nét trên khuôn mặt anh hài hoà, góc nghiêng hoàn mỹ không có một chút tỳ vết. Mặc kệ là ngắm nhìn bao lâu thì cô đều không cảm thấy chán.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của cô, Ôn Như Quy cúi đầu xuống, bắt gặp ánh mắt cô: "Làm sao vậy?"
Đồng Tuyết Lục chớp chớp mắt với anh, nhếch môi cười: "Không có gì, chỉ cảm thấy hôm nay anh cực kỳ đẹp trai."
"Oành" một cái, 2 tại Ôn Như Quy đỏ bừng lên với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Ý cười từ khoé miệng tràn đến đáy mắt, đúng là quá đơn thuần, khen một câu là đỏ mặt.
- -- Đột nhiên cô rất mong chờ đêm động phòng hoa chúc tối nay.
Khi đi vào cửa, âm thanh trầm thấp của Ôn Như Quy đột nhiên vang lên ở bên tại cô: "Hôm nay em cực kỳ xinh đẹp, anh rất thích."
Hơi thở ấm áp của anh thổi qua bên tai cô, buồn buồn ngứa ngứa, giống như bị lông chim lướt qua.
Đồng Tuyết Lục không nhịn được run lên một chút, lần đầu tiên 2 tai đỏ ửng.
Ôn Như Quy chú ý tới 2 tai cô, đột nhiên rất muốn duỗi tay xoa một cái.
Chu Diễm và Hoàng Khải Dân đi theo sau 2 người, trên đường bị cho ăn không ít cơm chó, lúc này cuối cùng cũng không ăn nổi nữa.
- -- Rất no.
===
Đi vào phòng khách Ôn gia, Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy lại quỳ xuống cúi đầu kính trà lần nữa.
Không chua xót như Tư lệnh Tiêu, bắt đầu từ buổi sáng ngày hôm nay, ông cụ Ôn chưa từng khép miệng lại.
"Được rồi được rồi, sau này 2 cháu hãy sống thật hạnh phúc, đứng lên cả đi."
Ông cụ Ôn nhận trà của 2 người uống một ngụm, sau đó lấy lì xì đã chuẩn bị từ sáng sớm ra đưa tới.
- -- Lì xì rất dày, vừa nhìn là biết ông cụ Ôn cực kỳ vui vẻ.
Bọn họ không tổ chức tiệc ở khách sạn, bữa tiệc được tổ chức trong sân 2 nhà Ôn Tiêu, sân cũng rất lớn, hoàn toàn chứa được mọi người.
Khách mời hôm nay, ngoại trừ họ hàng bạn bè của 2 nhà Ôn Tiêu, còn có đồng đội của ông cụ Ôn và Tư lệnh Tiêu. Những người này đều không phải người bình thường, một danh hiệu ngẫu nhiên cũng khiến người ta không dám thở mạnh.
Viện trưởng Trang và thầy giáo của Ôn Như Quy là Tiêu Bác Thiệm cũng tới.
Sau khi Tiêu Bác Thiệm từ chức sở trưởng viện cơ học, thăng chức làm chủ tịch Hiệp hội khoa học kỹ thuật kiêm Viện trưởng viện nghiên cứu số 5 của bộ Quốc Phòng, cùng với phó bộ trưởng Bộ công nghệ máy móc số 7.
Trong 10 năm đó, Tiêu Bác Thiệm đã có sự cống hiến rất lớn cho tên lửa đạn đạo và ngành hàng không của đất nước, đất nước muốn cho ông ấy nắm giữ nhiều chức vụ hơn nhưng Tiêu Bác Thiệm từ chối.
Ông ấy nói mình chỉ là một nhân viên khoa học kỹ thuật, nhiệm vụ của ông ấy là nghiên cứu vũ khí đạn đạo tiên tiến hơn cho đất nước. Chính bởi vì loại phẩm đức cao thượng này của ông ấy, càng khiến mọi người tôn kính và sùng bái ông ấy hơn.
Mấy người bạn cùng phòng với Đồng Tuyết Lục thấy xung quanh đều là nhân vật lớn, vừa kính sợ vừa cảm thán.
"Trước kia còn tưởng gia thế của Tiền Thái Hân rất ghê gớm, nhưng bây giờ xem ra, thật sự là Tuyết Lục quá khiêm tốn." Tạ Hiểu Yến cảm thán.
Lâm Lan Quyên và Điền Phượng Chi mạnh mẽ gật đầu. Chươ𝑛g mới 𝑛hất tại ﹙ TRÙMTRU𝒀Ệ𝗡.𝚟𝑛 ﹚
Ở chung phòng ký túc xá 3 năm, bọn họ rất ít khi nghe Đồng Tuyết Lục nhắc tới tình trạng nhà mình, bọn họ chỉ biết ông nội của cô là Tư lệnh vào lúc khai giảng mà thôi.
Chỉ là thái độ cô rất bình dị gần gũi, không hề có dáng vẻ diễu võ dương oai, dần dần bọn họ cũng không để ý tới chuyện đó nữa.
Không ngờ cô quá khiêm tốn, gia cảnh lại lịch như vậy không thể không nói bỏ xa Tiền Thái Hân một con đường hay nửa con phố.
Nhưng mấy tháng sau đó Tiền Thái Hân như bị người nhà dạy dỗ, kẹp chặt cái đuôi làm người đàng hoàng.
Ngày thường Tưởng Bạch Huỷ nói nhiều nhất, biết giao tiếp nhất, lúc này miệng như bị khâu kín, cả buổi cũng không lên tiếng.
Tạ Hiểu Yến dùng khuỷu tay đẩy đẩy cô ấy: "Cậu làm sao vậy? Không phải là bị các nhân vật lớn trong sân dọa sợ rồi chứ?"
Tưởng Bạch Huỷ lấy lại tinh thần lại, xấu hổ cười nói: "Không có gì, tớ đang nghĩ tới chuyện ở nhà, nhưng mà hôm nay đúng là có rất nhiều nhân vật lớn, một lát nữa chúng ta đừng nói lung tung."
Tạ Hiểu Yến cười nói: "Cậu yên tâm, một lát nữa chúng ta sẽ giả vờ làm tiểu thư khuê các đoan trang nhất, cười không lộ răng."
Mấy người khác nghe vậy thì nở nụ cười.
Tưởng Bạch Huỷ cũng cười theo, chỉ là ý cười không sâu đến đáy mắt.
Cô ấy là người đầu tiên trong ký túc xá đến Tứ Hợp Viện nhà Đồng Tuyết Lục, cũng là người đầu tiên biết chồng sắp cưới của cô là nhà nghiên cứu, chỉ là cô ấy chưa bao giờ biết họ hàng Tiêu gia và Ôn gia đều là nhân vật lớn.
So sánh với bọn họ, Tưởng gia thật sự không là gì.
Cha mẹ cô ấy cũng làm việc ở đơn vị, nhưng cũng chỉ là nhân viên bình thường, nơm nớp lo sợ cả đời, 10 năm đó so với người bình thường, nhà bọn họ cũng được coi là không tệ, nhưng bây giờ so sánh với 2 nhà Tiêu Ôn, lại vô cùng bủn xỉn.
Loại đối lập này và ý thức khiến trong lòng cô ấy có chút hụt hẫng.
Nhưng rất nhanh cô ấy lắc lắc đầu, ném cảm giác hụt hẫng này ra khỏi đầu.
Thôi Nhu Nhu ở một bên nhìn cô ấy một cái, khóe miệng nhếch lên, không biết đang suy nghĩ gì.
===
Có rất nhiều khách tới tham gia lễ cưới, sau khi bữa tiệc bắt đầu, Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy bắt đầu mời rượu mọi người.
Họ hàng và bạn bè bên Ôn gia nhao nhao khen cô dâu Đồng Tuyết Lục xinh đẹp, Ôn Như Quy có phúc, chúc phúc bọn họ sớm sinh quý tử.
Còn họ hàng bên Tiêu gia lại dặn dò Ôn Như Quy phải đối xử tốt với Đồng Tuyết Lục, mấy người anh họ của Đồng Tuyết Lục và Tư lệnh Tiêu cùng chung kẻ địch".
"Em rể, hôm nay là ngày vui của em, bọn anh sẽ không nói những lời không xuôi tai. Nhưng Tuyết Lục là em gái của bọn anh, nếu em dám bắt nạt em ấy, mấy anh em bọn anh đều sẽ không bỏ qua cho em!"
Ôn Như Quy nâng chén qua cụng ly với từng người bọn họ: "Các anh họ yên tâm, các anh sẽ không có cơ hội này đâu."
Nói xong anh ngửa đầu uống cạn sạch.
Đồng Tuyết Lục nhanh chóng khuyên nhủ: "Đừng uống nhiều như vậy, cẩn thận say."
Thật ra cô biết bên trong không phải rượu, nhưng vẫn phải diễn một chút, nếu không mấy người anh họ này của cô cũng sẽ không bỏ qua cho Ôn Như Quy.
Có người nghe thấy Đồng Tuyết Lục nói, cười ha ha: "Đúng vậy, nếu uống say rồi, đêm nay sẽ không thể động phòng."
Đồng Tuyết Lục giả vờ ngại ngùng cúi đầu.
Mọi người nhìn thấy cô dâu ngại ngùng, càng cười lớn tiếng hơn.
Đi mời rượu một vòng xong, Ôn Như Quy bị chuốc say, sau đó được các anh em đỡ về phòng cưới.
Đồng Tuyết Lục đi theo, bưng một chậu nước đi vào rửa mặt cho anh.
Chu Diễm đi ra khỏi phòng cưới, vẻ mặt nghi ngờ nói: "Anh nói xem Như Quy thật sự say sao? Hình như tửu lượng của anh ta tốt hơn trước không ít."
Hoàng Khải Dân nói: "Có lẽ là vậy, mùi rượu trên người anh ta rất nồng."
Chu Diễm: "Vậy đêm nay còn cái đó chứ?"
Hoàng Khải Dân cười ha ha: "Có chứ."
===
Chờ 2 người đi xa, Đồng Tuyết Lục mới đóng cửa lại, vừa quay người lại đã bị Ôn Như Quy ôm vào lòng.
Trong mắt Ôn Như Quy đầy hơi nước, giọng nói khàn khàn hơn ngày thường mấy phần: "Cuối cùng anh cũng cưới được em về nhà."
- -- Anh đã đợi ngày này 3 năm rồi.
Chăn màn đỏ rực nổi bật khiến gương mặt Đồng Tuyết Lục càng thêm đỏ hơn, như nụ hoa đầu tiên nở trên cành vào đầu mùa xuân, vừa đẹp vừa mềm mại.
Yết hầu của Ôn Như Quy lên xuống mấy cái, không nhịn được vươn tới gần hôn lên môi cô một cái, tinh tế mút vào.
Sau một hồi triền miên, hơi thở 2 người đều có chút hổn hển.
2 tay Đồng Tuyết Lục ôm lấy cổ anh, chóp mũi sát chóp mũi: "Còn nhớ chuyện trước kia anh đã đồng ý với em không?"
Ôn Như Quy chỉ cảm thấy tất cả máu trong người đều đổ dồn lên mặt, vô cùng ấm áp: "Chuyện gì?"
Đồng Tuyết Lục hơi kéo giãn khoảng cách giữa 2 người ra một chút, chớp chớp đôi mắt hạnh ngập nước nói: "Chính là hôm anh được thăng chức lên làm sở trường, không phải anh nói có thể để em muốn làm gì thì làm, cho dù ở dưới người em xin tha cũng nguyện ý, câu này còn tính không?"
Ôn Như Quy: "..."
Mặt anh, cổ và 2 tai đều đỏ bừng, còn mịn màng hơn cả khuôn mặt đánh phấn của Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục thấy anh không trả lời, dùng ngón trỏ chọc chọc lồng ngực rắn chắc của anh: "Sao hả, muốn quỵt nợ?"
Tim Ôn Như Quy đập như sấm, duỗi tay nắm lấy ngón tay cô, âm thanh trầm thấp khàn khàn nói: "Không quỵt nợ."
Bên ngoài hò hét ồn ào, tiếng cười nói ầm ĩ, trong phòng yên tĩnh giống như cả thế giới chỉ có 2 người bọn họ.
Đóng cửa sổ lại, trong phòng không bật đèn, ánh sáng có chút tối tăm, khiến không khí có mấy phần mê hoặc và mờ ám.
Đồng Tuyết Lục vươn người lại gần, hôn một chút lên yết hầu đang nhấp nhô lên xuống của anh: "Được, vậy đêm nay chúng ta......"
Hơi thở thơm ngọt trên người cô xông vào mũi, trái tim Ôn Như Quy đập nhanh đến mức anh không thể khống chế được.
Vào lúc anh không kìm nén được muốn giữ chặt cô, bên ngoài phòng truyền đến âm thanh của Tiêu Miên Miên: "Chị, anh rể, ông nội gọi anh chị ra ngoài."
Ôn Như Quy: "..."
Anh đột nhiên nhớ tới, khi anh và Đồng Tuyết Lục vừa xác định quan hệ, đã 2 lần 2 người muốn hôn một chút đều bị Miên Miên cắt ngang.
- -- Đêm nay, anh rất cần phải tống cổ Đại Vương phá đám Miên Miên này đi!
Bởi vì khách khứa vẫn chưa đi, bọn họ cũng không thể tránh mãi ở trong phòng.
Ôn Như Quy say nên đến chạng vạng tối mới tỉnh lại tham gia tiệc tối.
Buổi tối Ôn Như Quy lại bị chuốc rượu lần nữa, ông cụ Ôn có lòng giải vây cho anh, nhưng Tư lệnh Tiêu lại không chịu dễ dàng buông tha cho anh, vì thế anh thật sự bị rót một ly rượu trắng.
Tuy rằng mấy năm nay tửu lượng của Ôn Như Quy đã tốt hơn, nhưng cũng chỉ là tương đối, uống hết một ly, mặt anh lập tức đỏ bừng.
Cuối cùng không biết ông cụ Ôn đã thuyết phục Tư lệnh Tiêu như thế nào, rốt cuộc ông ấy cũng đồng ý buông tha cho Ôn Như Quy.
===
Màn đêm buông xuống.
Ôn Như Quy muốn đỡ ông nội về phòng nghỉ ngơi, lại bị ông cụ Ôn đuổi đi: "Hôm nay là ngày gì, cháu còn ghé vào chỗ của ông làm gì? Mau về đi."
- -- Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, lúc này rồi còn thể hiện lòng hiếu thảo gì chứ?
Ôn Như Quy thấy ánh mắt của ông nội, 2 tai ửng đỏ: "Vậy ông nội nghỉ ngơi đi, cháu về đây."
Ông cụ Ôn vẫy vẫy tay: "Mau đi đi, ông có Tiểu Tông chăm sóc rồi, không cần cháu lo lắng."
Bởi vì hôm nay là ngày vui, ông cụ Ôn uống thêm 2 ly, tới buổi tối thì có chút không thoải mái lắm, cho nên lúc này Ôn Như Quy mới rất lo lắng cho ông cụ.
Chú Tông ở một bên nói: "Cậu yên tâm, đêm nay tôi sẽ ngủ trong phòng này, tôi trông Tư lệnh."
Ôn Như Quy nghe vậy, lúc này mới xoay người rời đi.
Trở lại phòng cưới của 2 người, Đồng Tuyết Lục đã tắm rửa xong, lúc này cô mặc áo ngủ nằm trên giường.
Kết hôn đúng là quá mệt mỏi, cả người có giống như muốn vỡ ra thành từng mảnh.
Ôn Như Quy vừa vào cửa, ánh mắt dừng ở trên đôi chân trắng mịn của cô, chân cô giống như ngọc trắng, nhỏ xinh tinh tế, khiến tim anh lại bắt đầu đập điên cuồng.
- -- Ôn Như Quy cảm thấy mình quá lưu manh.
Vừa rồi suýt chút nữa không nhịn được thì không nói, lúc này lại chỉ nhìn thấy 2 chân mà đã sắp không kìm nén được!
- -- Lưu manh, thật mất mặt.
Đồng Tuyết Lục nghe thấy tiếng mở cửa, xoay người lại, tay chống đầu nhìn anh: "Quay lại rồi? Ông nội sao rồi anh?"
Cổ áo cô hơi rộng, lộ ra một vùng da trắng nõn và xương quai xanh, cực kỳ gợi cảm.
Yết hầu Ôn Như Quy chuyển động lên xuống: "Có chú Tông chăm sóc ông nội rồi, ông cụ đuổi anh về phòng."
Khoé miệng Đồng Tuyết Lục nhếch lên: "Có phải ông nội nói đêm xuân đáng giá ngàn vàng, nói anh mau về phòng không?"
Ôn Như Quy: "... Ừm."
"Vậy còn không mau đi tắm rửa."
Ôn Như Quy giống như nghe được âm thanh của tự nhiên, nhanh chóng gật đầu một cái: "Được."
Sau đó cầm lấy áo ngủ ở bên cạnh lên xoay người đi vào phòng tắm.
Bình thường anh rất chín chắn, lần đầu tiên Đồng Tuyết Lục thấy anh vội vã như vậy, chờ anh đi xa, cô không nhịn được nở nụ cười.
Tốc độ tắm rửa của Ôn Như Quy chưa từng nhanh như vậy, chưa đến 3 phút anh đã quay ra.
Anh thay ánh đèn trong phòng thành một ngọn đèn nhỏ, căn phòng được nhuộm thành màu cam, bầu không khí ấm áp hơn không ít.
2 người nhìn nhau, nhiệt độ nhanh chóng tăng lên, trong không khí đầy mờ ám.
Đúng lúc này, bên cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng kêu.
"Như Quy cũng quá gian xảo đúng không? Vậy mà lại sắp xếp 2 con chó ở phía sau, đây chứng tỏ là không cho chúng ta nghe lén đó!".
"Gâu gâu gâu!"
2 cha con Nguyệt Bính và Giá Đỗ vô cùng tận tuy kêu lên, dáng vẻ nhếch miệng nhe răng, khiến một đám người muốn nghe trộm cũng không dám tới gần.
"Đi thôi đi thôi, dù sao cũng không nghe được, tôi muốn đi về ngủ."
"Đúng là quá gian xảo."
Sau khi bên ngoài dần dần yên tĩnh trở lại, lúc này Ôn Như Quy mới nhìn chằm chằm cô hỏi: "Anh có thể chứ?"
Đồng Tuyết Lục ôm cổ anh, đôi môi đỏ dán lên: "Anh nói xem?"
Tối nay Ôn Như Quy uống rượu, lúc này vẫn còn men say, đôi môi đỏ của cô đụng vào một cái, anh lập tức biến thành Ôn Như Quy cuồng dã, bá đạo.
Đôi môi ấm áp của anh liếm mút cô, dịu dàng lại bá đạo.
Hơi thở của 2 người dần dần trở nên nặng nề, tay Ôn Như Quy đưa xuống.
Hơi thở của anh phun ở bên tai cô, lại lần nữa khiến Đồng Tuyết Lục không nhịn được run lên một chút.
Cô chưa bao giờ biết, lỗ tai cô lại mẫn cảm như thế.
- -- Tê tê dại dại, muốn bắt mà không bắt được.
- -- Đồng Tuyết Lục cảm thấy mình cũng hơi say.
Môi Ôn Như Quy lướt qua cánh môi cô, lỗ tai cô, rồi lại đi tới cổ cô.
Cuối cùng nhẹ nhàng cắn lên xương quai xanh của cô.
Hiện giờ là cuối hạ đầu thu, nhiệt độ ban đêm hơi lạnh, nhưng lúc này nhiệt độ trên người Ôn Như Quy cao đến dọa người, gần như có thể bốc cháy bất cứ lúc nào.
Nhiệt độ lòng bàn tay anh gần như làm bóng người khác, đi đến đâu, đều khiến Đồng Tuyết Lục nóng bỏng theo.
Nhiệt độ trên người cô cũng như bị châm lửa.
- -- Rùng mình.
Cô ôm lấy cổ anh, 2 người điên cuồng hôn môi nhau.
Ánh sáng màu cam dừng ở trên mặt anh, mờ mờ ảo ảo, cực kỳ mờ ám.
Hàng lông mi đen dài rậm rạp tạo ra một hàng bóng nhỏ phản chiếu ở dưới mí mắt anh, đường nét khuôn mặt hài hoà, yết hầu chuyển động lên xuống, xương quai xanh vô cùng gợi cảm, giống như đang quyến rũ người nhìn.
Đồng Tuyết Lục vươn tới, cắn một cái lên xương quai xanh của anh.
Ôn Như Quy nhẹ nhàng hít sâu một hơi, lực tay ôm lấy cô lập tức tăng lên.
Dưới ánh đèn, 2 người nhìn nhau.
Đôi mắt đen như mực sâu không thấy đáy, lúc này đầy tình cảm sâu nặng, đôi môi mỏng mím chặt khiến anh trông càng có cảm giác cấm dục khó đoán.
Nhưng chính loại cảm giác tương phản này, khiến người ta càng muốn hung hăng bắt nạt anh.
Đồng Tuyết Lục hôn lên yết hầu gợi cảm của anh, thấp giọng cười nói: "Sở trưởng Ôn"
- -- Nụ cười này, "bách mị sinh".
(*) Bách mị sinh: Trăm vẻ đẹp phát sinh.
- -- Dáng vẻ cực kỳ giống hồ ly câu hồn phách.
- -- Dáng vẻ này! Ai! Chống! Đỡ! Nổi! Chứ!
Đêm động phòng hoa chúc, đàn ông không làm lưu manh vẫn là đàn ông sao?
- -- Đương nhiên không phải!
2 mắt Ôn Như Quy trầm xuống, lại lần nữa hôn thật mạnh lên cánh môi cô.
"Tuyết Lục, em là của anh."
Âm thanh của anh khàn khàn đến tận cùng, giống như bóng đêm u ám này, hoàn toàn bùng cháy.
- -- Anh muốn nhiều hơn.
Động tác của anh vừa bá đạo lại dịu dàng, đồng thời lại cực kỳ kiên nhẫn.
- -- Dù đạt đến ranh giới của sự nhẫn nại, anh vẫn đặt cảm giác của cô lên hàng đầu.
Chỉ là trước giờ Đồng Tuyết Lục chưa từng nghĩ tới, sau khi Ôn Như Quy trở lên cuồng dã, sức chịu đựng lại đáng sợ như vậy.
- -- Giống như muốn bồi thường hết 28 năm vắng mặt trong 1 lần.
Sau khi kết thúc, cổ họng cô cũng không thể phát ra tiếng.
Cả người không có một chút sức lực
Đêm nay.
- -- Ý loạn tình mê.
[HẾT CHƯƠNG 133]