===
Ông cụ bán bánh quai chèo đã đi xa rồi, Đồng Gia Tín không đuổi theo kịp nên đành phải tay không quay về.
Ngụy Châu Châu thấy cậu ta tay không quay về, hàng mày đen nhánh chợt nhíu lại nói: "Không phải anh nói anh đi mua sao? Bánh quai chèo đâu?"
Tròng mắt Đồng Gia Tín đảo quanh: "Bánh quai chèo Tân Thị có gì ngon chứ? Còn không ngon bằng bánh của chị anh làm."
Ngụy Châu Châu lập tức hiểu rõ, cậu ta không có mua!
"Nếu như chị Tuyết Lục có thời gian làm bánh quai chèo thì em còn cần ra ngoài mua sao? Anh không muốn mua vậy vừa nãy anh thể hiện cái gì, anh đúng là đáng ghét mà!"
Đồng Gia Tín cứng cổ không chịu thua nói: "Tại sao anh lại đáng ghét chứ? Chẳng phải chỉ là bánh quai chèo thôi sao, anh đền cho em là được!"
"Không cần nữa, cảm ơn!"
Ngụy Châu Châu chẳng muốn cãi nhau với cậu ta nữa, quay đầu nói với Đồng Miên Miên: "Chị đã nhận bưu thiếp rồi, chị phải về học bài đây, lần sau chị sẽ mời em ăn đồ ngon."
Tiểu Yến Yến vọt ra từ trong phòng: "Dì Châu Châu, người nghe cũng có phần, Yến Yến cũng muốn ăn món ngon."
Cậu bé ngẩng cao khuôn mặt mũm mĩm, đôi mắt đen tròn như quả nho nhìn cô bé cười híp mắt, giống như một bé mèo con ham ăn.
Trái tim Ngụy Châu Châu thoáng chốc như bị bắn trúng, véo khuôn mặt bụ bẫm của nhóc béo: "Được, dì học xong sẽ lập tức đến đây dẫn các cháu đi ăn."
Tiểu Yến Yến mỉm cười càng rạng rỡ hơn: "Dì Châu Châu xinh đẹp nhất."
Ngụy Châu Châu được khen đến mở cờ trong bụng, hài lòng mỉm cười cầm bưu thiếp rời đi.
Ánh mắt Đồng Gia Tín vẫn luôn dõi theo cô bé, mãi đến khi bóng người cô bé biến mất sau cánh cửa, lúc này cậu ta mới ngại ngùng không nhìn nữa.
Đồng Tuyết Lục nhìn hết cảnh này, trong lòng thầm tấm tắc 2 tiếng.
Trước kia nói sẽ độc thân cả đời, năm 10 tuổi còn thề hẹn trước Bồ Tát, không ngờ cậu ta đã động lòng phàm nhanh thế này.
- -- Quả nhiên miệng lưỡi đàn ông đều là quỷ gạt người.
Nhưng mà trước kia cậu ta ghét Châu Châu như thế, có thể tưởng tượng được cảnh tượng điên cuồng theo đuổi vợ trong tương lai sẽ đặc sắc đến cỡ nào.
Thế nhưng nếu cứ như vậy thì quỹ đạo cuộc đời của Đồng Gia Tín sẽ hoàn toàn khác đời trước, không biết sau này cậu ta có thể gặp được người vợ đời trước hay không.
- -- Nếu như gặp được, vậy giữa Ngụy Châu Châu và người vợ đời trước, cậu ta sẽ chọn ai đây?
Đương nhiên hiện tại suy nghĩ vấn đề này vẫn còn sớm, tuổi 2 người đều còn nhỏ, đợi tương lai gặp được rồi nói sau.
===
Trong lúc nói chuyện thì Tiêu Gia Minh từ bên ngoài đi vào, trong tay ôm một quả dưa hấu lớn, nhìn thấy Đồng Tuyết Lục thì đứng lại hô lớn: "Chị, chị ở nhà ạ?"
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu nhìn, Tiêu Gia Minh cắt tóc đầu đinh, càng làm nổi bật đường nét sắc bén và tuấn tú của anh ta. Vai rộng eo nhỏ, 2 chân thẳng tắp thon dài, xứng đáng là nhân vật làm mưa làm gió tại Đại học Thanh Hoa.
Sau khi lên Đại học, nghe nói có không ít nữ sinh trong trường học chủ động theo đuổi anh ta. Nhưng anh ta vẫn luôn chú tâm vào học hành và kiếm tiền, 4 năm qua chưa từng yêu đương.
Đồng Tuyết Lục rất nghi ngờ, sau này người độc thân cả đời không phải Đồng Gia Tín mà là Tiêu Gia Minh.
Nghĩ vậy, cô hoàn hồn lại nói: "Mấy đứa các em hiếm khi về nhà một chuyến, chị đương nhiên phải về đây rồi, bằng không thì lần sau không biết khi nào mới có thể gặp được các em."
Tiêu Gia Minh ôm dưa hấu đi vào, đặt dưa hấu dưới vòi nước rửa sơ qua, sau đó để vào tủ lạnh làm mát.
"Chị, em có chuyện muốn bàn bạc với chị."
Đứng trước mặt đứa em trai cao 1m85 này, lần đầu tiên Đồng Tuyết Lục cảm thấy mình có hơi lùn: "Chuyện gì thế?"
Tiêu Gia Minh: "Chị, em muốn mượn chị chút tiền để đến Thâm Quyến gây dựng sự nghiệp, sau này em sẽ trả lại cho chị gấp đôi!"
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: "Em định làm gì?"
Tiêu Gia Minh đứng thẳng lưng, đáy mắt ánh lên sự tự tin: "Em muốn làm về truyền thông."
- -- Giỏi lắm!
Không hổ là người được mệnh danh anh tài giới thương nghiệp đời trước, lúc này anh ta đã nhạy bén nắm bắt được ngành truyền thông sẽ phát triển mạnh mẽ trong tương lai.
Trong những ngành nghề ở tương lai, truyền thông, internet và địa ốc đều sẽ phát triển vô cùng nhanh chóng, nhưng ngành phát triển dẫn đầu là truyền thông.
Năm trước Thượng Hải đã mở tổng đài tin nhắn đầu tiên, số ít người đã bắt đầu sử dụng máy nhắn tin.
Máy nhắn tin vừa ra mắt, cô đã mua cho mình và Ôn Như Quy một chiếc. Vốn còn đang định mua cho ông nội 2 bên và còn cả chú Tông một chiếc, nhưng bọn họ đều nói không cần, nói là không dùng được.
Quả thật hiện tại máy nhắn tin chỉ có thể hiển thị thông tin dạng con số và chữ cái. Tức là chỉ có thể nhìn thấy điện báo và tên của đối phương, những thông tin khác không có cách nào truyền đi được, chỉ có thể nói rõ thông qua điện thoại, tính năng vô cùng hạn chế.
Đồng Tuyết Lục: "Ngành này rất được, em muốn mượn bao nhiêu?"
"10.000."
Nói xong, dường như anh ta cảm thấy mình mượn nhiều nên lập tức sửa lại: "Nếu như không có nhiều thì 5.000 cũng được."
Đồng Tuyết Lục: "Chị cho em 30.000, em không cần trả chị gấp đôi, đổi lại chị sẽ nhập cổ phần vào công ty em trước."
Tiêu Gia Minh biết chị chắc chắn sẽ ủng hộ anh ta, nhưng anh ta không ngờ rằng chị lại tin tưởng anh ta như vậy: "Chị, chị không sợ em sẽ lỗ vốn sao?"
Đồng Tuyết Lục thầm nghĩ, cho dù là nhất thời lỗ vốn, thì tương lai em cũng sẽ kiếm lại gấp 100 gấp 1.000 lần.
- -- Anh tài thương nghiệp cũng không phải là cái danh hão.
Cô lập tức vỗ vai anh ta: "Tính cách của em đã thận trọng từ nhỏ rồi, chị đánh giá em rất cao. Còn về tiền thì ngày mai em đến công ty của chị, đến lúc đó chị sẽ đi với em đến ngân hàng chuyển tiền cho em."
Tiêu Gia Minh xúc động nhìn chị, đôi mắt nghẹn ngào đến nỗi ửng hồng: "Cảm ơn chị, chị, em nhất định sẽ không khiến chị thất vọng!"
- -- 30.000 tệ.
Hiện giờ những hộ gia đình kiếm được 10.000 tệ trong cả Bắc Kinh vẫn chưa tới 1% dân số, rất nhiều người cả đời này đều không kiếm được đến 30.000 tệ.
Một số tiền lớn như vậy, anh ta biết cho dù là chị muốn lấy số tiền đó ra cũng là việc cực kỳ khó khăn. Nhưng cô lại đưa cho anh ta 30.000 tệ mà không hề do dự.
- -- Làm sao anh ta không cảm động cho được?
"Em định khi nào đến thành phố Thâm Quyến? Em nói chuyện này với ông nội chưa?"
Đồng Tuyết Lục thấy dáng vẻ xúc động đỏ bừng 2 mắt của anh ta thì không khỏi nhớ lại dáng vẻ tràn ngập phòng bị của anh ta với cô vào lần đầu tiên gặp mặt, không ngờ mới chớp mắt đây thôi mà tám năm đã trôi qua.
- -- Thời gian trôi qua thật nhanh.
Tiêu Gia Minh lắc đầu: "Vẫn chưa nói với ông nội, lát nữa em sẽ nói với ông, em định sau khi tốt nghiệp sẽ đến đó ngay."
- -- Vậy là sau 2 tháng nữa.
Tiêu Gia Minh đi học nhảy 2 cấp, thêm nữa lúc đó anh ta lên cấp 2 và cấp 3 chỉ học trong 2 năm, cho nên lúc anh ta thi đậu Đại học chỉ có 15 tuổi.
Hiện giờ, khi sắp tốt nghiệp rồi anh ta cũng mới chỉ có 19 tuổi mà thôi.
Đồng Tuyết Lục nghĩ ngợi, bỗng nhiên giống như vô tình nói: "Một mình em đến một nơi xa như vậy, chị và ông nội đều không yên tâm. Ngày mai chị sẽ mua cho em 1 chiếc máy nhắn tin, em đừng từ chối vội, có thứ này bên người thì khi muốn tìm em cũng tiện hơn."
"Nhưng mà chiếc máy nhắn tin này chỉ có thể hiển thị con số, không tiện lắm. Nếu như có thể hiển thị chữ vậy thì càng tốt rồi. Như thế thì khi muốn liên lạc với em sẽ càng tiện hơn."
Tiêu Gia Minh nghe vậy thì ngẩn ra, ngay sau đó ánh mắt anh ta sáng lên: "Chị, chị nói xem nếu em nghiên cứu chế tạo ra một chiếc máy nhắn tin có thể hiển thị chữ, thì sẽ có thêm càng nhiều người sử dụng hay không?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Đương nhiên rồi, nếu như máy nhắn tin có thể hiển thị chữ, vậy chẳng phải là quá tiện lợi hay sao."
Chỉ có thể hiển thị số điện thoại, có đôi khi chưa chắc có thể lập tức tìm được điện thoại gọi lại cho đối phương. Nhưng nếu như có thể hiển thị chữ, ít nhất có thể biết được đối phương tìm mình có chuyện gì.
Cô nhớ rõ sau khi máy nhắn tin chữ Hán xuất hiện, thị trường máy nhắn tin bắt đầu phát triển mạnh, cạnh tranh cũng vô cùng gay gắt. Mãi đến khi di động xuất hiện vào thập niên 90, thị trường máy nhắn tin mới lụn bại.
Nếu như Tiêu Gia Minh có thể chớp lấy thời cơ nghiên cứu chế tạo ra máy nhắn tin chữ Hán, vậy thì có thể kiếm được mỏ vàng đầu tiên trong đời người, hơn nữa còn là rất nhiều rất nhiều vàng.
Biểu cảm Tiêu Gia Minh còn rạng rỡ hơn vừa nãy, trong miệng nhắc mãi mấy chữ máy nhắn tin chữ Hán: "Chị, em về phòng trước, cảm ơn chị!"
===
Sau khi ăn xong cơm chiều, Tiêu Gia Minh nói cho ông nội dự định của anh ta.
Tuy rằng Tư lệnh Tiêu không nỡ để cháu trai đến một nơi xa như thế, nhưng thanh niên biết phấn đấu là chuyện tốt, cuối cùng ông ấy vẫn đồng ý.
"Chị cháu đã tin tưởng cháu như vậy, không hề do dự cho cháu 30.000 tệ, tấm ân tình này cháu phải khắc ghi trong lòng. Tương lai cho dù cháu có thành công hay không thì cũng không thể quên ân tình này được!"
Tiêu Gia Minh gật đầu thật mạnh: "Ông nội yên tâm, sau này cháu nhất định sẽ báo đáp chị ấy thật tốt."
Cho dù lần này cô không cho anh ta mượn tiền thì trong lòng anh ta vẫn biết ơn cô.
Năm đó nếu không phải cô xuất hiện và nuôi dưỡng 3 anh em bọn họ thì hiện giờ bọn họ cũng không biết sẽ trở nên như thế nào.
Tư lệnh Tiêu hài lòng gật đầu, thấy cháu trai cháu gái tình cảm hòa thuận, đây là niềm vui lớn nhất của ông ấy.
===
Ngày hôm sau, Tiêu Gia Minh và chị cùng nhau đến công ty.
Đồng Tuyết Lục bảo tài vụ lấy 30.000 tệ trong quỹ dùng để quay vòng vốn của công ty.
Tài vụ biết cô muốn chuyển 30.000 tệ cho em trai để làm vốn gây dựng sự nghiệp thì vừa kinh ngạc vừa hâm mộ, tại sao cô ấy không có người chị gái tốt như vậy chứ?
Thời bấy giờ 30.000 tệ là một số tiền được coi là rất lớn, hơn nữa hiện giờ không có ngân hàng điện tử, cô chỉ có thể đến ngân hàng xử lý với Tiêu Gia Minh.
Cô vừa rời đi thì ngay sau đó Tưởng Bạch Hủy đã đến công ty cô.
Hôm nay Tưởng Bạch Hủy mặc quần jean ống loe, bên trên là chiếc áo lộ rốn. Vừa bước vào công ty, cô ta lập tức khiến cho mọi người chú ý.
Khuôn mặt lễ tân lộ ra nụ cười chào hỏi: "Chào cô, xin hỏi cô đến đây tìm người hay là hợp tác với công ty chúng tôi?"
Tưởng Bạch Hủy tháo kính râm xuống, đôi mắt nhìn quanh đánh giá: "Tôi là bạn thân của Giám đốc Đồng các người, Giám đốc Đồng có ở văn phòng không?"
Lễ tân lắc đầu, thái độ càng thêm kính cẩn: "Không có, Giám đốc Đồng và em trai của cô ấy đến ngân hàng làm việc rồi. Không thì cô đến ngồi ở phòng tiếp khách trước?"
Tưởng Bạch Hủy vừa đánh giá xung quanh, vừa gật đầu: "Được thôi."
Tuy rằng công ty Đồng Tuyết Lục không thể so sánh được với rất nhiều công ty lớn nước ngoài, nhưng mà tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cô ta, trang hoàng đơn giản nhưng không sơ sài, mang đến cảm giác rất thời thượng.
Lễ tân thấy cô ta vẫn luôn nhìn khắp nơi đánh giá, ưỡn ngực tự hào nói: "Có phải cô cảm thấy công ty chúng tôi thiết kế trang hoàng hết sức khác biệt không? Đây là Giám đốc Đồng chúng tôi chính tay thiết kế, rất nhiều khách hàng đến đây đều nói công ty chúng tôi trang trí vô cùng sang trọng, ngay cả khách hàng của Hương Giang cũng nói như vậy."
Tưởng Bạch Hủy không nhìn nữa, nhướng mày nói: "Công ty các người có hợp tác với Hương Giang sao?"
Lễ tân lại gật đầu tự hào lần nữa: "Đúng vậy, chính tay Giám đốc Đồng chúng tôi lấy được một đơn hàng lớn 300.000 từ tay ông chủ Hương Giang, hơn nữa còn là hợp tác lâu dài. Giám đốc Đồng chúng tôi không chỉ có ngoại hình xinh đẹp, mà còn rất có năng lực. Tôi sống đến bây giờ, người tôi khâm phục nhất chính là cô ấy!"
Khóe miệng Tưởng Bạch Hủy khẽ nhếch lên, không lên tiếng nữa.
Lễ tân đưa cô ta đến phòng tiếp khách, rót trà cho cô ta rồi lấy thêm kẹo tiếp khách qua đây, sau đó lập tức đi ra ngoài.
Tưởng Bạch Hủy ngồi trong chốc lát, bỗng nhiên hơi buồn tiểu, bèn đứng dậy đi vệ sinh.
Bước vào nhà vệ sinh, cô ta lại không khỏi cảm thán.
Thời đại này có rất nhiều quán ăn không có nhà vệ sinh, mà nhà vệ sinh công cộng bên ngoài đều vô cùng tồi tàn. Chưa kể mùi hôi ngập trời, khắp nơi toàn là rác rưởi dơ bẩn, có đôi khi thậm chí không có cách nào đặt chân xuống.
Nhưng nhà vệ sinh ở quán rượu và công ty của Đồng Tuyết Lục đều được xây dựng rất tốt. Sạch sẽ, tiên tiến, bồn cầu nhập khẩu từ nước ngoài, thậm chí thiết kế bên trong còn đẹp hơn, còn thơm hơn nhà người ta.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà rất nhiều người bằng lòng tiêu tiền đến quán rượu trà xanh này ăn cơm. Quả thật là quá thời thượng sang trọng, đây là yếu tố mà những quán rượu khác không làm được.
Tưởng Bạch Hủy cũng không lạ gì với kiểu nhà vệ sinh thế này, cô ta đã từng sử dụng nó khi ở nước Đức, sau khi trở về rất không quen.
Lúc này không ngờ rằng công ty Đồng Tuyết Lục lại sử dụng nó lần nữa, điều này khiến cho cô ta có cảm giác không nói nên lời.
Sau khi đi vệ sinh xong, lúc cô ta đang định mở cửa thì nghe thấy có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện vang lên từ bên ngoài.
"Giám đốc Đồng đúng là quá hào phóng với em trai cô ấy, không ngờ vừa ra tay chính là 30.000 tệ. Hâm mộ chết đi được, tại sao tôi lại không có một người chị gái như vậy!"
"30.000 tệ! Trời ạ, chẳng lẽ Giám đốc Đồng không sợ em trai cô ấy làm ăn thua lỗ sao?"
"Ánh mắt Giám đốc Đồng tốt như vậy, cô có thấy cô ấy đầu tư thất bại lần nào chưa?"
"Cũng đúng, Giám đốc Đồng quả là thần tượng của tôi, đúng là khâm phục cô ấy quá!"
"Cùng là người mà số mạng khác nhau quá. Giám đốc Đồng có ngoại hình xinh đẹp, gia thế khủng, ông xã đã đẹp trai lại còn vô cùng săn sóc cô ấy, 2 đứa con vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn. Cuộc đời thế này quả thực quá mỹ mãn!"
Tưởng Bạch Hủy không nhịn được nắm chặt tay, cảm giác không thoải mái trong lòng cô ta ngày ngày càng sâu đậm.
Sau khi đợi 2 người bên ngoài rời đi, cô ta mới đi ra khỏi nhà vệ sinh.
===
Đợi nửa giờ ở phòng tiếp khách, Đồng Tuyết Lục mới trở về từ ngân hàng.
Nhìn thấy Tưởng Bạch Hủy, cô ngẩn ra: "Bạch Hủy, sao cậu đến đây vậy?"
Tưởng Bạch Hủy mỉm cười đứng dậy: "Vốn dĩ tớ định chiều nay tới thẳng nhà cậu luôn, nhưng tớ ở nhà không có việc gì làm nên muốn đến đây xem thử công ty cậu. Tuyết Lục cậu giỏi quá, có vẻ như công ty cậu phát triển rất tốt."
Đồng Tuyết Lục khiêm tốn nói: "Đây thành quả mọi người cùng nhau phấn đấu, là do tớ có tập thể nhân viên vừa tài giỏi vừa cần cù. Nếu như không có bọn họ giúp tớ thì tớ cũng không có khả năng làm tốt như vậy."
Các cô vừa trò chuyện vừa đi đến văn phòng Đồng Tuyết Lục.
Bước vào văn phòng Đồng Tuyết Lục, Tưởng Bạch Hủy đánh giá liếc mắt một cái, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Văn phòng Đồng Tuyết Lục rất lớn, thiết kế giống với bên ngoài, tối giản lại sang trọng, không có bất cứ đồ cổ trang trí xa xỉ nào. So với những thứ tục tằng đó, văn phòng này càng khiến cho người ta vui tai vui mắt.
"Ngồi đi, cậu muốn uống gì?"
"Gì cũng được."
Đồng Tuyết Lục gọi điện cho lễ tân bảo cô ấy đem 2 chai nước ngọt Cao Cam và 2 chai Kiện Lực Bảo mang vào.
2 loại này đều là thức uống được ưa chuộng nhất hiện tại, cũng là thức uống mắc nhất.
Lễ tân vừa mới mang đồ uống tới, Đặng Hồng đã cầm 2 bản tài liệu đến đưa Đồng Tuyết Lục ký tên.
Nhìn thấy Tưởng Bạch Hủy, Đặng Hồng chỉ gật đầu một cái: "Giám đốc Đồng, 2 bản tài liệu này cần cô xem qua và ký tên. 1 bản đến từ công ty Đạt Minh ở thành phố Thâm Quyến, 1 bản là ông chủ Hương Giang, bọn họ đều muốn tăng đơn đặt hàng."
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: "Ông chủ Trương lại đặt hàng nhanh như vậy sao? Lô hàng đầu tiên của chúng ta vừa mới gửi qua đó."
Đặng Hồng gật đầu: "Đúng vậy, ngày hôm qua bọn họ đã nhận được hàng thì hôm nay lập tức thêm đơn đặt hàng. Điều này chứng tỏ bọn họ rất hài lòng với sản phẩm của chúng ta."
Đồng Tuyết Lục lướt sơ qua hợp đồng một lần, cầm bút máy ký tên lên đó: "Được, anh tiếp tục sắp xếp đơn đặt hàng, nhất định phải đảm bảo chất lượng."
"Vâng, Giám đốc Đồng."
Đặng Hồng cầm hợp đồng, lúc xoay người đi ra ngoài thì nói Tưởng Bạch Hủy: "Chào đồng chí Tưởng, ngày kia Đan Hồng đi công tác trở về, đến lúc đó cô có rảnh thì đến nhà chúng tôi ngồi chơi."
Tưởng Bạch Hủy cười gật đầu: "Được, lâu rồi tôi cũng không gặp chị Đan Hồng nên rất nhớ chị ấy."
Hàn huyện vài câu, Đặng Hồng lập tức đi ra ngoài làm việc.
Cửa văn phòng bị đóng lại.
===
Tưởng Bạch Hủy không nhìn, làm bộ vô tình cười nói: "Nói ra thì chồng của chị Đan Hồng làm công cho cậu cũng được 4 năm rồi. Bây giờ tớ ở nhà không có việc gì làm, nếu không thì tớ cũng tới công ty của cậu làm việc đi, không biết cậu có bằng lòng nhận tớ hay không?"
Đồng Tuyết Lục hơi ngẩn ra, khóe miệng nở một nụ cười bình thản: "Cậu là lớp sinh viên đầu tiên sau khi khôi phục lại kỳ thi đại học, lại có kinh nghiệm 4 năm làm việc ở nước ngoài. Tới công ty của tớ thì quả thật quá uổng phí tài năng của cậu, tớ không mời nổi!"
Nghe được lời này, trong lòng Tưởng Bạch Hủy thoải mái hơn một chút: "Cậu không muốn mời tớ thì có. Đúng rồi, 2 ngày nay tớ nghĩ ra một dự án lập nghiệp rất có tương lai, là sản phẩm làm đẹp, chúng ta cùng nhau hợp tác đi!"
Đồng Tuyết Lục giúp cô ta mở nắp chai nước ngọt Cao Cam, sau đó làm ra vẻ bị dọa sợ: "Đừng, cậu tha cho tớ đi, bây giờ ngày nào tớ cũng bận rộn như xoay chong chóng, lấy đâu ra thời gian đi làm chuyện khác chứ?"
"Bây giờ Như Quy và 2 đứa nhỏ đã có ý kiến với tớ rồi, họ nói tớ ngày nào cũng bận rộn, nên tớ không dám đầu tư vào những ngành khác nữa. Sản phẩm làm đẹp là 1 dự án rất tốt, với năng lực của cậu, cậu hoàn toàn có thể làm một mình được!"
Cho dù có là bạn bè thân thiết tới mức nào đi chăng nữa thì khi hợp tác làm ăn buôn bán chắc chắn sẽ nảy sinh mâu thuẫn, cho nên cô vẫn luôn tránh hợp tác làm ăn với bạn bè.
Về hợp tác bếp điện từ, cô không nhúng tay từ đầu tới cuối, mọi chuyện đều giao cho bên Tô Việt Thâm đi xử lý, bọn cô chỉ chờ chia hoa hồng là được.
Còn về Đặng Hồng, lúc anh ta đến đây là thời điểm cô cần hỗ trợ nhất. Hơn nữa con người Đặng Hồng vô cùng thận trọng, lại không có dã tâm quá lớn, rất thích hợp làm giám đốc giúp cô quản lý công ty.
- -- Nhưng Tưởng Bạch Hủy thì không được.
Tưởng Bạch Hủy có năng lực, nhưng tính cách của cô ta có phần hiếu thắng, cô ta sẽ không hạ mình dưới bất kỳ người nào. Nếu như 2 người cùng nhau hợp tác, chắc chắn sẽ sinh ra mâu thuẫn.
Huống hồ bây giờ cô quả thực rất bận, không muốn đặt chân vào ngành khác. Tiền thì kiếm cả đời cũng không hết, cô không cần phải khiến cuộc sống của mình mệt mỏi như vậy.
Nụ cười trên mặt Tưởng Bạch Hủy hơi cứng lại: "Nếu không có thời gian, vậy cậu đầu tư thì được rồi, những chuyện khác giao cho tớ xử lý.
Lông mày Đồng Tuyết Lục hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn bụng cô ta: "Sau này bụng của cậu sẽ càng lúc càng lớn, sao có thời gian tổ chức quản lý công ty được? Hơn nữa, hiện tại vốn lưu động của công ty không phải dư dả gì, thật ngại quá."
Nếu như vừa rồi là uyển chuyển từ chối thì Tưởng Bạch Hủy còn có thể giả bộ nghe không hiểu. Còn lần này Đồng Tuyết Lục từ chối thẳng thừng, rốt cuộc cô ta không có biện pháp giả ngu được nữa.
Trong văn phòng an tĩnh vài giây.
- -- Không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Nụ cười trên mặt Tưởng Bạch Hủy cuối cùng đã không duy trì được nữa: "Chuyện này có gì mà ngại chứ, là tớ không biết tự lượng sức mình."
Đồng Tuyết Lục dường như không phát hiện cô ta tức giận, cười nói: "Nếu cậu còn như vậy thì tớ cho rằng cậu đang giận tớ đấy. Tớ từ chối cậu, 1 là vì tới thực sự rất bận, 2 là vì tớ cảm thấy bây giờ điều quan trọng nhất với cậu chính là dưỡng thai. Đợi sau khi sinh con xong rồi gây dựng sự nghiệp cũng không muộn."
"Huống hồ Thiên Dật nhà cậu đối xử tốt với cậu như thế, nếu như biết cậu mang thai rồi mà còn bôn ba làm việc thế này, cậu không sợ anh ta đau lòng sao?"
Câu nói sau cùng khiến Tưởng Bạch Hủy thoải mái một ít, thuận theo bậc thang tìm lại mặt mũi cho mình nói: "Thiên Dật quả thật không muốn để tớ mệt thế này, ở nhà chỉ cần tớ uống ly nước thôi anh ấy cũng rót cho tớ. Tớ muốn gây dựng sự nghiệp cũng là vì rảnh rỗi sinh nhàm chán, nếu như anh ấy biết được thì anh ấy chắc chắn sẽ không đồng ý đâu."
"Đúng vậy đó."
Đồng Tuyết Lục tiếp tục 'tâng bốc': "Huống chi Thiên Dật nhà cậu tài giỏi như vậy, lãnh đạo căn cứ coi trọng anh ta như thế. Mà nhà các cậu không thiếu chút tiền này, cậu chỉ cần ở nhà an tâm dưỡng thai là được rồi."
Tưởng Bạch Hủy ưỡn ngực: "Lãnh đạo căn cứ và lãnh đạo trường học, còn có lãnh đạo Quốc gia đều rất xem trọng Thiên Dật, phí sinh hoạt 4 năm du học ở nước ngoài của Thiên Dật đều do Quốc gia chi trả."
"Lần này trở về, có một lãnh đạo nói với Thiên Dật rằng sẽ sắp xếp anh ấy vào Bộ Tên lửa đạn đạo, bồi dưỡng anh ấy như Phó Viện trưởng tương lai!"
Đồng Tuyết Lục cười cười: "Đó cũng là do đồng chí Lương có bản lĩnh, nên lãnh đạo mới có thể coi trọng anh ta như vậy."
Tưởng Bạch Hủy nhếch đôi môi đỏ nhìn cô: "Đúng vậy, bản lĩnh của Thiên Dật về mặt này vẫn rất lợi hại. Chỉ tiếc vận may của giáo sư Ôn không tốt lắm, làm việc ở căn cứ nhiều năm vậy rồi mà mới thăng lên chức Sở trưởng. Không ngờ chưa được 1 năm thì sinh bệnh, hiện tại lại phải bắt đầu từ đầu, thật là đáng tiếc quá."
Đồng Tuyết Lục nâng mắt nhìn cô ta, trong lòng dấy lên cảm giác không thoải mái: "Không có gì đáng tiếc hay không đáng tiếc cả, tớ chỉ hy vọng anh ấy cơ thể khỏe mạnh, những thứ khác đều không quan trọng."
- -- Cô ta có thể khen chồng của mình, nhưng lại hạ thấp Ôn Như Quy là sao đây?
Tưởng Bạch Hủy cười nói: "Cơ thể khỏe mạnh đương nhiên quan trọng, nhưng chức vị cũng quan trọng như nhau. Đây là sự khẳng định năng lực của một người, cậu nói đúng không?"
Đồng Tuyết Lục lại nhìn cô ta một cái, không tỏ ý kiến.
Cô cảm thấy Tưởng Bạch Hủy thật sự thay đổi, nhưng mà không thấy cảm thấy bất ngờ với điều này.
Lòng người dễ thay đổi, huống chi cô ta đã ra nước ngoài mấy năm. Cho dù là không đi nước ngoài thì có rất nhiều người sau khi tốt nghiệp rồi đi làm, tính cách cũng sẽ dần dần thay đổi, không còn ngây thơ như khi còn đang ngồi trên ghế nhà trường.
Cô cũng không khó chịu, duyên phận giữ người và người, trước giờ cô không quá coi trọng nó.
- -- Hợp nhau thì đến, không hợp thì đi.
Sau đó 2 người trò chuyện một hồi, Đồng Tuyết Lục và cô ta cùng về nhà lấy tã long phượng thai cho cô ấy.
Khi trở về tứ hợp viện, long phượng thai đã được 3 người ông cụ Ôn, Tư lệnh Tiêu và chú Tông dẫn ra ngoài chơi. Tưởng Bạch Hủy không gặp được bọn họ, luôn miệng nói thật đáng tiếc.
Đồng Tuyết Lục cảm thấy không hề đáng tiếc chút nào. Cô đưa tã cho cô ta, sau đó lấy cớ công ty có chuyện, tiễn cô ta lên xe buýt rồi 2 người tách ra.
===
Tưởng Bạch Hủy không cảm thấy cô ta đang cố ý nhằm vào Đồng Tuyết Lục.
Chỉ là cô ta ra nước ngoài 4 năm, bây giờ về nước, ngoại trừ Lương Thiên Dật thì cô ta không có thứ gì cả.
Nhưng Đồng Tuyết Lục có trai có gái, lại mở nhiều công ty như vậy, kiếm được cả bộn tiền.
Đối lập quá rõ ràng, cô ta cảm thấy không thoải mái và ghen ghét cũng là chuyện thường tình.
Nhưng mà cũng may có 1 điểm khiến cô ta có thể vớt vát lại mặt mũi, đó chính là người đàn ông của cô ta giỏi hơn người đàn ông của Đồng Tuyết Lục.
Ôn Như Quy làm việc ở căn cứ 10 năm, đến bây giờ anh vẫn là nhân viên nghiên cứu bình thường. Nhưng chồng cô ta Lương Thiên Dật vừa đến căn cứ thì đã nhận được sự quan tâm và bồi dưỡng trọng điểm của lãnh đạo.
Nghĩ đến đây, cô ta bỗng nhiên rất nhớ Lương Thiên Dật.
Vì thế cô ta vội vàng về nhà gọi điện đến căn cứ.
Điện thoại rất nhanh đã được bắt máy, nhưng nghe giọng nói của Lương Thiên Dật có vẻ rất uể oải.
Tưởng Bạch Hủy vội vàng hỏi anh ta làm sao vậy.
Lương Thiên Dật hơi ậm ừ nói: "Lãnh đạo căn cứ sắp xếp cho anh làm nhân viên nghiên cứu bình thường."
Giọng nói của Tưởng Bạch Hủy chợt tăng cao mấy đề-xi-ben, có vẻ vô cùng chói tai: "Cái gì? Lúc trước không phải nói sẽ sắp xếp cho anh làm chuyên gia nghiên cứu khoa học sao? Còn muốn bồi dưỡng anh làm lãnh đạo, tại sao bỗng dưng trở thành nhân viên nghiên cứu bình thường rồi?"
Nhân viên nghiên cứu bình thường và chuyên gia nghiên cứu khoa học có sự khác biệt rất lớn. Không chỉ có sự khác biệt về đãi ngộ thân phận, quan trọng hơn là sẽ có ảnh hưởng rất lớn cho việc thăng tiến sau này.
Nhân viên nghiên cứu bình thường không có cách nào tiếp xúc được những hạng mục quan trọng nên rất khó đạt được thành tích, chỉ có thể dựa vào làm việc lâu năm, giống như công nhân trong nhà máy.
Trở thành nhân viên lâu năm là chuyện tra tấn người nhất, không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào, lại còn phải cạnh tranh với những người khác.
Nhưng chuyên gia nghiên cứu khoa học có thể phụ trách hạng mục quan trọng, rất dễ dàng đạt được thành tích. Một khi đạt được thành tích thì sẽ được lãnh đạo Quốc gia coi trọng, việc thăng tiến cũng không còn khó khăn.
Rõ ràng lãnh đạo kia đã nói sẽ bồi dưỡng trọng điểm Lương Thiên Dật, nói rằng chỉ cần anh ta có được thành tích thì anh ta rất có khả năng trở thành phó viện trưởng trẻ tuổi nhất.
Nếu Lương Thiên Dật làm phó Viện trưởng, về sau cô ta có thể ưỡn ngược tự hào trước mặt Đồng Tuyết Lục rồi.
- -- Nhưng hiện tại này hết thảy đều tan thành mây khói...
Giọng nói Lương Thiên Dật rầu rĩ: "Anh cũng không biết tại sao lại thế này, không nói nữa, anh còn đang bận."
Tưởng Bạch Hủy còn muốn hỏi tiếp nhưng Lương Thiên Dật đã cúp điện thoại.
Bên kia đầu điện thoại kia không ngừng truyền đến tiếng 'tút tút tút'.
Cô ta cầm điện thoại, cả người ngã ngồi trên sô pha.
Trong đầu cô ta bỗng nhiên hiện lên hình ảnh bản thân kiêu căng cười nhạo Ôn Như Quy không có bản lĩnh trong văn phòng Đồng Tuyết Lục, khuôn mặt cô ta lập tức nóng ran lên.
- -- Giống như bị người ta tát một bạt tai vậy.
- -- Đau, quá đau!
[HẾT CHƯƠNG 157]