Mục lục
Siêu Cấp Trà Xanh Ở Niên Đại Văn Nằm Thắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

--- 22/09/2022 ---

===

Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh.

2 người Hoàng Khải Dân và Chu Diễm đều ngu ngơ nhìn chằm chằm Ôn Như Quy.

Nhất là Chu Diễm giống như bị người ta lấy đế giày quăng vô mặt, hơn nửa ngày cũng không có phản ứng gì.

Ôn Như Quy thấy thế bèn muốn quay người trở về kí túc xá.

Hoàng Khải Dân lập tức phục hồi tinh thần, bắt lấy tay anh hỏi: "Như Quy, những lời anh nói vừa rồi là sự thật sao? Anh thật sự đã có người mình thích à?"

"Ừm."

Sắc mặt Ôn Như Quy vẫn bình tĩnh như trước nhưng người tỉ mỉ sẽ phát hiện ra sau khi anh nói xong lời này ánh mắt của anh sáng như ngôi sao trên trời.

Chu Diễm không tin nói: "Không có khả năng! Sao anh lại có người mình thích. Như Quy anh thành thật nói cho bọn tôi biết người mà anh thích thật sự không tồn tại phải không?"

Chu Diễm không muốn tin chuyện này!

Nếu Ôn Như Quy đã có người mình thích, vậy 3 người bọn họ chỉ còn mình anh ta làm trò cười ư?

Quan trọng nhất là vừa rồi mình mới nói những lời kia, thật sự muốn đánh chết bản thân mình!

Ôn Như Quy: "..."

Hoàng Khải Dân cũng nghĩ đến những lời nói kia, 2 mắt lập tức tỏa ánh sáng, nói: "Chu Diễm, anh đừng ở đây dùng mấy cái cách vớ vẩn này chơi xấu người khác, tôi đã nói Như Quy có người mình thích rồi! Ha ha tiếp theo là tới phiên anh biểu diễn, mau đi trồng cây chuối và uống nước rửa chân đi!"

Khóe miệng Chu Diễm khẽ co giật: "..."

Chu Diễm giả vờ không nghe thấy, nói: "Như Quy, từ khi nào mà anh có người mình thích vậy? Lúc trước tôi hỏi anh tại sao anh không nói?"

Nghĩ đến Đồng Tuyết Lục, trong đáy mắt Ôn Như Quy trở nên nhu hòa nói: "Lúc trước thật sự chưa có người mình thích, nhưng hôm qua vừa mới xác nhận xong."

Chu Diễm đột nhiên "A" liên một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Tôi nhớ ra rồi, lần trước anh hỏi tôi rằng anh có một người bạn, anh ta đang không biết bản thân mình có thật sự thích cô gái đó hay không, người bạn kia chính là anh phải không?"

Ôn Như Quy đỏ mặt: "..."

Chu Diễm không biết người ta hay dùng câu "Tôi có một người bạn" là dùng để nói bản thân mình.

Hoàng Khải Dân lại lần nữa nói về trọng tâm câu chuyện: "Chu Diễm, anh đừng nói không giữ lời, đến khi nào anh mới bắt đầu biểu diễn?"

Chu Diễm vẻ mặt buồn rười rượi cầu xin tha thứ nói: "Anh hai, tôi sai rồi, ngày mai tôi mời mấy người đến tiệm cơm nhà nước ăn nha?"

Hoàng Khải Dân nói: "Lợi cho anh quá rồi còn gì, ít nhất phải mời chúng tôi 2 lần, trồng cây chuối 1 lần, uống nước rửa chân 1 lần!".

Chu Diễm khóc không ra nước mắt: "..."

Bản thân chơi lớn, muốn khóc cũng phải giải quyết xong chuyện này đã.

Chuyện Ôn Như Quy đã có người mình thích rất nhanh đã truyền khắp nơi trong căn cứ.

Những lãnh đạo kia sau khi biết chỉ có thể ỉu xìu, buồn bã tiếc nuối.

Ôn Như Quy tuấn tú lịch sự, gia thế lại ưu việt, nhân phẩm đáng tin cậy, bọn họ đã sớm nghĩ đến việc muốn kéo người này về nhà làm con rế, làm cháu rể của mình.

Nếu không có con gái và cháu gái thì cũng muốn giới thiệu anh cho họ hàng thân thích nhà mình.

Nhưng những năm qua cũng không có ai mai mối thành công, vậy mà giờ lại bị người khác cướp mất.

Nội tâm mọi người đều vô cùng tò mò rốt cuộc là người con gái như thế nào mới có thể túm được Ôn Như Quy?

===

Tiêu gia bên này cũng biết được tin Ôn Như Quy có người mình thích.

Buổi cơm hôm đó, bầu không khí trầm trọng hơn so với thường ngày một chút.

Tiêu Bạc Thiệm: "Thật may lúc ấy chưa tiến vào thăm dò nếu không hiện tại cũng không còn mặt mũi nào gặp Ôn Như Quy rồi."

Chung Thư Lan: "Cũng may lúc ấy Ôn Như Quy hiểu lầm, nếu không về sau cũng không biết làm như thế nào để đối mặt với cậu ta nữa."

Tiêu Uẩn Thi: "May là cũng chưa nói gì, nếu không mình lại biến thành người xấu phá hoại tình cảm của người khác rồi."

2 người Tiêu Bạc Thiệm và Chung Thư Lan liếc mắt nhìn nhau, quay đầu lo lắng nhìn con gái của mình.

Xảy ra chuyện vừa rồi Tiêu Uẩn Thi càng ngày càng gầy nhưng tinh thần cũng không tệ cho lắm.

Cảm nhận được ánh mắt lo lắng của cha mẹ, cô ấy buông đũa xuống nói: "Cha mẹ, con có một việc con muốn nói với 2 người."

Nội tâm Chung Thư Lan bồn chồn nói: "Haiz, con nói đi."

Tiêu Uẩn Thi: "Mẹ, tạm thời con không muốn rời đi nơi khác..."

Chung Thư Lan cho là cô không buông được Ôn Như Quy, đau lòng nói: "Tiêu Uẩn Thi, làm người trên đời có đôi khi phải học được cách buông tay..."

Tiêu Uẩn Thi nhịn cười nói: "Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Con chỉ tạm thời không muốn rời đi mà thôi. Bởi vì hiện tại con có ý định khác, con muốn đến trường đi học!"

Thời gian cô ấy tới khu chuồng bò mới có mười tuổi, việc học bởi vậy mà bị gián đoạn, 10 năm kia tuy mẹ và ông ngoại lén lút dạy cô học chữ nhưng vẫn bị đứt quãng, lượng kiến thức học vẫn không đủ.

Hiện tại nếu cô ấy muốn dùng bản lĩnh của mình đi ra ngoài tìm một công việc cũng không tìm được, cô ấy không muốn mình trở nên tầm thường vô vị cả đời.

Cha cô ấy là một nhân tài được quốc gia coi trọng, cho dù là có đủ tiền để ăn tiêu nhưng cô ấy lại không muốn kết hôn sinh con sớm, không muốn cả đời ở nhà ăn bám cha mẹ.

Chung Thư Lan nghe vậy liền giật mình: "Chuyện con muốn nói chính là chuyện này?"

Tiêu Dấn Thi gật gật đầu: "Dạ, con đã suy nghĩ chuyện này lâu rồi, gần đây sau khi bị bệnh con càng muốn đi học để có tương lai hơn!"

Tiêu Bạc Thiêm kích động, ánh mắt đỏ bừng nói: "Được, suy nghĩ này của con vô cùng tốt, cha ủng hộ con!",

Ánh mắt trong trẻo của Tiêu Uẩn Thi hiện lên vẻ vui sướng và hy vọng: "Cảm ơn cha, con biết ngay là cha sẽ ủng hộ con mà "

Trải qua lần bệnh nặng này, cô ấy đã nhìn ra được thiếu sót của mình, coi như Ôn Như Quy hợp gu của cô ấy nhưng giữa bọn họ cũng có khoảng cách lớn khó mà vượt qua được.

2 người bọn họ không chỉ là xuất thân không xứng mà học thức cũng không cùng cấp bậc, ở trước mặt anh chỉ khiến cô ấy ngày càng thấy tự ti.

Cho nên cô ấy mới muốn đi đến trường để học, cô ấy muốn trở thành nhân tài quốc gia, trở thành người hữu dụng đối với xã hội.

Đương nhiên cô ấy biết mình muốn đạt những chuyện kia không phải là vì Ôn Như Quy, mà là vì chính bản thân mình.

Ôn Như Quy thật sự rất tốt, vô cùng tốt, chỉ cần anh không thích thì không ai có thể ép buộc anh.

Chung Thư Lan nhìn ý chí quyết tâm của con gái mình, hốc mắt đỏ lên, mạnh mẽ gật đầu nói: "Tốt lắm, vậy chúng ta không cần rời đi nữa, mẹ cũng ủng hộ con!"

Tiêu Uẩn Thi cầm lấy đôi đũa gắp một ít thịt để vào bát của mẹ nói: "Con cảm ơn mẹ!"

Lông mày của Tiêu Bạc Thiệm cau lại nói: "Chỉ gắp cho mẹ con, không gắp cho cha sao?",

"Có nha, con gắp cho cha đây nè. Mẹ, mẹ nhìn cha đã lớn tuổi như vậy còn ghen tỵ với mẹ!"

"Cha con lúc còn trẻ vẫn luôn thích ăn dấm chua..."

"Đừng ở trước mặt đứa nhỏ nói bậy..."

Không khí âm trầm bỗng nhiên mất sạch, trong phòng bỗng vang lên tiếng cười.

Dưới ánh đèn, một nhà 3 người vô cùng ấm áp.

===

Khó có ngày được nghỉ, Đồng Tuyết Lục đã rất lâu không có luyện yoga, hôm nay rảnh rỗi mới luyện tập được.

Rất lâu không luyện tập nên gân cốt đã trở nên cứng ngắc.

Đồng Miên Miên và Tiểu Cửu ở bên cạnh nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập sự tò mò.

Đồng Miên Miên nghiêng đầu nói: "Chị, chị đang làm gì vậy?"

Đồng Tuyết Lục nói: "Chị đang vận động, vận động rất tốt cho thân thể."

Đồng Miên Miên nghe vậy, đá chiếc giày xuống rồi bò lên giường, làm theo động tác của cô.

Tiếu Cửu cũng leo lên, cúi thấp đầu xuống, phần mông cong lên, khom người như con một con cún nhỏ.

Nguyệt Bính ở dưới giường không lên được, gấp đến độ chạy xung quanh, trong chốc lát cũng làm ra động tác xoay xoay mông.

Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu nhìn thấy một màn này, thiếu chút nữa thì cười phun ra.

Đây là cô muốn đùa giỡn với chó sao, không hề nha.

Tập được vài động tác, bên ngoài lại truyền đến âm thanh của Ngụy Châu Châu

"Miên Miên, Tiếu Cửu, Châu Châu xinh đẹp tới tìm các em chơi đây!"

Cuối cùng Đồng Tuyết Lục cũng nhịn không được nữa mà cười ra tiếng.

Ngụy Châu Châu tự tin đi đến đâu cũng khen bản thân mình, cô bé luôn nói mình là một mỹ nữ!

Tuy rằng cô không biết như vậy có thể biến thành mỹ nữ hay không nhưng cô dám khẳng định mấy đứa nhỏ ở đây không ai có đủ tự tin như Ngụy Châu Châu!

Cô đứng lên đi ra phía cửa, phía sau là mấy đứa nhỏ theo sau.

Cửa vừa mở ra, Ngụy Châu Châu liền cười nói: "Chị Tuyết Lục. Chúc chị buổi sáng tốt lành, hôm nay chị thật xinh đẹp!",

Đồng Tuyết Lục vuốt vuốt tóc nói: "Châu Châu, buổi sáng tốt lành, em cũng rất xinh đẹp!",

Ngụy Châu Châu thỏa mãn, lúc này mới chạy đi tìm Đồng Miên Miên và Tiểu Cửu cùng nhau chơi đùa.

Thẩm Uyển Dung nhìn bóng lưng của cháu gái mình, nhịn không được cười lắc đầu: "Sang năm đã phải đi học rồi, về sau tới trường học còn nói những lời như vậy, bà lo lắng nó sẽ bị người khác chê cười."

Đồng Tuyết Lục nói: "Chưa chắc ạ, nếu có người chơi được với Châu Châu thì nói không chừng tính cách cũng giống Châu Châu, chỉ cần không theo chân bạn bè phá phách là tốt rồi."

Thẩm Uyển Dụng cười nói: "Cháu nói rất đúng, không giống tính cách nhau thì không thể nào chơi chung được! Đúng rồi, bà muốn đi mua một chút cải trắng để về làm dưa chua, cháu có muốn đi cùng không?"

Đồng Tuyết Lục vội vàng gật đầu: "Cháu đang muốn đi mua chút trứng vịt để về muối, bà đợi cháu một lát cháu đi lấy tiền và phiếu giảm giá."

Cùng về phía huyện Duyên Khánh, thực phẩm bên này không bán tất cả cùng lúc mà mỗi ngày đều mở bán 2 lần, buổi sáng 1 lần và chạng vạng tối 1 lần.

Hiện tại 2 người đi là vừa vặn đúng giờ.

===

Đi tới chỗ bán đồ ăn, đã thấy một hàng người thật dài đứng chờ sẵn ở cửa.

2 người xếp hàng nửa giờ mới tới lượt mình.

Thẩm Uyển Dung mua mười cân củ cải, mỗi cân 30 xu, tổng cộng 300.

Đồng Tuyết Lục chỉ mua một ít thực phẩm đã đủ dùng vài bữa, mỗi thứ 1 cân nên cũng không mất nhiều tiền lắm.

Tiếp theo 2 người lại đi đến xã cung tiêu mua trứng vịt cùng những thứ khác.

Về đến nhà, mấy đứa nhỏ trong nhà đang ngồi chơi với túi cát.

Túi cát là do Thẩm Uyển Dung làm cho bọn chúng, dùng 6 khối vải nhỏ may vào với nhau, tiếp theo lấy mấy hạt kê vào trong đó.

Đi vào sân nhỏ, Đồng Gia Minh đang kéo Đồng Miên Miên và Tiểu Cửu tránh ở phía sau Đồng Gia Tín, Nguyệt Bính hào hứng lăn lộn chơi cùng mấy đứa trẻ.

Đồng Miên Miên còn nhỏ chân ngắn, Đồng Gia Tín không có chút nào gọi là nể tình anh em, kéo lấy cô bé để che chở cho mình.

Túi cát bay lên nhanh chóng đánh trúng vào lưng Đồng Miên Miên.

Đồng Gia Tín nhảy dựng lên hoan hô: "Đánh trúng, em đánh trúng Miên Miên rồi!"

Đôi mắt to của Đồng Miên Miên ngập nước, chu miệng lên giống như sắp khóc.

Đồng Gia Minh lập tức đi qua ôm cô bé nói: "Miên Miên không khóc, để anh hai trả thù giúp em?"

Cô bé lắc đầu nói: "Không được, chị nói chuyện của mình phải tự mình làm."

Nói xong cô bé lau khô nước mắt, nhặt túi cát lên đi đến trước mặt Đồng Gia Tín, hung hăng nói: "Miên Miên muốn đánh chết anh ba!"

Đồng Gia Tín nhìn cô bé, nhăn mặt nói: "Đến đi đến đi, mau đến đánh anh đi!"

Đồng Miên Miên cầm lấy túi cát dùng sức ném ra bên ngoài, túi cát bay ra ngoài, lại "bụi" một tiếng rơi xuống đất.

Vừa vặn rơi vào dưới chân cô bé.

Chung quanh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Một lúc sau, Đồng Gia Tín cười lớn nói: "Ha ha anh cười chết mất, Miên Miên ném ra còn chưa tới 10 cen-ti-mét..."

Khuôn mặt của Cục Bột Nhỏ đỏ bừng lên như cố nén không khóc, con bé nhặt túi cát dưới đất ném ra ngoài nhưng lần nào cũng ném không được xa.

Đột nhiên Tiểu Cửu chạy ngược lại về phía Đồng Miên Miên, đứng lại trước mặt cô bé nói: "Chị, chị ném em!".

Đồng Miên Miên suy nghĩ một chút rồi cầm túi cát nhẹ nhàng ném vào người cậu bé một cái.

Tiểu Cửu mở miệng nói: "Ai da, em bị ném trúng rồi!"

Đồng Miên Miên cũng theo đó mà nín khóc cười lên, để lộ ra 2 lúm đồng tiền nhỏ bên má, cực kỳ đáng yêu.

- -- Ôi, thanh mai trúc mã gì gì đó là đáng yêu nhất rồi.

Đồng Tuyết Lục cảm thấy có một số người giàu lòng thương, ví dụ như Tiểu Cửu, có một số người lại đơn độc ví dụ như Đồng Gia Tín.

Cô đang định mang đồ vào phòng bếp, sau lưng đã vang lên tiếng đập cửa.

"Đồng chí Đồng, cô có nhà không?"

Lông mày Đồng Tuyết Lục nhảy lên, là giọng của cảnh sát Trương.

Cảnh sát Trương tới, là tình tiết vụ án gặp chuyện gì khó khăn sao?

Cô quay người đi mở cửa, cửa vừa mở ra đã thấy 4, 5 người đàn ông đứng bên ngoài.

Ngoại trừ cảnh sát Trương thì vẻ mặt của những người đàn ông khác đều hết sức kích động.

Lòng Đồng Tuyết Lục khẽ run, thoáng cái hiểu ra.

Cảnh sát Trương cười nói: "Đồng chí Đông, cô đang ở nhà thì tốt rồi!"

Đồng Tuyết Lục: "Tìm được người nhà của Tiểu Cửu rồi sao?"

Cảnh sát Trương gật đầu: "Cha mẹ Tiểu Cửu tới báo án rồi, sau khi xác nhận thân phận của bọn họ thì tôi đã lập tức dẫn bọn họ tới nhận tiểu Cửu."

Vừa mới nói xong, một người đàn ông chừng 28, 29 tuổi đã đi lên phía trước: "Đồng chí Đông, tôi là cha của Tiểu Cửu, Tô Việt Thâm. Mấy ngày hôm nay vô cùng cảm ơn cô đã giúp đỡ chăm sóc Tiểu Cửu!"

Nói xong anh ta cúi đầu thật sâu với Đồng Tuyết Lục.

Đồng Tuyết Lục đánh giá người đàn ông trước mắt, nói không khoa trương, người đàn ông trước mắt vô cùng đẹp trai, hơn nữa còn thuộc loại đẹp trai rất có khí chất.

Môi mỏng, mũi cao thẳng, trên sống mũi còn đeo một gọng kính màu vàng, đôi mắt phượng sau cặp kính không khác gì Tiểu Cửu, đương nhiên là so với Tiểu Cửu thì người đàn ông trước mắt lại sắc bén như chim ưng.

Chỉ là Tiểu Cửu đã từng nói người nhà của thằng bé họ Cố, người đàn ông trước mắt lại họ Tô, trong này nhất định có một câu chuyện.

Đồng Tuyết Lục: "Tôi có thể hỏi anh nguyên nhân vì sao lại lâu như vậy mới đến đồn cảnh sát báo án được không?"

Ngày hôm đó nếu Tiểu Cửu không gặp được cô, dựa theo hiệu suất xử lý vấn đề này của bọn họ, Tiểu Cửu đã sớm không biết bị bán đến đâu.

Tô Việt Thâm không giấu giếm, đơn giản nói ra nguyên nhân trước sau một lượt.

"... Là bởi vì bọn họ đoán sai, cứ thế đến khi tôi trở về mới đi báo án! Thật xin lỗi vì đã mang đến phiền toái cho cô, cũng vô cùng cảm ơn cô đã làm mọi thứ cho Tiểu Cửu!". Truyện Full

Nói xong anh ta lại cúi đầu với Đồng Tuyết Lục lần nữa.

Đồng Tuyết Lục nghe anh ta nói xong, khóe miệng co rút một cái thật mạnh.

Trong đầu cả Cố gia kia rốt cuộc là được cấu tạo bằng cái gì vậy?

Bị 2 người quen xoay vòng vòng, vậy mà bọn họ qua 10 ngày cũng chưa phản ứng được!

Nếu không phải Tô Việt Thâm trở về, đoán chừng bọn họ vẫn còn tiếp tục như vậy!

Suy nghĩ một chút đã khiến cho người ta không nói được lời nào.

Cũng may Tiểu Cửu không giống mẹ nó, thằng bé giàu tình cảm như vậy hẳn là di truyền từ cha mình.

Ánh mắt Đồng Tuyết Lục đảo qua 2 người đàn ông phía sau, khuôn mặt 2 người họ đỏ lên, cúi đầu thật thấp.

Lúc này Đồng Tuyết Lục mới mở cửa ra cho một đám người đi vào.

Tô Việt Tham muốn gặp con trai, biểu hiện trên mặt lại trở nên kích động,

Đi vào trong sân, mấy đứa nhỏ vẫn còn chơi ném túi cát.

2 người đàn ông phía sau cũng đi nhanh vào theo, sau khi nhìn thấy Tiểu Cửu thì khẩn thiết la lên: "Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, thật sự là cháu!"

Tiểu Cửu đang ném túi cát nghe thấy giọng của người đàn ông này thì dừng lại, sau đó cái miệng nhỏ nhắn mếu lại, chạy về phía 2 người đàn ông...

"Bác cả, bác hai!"

Anh cả và anh hai Cố gia đều hết sức kích động, chạy vội tới ôm lấy Tiểu Cửu, vuốt khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của cậu bé, kiểm tra cậu bé có bị thương hay không.

Vết thương trên đầu Tiểu Cửu còn chưa có hoàn toàn khép lại, nhưng vải gạt đã tháo xuống.

Lúc 2 người sờ đến miệng vết thương sau gáy Tiểu Cửu, trên mặt đều lộ ra vẻ đau lòng.

Tô Việt Thâm nhìn Tiểu Cửu, hốc mắt cũng đỏ bừng, nghẹn ngào gọi một tiếng: "Tiểu Cửu."

Tiểu Cửu ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đối diện, trong mắt tràn đầy mờ mịt: "Bác cả, chú ấy là ai? Hình như cháu đã gặp qua chú ấy ở đâu rồi."

Tô Việt Thâm duỗi 2 tay ra với cậu bé: "Tiểu Cửu, là cha đây, mau tới đây cho cha ôm một cái."

Lúc anh ta rời khỏi Bắc Kinh, Tiểu Cửu mới chỉ 6 tháng tuổi, 4 năm qua đi thằng bé đã lớn đến như vậy.

Anh cả Cố đẩy Tiểu Cửu: "Tiểu Cửu nhanh lên, bình thường không phải cháu đã nhìn thấy ảnh chụp của cha cháu rồi sao? Không nhận ra hả?",

Tiểu Cửu chớp chớp mắt: "Chú thật sự là cha của cháu sao?"

Cổ họng Tô Việt Thâm bỗng nhúc nhích một cái, gật đầu thật mạnh: "Đúng, cha là cha của con, con trai ngoan, mau tới đây!",

Tiểu Cửu chần chừ một chút, lúc này mới chạy tới.

Tô Việt Thâm ngồi xổm xuống, ôm thằng bé vào lòng, đôi mắt càng ngày càng đỏ.

Đồng Miên Miên đi qua, tựa vào bên cạnh chị mình nhỏ giọng nói: "Chị, Tiểu Cửu phải về nhà sao?"

Đồng Tuyết Lục ôm cô bé, hôn một chút khuôn mặt nhỏ nhắn: "Ừ, cha của Tiểu Cửu tới đón."

Khuôn miệng nhỏ nhắn của cô bé nhếch lên, nước mắt chảy xuống: "Chị, vậy lúc nào cha tới đón chúng ta? Em nhớ cha và mẹ."

2 anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín nghe cô bé nói vậy thì hốc mắt cũng bất giác đó lên.

Đồng Tuyết Lục vỗ vỗ đầu của cô bé, không lên tiếng nữa.

Một hồi lâu sau Tô Việt Thẩm mới bình tĩnh lại.

Anh ấy nắm tay Tiểu Cửu đứng lên, quay người nhìn Đồng Tuyết Lục nói: "Đồng chí Đồng, đã tìm được Tiểu Cửu rồi nên tôi muốn dẫn thằng bé về, người trong nhà vẫn còn đợi tin tức thằng bé. Sau này chúng tôi sẽ tới nói lời cảm tạ sau!"

Hôm nay tới đây vội vàng không chuẩn bị gì cả, quay đầu lại bố trí ổn thỏa rồi cả nhà bọn họ sẽ tới để nói lời cảm ơn.

Đồng Tuyết Lục vẫy vẫy tay: "Không cần khách sáo, sau này trông con cho kỹ là được, lần sau lại đi lạc chưa chắc có thể may mắn mà gặp được tôi đâu!"

Cô nói câu này không chút nể mặt ai nhưng Tô Việt Thâm lại không cảm thấy tức giận: "Đúng vậy, đồng chí Đồng nói rất đúng."

Nói xong anh ấy liền cúi đầu: "Tiểu Cửu, đi chào tạm biệt mọi người nào!"

Tiểu Cửu thả tay anh ta ra, chạy tới: "Chị, Tiểu Cửu phải đi rồi, nhưng Tiểu Cửu sẽ quay lại gặp chị!".

Đồng Tuyết Lục buông Đồng Miên Miên ra, giơ tay vuốt vuốt đầu của cậu bé: "Được, vậy chị sẽ chờ em quay lại!",

Cô thật sự rất thích đứa bé Tiểu Cửu này, ngoan hiền hiểu chuyện, mấu chốt là lớn lên rất xinh trai.

Sau đó Tiểu Cửu lại tạm biệt những người khác, cuối cùng mới nước mắt đầm đìa bị cha mình ôm đi.

Tiểu Cửu vừa đi, trong sân đã yên tĩnh trở lại.

Tất cả mọi người đều cảm thấy trong nội tâm có chút trống vắng.

===

Tô Việt Thâm ôm Tiểu Cửu trở về Cố gia.

Cố Dĩ Lam nhìn thấy con trai thì lại nước mắt đầm đìa: "Tiểu Cửu của mẹ, cục cưng của mẹ, cuối cùng con cũng về rồi!"

Cô ấy vốn cũng muốn cùng đi tìm con trai nhưng bởi vì quá kích động mà tim không chịu nổi.

Tiểu Cửu nhìn thấy mẹ thì "Oa" một tiếng khóc lên.

Ông ngoại bà ngoại của Tiểu Cửu cũng kích động không thôi, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi đều chảy ra.

Đợi tất cả mọi người khóc xong, Tô Việt Thẩm mới nhìn mọi người nói: "Đều khóc xong rồi à? Khóc xong rồi thì chúng ta tới thảo luận chuyện của Lại Mộ Thanh, một chút đi!"

Lời này vừa nói ra, cả đại sảnh an tĩnh vài giây.

Mẹ Cố nhìn con rể, có chút sợ sệt nói: "Việt Thâm, mẹ cảm thấy vấn đề này chưa hẳn là Mộ Thanh làm đầu, có thể là A Phương hãm hại nó, chúng ta có thể đợi nó trở lại rồi nói hay không?"

Những người khác nghe vậy cũng vội vã gật đầu biểu hiện tán thành.

Thái độ của Tô Việt Thâm đối với bọn họ là tuyệt không cảm thấy ngoài ý muốn: "Nhiều chứng cứ bày ở trước mặt mấy người như vậy rồi mà mấy người vẫn không muốn tin, tôi thấy cho dù là cô ta có trở về tự mình thừa nhận thì mấy người cũng sẽ không đến đồn cảnh sát tố cáo cô ta, có đúng không?"

Cố gia không lên tiếng, nhưng biểu cảm trên mặt đều đã nói rõ hết thảy.

Cuối cùng Cố Dĩ Lam không chịu nổi ánh mắt của người nhà mới đứng ra nói chuyện: "Việt Thâm, không phải mọi người không tin mà là nghĩ mãi cũng không ra tại sao chị ta phải làm như vậy!"

Cô ấy nghĩ nát óc cũng nghĩ không thông vì sao chị họ lại làm như vậy!

Bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, so với chị em ruột còn thân hơn, bất kể chị họ làm cái gì thì đều sẽ nghĩ tới cô ấy.

Cô ta thật sự không có cách nào tin tưởng chị họ của mình lại đột nhiên ra tay với Tiểu Cửu!

Tô Việt Thâm nói: "Các người muốn nói gì tôi đều hiểu rõ, Lại gia có đại ân với Cố gia các người, nhưng những năm gần đây các người thay bọn họ nuôi con gái, bao nhiêu ân tình cũng đền đáp đủ rồi!"

"Những chuyện khác thì không tính, nhưng chuyện lần này tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng!"

Sắc mặt mẹ Cố tái nhợt: "Việt Thâm, con có thể tha thứ cho Mộ Thanh lần này hay không? Chờ nó trở lại, mẹ nhất định dạy dỗ nó cho thật tốt, còn việc tố cáo thì thôi đi."

"Nó còn trẻ như vậy, nếu như bị đưa đến nông trường lao động cải tạo thì đời này có thể sẽ xong rồi! Nếu thật sự làm như vậy, sau khi mẹ chết thì phải làm thế nào ăn nói với chị đây?"

Mẹ Cố nói xong thì ôm mặt khóc lên.

Tô Việt Thâm thật sự bị chọc tức đến mức phải bật cười.

Lại Mộ Thanh còn chưa trở về, bọn họ đã vội vã giải thích xin xỏ cho cô ta.

Trách không được Lại Mộ Thanh chỉ dùng thủ đoạn ngu xuẩn như vậy đã chơi bọn họ được một vố.

- -- Không phải Lại Mộ Thanh lợi hại mà là bọn họ rất ngu xuẩn!

Tô Việt Thâm hít sâu một hơi nói: "Tôi cho các người 2 lựa chọn. Một, đưa Lại Mộ Thanh đi. Hai, Lại Mộ Thanh ở lại nhưng tôi và Dĩ Lam sẽ không tái hôn nữa, đến lúc đó Tiểu Cửu sẽ về Tô gia với tôi!"

Nói xong anh ấy không buồn nghe Cố gia đáp lại, nhanh chóng xoay người nghênh ngang bỏ đi.

- -- Sấm dậy đất bằng!

Cơn sấm này của Tô Việt Thâm làm cho người Cố gia chấn động thật lâu cũng không lấy lại được tinh thần.

- -- Không tái hôn, dẫn Tiểu Cửu đi, như vậy sao được chứ?

Chẳng những bọn họ rất hài lòng đứa con rể Tô Việt Thâm này mà Dĩ Lam cũng yêu chồng mình sâu đậm.

Những năm gần đây mặc dù không chút hi vọng nhưng cô ấy cũng chưa từng nghĩ sẽ gả cho người đàn ông khác.

Hiện tại sửa lại án rồi, bọn họ đang chờ để tái hôn.

Muốn tái hôn, Lại Mộ Thanh nhất định phải bị đưa đi.

Vậy phải làm sao mới tốt bây giờ, tình thế thật khó xử mà.

Người Cố gia nhìn nhau, ai nấy cũng đều bối rối.

Sau khi Tô Việt Thâm sầm mặt đi ra khỏi Cố gia thì đến nhà 2 người bạn làm việc cho chính phủ.

===

Qua 2 ngày, Đồng Tuyết Lục đột nhiên nhận được tin tức của chính phủ, cô được bổ nhiệm làm quản lý tiệm cơm nhà nước.

[HẾT CHƯƠNG 64]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK