Mục lục
Siêu Cấp Trà Xanh Ở Niên Đại Văn Nằm Thắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

--- 03/05/2022 ---

Trên vai đeo một chiếc cặp được chắp vá từ mấy mảnh vải vụn, Đồng Gia Tín quay sang anh trai cậu ta với vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Anh hai, cô, cô ấy có phải người đó không?"

Trước khi xảy ra tai nạn, ba mẹ họ đã tìm được một tấm hình, người trên tấm hình đó rất giống với người đang đứng trước.

Giống không phải là vấn đề, quan trọng là vì sao cô lại ở đây?

Đồng Gia Minh nhìn chằm chằm Đồng Tuyết Lục, không hề nói một lời nào.

Mặc dù hai người là ông lớn tương lai, nhưng bây giờ trước mặt Đồng Tuyết Lục, hai người họ cũng chỉ là hai đứa trẻ nên đương nhiên cô không cảm thấy sợ hãi.

Cô bước đến vạc nước rồi múc một chậu, vừa rửa mặt vừa nói: "Hai đứa về rồi à, qua đây rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm đi."

Đồng Gia Tín đụng đụng tay anh cậu ta: "Anh hai, anh nói xem chị ấy quay về đây làm gì? Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"

Đừng tưởng rằng cậu ta còn nhỏ nên không hiểu chuyện, thật ra cái gì cậu ta cũng biết!

Cái người được gọi là chị ruột này lúc trước hoàn toàn không đồng ý trở về với ba mẹ cậu ta, cứ mãi tranh tranh giành giành với con sói mắt trắng Đồng Chân Chân kia ở đó. Nghe bảo nhà bên đó đều là quan chức cấp cao, suy cho cùng chẳng phải là ghét bỏ nhà họ nghèo hay sao chứ!

Lúc trước đã ghét bỏ như vậy thì bây giờ đừng nên quay lại chứ!

Mà nếu không phải vì cô và Đồng Chân Chân thì ba mẹ của cậu ta cũng sẽ không chết!

Đồng Gia Tín càng nghĩ càng tức giận, không nhịn được mà siết chặt nắm đấm.

Đồng Gia Minh thì nhìn chằm chằm Đồng Tuyết Lục, không hề nói câu nào.

Đồng Tuyết Lục thấy bọn họ không có phản ứng gì thì lập tức mặc kệ, cô xoay người quay về phòng rồi đốt đèn chuẩn bị ăn cơm.

Hai ông lớn tương lai này cũng không phải đứa trẻ ba tuổi như Đồng Miên Miên, không thể lấy viên kẹo dỗ dành thì có thể dụ bọn họ được.

Đặc biệt là tên Đồng Gia Minh trắng đen lẫn lộn này, mới tưng đây tuổi đã biết mưu tính như thế, cậu không phải loại người có thể nói dăm ba câu là xuôi lòng.

Nhưng mà cô cũng không gấp gáp, chỉ cần là con người thì đều có nhược điểm, tìm ra nó thì có thể tiêu diệt được thôi.

Còn nữa, nếu như ngay cả hai đứa bé này cũng không giải quyết thì uổng cho cô làm trà xanh nhiều năm như vậy.

Đồng Miên Miên đang ngồi trên giường trong phòng, không biết cô bé tìm đâu ra một chiếc kìm cắt móng, đang tự cắt móng chân cho mình.

Cô bé giơ chân lên, đưa kéo về phía ngón chân, sau đó vô thức tránh đi như thể bàn chân cảm nhận được nguy hiểm.

Tay cô bé vội vàng đuổi theo, chân lại nhanh chóng tránh đi, cứ lặp đi lặp lại một hồi lâu như vậy mà tay vẫn không chạm được vào chân.

Đến cuối cùng, cô bé giống như đã quá mệt mỏi nên chỉ vào chân mình rồi dạy dỗ với giọng nói trẻ con: "Cậu không ngoan, cậu không ngoan như Miên Miên!"

Đồng Tuyết Lục nhịn không được bật cười.

Lúc nãy cô vừa bước vào đã thấy cô bé cầm đồ cắt móng tay thì lập tức hoảng hồn, không ngờ cái chân nhỏ của cô bé còn biết tự cứu mình.

Nghe thấy tiếng cười, Đồng Miên Miên lập tức ngẩng đầu nhìn sang, sau đó duỗi đôi tay mũm mĩm về phía cô: "Chị, ôm một cái."

Đồng Tuyết Lục đi qua ôm cô bé lên, sau đó tiện tay lấy đồ cắt móng tay đi: "Về sau không được nghịch kìm cắt móng tay một mình, rất nguy hiểm. Biết chưa?"

Đồng Miên Miên tựa đầu lên bả vai cô, vươn cánh tay ôm cổ của cô rồi nói: "Dạ, sau này Miên Miên sẽ không nghịch nữa."

Giọng sữa của cô bé vừa ngọt vừa mềm, ngoan tới mức chịu không được.

Trái tim của Đồng Tuyết Lục lại mềm nhũn ra, cô hôn lên lúm đồng tiền của cô bé một cái khiến Đồng Miên Miên cười khanh khách không ngừng.

Đúng lúc này, Đồng Gia Tín chạy vọt vào, vừa cướp lấy Đồng Miên Miên vừa mắng cô bé: "Đồng Miên Miên, em đúng là đồ ngốc. Chẳng phải anh đã bảo em không được nói chuyện với người lạ sao?"

Đồng Miên Miên bị giật nảy mình, đôi môi nhỏ mím lại rồi khẽ nức nở giải thích: "Chị không phải là người lạ."

Chị đã thắt tóc cho cô bé, mua kẹo cho cô bé ăn, còn hôn lên mặt của cô bé nữa. Cô bé thích người chị này.

Trước kia chị Đồng Chân Chân chỉ biết mắng cô bé đần, nhân lúc không có ai còn nhéo cô bé nữa, thật sự rất đau.

Cô ta còn không cho phép cô bé nói với ba mẹ. Cô bé cũng không thích người chị trước kia chút nào.

Đồng Gia Tín thấy em gái bênh vực đồng tuyết lục như thế thì tức giận nhéo má cô bé: "Cái đồ ngu ngốc nhà em! Ai là chị chứ, em gọi thân thiết như vậy làm gì? Coi chừng người ta đem bán em bây giờ!"

Đồng Miên Miên tủi thân tới mức hốc mắt đỏ bừng: "Miên Miên không phải đồ ngốc, chị sẽ không đem bán Miên Miên!"

Đồng Tuyết Lục thấy gương mặt của Đồng Miên Miên bị nhéo đỏ lên thì nhíu mày rồi lạnh giọng: "Miên Miên chỉ mới là đứa trẻ ba tuổi mà thôi. Con bé biết cái gì chứ? Có gì thì cậu cứ nhắm vào tôi này!"

Hừ, nhắm vào cô thì nhắm vào cô, ai sợ ai chứ!

Đồng Gia Tín đang hăm hở muốn tấn công thì lại bị tiếng hét của Đồng Gia Minh ngăn lại: "Gia Tín, em câm miệng cho anh."

Nói xong, cậu ôm lấy Đồng Miên Miên rồi dịu dàng vỗ vỗ sau lưng cô bé.

Đồng Miên Miên vùi đầu trong lòng Đồng Gia Minh, nói bằng giọng sữa vô cùng tủi thân: "Anh hai, chị không phải là người xấu, chị đã mua kẹo cho em ăn."

Cô bé móc móc viên kẹo sữa trong túi ra, cố gắng nhét vào miệng anh mình.

Đây là kẹo chị cho cô bé, cô bé chỉ ăn một viên, còn hai viên khác thì không nỡ ăn mà muốn giữ lại cho hai người anh trai.

Nhưng vừa rồi anh ba lại mắng cô bé và chị nên cô bé không muốn cho cậu ta ăn nữa.

Đồng Gia Minh né sang một bên: "Anh hai không ăn, em ăn đi."

Đồng Miên Miên hối thúc: "Anh hai ăn đi."

Anh ăn kẹo của chị xong thì sẽ không bảo chị là người lạ nữa.

Đồng Gia Minh không thuyết phục được cô bé nên đành phải nhận lấy viên kẹo: "Đợi lát nữa anh ăn sau."

Đồng Miên Miên bị thuyết phục nhưng vẫn không quên căn dặn: "Lát nữa anh hai nhất định phải ăn nhé."

Đồng Gia Tín thấy em gái không cho mình kẹo thì tức tới mức lỗ mũi phập phồng, cho dù là vậy, cậu ta vẫn không quên nhìn Đồng Tuyết Lục với ánh mắt đề phòng kẻ trộm.

Thấy anh hai và em gái ra ngoài, lúc này cậu ta mới nhanh chóng đuổi theo.

Đồng Gia Minh lấy nước rửa tay cho em gái trước rồi mới tự mình rửa.

Đồng Gia Tín chạy theo, gương mặt đầy vẻ bất bình: "Anh hai, vừa rồi sao anh không để em mắng cô ấy? Anh sợ cái gì chứ?"

Đồng Gia Minh vẫn không hề lên tiếng.

Đồng Gia Tín giống như dây pháo không ngừng nổ lốp bốp: "Anh hai, anh yên tâm, chỉ có em gái mới bị một viên kẹo lừa gạt, em sẽ không như vậy đâu! Đợi lát nữa em sẽ không ăn cơm cô ấy nấu!"

Lúc ở nhà, Đồng Chân Chân chẳng động tay vào bất cứ việc nhà gì, cô sống ở nhà quan chức cấp cao, khẳng định càng chẳng làm gì cả.

Cơm cô nấu nhất định vô cùng khó ăn, vì vậy lát nữa cho dù đánh chết thì cậu ta vẫn sẽ không ăn bất kỳ thứ gì cô làm.

Đồng Tuyết Lục: "..."

Chậc chậc chậc, trong ba ông lớn tương lai, cậu ba đúng là kẻ đầu gấu nhất.

Nhưng mà điều này rất phù hợp với tính cách đời trước của cậu ta. Trí tưởng tượng của Đồng Gia Tín rất phong phú, cậu ta đã thiết kế rất nhiều mẫu mã vừa sáng tạo, vừa độc đáo cho ngành thiết kế thời trang.

Về sau, nhờ làn gió xuân của công cuộc cải cách và mở cửa, cậu ta đã có cơ hội tha hồ vùng vẫy trong cái này này, thậm chí nhận được không ít giải thưởng lớn ở nước ngoài.

Chỉ là tính cách của cậu ta có vấn đề rất lớn, nhất là trong hoàn cảnh bị chèn ép ở Bắc Hòa đã khiến cậu ta càng ngày càng nhạy cảm và gắt gỏng, không biết giải quyết vấn đề tình cảm. Cuối cùng, vợ cậu ta vì không chịu được mà yêu cầu ly hôn, nhưng không ngờ vào ngày ly hôn, cô ấy lại bỏ mạng trong một tai nạn xe cộ.

Bởi vì thế mà Đồng Gia Tín hối hận không thôi, cả đời sau này không hề tái hôn.

Đồng Gia Minh rửa tay xong thì ôm em gái đi vào trong nhà.

Nhìn thấy bàn đầy ắp thức ăn, cậu khựng lại một chút rồi ôm em gái ngồi xuống bàn.

Đồng Gia Tín muốn nói chuyện nhưng lại bị anh hai trừng mắt liếc một cái, lời đến khóe miệng đành phải nuốt vào.

Nhưng mà cậu ta đã hạ quyết tâm sẽ tuyệt đối không động vào đồ ăn cô làm!

Tuyệt đối không!

Nhưng vừa ngồi xuống bàn, một hương thơm ngào ngạt lập tức xộc thẳng vào mũi cậu ta.

Cậu ta chưa từng ngửi qua bất cứ thứ gì thơm như vậy, cũng chưa từng thấy cơm chiên đẹp mắt đến vậy, hạt nào hạt nấy vàng ươm, toát lên vẻ quyến rũ dưới ánh đèn.

Nhìn qua đã thấy ngon, không biết hương vị thế nào?

Cậu ta nuốt một ngụm nước miếng thật to, bụng bỗng nhiên phát ra tiếng cồn cào.

Sau đó, trước khi đại não cậu ta kịp phản ứng, cậu đã vô thức múc một muỗng lớn rồi đưa vào miệng.

Má ơi, ngon quá!

Cơm mềm vừa phải, không thấy trứng gà nhưng cắn miếng nào cũng thấy mùi thơm. Trước kia cậu ta cũng đã đã ăn cơm chiên trứng mấy lần, nhưng chưa bao giờ được ăn ngon như lần này!

Gắp một đũa cải thìa, cải thìa giòn tan, thơm nồng mùi tỏi phi kích thích nơi đầu lưỡi.

Ôi, đây là món cải thìa thần tiên gì vậy!

Cái người lúc này vừa bảo có đánh chết cũng không ăn giờ đây chớp mắt đã ăn xong một bát, mặt không biến sắc mà ăn thêm chén thứ hai.

Dùng sức mạnh để giải thích rằng cậu ta đã tự đánh vào mặt cậu ta.

Không biết là do đồ ăn quá thơm hay do ánh đèn quá ấm cúng, Đồng Gia Tín cảm thấy Đồng Tuyết Lục dễ nhìn hơn lúc trước vài phần.

Xem ra người này cũng không phải không biết gì, nếu sau này ngày nào cũng được ăn ngon như vậy thì có vẻ cũng không tệ.

Đồng Gia Minh thấy em trai cắm mặt vào ăn như đã chết đói mấy đời thì không đành lòng nhìn tiếp.

Vừa rồi là ai luôn miệng bảo mình sẽ không bị chút đồ ăn lừa gạt, vừa rồi là ai hùng hồn đầy lý lẽ bảo mình sẽ không ăn cơm cô làm?

Mất mặt!

Đồng Miên Miên ăn tới mức phồng mang trợn má, gương mặt đầy vẻ thỏa mãn.

Đồng Tuyết Lục cười cười lau hạt cơm trên mặt cô bé đi.

Quy luật của đồ ăn là dù đến trễ nhưng từ trước tới nay không ai có thể thoát khỏi nó, không một ai.

===

Phương gia ở khu tổng cục.

Phương Tĩnh Viện cầm đũa khẩy khẩy dĩa thịt, Phương Văn Viễn thấy vậy thì không khỏi nhíu mày: "Cái thói quen này của em là học từ đâu vậy, em làm vậy thì người khác làm sao ăn được nữa?"

Phương Tĩnh Viện buồn bực mím môi, nhưng từ trước tới nay cô ấy luôn sợ người anh cả này nhất nên chỉ dám khẽ hừ: "Có gì mà không ăn được chứ?"

Phương Văn Viễn nhìn cô ấy một cái, Phương Tĩnh Viện lập tức ngoan ngoãn im lặng.

Nhưng trong lòng cô ấy vẫn không phục lắm, cô ấy cảm thấy người anh cả này càng lúc càng nghiêm túc, ngày nào cũng nghiêm mặt như ông cụ non.

Đột nhiên cô ấy nghĩ đến chuyện gặp Đồng Tuyết Lục ban trưa, đảo mắt một vòng rồi nói: "Anh cả, anh biết hồi trưa em gặp ai ngoài cửa không?"

Phương Văn Viễn tiếp tục cúi đầu ăn cơm như không nghe thấy gì.

Phương Tĩnh Viện đã sớm không còn bất ngờ gì với phản ứng này của anh ta: "Em gặp Đồng Tuyết Lục, chắc chắn là anh cả không biết Đồng Tuyết Lục đã bị Đồng gia đuổi đi rồi!"

Phòng khách im lặng được mấy giây rồi lập tức bùng nổ.

Gương mặt mẹ Phương vô cùng kinh ngạc: "Bị đuổi khỏi Đồng gia, sao có thể chứ?"

Chuyện con gái thật, con gái giả của Đồng gia đã sớm ầm ĩ khắp nơi, toàn bộ khu tổng cục không ai là không biết cả.

Đứa con gái cưng chiều trong bàn tay suốt mấy chục năm trời lại không phải con ruột, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, đứa nào cũng không thể dứt bỏ được, điều này khiến người ta không khỏi thổn thức.

Chỉ là mọi người đều cho rằng Đồng gia không thể đuổi con gái nuôi đi, dù sao một là Đồng Tuyết Lục không muốn đi, hai là nuôi nhiều năm như thế cũng có tình cảm, sao nỡ để cô quay về chịu khổ chứ?

Cho nên khi nghe thấy tin tức Đồng Tuyết Lục bị đuổi ra khỏi Đồng gia, mọi người đều giật mình.

Phương Tĩnh Viện thấy ai ai cũng đang nhìn mình thì rất đắc ý: "Sao không thể chứ? Con thấy cô ta cầm túi lớn túi nhỏ buồn bã đi về phía nhà ga! Ba mẹ, Đồng Tuyết Lục đã bị đuổi khỏi Đồng gia rồi, vậy thì hôn sự giữa cô ta và anh cả cũng không còn nữa nhỉ?"

Mẹ Phương và ba Phương liếc nhìn nhau, sau đó quay đầu sang hỏi con trai cả: "Văn Viễn, con thấy thế nào?"

Phương Văn Viễn cũng không thèm ngước mắt lên mà trả lời bằng giọng điệu bình thản và lãnh đạm: "Chẳng phải là vừa khéo sao? Dù sao con cũng chưa bao giờ công nhận hôn ước này."

Mẹ Phương tức giận liếc anh ta một cái, sau đó lại thở dài rồi nói: "Được rồi, đây cũng do hai đứa không có duyên phận, lát nữa mẹ sẽ nói với Đồng gia một tiếng, đừng để mọi người vì chuyện này mà tổn thương hòa bình."

Hôn sự này là do ông cụ Phương và ông cụ Đồng hứa hẹn từ khi hai người còn bé, ai ngờ Phương Văn Viễn từ nhỏ đã chẳng thích Đồng Tuyết Lục, Đồng Tuyết Lục lại không phải Phương Văn Viễn thì không gả, gia đình hai bên luôn vô cùng phiền não vì việc này.

Phương Văn Viễn vốn không thích Đồng Tuyết Lục, mà bây giờ Đồng Tuyết Lục lại không phải con của Đồng gia, hai người môn không đăng, họ không đối, đương nhiên mối hôn sự này cũng không thể tiếp tục được nữa.

Biểu cảm của Phương Văn Viễn vẫn lạnh lùng như cũ, còn Phương Tĩnh Viện trái lại vô cùng vui vẻ.

Cô ấy đảo mắt một cái, tìm một ngày đi gặp Đồng Tuyết Lục để ném chuyện hủy hôn lên mặt cô, đến lúc đó để xem cô còn có thể phách lối kiểu gì.

Đồng Tuyết Lục không biết bản thân đã trở thành chủ đề bàn cơm của Phương gia.

Thời đại này không có cái gì để giải trí, sau khi cơm nước, rửa mặt xong xuôi thì mọi người đều đi ngủ sớm.

Lúc này, Đồng gia cũng đã tắt đèn, Đồng Miên Miên vùi vào lòng cô như con búp bê, ngủ đến đỏ mặt tía tai.

Ngoài phòng vang lên tiếng côn trùng kêu, trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Đột nhiên, một âm thanh thật khẽ phá vỡ bầu không khí im lặng...

"Nói đi, cô về đây có mục đích gì?"

[HẾT CHƯƠNG 5]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK