Tô Khinh bọc mình trong chiếc áo khoác gió xám đậm, giấu cái cằm nhòn nhọn trong cổ áo dựng cao, bước nhanh qua đường cái.
Cậu là một thanh niên mới hai ba hai tư tuổi, dáng người thon dài, da dẻ trắng trẻo, đôi mắt một mí, mi thanh mục tú, tóc mềm tản mác rũ trên vành tai, bay tung theo từng cơn gió thổi, để lộ đôi khuyên tai màu đen như ẩn như hiện. Ngoại hình đẹp như vậy, cho dù có cúi đầu vội vã đi trên đường, cũng có thể khiến cho không ít em gái quay đầu ngắm nhìn.
Quen biết Tô Khinh, có người nói cậu là đồ bỏ đi, có người lại gọi cậu là công tử bột, còn có kẻ bảo cậu ẻo lả giả đàn bà, ý kiến cực kì thống nhất, không có lấy nổi một lời hay ý đẹp, thế nhưng ngược lại chưa từng có ai kêu ngoại hình của cậu không đẹp. Đại khái ông trời xưa nay vẫn công bằng, cho con người cái này rồi, thì đương nhiên là không cho cái khác. Đến phiên Tô Khinh ấy à, chính là đức, trí, thể đều không phát triển, bao nhiêu cái hay cái đẹp trời sinh đắp hết cả lên mặt.
Lý lịch trích chéo của cậu cũng vô cùng đơn giản, tốt nghiệp đại học hạng hai, không kiếm được nửa cắc tiền học bổng, không làm qua bất cứ việc gì có thể thiếp vàng, cũng chẳng biết học được ra cái thành quả gì, chung quy tốt xấu cũng ôm được cái văn bằng. Cậu không tìm được việc, trạng thái sinh hoạt trước mắt là được đàn ông bao nuôi___Ờ đấy, quên chưa nói, Tô Khinh là gay, đã xuất quỹ [1].
[1. Xuất quỹ: come out, công khai giới tính]
Bởi vì chuyện này, ông bố nhà giàu mới phất nổi cơn tam bành đoạn tuyệt quan hệ cha con với cậu, thế là Tô Khinh rốt cuộc từ một cậu ấm ăn no nằm rỗi tiến hóa thành một thằng mặt trắng sống nhờ đàn ông bao dưỡng, trải qua những ngày tháng ăn chơi chờ chết.
Nếu không phải Quách Cự Lâm đột nhiên gọi điện thoại hẹn ra ngoài ăn cơm, có khi Tô Khinh đã chết dí ở trong nhà.
Quách Cự Lâm là người đàn ông của cậu, thanh niên tài tuấn, tự kinh doanh một công ty tài chính riêng, có vẻ rất thuận buồm xuôi gió. Hắn ta rất không tồi, có nhà có xe chưa có vợ, từ lúc chào đời tới giờ chỉ có một vết nhơ duy nhất, chính là nuôi không một tình nhân bình hoa não mọc đằng tóc như Tô Khinh đây.
Chuyện này nói đến thì dài lắm, năm đó Quách Cự Lâm tình cờ gặp Tô Khinh ra ngoài làm bậy với một đám trẻ trâu chán đời ở KTV, vừa nhìn thấy một cái đã sửng sốt ngu người, thiếu chút nữa chói mù mắt chó, mức độ phân bố hoocmon chỉ trong nháy mắt rối loạn khác hẳn bình thường. Vì thế hắn bắt đầu ra tay với bạn học Tô Khinh, trình diễn đủ loại kỹ năng bao vây truy đuổi đánh chặn, hạ đủ các loại vốn liếng cắt thịt, rút nhân dân tệ như rút giấy ăn, điển hình của loại vung ngàn vàng mua một nụ cười.
Tô Khinh thì sao? Cậu đảm nhiệm chức trách một thằng phá gia chi tử thời đại mới, ăn tiêu chơi gái cờ bạc không từ việc xấu nào, bản thân thấy thế cũng hay hay, cuối cùng nam nữ ăn tất, ai hiến ân cần cũng không cự tuyệt. Không dưng đâu lại được một tên tình thánh coi tiền như rác theo đuổi, cứ mở miệng ra là ca mấy lời kịch kiểu Romeo như thể rời khỏi mình là không sống được, sến chảy nước ngập Himalaya, chấn động đến trời rung đất giật, ấy thế là cậu lâng lâng sung sướng, đổ cái rầm trước hắn thật.
Khi come out với người nhà, Tô Khinh cùng ông bố già náo loạn một trận long trời lở đất gà bay chó sủa. Bố cậu Tô Thừa Đức bỏ học từ nhỏ, ra biển kinh thương mấy chục năm, cũng coi như là nhân vật có uy tín danh dự. Không biết đời trước tạo nghiệt gì mà kiếp này sinh ra thằng con xui xẻo như thế, ông điên tiết đến mức hận không thể vác con dao phay ra giải quyết phéng cái tàn dư lịch sử của nợ này cho xong.
Quách Cự Lâm khi đó tuyệt vời cực kì, hắn dẹp tất cả sang một bên, chỉ ở bên cạnh cậu, hứa hẹn về sau sẽ nuôi cậu, an ủi cậu, còn bớt thì giờ lái xe đưa cậu ra ngoài hóng gió. Một chiêu tất sát của nhân vật nam chính trong phim truyền hình máu chó tám giờ vừa mới xuất ra, nếu không phải tuổi tác không thích hợp thì Tô Khinh đã cho rằng Quách Cự Lâm mới là bố ruột mình rồi. Bắt đầu từ lúc ấy Tô Khinh đã khăng khăng một mực: lòng này son sắt với Quách Cự Lâm.
Có người luôn thích đùa giỡn lưu manh, nói chuyện tình yêu mà không lấy kết hôn làm tiền đề, hơi một tí là “chơi một chút.” Có khả năng là hắn thực sự không biết xấu hổ, nhưng cũng có khả năng, là trong tiềm thức hắn rất coi trọng cảm tình. Cho dù có lẽ bản thân hắn không chịu thừa nhận, thế nhưng trong lòng hắn, cái người “không thể chơi” kia, tuyệt đối là bất đồng.
Một khi cho là thật, sẽ khó lòng dời đổi.
Có điều chuyện tình cảm, mấy ai có thể nói trước được đâu? Hành trình tình yêu của Tô Khinh cùng Quách Cự Lâm, từ khi Quách Cự Lâm lấy lòng đủ kiểu, Tô mỹ nhân tâm ý nảy mầm, đến lúc hai người củi khô lửa bốc tình ý mặn nồng, rồi nhiệt tình lui bước, nhiệt độ hạ dần, cho tới bây giờ cậu muốn gặp họ Quách còn khó hơn cả gặp nguyên thủ quốc gia, phải xếp hàng mới được hẹn trước…tổng cộng lại chưa quá hai năm.
Tô Khinh hối hận khi còn học đại học không bắt chước mấy đứa bạn ăn nhiều mấy gói mì tôm, cho nên không hấp thu đủ chất bảo quản, hạn dùng mới ngắn như thế.
Cậu đến nơi, nói tên của Quách Cự Lâm, tiểu thư lễ tân đưa cậu vào một gian phòng riêng trang nhã, vừa đẩy cửa, mùi hương gỗ đàn đã xông vào khoang mũi. Đồng chí thanh niên tài tuấn Quách Cự Lâm mặc Tây trang hàng hiệu, mang cặp da bóng lộn, đeo đồng hồ đắt tiền, làm bộ làm tịch ngồi ở đó, gật đầu cứng ngắc, cứ như sợ người khác không biết hắn rất rất có tiền.
Ánh mắt Quách Cự Lâm đảo qua người cậu một lần, dùng giọng điệu nhẹ nhàng tao nhã muôn thuở mà nói với cậu: “Em xem em kìa, chẳng chịu ra ngoài phơi nắng, trên mặt không có tí màu máu nào cả. Mau tới đây xem muốn ăn cái gì, phải mau chóng bồi bổ mới được.”
Trong lòng Tô Khinh dấy lên dự cảm không lành, cậu cảm thấy Quách Cự Lâm ân cần như thế là muốn thưởng kẹo trước khi cho gậy. Cậu lặng yên nhận lấy menu, một mặt nổi trống trong lòng, một mặt bối rối không an mà đọc. Chắc hẳn do cậu quá lề mề, Quách Cự Lâm đợi một lát rồi nâng cổ tay lên xem đồng hồ như đang ám chỉ điều gì đó. Ai ngờ Tô Khinh định lực mười phần, hoàn toàn không có phản ứng, rất có phong thái muốn lườm cái menu đến sang năm. Bấy giờ, Quách tài tuấn nhịn không được, mở miệng: “Hay là thế này đi, gọi cho em một bát táo đỏ tổ yến, bổ dưỡng. Chúng ta kêu thêm vài món ăn đơn giản nữa. Chỉ có hai đứa mình, cũng không cần phô trương, mấy thứ tùy tiện là được rồi.”
Tô Khinh không có dị nghị, dù sao cũng là đại gia anh bỏ tiền mà.
Vì thế Quách Cự Lâm lại hỏi ý kiến theo tinh thần dân chủ: “Em xem xem, còn muốn ăn cái gì nữa?”
Tô Khinh chỉ đành mở lại menu, ai dè còn chưa lật được tờ nào thì Quách Cự Lâm đã lại hết kiên nhẫn, ôn nhu mà kiên quyết lấy lại quyển menu từ tay cậu, tươi cười mà bảo: “Dạ dày em không tốt, anh thấy hay là ăn mấy món chay đi?”
Tô Khinh cuối cùng cũng hiểu người ta hỏi mình chỉ vì phép lịch sự thế thôi, không phải là muốn mình gọi món thật. Cậu nghĩ, mình còn nói gì được nữa? Thế là gật đầu, tỏ vẻ phục tùng theo tổ chức an bài.
Bộ dạng nước chảy bèo trôi của cậu làm Quách Cự Lâm thấy mà khó chịu, nghĩ bụng cậu ta đúng là ngoài cái mặt ra chả có gì hay, ngay cả chuyện vụn vặt như ăn cơm mặc đồ mà cũng không có chính kiến, ngày xưa sao mình lại coi trọng người thế này cơ chứ?
Hai người ngồi đối diện nhau im lặng ăn xong một bữa cơm đầy áp lực, trong lúc đó, Quách Cự Lâm hai phen ba lượt phát huy năng lực tám mặt tinh thông tung hoành thương trường của hắn để tìm đề tài, đều bị phản ứng câu trước không đáp câu sau không quan tâm của Tô Khinh khiến cho á khẩu.
Căn bản là, từ tác phẩm kinh điển đến tiết mục dân gian, Tô Khinh đều chẳng biết ứng đối thế nào. Nói đến làm thế nào để ăn chơi đàng điếm thì cậu còn có thể tiếp lời, chứ nhìn người đối diện nước miếng bay tung nói về việc anh ta thích thú với “Chủ nghĩa Dada” [2] phá tan trói buộc tư tưởng ra sao, trong lòng cậu cũng có một câu muốn phá tan trói buộc của miệng lưỡi mà văng ra ngoài___ Đừng vờ vịt, vờ vịt là bị sét đánh đấy.
[2. Chủ nghĩa Dada: Dada hoặc Dadaism là một phong trào văn hóa bắt đầu từ Zürich, Thụy Sĩ, trong thời kì thế chiến I và đạt đỉnh trong giai đoạn 1916–1922. Phong trào này chủ yếu liên quan đến nghệ thuật thị giác, văn học, thơ ca, tuyên ngôn nghệ thuật, lí thuyết nghệ thuật, sân khấu, thiết kế đồ họa, và tập trung vào chính trị chống chiến tranh thông qua việc loại bỏ các tiêu chuẩn hiện hành trong nghệ thuật bằng các công trình văn hoá chống nghệ thuật. Mục đích của nó là để chế giễu những thứ mà những thành viên của phong trào này xem là vô nghĩa về thế giới hiện đại. Ngoài phản chiến ra, Dada cũng có tính chất chống tư sản và chủ nghĩa vô chính phủ, xem thêm LINK]
Cuối cùng, Quách tài tuấn nhịn không nổi nữa, hỏi thẳng: “Gần đây em có hứng thú với cái gì, bình thường hay chơi cái gì thế?”
Tô Khinh “Ừm” một tiếng, lục tung trong đầu một hồi, tổng kết: “Không có gì… Chỉ lên mạng xem phim, rảnh rỗi thì chơi trò chơi thôi.”
Quách Cự Lâm tự cho là mình đã tìm ra được đường đột phá: “Em xem phim gì? Chỗ anh có nhiều đĩa phim hay lắm, chút nữa em cầm về mà xem.”
Tô Khinh tức thì cảm thấy đồ ăn cho vào miệng chẳng có hương vị gì. Cậu chán nản ngẫm nghĩ, tên khốn Quách Cự Lâm này trước kia ở chỗ mình thì há mồm ngậm mồm gọi nó là “nhà chúng ta”, coi nhà hắn thành “bên ngoài”, sau này biến thành “chúng ta ở đây” và “nhà anh bên kia”, sau này nữa, đã trở thành hai từ đầy lúng túng “chỗ em”, và “chỗ anh”.
Cậu ôm một bụng oán khí, lại cảm thấy một thằng con trai như mình xoắn xuýt với một cái cách gọi dở hơi thì quá là mất mặt, không muốn biểu hiện ra ngoài, liền không yên lòng nói: “Phim hành động, vào phim là đánh đấm, đánh đấm xong thì hết phim, ai biết diễn cái gì, không nhớ.”
Chỉ một câu, quét sạch toàn bộ một tí tâm tình muốn thảo luận đời sống tinh thần của Quách Cự Lâm.
Quách Cự Lâm ngậm miệng, cảm thấy trên thế giới này không có điên tiết nhất, chỉ có điên tiết hơn. Hắn phát hiện bản thân thật sự bất lực, không còn gì để mà nói với cái gối thêu hoa này nữa, vì thế yên lặng cúi đầu, hít sâu một hơi, quyết định vào thẳng chủ đề.
“Tô Khinh.” Hắn đặt đũa xuống, trở nên nghiêm túc, “Em có cảm thấy…ở bên anh rất nhàm chán, ngay cả nói cũng không muốn nói với anh?”
Tô Khinh nhìn vẻ mặt của hắn, bối rối dâng lên lại bị cậu miễn cưỡng áp xuống, mặt không chút thay đổi, cậu rũ mắt, bắt đầu giành giật từng giây để càn quét bàn ăn, bởi vì có linh cảm rằng tí nữa sẽ không tài nào nuốt nổi. Cậu rất quý đồ ăn, lãng phí là không tốt. Miệng nhai nhai còn buông một câu rất chi là lấy lệ: “Làm sao có thể, anh suy nghĩ nhiều rồi.”
Quách Cự Lâm thở dài, không thể nhìn nổi bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi của cậu: “Em lúc nào cũng vậy… Ai!”
Hắn châm điếu thuốc, nhìn Tô Khinh, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Em không phải là trẻ con nữa, cũng nên suy nghĩ về tương lai của chính mình một chút đi. Em ngẫm lại xem, bây giờ em thế này, tách rời với toàn bộ xã hội, tương lai làm sao bây giờ?”
Tô Khinh ăn nhanh quá, nghẹn cổ, vội vội vàng vàng uống trà cho xuôi, nghĩ bụng____Mợ nó.
Quách Cự Lâm tiếp tục nói: “Cuộc đời của em còn dài, mấy chục năm nữa, em tính thế nào? Dù sao cũng phải có cái nghề nghiệp gì chứ? Tuổi trẻ của em định cứ thế này mà tiêu tốn sao? Ai, là anh không đúng, lúc trước không nên bỏ mặc em…”
Tô Khinh chẳng nói chẳng rằng, mặc kệ hắn ngồi ca bài ca Anh Tâm Lý cứu vớt thanh niên sa ngã.
Quách Cự Lâm lải nhải hồi lâu, điếu thuốc cũng hút gần hết, bấy giờ mới vê tắt mà nói lời thấm thía: “Em đọc nhiều sách một chút cũng hay, nếu không thì tìm lớp bổ túc, học thêm một môn ngoại ngữ, thấy thế nào? Anh có người bạn đang làm trong ngành này, đại học Anh ngữ, còn nhớ không? Anh thấy em…”
Tô Khinh sờ sờ bụng, ăn cũng no lưng lửng rồi. Cậu xưa nay thích rầy rà, hôm nay dùng tốc độ bình thường để ăn một bữa cơm, thấy hơi hơi khó tiêu, thức ăn cứ mắc mãi trong ngực, rõ là khó chịu. Cậu ngồi thẳng người, uống một hớp trà, ngắt lời Quách Cự Lâm: “Anh đừng có nhìn tôi làm gì, ngoại ngữ cấp 4 là tôi vung tiền tìm người đi thi hộ đấy___Anh muốn nói cái gì, đừng có bóng gió nữa, nói toạc ra luôn đi.”
Quách Cự Lâm dừng lời, hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu. Rốt cuộc, hắn chậm rãi thở ra một hơi, thấp giọng nói: “Tô Khinh, anh thấy chúng ta như vậy không còn ý nghĩa gì, thật sự, nên chia tay đi thôi.”
Tô Khinh nghĩ, tốt lắm, đợi cả tối, cuối cùng cũng đợi được những lời này. Trong lòng cậu đã chết lặng, cũng chẳng thể hiểu nổi phản ứng của mình thế này là sao nữa, chỉ biết chậm chạp cân nhắc, à, mình bị đá rồi.
Cậu bỗng nhiên thấy mệt nhoài, không muốn hỏi đối phương cái gì, cũng không muốn biết có phải hắn đã có người khác rồi không. Tình cảm này đã đến hồi kết, cả hai bọn họ đều thầm biết rõ ràng, Tô Khinh thậm chí còn bình tĩnh nói: “Rồi, tôi hiểu, nhà là của anh, tôi sẽ chuyển ra ngoài.”
“Tô Khinh!” Quách Cự Lâm mang vẻ mặt vô cùng đau đớn, cứ như thể người bị đá là chính hắn, “Em đừng nói những lời tổn thương người như vậy, anh biết…tình cảm của chúng ta qua nhiều năm như vậy, em đau khổ, anh cũng không dễ chịu hơn em bao nhiêu, chỉ là không có duyên phận, cảm xúc của con người, lý trí không thể khống chế được.”
“Phải, tôi hiểu mà.” Tô Khinh nhìn chằm chằm vào cái gạt tàn trên bàn, ngây ngốc nói, “Chia tay hòa bình thôi, tôi còn có thể nước mắt nước mũi sụt sùi trách móc anh hay sao? Cảm ơn cái nhà kia của anh, tôi sẽ nhanh chóng tìm chỗ ở rồi chuyển ra ngoài.”
“Tô…”
Quách Cự Lâm còn muốn nói gì đó nữa, Tô Khinh phẩy tay ngắt lời hắn, chìa tay hỏi: “Có thuốc không, cho tôi một điếu.”
Quách Cự Lâm im lặng lấy thuốc lá đưa cho cậu, Tô Khinh không nhìn hoàn cảnh cầm ngay cái bật lửa hắn để trên bàn châm thuốc lên, híp mắt hút một hơi. Cậu đứng lên, nói với hắn: “Được rồi, cứ thế đi, cảm ơn bữa cơm hôm nay của anh.”
Nói xong cậu xoay người đi thẳng, như thể đằng sau có gì đó đuổi theo, cả áo gió cũng bỏ luôn lại.
Chạy cái gì mà chạy? Tô Khinh nghĩ không ra, cậu chỉ đơn giản là không muốn nhìn thấy Quách Cự Lâm nữa mà thôi, như thể không thấy người kia, thì có thể lừa mình dối người, có thể không băn khoăn mãi vấn đề mình bị người ta đá nữa. Cậu bàng hoàng không nhìn phương hướng phi thẳng ra khỏi khách sạn, nhảy lên một chiếc taxi, nói một địa chỉ quen thuộc, rồi lặng yên nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngẩn người.
Nửa giờ sau, cậu đi vào một gay bar, thất hồn lạc phách nốc rượu___Kì thực cho dù cậu không say thì đầu óc cũng đã trống trơn, chẳng qua uống tí rượu vào, người ngu hẳn đi, sau đó như nguyện đổi được một cơn say túy lúy, mơ mơ màng màng đi theo một người đàn ông.
Thất tình, say rượu, tình một đêm, được nha, giờ đủ bộ rồi.
Chỉ là cậu hoàn toàn không nghĩ tới, một đêm tùy tiện này, lại tùy tiện ra chuyện không may.