Đây là lần đầu tiên mở họp mà không tìm được người. Tất cả thành viên trung tâm của đội Quy Linh tập trung ở phòng họp, chỉ thiếu mỗi mình y.
Hồ Bất Quy nhìn đồng hồ, Tô Khinh đóng thiết bị liên lạc, anh liền gọi vào điện thoại. Lần này Tô Khinh lại nhận điện. Đầu dây bên kia rất ồn ào, không biết y đang ở đâu, chỉ đơn giản trả lời vài câu đại khái là trong thời gian ngắn chưa thể về được.
“Chúng tôi không đợi nữa, đang họp rồi, mở thiết bị liên lạc ra, nghe thôi.” Hồ Bất Quy dừng một chút, ngẩng đầu quét mắt nhìn đám người thần sắc khác nhau, “Mọi người ngồi đi.”
“Tình huống hiện tại thế nào, tôi tin trong lòng mọi người đều có ít nhiều phỏng đoán.” Hồ Bất Quy trầm mặc một hồi, mới thấp giọng nói.
Lục Thanh Bách tức giận: “Ông phắc. Mẹ kiếp việc này còn cần nói sao? Còn phải nói sao? Ngày mai tôi xem ai dám đến! Thẩm tra chính trị? Ông đây đi ngay đứng thẳng, ba đời tổ tông không làm chuyện gì đuối lý, có cái gì mà thẩm với tra? Thằng chó săn nào dám bước qua cánh cửa này, ông sẽ khiến hắn không thể tự gánh vác sinh hoạt nửa đời còn lại!”
Hồ Bất Quy không lên tiếng, Tiết Tiểu Lộ kéo góc áo Lục Thanh Bách: “Bác sĩ Lục…”
Lục Thanh Bách đập bàn đứng lên đi lại mấy bước, cưỡng ép chính mình cúi đầu xuống hít sâu mấy lần rồi mới khoát tay với Hồ Bất Quy: “Thôi, tôi không quấy rối nữa, cậu nói tiếp đi.”
“Bây giờ không thể liên lạc được với Hùng tướng quân.” Hồ Bất Quy tỉnh lược những gì cần nói. Anh cúi đầu nhìn khăn trải màu lam nhạt trên bàn hội nghị, mười ngón tay đan nhau đặt trên mặt bàn, giọng điệu cực kì bình tĩnh. Anh tin Hùng tướng quân đã sớm có chuẩn bị, thậm chí rất có thể bản thân ông ấy đã tự chọn con đường này, “Có phẫn nộ đến đâu, có đoán mò thế nào cũng vô tác dụng. Quan trọng nhất là chúng ta phải làm thế nào.”
Lục Thanh Bách khoanh tay trước ngực, nói: “Những người được cứu về từ căn cứ Lam ấn phát nổ lần trước khi đó còn chưa chết, thế nhưng chỉ sau mười ngày thì đều có biểu hiện bệnh chứng ‘ngủ say’. Tốc độ truyền nhiễm của bệnh này cực nhanh, nếu mọi người chú ý thì có thể thấy, trước đó mấy ngày số ca bệnh được chẩn đoán chính xác mỗi ngày cơ hồ đều tăng lên với tốc độ đáng sợ. Thế nhưng tôi đã quan sát một chút, sau khi mười ba nước đưa ra tuyên bố thì từ hôm qua đến giờ chỉ trừ vài vùng lãnh thổ đặc biệt, các quốc gia khác không còn gia tăng thêm ca bệnh nào nữa.”
“Tôi cũng thấy vậy.” Hồ Bất Quy nói, “Những nước vẫn còn gia tăng bệnh nhân đều có các kênh truyền thông đáng tin cậy đưa ra ngôn luận nghi ngờ ‘Kế hoạch tạo Thần’.”
“Thế nhưng cũng chỉ là khuynh hướng dư luận mà thôi, không có ai nói ra ‘Kế hoạch tạo Thần’ rốt cuộc là thứ gì.” Tiết Tiểu Lộ gõ gõ một tờ báo để trên bàn, “Phản đối như vậy quá yếu đúng không? Em thấy cứ để như vậy thì không đến một tuần là bọn họ đều thỏa hiệp cả thôi.”
“Có nói ra thì cũng chẳng mấy ai tin, ‘chính phủ’ các quốc gia khác trên thế giới đều thừa nhận tính hợp pháp của Utopia rồi.” Phương Tu nhíu mày, “Đây là bắt cóc.”
Chính xác là bắt cóc.
Bọn chúng không phải là kẻ xâm lược một đất nước hay một dân tộc nào, bọn chúng mai phục trong đám người thường muôn hình muôn vẻ, khó lòng phòng bị, cho dù người ta có muốn cầm súng để mà phản kháng cũng không biết phải làm cái gì.
Bọn chúng dùng một thủ đoạn nào đó, lan truyền một chứng ‘Bệnh ngủ say’ trong toàn nhân loại bằng tốc độ khó lòng tin tưởng. Trước mắt không ai biết cơ chế của nó là gì hay phải trị liệu ra sao. Bọn họ có thể nghiên cứu, thế nhưng đã không còn kịp nữa, chờ họ làm rõ được chuyện này, có lẽ toàn thế giới đã giống như công chúa ngủ trong rừng ở tòa thành kín, ngã xuống, liền cứ như vậy mà hồ đồ chết đi.
Không có chính phủ nào từng ngày nhìn báo cáo số nạn nhân tử vong được lặng lẽ đệ trình lên mà không cảm thấy áp lực như núi đè, huống chi chính khách cũng là người, cũng sẽ lo lắng đến tính mạng của người thân, của vợ con già trẻ.
Hồ Bất Quy nghĩ có lẽ từ khi các vụ nổ lớn phát sinh… Không, thậm chí là sớm hơn, Utopia đã âm thầm bàn bạc với chính phủ các nước rồi. Bằng không vì sao từ thời điểm đó, Hùng tướng quân đã căng thẳng ở lại tổng bộ, không hề rời đi?
Đội Quy Linh là do một tay Hùng tướng quân thành lập nên, thời gian quá gấp gáp, rất nhiều vấn đề chưa kịp giải quyết, cho dù không nhìn thấy, thế nhưng giờ nhớ lại, Hồ Bất Quy cũng có thể cảm giác được lo âu trong lòng ông ấy khi ở lại tổng bộ này.
Chỉ là không thể nói ra.
Nhiều người như vậy, không thể nào liều được. Huống chi chân tướng vừa được nói ra thì xã hội sẽ rung chuyển ầm ầm. Kế hoạch Utopia khởi nguyên ở đất nước của anh, so với mười ba nước bất đắc dĩ phải làm con chim đầu đàn kia, chính phủ Trung Hoa hẳn phải hiểu rõ tình huống hơn nhiều. Thái độ mập mờ hiện tại rất có khả năng là họ cũng chưa tìm ra cách phản kháng hay biện pháp giải quyết nào cả, cho nên đang đánh thái cực mà thôi. Nhưng mà bên kia chỉ sợ cũng không dễ lừa như thế, cho nên tất yếu phải hi sinh một vài người để cho thấy rõ lập trường.
Hồ Bất Quy gõ gõ mặt bàn: “Bây giờ tôi nói, mọi người đừng ngắt lời, chỉ cần nghe là được___ Thường Đậu, thứ mà anh bảo cậu chuẩn bị đâu rồi?”
Thường Đậu ‘A’ một tiếng, lấy cái gói to bên cạnh đổ ra một đống đồng hồ bỏ túi. Có cái chỉ là hình tròn đơn giản, có cái hình đầu lâu khô, có cái hình thú con đáng yêu, cũng có cái viền hoa dành cho nữ giới, trên nắp đồng hồ khắc tên của mỗi người.
Thường Đậu phát đồng hồ theo tên từng người, cái của Tô Khinh được Hồ Bất Quy nhận lấy. Thường Đậu cào cào tóc: “Vì chế tạo gấp quá nên có lẽ còn chưa hoàn hảo lắm, em đã cố trang trí chúng theo phong cách trang phục bình thường của mọi người, lúc mang trên người không dễ gây chú ý cho người ta là tốt nhất.”
“Đây là thiết bị liên lạc cảm ứng sinh mạng đã được thiết lập cơ bản, mọi người cầm trong tay, ấn cái nút phía trên đi.”
Sau khi ấn nút, chiếc đồng hồ giống như đồng hồ bình thường, ba cây kim bắt đầu tích tắc di động. Thường Đậu nói: “Sau khi thiết bị liên lạc cảm ứng sinh mạng khởi động thì đừng để nó rời khỏi người mình. Khi sinh mạng người mang nó gặp nguy hiểm, vị trí hiện tại của người đó sẽ thông qua hệ thống định vị xuất hiện trên đồng hồ của những người khác, hệ thống định vị này bình thường sẽ không hiển thị. Ngoài ra, thiết bị liên lạc trong đồng hồ này có công năng kháng nhiễu phản truy tung, có thể qua mắt được máy dò của tổng bộ, còn có một máy chỉ thị năng lượng, một thiết bị cách ly năng lượng cảm xúc… Thời gian gấp quá, em chỉ có thể làm được như vậy thôi, em xin lỗi, không làm ra cái gì tốt hơn.”
Cậu cúi đầu, như đã phụ lòng tín nhiệm của tổ chức.
“Cảm ơn.” Hồ Bất Quy nói. Anh định cười lên một chút, đáng tiếc là thất bại: “Hai cha con giáo sư Trình tôi đã đưa đi từ một ngày trước. Tối nay, tôi cần mọi người rời khỏi tổng bộ…”
“Đội trưởng!”
Hồ Bất Quy ra dấu tay, ý bảo người khác đừng ngắt lời anh: “Lấy danh nghĩa điều tra nghiên cứu ‘Bệnh ngủ say’ mà đi, mang theo đồ đạc thiết yếu của mình, sau đó đừng trở lại. Tô Khinh có nghe thấy không? Tối nay có lẽ cậu phải về một chuyến, mang cả nhóc con đi nữa.”
Tô Khinh yên lặng từ đầu giờ mới nói: “Nó theo tôi ra ngoài rồi.”
Hồ Bất Quy gật đầu, Hùng tướng quân từng nói Tô Khinh là người cực kì nhạy bén, rất nhiều chuyện mới manh nha nói không chừng y đều đã chú ý tới từ lâu. Anh nói: “Thế thì dứt khoát không cần về nữa, bao giờ ở một mình thì gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp gửi thiết bị liên lạc mới đến.”
Tô Khinh lại không nói gì, không chỉ thế, y còn đơn phương đóng thiết bị liên lạc thêm một lần nữa.
Tần Lạc đột nhiên hỏi: “Đi hết, ngày mai người ta đến thẩm tra chính trị thì làm thế nào?”
“Anh ở lại.” Hồ Bất Quy nói như lẽ dĩ nhiên.
Lục Thanh Bách chỉ vào mũi mình, hỏi: “Cậu thấy ông đây lớn lên giống một kẻ vô liêm sỉ bỏ đội hữu lại để chạy trốn một mình à?”
Phương Tu lập tức tiếp lời: “Hay là anh thấy em giống?”
Tần Lạc lắc đầu: “Dù thế nào em cũng không đi.”
Tiết Tiểu Lộ nói: “Đội trưởng Hồ, em thấy ý kiến của anh là một tối kiến.”
Thường Đậu cuối cùng cũng không ngu ngơ nữa, vừa hiểu Hồ Bất Quy đang nói gì, mặt cậu lập tức đỏ lên: “Em… Em cũng không…”
Hồ Bất Quy xua tay: “Đừng nóng vội, nghe tôi nói đã. Phía trên chưa hẳn đã muốn làm gì đội Quy Linh, không thì lần này đưa người xuống đã không thông báo trước. Mọi người đừng nghĩ nhiều, có lẽ chỉ là đi ngang qua thôi, lúc này không đi mới là không ổn.”
“Nhưng mà…” Lục Thanh Bách cau mày.
“Bác sĩ Lục, tôi hi vọng với tư cách là một quân nhân, cậu có thể phục tùng mệnh lệnh.” Hồ Bất Quy quét mắt nhìn cả đám người, “Bây giờ về dọn đồ, hai mươi phút sau tôi đưa mọi người ra khỏi tổng bộ.”
Tô Khinh hiện tại đang rất bận rộn nhiều việc. Hồ Bất Quy muốn nói gì trong lòng y đều biết, cho nên thực ra không để ý nghe cho lắm.
Trước khi đi Hùng tướng quân đưa cho y một tập tài liệu, trong đó có một tờ séc và hồ sơ toàn bộ thành viên trung tâm của đội Quy Linh. Lúc ấy Tô Khinh đã hiểu Hùng tướng quân có ý gì.
Khi Hùng tướng quân vừa mới gọi Hồ Bất Quy lên tầng tám luận bàn triết học thì Tô Khinh nhốt mình trong phòng, đọc nhanh như gió bối cảnh xuất thân và gia đình các đội hữu của mình.
Ba của Phương Tu đã qua đời, mẹ là giáo sư về hưu. Nhà Hồ Bất Quy ở nông thôn, cha mẹ đều còn khoẻ mạnh. Ba mẹ và anh trai của Thường Đậu đều là nhà lữ hành, quanh năm đi khắp toàn cầu, hành tung bất định. Phụ thân của Lục Thanh Bách được một học viện y khoa mời về dạy học, cha mẹ Tần Lạc đều là người bản địa, Tiết Tiểu Lộ trước đây lớn lên cùng bà nội, giờ bà đã qua đời, ngược lại là không hề có vướng bận.
Tô Khinh hiểu rõ ý tứ của Hùng tướng quân. Y phải giải quyết nỗi lo về sau của tất cả mọi người trước khi quá muộn.
Y là dân lành nghề trong chuyện này. Sắp xếp thân phận giả, bố trí chỗ ở và tài khoản mới, làm thế nào để bịa đặt ra một người từ hư không, làm thế nào tách những người này ra xử lý, hơn nữa làm thế nào để lừa họ làm theo lời mình, y đều làm đến vô cùng thuần thục.
Thời điểm nhận được điện thoại của Hồ Bất Quy, y đã làm xong cơ bản những việc này chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đang một mình đứng trên đường lớn rộn ràng nhộn nhịp của thành phố B___ hướng về trạm dừng cuối cùng của mình.
Y cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ trên cổ tay mình. Trên mặt không có lớp ngụy trang, trên người chỉ mặc chiếc áo gió đen cao cổ, y dựa vào một góc đường hẻo lánh. Ánh mặt trời chiều tà kéo bóng y đổ dài, dưới chân chồng chất tàn thuốc.
Bỗng nhiên, một thanh âm run rẩy vang lên: “Cậu… Cậu là…”
Tô Khinh cũng chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn người vừa bước xuống khỏi chiếc xe đỗ nơi đầu đường, ánh mắt dần dần đối diện Tô Thừa Đức.