Khi ông nói những lời này khẩu khí thản nhiên cứ như đang nói chuyện gia đình, thế mà chẳng hiểu sao tên ria mép kia lại tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ, như thể Hùng tướng quân vừa rồi không phải hàn huyên mà là đang nhiệt tình thăm hỏi tên tuổi mẹ gã vậy.
Hùng tướng quân thấy thế thì hiểu ngay, ông gật gù: “À, tôi hiểu rồi, xem ra giáo sư Trình chẳng khỏe mạnh gì.”
Ông có chút u buồn ngẩng đầu lên, phun ra một vòng khói có hình dạng mười phần tức trứng rồi lải nhải cảm khái: “Ầy, giả cả rồi, cậu xem tôi rồi xem Trịnh Thanh Hoa đấy, đều đã là thái dương tám chín giờ tối rồi____ Vượt hết cả múi giờ của Trung Quốc rồi, không về hưu về hưu, an tĩnh an tĩnh, còn nhảy nhót gì nữa?”
Các đội viên đội Quy Linh rất chuyên nghiệp, cả đám mặt mày ngây ngốc đứng canh một bên, ai ôm súng thì ôm súng, ai bắt người thì bắt người, hoàn toàn giả câm giả điếc với câu nói của lãnh đạo.
Hùng tướng quân thấy mình còn chưa được nói thoải mái, thế là vỗ vỗ bả vai của cậu vệ binh trẻ tuổi ghìm súng căng thẳng bên cạnh, phán tiếp: “Đấy cậu xem, Trịnh Thanh Hoa ấy à, tôi thấy lão ta rất thích lên mặt dạy đời mà có hợp làm thầy giáo đâu. Sớm nói với lão rồi mà lão không nghe cơ, cứ nhất định muốn làm hướng đạo tinh thần cho lớp thanh niên trẻ, kết quả thì thế nào?”
Vệ binh trẻ tuổi không biết làm thế nào cho phải, chỉ đành dành ra phân nửa tinh lực, tay vẫn trên báng súng, người thì quay đầu lại chuẩn bị nghe lãnh đạo ra cao kiến. Vì thế lão lãnh đạo liền cao giọng ra cao kiến cho cậu ta nghe: “Kết quả bồi dưỡng ra một đám trẻ con cả ngày chỉ biết suy nghĩ vẩn vơ, đến bố mẹ là ai cũng không biết luôn!”
Không biết có phải ảo giác không mà sau khi ông già nói xong câu này thì cách đó không xa hình như có tiếng ai cười, thành thử đội vệ binh bên ngoài giật nảy cả mình, thần hồn nát thần tính căng thẳng một hồi lâu.
Cái người không cẩn thận cười phụt ra ấy là Tô Khinh. Chẳng biết y lấy đâu ra cái áo khoác màu gạch cũ bọc lên người mà bám ngoài cửa sổ y như con thằn lằn to bự, nhìn qua như hòa làm một với bức tường.
Y đi theo cái kẻ đổi quần áo trong nhà vệ sinh suốt một đường, ngoài ý muốn theo tới phòng họp tầng hai này, còn tận mắt chứng kiến đối phương bắn chết vị đội viên vội vã tiến lên khuyên Hùng tướng quân rời đi đầu tiên.
Tô Khinh có chút bất ngờ___ Cho dù là ai rời khỏi vị trí công tác trong hoàn cảnh khẩn trương như vậy mà chạy tới phòng họp cũng sẽ khiến cho người khác nghi ngờ vạn phần. Tô Khinh đứng ngoài quan sát, bắt đầu từ khoảnh khắc tiếng cảnh báo vang lên, trong tổng bộ đội Quy Linh, bất luận là thành viên trung tâm hay đội viên cơ động, nhân viên thủ vệ hay người của các ngành khác đều có chế độ và điều lệ hành động cực kì nghiêm mật.
Vấn đề quan trọng liên quan đến an ninh quốc gia trong một thời điểm nhạy cảm như thế, từng điểm khả nghi cực kì nhỏ bé biểu hiện ra cũng có thể mang tới tai họa cho mình và người khác, theo lý mà nói, làm sao lại có một nhân vật kì lạ xông ầm ầm vào phòng họp cho được?
Tô Khinh quyết định lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, cho rằng đối phương chẳng có ý tốt gì.
Y nhíu mày, dùng ngôn ngữ đơn giản để cụ thể hóa vấn đề thì chính là “Một người không có ý tốt bị một người không có ý tốt khác bắn chết trước mặt mọi người, sau đó người không có ý tốt thứ ba thừa dịp nhiễu loạn đó xử lý vị tướng già kia”.
Ngay lúc sắp lý giải hoàn chỉnh sự kiện thì đột nhiên nghe thấy tiếng nổ vang, Tô Khinh suýt nữa rớt từ trên tường xuống, y hoảng sợ bám ở đó nhìn kĩ_____ Hình như vị không có ý tốt thứ ba biết mình bị lộ, tự nổ rồi.
Không giống mấy lão khủng bố Trung Đông _____ cõng thuốc nổ nhằm thẳng mục tiêu, biến chính mình thành một quả bom chân dài. So với các vị “tiền bối cách mạng” đó thì vị bom hình người này mốt hơn nhiều, phương thức cũng nhanh gọn nhẹ hơn không ít.
Gã nổ từ trong nổ ra.
Sàn gạch bị nổ bật tung hết lên, trên tường phòng họp thủng một lỗ to tướng, thế mà kì tích là không ai việc gì.
Ngay khi vụ nổ phát sinh, từ sàn nhà đột nhiên dâng lên một cái “lồng chụp” khổng lồ trong suốt. Mấy vệ binh không kịp đề phòng bị nó tước mất cả súng trên tay, sau đó cái lồng chỉ trong chớp mắt đã cao đến trần nhà, kiên định chống đỡ cả khối kiến trúc, cách ly phạm vi hư hại do nổ mạnh.
Tô Khinh thấy mà tặc lưỡi không thôi___ Đây mới là trình độ của quốc gia phát triển nè… Y chợt phát hiện trong đội Quy Linh nhiều đồ tốt lắm, có vét cũng chẳng hết.
Phần lớn đàn ông con trai từ nhỏ đã có hứng thú với thiết bị máy móc, Tô Khinh cũng không ngoại lệ. Y vây xem đến ngứa ngáy khó nhịn, mà cúi đầu nhìn lại phục sức của mình thì bi thương dâng tràn.
Sau đó y chú ý thấy vị “không có ý tốt số 2” vừa bắn người ban nãy bỗng nhiên có động tĩnh. Số 2 vốn đứng trong một góc xa xa, khi mọi người còn chưa hồi phục tinh thần từ uy lực của vụ nổ và lồng phòng hộ đột ngột dâng lên, hắn đã thần không biết quỷ không hay xoay người bỏ đi.
Tô Khinh giật mình, không nghĩ nhiều, lập tức đi theo hắn.
Sau khi y đi, Hùng tướng quân vừa phun sương nhả khói vừa thoáng nhìn nơi y ẩn thân một chút, trên mặt nở một nụ cười đăm chiêu như có như không. Tiếng nổ mạnh kinh động rất nhiều người, Tần Lạc là người đầu tiên chạy tới, một lát sau Hồ Bất Quy cũng đến, nhưng anh không tới gần xem xét mà chỉ đứng từ xa nhìn qua Hùng tướng quân.
Chỉ thấy Hùng tướng quân mở rộng hổ khẩu tay trái, ngón trỏ và ngón cái của tay phải đặt vào đầu ngón và đốt thứ hai ngón trỏ tay trái, ngón cái tay trái đặt vào gốc ngón cái tay phải, thoạt nhìn tựa như một chữ B viết hoa.
Hồ Bất Quy gật đầu, nhanh chóng quay đi.
Tô Khinh không nhìn thấy động tác giao phó ăn ý của hai vị làm đại sự phía trên, y và kẻ bị truy tung cùng nhau cẩn thận né tránh máy theo dõi và thiết bị cảnh báo trong tổng bộ đội Quy Linh, nhanh chóng rời đi, sau đó y thấy đối phương noi theo chính mình, trốn vào cống thoát nước.
Tô Khinh nghĩ mà lệ rơi chan chứa, khứu giác của y nhạy bén hơn người thường không biết bao nhiêu lần, mấy ngày nay không có cách nào khác mới phải đợi dưới cống rõ lâu là lâu, giờ vẫn còn cảm thấy không khí xung quanh đâu đâu cũng toàn mùi ôi thiu khó ngửi. Cho dù y không có tính cuồng sạch sẽ nhưng cũng đâu có bệnh cuồng bẩn đâu, thật sự không muốn ôn lại chuyện cũ nữa.
Ấy thế mà người anh em kia đâm đầu chui vào rồi hình như không có ý định muốn ra ngay. Tô Khinh ngồi một hồi, tránh thoát mấy bận điều tra viên, rốt cuộc quyết định xả thân vì cách mạng, cắn răng dậm chân chui vào, muốn xuyên thủng cả cái cống luôn.
Đến lúc này, trong số những nội gian trà trộn trong tổng bộ đã có bốn tên bị đội tuần tra cơ động đánh gục, một tên tự nổ tung, công việc cơ bản đã gần như kết thúc. Mọi người cũng đã tìm được Trình Ca, cậu ghép xong bức tranh khổng lồ của mình, cuối cùng cũng thấy đói bụng mà thò ra khỏi WC.
Ầm ĩ hơn nửa ngày, thành viên trung tâm của đội Quy Linh cùng Hùng tướng quân khẩn cấp di dời tới phòng họp dự bị.
Bấy giờ Hồ Bất Quy mới lấy ra một túi hồ sơ cực lớn, chất hết những thứ bên trong lên bàn: “Thời gian này, chúng ta nhận được không ít tin báo từ các con đường khác nhau.”
Trong túi hồ sơ có băng ghi âm, mẩu giấy nhỏ, thậm chí có cả đĩa ghi hình, toàn bộ nội dung đều quy kết thành sáu chữ: Mục tiêu kế tiếp, số 4.
Hồ Bất Quy đặt riêng đoạn ghi âm của Tô Khinh sang một bên, đan mười ngón tay vào nhau, khuỷu tay chống trên bàn. Tần Lạc lập tức phản ứng ngay: “Em biết, trừ đoạn ghi âm em nhận được trên đường hôm đó, các nguồn tin khác đều không bao hàm nội dung: giết chết số 4.”
Tần Lạc nói xong mới ý thức được không ngờ mình lại phát ngôn trước công chúng_____ Cho dù ngồi đó đều là người quen, cô vẫn không nhịn được đỏ bừng cả mặt.
Phương Tu lắc đầu, cậu ta thấy nếu vị đồng sự này mà không mắc chứng chướng ngại xã giao thì đúng là một nhân tài phản ứng nhanh mà.
Hồ Bất Quy nói: “Cho tới bây giờ chúng ta vẫn không nhận được bất cứ tin tức giá trị nào liên quan đến Tô Khinh, tôi tin rằng đối phương cũng vậy, chúng khó mà nghĩ tới Tô Khinh cũng tham gia vào chuyện này, hoặc giả có đoán được đi chăng nữa, cũng khó lòng đánh giá được cậu ấy sẽ tham gia ra sao.”
Hùng tướng quân chép chép miệng, hơi ngồi thẳng lên một chút, híp mắt nhìn Hồ Bất Quy. Ông rất có hứng thú với đề tài về “Tô Khinh” này.
Phương Tu nhíu mày: “Vậy chúng ta đặt giả thiết tin tức trong đoạn ghi âm là chính xác, có nghĩa ‘Giết chết số 4’ là tin tức gần với sự thật nhất, còn những tin khác ít nhiều vì che giấu chúng ta mà tung hỏa mù……”
Hồ Bất Quy lắc đầu: “Không thể nói là tung hỏa mù, bọn chúng cũng biết chúng ta có tuyến tin và nhân viên tình báo của riêng mình. Cho nên tin tức ‘Mục tiêu là số 4’ là chính xác, phần bị giấu đi chỉ có phần quan trọng nhất: ‘Giết chết số 4’ thôi.”
Nói đến đây, những người ngồi đó đều không ngốc, lập tức suy nghĩ cẩn thận____ Nếu Trình Vị Chỉ là số 4 kia thì giết ông ấy quả là một tổn thất lớn, Hùng tướng quân không chút phật lòng tiếp nhận đề tài, gật đầu thật chậm: “Phần tử trí thức đúng là mạnh hơn lũ nhà quê chỉ biết cầm súng chúng ta nhiều. Thế mới nói khoa học kĩ thuật là phương tiện sản xuất tối ưu mà. Tiểu Hồ này, cậu xem tuần sau lúc nào có thời gian thì tổ chức cho các đồng chí lấy đây làm đề tài học tập chút đi.”
Hồ Bất Quy xem nhẹ lời ông, nói tiếp: “Số 3 Triệu Nhất Phi chết, Trình Ca mất tích, đều là hỏa mù của bọn chúng.”
“Mục tiêu chân chính là Hùng tướng quân?” Hứa Như Sùng hiểu ra chân lý đẩy đẩy kính mắt.
Hồ Bất Quy không nói gì, chỉ lấy từ túi hồ sơ ra một thứ khác.
Tô Khinh ngồi trong cái cống thoát nước như phòng khí độc đợi nguyên một ngày đêm, ông anh có tính nhẫn nại vô cùng kia mới bắt đầu hành động. Trời vừa rạng sáng, toàn bộ hoạt động của tổng bộ đội Quy Linh đã sớm khôi phục tình trạng bình thường, đến công tác bảo vệ Trình Vị Chỉ cũng lơi lỏng không ít.
Một bóng người lặng lẽ tiếp cận phòng dành cho khách quý trên tầng sáu, tay đút trong túi ấn xuống một dụng cụ nho nhỏ. Tần sóng đặc thù phát ra, thủ vệ canh cửa Trình Vị Chỉ yên lặng ngã xuống, màn hình máy theo dõi lập tức vỡ nát.
Thời điểm này là lúc con người dễ dàng mệt mỏi nhất trong ngày.
Một đường vô cùng thuận lợi, nhưng khi hắn dễ dàng cạy mở cửa phòng của Trình Vị Chỉ, đang muốn đẩy cửa ra đi vào thì đột nhiên cảm thấy không thích hợp____ Vụ này có vẻ ngon ăn quá.
Trong giây phút do dự ấy, chuông báo cháy trong hành lang lại rú lên như núi thét biển gầm____ Kẻ theo thất đức Tô Khinh dúi một mẩu thuốc còn cháy dở vào thiết bị cảnh báo cảm ứng nhiệt lượng.
Địa điểm “cháy” lập tức bị phong tỏa. Tô Khinh xoay người liền chạy, một cước đạp vỡ chốt mở cửa thoát khẩn cấp tự động, triệt để chặn kín đường, sau đó nhặt bình cứu hỏa, kéo mặt nạ phòng hộ che kín mặt, lặng lẽ đi men chân tường.
Cửa phòng Trình Vị Chỉ tự động mở ra, bên trong chĩa tới một họng súng đen ngòm, đồng chí mai phục bị chuông báo cháy kinh động – hoặc có thể gọi là Hà Vĩnh Khang, bị họng súng đẩy lùi về phía sau mấy bước, chậm rãi giơ tay lên, chỉ là một bàn tay hắn còn nắm chặt.
Tô Khinh cũng chậm rãi lui về phía sau, đặt bình chữa cháy sang một bên, nghĩ bụng đội Quy Linh hiện tại thực lực thật sung mãn.
Khi y cùng vị nội gián cuối cùng này chui xuống cống thì đã nghĩ thông, lần này Utopia đề ra kế hoạch kép “AB”. Ai cũng là kẻ chấp hành nhiệm vụ, đồng thời cũng là kẻ ngụy trang, số 4 vừa là Hùng tướng quân, lại vừa là Trình Vị Chỉ.
Vốn dĩ Tô Khinh có chút lo lắng, nhưng xem ra là lo bò trắng răng rồi. Y tự giễu nở lặng yên nở nụ cười, phát hiện thì ra mình quá coi thường tên quỷ xui xẻo Hồ Bất Quy.
Phương Tu lạnh lùng nói: “Mở tay ra, giơ lên.”
Tiếng bước chân vang lên dồn dập, cửa thoát hiểm khẩn cấp bị Tô Khinh đóng kín ngăn kẻ kia chạy trốn bị bạo lực mở tung, Tần Lạc dẫn người xuất hiện từ sau cánh cửa.
Hà Vĩnh Khang nở nụ cười quỷ dị, giơ tay lên, đồng tử của Phương Tu lập tức rụt lại một chút: Đó là thiết bị màu nâu nhỏ bằng ngón cái.
Hà Vĩnh Khang thấp giọng: “Tần sóng là một thứ rất thần kì, nó có thể làm cho người ta hôn mê, có thể làm cho người ta chết, nó thậm chí còn có thể sinh ra cộng hưởng với cơ thể con người, trong phút chốc chấn vỡ tất cả nội tạng trong cơ thể ngươi, cảm giác đó… Bùm.”
Phương Tu nâng cao súng, từng thớ cơ trên mặt đều căng thẳng.
Hà Vĩnh Khang lại không nhìn cậu ta: “Một, hai, ba… Ở đây có hơn hai mươi vị nhân viên tinh anh, ta thấy rất là đáng giá. Bọn ta…”
Dường như hắn muốn cảm khái một chút, nhưng đúng vào lúc này, trước mắt bao người, dị biến đột ngột phát sinh.
Cổ tay của Hà Vĩnh Khang bị xuyên qua, thiết bị điều khiển tần sóng rơi xuống, bị Phương Tu nhanh tay lẹ mắt chụp được. Tần Lạc phối hợp nhuần nhuyễn với cậu ta, dùng báng súng đập đầu Hà Vĩnh Khang đánh cho hắn hôn mê thẳng cẳng: “Lập tức mặc trang phục phóng hạch điện từ cho hắn, đừng để con chip trong cơ thể hắn tự nổ.”
Cô nói xong mới cúi đầu___ thấy rõ thứ vừa bắn xuyên qua cổ tay Hà Vĩnh Khang, là một viên kẹo.
Tần Lạc cùng Tu hai mặt nhìn nhau, Phương Tu gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Kiểm tra toàn bộ cửa ra, tìm.”
Nhưng mà bọn họ lật tung khắp sáu tầng nhà cũng không tìm được gì, cuối cùng trời sáng hẳn, Tần Lạc cùng và Phương Tu mới bất đắc dĩ dẫn người rút khỏi.
Lúc này, một nhân tài đóng giả thủ vệ bò ra khỏi chỗ mấy anh lính gác bị đánh ngã bởi tần sóng ngay lúc đầu. Trong thời gian ngắn không biết y làm thế nào mà ngụy trang được cho mình hoàn hảo đến thế.
Tô Khinh cởi đồng phục trên người, cười cười, lặng lẽ chui vào “phòng của Trình Vị Chỉ”, thấy mình có thể công thành lui thân rồi. Y tính đi theo cách khác, nguy cơ được giải trừ, Trình Vị Chỉ khẳng định sẽ sớm rời khỏi tổng bộ đội Quy Linh, y quyết định ăn chực uống nhờ chỗ giáo sư vài ngày, sau đó cùng nhau đi ra ngoài, nhân tiện ôn chuyện với người bạn già này một chút.
Nhưng mà khi vào phòng, Tô Khinh mới phát hiện, bên trong đã có một người đang chờ y.