• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Khinh chui sang cấu kết với Đồ Đồ Đồ, dặn nó giữ bí mật kế hoạch, sau đó im lặng về lại phòng mình. Trong nhà xám, cậu đã học được cách kiên nhẫn chờ đợi và suy tính kĩ càng trước khi hành động.

Dùng tốc độ khiến cho người khác kinh ngạc học xong cách khống chế cơ thể mình, Tô Khinh được phép ra khỏi phòng bệnh vào ban ngày, ra ngoài đi lại một chút. Mới đầu cậu chơi bóng với lão đại nhỏ theo yêu cầu của nó, cơ mà Tô Khinh chỉ chơi mỗi một cách thôi____ Cậu ném bóng đi rõ xa cho thằng nhóc chạy đi nhặt về, sau đó lại ném đi rõ xa, lại bắt đi nhặt____ Thời gian dài, dù Đồ Đồ Đồ có bé hơn cũng hiểu ra mình bị coi như cún cưng. Lão đại nhỏ tỏ vẻ vô cùng khó chịu với hành vi bắt nạt bề trên nọ, vì thế vứt bỏ Khinh chạy đi dính lấy Tiểu Lộ đại mỹ nữ.

Tô Khinh nhân cơ hội đánh giá từ trong ra ngoài cơ sở chữa trị của đội Quy Linh một vòng. Cậu phát hiện công tác bảo an của nơi này cực tốt, ở bên trong có thể vô tư an hưởng tuổi già, chứ muốn chuồn ra ngoài lại khá là nhức óc, vì thế vừa quan sát vừa tính toán đường đi mất rất nhiều công sức.

Tô Khinh không thể nói rõ lý do vì sao mình nhất định muốn chạy. Khi ở trong nhà xám, cậu không lúc nào không nghĩ tới chuyện trốn ra, tuy rằng sau đó lại trở về, nhưng về cũng chỉ để chạy thêm lần nữa___ Cậu hoài nghi mình đã nghiện cảm giác xê dịch qua lại mất rồi, đi đến đâu cũng chẳng thể ngoan ngoãn ở lâu được.

Nhưng phải nói thật một điều, đó là cậu không muốn dính dáng gì đến đội Quy Linh.

Cho dù nơi này đủ ăn đủ uống có gái đẹp, cậu vẫn cảm thấy bức bối đến phát hoảng___ Nhất là cứ đêm đêm khi Hồ Bất Quy len lén đến thăm như kẻ trộm____ Tô Khinh đều cảm giác được sự áy náy của đối phương. Nhưng mà mình còn để ý hay là không để ý đây? Cậu không tài nào nói rõ được. Sau khi Tô Khinh thoát cảnh não tàn tỉnh táo lại thì đã hết lần này đến lần khác nói với chính mình, thực ra họ Hồ làm việc này không có gì không đúng, hơn nữa bản thân giờ vẫn sống ngoay ngoảy, Đồ Đồ Đồ còn nhảy nhót tứ phương làm phiền cả thế giới, chẳng phải là rất tốt sao?

Tô Khinh trước kia thấy ý nghĩa cuộc đời hẳn phải là tận hưởng lạc thú trước mắt, hiện tại tuy rằng hoàn lương rồi, không còn khốn nạn như xưa nữa, nhưng cậu vẫn cho rằng con người sống trên đời có rất nhiều chuyện chỉ cần qua loa cho xong là được, cần gì phải hẹp hòi tính toán, nhỏ mọn quá chẳng phải là tự tìm ngột ngạt cho mình ư?

Thế mà Tô Khinh vẫn cứ thấy sự tồn tại của cái người tên là  Hồ Bất Quy này khiến cho mình rất bực bội. Nhất là sau khi tỉnh lại, bằng rất nhiều con đường cả lén lút cả công khai cả ngang cả tắt, cậu khám phá ra đội trưởng Hồ khi không ôm chính sự trong người thì chính là một tên lầm lì đạp ba phát không đánh một cái rắm, cái gì cũng giữ trong lòng, dù cho có khó chịu đến mức nào, có áy náy đến đâu cũng không muốn giáp mặt “người bị hại” nói lời xin lỗi. Anh chỉ là im lặng dùng phương thức của riêng mình để bù đắp cho người ta mà thôi.

Tô Khinh lúc trước đã quen được người khác nâng niu chiều chuộng thì không thấy thế có gì là bất thường, cơ mà sau một thời gian sống không bằng chết lại qua một lần mém tí chết thật, cậu đã tự ép cho mình chai lì đến gần như mình đồng da sắt, Hồ Bất Quy cứ như vậy mãi làm cậu cũng thiếu tự nhiên.

Cậu cảm thấy Hồ Bất Quy coi cậu như búp bê sứ mà chăm sóc cũng chính là coi cậu thành đồ bỏ đi____ Vì cậu biết bản thân thực sự là đồ bỏ đi, cho nên lại càng kiêng kị điều này.

Trước đây Tô Khinh không phát hiện ra dạng người như mình có gì không tốt, ngay cả Quách Cự Lâm thấm thía khuyên nhủ cậu nên ngẫm lại vì tương lai cũng chẳng tạo được trong nội tâm lười nhác chết lặng của cậu mảy may xúc động… Nếu không phải bị chôn trong căn phòng nổ sụp một hồi kia, có lẽ cả đời Tô Khinh cũng không ý thức được một cách sâu sắc như bây giờ, người khác có đối tốt với mình bao nhiêu, có tình cảm với mình bao nhiêu thì cũng vẫn là người khác, tình nghĩa tuy vô giá nhưng chẳng bảo đảm được gì, trong thời điểm quan trọng nhất hắn vẫn có thể quay người sang hướng khác, hết thảy của mình đều quyết định bởi người ta.

Dựa núi núi đổ, dựa cây cây nghiêng, lời này nói cho người khác nghe thì chỉ là giáo điều, nhưng nói với Tô Khinh đã vấp ngã một lần lại chính là đau đớn minh tâm khắc cốt, cho nên cậu quyết định rời khỏi cái nơi khiến cho mình không thoải mái này.

Về phần Đồ Đồ Đồ, thằng bé là Điền Phong giao cho cậu trước khi chết, người anh em kia tin tưởng cậu, Tô Khinh cảm thấy đã đồng ý với người ta rồi thì phải tự mình làm thôi, giao cho ai cũng chẳng yên tâm được.

Cậu nghĩ chỉ cần mang theo cục nợ nhỏ này và một tấm gương để thấy được chính mình là có thể lên đường rời đi. Không cần biết người khác đối với bản thân là căm hận, chán ghét, ruồng bỏ hay áy náy, tự mình đi đường mình là được rồi.

Người khác chính là Địa Ngục.

Sau khi Tô Khinh thăm dò rõ ràng đường chạy thì kéo Đồ Đồ Đồ sang phòng mình ngủ. Cậu nói với nhóc: “Đêm nay chúng ta phải lặng lẽ vào thôn không được tổn thương nhân mạng, lão đại nhỏ nè, mấu chốt của lần trốn chạy này phải dựa vào cháu đấy, không lơ là được đâu nha.”

Đồ Đồ Đồ nhận lấy nhiệm vụ cách mạng vinh quang, thấy tấm thân nhỏ bé của mình cao lớn vĩ đại hẳn ra, tỏ vẻ nhất định kiên quyết hoàn thành xuất sắc.

Vì thế tối đến khi Tiết Tiểu Lộ sang kiểm tra phòng thì đã được diện kiến công phu vô lại của Đồ Đồ Đồ. Nhóc con này vô cùng khôn lỏi, nó xoay xoay cái mông nghiêng nghiêng cái cổ, giọng nói uốn éo dẹo ra cả mét đường lượn sóng khiến cho Tô Khinh bên cạnh nổi đầy da gà da vịt, cuối cùng thực sự dỗ được tiểu mỹ nữ cho nó sang phòng Tô Khinh tá túc một đêm.

Đồ Đồ Đồ le lưỡi nhảy lên giường Tô Khinh như con khỉ nhỏ: “Giờ sao nữa?”

Tô Khinh khẽ vỗ xuống bên mình: “Qua đây, giả vờ ngủ, đến thời điểm chú gọi dậy.”

Đồ Đồ Đồ chui vào lòng cậu như một chú sâu ú na ú nần, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại. Bình thường trước khi đi ngủ phải dỗ nửa ngày, thế mà hôm nay bảo nó ngủ giả vờ nó lại làm vô cùng chuyên nghiệp, chỉ chốc sau đã lăn quay ra ngủ thật. Tô Khinh quay đầu nhìn nhìn, đưa tay nhéo mũi nó, nhóc con hừ hừ hai tiếng giơ vuốt nhỏ vẩy ra, thanh niên nhàn cư vi bất thiện vui vẻ hẳn, cũng nhắm mắt lại dưỡng thần.

Khi Hồ Bất Quy đến báo danh theo thường lệ liền thấy Đồ Đồ Đồ chui trong lòng Tô Khinh, một bàn tay nho nhỏ toàn thịt mềm mại mập mạp nắm chặt lấy vạt áo cậu. Tô Khinh bị nó kéo hơi nghiêng người một chút, tóc mái mềm mại che đi cái trán cao, sườn mặt lộ ra trong đêm tối có vẻ nhu hòa xinh đẹp đến kì lạ.

Hồ Bất Quy sửng sốt ngoài cửa hồi lâu, bất giác muốn ngừng thở. Anh cảm thấy trên giường hiện tại có hai thiên sứ một lớn một nhỏ___ Cho dù thiên sứ nhỏ kia có quả đầu dưa hấu buồn cười.

Điều này khiến cho anh dâng lên vài phần xấu hổ, vì thế anh không bước vào, chỉ yên lặng đứng ngoài cửa một chút rồi lại im tiếng đi ra.

Hồ Bất Quy vừa đi, Tô Khinh đã mở choàng mắt. Nghe ngóng xung quanh xác nhận trong hành lang tạm thời không có tiếng người, cậu mới gọi tỉnh Đồ Đồ Đồ, lấy cái khăn mặt để một bên tàn bạo lau mặt cho nhóc rồi hạ giọng nói: “Đồ sư trưởng, hai ta chuẩn bị phá vây thôi!”

Đồ sư trưởng tỉnh tỉnh mê mê mặc cậu lăn qua lăn lại.

Tô Khinh mở tủ đầu giường lấy một lọ viên con nhộng nhét vào lòng mang theo___ Viên con nhộng này là một trong những thành quả đắc ý nhất của Lục Thanh Bách: viên tinh chất dinh dưỡng. Truyền thuyết nói thứ này người khác ăn không hết, rất có ý vị Thiên Nhất Thần Thủy trong ‘Sở Lưu Hương’ của  Cổ Long tiên sinh, ăn một viên có thể no chết cả con khủng long… có điều không no chết được Tô Khinh.

Sau khi Tô Khinh biết mình đã trở thành một con quỷ đói đầu thai thì kiên định cho rằng viên dinh dưỡng là một thứ rất hay ho, nếu không cả ngày cậu chẳng cần làm gì cả, chỉ nguyên ăn cơm cũng không kịp. Trên người cậu vẫn mặc quần áo bệnh nhân, quần áo trước kia đã tan nát đằng nào rồi, mà đang nằm trong viện thì đội Quy Linh cũng chưa chuẩn bị thêm cho cậu đồ đạc gì khác cả. Tô Khinh nhíu mày, định rằng sau khi ra ngoài sẽ giải quyết vấn đề này bằng phương pháp… thó trộm.

Tô Khinh mở cửa sổ thăm dò nhìn ra ngoài, ngoài cửa sổ có lan can phòng hộ, đây là tầng bốn, thiên hạ đồn rằng độ cao này cậu ngã không chết được… Tô Khinh nuốt một ngụm nước miếng, không biết lần này lời của Lục Thanh Bách có đáng tin không nữa. Mỗi góc cầu thang đều có camera theo dõi, đại sảnh tầng một có thể coi là đề phòng sâm nghiêm, Tô Khinh xốc lại tinh thần, vẫn chọn giữ nguyên kế hoạch, đi bằng cửa sổ.

Cậu vươn tay dùng lực bám trên lan can phòng hộ, bấy giờ mới bi đát phát hiện cho dù có biến thành quái thai đi chăng nữa, bản thân cũng không có sức mạnh một quyền đấm bay một con trâu hay một cước nhảy qua một đống tầng nhà như trong tưởng tượng____ Cái sàn nhà hôm đó bị đạp nứt có khi là vì tự nó chất lượng kém cũng nên.

Lúc này dốc hết sức bú mẹ Tô Khinh mới uốn cong được một thanh chấn song, may mà người cậu tương đối gầy, không cần khoảng trống quá lớn.

Đồ Đồ Đồ đứng một bên thò cổ ra nhìn, ngáp một cái, phán một câu rất không biết trời cao đất rộng: “Còn chưa xong sao? Sao chú ngốc quá vợi?”

Tô Khinh tức giận trừng mắt nhìn nó một cái: “Còn không phải tại đầu cháu quá lớn, sợ bị kẹt lại sao? Lại đây!”

Cậu cúi người ôm lấy Đồ Đồ Đồ, đứng trên cửa sổ, Đồ Đồ Đồ buồn bực bảo: “Đầu to mới thông minh.”

Tô Khinh vỗ đánh đét lên mông nó: “Hành tây mau câm miệng, coi chừng sặc gió đấy.”

Vừa nói xong, Đồ Đồ Đồ đã thấy hụt một cái, nó bị Tô Khinh ôm theo phi thẳng xuống. Cho dù tốc độ rơi trong mắt Tô Khinh bị kéo chậm lại, trong lòng cậu vẫn không an tâm chút nào, đang rơi dở còn nhịn không được quặp chân lên song sắt tầng hai, cả hai người cùng treo ngược giữa không trung.

Đồ Đồ Đồ không những không sợ mà còn cười khanh khách, phỏng chừng nó nghĩ mình đang chơi ngồi xe qua đèo. Tô Khinh bịt miệng thằng nhóc, bắt chước Người Nhện dùng lực ở eo “gập” người lại, thế giới trong tầm mắt không còn lộn ngược nữa. Lúc đó cậu mới tóm một tay lên lan can bảo vệ, buông chân rơi xuống từ tầng hai, hữu kinh vô hiểm.

Người vừa chạm đất đã thấy có ánh đèn pin chiếu lại, Tô Khinh thầm nói hỏng rồi, quá nhọ, đáp đất một cái đã gặp tuần tra luôn thì còn nói chuyện gì. Nhân viên tuần tra nghe thấy tiếng động vốn muốn hô lên gọi người đến, lời đến bên miệng lại thấy hai người này là một bệnh nhân với một đứa nhỏ, thế là anh ta đi tới, rất hữu hảo hỏi: “Sao ra ngoài muộn thế? Không sợ cảm lạnh à?”

Tròng mắt Tô Khinh đảo quanh rồi lập tức rất phối hợp mà hơi hơi run người. Người trẻ tuổi trực phiên này rất tốt bụng cởi ngay cái áo khoác của mình ra đưa cho cậu, còn mỉm cười đầy thấu hiểu: “Nằm viện chán muốn trốn ra ngoài hóng gió phải không? Cũng không phải là không thể, nhưng đừng đi lâu quá, nghe lời bác sĩ vẫn hay hơn.”

Tô Khinh nhận lấy cái áo lừa được, không những không cảm động đến rơi nước mắt, mà nhìn bộ quân trang phẳng phiu trên người binh ca này, cậu còn nảy ra ác ý, liền lập tức nở một nụ cười chính hiệu hồ ly: “Nằm viện sắp chán đến mọc mốc luôn, cũng là thằng nhóc này nữa, nửa đêm không ngủ còn nhất định muốn ra ngoài ngắm sao.”

Nói đoạn, cậu nhéo mông Đồ Đồ Đồ một phát, Đồ Đồ Đồ lập tức gào toáng lên, cái miệng nhỏ nhắn trề ra khóc lóc: “Oa___ Cháu muốn ngắm sao___ Cháu muốn xem sao Thiên Lang xem Ngân Hà xem sao Chức Nữ, cháu muốn ngắm ‘Điểu Kiều’____ Oa… Còn muốn xem…”

Binh ca bị chấn động, luống cuống chân tay vỗ Đồ Đồ Đồ: “Anh bạn nhỏ đừng khóc mà, chú có nói không cho cháu xem đâu, ngắm một lát rồi về, đừng khóc mà.”

Đáng thương, anh chàng bị ma âm của thằng lỏi con kia tra tấn lỗ tai nên không hề để ý____ Trời hôm nay mây mù dày đặc, sao ở chỗ nào?

Tô Khinh lại ngắt cái nữa vào mông Đồ Đồ Đồ, thằng nhỏ lập tức ngừng nước mắt như đóng công tắc, len lén ghé mắt nhìn qua kẽ tay: “Thật chứ?”

Binh ca nhếch miệng cười với nó để lộ một hàm răng trắng sáng đáng yêu rồi vẫy tay với Tô Khinh, mang theo niềm vui khi giúp đỡ người khác xoay người định đi.

Ngay trong khoảnh khắc binh ca xoay người, Tô Khinh giơ tay thành đao nhắm chuẩn cái gáy của anh ta phang xuống. Phần cứng của thân thể cực tốt, cậu xuống tay lại nhanh, người thường căn bản không thể phản ứng kịp.

Binh ca lặng yên nhào thẳng về phía trước ngược lại khiến cho Tô Khinh hoảng sợ. Cậu cẩn thận thăm dò hơi thở của anh ta, phát hiện người không sao cả mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực chính mình, sau đó chỉ huy Đồ Đồ Đồ đứng ở một bên, phần mình thuần thục cởi quần áo của người ta thay đồ bệnh nhân ra.

Trước khi đi, cậu còn rất có lương tâm phủ bộ quần áo bệnh nhân vải bông lên người anh Lôi Phong xui xẻo bằng xương bằng thịt kia. Nhờ sự trợ giúp của bộ quân phục, cậu kéo thấp vành mũ, ấn theo kế hoạch đã định, sau mấy lần suýt nữa bị tóm kinh tâm động phách, cuối cùng cũng đưa được Đồ Đồ Đồ hữu kinh vô hiểm chuồn ra ngoài.

Cậu tháo mũ xuống quơ quơ về phía cơ sở chữa bệnh của đội Quy Linh, nở một nụ cười hư hỏng, rồi nghênh ngang đi thẳng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK