Tần Lạc nhìn cái túi giấy dai căng phồng rồi lại nhìn thằng nhỏ đang nháy đôi mắt to trước mặt, sửng sốt một chút, nhẹ giọng thầm thì hỏi: “Cho… chị hả?”
Cô gái này là một trong nhóm nhân viên hoạt động bên ngoài của đội Quy Linh, dáng người cao gầy, tóc buộc đuôi ngựa, lúc rút súng ra trông lão luyện cool ngầu cực kì, cả người nồng đậm mùi vị mỹ nữ Jack Squad [29], thế mà khi nói chuyện với người khác lại luôn không có sức, giọng nhỏ tiếng mềm, giao tiếp với người lạ khó khăn đến cùng cực. Lục Thanh Bách nói cô mắc chứng bệnh sợ xã giao, bệnh trạng này khi đối mặt với người khác phái thì đặc biệt rõ ràng____ cho dù vị khác phái này còn chưa cao tới ngực cô ấy.
[29. Mỹ nữ Jack Squad:
Nhóc con kia đội mũ lệch, ăn mặc theo phong cách punk, miệng nhai kẹo cao su thổi bóng, nói như ông cụ: “Không biết, một anh đẹp trai gửi đấy, biết đâu là thư tình cũng nên.”
Mặt Tần Lạc đỏ hồng lên, làn da cô rất trắng, lúc này càng như sắp bị nấu chín, thế nhưng chướng ngại xã giao thì chướng ngại, Tần Lạc hiểu rõ trong lòng, giờ cô đang trong phiên trực, thứ này rất có khả năng là chứng cứ quan trọng, vì thế liền nhận lấy. Thằng nhóc vươn ra một bàn tay, dùng ánh mắt ‘Chị biết mà’ nhìn cô.
Tần Lạc với nó mắt to trừng mắt nhỏ, trừng mãi nửa ngày, thằng nhỏ cuối cùng cũng ý thức được chả biết bà chị này ăn gì để lớn mà không cùng sóng não với người bình thường như nó, thế là nó nói thẳng suy nghĩ trong lòng: “Chị gái ơi, em chạy mệt như vậy, không có chút phí dịch vụ sao?”
Tần Lạc bấy giờ mới ngộ ra chân lý, luống cuống tay chân tìm tìm lục lục trong túi vải. Đúng lúc ấy có bàn tay ở bên cạnh đưa qua thả hai mươi đồng tiền vào cái tay đang mở của thằng nhóc. Thằng lỏi xì một tiếng, bụng nói bố thí cho ăn xin sao? Cơ mà vừa ngẩng đầu đã thấy đội trưởng Hồ Bất Quy cao lớn sừng sững đứng đó, nó lè lưỡi, ỉu xìu cầm tiền chạy đi, lòng nghĩ má nó ơi, anh ta tới bắt kẻ thông dâm hả?
Hồ Bất Quy nhận cái gói to, áp tai vào nghe một hồi, lại lấy máy dò xuyên qua túi giấy kiểm tra đơn giản một chút, phát hiện nó không giống thứ đồ nguy hiểm gì mới mở túi ra. Chờ khi cái gì nên nghe đều nghe xong, cái gì phải xem đều xem hiểu, sắc mặt anh thay đổi.
“Là cậu ấy!”
Tần Lạc chẳng hiểu ra sao mà nhìn đội trưởng nhà mình nói xong câu ấy rồi xoay người vội đi, hạ lệnh với tốc độ cực nhanh: “Bảo mọi người rút khỏi thành phố này, liên hệ với Trình Vị Chỉ, lập tức, lập tức! Phong tỏa giao thông, bảo là kiểm tra theo thông lệ, tìm một…”
Hồ Bất Quy nói tới đây thì dừng lại, cho dù Tần Lạc không giỏi nhìn mặt đoán ý cũng nhìn ra tâm tình anh không tốt lắm, sau một lúc lâu mới nghe thấy anh nói tiếp: “Thôi, không cần, cậu ấy giao thứ này cho em thì chắc chắn người đã đi trước một bước rồi.”
Bước chân của Hồ Bất Quy rất dài, Tần Lạc phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp. Anh hơi cúi đầu, mắt nhìn xuống đất, hình như đang cắn chặt răng, sườn mặt khắc nên một độ cong sắc bén. Sau đó Tần Lạc bỗng nhiên nghe thấy Hồ Bất Quy thở dài, cô cơ hồ cho rằng mình nghe nhầm, kinh ngạc quay lại thì mấy lời nhẹ tới không thể nghe thấy đã lọt vào tai: “Anh kì thực đã gặp cậu ấy…”
Mặc dù Tô Khinh diễn xuất rất hoàn hảo trong nhà hàng, nhưng Hồ Bất Quy quán triệt nguyên tắc thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót, sau khi trở về đã sai hai đội viên đội Quy Linh đi theo dõi y, đêm hôm đó thu được báo cáo mất dấu người kia anh đã phát hiện điểm bất thường.
Hồ Bất Quy hết lần này tới lần khác hồi tưởng lại toàn bộ quá trình gặp người kia rồi lại để cậu trốn đi ngay trước mắt mình, nhớ lại mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác của “ông chú trung niên” kia, vậy mà không nghĩ ra Tô Khinh đã làm thế nào, anh cũng không hình dung ra nổi trong ba năm ngắn ngủi Tô Khinh rốt cuộc đã đi đâu, đã sống ra sao.
Hiệu suất cơ động của đội Quy Linh cực cao, ngay trong đêm đó đã Càn Khôn Đại Na Di từ thành phố này sang thành phố khác. Tiết Tiểu Lộ dùng tốc độ phi thường liên hệ với Trình Vị Chỉ, dưới trạng thái khẩn cấp trực tiếp đón hai cha con ông tới tổng bộ đội Quy Linh.
Hồ Bất Quy đưa theo Tần Lạc ngựa không dừng vó trở về, chưa kịp uống ngụm nước đã vội vã xông vào phòng họp khiến cho Trình Ca đang chơi xếp hình trên sofa hoảng sợ há miệng “A a” hai tiếng, thiếu chút nữa đã khóc òa lên. Tiết Tiểu Lộ nhanh chóng trưng nụ cười thiên sứ vỗ vỗ sau lưng dỗ dành cậu ta.
Hồ Bất Quy gật đầu chào Trình Vị Chỉ, rồi ngồi xuống bên bàn hội nghị: “Giáo sư Trình, chúng ta nói ngắn gọn thôi, tôi nhận được nguồn tin báo đáng tin cậy, cảm thấy ông đang gặp nguy hiểm.”
Trình Vị Chỉ hơi há miệng, biến cố thình lình xảy tới vẫn khiến ông có chút mơ hồ.
Lúc này, Phương Tu cũng đẩy cửa tiến vào, quét mắt khắp phòng họp như muốn xác định nơi này không có người ngoài rồi mới cẩn thận lấy một xếp văn kiện mỏng manh đặt lên bàn, sắc mặt nghiêm trọng nhìn Hồ Bất Quy.
Hồ Bất Quy gật đầu, Phương Tu nói: “Để tôi nói trước đi.”
Cậu mở cặp văn kiện, trên cùng chính là hồ sơ của Tô Khinh, người trên ảnh là y năm hai mươi bốn tuổi, vô tâm vô phế, trẻ trung tuấn tú, khuôn mặt còn mang theo nụ cười không biết đất rộng trời cao. Phương Tu lấy hồ sơ của y đặt sang một bên: “Ba năm trước chúng ta công phá căn cứ Lam ấn, lấy được không ít tin tức quý giá, kết hợp với các đồng chí bên kĩ thuật, trong mấy năm nay đặc biệt nhằm vào bọn họ, khám phá ra rất nhiều công cụ phụ trợ mới, có thể nói đã giành được thế chủ động, cái gọi là ‘Utopia’ vẫn đang ngủ đông.”
Cậu dừng một chút, thoáng nhìn Trình Vị Chỉ, trong phòng hội nghị tràn ngập không khí khẩn trương căng thẳng, chỉ có Trình Ca không chịu ảnh hưởng, trí năng của cậu vô cùng thấp, cơ bản không có khả năng độc lập sinh hoạt, thế nhưng kí ức hình ảnh lại khác hẳn với người thường, bức tranh ghép hình mấy ngàn mảnh chẳng mấy chốc đã ghép xong. Cậu nhếch miệng cười hì hì nhìn Tiết Tiểu Lộ khiến cô đi tìm thêm hộp nữa, còn thưởng cậu một gói khoai chiên.
Phương Tu tiếp tục nói: “Khi đó tổng cộng có chín Khôi ấn may mắn sống sót, một người bị thương nặng không cứu chữa kịp đã tử vong trên đường, chúng ta sau này cũng mô phỏng thiết bị kích phát Lam ấn, muốn tạo ra một kì tích khác, thế nhưng không biết vì lý do gì, có thể vì khuyết thiếu điều kiện chưa xác định mà kì tích không xảy ra. Khi đó Khôi ấn được cứu chỉ còn tám người, trừ Tô Khinh cùng Đồ Đồ Đồ mất tích ba năm, đến giờ hành tung không rõ…”
“Cái gì?” Trình Vị Chỉ thiếu chút nữa đã đứng bật dậy.
Hồ Bất Quy xua tay: “Không thể xem là hành tung không rõ, hai ngày trước anh đã gặp cậu ấy, hiện giờ vẫn còn an toàn. Chúng ta không tìm ra cậu ấy thì Utopia cũng không thấy được đâu.”
Phương Tu đằng hắng cổ họng, lật hồ sơ phía dưới, nói tiếp: “Còn lại năm người trừ giáo sư Trình, có hai người chịu tổn thương tinh thần nghiêm trọng, khả năng cả đời không thể khôi phục được, cho tới hiện tại vẫn ở trong cơ sở chữa trị của đội Quy Linh, còn lại ba…”
Phương Tu bày ba bộ hồ sơ còn lại ra bàn, Triệu Nhất Phi đặt ở chính giữa, bên dưới ảnh chụp viết hai chữ đỏ chói: “Tử vong”.
Cô bé tóc ngắn trên ảnh chụp quật cường mím môi như đang giận dỗi cùng ai đó.
Trình Vị Chỉ chậm rãi vươn tay cầm lấy hồ sơ của Triệu Nhất Phi: “Cô bé này… Nó…”
“Không riêng gì cô ấy.” Phương Tu nói, “Hai người khác một mất tích một tử vong, nguyên nhân tử vong là tự sát, trước mắt không thể xác định có phải do năng lượng tinh để lại tổn thương tinh thần hay không. Ba nhân viên bảo vệ bên cạnh người mất tích chết một cách bí ẩn, đến giờ vẫn chưa tra ra được nguyên nhân.”
Hồ Bất Quy cầm chiếc máy ghi âm Tô Khinh gửi cho, phát đoạn ghi âm kia, sau khi nó chấm dứt, chừng nửa phút không có ai lên tiếng, hồi lâu sau Hồ Bất Quy mới ngẩng đầu: “Chúng tôi có lý do cho rằng, ‘số 4’ chính là ông.”
Trình Vị Chỉ mê mang nhìn lại anh.
Hứa Như Sùng ôm Notebook dựa vào tường đứng bỗng nhiên lên tiếng: “Thầy, thầy muốn đưa con trai đến tổng bộ ở không?” Y nói xong thì thoáng liếc Hồ Bất Quy, phát hiện anh không có ý gì mới chỉ lên trần nhà thấp giọng nói tiếp, “Đối phương mai phục ba năm đột nhiên bắt đầu phát triển, bọn em hoài nghi… rất có thể bên trong chúng ta cũng có vấn đề.”
Trình Vị Chỉ khó tin nhìn y, quả thực thấy trên thế gian này không còn nơi nào an toàn nữa. Ông sầu lo nhìn Trình Ca, cậu ngây ngô nhìn bức tranh ghép hình, nhìn một hồi rồi lật nghiêng, cầm một mảnh bắt đầu cắn.
Tiết Tiểu Lộ nhanh chóng ra tay cứu giúp, dùng một chiếc kẹo mút nhét vào miệng cậu ta. Trình Vị Chỉ thở dài: “Thầy chỉ muốn… muốn bình yên qua mấy ngày này.”
Hứa Như Sùng hạ mắt như thể y là người làm sai chuyện: “Thầy, em xin lỗi.”
Trình Vị Chỉ lại thở dài, ánh mắt dao động trên bàn hội nghị một chút rồi rơi xuống tấm ảnh của Tô Khinh, ông chỉ vào phần hồ sơ kia: “Đứa trẻ kia đâu? Nó có gặp nguy hiểm gì không?”
Hồ Bất Quy ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Trình Vị Chỉ, giọng nói của anh không cao nhưng vô cùng kiên định: “Chúng tôi sẽ tìm được cậu ấy.”
Trình Vị Chỉ ở lại tổng bộ đội Quy Linh, chiều hôm đó Hồ Bất Quy nhận điện của người lãnh đạo trực tiếp của đội Quy Linh – Hùng tướng quân, ông muốn anh không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ những người may mắn sống sót trong căn cứ Lam ấn năm đó. Hồ Bất Quy gác máy ngẩn người nhìn trần nhà một hồi, sau đó lấy ra một tấm ảnh chụp vẫn để trong ngăn kéo bàn làm việc, chính là tấm ảnh trong hồ sơ của Tô Khinh. Không biết anh đã sao chép một tấm lén đặt trong ngăn kéo từ bao giờ.
Thời gian không tẩy mờ người này trong sinh mệnh anh, ngược lại, nó khắc xuống linh hồn anh một vệt dài sâu hoắm.
Lúc này anh còn không biết, cái người mà bọn họ đang phải quật ba thước đất lên tìm cũng đang vắt óc nghĩ cách trà trộn vào tổng bộ đội Quy Linh.
Tô Khinh đoán Hồ Bất Quy nhận được nhắc nhở của mình chắc chắn sẽ hạ quyết định đón giáo sư Trình về tổng bộ, thế nhưng y có cùng suy đoán với các đội viên đội Quy Linh – trong quân đội có nội gián. Đương nhiên, trà trộn vào tổng bộ cũng chẳng phải nhiệm vụ dễ dàng gì, bởi vì đó cũng là mục tiêu của Utopia.
Tô Khinh khẩn cấp trở về một chuyến, đưa thêm tiền cho Quý Bằng Trình nhờ lão chiếu cố Đồ Đồ Đồ một thời gian nữa, bỏ công việc của “Quý Mông”, suốt đêm chạy tới vị trí đóng quân của tổng bộ đội Quy Linh.
Y tìm khách sạn ngủ một đêm, ngủ suốt năm tiếng đồng hồ, cảm thấy tinh thần sung mãn, bấy giờ mới cẩn thận lên kế hoạch.