• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Quý Bằng Trình một tay cầm quải trượng, một tay kéo theo Đồ Đồ Đồ đẩy cửa bước vào thì sắc trời đã tối từ lâu. Tô Khinh quay lưng lại bọn họ, cả người mềm nhũn như không xương làm ổ trong sofa, cũng không bật đèn. Trên tay y cầm một chiếc bật lửa tung lên bắt lấy, bật sáng, lại buông tay cho tắt phụt đi. Ngọn lửa nho nhỏ chiếu lên mặt y, mi nhãn mơ hồ, thoáng trông như đổi hẳn một khuôn mặt khác.

Không biết tự lúc nào trên người Tô Khinh đã phủ một lớp mạng che khiến cho người ta nhìn không thấu cũng không thể nào nói rõ, khóe mắt đuôi mày mang theo ý cười nhàn nhạt luôn khiến người ta có cảm giác y đã thành tinh rồi. Trên bàn trà trước mặt y đặt một cuốn sách cắt từ sách báo, từng góc từng mép đều đều sờn rách, có thể thấy đã bị chủ nhân lật qua vô số lần.

Đồ Đồ Đồ không để ý tới sự khác thường của Tô Khinh mà lon ton đi bật đèn, sau đó cười ngượng ngùng chạy tới bên cậu, vươn đôi tay tuy đã lớn hơn một chút nhưng vẫn mẫm mùm mụp, nắm thành nắm đấm con con đấm chân cho cậu: “Chú yêu, hôm nay có vất vả lắm không?”

Tô Khinh gần đây dựa vào ba tấc lưỡi không xương trở thành quản lý đại sảnh của một khách sạn, làm việc vô cùng thành thạo, lại thêm đãi ngộ công việc tốt cùng với một đám chân dài xinh đẹp dưới quyền, ngày ngày coi như cực kì thư thái_____ Đối với câu hỏi rõ ràng là vuốt mông ngựa của Đồ Đồ Đồ, phản ứng của Tô Khinh không lớn lắm, y chỉ không chú tâm ngẩng đầu lên nhìn nó: “Sao, kiểm tra lại không đạt à?”

Đồ Đồ Đồ: “Ha hả…”

Nhóc con lục lục tìm tìm moi ra một bài kiểm tra tiếng Anh nhăn nhúm chả khác gì miếng giấy vệ sinh, ỉu xìu xìu dâng lên dưới mũi Tô Khinh, đập vào mắt y là một đống chữ nhìn như cả đàn nòng nọc, những vết khoanh tròn đỏ tươi chi chít cùng với con điểm bốn mươi không chút khách khí.

Đồ Đồ Đồ nói: “Chú yêu, chú xem, lão giáo viên ngoại ngữ đại Hán gian của bọn con bắt người lớn kí tên…”

Tô Khinh lườm một cái cháy mắt, Đồ Đồ Đồ le lưỡi: “Con bảo là… Ông thầy tiếng Anh siêu… siêu đẹp trai của bọn con bắt xin chữ kí người lớn, thầy í lúc nào cũng cảm thấy con không học hành đàng hoàng, kì thật thầy í không hiểu con đây phải gọi là yêu nước, con cho rằng…”

Chỉ là Đồ Đồ Đồ còn chưa nói nhảm xong, Tô Khinh đã vung bút rồng bay phượng múa viết tên lên ô chữ kí rồi phẩy tay bảo nó: “Đi đi đi, làm cái gì thì làm đi, đừng đứng đây chướng mắt.”

Đồ Đồ Đồ dụi dụi mắt, quả thực không thể nào tin nổi hôm nay lại dễ dàng qua cửa của người giám hộ này như vậy. Trong lòng nó nuối tiếc dâng tràn, cảm thấy bao nhiêu câu xạo sự tỉ mỉ chuẩn bị ra đều trôi theo dòng nước, lãng phí biết bao nhiêu. Quý Bằng Trình ở bên cạnh ho khan một tiếng, Đồ Đồ Đồ mới phản ứng lại, lập tức cầm bài kiểm tra vô cùng thê thảm của nó rồi đầu nặng chân nhẹ lâng lâng chuồn mất dạng.

Ánh mắt của Tô Khinh nhìn chằm chằm cuốn sách trên bàn, trong đó có đủ các loại tin tức, nhìn từ bên ngoài, có tin về người mất tích, có liên quan đến bệnh truyền nhiễm, còn có một một ít tin liên quan đến hỏa hoạn và tai nạn giao thông vân vân vũ vũ, nơi phát sinh sự kiện cũng không đồng nhất mà trải rộng toàn thế giới, còn có rất nhiều tin viết bằng ngoại ngữ______ Ngoại ngữ của y tiến bộ rất nhiều cũng có liên hệ đến mấy thứ được tích lũy này.

Quý Bằng Trình lấy tẩu thuốc ra phun sương nhả khói làm ô nhiễm chất lượng không khí trong phòng hơn nửa ngày, Tô Khinh mới nói: “Sư phụ, tôi phải đi một chuyến.”

Những lời này y nói không đầu không đuôi, Quý Bằng Trình lại nghe một cách đương nhiên như đã chờ đợi từ lâu, lão lạnh nhạt gật đầu: “Ờ, đi hả, còn trở về không?”

Tô Khinh khẽ gật đầu: “Đi mười ngày nửa tháng thôi, phiền ngài chăm sóc giùm thằng nhóc kia.”

Quý Bằng Trình phun ra hai luồng khói trắng từ trong lỗ mũi, giống như cái ấm trà cũ kĩ, khóe miệng lão trề đến tận cằm, gắng cứng giọng nói: “Rồi, trả phí cơm nước trước, không cho trả góp, giao tiền một lần đê.”

Không biết có phải là ảo giác của Tô Khinh hay không, mỗi lần cậu bóng gió nói chuyện chính sự cùng với lão già này đều bị lão quanh co vòng vèo lách chủ đề đi mất, bày ra bộ dạng “Cái gì ông cũng biết nhưng không muốn nói với mi” cực kì thiếu đánh.

Tô Khinh dứt khoát không nhiều lời với lão mà lôi bao hành lý dưới sofa ra, nhét cuốn sách báo vào. Cậu liếc nhìn Quý Bằng Trình, lấy ví, đếm một ít tiền, dùng điều khiển TV đè trên bàn trà.

Lão già một bó tuổi còn ham hố coi nhân dân tệ thành con nuôi như Quý Bằng Trình hiếm có một lần không động tới tiền trên bàn mà chỉ hút thuốc sòng sọc, lão chăm chú nhìn bóng dáng Tô Khinh biến mất nơi cửa ra vào, nếp nhăn trên mặt sâu như đao khắc phủ trong khói trắng mịt mờ, có vẻ sâu không lường được.

Trong suốt ba năm qua Tô Khinh vẫn không ngừng truy tìm tung tích của Utopia, thời gian rảnh mỗi ngày cậu giao hết cho báo chí, tìm kiếm dấu vết trên đó rồi lưu lại từ từ cân nhắc.

Trong căn cứ Lam ấn ngoại trừ mấy Lam ấn và Khôi ấn bị bắt tới thì tất cả nhân viên đều là người bình thường. Mà Trần Lâm từng chứng thực Lam ấn cũng là bị kích phát. Tô Khinh vốn không nghĩ ra, nếu Lam ấn là sinh vật đỉnh cao như vậy, tại sao nhân viên công tác trong Utopia không biến mình thành Lam ấn luôn đi, ít nhất khi sống mái với đội Quy Linh cũng có thể chiếm lợi không ít không phải sao?

Cho đến khi vào bệnh viện cậu mới từ miệng Lục Thanh Bách biết tin tức của Trần Lâm sau đó, Lục Thanh Bách cho rằng vị nhân sĩ phản loạn này quá nửa khả năng đã lên đường đi Tây Thiên đi quy y Ngã Phật rồi, lẽ ra Utopia đối với bọn họ không tệ, Trần Lâm vì sao lại muốn chân ngoài dài hơn chân trong như thế?

Sau này Tô Khinh suy nghĩ cẩn thận, hẳn là có hai nguyên nhân, một là bản thân Trần Lâm chả ra cái dạng gì, là đồ sói mắt trắng vô ơn không dạy được, một nguyên nhân khác, có lẽ là bởi “Utopia” không hề coi bọn họ là người, Lam ấn trong mắt bọn chúng cũng chỉ như Khôi ấn, chỉ là loại vật thí nghiệm này tự do hơn loại kia mà thôi.

Sau vụ việc ba năm trước có Tô Khinh lửa cháy thêm dầu, hang ổ căn cứ Lam ấn bị nhổ tận gốc trốc tận rễ thì không ai biết nhóm Lam ấn và tinh anh của Utopia đã đi đâu. Hứa Như Sùng đưa ra suy đoán trên thế giới không chỉ có một căn cứ Lam ấn, bọn chúng chắc chắn đã di dời sang nơi khác rồi. Tô Khinh cũng âm thầm điều tra qua tòa nhà lớn Trần Lâm từng dẫn y đi qua____ Nơi đó trước kia hình như là sản nghiệp tư nhân của hắn, sau này không biết vì sao lại đột nhiên phá sản, giờ đã biến thành một siêu thị đồ điện gia dụng.

Bọn chúng dường như chỉ trong một đêm đã bốc hơi khỏi nhân gian.

Nhưng Tô Khinh vừa rồi đã thấy một gương mặt quen thuộc trên kênh tin tức_____ Triệu Nhất Phi.

Là nạn nhân tử vong duy nhất trong sự cố kia, cô chiếm được cả một màn ảnh. Tô Khinh đương nhiên biết sau trận đại chiến kia, đội Quy Linh đã tiến hành bảo vệ đặc biệt với toàn bộ Khôi ấn may mắn sống sót, lúc cần thiết thậm chí còn tẩy trắng hồ sơ cá nhân và thân phận của bọn họ và phái chuyên gia tiến hành giám hộ, theo lý mà nói toàn bộ trình tự đều do người của chính phủ chấp hành, vốn nên cực kì nghiêm mật.

Vậy thì… Tại sao Triệu Nhất Phi lại chết ở đó?

Đây là lần đầu tiên Lam ấn dám không kiêng nể gì mà lộ diện trước mặt công chúng, Tô Khinh không biết đã xảy ra biến cố gì, bất quá chuyện như vậy bị đưa tin ra ngoài, cho dù với đại bộ phận dân cư trong thành phố chỉ là một trận gió thoảng bên tai không quan trọng nhưng nhất định cũng là do chính phủ âm thầm đồng ý.

Tô Khinh quyết định tự mình đi một chuyến xem sao. Cậu đeo một cặp kính không số, mặc Tây trang thoải mái, ngồi chuyến bay đêm, từ trên xuống dưới ra dáng thanh niên tài tuấn, cho dù là người quen đứng trước mặt cũng khó lòng phát hiện ra thanh niên khí chất đột biến này là ai.

Tô Khinh luyện thành một thân bản lĩnh tắc kè hoa____ được truyền dạy bởi sư phụ Quý Bằng Trình.

Cậu thuê một gian phòng khách sạn ở khu phố gần nơi xảy ra vụ việc, sáng sớm hôm sau ngủ dậy đứng trước gương ngắm nghía thấy vẫn không yên lòng, thế là lại mân mê một lúc_____ vuốt không ít gel lên tóc, chải lại đầu sáng loáng bóng nhờn như người phát ngôn dầu mỏ, sau đó lại tân trang khóe mắt một chút, tạo ra một nếp nhăn mơ hồ với hai cái bọng mắt to. Y thử cười cười, phát hiện miệng ngoác rất tự nhiên, ánh mắt dại ra cũng rất tự nhiên, sau đó lại đem ‘đá phụ trọng’ Quý Bằng Trình làm ra đeo đầy trên thắt lưng, đệm lót xong xuôi, eo nhỏ biến thành bụng bia, nhìn qua chẳng khác gì một người đàn ông trung niên đang đến kì phát tướng.

Thanh niên tài tuấn thoắt cái biến thành một “trung thanh niên” tài… không tuấn lắm.

Cậu lấy cái máy ảnh khoác lên người, tay cầm điện thoại gọi cho thư kí, mỹ kì danh viết là bảo cô ấy sắp xếp công tác, mình đột phát ý tưởng muốn đi tới nơi dịch vụ du lịch phát triển để tham quan học tập, đằng sau bổ sung một câu “Tự trả tiền”, sử dụng toàn bộ ngày nghỉ của mình trong năm.

Phỏng chừng lúc này cho dù là ông chủ cũng không phản đối.

Chạng vạng, Tô Khinh như một người khách du lịch bình thường, một mặt hết câu này đến câu khác lảm nhảm dặn dò thư kí an bài công tác trong khoảng thời gian mình vắng nhà thế nào thế nào, một mặt cầm máy ảnh đi chụp khắp nơi.

Tô Khinh tập trung tinh thần không biết bao nhiêu lần so với thường khi, tuy chỉ đi vòng mấy cái khách sạn quanh đó nhưng cũng đã quan sát rõ ràng nơi xảy ra chuyện. Cậu biết có không ít người của đội Quy Linh mai phục ở đây, tỉ như em gái “phát tờ rơi” ở góc đường kia trông rất không chuyên nghiệp, cực kì xa cách lạnh nhạt với người qua đường, phần lớn người đi qua trước mặt cô ấy đều không có vinh hạnh nhận được tờ rơi, chỉ có khi cô căng thẳng nhìn chằm chằm kẻ nào có dấu hiệu khả nghi mới giấu đầu hở đuôi nhét cho người ta mấy tờ, nguy cơ được giải trừ, lại không yên lòng nhìn quanh ngơ ngác.

Tô Khinh âm thầm muốn cười nhưng trên mặt không hề có biểu cảm nào đáng ngờ, y lắc lư một chút rồi chui vào một hàng cơm Tây.

Vừa vào đến nơi y đã xác định được trong quán cơm này có không ít người không tới để ăn cơm____ Người của đội Quy Linh cũng được mà Utopia cũng cũng thế, khi giao tiếp với Lam ấn, để bảo vệ chính mình, trên người đều mang theo một thiết bị che chắn đặc thù, ngăn chặn Lam ấn hấp thu cảm xúc của bọn họ.

Cảm giác của Tô Khinh với loại thiết bị che chắn này đặc biệt rõ ràng, ví dụ lúc vừa tới y đã cảm nhận được một loại “yên tĩnh” quỷ dị, không phải do vắng người cũng không phải tại những người cơm ở đây đều không nói chuyện, mới nhìn qua, bọn họ đều giống người thường vui chơi giải trí nói chuyện yêu đương chém gió vô nghĩa. Thế nhưng hoạt động tâm lý của con người sẽ cho Tô Khinh cảm giác ồn ào như có cả đàn muỗi đang vo ve, khi y đã quen với loại ồn ào này rồi, không có nó lại thấy đặc biệt kì quái.

Tô Khinh ngồi xuống một bàn gần cửa sổ rồi như thể vô tình quét mắt nhìn hết lượt khách ăn trong quán, trong lòng thầm tính trong đám nam nữ rực rỡ sắc màu trước mặt có bao nhiêu người của đội Quy Linh, lại có bao nhiêu nhân viên công tác của Utopia trà trộn.

Theo lý giải của Tô Khinh với tổ chức thần bí kia, dưới tình huống bình thường, bọn họ khẳng định sẽ không mặc kệ Lam ấn tiến hành “săn mồi” khoa trương như vậy. Hiện tại rốt cuộc là bọn họ nhất thời sơ sảy hay là cố ý thả lũ Lam ấn này ra tiến hành thực nghiệm mới nào đó?

Trong đầu nghĩ vô số điều nhưng động tác của y tuyệt không nhàn rỗi, vừa ăn vừa đặt máy tính bảng lên bàn đánh chữ gửi mail y như một thương nhân bận rộn.

Đúng lúc này, một người đàn ông hai mắt đỏ ngầu bước vào từ cửa lớn, ánh mắt giấu sau mắt kính của Tô Khinh khẽ lóe lên, nương theo ánh sáng ngược quan sát gã____ Mắt gã phủ đầy tơ máu, tròng mắt đảo loạn với vận tốc cực nhanh, hơi thở nặng nề, các loại cảm xúc đều bị vây trong trạng thái hỗn loạn, thần cực kì không ổn định, nếu lúc này cởi bỏ áo ngoài của gã ra, có thể thấy Lam ấn trên bả vai đã trở nên ảm đạm.

Điển hình của bệnh trạng thiếu “thanh lý”.

Thế nhưng y không biết người này, là Lam ấn mới kích phát thêm hay là tới từ căn cứ khác?

Tô Khinh nhấp một ngụm cà phê, khi tên đàn ông như quả bom hẹn giờ còn cách mình năm bước chân vẫn điềm nhiên như không tiếp tục gõ phím gửi đi một cái mail liên hệ nhà cung cấp rượu, khi mail gửi đi còn chưa thông báo nhận thành công, một người đột nhiên phóng tới ấn y xuống, áp sát bên tai y mà nói: “Tiên sinh đừng sợ, chúng tôi là cảnh sát đang truy bắt tội phạm.”

Tô Khinh thoáng liếc thấy mấy người ngồi trong góc khuất đồng thời đứng lên, trong quán ăn trở nên hỗn loạn, còn có tiếng súng vang lên, cơ mà dù sao cũng là tinh anh đội Quy Linh, chỉ một lát sau đã trời yên bể lặng, người đàn ông Lam ấn nhanh chóng bị khống chế. Trong mắt người bình thường, gã bị một ‘cảnh sát mật’ phang cho một dùi cui vào sau gáy mới ngoan ngoãn bị tóm, nhưng Tô Khinh lại thấy trong không khí trôi nổi một lưới điện mơ hồ_____ Thứ đó khiến cho y đang ở cách những năm bước chân vẫn còn tức ngực_____ Thiết bị của đội Quy Linh lại thăng cấp rồi sao?

Sau đó lực chú ý của y nhanh chóng chuyển tới một người đàn ông đang ngồi trong góc quán gần WC, cảm giác được đó là người duy nhất trong quán ăn mang theo thiết bị che chắn mà lại không phải nhân viên đội Quy Linh, Tô Khinh nghĩ, chính là hắn.

Cho tới lúc này, người đàn ông đang đè y xuống mới buông tay, dùng giọng điệu xin lỗi cực kì “thành khẩn”: “Ngại quá, cảnh sát mai phục phải ẩn nấp nên chúng tôi không kéo hoàng tuyến.”

Nói như thật ấy.

Tô Khinh ngẩng đầu giả vờ bị dọa đến choáng váng ngu người nơm nớp lo âu, sau đó… ngu người thật. Vì tay cảnh sát giả mạo nói dối cũng không dám nhìn vào mắt người khác này, chính là Hồ Bất Quy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK