*thâm quỹ: chỉ người đồng tính sợ come out.
Nói đến thì vô lý, đây cũng không phải nguyện vọng của bản thân hắn.
Hơn một tháng trước, hắn vừa qua sinh nhật ba mươi lăm tuổi, sau khi tỉnh rượu, lúc soi gương thì phát hiện ra tóc mai đã bạc, khóe mắt thấp thoáng có vài nếp nhăn, không biết từ khi nào cơ bụng tám múi đã biến thành sáu múi, hắn không khỏi cảm thấy vô cùng buồn bã.
Nhất nhân gian lưu không được, chu nhan từ kính hoa từ thụ.*
*最是人间留不住, 朱颜辞镜花辞树: Câu thơ của Vương Quốc Duy từ tác phẩm “蝶恋花·阅尽天涯离别苦” (Hoa yêu bướm · Xem ngày tận thế, chia tay và đau khổ)
*Tạm dịch: Điều không thể giữ lại nhất trên thế gian chính là khuôn mặt và tuổi trẻ, gương kia không thể lưu giữ được thanh xuân, cũng giống như đến mùa xuân thì cây cối đâm chồi nẩy lộc, rồi đến mùa đông thì héo tàn.
Thừa dịp thanh xuân vẫn còn chưa đi xa, vẫn còn dáng người và giá trị nhan sắc như này, không bằng đừng nên ôm ảo tưởng trong lòng, kiên quyết kiếm một người bạn thôi nhỉ?
Tới độ tuổi này rồi chẳng lẽ hắn còn chưa tỉnh táo hay sao? Mà người kia cả đời này cũng đều sẽ không phải là hắn đâu.
Trước kia trong lòng của hắn có sở thuộc lại sợ bị phát hiện nên dồn hết tâm trí che giấu đi tính hướng của bản thân, đừng nói là trong cái vòng luẩn quẩn hỗn loạn này ngay cả một người quen biết bên cạnh cũng không có, trên mạng cũng chỉ có hai ba người thỉnh thoảng nói chuyện vài câu mà thôi cũng chưa từng gặp mặt. Trong đó có một danh viện* miệng lưỡi sắc nhọn biết được hắn nhiều năm yêu thầm sâu đậm, lúc này vừa nghe thấy hắn nói nghĩ thông rồi muốn tìm một người bạn thì lập tức kéo hắn vào một đám LGBT.
*Danh viện (名媛) thường được chỉ các con nhà danh giá, gia thế hiển hách.
Vào nhóm được yêu cầu đăng ảnh, hắn thấy người khác đều đăng ảnh thì cũng nhập gia tùy tục mà đăng một tấm.
Một nhóm năm trăm người giống như cá được ném xuống vũng nước sâu, dưới mặt nước cá lớn cá nhỏ đều bị bùng nổ ầm một tiếng, vài giây sau thông báo 99+, danh viện kéo hắn vào nhóm cứ cho rằng hắn là một gay lớn tuổi sến sẩm của Trung Quốc, lập tức giương mắt đờ đẫn hối hận không thôi: “Mẹ nó! Tính sai rồi! Loại cực phẩm này! Bà đây tại sao không giữ lại cho bản thân chứ!”
Bản thân Trì Lập Đông giờ mới biết tới thủ sủng nhược kinh là thế nào, khoản này của bản thân nếu đặt chung với mấy thẳng nam ưa nhìn thì chẳng qua là bình thường thôi, nhưng nếu đặt trong giới LGBT thì chính là món ăn trời ban của rất nhiều tiểu thụ.
Cuối tuần hắn nhận lời mời tham gia một cuộc gặp gỡ bị một đám tiểu yêu tinh trang điểm lộng lẫy vây quanh suốt hai giờ đồng hồ.
Danh viện còn đang mở phát sóng trực tiếp ngay tại buổi gặp gỡ để các chị em trong nhóm không thể tới tham dự và mười mấy nghìn người hâm mộ trên phát sóng trực tiếp có thể chiêm ngưỡng người thật của anh Đại Trì: “Nhìn một chút đi! Cao hay không! Đẹp trai hay không! Lớn hay không! Ơ kìa anh Đại Trì anh đi đâu thế! Đừng chạy mà! Quay lại đi!”
Anh Đại Trì chạy trối chết.
Nhưng mà ván đã đóng thuyền, Trì Lập Đông hối hận cũng không có cách nào khác, từ đó cái tên ái mộ anh Đại Trì truyền khắp Bắc Thiên Hà*, các tiểu thụ đói khát của đại địa Hoa Bắc nóng lòng muốn được thử, mỏi mắt mong chờ đĩa thức ăn trời ban này từ lúc nào đã hô mưa gọi gió.
*Bắc Thiên Hà (京津冀): Bắc Kinh, Thiên Tân, Hà Bắc
Sau hôm gặp gỡ, Trì Lập Đông đã đi xa nhà làm chính sự.
Nhà họ Trì là thế gia thuốc Bắc, mấy đời đều buôn bán dược liệu, trước khi giải phóng chính là tên hiệu nổi tiếng trăm năm khắp cả nước, bây giờ đang huy động vốn đưa ra thị trường.
Công ty vừa mới nhận một đơn lớn, cần lượng lớn phục linh, phục linh trên thị trường tốt xấu lẫn lộn, có khi còn làm giả, để tránh xảy ra sai lầm, Trì Lập Đông tự mình tới phía nam Vân Nam thu thập dược liệu.
Chuyến đi này gần một tháng, quay về Bắc Kinh vừa xuống máy bay đã thấy danh viện gửi tin nhắn cho hắn hỏi: “Anh Trì anh về đến nhà chưa? Bên bọn em còn chưa bắt đầu đâu, đều đang ngoan ngoãn đợi anh đây, có cảm động không hả? Nếu cảm động thì anh nhanh đến đi!”
Trì Lập Đông không dám di chuyển, bóng ma cuộc gặp gỡ lần trước còn chưa tan, đáp lại: “Tôi mới xuống máy bay, có hơi mệt, không đi đâu, mọi người chơi đi.”
Lập tức danh viện gọi điện thoại tới, giọng nói nũng nịu mỏng manh: “Nếu anh không đến thì em cũng không chơi đâu, em tới nhà anh mát xa cho anh cơ.”
Trì Lập Đông run lên một cái: “Thôi đừng đừng đừng…”
Danh viện cười vài tiếng nói: “Được rồi không đùa anh nữa, chủ yếu là hôm nay có rất nhiều người vì anh mà tới đấy, lần trước không gặp được anh, mong chờ cả tháng rồi, anh mà lại không tới nữa thì bọn họ sẽ loạn lên đấy. Anh tới xem đi mà, biết đâu có người hợp ý thì sao.”
Trì Lập Đông suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đi.
Ngộ nhỡ thật sự có thì sao.
Nhưng thật đúng là không có ngộ nhỡ mà.
Hắn lại bị một đám tiểu yêu tinh vây quanh, mỗi người một tiếng anh Đại Trì, ngọt tới phát ngán, gọi tới mức da đầu hắn tê rần, cả người không được tự nhiên.
Hắn không ghét bọn họ, nhưng cũng không muốn tìm bạn như thế này.
Một đám người ca hát uống rượu, chơi đùa tới hét ầm lên. Duy chỉ có Trì Lập Đông hoàn toàn không hợp.
Hắn đang nghĩ muốn trở về, vừa mới có ý đứng dậy thì bị tiểu thụ bên cạnh dính lấy: “Anh Trì đi đâu thế?”
Trì Lập Đông không muốn phá hỏng sự vui vẻ của người khác nên nói bừa: “Đi vệ sinh.”
Tiểu thụ chớp đôi mắt trang điểm màu đen khói, ám muội mà nhìn xuống: “Em đi cùng anh nhé?”
Trì Lập Đông thẳng thắn từ chối: “Không cần không cần, tôi tự mình đi được rồi.”
Đi ra khỏi động bàn tơ, ngay cả hô hấp của hắn cũng thuận hơn hẳn, đi tới quầy trước thanh toán chuẩn bị chuồn đi.
Cầm lấy thẻ quay người lại, ánh mắt lại chạm với một đôi mắt khác.
Hắn sững người tại chỗ.
Còn chưa kịp nhét thẻ lại vào trong ví thì nó đã rơi từ trong tay hắn xuống thảm. Hắn cũng không muốn cúi xuống nhặt lên.
Sự không tự nhiên trong động bàn tơ cách đây không lâu cũng không bằng một phần vào giờ khắc này.
Người nọ đứng trên bậc cầu thang, bậc cầu thang đi thông tới khu VIP của hội sở này, chỉ tiếp đãi những hội viên VIP đóng phí với khoản tiền kếch xù.
Trì Lập Đông là món ăn trời ban của giới gay thì người này chỉ sợ là nam nữ đều ăn hết. Dáng người và khí chất đều nổi bật, mặt mũi khôi ngô tuấn tú đến lạ thường, âu phục xám thẫm được làm rất tinh tế, phối hợp cà vạt càng làm lộ rõ gu thẩm mỹ không tầm thường, giống như điêu khắc vô cùng khéo léo, nhiều hơn một ít thì lại nhiều mà ít hơn một chút thì lại thành ít.
Nhưng mà vẻ mặt cậu lạnh lùng, ánh mắt lại có hơi u ám, bình tĩnh nhìn Trì Lập Đông.
Ánh mắt trong đôi mắt này rất xa lạ. Nhưng nếu không có ánh mắt như thế có lẽ Trì Lập Đông còn có thể cảm thấy là mình nhận sai người. Dù sao cuộc gặp gỡ lần trước của bọn họ đã cách đây mười năm rồi.
Cho dù khó xử nhưng Trì Lập Đông vẫn chủ động mở miệng: “Hạ Nhạc, trở về khi nào thế?”
Chỉ mấy từ ngắn ngủi nhưng hắn nói ra vô cùng gượng gạo khó khăn.
Hạ Nhạc nhíu mày nói: “Vừa trở về, chưa được mấy ngày.”
Cậu thong thả bước xuống hai bậc cầu thang đã đi tới được nhưng không có tới gần mà cách một đoạn thì đứng lại.
Khoảng cách này không gần không xa, không thân không trống.
Trong lòng Trì Lập Đông thở dài.
Sự u ám trong mắt Hạ Nhạc đã không còn thấy nữa, khách sáo nói: “Anh Trì đã lâu không gặp.”
Trì Lập Đông: “…Đã lâu không gặp.”
Hắn ngẩn ngơ một lúc.
Năm đó lúc thân mật nhất, hắn phải dùng hết mọi thủ đoạn đe dọa dụ dỗ, Hạ Nhạc mới đồng ý gọi hắn một tiếng anh.
Anh Trì! Cuối cùng danh viện đã đuổi được tới, từ xa trách móc nói: “Sao muốn đi cũng không nói với mọi người một tiếng thế? Còn đang chờ anh uống rượu giao bôi đây!” Khí chất và điệu bộ của anh ta rất rõ ràng, ai cũng đều có thể nhìn ra nên điền tính hướng gì trong cột thuộc tính xã hội của anh ta.
Trì Lập Đông ban đầu dự định sau khi về sẽ gửi tin nhắn cho anh ta, còn chưa kịp làm gì.
Danh viện thấy Hạ Nhạc, không nói gì, đánh giá đối phương từ trên xuống dưới.
Hạ Nhạc gật đầu với anh ta, quay sang Trì Lập Đông cười như không cười nói: “Anh như này… được đấy.”
Trì Lập Đông nói: “Không phải như những gì cậu nghĩ đâu.”
Hạ Nhạc bày ra vẻ mặt không sao mà nói: “Số điện thoại của anh là gì?”
Trì Lập Đông đọc một dãy số.
Hạ Nhạc gọi tới, Trì Lập Đông lưu số. Mã vùng của dãy số là Thượng Hải.
Trì Lập Đông muốn hỏi cái gì thì Hạ Nhạc đã nói trước: “Công ty ở Thượng Hải, tới Bắc Kinh là vì công việc thôi.”
Trì Lập Đông còn muốn hỏi cậu, mấy năm nay ở đâu? Đi tới những nơi nào? Có khỏe hay không?
Hạ Nhạc cất điện thoại, vẻ mặt tự nhiên nói: “Hôm khác tìm anh sau, tôi phải đi rồi, hẹn người ta thảo luận công việc.”
Trì Lập Đông nói: “Được.”
Hạ Nhạc xoay người lên tầng.
Danh viện nhìn sắc mặt của Trì Lập Đông bỗng nhiên hiểu ra nói: “Cậu ta chính là người mà anh yêu thầm à?”
Trì Lập Đông: “Cậu ấy…” Không thể nói tiếp nữa.
Danh viện chắc chắn mình đã đoán đúng, buồn cười nói: “Anh còn cảm thấy cậu ta không thích anh sao? Cậu ta đúng là không muốn quá thích anh đấy, nếu không thì đã có lòng căm thù với em rồi làm loạn thành thế nào rồi ý chứ? Cũng buồn cười ghê, em lại không muốn tranh giành bạn trai với cậu ta đâu.”
Danh viện là người cứ hay nói tiêu cực, thật ra có bạn đời không thay đổi, tình cảm còn rất không tệ.
Đêm đó, Trì Lập Đông trằn trọc khó ngủ, lăn lộn qua lại, vừa nhắm mắt lại thì hiện ra khuôn mặt của Hạ Nhạc.
Danh viện đoán đúng nhưng cũng không đúng.
Người hắn yêu thầm không phải Hạ Nhạc.
Nhưng Hạ Nhạc là người bạn trai duy nhất của hắn, dù là mười hai năm trước đã chia tay rồi.
Có một thời gian trên mạng rất phổ biến một câu canh gà độc*: Lúc còn trẻ ai mà không yêu phải cặn bã?
*canh gà độc: ý là nghe tích cực nhưng lại tiêu cực.
Trì Lập Đông không có, lúc trẻ hắn chỉ từng là cặn bã thôi.
Trước khi về nhà buôn bán dược liệu, hắn là một vận động viên Tán Đả* của đội quốc gia, giành được huy chương đồng trong cuộc thi đấu thế giới, ban đầu thiếu niên đắc chí, thậm chí còn được kỳ vọng sẽ nhận được đai vàng, cuối cùng trong lúc huấn luyện không cẩn thận, bị thương nghiêm trọng nửa tháng, cuối cùng cũng không thể tham gia thi đấu, không thể không nghỉ thi, tổ chức cử hắn đi học nghiên cứu sinh thể dục nhân văn xã hội học.
*散打 – Tán Đả: Tán Đả (Sanda) là một trong 3 trường phái của môn Tán Thủ (Sanshou). Nói một cách ngắn gọn, Sanda là môn Sanshou dân sự, tức là nó được lưu truyền trong dân gian dùng để chiến đấu và phòng thân hiệu quả.
Thầy hướng dẫn của hắn là giáo sư Hạ sắp về hưu, Trì Lập Đông không học được bao nhiêu kiến thức, theo đuổi con trai đang theo học tại trường của giáo sư Hạ.
Là hắn chủ động theo đuổi Hạ Nhạc, cũng là hắn đá Hạ Nhạc đi. Hạ Nhạc ban đầu thích con gái.
Hắn nhớ rõ ngày hắn kết thúc bảo vệ luận văn, trời tháng sáu đột nhiên đổ cơn mưa tầm tã, hắn chờ Hạ Nhạc của hắn cùng nhau chạy về ký túc xá, dầm mưa ướt như hai con chuột lột, Hạ Nhạc cười hôn hắn, chúc mừng hắn tốt nghiệp.
Mọi chuyện vốn dĩ rất tốt đẹp, đột nhiên Hạ Nhạc nói muốn come out với người trong nhà, muốn nói với giáo sư Hạ rằng bọn họ muốn dắt tay nhau suốt quãng đường còn lại.
Trì Lập Đông bị dọa sợ đột nhiên hai chữ chia tay thốt ra.
Hạ Nhạc không tin được mà hỏi hắn tại sao.
Tại sao? Trì Lập Đông nói không nên lời. Một khắc đó hắn lại bị sự đê tiện của mình làm ngạc nhiên.
Hắn phải nói với Hạ Nhạc thế nào, tôi thích cậu nhưng mà bởi vì dáng vẻ của cậu giống với người tôi thích thôi.
Hắn phải nói thế nào với Hạ Nhạc, tôi cùng cậu lên giường hôn môi nhưng người tôi muốn dắt tay đi hết quãng đời còn lại, cho tới bây giờ đều không phải là cậu.