Thực ra bình thường quan hệ giữa hai người đều rất khôn khéo, khăng khăng dù cho hai bên sai ổ đĩa.
Trì Lập Đông cũng có hơi khó hiểu.
Hắn hỏi Hạ Nhạc: “Không phải là em thích Lý Đường đấy chứ?”
Hạ Nhạc hỏi lại: “Hắn ta nói gì với anh đấy?”
Trì Lập Đông nói: “Cũng không có gì, cậu ta cảm thấy hình như em không để ý tới cậu ta. Thực ra con người cậu ta không xấu, nhiệt tình, tình nghĩa với bạn bè, nhưng mà thích Chopin, thoạt nhìn giống như không đáng tin lắm.”
Hạ Nhạc nói: “Em lại không phải là bạn của hắn ta.”
Trì Lập Đông xác định được cậu không có thiện cảm với Lý Đường.
Hai người cùng nhau tắm rửa, càng trùng hợp hơn là trong phòng thay đồ không có ai, tiện để có một nụ hôn nồng cháy.
Sau khi vận động Hạ Nhạc rất gợi cảm, Trì Lập Đông vuốt ve cơ thể nóng ẩm của cậu qua lớp áo phông, trong lòng nháy mắt dâng lên một cơn bão tố, cánh môi nóng rực như muốn bùng cháy, muốn xé rách lớp vải vóc, làm cậu ngay tại đây.
Nếu như không nghe thấy tiếng bước chân thì có thể sẽ làm như vậy rồi.
Hai người tách nhau ra. Có người bước vào.
Tự cởi quần áo như không có chuyện gì xảy ra.
Hai người đi vào tắm, phòng tắm thuỷ tinh của hai người liền kề nhau chỉ cách một lớp cửa kính mờ.
Trì Lập Đông đứng dưới dòng nước ấm, nhìn bóng dáng lúc ẩn lúc hiện ở phòng bên, tâm trí bất định.
Không lâu sau, bụi bẩn như được dầu gội đầu gột sạch chảy theo dòng nước, trôi xuống cống thoát nước.
Rời khỏi phòng tập thể hình, hai người cùng nhau đi ăn rồi về nhà.
Trong lòng Trì Lập Đông vẫn nghĩ tới một chuyện, lấy điện thoại ra vài lần rồi lại cất trở lại.
Hạ Nhạc vào phòng thay quần áo, hắn cũng đi, dựa vào cửa nhìn, Hạ Nhạc cũng kệ hắn, sau khi cởi quần tây ra, quay lưng về phía hắn, đi lấy quần ở nhà để mặc.
Trì Lập Đông suýt chút nữa chảy máu mũi.
Hạ Nhạc thay quần áo xong thì đi uống nước, Trì Lập Đông cũng đi theo.
Hạ Nhạc ngồi xuống máy tính kiểm tra nhận email, Trì Lập Đông đứng phía sau cậu.
Hạ Nhạc quay đầu nhìn hắn, ánh mắt hơi đùa cợt.
Hắn lại lộ ra vài phần lúng túng căng thẳng nói: “Anh không sao, anh chỉ nhìn thôi.”
Hạ Nhạc nói: “Muốn làm gì? Không nói thì không có cơ hội nữa đâu. Một. Hai….”
Sắp đếm đến “Ba”.
Trì Lập Đông: “Anh muốn gọi một cuộc điện thoại!”
Hạ Nhạc: “…”
Cậu quay ghế máy tính qua, hai người một ngồi một đứng, mắt đối diện nhau.
Hạ Nhạc hỏi: “Gọi điện thoại gì?”
Trì Lập Đông lắp bắp mở miệng nói: “Là gọi…gọi cho hắn. Lý Đường nói sức khoẻ của hắn không khoẻ, anh muốn gọi hắn, được không?”
Hạ Nhạc không có biểu cảm gì nói: “Liên quan gì đến em? Nói với em làm gì? Anh gọi đi.”
Trì Lập Đông nói: “Anh sợ em biết sẽ không vui.”
Hạ Nhạc tức giận nói: “Vậy mà anh còn nói với em! Anh muốn em đi à?”
Đầu gối Trì Lập Đông mềm nhũn, khuỵu xuống thấp giọng nói: “Không phải, em đừng đi.”
Hạ Nhạc càng tức giận, đang định đá vào chân hắn thì hắn rút chân lại, cậu đá vào khoảng không.
Hạ Nhạc: “Ai cho anh tránh?”
Hắn lại quỳ gối xuống, chiếc dép cỡ 44 của Hạ Nhạc đạp thẳng vào mặt hắn. Không dùng lực hắn cũng không bị ngã ra.
Hạ Nhạc đặt chân xuống, vẫn còn tức giận, trong mắt hết sức không biết phải nhẫn nhịn thế nào.
Trì Lập Đông cẩn thận, hai tay nhẹ nhàng đặt trên đùi Hạ Nhạc, vẻ mặt cẩn thận lấy lòng nói: “Chỉ là phép lịch sự thôi, vì là bạn bè, nghe nói có chuyện thì bày tỏ sự quan tâm mà thôi, không có ý nghĩ gì khác, thật đấy, anh bảo đảm với em.”
Hạ Nhạc nói: “Anh lấy gì ra để bảo đảm?”
Trì Lập Đông chân thành nói: “Lấy nhân cách của anh bảo đảm.”
Hạ Nhạc nói: “Anh làm gì có.”
Trì Lập Đông: “Cúc hoa… của anh.”
Hạ Nhạc: “Không dùng được.”
Trì Lập Đông: “…”
Hắn quỳ lâu rồi, đầu gối hơi không thoải mái, đổi thành tư thế quỳ ngồi, hai tay vẫn đặt trên đùi Hạ Nhạc, véo chân trong tiềm thức, tràn đầy nịnh nọt nhưng lại vụng về không biết lấy lòng thế nào.
Hạ Nhạc nhìn hắn một lúc nói: “Anh biết em sẽ không vui, vậy tại sao không lén lút gọi điện thoại mà lại nói cho em?”
Trì Lập Đông: “…Không muốn làm sau lưng em.”
Hạ Nhạc nói: “Đồ ngốc.”