Lúc Hạ Nhạc hỏi số điện thoại của Trì Lập Đông đã nói là “hôm khác tìm anh.”
Trì Lập Đông cho rằng chẳng qua đây chỉ là một câu hứa suông mà thôi.
Hắn không muốn lại phát sinh bất kỳ tiếp xúc nào với Hạ Nhạc, hắn cảm thấy Hạ Nhạc có lẽ càng không muốn.
Ai mà biết được vài ngày sau, Hạ Nhạc thật sự gọi điện thoại tới hẹn hắn ăn cơm.
Hắn trở tay không kịp, trong lòng vẫn chưa chuẩn bị một chút nào.
Hạ Nhạc ở đầu dây bên kia nói: “Tối mai có thời gian không? Nếu như anh có thể thì tôi sẽ không sắp xếp việc khác nữa.”
Hắn không chắc chắn ý đồ của Hạ Nhạc, nhưng cho dù đối phương muốn làm cái gì hắn đều chấp nhận vô điều kiện.
Được, vậy tối mai gặp.
Chạng vạng ngày hôm sau, hắn chuẩn bị ra khỏi nhà theo lịch hẹn, ở cửa ra vào, hắn do dự không biết nên đeo đôi giày nào trong hai đôi mà hắn vẫn thường đeo.
Cửa bị bên ngoài đẩy ra, một người phụ nữ xinh đẹp vóc người cao ráo đi vào, tóc ngắn già dặn được chăm sóc rất kỹ, khí chất rất là hiên ngang.
Bà kinh ngạc nhìn Trì Lập Đông, nghiêm nghị nói: “Anh đẹp trai này, anh là ai thế? Ở nhà tôi làm gì hả?”
Trì Lập Đông bình luận: “Mẹ diễn lố rồi.”
Bà Trì cười lớn, lại tỉ mỉ nhìn con trai, vui vẻ nói: “Hôm nay ăn mặc đẹp trai thế? Có hẹn với con gái à?”
Trì Lập Đông nói: “Không phải, bạn học cũ là nam.”
Bà Trì hơi thất vọng, tuỳ ý chỉ tay vào đôi giày da buộc dây bên phải: “Đôi này đẹp hơn.”
Hắn cao 1m95 là thừa hưởng chiều cao của mẹ, tỉ lệ cơ thể lại cực tốt, trình độ phối đồ ngang hàng với các người mẫu nam hàng đầu.
Bà Trì rất hài lòng, bà vỗ vào cơ ngực của con trai mà nói: “Đông Đông, nhớ bảo bạn học giúp con giới thiệu bạn gái đấy.”
Trì Lập Đông: “…Vâng.”
Hắn vẫn chưa nói với người nhà hắn thích đàn ông là vì bà Trì vẫn ôm hy vọng tràn trề đợi ôm cháu trai.
Nguyên nhân chủ yếu hắn không nói không phải sợ bà không thể hiểu, mà là các bậc trưởng vẫn thường qua lại, hắn sợ giấy không giữ được lửa, chuyện này sẽ truyền đến tai người kia.
Sau khi tạm biệt mẹ, hắn ra khỏi nhà vội vàng tới nhà hàng đã hẹn.
Thời gian hẹn gặp mặt của hắn và Hạ Nhạc còn hơn mười hai phút nữa.
Mà Hạ Nhạc đã tới rồi, vắt chân ngồi trên sô pha chán nản mà lật tạp chí trong phòng bao. Hôm nay cậu mặc một bộ âu phục ba mảnh màu nâu, cúc bên ngoài không cài, lộ ra eo thon chân dài trông rắn rắn rỏi. Không giống như đi ăn mà giống như tới chụp ảnh cho tạp chí thời trang.
Trì Lập Đông nói: “Cậu sớm đã tới rồi à?”
Hạ Nhạc đặt tạp chí sang một bên phủ nhận nói: “Không phải, vừa mới tới thôi.”
Trì Lập Đông chú ý tới ly nước chanh trước mặt cậu, chỉ còn lại chưa đến một phần tư.
Mặt Hạ Nhạc lộ ra vẻ không vui, ra hiệu cho người phục vụ cầm ly nước đi.
Trì Lập Đông biết điều mà rời tầm mắt, chờ sau khi phục vụ rời đi mới ngồi xuống đối diện với Hạ Nhạc rồi nói: “Hôm đó gặp nhau vội vàng quá cũng chưa hỏi cậu bây giờ làm ngành nào?”
Hạ Nhạc nói: “Công ty đầu tư.”
Trì Lập Đông nói: “Cậu sau này… giáo sư Hạ khỏe không?”
Lúc hắn tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Hạ Nhạc đang chuẩn bị thực tập năm tư, vừa mới nắm được offer của Cao Thịnh Cao Hoa.
Ngày đó hắn nói chia tay với Hạ Nhạc, ngày hôm sau đã dọn đồ đạc rời khỏi trường học, sau đó giấy chứng nhận học vị cũng đều là nhờ người khác thay mặt tới nhận, mấy tháng sau nghe bạn học nói, con trai của giáo sư Hạ thôi học, nghe nói là gây ra chuyện gì đó còn khiến giáo sư Hạ tức giận tới mức phải nhập viện, vốn dĩ sang năm mới về hưu, rất nhanh đã khỏi bệnh, sau khi xuất viện đã đưa cả nhà chuyển khỏi Bắc Kinh, nghe nói là ra nước ngoài.
Sau đó mười hai năm, hắn cũng không còn nghe được tin tức chính xác nào về Hạ Nhạc nữa.
Giọng điệu của Hạ Nhạc lạnh lùng nói: “Tôi tới Anh du học, học tài chính và kế toán ở LUMS. Sức khỏe của bố tôi vẫn tốt đang định cư ở New Zealand vì thích không khí bên đó.”
Cậu đã nói như vậy thì Trì Lập Đông cũng không hỏi thật giả tin đồn nữa mà chỉ nói: “Tốt nghiệp xong thì trở về nước à? Luôn ở Thượng Hải sao?”
Hạ Nhạc nói: “Đầu năm mới đi Thượng Hải, mấy năm trước ở Hồng Kông.”
Trì Lập Đông lại hỏi thêm vài câu nữa đều là xoay quanh cuộc sống và công việc của Hạ Nhạc mấy năm nay.
Hạ Nhạc nhíu mi lại không kiên nhẫn mà nói: “Anh tra hộ khẩu đấy à? Có thể nói cái khác được không?”
Trì Lập Đông bị đình trệ, lập tức ngậm miệng lại.
Loa của nhà hàng phát ra tiếng nhạc jazz trầm thấp, lúc này nghe khiến trong lòng người ta càng áp lực.
Sự im lặng cứ tiếp tục cho tới khi đồ ăn được dọn lên, hai người ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn ăn lớn hình tròn, đồ ăn ngon ở trước mặt nhưng không ai động đũa.
Rất xin lỗi.
Hạ Nhạc nghe thấy vậy, sắc mặt thay đổi.
Trì Lập Đông có hơi lúng túng chậm rãi nói: “Là lỗi của tôi, là tôi phụ lòng cậu. Lúc đó tôi quá ích kỷ làm tổn thương cậu, thật sự rất xin lỗi.”
Hạ Nhạc cười lạnh một tiếng.
Trì Lập Đông nói: “Tôi biết, giải thích không đền bù được cái gì, cậu muốn tôi làm gì thì nói ra đi, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Hắn có thể nhận bất cứ yêu cầu nào của Hạ Nhạc, cho dù là có phải vượt qua giới hạn của sự sỉ nhục.
Đây cũng là cái giá mà đáng lẽ hắn phải trả.
Hạ Nhạc nhìn hắn rất lâu, ánh mắt lúc sáng lúc tối, cuối cùng mới nói: “Tôi ở khách sạn DoubleTree Hilton.”
Trì Lập Đông: “?”
Hạ Nhạc nói: “Tôi muốn thử món ăn trời ban một chút không được sao?”