Tùy tiện tán gẫu vài câu, liền tán gẫu ra những chuyện đau khổ mà hai người đã phải trải qua trong mấy năm nay, người thân đều đồng loạt qua đời, vĩnh viễn âm dương cách biệt.
Quả thực rất đau lòng.
“Có thuốc không?” Hạ Nhạc hỏi
Trì Lập Đông: “Có, trong túi áo khoác phía dưới tầng.” Trên người hắn lúc này không mặc gì cả, liền xấu hổ vơ lấy chiếc khăn tắm quấn đại lên người, che đi mấy chỗ không nên nhìn.
Hạ Nhạc không nhịn được cười lớn, “Có chỗ nào của anh mà em chưa nhìn qua hả? Ngại ngùng cái gì?”
Trì Lập Đông chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống, không có cách nào thực hiện chỉ đành cười trừ. Vẫn biết xấu hổ mà quấn chặt chiếc khăn tắm, đi xuống lầu lấy thuốc lên, đem một điếu cho Hạ Nhạc, một điếu cho chính mình. Hai người không ai tiếp tục nói chuyện, đều yên lặng hút thuốc, cũng không biết là đang đắm mình trong dòng ký ức nặng nề hay là lười nói chuyện.
Trong nhà chỉ có ánh sáng le lói từ chiếc đèn đọc sách, tia sáng yếu ớt mạ lên thân hình hai người họ, khung cảnh tĩnh mịch, lại có chút huyền ảo, tựa như bức tranh nghệ thuật thường hay trưng bày trong phòng triển lãm, một bức tranh hoàn hảo đến từng milimet, ngay cả khoảng tối không được chiếu sáng xung quanh cũng là dụng ý của người họa sĩ.
Hạ Nhạc hút thuốc rất chậm, thật lâu mới nhả khói một lần, hẳn là không hay sử dụng loại nicotine này. Trước kia cũng vậy, cũng không thích thuốc lá, thi thoảng mới hút vài điếu cho khuây khỏa. Bộ dáng cầm điếu thuốc vẫn luôn quyến rũ như cũ. Hạ Nhạc xưa nay đã rất đẹp, vẻ đẹp trẻ trung, dồi dào nhựa sống năm hai mươi tuổi vẫn còn nguyên vẹn tới giờ, qua ngần ấy năm, ngoại trừ đẹp mắt, còn có thêm vài phần trầm ổn và thành thục.
Đặc biệt là khoảnh khắc không nói chuyện như lúc này, ánh mắt rũ xuống,sườn mặt hoàn mĩ, góc nghiêng ấy đã trở thành cảnh vui mắt vui tai cho bất cứ người nào đang chiêm ngưỡng.
Trì Lập Đông thưởng thức một lát, càng ngắm nhìn càng thấy chột dạ.
Ngũ quan với lúc còn trẻ không mấy khác biệt, khí chất trên người cũng từa tựa như người đó, đây cũng là lý do mà hồi trước hắn đắm chìm với Hạ Nhạc. Nhưng hiện tại, bất luận là chi tiết nào, hắn cũng đều cảm thấy không giống.
Cậu ấy là một bản ngã độc nhất vô nhị, bất luận là kẻ nào cũng không có nửa điểm tương đồng.
Chính là, từ trước đến nay, chỉ cần dang tay ra, là đã có được Hạ Nhạc, quá mức dễ dàng, nên cũng không biết trân trọng.
Thoạt nhìn, Hạ Nhạc hay quát mắng hắn là vậy, chủ động trong tình yêu là vậy, nhưng người làm chủ mối quan hệ này, lại chính là hắn.
Người nào càng chủ động trong tình yêu, càng mất đi quyền làm chủ, ngược lại là người bị động, lại chính là người có quyền nhất, chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng, hưởng thụ thứ tình cảm đó.
Đời này thứ không công bằng nhất, chính là tình cảm.
Không biết đã bao nhiêu lần, hắn cảm thấy Hạ Nhạc làm vậy không đáng giá.
Phiền muộn tràn ngập trong lòng, Trì Lập Đông đứng dậy, bước tới bên cửa sổ, mở ra một khe hở để vơi đi mùi khói thuốc càng ngày càng nồng nặc bên trong phòng, cũng coi như hít khí trời cho nhẹ lòng.
Mưa lúc này đã không còn nặng hạt như trước, hạt mưa như sương bay lất phất giữa làn gió mùa thu, có chút se lạnh.
Trên người hắn còn không mặc gì, không tự chủ mà run lên nhè nhẹ.
Thấy thế, Hạ Nhạc liền nói: “Trong tủ có áo ngủ, anh lấy khoác tạm đi.”
Trì Lập Đông nói: “Không cần, anh lại không sợ lạnh. Hơn nửa cũng chỉ một đêm thôi mà, quen một tí liền ổn.”
Hạ Nhạc hỏi lại: “Ngày mai liền đi?”
“Trở về còn có việc,” Trì Lập Đông ngừng một lát lại tiếp tục, “ Hôm nay tới hơi vội, chưa dàn xếp được gì cả.”
Hạ Nhạc thoáng gật đầu: “Cũng nên như vậy.”
Trì Lập Đông đứng bên cửa sổ hút thuốc, nhìn về bờ sông đối diện, tháp Minh Châu đã cất đi lớp áo khoác rực rỡ bên ngoài, lặng yên chìm trong màn mưa đêm lạnh lẽo, khung cảnh có phần tĩnh mịch, cô đơn quạnh quẽ, bóng hình mơ hồ của một chiếc tàu chở hàng hóa thoắt ẩn thoắt hiện trên mặt sông Hoàng Phố, chậm rãi di chuyển trong bóng tối cô tịch, màn đêm tối tăm bao trùm lên cả mặt sông.
Trì Lập Đông nghe thấy tiếng Hạ Nhạc bước xuống giường, vào phòng vệ sinh súc miệng, sau đó đi ra.
Hắn không quay đầu lại, chỉ yên lặng châm thêm một điếu thuốc khác.
Hạ Nhạc đi tới, từ phía sau ôm lấy người hắn, hơi ấm trên cơ thể chậm rãi truyền qua, đôi tay ấp áp chạm nhẹ lên vùng cơ ngực, hỏi: “Thật sự không lạnh sao?”
“…….” Trì Lập Đông, “Thật sự!”
Hạ Nhạc liền véo hắn.
Trì Lập Đông “a” lên một tiếng, không nhúc nhích cũng không trốn chạy, để mặc Hạ Nhạc tùy ý hành động.
Chợt nghe Hạ Nhạc gọi mình hai tiếng: “Trì ca….”
Trì Lập Đông thoáng khựng lại, khăn tắm cũng bị nhăn thành một khối.
Lúc vừa quen nhau, Hạ Nhạc luôn gọi hắn một tiếng đàn anh hai tiếng cũng đàn anh, còn gọi đến vô cùng ngọt. Vừa nhìn thấy hắn từ xa đã gọi toáng lên: “Trì ca, anh đi đâu đó?”
“Trì ca, đi ăn cơm sao? Cùng đi nha.”
“Trì ca, anh xem, giày thể thao mới của em có phải hay không cực soái?”
“Trì ca, đi chơi bóng sao?”
“Trì ca, buổi tối nhớ cùng xoát phó bản!”
“Trì Ca, ba em bảo bài báo của anh vẫn là thực tệ nha, ha ha ha ha.”
“Trì ca? Cái mũ này cho em à? Sesshomaru* nha! Thực sự cho em sao?”
*Sesshomaru là một nhân vật trong loạt manga và anime “InuYasha” vô cùng nổi tiếng của tác giả Takahashi Rumiko.
“Trì ca,……..”
“Trì ca,……..”
Sau này yêu nhau rồi, Hạ Nhạc liền không chịu gọi hắn là Trì ca nữa, học theo bạn bè gọi hắn là Trì tử, lúc giận dỗi còn lôi cả họ tên hắn ra mà gọi “Trì Lập Đông”.
Trì Lập Đông cực kỳ thích cảm giác lúc được Hạ Nhạc gọi là Trì ca, nên đôi lúc hứng lên, liền đem Hạ Nhạc lên giường chà đạp một trận, tận đến khi người phía dưới chịu hết nổi, nức nở gọi “Trì ca” mới chịu dừng, mỗi lần nghe được đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Trì Lập Đông đang tính xoay người, muốn quay lại hôn Hạ Nhạc, còn muốn làm tới, thì nghe tiếng Hạ Nhạc vang lên: “Đừng nhúc nhích!”
Trì Lập Đông đành phải đứng im bất động.
Hạ Nhạc lại ở sau cổ hắn liếm mấy cái.
Trì Lập Đông nhẫn nhịn đến phi thường khổ sở, liền uy hiếp nói: “Hạ Nhạc, lát nữa tôi có làm ra chuyện gì, em đừng hối hận đấy.”
Hạ Nhạc giễu cợt đáp lại: “Anh còn muốn làm gì? Hả? Hôm qua anh đã làm những gì liền không nhớ sao? Anh cho rằng tôi vẫn như thằng nhóc hồi hai mươi ấy hả?”
Trì Lập Đông: “…….. Vậy em đừng có liếm anh!”
Hạ Nhạc ngược lại véo hắn thêm một cái, tiếp tục trêu chọc: “Tôi liếm anh thì sao? Anh còn không cho à? Anh sinh ra chính là để cho tôi liếm!”
Trì Lập Đông cạn lời, tận lực nhẫn nhịn xúc động muốn làm mấy chuyện trẻ con không nên nhìn xuống, nghĩ Hạ Nhạc chơi chán liền tốt rồi.
Ai ngờ qua một lúc sau, Hạ Nhạc không những không dừng lại, mà còn chọc chọc lên người hắn.
Lông tơ trên người Trì Lập Đông dựng ngược hết cả lên: “Em nghịch đủ chưa!”
Lần này Hạ Nhạc không kiêu ngạo như vừa hồi nãy, ôm hắn mềm mại gọi hai tiếng “Trì ca.”
Khí nóng mới bình phục đôi chút liền bị hai tiếng này làm cho dâng trào trở lại.
Ai ngờ, hắn còn nghe Hạ Nhạc nói: “Trì ca,….. em muốn anh.”