• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng không phải cái gì mà yêu sâu đậm. Lúc cùng với Hạ Nhạc đường ai nấy đi, hắn đã từng thử mở lòng với người khác, cũng không khác mấy so với cậu ấy.

Thế giới rộng lớn như vậy, hơn bảy tỉ người, nhiều như thế, cũng không thể gặp được một ai giống như Hạ Nhạc.

Hành trình nấu mì cuối cùng vẫn thất bại. Hết cách, Hạ Nhạc đành gọi pizza ăn tạm.

Trì Lập Đông xử lý thành phẩm thất bại kia, rửa nồi xong, bước ra khỏi phòng bếp. Liếc mắt liền thấy thân ảnh quen thuộc đang mở TV, xem NBA trực tiếp, hai đội đang thi đấu không mạnh, chơi rất yếu.

“Hạ Nhạc.” Trì Lập Đông gọi

“Hửm?”

Trì Lập Đông nhìn khoảng trống trước bàn trà, bước tới, bất ngờ khom lưng, hướng về phía Hạ Nhạc quỳ xuống.

Hạ Nhạc: “…….”

Trì Lập Đông quỳ đến cực kỳ nghiêm chỉnh, hai tay đặt trên đùi, tỏ vẻ ăn năn hối lỗi: “Hạ Nhạc, thực xin lỗi.”

Hạ Nhạc: “…… Cút ngay, đừng cản em xem bóng rổ.”

Trì Lập Đông vẫn không thay đổi tư thế, nghiêm túc nói: “Không cút, em nghe anh nói đã.”

Hạ Nhạc cả giận, mắng: “Anh có bệnh à?”

Hắn ngay cả nét mặt cũng không đổi, mặt dày đáp lại: “Ừ, có bệnh đấy.”

Hạ Nhạc tiện tay với lấy điều khiển ti vi ném vào người hắn. Giơ tay, bắt lấy, một chuỗi động tác liền mạch không hề lệch đi một li nào.

Hạ Nhạc quát lên: “Đứng lên!”

Hắn bất động, tiếp tục màn ăn năn hối cải của mình: “Trước đây tuổi trẻ bồng bột, không biết quý trọng người trước mắt…..”

Hạ Nhạc chịu hết nổi liền đứng dậy, cũng không thèm nhìn một cái mà bước nhanh lên lầu.

Trì Lập Đông: “……Không thể nghe anh nói hết được sao?”

Hạ Nhạc ngay cả đầu cũng lười quay, tiếp tục mắng: “Ông đây không rảnh đâu mà nghe!”

Trì Lập Đông ngượng ngùng đứng dậy, đem điều khiển đặt về vị trí cũ. Nghĩ nghĩ, cũng lên lầu theo Hạ Nhạc.

Cậu ấy đang ở trong phòng vệ sinh.

Trì Lập Đông tiếp tục quỳ xuống ngay trước cửa phòng.

Không lâu sau, Hạ Nhạc từ phòng vệ sinh bước ra, không nghĩ hắn đang quỳ trước cửa, giật mình lùi về sau mấy bước.

Trì Lập Đông nói: “Hạ Nhạc, anh…..”

Hạ Nhạc một cước đá hắn bay qua một bên.

Trì Lập Đông: “……….”

Hạ Nhạc lách qua bên người hắn, lấy quần áo từ trong tủ ra, quay lại tắm rửa, coi như không thấy Trì “môn thần” Lập Đông đang quỳ ở đấy.

Hết cách, hắn đành đứng dậy. Đi đến trước giường ngắm bức ảnh được treo trên tường phía đầu giường. Là Hạ Nhạc, hẳn là được chụp lúc đi dã ngoại với chơi thể thao, nhìn cực kỳ mê người.

Xem xong, hắn vô tình nhìn thấy một khung ảnh bị úp xuống trên tủ đầu giường. Tò mò cầm lên, thế mà lại là ảnh chụp chung của hắn với Hạ Nhạc. Cả hai người đều hướng vào ống kính, nở nụ cười xán lạn, phía sau là đường phố nhộn nhịp ở Thành Đô.

Kỳ nghỉ đông trước lúc tốt nghiệp, hắn cùng Hạ Nhạc đến Thành Đô chơi, ngồi xe tận 30 tiếng mới đến nơi.

Đây cũng là chuyến du lịch đầu tiên mà cũng là duy nhất của bọn họ.

Dừng chân nơi Thành Đô tấp nập một tuần, nhưng cũng chỉ đi chơi có hai ngày, hôm đầu tiên đi dạo ở Vũ Hầu từ, ngày hôm sau đi tham quan gấu trúc, đêm đó hai người đến quán bar gay nổi danh nhất ở đây, đường hoàng mà trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào, không cần phải lo nghĩ tới cái nhìn của người ngoài. Hạ Nhạc chơi cực kỳ vui vẻ, điên cuồng uống rượu, đã thế còn lôi kéo hết người này tới người khác chỉ vào Trì Lập Đông, khoe khoang: “Đây là bạn trai tôi!”. Cuối cùng cũng bại trận dưới men rượu, Trì Lập Đông đành cõng người trở về khách sạn.

Lúc say rượu, Hạ Nhạc cực kỳ dính người, không những biết làm nũng, còn biết nói những lời ngon ngọt, khiến Trì Lập Đông không nhịn được mà bước nhanh hơn, lúc đến cửa phòng lại do dự. Thật ra trước giờ, hai người cũng chỉ dừng lại ở mức hôn môi nhau, còn chưa làm cái gì đi qua ranh giới.

Dù sao, Hạ Nhạc cũng không phải trời sinh đã gay.

Trì Lập Đông nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng từ bỏ suy nghĩ muốn làm đại sự đang oanh tạc trong đầu.

Ngay lúc hắn đứng dậy, chuẩn bị rời đi thì Hạ Nhạc đột nhiên tỉnh dậy, vì tác dụng của men rượu mà trở nên chủ động, dính lấy hắn, không cho hắn rời khỏi.

Thế là mấy ngày sau đó bọn họ cũng chẳng đi đâu được, căn bản là Hạ Nhạc không thể bò ra khỏi giường.

Nói chung tuổi trẻ tinh lực dồi dào, thân thể cũng khỏe mạnh nên hồi phục khá nhanh, hai người cũng trở về Bắc Kinh đúng hẹn. Ngày trở về Bắc Kinh, Trì Lập Đông đã đổi vé giường cứng thành vé giường mềm, chủ ý là muốn Hạ Nhạc có thể nằm ngủ cho thoải mái, ai dè buổi tối trong khoang kia chỉ có hai người bọn họ, đến lúc xe tắt đèn, Hạ Nhạc liền chạy qua chỗ giường hắn, chọc hắn nguyên buổi tối. Đêm hôm đó, tiếng tàu rền rĩ lăn bánh, chạy qua miền núi sông bạt ngàn ở vùng Tây Nam tổ quốc, quả là Ngọc Vũ vô trần, Bích Thiên như nước. (1)

Hạ Nhạc tắm rửa xong, vừa đi ra vừa dùng khăn lau mái tóc ướt nhẹp, mặc một bộ đồ ngủ màu xanh đen, quần dài áo dài, cái gì cũng không lộ.

Trì Lập Đông chỉ cảm thấy rất gợi cảm, đành nuốt nước miếng một cái.

(1) Ngọc Vũ vô trần, Bích Thiên như nước trích từ câu “Ngọc Vũ vô trần, Tiên Lộ có sương, Bích Thiên như nước” trong tác phẩm “Túy Bồng Lai” của Liễu Vĩnh (thời nhà Tống), ý chỉ cảnh đẹp trong lành, tươi mát của nơi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK