• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Đường dùng phương thức cực kỳ mơ hồ để chiếu cố cho cảm xúc của Trì Lập Đông.

Từ trước đến nay Trì Lập Đông vốn không có đầu óc suy nghĩ sâu xa, ngay lúc đó lại như thay da đổi thịt, trí tưởng tượng của hắn còn phong phú hơn cả mấy tiểu thuyết gia nổi tiếng, bay cao bay xa vô cùng. Nếu tình cờ khi ấy hắn cũng có mặt, nhất định sẽ giống như Lý Đường, ở một nơi hoang vu vắng vẻ, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy Hạ Nhạc chói mắt như thế nào. Trì Lập Đông không cần Lý Đường miêu tả quá tỉ mỉ cũng đủ khả năng tưởng tượng ra được khung cảnh tất cả mọi người ở đó đều bị ngoại hình Hạ Nhạc mê hoặc ra sao. Ngay cả Lý Đường, chỉ là người đứng nhìn, cũng có thể thông qua trực giác của bản thân mà nhận thấy sự quyến rũ của Hạ Nhạc.

Nhưng mà, cũng không hẳn là trí tưởng tượng của hắn phong phú. Chủ yếu là dựa vào hiểu biết của hắn ở thời điểm Hạ Nhạc hai mươi tuổi là đủ để hiểu rõ ràng.

Những tình huống phát sinh trên người Hạ Nhạc lúc thanh xuân mà Lý Đường ngẫu nhiên gặp phải, là quá đỗi bình thường. Ngược lại là Hạ Nhạc đã khổ sở chờ đợi Trì Lập Đông hơn hai mươi năm, lại không quá giống tính cách “Hạ Nhạc”.

Mà theo cách nói lúc này của Hạ Nhạc, càng lộ ra một loại ý tứ khác.

Hạ Nhạc phóng túng chính mình như vậy, vẫn là bởi vì tình cảm khó buông sao?

Trì Lập Đông căn bản không muốn nghiên cứu kỹ về vấn đề này, ngay cả ý tứ muốn đề cập đến chuyện này cũng không có, nói: “Chủ yếu là anh không đem chuyện cũ năm xưa để trong lòng.”

Hạ Nhạc: “…”

Trì Lập Đông từ biểu tình trên mặt Hạ Nhạc biết mình đã lỡ mồm nói sai, nhất thời lâm vào trạng thái khẩn trương tột độ.

Hạ Nhạc: “Anh vào đi.”

Trì Lập Đông hơi hoảng: “Em thì sao?”

Giọng điệu Hạ Nhạc trở nên lạnh lùng: “Không phiền anh quản, dù sao anh cũng không để ở trong lòng.”

Trì Lập Đông: “…”

Đúng là tự đào mồ chôn mình mà!

Nhưng hắn cũng không biết Hạ Nhạc tức giận là vì cái gì! Ai đó làm ơn đến giải thích hộ được không!??

Không chờ Trì Lập Đông có cơ hội thông não, Hạ Nhạc nhanh chóng đuổi hắn: “Đi mau.”

Trì Lập Đông trầm mặc bước đi, một mình quay lại bàn ăn. Các trưởng bối vẫn đang trò chuyện vui vẻ, tám đủ thứ trên trời dưới đất. Nói nói một lúc lại kể về thời thanh xuân của mình, thế mà hồi đó bà Trì với dì của Hạ Nhạc lại cùng ở một chỗ, khoảng cách của hai cái nông trường không đến hai mươi dặm, vẫn là cùng năm đi, lại cùng năm trở về Bắc Kinh, duyên phận thế này cũng rất kỳ diệu.

Trì Lập Đông chỉ hơi hơi mỉm cười, im ắng lắng nghe mọi người nói chuyện.

Tâm trạng hắn đang rất bình tĩnh, không chỉ bây giờ, mà kể từ khi nhận cuộc điện thoại của Lý Đường vào đầu năm mới, hắn vẫn luôn bình tĩnh ngoài mức tưởng tượng.

Mối quan hệ giữa hai người duy trì trạng thái bình ổn như ngày trước, cố gắng trân trọng những ngày tháng vui vẻ bên nhau, trước mặt người lớn cũng không có gì thay đổi. Điều khác biệt là, Trì Lập Đông đã chuẩn bị đầy đủ cho kế hoạch cầu hôn Hạ Nhạc. Hắn liên hệ những người có quan hệ tốt với cậu ấy và tất nhiên, nhẫn cưới cũng đã được mua xong.

Mặc dù hắn biểu hiện vô tâm vô phế như vậy, nhưng đâu phải là thật sự không thèm để ý?

Mỗi khi nghĩ tới việc Hạ Nhạc có khả năng không còn yêu hắn nữa, sở dĩ bấy lâu nay cậu ấy làm như vậy cũng chỉ vì trả thù hắn, trái tim Trì Lập Đông như bị ai bóp nghẹn lại, khó chịu vô cùng, tựa như mọi thứ xung quanh đều lần lượt sụp đổ.

Cùng lúc đó, Trì Lập Đông cũng ý thức được cái sự thật mà bấy lâu nay vẫn cố chấp không chịu thừa nhận: Hắn đã đoán được khả năng đó từ lâu rồi.

Hắn dựa vào cái gì khiến Hạ Nhạc yêu nhiều năm như vậy?

Nếu là trước kia còn có thể dùng lý do tuổi trẻ bồng bột, nhưng hiện tại thì sao? Dù khoảng cách nhiều năm không gặp, năm tháng qua đi làm đẹp cho ký ức của Hạ Nhạc với hắn. Nhưng hai người ở chung mấy tháng nay, hẳn là quá đủ để cậu ấy nhìn thấy sự nhàm chán của mình. Chuyện tới New Zealand sau đó, có lẽ chỉ là một quả bom khói nhằm cảnh báo sớm cho hắn mà thôi. Thật sự Hạ Nhạc đã nghĩ tới chuyện rời bỏ hắn. Nếu Hạ Nhạc thật sự đã sớm không còn tình cảm, chỉ trở về để trả thù thì giờ cũng là thời cơ tốt nhất để thu lưới. Khi hắn tràn đầy hi vọng thành lập một gia đình với Hạ Nhạc, còn muốn nuôi một đứa con cùng nhau, Hạ Nhạc đập vỡ ảo tưởng của hắn, lạnh lùng rời khỏi mà không quay đầu lại lấy một lần.

Nếu thật sự là như vậy, cả đời này hắn cũng không có biện pháp thoát ra ngoài, vĩnh viễn bị nhốt trong giấc mộng đẹp mà Hạ Nhạc đã dệt cho hắn.

Quả thực là một màn trả thù hoàn hảo.

Cho dù như vậy hắn có thể làm gì? Không phải cũng chỉ có thể yên lặng chấp nhận thôi sao?

Niên Niên ngồi trên ghế dành cho trẻ em giữa bà Hạ và dì, sau khi ăn uống no nê liền tuột xuống khỏi ghế, đến bên cạnh bà Trì làm nũng một hồi, xong lại quay qua hỏi Trì Lập Đông: “Bố con sao chưa trở về?”

“Bố con đi vệ sinh rồi.”

Niên Niên không cao hứng, nũng nịu nói: “Có phải ba đi hút thuốc không?”

Trì Lập Đông: “Không phải đâu, ba ba con không hút thuốc bao giờ.”

Niên Niên bĩu môi, tỏ vẻ không mấy tin tưởng: “Mới không phải, sáng hôm nay con còn bắt được bố hút trộm thuốc.”

Trì Lập Đông nhướng mày, ngạc nhiên hỏi: “Bố con trộm hút thuốc?”

Niên Niên ngay lập tức biến thành bé con cáo trạng, hai tay che che trước miệng thủ thỉ: “Mommy phải quản bố cho tốt, bố không nghe lời bao giờ. Không phải trộm hút thuốc chính là cãi nhau với ông nội. Con thấy trước mặt mẹ thì rất nghe lời, khi không có mẹ là hiện nguyên hình ngay lập tức!”

Trì Lập Đông: “…”

Hắn xoa xoa cái đầu nhỏ của Niên Niên. Hắn thực sự rất thích thằng bé, nếu như Niên Niên đồng ý làm con hắn cả đời thì tốt biết bao nhiêu.

Trì Lập Đông bi quan tột độ, tự mình thần hồn điên đảo suy tính nghĩ ngợi lung tung, nhưng mà thằng nhóc này lại có thể nhìn ra được Hạ Nhạc trước mặt hắn, không phải “nguyên hình”?

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc tào tháo là tào tháo tới liền, Hạ Nhạc biến mất nãy giờ đã quay trở lại.

Bà Trì thấy cậu quay lại liền hỏi han: “Tiểu Hạ, sao đi lâu thế?”

Hạ Nhạc miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “ Con tiếp cuộc điện thoại, có chút công việc cần phải xử lí.”

Lúc này, chủ đề bàn tán của mấy người lớn tuổi cũng chuyển qua công việc của thanh niên ngày nay, chưa nói được mấy câu thì giáo sư Hạ đột nhiên hỏi: “Trì tử, em có tính toán đến việc phát triển ra nước ngoài không?”

Trì Lập Đông theo bản năng nhìn qua Hạ Nhạc, đáng tiếc là cậu ấy hình như không để ý lắm, đôi mắt linh động ngày trước giờ lại rủ xuống, cả người chìm trong trạng thái thất thần.

Hắn đành phải căng da đầu trả lời: “Thầy Hạ, em làm bên y học cổ truyền….”

Giáo sư Hạ ngạc nhiên: “Y học cổ truyền thì sao? Dân tộc chính là thế giới, sang New Zealand mở một phân xưởng mới, bên kia ánh sáng tốt, đất đai lại càng màu mỡ, muốn trồng cái gì cũng đều được, mà trồng dược liệu lại càng thích hợp!”

Trì Lập Đông: “…”

Bà Hạ nói: “Đừng nghe thầy em nói lung tung, ông ấy thì biết cái gì về dược liệu. Hiện tại trong nước đang rất tốt, cô còn muốn trở lại đây này.”

Bà Trì nghe vậy vui mừng nói: “Trở về là rất tốt nha, đến lúc đó chúng ta lại có thể thường xuyên tụ họp. Nói ra cũng không sợ mọi người chê cười, bây giờ mỗi tối nhắm mắt ngủ là lại mơ rất nhiều lần, mấy năm không được gặp Niên Niên, đến lúc thằng bé trưởng thành liền không nhận ra tôi nữa, trong mộng cũng phải khóc hết nước mắt.”

Dì cả cũng nói thêm vào: “Tôi thấy trở về cũng tốt đấy, chúng ta đều lớn tuổi như vậy rồi còn muốn thay bọn trẻ suy nghĩ, thầy Hạ chính là giữ mặt mũi trong chuyện này đấy. Công việc của Hạ Nhạc chủ yếu ở trong nước, đối tác làm ăn cũng ở trong nước nốt, nếu muốn chăm sóc Niên Niên lại phải bỏ bê công việc của mình, bây giờ vợ chồng hai người về nước như vậy thật sự rất tốt, không phải là vẹn cả đôi đường sao? Mà Hạ Nhạc cũng nhẹ nhàng thương lượng với ông, ông không nghe thì thôi, Tết nhất còn đem con trai ra nói đến khóc mấy lần….”

Hạ Nhạc: “Dì cả!”

Dì cả cũng không để tâm lời Hạ Nhạc, còn quay sang nói: “Trên bàn này lại không có người ngoài!”

Hạ Nhạc: “…” Lần đầu tiên cậu thấy nghẹn họng như vậy đấy!

Trong lòng Trì Lập Đông nổ lên vài tiếng, ầm ầm một lát lại từ từ bốc lên ngọn lửa sáng ngời. Hồi nãy hắn toàn nghĩ tới mấy thứ vớ vẩn gì vậy? Có bệnh rồi đúng không? Hạ Nhạc làm sao rời khỏi hắn được?

Bàn tay đặt ở dưới bàn nhẹ nhàng đặt lên đùi Hạ Nhạc, xoa xoa tỏ vẻ lấy lòng.

Hạ Nhạc nhanh chóng tránh khỏi “chân dê” của Trì Lập Đông, chuyển cả người sang phía bên kia, hướng bố mình nói: “Chúng ta ăn cơm trước, trở về lại bàn tới chuyện này, được không?”

Mấy ngày nay mối quan hệ giữa hai người khá căng thẳng, giáo sư Hạ vừa nghe Hạ Nhạc nói như vậy, liền gắt lên: “Ai nói chuyện này? Tôi cùng học trò mình tâm sự một chút cũng không được sao?”

Bà Hạ lập tức can ngăn: “Lão Hạ, Tiểu Hạ, hai người tử tế nói chuyện!”

Giáo sư Hạ nghĩ tới buổi họp mặt hôm nay mà làm quá lên thì không thích hợp, liền nói với bà Trì: “Để mọi người chê cười rồi, hai ngày nay chúng tôi đều như vậy.”

Bà Trì: “Trước kia lúc ba Đông Đông còn sống, hai người bọn họ cũng như thế này. Không gặp thì thấy nhớ, đến khi vừa thấy liền cãi nhau ầm hết cả lên.”

Niên Niên ngồi bên cạnh liền giơ tay lên phản bác: “Không đúng không đúng! Con với bố con không phải như thế!”

Thế là mọi người lại được dịp nghe Niên Niên nói ngày thường bé với Hạ Nhạc yêu thương nhau thế nào, qua giọng điệu còn thấy được hai cha con họ quả nhiên là phụ tử tình thâm.

Trì Lập Đông nghe xong cũng ấm hết cả lòng, đang lâng lâng trong hạnh phúc thì nhận được tin nhắn của Lý Đường: “Hai người cơm nước chưa xong sao? Hồi nãy Hạ Nhạc có gọi điện cho tôi, cậu ở đó không?”

Trì Lập Đông lén nhìn Hạ Nhạc, thấy cậu ấy đang nghiêng nghiêng đầu nghe Niên Niên nói chuyện, không chú ý tới hắn liền trả lời tin nhắn của Lý Đường: “Vẫn còn đang ăn, cậu với cậu ấy nói chuyện gì thế? Lúc nãy tôi không ở đó.”

Lý Đường bô bô lên án: “Liền hỏi tôi nói gì với cậu, tất nhiên là tôi ăn ngay nói thật, vốn còn muốn giảng dạy cho cậu ta chút đạo lý làm người, kết quả là cậu ta mắng tôi một trận, mắng đến tận khi di động của tôi hết pin mới thôi. Thứ người gì vậy! Cậu ta là một kẻ lừa đảo tình cảm người khác, còn dám nói lý như thế!”

Trì Lập Đông: “Biến, đừng có nói vợ tôi thế.”

Lý Đường bỏ ngoài tai lời Trì Lập Đông, tò mò hỏi: “Cậu còn cầu hôn sao?”

“Tất nhiên.”

Lý Đường: “Vậy chúc ngài mã đáo thành công!”

Môi Trì Lập Đông giật giật, bị tốc độ trở mặt của Lý Đường dọa cho phát khiếp: “Cậu sao lại không giữ vững lập trường như thế?”

Lý Đường hồi đáp ngay lập tức: “Hồi nãy cậu ta mắng tôi một trận, tôi cảm thấy cậu ta rất coi trọng cậu, nghe giọng hình như còn sắp khóc tới nơi.”

Trong lòng Trì Lập Đông ngổn ngang, nói: “Cậu ấy thực sự rất yêu tôi.”

Lý Đường: “Lý Đường không muốn cùng bạn nói chuyện, hiện đang phát động cú đấm trái phải liên hoàn.”

Trì Lập Đông: “Khóa chặt nắm đấm.”

Lý Đường: “Kim tiêu cước!”

Trì Lập Đông: “Đá liên hoàn.”

Lý Đường: “Xin thua! Tạm biệt!”

Biến tướng “đánh” bạn mình một trận, cuối cùng tâm trí Trì Lập Đông cũng thả lỏng đôi chút.

Hắn cảm thấy bản thân mình lo nghĩ quá nhiều rồi, cho dù có gì xảy ra thì Hạ Nhạc vẫn yêu hắn, hắn cũng yêu Hạ Nhạc, sau này bọn họ sẽ ở bên nhau mãi mãi.

Tối nay cầu hôn Hạ Nhạc, hẳn là cậu ấy sẽ rất cao hứng.

Lúc này thời gian không sai biệt lắm, cơm cũng ăn đủ rồi, Trì Lập Đông nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho mẹ mình, bà Trì biết đêm nay hắn có an bài, cụ thể là cái gì thì không rõ ràng lắm, Trì Lập Đông chỉ giải thích với bà là cùng bạn bè đi xem phim. Lúc ấy bà thuận tiện nhắc tới vở “Trí lấy Uy Hổ Sơn”, thế mà mấy vị kia hưởng ứng rất nhiệt tình, còn tỏ ý muốn tới xem một chút.

Trì Lập Đông cùng Hạ Nhạc chở mọi người đến rạp chiếu phim, Niên Niên nhanh nhẹn leo lên xe bố mình ngồi.

Đến dưới lầu rạp chiếu phim, Trì Lập Đông mới vào đã khẩn trương hết cả lên, lúc tay chân đang lóng ngóng thì nghe Hạ Nhạc nói: “Em đưa mọi người đến đây thôi, quá muộn rồi, Niên Niên cũng đến giờ phải đi ngủ, với lại nó cũng xem không hiểu phim điện ảnh.”

Niên Niên sớm đã bị Hạ Nhạc thuyết phục từ lúc ngồi trên xe nên không xuống, cách cửa sổ vẫy tay chào mọi người, vẻ mặt có chút lưu luyến không rời. Trì Lập Đông mãi mới tìm được cơ hội thích hợp như hôm nay làm sao có thể để hai người đi được, lại không dám mạnh mẽ ép buộc Hạ Nhạc ở lại, liền đánh chủ ý về phía Niên Niên. Hắn khom người xuống hỏi: “Niên Niên, con không muốn cùng mọi người xem sao?”

Trong lòng Niên Niên chắc chắn là muốn, ánh mắt trông mong nhìn Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc nhíu mày: “Trì Lập Đông, anh muốn làm gì?”

Trì Lập Đông đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Chỉ là hôm nay ngủ muộn một tí, cũng không có chuyện gì to tát.”

Giọng điệu Hạ Nhạc đột nhiên trở nên trầm xuống, lạnh lùng hỏi: “Nó là con trai em, đến phiên anh nói có quan hệ hay không có quan hệ?”

Trì Lập Đông: “…”

Hạ Nhạc không cho hắn cơ hội thuyết phục, nhanh chóng chào tạm biệt mọi người, xong xuôi liền phóng xe nghênh ngang mà đi.

Trì Lập Đông sờ sờ lên ngực mình, nơi đó vẫn còn giấu chiếc nhẫn mà hắn định dùng để cầu hôn Hạ Nhạc, lúc này thứ kim loại cứng rắn ấy lại cộm vào ngực hắn đau nhức.

Hắn dẫn mọi người vào rạp chiếu phim, lấy cớ đi mua vé để mọi người nghỉ ngơi trên sô pha trong khu vực chờ, sau đó nhân lúc không ai để ý liền tự mình từ cửa lối ra, rẽ vào phòng chiếu VIP đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Đám bạn của Hạ Nhạc đã sớm ngồi chờ ở bên trong, dự tính giả làm người qua đường ngồi trong rạp chiếu để không bị Hạ Nhạc phát hiện, phong cách ăn mặc còn không khác nhau mấy. Lúc này thấy Trì Lập Đông đi vào liền ồn ào một trận. Mặc dù Trì Lập Đông chưa nói rõ là hắn muốn làm cái gì, nhưng với trình độ của bọn họ làm sao lại không nhìn ra ý đồ của hắn cơ chứ.

Thấy mọi người cao hứng như vậy, Trì Lập Đông không biết nên mở lời như nào, có chút lúng túng nói: “Hôm nay tôi không dự định gì khác, chỉ là mời mọi người đến xem phim, coi như lời chúc mừng năm mới vậy.”

Đám bạn học: “???”

Người giúp hắn liên hệ với đám hồ bằng cẩu hữu này là một nhân viên công tác trong Cục Quản Lý Dược, ngạc nhiên hỏi: “Trì ca, tình huống này là sao?”

Trì Lập Đông: “Hạ Nhạc bảo nhất thời có công chuyện cần phải xử lý, không tới được.”

Mọi người hai mắt nhìn nhau.

Xử lý sự tình bên này xong xuôi, Trì Lập Đông lại qua phòng chiếu để gặp Lý Đường.

Lý Đường chỉ vào một bó hoa hồng đỏ thắm đặt trên bàn làm việc, nói: “Hoa gửi đến gần nửa giờ, tôi sợ nó bị héo liền gọi người giúp cậu tưới thêm ít nước.”

Trì Lập Đông ôm bó hoa kia vào lòng, nói: “Đợi lát nữa bộ phim kết thúc, cậu gọi xe cho mẹ tôi với bốn người trong nhà Hạ Nhạc dùm, sợ là đến lúc đó tôi không về kịp được.”

Lý Đường một vẻ mặt khó hiểu, băn khoăn hỏi: “Cậu đây là tính làm cái gì?”

Trì Lập Đông: “Cầu hôn.”

Lý Đường: “Đi chỗ nào cầu hôn?”

Trì Lập Đông bình thản: “Người ở đâu thì cầu hôn ở đấy.”

Hắn cho rằng lúc nãy Hạ Nhạc nói quay về là về nhà dì cả của cậu ấy, nhanh chóng lên xe nhấn ga, cũng nhân tiện gọi một cú cho Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc vừa bắt máy liền bị Trì Lập Đông hỏi: “Em đến chỗ nào vậy?”

Hạ Nhạc: “Ở nhà.”

Trì Lập Đông nghe xong suýt cắn phải lưỡi: “????? Nhà chúng ta sao?”

Hạ Nhạc không trả lời hắn mà hỏi ngược lại: “Anh gọi bạn học em đến rạp chiếu phim làm gì?”

Trì Lập Đông: “Ở nhà chờ anh.”

“Không đợi.”

Trì Lập Đông cúp điện thoại, tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Hắn có thể đánh Hạ Nhạc một trận sao? Kia là không thể! Không những không thể, hắn còn phải tặng hoa tươi cho Hạ Nhạc, trao nhẫn cho cậu ấy, còn phải đầu gối chạm đất, thành kính mà khẩn cầu Hạ Nhạc ngày tháng sau này tiếp tục giận hắn như vậy.

Từ rạp chiếu phim về nhà không xa lắm, đi tốc độ bình thường tầm mười phút là đến nơi.  ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Về đến nơi, Trì Lập Đông nhanh chóng xuống xe, cầm bó hồng đỏ rực mà chạy như điên vào nhà.

Hạ Nhạc…. sẽ đợi hắn chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK