Cẩm Thành, rét đậm.
Đêm qua có một trận tuyết lớn đổ xuống, tuyết trắng ùn ùn kéo đến che lấp vạn vật, trên mặt đất tuyết đọng lại vừa dày vừa nặng, chân đạp lên đó, để lại một chuỗi dấu chân thật sâu.
Trong tay Tống Oanh xách túi mua sắm của siêu thị, một cơn gió lạnh thổi tới làm bả vai co rụt lại, đi về nhà.
Bởi vì Tống Chi Lâm bị điều động công tác, mấy hôm trước cả nhà mới từ Gia Nam dọn về.
Nhà cửa do trường học bố trí, đã lâu chưa có người ở, nên cái gì cũng cần mua, lần này Tống Oanh ra ngoài mua sắm đồ dùng hàng ngày.
Đây là một khu chung cư lâu năm, chỗ ở cũ kỹ nhưng giao thông thuận tiện, công trình xung quanh đều đã hoàn thiện, bên cạnh còn cung cấp đất trống cho trẻ con vui chơi, bên trên cầu trượt sơn màu vàng loang lổ, đem lại cảm giác cổ xưa.
Tuyết lớn bao phủ, bốn bề trống vắng.
Đế giày đạp lên lớp tuyết dày cộm, phát ra âm thanh kẽo kẹt nhỏ xíu.
Nhịp chân Tống Oanh trầm ổn, đi không nhanh không chậm, sườn mặt trắng nõn tập trung nghiêm túc.
Tuyết đọng phản chiếu ánh sáng chói mắt, một mảng trắng xóa, xa xa có thể trông thấy cổng tiểu khu, một điểm đen nằm ở phía xa.
Tống Oanh quàng lại khăn choàng cổ, cúi đầu hà hơi vào lòng bàn tay, lúc lơ đãng nhìn lên, chợt giật mình nhìn về một chỗ.
Trên mặt tuyết ở phía trước, chẳng biết từ khi nào đã có một thiếu niên đang nằm. Cậu mặc áo mỏng, hai tay dang ra hai mắt nhắm lại, tuyết lớn bao trùm cơ thể cậu, lông mày thanh tú bị nhuộm màu sắc tinh khiết, làn da trắng bệch mơ hồ thấy được mạch máu bên dưới.
Một cảnh tượng yên tĩnh mà kỳ quái, thật sự không giống với ảo ảnh lúc chạng vạng tối mùa đông này.
Mặt Tống Oanh thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, một lát sau, nhẹ nhàng chớp mắt như thể xuất hiện ảo giác.
Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, gió rét thấu xương, cơn lạnh buốt xuyên thấu cơ thể, khiến người ta không khỏi co rúm lại.
Cậu cứ lẳng lặng nằm trong đống tuyết như vậy, bình thản nhắm mắt, góc áo bị tuyết tan thành nước làm ướt dính vào cơ thể, không hề mảy may phát hiện sự lạnh lẽo này.
Tống Oanh ngơ ngác hồi lâu, nhìn cậu cóng đến mức tím môi, sau khi do dự, cô nắm chặt chiếc túi trong tay, đi lên trước xem thử, đến cạnh cậu khẽ gọi hai tiếng.
“Chào cậu, xin hỏi cần giúp đỡ không ạ?”
Thiếu niên không nhúc nhích, lông mi dài khép lại, giống như đã chết.
Thời gian im ắng ngưng lại, lặng đến mức không có tiếng động nào, trời đất rộng lớn như vậy dường như chỉ còn hai người họ.
Tống Oanh bất giác run sợ.
Hồi lâu không người đáp lại, không khí tựa như lạnh hơn, Tống Oanh khẽ cắn môi tăng lớn âm lượng, đột nhiên một lời nói vang lên phá vỡ giây phút yên tĩnh này.
Cuối cùng thiếu niên đã có phản ứng.
Bên trên mí mắt đang nhắm là hàng lông mày rậm run rẩy, ngay sau đó mở ra, thoáng chốc đôi đồng tử đen nhánh sáng lên, ẩn chứa sự mất kiên nhẫn.
“Đừng gọi nữa.” Giọng nous không nhẹ không nặng, kéo dài lười nhác đầy chán nản.
“Chưa thấy người muốn chết bao giờ à?”
Tống Oanh hoàn toàn ngây người.
Đôi mắt xinh đẹp của cậu không kiên nhẫn lườm cô một cái rồi nhanh chóng nhắm lại, khôi phục dáng vẻ trước đó, gió tuyết vẫn như cũ, thiếu niên vùi mình trong lớp tuyết, mặc cho tuyết lớn phủ lấp lấy mình.
Hình ảnh trước mắt vô cùng kỳ quái, nhất thời làm người ta chấn động, Tống Oanh đứng yên hồi lâu mới phản ứng.
Xột xoạt xột xoạt, vang lên nhỏ vụn bên tai.
Tống Oanh lấy một chiếc khăn vuông mới trong túi mua sắm của mình rồi nhẹ nhàng phủ lên mặt hắn, sau đó đứng dậy, đi vào chung cư.
Nền tuyết lấy lại sự tĩnh lặng, khoảng chừng ba phút sau, thiếu niên nằm đó lấy chiếc khăn đắp trên mặt mình xuống, tức giận nhíu mày, vỗ vỗ tuyết trên người rồi đứng lên.
Lâm Tống Tiện bị làm phiền nên hoàn toàn chẳng còn hứng thú gì.
Ra quân bất lợi, hôm nay không thích hợp để chết.
Cậu phiền muộn nghĩ thầm.
Cuối cùng trận tuyết lớn ở Cẩm Thành kết thúc, nghênh đón lập xuân, chưa quá hai ngày, đã đến khai giảng.
Trường trung học Cẩm Giang có lịch sử lâu đời, giáo viên hùng hậu, phong cách dạy học nghiêm túc, tỷ lệ đậu trường tốt hàng năm lên đến chín mươi phần trăm.
Thủ tục chuyển trường của Tống Oanh rất thuận, khi cô nộp bảng điểm, các giáo viên trong văn phòng đều có vẻ mặt ôn hòa, nhận đồng phục với sách vở xong, cô và Tống Chi Lâm ra ngoài.
Bên ngoài tòa nhà là bồn hoa nhỏ, trên đường đi đến cổng trường học phải đi qua bảng thông báo, mặc định mỗi lần lên lớp đều phải đi qua con đường bên cạnh, phía trên dán phiếu điểm và ảnh chụp học sinh ưu tú.
So với cái này, thứ làm người khác chú ý hơn là toàn bộ tường đều sơn màu xanh da trời, đột phá và chói sáng. Mặt biển giao thoa bầu trời, có một chú cá voi đang lượn qua tầng mây trắng xóa, cơ thể dường như muốn nhảy ra khỏi bức tường, bên tai còn có thể nghe được tiếng kêu nhẹ của nó.
Tống Oanh nhìn chằm chằm bức tranh này với ánh mắt không giấu được vẻ kinh ngạc, đồng thời tiếng khen ngợi của Tống Chi Lâm đang đứng bên canh cũng vang lên, “Quả nhiên chất lượng dạy học của Cẩm Giang rất tốt, có thể thấy qua năng lực sáng tạo nổi bật của học sinh.”
“Sao ba biết là học sinh vẽ ạ?” Tống Oanh hỏi.
“Thường thì trường học sẽ không mời chuyên gia đến vẽ đâu, hơn nữa trong bức tranh này……..” Ông đưa tay chạm lên cơ thể của chú cá voi xanh, nói tiếp: “Ẩn giấu khí phách của một cậu thiếu niên.”
Tống Chi Lâm là giáo sư đại học, ông dạy văn học, yêu thích đọc sách, bình thường khi nói chuyện luôn mang theo những triết lý kì lạ, không có nguyên do, nhưng chẳng hiểu sao vẫn khiến người ta tin tưởng và nghe theo.
Tống Oanh quan sát bức tranh trước mắt lại lần nữa, nhìn lướt qua đầu của chú cá voi, bất ngờ nhìn thấy một cậu thiếu niên đứng trên đó đón lấy cơn gió.
Cô lắc đầu, xóa bỏ những hình ảnh lung tung trong đầu.
Ngày tựu trường đầu tiên, Cẩm Giang tổ chức lễ khai giảng theo truyền thống, giáo viên và học sinh toàn trường tập trung tại thao trường, ô ép thành một nhóm.
Tất cả học sinh đều mặc đồng phục xanh trắng ngay ngắn đứng phía dưới, hiệu trưởng trường đến trên bục cao phát biểu.
Tống Oanh học lớp ba khối mười, xung quanh đều là những khuôn mặt xa lạ, thỉnh thoảng có vài tiếng trò chuyện thì thầm.
Ánh mặt trời ấm áp sáng ngời, mang theo sự dịu dàng của mùa đông rọi lên người, làm người ta rất thoải mái.
Lúc Tống Oanh đang thất thần, âm thanh trong loa đã đổi thành giọng của người khác, nghiêm nghị hơn, nhưng lại ẩn giấu sự nổi nóng mà bất lực không làm gì được.
“Mấy ngày trước, trường chúng ta đã xảy ra một chuyện lớn, một em học sinh chưa có sự cho phép mà đã vẽ tranh lên tường của trường học.”
“Hành vi này rất không tốt, gây nên ảnh hưởng xấu cho trường học.”
“—— Mời Lâm Tống Tiện lớp ba khối mười bên dưới lên đọc bản kiểm điểm!”
Những tiếng bàn tán xôn xao vang lên bên cạnh trong nháy mắt, các giáo viên chủ nhiệm khác cũng thảo luận về Lâm Tống Tiện, Tống Oanh mờ mịt ngẩng đầu, một sắc đỏ chói mắt xuất hiện trong tầm mắt, giống như lửa, nóng nực phóng khoáng.
Tống Oanh có cảm giác mắt mình như đang nóng lên.
Người đứng trên bục là một nam sinh mặc áo khoác jacket màu đỏ chói, xương vai thẳng tắp, dáng cao chân dài, trông cực kỳ bắt mắt giữa một rừng học sinh mặc đồng phục.
Màu đỏ làm nổi bật khuôn mặt tươi sáng của thiếu niên, ánh mặt trời tươi sáng từ đối diện chiếu đến, khắp người cậu đều toát lên vẻ kiêu ngạo tự do, sáng chói đến lóa cả mắt.
“Em xin phép kiểm điểm, không nên tùy ý sáng tạo vì bản thân cảm thấy tường thông báo của trường xấu, riêng việc gây nên ảnh hưởng xấu thì không phải chủ ý của em nên bây giờ em muốn làm sáng tỏ, nghệ thuật không có sự phân chia xấu đẹp……”
Một tay thiếu niên cầm mic điều chỉnh góc độ, giọng nói lười biếng phát ra, trong khoảnh khắc ngước mắt, khóe môi cậu xe nhếch lên một cách thờ ơ, tất cả tựa như đang đọc một bài diễn thuyết thuộc về riêng cậu, mà không phải kiểm điểm bản thân trước toàn thể thầy cô, học sinh.
“Triết học gia Hi Lạp cô Platon từng nói: Chúng ta không thể dựa vào ý nguyện của bản thân mà soi xét nghệ thuật, cũng không thể dùng thẩm mỹ đóng khung mà bình luận nghệ thuật, mà phải căn cứ vào tác dụng tự thân của nghệ thuật để phát hiện đặc điểm mềm mại của nàng.”
“Cho nên trong mắt các thầy cô là ảnh hưởng tiêu cực, nhưng chưa hẳn trong mắt người khác đã khó coi, em cảm thấy mình vẽ rất đẹp, tin rằng phần lớn người khác đều cảm thấy như vậy, trái lại thì các thầy cô bảo thủ không chịu thay đổi mà giậm chân tại chỗ mới là vấn đề lớn nhất, mong nhà trường có thể cải thiện điều này thật tốt…”
“Ầm ——”
Bài phát biểu lưu loát phong phú tạm dường, bị một tạp âm chói tai cắt ngang, ngay sau đó, là lời trách mắng đầy tức giận của thầy chủ nhiệm.
Cuối cùng thầy giáo không thể nhịn được nữa.
“Lâm Tống Tiện, em cút xuống đây cho tôi!”
Khuôn mặt thiếu niên vô cùng ngây thơ, đứng thẳng vai rồi đút hai tay vào túi áo khoác, đang thờ ơ đi xuống khỏi bục cao thì lại nghe tiếng quát nghiêm khắc sau lưng.
“Còn nữa! Thay ngay bộ quần áo lộn xộn trên người em cho thầy, không mặc đúng đồng phục còn dám nói linh tinh!”
Mặt trời rực rỡ nhiệt liệt, phơi nắng lâu có cảm giác choáng váng.
Tống Oanh nghĩ ngợi, hóa ra cậu ta tên là Lâm Tống Tiện.
So với người tái nhợt nằm im lìm không chút tiếng động tròn tuyết ngày hôm đó, cậu trước mắt, hệt như loài thực vật đón ánh nắng để cơ thể khỏe mạnh, sinh trưởng mãnh liệt.
Một mặt hướng về bóng râm, một mặt hướng về mặt trời.
Buổi lễ khai giảng kết thúc, các lớp quay về phòng học theo thứ tự.
Chủ nhiệm lớp ba là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt hiền lành, giới thiệu đơn giản xong, thầy sắp xếp cho Tống Oanh ngồi ở một vị trí khá hẻo lánh, bên cạnh bỏ trống, cô đặt cặp sách với đồ dùng cá nhân xuống, cảm nhận được mấy ánh nhìn xung quanh rất rõ ràng.
“Cậu, tự cầu phúc đi.” Nam sinh đeo kính ngồi trước cô rụt đầu nhỏ giọng nói.
Động tác cầm sách của Tống Oanh dừng lại, còn chưa kịp mở miệng, cậu ta đã nhanh chóng quay phắt đầu lại, hệt như đang rất sợ cô tìm cậu hỏi chuyện.
Đến tiết ba là môn tiếng Anh, Lâm Tống Tiện mới vào lớp, cậu đến muộn, đứng ngay cửa thong thả báo cáo, mặt giáo viên tiếng Anh là vẻ bất đắc dĩ, ra hiệu cậu nhanh về chỗ ngồi.
Tống Oanh chăm chú nhìn cậu tiến đến gần với ánh mắt kinh ngạc, Lâm Tống Tiện đi lướt qua những chỗ ngồi đến trước mặt cô, lúc này mới phản ứng được, bàn trống bên cạnh vốn là cậu.
Hai người ngồi cùng bàn.
Bên cạnh truyền đến tiếng vang.
Lâm Tống Tiện kéo ghế ra ngồi xuống, quần áo của nam sinh mang theo hơi nắng và mùi thơm của nước giặt, hòa chung lại, biến thành một loại mùi đặc thù.
Cậu đã thay đồng phục, trông gọn gàng ngoan ngoãn hơn nhiều, giấu đi đôi chút khí phách ban đầu.
Lúc này trong lòng Tống Oanh có hơi không yên ổn.
Cô không biết người bên cạnh có còn nhớ cô không, hai người có thể tính là người xa lạ từng có duyên gặp gỡ một lần, hiện tại trở thành bạn học cùng lớp, giả vờ không nhận ra thì có hơi lúng túng.
Nhưng bỏ cô rất xóa bỏ suy nghĩ này rất nhanh.
Giáo viên vừa đi, dường như được tháo bỏ xiềng xích, xung quanh lập tức ồn ào, Phương Kỳ Dương ngồi trước bàn Lâm Tống Tiện quay đầu lại, nháy mắt ra hiệu với cậu.
“Anh Tiện, hôm nay lão Lưu sắp xếp cho anh bạn cùng bàn mới, nhìn thấy không?” Cậu ta nở nụ cười ẩn ý, ánh mắt nhìn thẳng về phía Tống Oanh, bị nhìn chằm chằm không hề có ý che giấu như vậy, cô có hơi mất tự nhiên, mắt nhìn chằm chằm cây bút trong tay.
Nhưng cảm giác trở nên rất nhạy bén.
Dường như bên cạnh có một ánh mắt quan sát, không quá hai giây, cậu đáp một tiếng như bình thường, “Ừm.”
“...”
Có lẽ Tống Oanh đã biết sau này mình nên làm như thế nào rồi.
Cả buổi sáng hai người đều không nói gì, rõ ràng chỉ cách nhau một khoảng ngắn, mà ở giữa lại như có một bức tường vô hình chắn lại, cắt đứt mọi khả năng.
Cuối cùng cũng đến lúc tan học, Tống Oanh xoa cái cổ cứng ngắc của mình, đang nghĩ có nên tìm chủ nhiệm lớp đổi chỗ ngồi hay không.
Vừa tan học nên ở cổng trường có không ít người, bên ngoài trường Cẩm Giang là một con đường, bán nhiều loại ăn uống với vật phẩm.
Tống Oanh đeo cặp sách, thấy cách đó không xa có một tiệm văn phòng phẩm, cô kéo dây đai cặp cất bước đi qua, vừa mới đến cạnh bậc thang thì có mấy người đi đến từ siêu thị nhỏ kế bên.
Sáu bảy nam sinh nữ sinh, mặc đồng phục lộn xộn, trong đó có một nữ sinh trên tóc nhuộm xanh vài sợi, điều bất ngờ chính là trong nhóm đó có hai gương mặt quen thuộc.
Lâm Tống Tiện lười biếng dựa tường, bên cạnh có người đang nói chuyện với cậu, cậu cụp mắt, không thèm phản ứng lại. Phương Kỳ Dương thấy Tống Oanh, ánh mắt sáng lên, lập tức gọi cô lại.
“Này, đây không phải bạn cùng bàn của anh Tiện chúng ta sao, cậu ở đây làm gì vậy?”
Tống Oanh trời sinh đã trắng trẻo và trông rất ngoan ngoãn, lúc tự giới thiệu bản thân đã khiến người khác ấn tượng sâu sắc.
Nữ sinh đã sớm thay đồng phục xanh lam, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt tinh xảo dịu dàng, mái tóc dài đen nhánh mềm mại được cột thành đuôi ngựa thấp ở sau ót, có vài sợi tóc con lộ ra bên ngoài, đem đến cảm giác dễ chịu cho người khác.
Giọng điệu lúc Phương Kỳ Dương nói chuyện với cô vô thức trở nên mềm nhẹ, muốn trêu chọc cô.
“Bạn cùng bàn với A Tiện?”
“Chẳng phải trước giờ cậu ấy không ngồi cùng người khác sao? Người này là ai?” Tống Oanh còn chưa kịp trả lời, mấy người còn lại đã bắt đầu quan sát cô, ánh mắt không thân thiện chút nào.
“Lão Lưu sắp xếp đó, học sinh chuyển trường.” Phương Kỳ Dương đáp. Trong nhóm đó có một nữ sinh nhuộm tóc xanh khó chịu dẫn theo hai người tới trước mặt Tống Oanh, nhìn gần mới phát hiện cô bạn còn trang điểm, kẻ mắt xếch lên.
“Mới đến à.” Cô bạn chậm rãi kéo dài giọng nói, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, cằm hất nhẹ lên.
“Vậy cậu chú ý chút đấy, A Tiện không thích bị người khác làm phiền, cố gắng yên lặng, biết chưa?”
“...” Tống Oanh trầm mặc.
Cô đứng ở nơi đó, nhìn qua đám người trước mặt như nhìn đám học sinh xấu, trong đầu nhớ lại những tin đồn đã nghe được hôm nay.
“Lâm Tống Tiện, cậu ta không sợ trời không sợ đất, trong trường học không ai dám quản cậu ta hết.”
“Trước kia cậu ta đánh nhau, nam sinh kia bị đánh phải nhập viện, ngày hôm sau lập tức nghỉ học, còn cậu ta vẫn rất tốt, được hiệu trưởng tự mình đưa đến trường học.”
“Vừa khai giảng Lâm Tống Tiện chẳng có tiếng tăm gì mấy, khuôn mặt tươi sáng ấy đã tạo nên một làn sóng lớn, lúc đó có nữ sinh to gan tỏ tình công khai với cậu ta, sau đó khóc lóc chạy đi.”
“Tóm lại, trốn học, cúp tiết, nộp giấy trắng, vân vân... Chuyện mà cậu không nghĩ đến thì không có gì cậu ta không làm được.”
...
“Dùng hai từ khái quát thì là nổi loạn, không bị nội quy trói buộc, không phải là người mà những học sinh bình thường như chúng ta có thể trêu chọc.”
Tống Oanh nghĩ tới đây, chân vô thức lui về sau một bước, cô gật đầu sau đó đang định nói gì đó, lại thấy người vẫn luôn dựa bên tường xem như chuyện này chẳng liên quan gì đến mình, từ đầu đến cuối không hề nói gì gọi cô lại.
“Này.” Lâm Tống Tiện ngước mắt, giọng nói nhàn nhạt, bình tĩnh đặt câu hỏi.
“Hôm đó cậu phủ khăn lên mặt tôi có ý gì?”
“Muốn tôi an nghỉ à?”
**
Hết chương 1