Thời gian giao mùa giữa xuân và hè là thời điểm dễ dẫn đến mất ngủ, gần đây Lâm Tống Tiện đều đến rất muộn, có lúc tận mấy tiết học buổi sáng đã kết thúc, cậu mới đeo cặp đi từ bên ngoài vào.
Sắc mặt tái nhợt, không giấu được vẻ mệt mỏi.
Hơn phân nửa thời gian mỗi ngày đều ngủ, sự chú ý đối với thế giới bên ngoài dần trở nên ít và trì trệ, lúc nghe nói Hướng Cao Vũ đang theo đuổi Tống Oanh thì anh ta đã ở trước mặt cô lấy lòng từ lâu.
Buổi sáng thỉnh thoảng sẽ mang chút đồ ăn vặt cho cô, giả vờ vô tình gặp nhau trong trường, lơ đãng tạo nên sự trùng hợp, nghĩ hết mọi cách để bắt chuyện với cô.
Lâm Tống Tiện nghe xong, ngồi im ở đó với mặt không cảm xúc gì, chơi với cây bút trong tay, Phương Kỳ Dương nhìn cậu, nói ra những lời đã cất chứa trong đáy lòng mình lâu nay.
“Anh Tiện, thứ lỗi cho em nói, nếu anh không có ý tứ kia với em gái Tống thì đừng ăn giày, ăn tất, ăn cả đất xung quanh [1] chứ.”
[1] Nguyên văn là ‘không ị mà vẫn chiếm cầu’ (占着茅坑不拉屎): ý nói là chiếm đồ của người khác.
“Người ta là người đẹp lương thiện, không thiếu người theo đuổi, anh đừng cản trở nhân duyên tốt của con gái người ta.”
“Cậu ta á? Hướng Cao Vũ á?” Trên mặt Lâm Tống Tiện xuất hiện vẻ giễu cợt, đáy mắt lập tức lạnh xuống.
“Cậu ta xứng sao.”
“Được được được, anh mới hợp, vậy cứ dứt khoát là anh luôn đi.” Ánh mắt Phương Kỳ Dương đầy khinh thường, Lâm Tống Tiện mím khóe môi không nói lời nào.
Quả thật.
Trong mắt cậu, Tống Oanh là cô gái tốt nhất thế giới này, những thằng nhóc chưa mọc hết lông tóc [2] này hệt như cóc nhái. Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
[2] Nguyên văn là “mao đầu tiểu tử” (毛头小子就): nhỏ tuổi đầu chỉ mới mọc lông tơ, hay còn gọi là lông tóc chưa mọc hết.
Cậu chẳng vừa mặt được người nào cả.
Trong ngực hơi nghèn nghẹn, buồn rầu khó chịu, Lâm Tống Tiện lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
“Bực bội quá, tao đi ra ngoài hóng mát một lúc.”
“….” Phương Kỳ Dương nhìn ngắm bốn phía, sau đó nhìn cửa trước, cửa sau và cửa sổ đều mở toang, phòng học lồng lộng gió, cậu ta lắc đầu, hoàn toàn cạn lời.
Trong siêu thị của trường học, Tống Oanh mới vừa mở cửa kính của tủ mát ra, lúc định lấy mấy chai sữa chua thường uống từ bên trong ra thì có một cánh tay đưa đến từ phía sau, tiếp đó lấy một lon nước ngọt ra.
Giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, “Thật là trùng hợp quá.”
Cô ngước mắt lên, đối diện với một khuôn mặt rạng rỡ vui tươi.
Hướng Cao Vũ.
Đây đã là lần thứ ba “vô tình” gặp nhau của họ trong tuần này rồi đấy.
Mỗi lần như vậy năm sinh đều nói câu đó, đi kèm theo là một nụ cười thương hiệu.
Dáng vẻ anh ta cao lớn, là học sinh thể dục, bề ngoài sáng láng đẹp trai, lúc cười lên sẽ lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn.
Nhưng Tống Oanh lại chẳng cảm thấy vui vẻ, có lẽ lần nào nụ cười của nam sinh này cũng tiêu chuẩn quá mức, hệt như đã luyện tập vô số lần nên có hơi…. Giả trân.
Dĩ nhiên cũng có thể là vì bị làm phiền quá nhiều lần nên Tống Oanh đã sinh ra thành kiến chủ quan với người này.
Cô nhếch môi không nói lời nào, lấy sữa chua ra rồi đi đến quầy thu ngân tính tiền.
“Ông chủ, đi cùng nhau ạ.” Hướng Cao Vũ đứng bên cạnh, đẩy lon nước ngọt trong tay anh ta về phía trước cùng cô, sau đó không nói lời nào nữa.
“Không cần đâu.” Tống Oanh từ chối, cầm điện thoại trả tiền, nghe thấy một tiếng “tích” vang lên, ông chủ nhận được hai lần chuyển tiền.
“Này, hai đứa….”
“Con thanh toán ạ.” Cô lắc lắc màn hình, không để ý đến Hướng Cao Vũ, sau đó tiếng nói chuyện của ông chủ vang lên, “Nhóc con, hay là con lấy thêm một chai đi, hoặc là chú trả lại tiền cho cháu…..”
Hướng Cao Vũ vội vội vàng vàng nhận lấy tiền từ tay ông, nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Tống Oanh, anh ta đẩy cửa sải bước đuổi theo.
“Tống Oanh, có phải em rất ghét anh không?” Nam sinh đứng trước mặt cô, cụp mắt, dáng vẻ tủi thân mất mát.
“Anh và tôi không thù không oán, chưa đến mức ghét, nhưng nếu như phải nói thì quả thật những hành động của anh gần đây khiến tôi rất phiền.” Vẻ mặt Tống Oanh nghiêm túc, trình bày đầy đủ rõ ràng với anh.
“Tôi đã nghiêm túc nói với anh rất nhiều lần rồi, đừng đến lớp của bọn tôi nữa, đừng đưa đồ ăn cho tôi, cũng không cần phải giả vờ trùng hợp gặp tôi, trường học này không nhỏ đến thế, còn nữa, đồ tôi mua thì tôi có thể tự trả tiền.”
“Điều quan trọng nhất là —–“ Vẻ mặt cô vẫn rất ngay thẳng.
“Đừng đến chỗ nào cũng nói với người khác là anh thích tôi, hơn nữa anh nên quản lại đám bạn của mình đi, vừa thấy tôi đi ngang qua thì huýt sáo ồn ào vô cùng, điều này khiến cho tôi rất xấu hổ.”
Trong trường học, Hướng Cao Vũ không phải là người vô danh không ai biết đến, tướng mạo anh ta đẹp trai, hơn nữa luôn mặc quần áo đến từ các thương hiệu nổi tiếng, tính cách cởi mở, hay thích cười, rất được nữ sinh yêu thích trong đội học sinh thể dục.
Chuyện gần đây anh ta đang theo đuổi một đàn em lớp mười một gây nên làn sóng ồn ào náo nhiệt, có lúc Tống Oanh đi đến những nơi nhiều người sẽ thường xuyên hứng chịu nhiều ánh mắt khó hiểu, chứ đừng nói gì đến mỗi lần gặp phải đám anh em thân thiết của anh ta.
Hệt như cô đã trở thành thứ thuộc sở hữu của anh ta vậy.
Ban đầu Tống Oanh còn có thể nói chuyện hòa nhã với anh ta, nhưng dường như nam sinh nghe không hiểu vậy, sau này lại luôn chuyện tôi tôi làm, hành động rất phách lối, hoàn toàn không bận tâm đến cảm nhận của cô chút nào.
Tựa như những việc làm của anh đều xuất phát từ lòng chân thành, dù bị theo đuổi từ một hướng thì vẫn phải nên chấp nhận và cảm động.
Giống bây giờ đây.
“Tống Oanh, anh thật sự thích em, hơn nữa anh làm tất cả những thứ này là vì muốn khiến em vui vẻ, anh không có ý gì khác cả….” Hướng Cao Vũ bày ra phong thái người bị hại, trên mặt khổ sở, Tống Oanh không nhớ nổi đây là lần thứ mấy mình nghe những lời nói tương tự lặp lại này nữa.
“Nếu thật sự tôn trọng lời nói của tôi thì làm ơn đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Ngày hôm nay, Lâm Tống Tiện cố ý đến trường rất sớm.
Tống Oanh vừa vào phòng học đã thấy cậu ngồi một chỗ với tinh thần không phấn chấn, cô có hơi kinh ngạc, tò mò hỏi: “Sao đột nhiên cậu lại đi học sớm vậy?”
Đương nhiên là vì khảo sát tên Hướng Cao Vũ rồi.
Sắc mặt Lâm Tống Tiện uể oải, không lên tiếng, Tống Oanh chỉ xem như cậu vừa thức dậy nên phát tiết tính khí, thản nhiên buông cặp sách đeo sau lưng xuống, kéo khóa kéo ra.
“Tớ còn cho rằng hôm nay cậu không đến nên không mang bữa sáng cho cậu.”
“Tớ không ăn.” Chốc lát sau, Lâm Tống Tiện nhìn chằm chằm phía trước và phun ra ba chữ.
Sáng sớm hôm nay, cậu không ngủ, toàn bộ thời gian đều với câu bút bi tự động trong tay, ngón tay nhấn nút bấm, đầu bút “xoạch xoạch” đi ra rồi lại “xoạch xoạch” đi vào, vẻ mặt kia, dáng vẻ kia, hoàn toàn không giống như đang nhấn bút mà lại hệt như đang có thù oán với ai vậy.
Tiết tự học sáng kết thúc, Tống Oanh đang chuẩn bị tài liệu cần trong tiết học, vừa mới thu dọn trên mặt bàn xong thì một bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện trước mặt, Hướng Cao Vũ đứng trước bàn cô, khuôn mặt vẫn tươi cười như cũ.
“Đúng lúc anh đi ngang qua nên thuận tay mua. Nếu em không ăn thì có thể vứt đi.” Có lẽ vì sợ cô từ chối nên sau khi đặt đồ trong tay xuống, anh ta lập tức nói.
Tống Oanh nhìn bữa sáng phía trước với vẻ mặt vô cùng phức tạp, không mở miệng, trái lại thì Hướng Cao Vũ cũng nhác thấy Lâm Tống Tiện ngồi ở bên cạnh, đột nhiên trở nên mất tự nhiên.
Nam sinh ngồi đó âm thầm quan sát anh ta chằm chằm, đáy mắt âm u, cho dù không lên tiếng cũng khiến Hướng Cao Vũ cảm nhận được một sự áp lực khó hiểu.
Mặc dù anh ta lớn hơn Lâm Tống Tiện một lớp, nhưng khi đối diện với cậu vẫn có hơi e ngại.
“Anh đi trước, lát nữa còn có tiết.” Hướng Cao Vũ vừa nói, vừa mỉm cười với cô, sau đó xoay người rời đi. Dường như thật sự chỉ thuận tiện đến đưa bữa sáng cho cô mà thôi.
Tống Oanh nhìn bóng dáng anh ta biến mất, ánh mắt lại nhìn xuống bữa sáng trước mặt, cảm nhận như có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình vậy.
Cô ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Tống Tiện nhìn chằm chằm bữa sáng kia, ánh mắt bình tĩnh, chẳng hiểu sao lại ẩn chứa đôi chút….. Nóng hầm hập?
Tống Oanh đảo mắt, Hướng Cao Vũ luôn ra tay rất thoải mái, bữa sáng cũng không phải là những món bình thường mua ở căn tin trường, mà là những món ăn ở quán ăn sáng cao cấp bên ngoài trường học, ví dụ như hôm nay, sandwich được đóng gói cẩn thận và hộp sữa bò, cộng thêm một phần salad rau củ nhỏ, màu sắc tươi mới.
Cô suy tư trong đầu, sau mấy giây do dự, cô xách túi đồ ăn sáng lên và thả xuống trước mặt Lâm Tống Tiện, hỏi thăm: “Có phải cậu đói bụng muốn ăn gì không? Vậy cho cậu này.”
Vẻ mặt Lâm Tống Tiện ngây ra, tiếp đó cậu chậm rãi ngẩng mặt lên, nhìn về phía Tống Oanh.
“Tớ là thùng rác sao?”
“…..”
Cậu đưa một ngón tay ra, đẩy nhẹ túi đồ ăn sáng sang chảnh về phía Tống Oanh.
Thờ ơ ngước mắt lên.
“Lấy đi.”
“Để nó đến nơi nó nên đến.”
Hôm nay lớp ba có tiết học thể dục, thời tiết buổi chiều rất tốt, giáo viên cho học sinh vận động ở sân tennis, trong sân huấn luyện, mọi người họp thành đội của riêng mình, tràn đầy hơi thở của thanh xuân bồng bột.
Tống Oanh cùng nhóm với Điền Gia Gia và các cô bạn khác, Lâm Tống Tiện thì chung với đám Phương Kỳ Dương, cậu không hứng thú mấy, thả cây vợt trong tay xuống bên cạnh, “Không đánh.”
Cậu đi về hướng tòa nhà dạy học bên cạnh, Phương Kỳ Dương thấy vậy cũng lập tức bỏ vợt trong tay xuống rồi chạy theo sau.
“Anh Tiện, anh đi đâu vậy?”
Lâm Tống Tiện hơi lảo đảo khi bị Phương Kỳ Dương đè mạnh lên vai từ phía sau, giọng nói mất kiên nhẫn, “Đi vệ sinh, mày cũng đi à?”
“Trùng hợp quá, ngay cả đi vệ sinh mà chúng ta cũng ăn ý như vậy.”
“…..”
Hai người tìm một nhà vệ sinh gần đó, không bao lâu sau, lúc vừa chuẩn bị đi ra thì nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn ở bên ngoài, có người đá văng cửa, một đám nam sinh nói chuyện rất lớn tiếng.
“Tao phục thật đó, tối qua bạn gái tao lại cãi vả không vui với tao, không phải chỉ là thêm Wechat của một cô gái thôi à, phải đến mức đó sao? Tao còn chưa ngoại tình nữa là!”
Có người cười khẽ, “Phụ nữ ấy mà, phải dỗ dành mới được.”
Xung quanh lập tức ồ lên, đều là những lời nói đùa vô vị của đám nam sinh, nghe chẳng lọt tai chút nào, Lâm Tống Tiện nhíu mày, đang định rời đi.
Trong sự ồn ào đó đột nhiên xuất hiện một cái tên quen thuộc.
“Đúng rồi, Hướng Cao Vũ, lúc nào mày mới cua được em gái lớp mười một kia vậy? Sắp nửa tháng rồi đấy.”
“Đúng vậy ——-“
“Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên thằng Vũ của chúng ta thất thủ trong tình trường đó nha, hiếm khi thấy mày không cua được nữ sinh mày muốn đó.”
“Những người lúc trước không đến mấy ngày đã cua được rồi.” Họ đùa giỡn trêu chọc.
Học sinh thể dục không học cùng tòa với lớp bình thường, vì để thuận lợi cho việc huấn luyện nên phòng học của họ luôn gần thao trường, khá gần với phòng chứa dụng cụ thể dục, bình thường ít có cơ hội gặp được, căn bản là cách nhau hai đầu.
Chân mày Lâm Tống Tiện càng nhíu chặt hơn, chỉ nghe thấy bên ngoài vẫn náo nhiệt như vậy, nhưng giọng nói của Hướng Cao Vũ ở trong đó vẫn vô cùng rõ ràng, lại tràn đầy tự tin và chắc chắn.
“Em ấy hả, vừa nhìn đã biết một em gái nhỏ thanh thuần, chưa từng gặp nam sinh nào theo đuổi mình như vậy, kiểu thế này thì nhiều nhất hai tháng tao sẽ cua được.”
“Rầm —–“
Một tiếng vang thật lớn.
Cánh cửa bỗng nhiên bị đá văng ra, một nam sinh đang chăm chú nhìn Hướng Cao Vũ với khuôn mặt sa sầm.
“Cua ai?” Dường như hai chữ này phát ra từ kẻ răng cậu, đi đôi với tiếng nói phát ra là một cú đấm hung hăng, Hướng Cao Vũ bị sức mạnh này đánh nghiêng qua một bên, thân thể ngã bịch xuống đất.
“Ai cho mày cái gan đó?” Ánh mắt Lâm Tống Tiện rất hung ác, lườm anh ta từ trên cao, sau đó đưa chân đạp xuống.
“Có phải mày ngại mạng lớn không?”
“Ngữ như mày cũng dám sao?”
“Trước tiên hãy nhìn mình trong gương xem bản thân có xứng không đã.”
Từng câu chất vấn của cậu nam sinh vang lên, kèm theo là từng cú đạp mạnh mẽ về phía anh ta, Hướng Cao Vũ bị đánh không còn chút sức nào để đánh trả, lấy tay bảo vệ đầu, cả người co rúc lại.
“Mẹ nó, mày là ai —-“ Những nam sinh bên cạnh phản ứng lại, xông lên kéo Lâm Tống Tiện ra trước, rồi vung tay đánh vào khóe miệng cậu.
Trên da thịt trắng trẻo lập tức bị bầm tím, Lâm Tống Tiện lại như không hề phát hiện, chỉ liều mình đánh về phía Hướng Cao Vũ.
Những người có mặt ở đó đều xông về phía cậu, đánh đấm loạn xạ, trong sự hỗn loạn, Phương Kỳ Dương nhanh trí cầm cây lau nhà trong góc, quát một tiếng gay gắt rồi mạnh mẽ xông tới.
“Dám đánh anh Tiện của tao, bọn mày không muốn sống có phải không!”
…..
Lúc Tống Oanh nhận được tin tức, cuộc chiến đã lắng xuống.
Trong văn phòng của thầy chủ nhiệm, đám nam sinh xếp thành một hàng dài, trên người ai cũng bị thương, cụp tai ủ rũ.
Lâm Tống Tiện đứng nghiêng ngã, nửa người dựa lên tường, bộ đồng phục lộn xộn, khuôn mặt đẹp trai đã bầm tím không ra hình dạng gì.
Dường như cậu không cảm thấy đau, đút hai tay trong túi, sắc mặt căng thẳng không chút cảm xúc.
Trước đó thầy chủ nhiệm đã trách mắng hồi lâu, khuôn mặt mũm mĩm đầy sự tức giận, lúc gần kết thúc, Tống Oanh vừa đi vào thì nghe thấy câu nói này.
“Được rồi, tôi cũng không muốn nói thêm nữa, mỗi đứa viết một bản kiểm điểm năm ngàn chữ nộp cho tôi.” Ông tức giận nhìn một vòng quanh họ, hận không thể rèn sắt thành thép.
“Mau phắn lên phòng y tế đi, xử lí mặt mũi lại hộ tôi cái! Chẳng ra hình ra dạng gì!”
Nhóm Hướng Cao Vũ bắt đầu chậm rãi đứng lên, Lâm Tống Tiện không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người kia, lúc Hướng Cao Vũ ngẩng đầu thì vô tình bắt gặp ánh mắt của cậu, lập tức sợ hãi đến mức chân mềm nhũn theo điều kiện phản xạ.
“Tránh xa cô ấy ra.” Môi mỏng của Lâm Tống Tiện mấp máy, cảnh cáo một cách đàng hoàng. Hướng Cao Vũ không đám đáp lời, tránh mắt đi, vội vàng rời đi.
Một người trong đám nam sinh đó không nhìn nổi, cố ý đẩy vai đánh vào bả vai Lâm Tống Tiện từ phía sau, ngay giây phút cậu nhìn sang, cậu ta rời mắt đi như né tránh, cất bước đi nhanh ra ngoài.
Thầy chủ nhiệm nhìn thấy hết cảnh tượng đó, hét lớn một tiếng, đuổi theo ra ngoài cửa.
Tiếng khiển trách vang vọng trong hành lang.
“Quay lại đây! Không biết hối cải! Viết thêm ba ngàn chữ kiểm điểm cho tôi!”
Trong văn phòng chỉ còn lại mấy người họ, Phương Kỳ Dương quan sát khuôn mặt thảm không nỡ nhìn của Lâm Tống Tiện, vội nói: “Anh Tiện, anh bị thương thế này rồi, có muốn đến phòng y tế xử lí vết thương không.”
“Không đi.” Cậu cúi thấp đầu, đưa ngón tay quẹt nhẹ vệt máu bên khóe miệng, xuy nhẹ một tiếng.
“Vết thương nhỏ này thì có là gì.”
Tiếng bước chân dừng lại trước mặt mình, một bóng người xuất hiện, Lâm Tống Tiện như cảm giác được, ngẩng mặt lên thì thấy Tống Oanh đang đứng phía trước mình, con ngươi đen nhánh sáng long lanh nhìn lên mặt cậu, lông mi run nhẹ.
Cô mím môi, không nói gì, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cậu từ đầu đến cuối, quan sát một cách tỉ mỉ, cách nhìn trịnh trọng như đang xem xét một món đồ trân quý vậy.
Có thứ gì đó lập tức tràn đầy trong lồng ngực, Lâm Tống Tiện cụp mắt xuống, nhìn Tống Oanh, sau đó nói một chữ đầy oan ức.
“Đau.”
__
**
Hết chương 43