• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: An Tĩnh


Trương Yên và Tống Oanh, Phương Kỳ Dương đều đã trơ mắt quan sát.

Hai người hơi giống nhau, nhưng lại có điểm gì đó không quá giống.

Lúc còn học cấp hai, mọi người đều là một đám thiếu niên nhỏ tuổi không tim không phổi, vốn không hiểu quan tâm chăm sóc người khác gì gì đó, nhưng khi ấy chỉ cần là chỗ nào có Lâm Tống Tiện, Trương Yên dường như thay đổi thành người khác, vô cùng quan tâm với những chuyện to nhỏ của cậu.

Họ thường xuyên cười cô còn trẻ tuổi mà có dáng vẻ như mẹ già.

Trương Yên cũng không nổi giận, chỉ lặng lẽ đối xử tốt với cậu như vậy, lâu dần, mọi người cũng đã quen cả rồi.

Nên khi Tống Oanh xuất hiện, Phương Kỳ Dương cũng không kinh ngạc lắm, Lâm Tống Tiện luôn có một ma lực như vậy, khiến người khác vô thức muốn chiều chuộng cậu, đến nam sinh cũng sẽ nhường cậu theo thói quen, chứ đừng nhắc đến những nữ sinh, gương mặt đó chính là sát thủ hạ gục các thiếu nữ.

Ban đầu Phương Kỳ Dương không hề để tâm đến cô.

Người đối xử tốt với Lâm Tống Tiện quá nhiều, hơn nữa lại nhìn dáng vẻ của Trương Yên mấy năm nay, chuyện đó thật sự không đáng tính đến.

Nhưng không biết từ lúc nào đã bắt đầu có sự thay đổi.

Có thể là Lâm Tống Tiện dung túng, hoặc là ý cười vô thức trong ánh mắt cậu, cũng có lẽ từ khi quen biết đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Phương Kỳ Dương thấy Lâm Tống Tiện cho phép nữ sinh đến gần mình.

Còn có cảnh tượng cậu thấy tối nay nữa.

Cậu nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, có một ngày Lâm Tống Tiện lại ngoan ngoãn nằm trên đùi của một cô gái như thế.

“Từ đầu đến cuối tôi không thể đặt cùng một chỗ và so sánh với cô ấy được.” Trương Yên đưa tay muốn lấy thuốc theo thói quen, nhưng nhớ lại vừa nãy mình đi ra ngoài vội, trên người không mang theo thứ gì.

Cô hít một hơi, hơi lạnh trong không khí lan tràn vào phổi, đầu óc cực kì tỉnh táo.

“Tôi không bằng cô ấy.” Cô hờ hững nói. Ở trường học đều có bạn chung của hai người, chẳng cần cố gắng hỏi thăm thì chuyện của Tống Oanh và Lâm Tống Tiện vẫn lọt vào tai cô dễ như trở bàn tay.

Những lời đồn vụn vặt ấy dần dần gom góp thành một hình dạng.

Cô ấy kiên định, dũng cảm và hiền dịu. Sự can đảm bước về phía cậu là thứ mà cô chưa bao giờ có.

“Thua một cách cam tâm tình nguyện.”

…….

Khi Lâm Tống Tiện tỉnh lại, phòng khách rộng lớn đã tắt đèn, chỉ còn lại một ánh đèn chiếu xuống đất ở trong góc, ánh sáng vàng ấm áp yếu ớt tỏa ra giữa đêm đen.

Cậu vẫn còn gối đầu trên đùi Tống Oanh, mà người vốn đang làm bài tập giờ đây cả người nghiêng về bên tay vịn ghế sofa, tựa đầu trên cánh tay, nhắm mắt ngủ say.

Toàn bộ nhà yên tĩnh, đầu óc Lâm Tống Tiện vẫn mơ màng, không nhớ rõ mình đang ở đâu.

Liếc nhìn điện thoại, màn hình hiển thị thời gian mới vừa rạng sáng, còn có tin nhắn của Phương Kỳ Dương.

Họ đều đi về cả rồi.

Lâm Tống Tiện lại nhìn Tống Oanh đang nhắm ngủ ở bên cạnh.

Có lẽ là giấc ngủ vừa rồi quá thoải mái, cũng có lẽ là đêm khuya khiến con người ta thật sự kích thích, nhưng nguyên nhân lớn hả cả là vào lúc này cơn buồn ngủ vẫn chưa dứt, cậu nóng lòng muốn chìm vào giấc ngủ thêm một lần nữa.

Cậu không suy xét quá nhiều, bế ngang Tống Oanh lên.

Sau đó đi đến lầu hai.

Trên chiếc giường lớn mềm mại rộng rãi, tràn đầy mùi vị quen thuộc. Lâm Tống Tiện nhẹ nhàng đặt cô xuống, tiếp đó nằm xuống bên cạnh, nhắm hai mặt, vùi mặt vào cổ cô, ngủ một giấc thật say.

Trong khoảnh khắc chìm vào bóng tối đó, bầu trời đầy hương hoa và mây trắng ập đến. Là mùi sữa bò nhàn nhạt và hương thơm tự nhiên của nước giặt quần áo tạo nên, sạch sẽ, biến thành mùi hương đặc biệt của cô gái.

Đây thoáng có lẽ là thuốc an thần của cậu, Lâm Tống Tiện không kiềm được, lại đến gần bên cạnh cô hơn đôi chút, cả người cũng cảm thấy vô cùng an toàn.

Cuối cùng cậu cũng tìm được thuốc giải của mình rồi.

Rèm cửa sổ trong phòng đóng kín, sau khi ánh nắng gay gắt bị cản trở chỉ còn lại một tầng ánh sáng mỏng manh, chiếu sáng khung cảnh bên trong.

Bức tường với nhiều sắc lam đậm nhạt không đồng nhất, đồ dùng trong phòng được sắp xếp gọn gàng, ngoại trừ tấm poster ở giữa phòng ra thì không còn món đồ trang trí nào khác, phong cách hơi mang vẻ tối tăm.

Có hai người đang nằm trên giường, Tống Oanh ôm chiếc chăn màu xanh đen, ngủ say sưa, người bên cạnh dính chặt lấy cô, đầu tựa trên vai cô, còn tay thì đặt ngang hông cô một cách cực kì tự nhiên.

Hơi thở nhàn nhạt, phập phồng có quy luật.

Tiếng chuông báo thức đột nhiên vang lên phá vỡ cả căn phòng yên tĩnh, Tống Oanh bị đánh thức đầu tiên, cô gắng sức mở mắt ra, tìm tiếng ồn quấy phá giấc ngủ của mình theo bản năng, cô mò lấy chiếc điện thoại ở bên cạnh, mí mắt vẫn nặng nề không mở ra được, chỉ đặt điện thoại bên tai.

“Alo?” Một tiếng nhẹ nhàng mềm mại mang đậm sự ngái ngủi, khiến Phương Kỳ Dương vô cùng kinh ngạc, đầu tiên là cậu ta kêu lên với giọng không thể tin nổi: “Bây giờ hai người vẫn còn ở cùng nhau à?”

Nhưng chỉ hai giây sau, cậu ta cảm giác câu hỏi của mình có hơi nhảm, bèn nhanh chóng nói: “Xin lỗi đã làm phiền rồi.”

Điện thoại bị cúp, tiếng tút tút vang lên, Tống Oanh nghe xong tiếng này mới nhớ ra hình như mình không lưu số điện thoại của Phương Kỳ Dương.

Hai mí mắt nhắm chặt của cô mở ra lần nữa, đã tỉnh táo lại phần nào, Tống Oanh buông điện thoại của Lâm Tống Tiện xuống, sau đó đánh giá bốn phía, cuối cùng ánh mắt nhìn sang khuôn mặt người bên cạnh.

Lâm Tống Tiện cách cô quá gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của cậu phả vào da thịt mình, nam sinh hoàn toàn không bị động tĩnh lần này đánh thức, trái lại chỉ như giấc mơ đẹp bị người ta phá đám, cậu lại nhích đến gần cổ cô hơn.

Mặt cậu nghiêng vào trong, thậm chí chóp mũi sắp đụng cả vào cổ cô, chỉ cần Tống Oanh hơi nghiêng đầu là có thể đụng đến má của cậu.

Cô bất ngờ phát hiện ra tay nam sinh còn đặt bên hông mình, bao bọc lấy cô không nặng không nhẹ.

Vậy là tối hôm qua, cô và Lâm Tống Tiện ngủ chung một chỗ cả đêm.

Mặt Tống Oanh nóng lên mất khống chế, cô nâng một tay đặt lên trên, mu bàn tay che đôi mắt lại, qua hồi lâu sau mới hoàn hồn lại.

“Lâm Tống Tiện.” Cô nhìn lên trần nhà, cất tiếng kêu. Người bên cạnh không có phản ứng, Tống Oanh quay đầu, nhìn kỹ gương mặt cậu trong chốc lát, sau đó đưa tay ra nhéo chiếc má mềm mềm trắng trắng của cậu.

“Lâm Tống Tiện, xem chuyện tốt cậu làm này.”

Rốt cuộc người đang ngủ sang kia cũng động đậy, Lâm Tống Tiện chậm chạp tỉnh lại, mí mắt run run, nhanh chóng nhắm lại, sức lực trong tay siết chặt thêm đôi chút, cọ cọ đầu ở vai cô.

“Nhân Nhân…..”

“Để tớ ngủ thêm một lúc nữa…..”

Lời nói mơ hồ phát ra ở hõm vai cô, hoàn toàn không có sự hoảng hốt lo sợ như trong tưởng tượng của cô, Lâm Tống Tiện vẫn thản nhiên như thường, hệt như trong lòng không hề ôm một cô gái mười mấy tuổi nào mà chỉ là một người để cậu dùng làm gối ôm cho thỏa thích mà thôi.

Tống Oanh biết được vị trí chính xác của mình trong nháy mắt, mặt cô hướng lên trên, chậm rãi hít thở sâu hai lần, sau đó im lặng nằm trên giường.

Đồng hồ trên tường kêu tích tắc, phòng quá yên tĩnh, không lâu sau đột nhiên có một tiếng cười vang lên bên tai, Lâm Tống Tiện mở mắt nhìn cô, con ngươi đen bóng.

“Nhân Nhân, cậu ngoan thật đó.”

Lúc đầu khi mới bị cô đánh thức, đầu óc Lâm Tống Tiện còn hơi mông lung, thân thể đã phản ứng trước khi đầu óc kịp hoạt động.

Chờ không khí lắng xuống, ký ức mới dần dần trở về, nhưng người trong lòng vẫn không hề nhúc nhích, để mặc cho cậu ôm, nghe lời không làm phiền cậu ngủ tiếp.

Nhưng Lâm Tống Tiện hoàn toàn không ngủ được nữa, hít hít hương sữa thơm nhàn nhạt trên cổ và người cô, nụ cười cứ thế mà xuất hiện.

Tống Oanh quay đầu, đối diện với đôi mắt trong veo sáng ngời của cậu, sự bất mãn và uất ức trong lòng vừa nãy đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi từ lâu.

Cô nằm đối diện mặt với cậu, khoảng nửa giây sau, hai người nhìn nhau và không nhịn được cùng bật cười.

“Lâm Tống Tiện, cậu là con nít sao? Còn phải ôm người khác mới ngủ được nữa.”

“Tớ không phải.” Cậu không thừa nhận, vùi mặt vào trong hít thở mạnh, giọng điệu buồn rầu.

“Chỉ là gần đây tớ có chứng ngủ ỷ lại.”

“Ỷ lại cái gì?”

“Ý lại vào cậu.”

Tống Oanh đã sớm biết Lâm Tống Tiện thích ngủ ở bên cạnh mình, cô đoán có thể là ở một phương diện khác, cô đem đến cho cậu cảm giác an toàn nên đã tạo ra hiện tượng ngắn ngủi này.

Nhưng nam sinh nói thẳng thừng ra như vậy khiến cô cảm thấy có hơi khác thường.

Tống Oanh đã quen với tính tình của Lâm Tống Tiện, không suy nghĩ nhiều, chỉ đá cậu một cú.

“Lâm Tống Tiện.”

“Cậu nên thức dậy rồi đấy.”

_

Tháng mười một, thời tiết hoàn toàn chuyển lạnh, bồn hoa khô cằn, lá khô thường xuyên rụng đầy ven đường.

Cẩm Trung cũng đón chào đợt thi cuối kì.

Tống Oanh luôn nghiêm khắc thực hiện theo kế hoạch học tập, không quá lo lắng khi đối mặt với kì thi, mỗi ngày đều ôn tập như bình thường.

Khiến người ta lo lắng chính là Lâm Tống Tiện, dường như trước nay cậu không bao giờ lật sách ra, thành tích của học kì một thê thảm không nỡ nhìn, khi thi luôn không đọc đề nghiêm túc, Tống Oanh xem qua bài thi của cậu, trên đó toàn là những khoảng trống lớn.

Buổi trưa trong giờ học, lúc hai người ngồi chung một chỗ, Tống Oanh thật sự không nhịn nổi, hỏi người đang lười biếng chơi game ở bên cạnh.

“Lâm Tống Tiện, mỗi lần thi cậu đều đội sổ trong lớp, đến lúc thi đại học thì phải làm sao?”

“Sao vậy?” Cậu ngừng động tác trong tay lại, ngước mắt nhìn sang.

“Lo tớ không lên đại học được à?”

“Nói như kiểu cậu có thể lên được vậy.” Mặt cô không có cảm xúc. Nam sinh cười khẽ một tiếng, búng trán cô.

“Cậu không cần lo lắng, dù sao sau này cũng không chết đói.”

Đúng vậy, không chỉ không chết đói mà thậm chí còn giàu hơn cả cô, có rất nhiều rất nhiều tiền.

Tống Oanh nghĩ đến điều này, cảm thấy mình quan tâm thừa thãi.

Có thời gian chi bằng làm thêm mấy đề nữa, dù sao cô mới là kiểu người nếu không học tập cho giỏi thì sau này sẽ phải chết nghèo.

Ngày đó thi, nhà trường lại chia phòng lần nữa, dựa theo thành tích xếp hạng, từ hạng nhất của trường theo thứ tự về sau, Tống Oanh ở phòng đầu tiên của tầng cao nhất, Lâm Tống Tiện thì ở phòng cuối cùng của tầng trệt.

Chuông dự bị reo lên, Tống Oanh cầm dụng cụ học tập đi vào, phòng thi rộng lớn, mỗi bàn đều cách nhau một khoảng rất lớn, bên ngoài mấy bạn học lớp ba thì Tống Oanh không nhận ra ai cả, cô tìm được chỗ ngồi của mình, trước sau trái phải đều là những khuôn mặt xa lạ.

Có mấy học sinh đứng trên hành lang, tranh thủ thời gian ôn lại đề, hai phút trước khi bắt đầu thi, một nữ sinh gầy nhỏ đi vào từ cửa, ngồi phía trước Tống Oanh.

Hai người cách nhau một lối đi nhỏ, cô gái kia ngồi vị trí đối diện xéo với cô, ở giữa có hai chỗ ngồi nữa.

Động tĩnh khi kéo ghế ra rất nhỏ, nhanh chóng biến mất.

Giáo viên giám khảo bắt đầu phát bài thi.

Môn thi đầu tiên là toán, đây là khuyết điểm của Tống Oanh, chính môn này đã kéo tổng điểm trung bình học kì một của cô xuống, rớt vài hạng trong xếp hạng lớp.

Lần này đề bài khó hơn dự đoán.

Cô làm rất nhọc nhằn, chân mày thanh tú vô thức nhíu chặt lại, bài thi vẫn còn nhiều câu cô để trống nhưng thời gian thì không còn nhiều, Tống Oanh đang làm đến câu hỏi lớn ở cuối cùng.

Độ khó vẫn không khác mấy so với các câu trước, nhưng cô đã từng làm hai câu tương tự, Tống Oanh suy nghĩ phương pháp giải đề trong đầu, cây bút trong tay chuyển động nhẹ nhàng, từ từ viết từng bước làm xuống lên tờ bài thi.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, ngay cả những tiếng vang nhỏ cũng không có, chỉ có sự im lặng kiềm chế,

Tống Oanh vùi đầu làm đề, đột nhiên nghe thấy một tiếng động nhẹ trước mặt, tiếng va chạm nhỏ xíu giữa quần áo, ngay sau đó một tiếng “rột” vang lên, một cục giấy vò lại nhỏ xíu rơi trên bàn cô.

Là giấy nháp chuyên dụng cho các kì thi, một mẩu nho nhỏ, đột ngột từ trên trời rơi xuống, xuất hiện trước mặt cô.

Trong mắt Tống Oanh ánh lên vẻ ngạc nhiên, còn chưa kịp phản ứng đã nghe tiếng mắng đầy tức giận bên tai.

“Các em đang làm gì đấy?! Nữ sinh ngồi vị trí thứ ba kia!” Tiếng bước chân dồn dập vang lên, một bàn tay nhặt mẩu giấy kia lên, mở ra, sau đó những câu trả lời chằng chịt hiện ra ở trên đó.

Suy đoán được chứng thực, chính mắt nhìn thấy hai người gian lận, giáo viên giám khảo tức giận cùng cực, thẳng tay tịch thu bài thi trên bàn của cô.

“Gian luận khi thi, lớp nào? Hai em đi theo thầy.”

Ông đưa tay chỉ, nữ sinh truyền tớ giấy cho cô lúc đầu sợ hãi đến mức run lẩy bẩy, ngước mắt lên trong ánh nhìn của mọi người, tuyệt vọng nhìn về phía Tống Oanh.

Hoặc là theo hướng xuyên qua cô, nhìn về phía một nơi không biết tên nào đó.

……..

Ngày thi đầu tiên có hai học sinh nữ gian lận bị bắt, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã lan truyền khắp trường học.

Lúc Lâm Tống Tiện nghe được tin tức này và chạy đến, Tống Oanh đang đứng ở văn phòng, bị chủ nhiệm giáo dục chỉ vào mặt và mắng.

“Thành tích kém thì không sao, nhưng giở trò bịp bợm thì chắc chắn nhân phẩm có vấn đề, chuyện gian lận này bị lan truyền đi không thấy mất mặt sao? Đến lúc đó toàn bộ Cẩm Trung sẽ biết đến danh tiếng của em.”

“Tốt lắm cô gái, không hề chú ý đến mặt mũi, em phàm là có chút hổ thẹn thì sẽ không làm ra mấy chuyện như vậy ngay trước mọi người! Còn khóc à —–“

Chiếc ly bị đặt mạnh xuống bàn, ông đang mắng hăng say thì cửa bị đẩy ra, Lâm Tống Tiện lao vào với khí thế mạnh mẽ, che chắn nữ sinh đang đứng cúi đầu ở đó ra sau lưng mình.

Cậu vững vàng chắn trước Tống Oanh, ngửa mặt trừng mắt nhìn thầy chủ nhiệm trước mặt, nhíu chặt mày, sắc mặt không hề vui vẻ.

“Thầy đừng hung dữ với cậu ấy.”

**

Hết chương 37

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK