Khu dạy học ồn ào náo nhiệt, cách đó khoảng nửa mét là các học sinh lớp khác, mặt Tống Oanh đỏ bừng lên, nhìn Lâm Tống Tiện với vẻ khó tin.
“Tại sao cậu, cậu có thể nói ra những lời này hả!” Cô thở phì phò chất vấn cậu, đối diện với ánh mắt của Lâm Tống Tiện, luôn cảm thấy như có ẩn ý gì đó, Tống Oanh đè bẹp ý định muốn che ngực của mình, nắm chặt quả đấm, đứng tại chỗ dậm chân một cái.
“Cậu là đồ lưu manh à?!”
“Xin lỗi.” Lâm Tống Tiện ngây mặt, còn nói tiếp: “Tớ thấy các cậu bàn luận công khai trong phòng học nên nghĩ nó chỉ là chủ đề bình thường.”
“….” Tống Oanh cố kiềm chế, tức giận lên tiếng: “Thế à, thảo luận về ngực của một cô gái thì bình thường chỗ nào hả?”
“Đúng không, tớ cũng cảm thấy vậy đó.” Cậu tỏ vẻ suy tư, chuyển hướng câu chuyện.
“Thôi chúng ta đổi chủ đề đi.”
“…..” Cực kì giống một tên đàn ông cặn bã vừa lừa tình xong đã quay đầu bỏ đi thật đấy.
Tống Oanh hít thở sâu, hung dữ giật lất thùng nước và cây lau nhà từ trong tay cậu, trước khi đi còn không quên đạp một phát lên giày cậu.
“Đồ vô sỉ!”
…
Lúc Lâm Tống Tiện đang lau giày ở phòng học, đúng lúc Phương Kỳ Dương đi đến thì thấy. Cậu gác chân lên ghế của mình, cầm khăn giấy lau chùi, dấu giày đen trên đôi giày trắng rất to rõ.
“Đây không phủ là đôi giày đá bóng anh thích nhất sao, ai dám đạp giày của anh, không muốn sống nữa à.” Phương Kỳ Dương kéo chiếc ghế bên cạnh tới, ngồi xuống đối mặt với Lâm Tống Tiện, hỏi với giọng điệu không đứng đắn.
“Mày không được đánh cậu ấy biết chưa?”
Khuôn mặt thở phì phò của Tống Oanh lại xuất hiện trước mắt Lâm Tống Tiện, ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại mỉm cười, cụp mặt thờ ơ, “Sao đầu óc mày ngày nào cũng chỉ có đánh đánh đấm đấm vậy, tuổi tác đã lớn rồi mà.”
Phương Kỳ Dương nghẹn cả họng khi nghe cậu nói, mấy giây sau mới mở to mắt phản bác: “Lần trước đá banh, tên lớp mười một kia ép sát vô tình đạp anh một cái, kết quả lúc đó cả khuôn mặt nó xanh mét, thiếu gia à, anh nói xem em nhớ không lầm chứ?”
“Trước khác nay khác.” Lâm Tống Tiện lau giày xong, vo khăn giấy trong tay thành một cục rồi ném vào thùng rác ở phía xa, vẻ mặt không hề có chút tức giận nào.
Chỉ mấy giây sau Phương Kỳ Dương đã hiểu ra, gật đầu chắc nịch, “Hiểu rồi, em đoán người này chắc chắn là em gái của anh ha, hơn nữa còn là họ Tống.”
Cậu ta đưa tay chỉ về phía Lâm Tống Tiện, trên mặt là vẻ hiểu thấu sự đời thâm sâu.
“Anh Tiện, anh xong rồi.”
Vì chuyện này mà đã mấy ngày rồi Tống Oanh không thèm để ý đến Lâm Tống Tiện.
Mặc dù khi ở trường hai người vốn không tiếp xúc nhiều, nhưng lúc ở ở phòng học hoặc gặp nhau bên ngoài thì đều sẽ chào hỏi, bây giờ chỉ vừa thấy cậu là Tống Oanh lập tức quay đầu sang chỗ khác, ngay cả giao tiếp ánh mắt cũng không có.
Dù Lâm Tống Tiện có chậm tiêu thì vẫn nhận ra cô đang giận mình.
Kì lạ thật đó.
Đưa cô ra ngoài chơi không về được, cô không tức giận, ngồi xe sợ hãi cũng không tức giận, chỉ nói hai câu đơn giản đã làm cô giận đến bây giờ.
Trong lớp học sau giờ trưa, Lâm Tống Tiện chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt là vẻ đăm chiêu, ngoài ra là sự nghi ngờ và khó hiểu.
Học kì mới, Từ Chân có linh cảm phải thay đổi chỗ ngồi, lần này chọn cách của lớp một – lớp học sinh giỏi của khối, sắp thếp theo thứ hạng của mỗi người.
Quyết định này vừa đưa ra, bên dưới đã kêu gào, rối rít bảo điều này không tôn trọng nhân quyền của học sinh, việc điên rồ này đúng là khiến người ta tức lộn ruột.
Từ Chân đứng thù lù bất động trên bục giảng, nói với khuôn mặt không hề có sự dao động.
“Kháng nghị là sự đấu tranh vô vị chỉ có người yếu mới làm, người mạnh đã bắt đầu yên lặng lật sách ra, tranh thủ giành quyền lựa chọn trong lần kế tiếp.” Vì thế ông ấy cố ý chỉ đích danh.
“Các em xem, ủy viên học tập Khương Phàm của lớp chúng ta rất tự giác, đã mở sách giáo khoa toán của tiết học tiếp theo rồi.”
Khương Phàm lấy nhầm cuốn tiểu thuyết võ hiệp thay cho sách giáo khoa toán: “…..”
Đối mặt với ánh mắt khiển trách mãnh liệt, cậu ta khóc không ra nước mắt.
“Được rồi, thầy đã sắp xếp danh sách chỗ ngồi, lát nữa sẽ dán trên tường, hết tiết các em cứ di chuyển đến vị trí theo trên đó là được.” Ông ấy thả tờ giấy A4 trên tay xuống, nghĩ đến đám học sinh nghịch ngợm phá phách lớp mình, không quên cảnh cáo.
“Thầy sẽ để lớp trưởng kiểm tra từng người từng người, đừng gây phiền phức gì cho thầy cả.”
Sau khi hết tiết, phòng học lại ồn ào, một đống người chen chúc trước tấm bảng đen, các bạn đều đang xem danh sách chỗ ngồi mới. Điền Gia Gia vừa mới thoát khỏi đám người, cầm bình nước trên bàn ngửa đầu uống một ngụm, đưa tay quạt quạt mặt, lập tức truyền tin.
“Tớ ngồi hàng hai tổ một, Nhân Nhân ở trước mặt tớ, Tiểu Cao ngồi tổ ba cách nhau không xa lắm. Tạm được tạm được, ba chúng ta vẫn chung một chỗ.”
“Hả, chuyển đi chẳng phải là một chặng đường xa sao?” Cao Kỳ lo lắng, các cô đều ngồi ở vị trí giữa lớp, cách chỗ ngồi mới một đường chéo, vừa rồi mới được phát sách giáo khoa, đầy cả một bàn, muốn di chuyển cũng rất khó khăn.
Cô ấy cam chịu số phận, thở dài, “Được rồi, không chuyển thì cũng phải chuyển, chi bằng làm sớm vậy.”
Không ít các bạn học trong lớp đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, toàn bộ phòng học đều bận bịu, chỉ toàn âm thanh bàn ghế chuyển động và sắp xếp sách vở, xen lẫn đó là tiếng than thở.
“Trời ạ, tớ đã đến rồi sao cậu còn chưa chuyển đi nữa?”
“Triệu Phương Kỳ, bàn của tớ nặng quá, giúp tớ với.”
“Chỗ của tớ là vị trí phong thủy đó, quá hời cho thằng nhóc cậu rồi.”
Cao Kỳ và các cô cũng đang vùi đầu dọn dẹp bàn, phát ra những tiếng động xào xạc. Tống Oanh sắp xếp tất cả sách vở của mình ngăn nắp, nhét vào trong ngăn kéo, đồng thời cất bình nước, đồ dùng văn phòng phẩm, hộp đựng và các loại đồ vật vào trong, trên bàn sạch sẽ không còn thứ gì.
Cô đứng thẳng người lên, đặt hai tay hai bên bàn nhấc lên ước lượng thử, rất nặng nhưng cố gắng chút thì vẫn có thể di chuyển được.
Đa số mọi người đều đã làm xong, đứng ở kia nghiêm túc chờ phân phó, bạn học ngồi hàng trước bắt đầu di chuyển chỗ ngồi, nhường không gian.
“Đi thôi.” Điền Gia Gia nâng bàn lên một cách khó khăn, hít một hơi, vận dụng hết sức lực toàn thân.
“Ôi ngỗng ơi [1], nặng thật sự đấy.”
[1] Gốc là 我的老天鹅, ‘my God’ là ‘my old swan’, chữ ngỗng trong tiếng Trung đồng âm với thiên nga, nên ‘oh my God’ sẽ thành ‘oh my goose’. Câu này thường mang ý nghĩa hài hước.
“Hay là chúng ta nhờ nam sinh giúp đỡ đi.” Cao Kỳ quan sát bốn phía. Nam sinh lớp ba cũng rất lịch sự và phong độ, đã có không ít người giúp đỡ nữ sinh xung quanh di chuyển bàn, nhưng phần lớn họ đều có quan hệ thân thiết, mà nhóm các cô ngoại trừ Điền Gia Gia quen biết hơi rộng ra thì còn lại đều là các thiếu nữ tự bế, có hơi ngại ngùng khi bất thình lình nhờ người khác hỗ trợ.
Cao Kỳ ngửa mặt than thở, “Sớm biết có hôm nay thì tớ nhất định sẽ tạo mối quan hệ tốt với các nam sinh bên cạnh mình rồi.”
“Chờ chút, để tớ gọi người.” Điền Gia Gia di chuyển được hai bước đã từ bỏ, quét mắt tìm kiếm một người đang rảnh tay hữu duyên nào đó trong phòng học. Sau khi cô ấy thấy được nam sinh đầu tiên với hai tay đang trống không, đôi mắt sáng lên, định lên tiếng.
“Bàn này của cậu à?” Trước mặt có một chiếc bóng, chẳng biết từ lúc nào nam sinh mặc đồng phục đã đứng trước bàn của Tống Oanh, cúi đầu hỏi cô.
Lâm Tống Tiện xuất hiện đột ngột, các cô đều hơi bất ngờ, dù sao trông cậu cũng chẳng giống một người sẽ giúp nữ sinh di chuyển bàn.
Tống Oanh sững sốt mấy giây, cô còn chưa lên tiếng, Lâm Tống Tiện đã đoán ra thông tin từ vẻ mặt của cô, cậu xắn tay áo rồi nhận lấy bàn trong từ tay cô, ung dung mang lên phía trước.
“Dời đến đó sao?”
“Phía trước, hàng đầu tiên.” Giọng Tống Oanh nhỏ đến mức chính cô cũng sắp không nghe được, tất cả bạn học về cơ bản đều ở trong lớp, không biết có ai chú ý đến chỗ này hay không. Cô hơi hoảng hốt, chỉ đành đi theo sau lưng cậu.
Lâm Tống Tiện đặt bàn của cô vào đúng vị trí, không nói gì nữa, Điền Gia Gia và Cao Kỳ di chuyển bàn từ ở sau lên tới đây đã thở hổn hển, chỉ còn một khoảng nữa, nhưng các nam sinh đứng ở kia vẫn không phát huy chút phong độ tốt đẹp đến hỗ trợ các cô ấy.
Điền Gia Gia đặt bàn xuống thở hồng hộc, không nhịn được cất tiếng, “Lâm Tống Tiện, sao cậu chỉ chuyển bàn giúp Nhân Nhân, những nữ sinh khác lớp chúng ta đều không phải là người à?”
“Các cậu có thể so sánh với em Tống sao?” Chỗ ngồi mới của Phương Kỳ Dương vừa khéo cũng ở tổ một, mặc dù một người ngồi đầu, một người ngồi cuối, cậu ta cười đùa tí tửng, nhìn hồi lâu có hơi hào hứng, miệng không tự chủ được.
“Người ta là công chúa nhỏ của anh Tiện đấy.”
Không khí lập tức trở nên yên tĩnh, Điền Gia Gia và Cao Kỳ há to miệng, Tống Oanh ngây ra như gà gỗ, Lâm Tống Tiện nhắm chặt mắt, đạp cậu ta một cú.
“Phương Kỳ Duyên, tao khuyên mày nếu không biết nói chuyện thì ngậm cái miệng lại.”
Kết thúc phần chuyển chỗ ngồi, phòng học yên tĩnh lại như lúc trước, nhanh chóng vào tiết đầu tiên, toán học tiếng tăm lẫy lừng.
Hơn nửa tiết trôi qua, tinh thần Tống Oanh rất thấp thỏm, suy nghĩ ý nghĩa trong câu nói của Phương Kỳ Dương, cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
Buổi trưa đến phòng ăn ăn cơm, cô sắp nổ tung vì sự ồn ào, Điền Gia Gia và Cao Kỳ nhiều chuyện từ sáng sớm, ngay cả thời gian nghỉ trưa cũng không bỏ qua cho cô, Tống Oanh hết cách, chỉ đành nói một câu.
“Lời Phương Kỳ Dương nói mà các cậu cũng tin à? Trước nay cậu ta luôn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn mà.”
Người trong cuộc trực tiếp làm rõ tin đồn, miễn cưỡng có sức thuyết phục, hai người họ bình tĩnh lại.
Quay về phòng học, Tống Oanh đi lấy nước, mới vừa ôm bình về chỗ ngồi, chưa uống được hai ngụm thì nhóm Lâm Tống Tiện từ bên ngoài ló đầu vào, trên quần áo phản phất khí trời, mỗi người cầm một ly trà sữa, nhìn là biết vừa ăn cơm ở bên trường xong, rất trắng trợn.
Tống Oanh cố gắng rời mắt đi, trong lòng cảm thấy rạo rực, loáng thoáng cảm thấy dự cảm của mình sẽ hiệu nghiệm, quả nhiên Lâm Tống Tiện đi thẳng đến chỗ cô, đặt chiếc túi xách trong tay lên bàn cô.
“Thuận tiện mua đấy.” Cậu nói rất tùy ý, Tống Oanh nhìn lướt qua, trong túi là một ly trà sữa pudding, túi đựng hoạt tiết hoạt hình thiếu nữ, vô cùng trái ngược với khí chất của cậu.
Tống Oanh nghĩ đến những lời nói quanh quẩn trong đầu cô cả ngày nay.
“Nhân Nhân, không phải là Lâm Tống Tiện thật sự thích cậu đấy chứ? Cái này nói ra chắc sẽ là tin tức lớn bùng nổ đó, cậu sẽ bị nữ sinh toàn trường này đánh chết nhỉ?!!”
“Đại ca trùm trường đẹp trai tàn khốc crush tôi, đây là tình yêu tuyệt đẹp kinh thiên động địa gì đây.”
“Cho tớ nói một lời thoại lỗi thời nhé, lẽ nào đây là người cứu vớt cả hệ ngân hà sao?”
Tất cả các hình ảnh lung tung qua lại vướng víu trước mắt, Tống Oanh nhìn ly trà sữa trên bàn mấy giây, rốt cuộc lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Tống Tiện.
“Cảm ơn cậu, Lâm Tống Tiện, nhưng mà ——“ Cô dừng lại, vẫn đưa ra quyết định.
“Bây giờ tớ chỉ muốn học tập thật giỏi thôi.”
“?” Lâm Tống Tiện khó hiểu, đôi mắt nhìn chằm chằm cô nghiên cứu chốc lát, hệt như đã hiểu ra gì đó. Ấn đường của cậu hơi nhíu lại, giải thích.
“Hình như lần trước tớ làm cậu không vui, đúng lúc đi mua trà sữa nên thuận tiện mua cho cậu một ly thôi.”
“Vậy lúc chuyển bàn…..” Tống Oanh bắt đầu lúng túng, nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ, dứt khoát bất chấp tất cả để hỏi hết các nghi vấn trong lòng mình.
“Cái này hả?” Lâm Tống Tiện ra chiều suy tư, lấy điện thoại trong túi ra, ngón tay bấm nhẹ trên đó rồi đẩy màn hình điện thoại đến trước mặt cô, Tống Oanh tập trung xem.
Trên màn hình là giao diện Wechat, hình đại diện của cô đang hiển thị, profile cá nhân được mở ra, trên phần ghi chú viết là……
Công, chúa, Disney, chạy trốn.
“…..” Tống Oanh bùng nổ trong nháy mắt, mặt đỏ bừng lên, nhiệt độ rõ ràng tăng cao, cô lại nghe thấy Lâm Tống Tiện nói tiếp.
“Có lẽ Phương Kỳ Dương vô tình nhìn thấy chú thích của tớ nên hiểu lầm, cậu đừng suy nghĩ vớ vẩn, tớ không có ý nghĩ gì khác cả.”
Cảm xúc tăng lên cực điểm rồi bất chợt rơi xuống đáy cốc, hơn nữa còn có khuynh hướng giảm xuống liên tục, Tống Oanh ngồi ngay ngắn tại chỗ, nhiệt độ trên mặt nhanh chóng giảm, giọng nói cố kiềm chế để giữ bình tĩnh.
“Tớ không có nghĩ bậy, chỉ là tớ sợ khiến người khác hiểu lầm thôi, nếu mọi người đã hiểu rõ thì xem như chuyện này chưa từng xảy ra đi.”
Lâm Tống Tiện im lặng hai giây, có lẽ là chỉnh đốn suy nghĩ, sau đó nói: “Vậy cơn giận của cậu có giảm bớt chút nào chưa?”
Mặt Tống Oanh không cảm xúc, “Ừm, bây giờ tớ không tức giận chút nào hết.”
__
**
Hết chương 28