Lâm Tống Tiện trở mặt làm Phương Kỳ Dương bất ngờ không theo kịp, một giây trước người nào đó vẫn còn kiên cường, sau khi thấy cô gái trước mặt thì lập tức biến thành một em bé cần người ta quan tâm.
Cậu ta thấy Tống Oanh đưa tay ra, nhẹ nhàng đụng vào vào vết thương của cậu, Lâm Tống Tiện lập tức hít một hơi, gương mặt yên tĩnh được cô áp trong lòng bàn tay.
“Chúng ta đến phòng y tế nhé.” Tống Oanh mim môi, đôi đồng tử đen nhanh cực kì chăm chú.
“Được.” Lâm Tống Tiện lên tiếng đáp lại không chút nghĩ ngợi.
Bóng dáng hai người nhanh chóng định đi ra khỏi văn phòng, Lâm Tống Tiện đi theo sau Tống Oanh chợt nhớ đến Phương Kỳ Dương, cậu quay đầu hỏi: “Lát nữa mày có về phòng học không?”
“….. Có về.” Phương Kỳ Dương xem như là người sau cùng cầm vũ khí vọt vào giúp đỡ, dường như không bị thương gì mấy, là người duy nhất còn giữ được bộ đồng phục ngay ngắn trong trận đánh.
Lâm Tống Tiện nghe xong thì gật đầu, “à” một tiếng, sau đó nói tiếp: “Vậy lát nữa mày xin lão Từ cho tao nghỉ nhé.”
“?”
“Tao bị thương.” Cậu nghiêm túc tuyên bố.
“Cần nghỉ ngơi cho khỏe.”
“…….”
Bây giờ Phương Kỳ Dương đang nghi ngờ Lâm Tống Tiện kiên nghị cương trực vừa rồi chỉ là một giấc mơ của mình mà thôi.
Trong phòng y tế không có một bóng người, không biết giáo viên y tế đã đi đâu, cửa mở toang, rèm cửa sổ màu trắng bay phất phơ theo gió, Lâm Tống Tiện thành thục mở tủ ở góc ra, tìm thấy cồn rửa và bông gòn ở bên trong.
Phần lớn vết thương của cậu đều ở trên mặt, không biết có phải những nam sinh kia không ưa gương mặt này hay không mà đều nhằm vào mặt cậu để đánh.
Lâm Tống Tiện tìm gương ở khắp nơi, Tống Oanh lấy những thứ cậu đang cầm trong tay, lên tiếng, “Để tớ làm cho.”
Bên cửa sổ là giường nghỉ, toàn bộ ga trải giường đều là màu trắng tinh, Lâm Tống Tiện ngồi ở đó, tay đặt trên đầu gối, ngón tay đặt thỏng tùy ý.
Tống Oanh đứng trước mặt cậu, cầm miếng bông gòn thấm đẫm nước cồn.
Không khí yên tĩnh, mùi nước khử trùng nhàn nhạt bay khắp phòng.
Hai người cách nhau rất gần, Tống Oanh cẩn thận nhìn những vết thương trên mặt cậu.
Mặt bông gòn mềm mại đụng lên trán, Lâm Tống Tiện không thể thấy gì nên rụt người về sau, Tống Oanh ngăn cản, “Đừng động đậy.”
Cậu bất đắc dĩ ngồi im tại chỗ.
“Nói đi.” Tay Tống Oanh xử lý vết thương cho cậu, ánh mắt không rời đi, mở miệng với vẻ mặt bình thản: “Tại sao lại đánh nhau?”
“Không tại sao cả.” Quả nhiên sự chú ý của Lâm Tống Tiện đã bị kéo đi, giọng nói có hơi ngông cuồng.
“Thấy anh ta khó chịu thôi.”
Tống Oanh dừng động tác một lúc, cụp mắt nhìn cậu.
Lâm Tống Tiện trầm mặc, “Anh ta nói mấy câu khó nghe.”
“Tớ biết rồi.” Cô không hỏi nguyên nhân nữa, có nhiều lí do hơn đi chăng nữa cũng không bằng dáng vẻ cả người bị thương của cậu vào giờ phút này.
Hướng Cao Vũ hoàn toàn vào danh sách đen trong lòng cô.
Tống Oanh rất bao che, không quan tâm phải trái.
Trán, má và cả cằm của Lâm Tống Tiện đều có những vết thương với mức độ không giống nhau, gương mặt bị đánh xanh xanh tím tím, trong lúc cô làm không biết cậu đã tránh né bao nhiêu lần, bên tai toàn là tiếng hít thở mạnh vì đau của cậu.
Cuối cùng chỉ còn lại vết thương ở bên khóe miệng, vết máu trên đó đã đông lại, Tống Oanh nhích đến gần, trong tay cầm bông gòn đưa đến.
“Nhịn thêm chút nữa nhé, còn chỗ này nữa là xong rồi.” Cô nhẹ giọng an ủi, tay chạm lên đó, nhưng người trước mặt lại không hề có phản ứng, Tống Oanh xử lí chỗ kia xong thì ngẩng mặt lên, đối diện với ánh mắt đang chăm chú nhìn mình của Lâm Tống Tiện.
Một làn gió thổi đến, lay động tờ giấy trên bàn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tống Oanh ngây người trong nháy mắt, hơi thở chầm chậm nhè nhẹ quẩn quanh giữa hai người.
“Nhân Nhân.” Lâm Tống Tiện đột nhiên kêu cô, trong con ngươi lắng động một sự dịu dàng kì lạ.
“Hửm?” Tống Oanh hít thở chậm rãi, tốc độ tim đập chợt tăng nhanh.
Hồi lâu sau, thời gian dường như đang chuyển động một cách khó phát hiện.
Lâm Tống Tiện nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng, “Không có gì.”
Cửa phòng y tế bị một lực mạnh đẩy ra, một giáo viên y tế trẻ tuổi mặc áo blouse trắng đi vào, sau khi thấy hai người thì có hơi kinh ngạc, “Ôi, các em ở chỗ này à? Bị thương sao.”
Thầy ấy phát hiện Lâm Tống Tiện bị thương nên lập tức đi tới.
“Để thầy xem chút nào.”
Tống Oanh lui ra nhường chỗ, nhìn hai người ở đó trò chuyện, cô tựa vào tử bên cạnh mình, trong tay cầm bông gòn và cồn rửa, hơi thất thần.
Sao cứ có cảm giác….. Hình như vừa rồi cậu định hôn cô thế nhỉ.
Thể dục là tiết thứ ba, buổi chiều vẫn còn hai tiết vật lí, tiếng chuông vang lên, Lâm Tống Tiện vẫn còn ngồi ở giường nghỉ ngơi.
Vừa rồi lúc thầy giáo y tế xắn ống quần của cậu lên mới phát hiện, không biết đầu gối cậu bị ai đá vào, sưng đỏ một cục, trước đó Tống Oanh không để ý, bây giờ trông nó cực kì ghê rợn.
Lâm Tống Tiện bảo cô về lớp học trước, lát nữa cậu sẽ về nhà luôn, lý do là mặt thành ra thế này có hơi mất thể diện, dứt khoát về nhà nghỉ ngơi.
Dường như gánh nặng thần tượng của đại thiếu gia lại phát tác rồi.
Tống Oanh không miễn cưỡng, sau khi dặn dò cậu thì đi về lớp.
Khi bóng người biến mất ở ngoài cửa, người trên giường thoáng cái đã mất hết sức lực, năng lượng cố chống đỡ trong thân thể bay biến, Lâm Tống Tiện nằm trên giường, thất thần nhìn trần nhà trên đầu.
Trong lồng ngực, tại một chỗ vẫn còn chấn động “thình thịch” đầy mạnh mẽ.
Lâm Tống Tiện chợt phát hiện ra một sự thật, giữa Tống Oanh và cậu, từ lâu đã không còn sự vô tư đơn thuần mà cậu đã từng cho rằng là vậy.
Giữa họ không chỉ là tình bạn, tình thân, ràng buộc, mà còn có sự chiếm hữu và dục vọng vượt mức bình thường đến cả cậu cũng không nhận ra.
Ít nhất thì trong khoảng thời gian chờ đợi trong văn phòng của thầy chủ nhiệm sau khi đánh nhau, Lâm Tống Tiện đã cảm thấy vui mừng, vui vì Hướng Cao Vũ là một người đê tiện như vậy, nếu như đó là một nam sinh cực tốt thì ——–
Hình ảnh Tống Oanh và người khác tay trong tay yêu đương, cậu chỉ cần nghĩ đến thôi cũng nhanh chóng phát điên rồi.
Cậu nhắm mắt, trong khoảnh khắc bóng tối ập đến, thế mà thứ xuất hiện trong đầu cậu là đôi môi hồng nhạt mềm mại của thiếu nữ vừa rồi, có thể chạm tay đến, gần trong gang tấc.
Dường như chỉ cần cậu đụng nhẹ một cái thôi là có thể bắt lấy.
Lâm Tống Tiện nghỉ ở nhà dưỡng thương mấy ngày, sau khi đã lành lặn lại, dấu vết trên mặt phai nhạt không ít, mặc dù vẫn ảnh hưởng đến nhan sắc của cậu nhưng cũng không đến mức thê thảm không nỡ nhìn.
Mới không gặp nhau hai ngày, Tống Oanh luôn cảm thấy có chỗ nào đó của cậu đã thay đổi, nhưng lại không nói ra được, chỉ có thể cho rằng đó là do mình nghĩ ngợi lung tung, hệt như ngày đó ở phòng y tế, ma xui quỷ khiến thế mà là đầu cô nảy ra một suy nghĩ.
Vết thương ở chân Lâm Tống Tiện nghiêm trọng hơn rất nhiều so với vết thương trên mặt, thậm chí đến bây giờ khi đi lại vẫn có hơi gượng gạo, Tống Oanh không thể nào hiểu được ngày đó sao cậu có thể đi đến phòng y tế với cô mà biểu hiện vẫn như thường vậy được.
Vì thế, Lâm Tống Tiện giải thích, lúc đó vết thương chưa sưng lên nên cảm giác đau bị chậm lại.
Tống Oanh giả vờ tin.
Thời tiết dần dần nóng lên, chân Lâm Tống Tiện không tiện đi lại, buộc phải giải quyết cơm trưa ở nhà ăn trong trường.
Lúc xuống lầu, vì cố ý tránh dòng người đông đúc lúc chuông mới vang lên nên Lâm Tống Tiện đứng dựa bên tay vịn, Tống Oanh thì đứng bên cạnh cậu, đang định đi xuống.
Bỗng một bàn tay từ trên đưa xuống, đè trên đầu cô, Lâm Tống Tiện cất giọng nói thờ ơ.
“Tiểu Nhân, làm gậy cho tớ chút đi.”
Tống Oanh: “?”
Cô khó khăn lấy tay Lâm Tống Tiện xuống, ngẩng đầu nhìn cậu, “Có phải đầu của cậu cũng bị đánh không?”
Lâm Tống Tiện: “?”
Cậu đứng tại chỗ, mở to mắt, tổn thương tố cáo với giọng nói đầy vẻ không tin được.
“Cậu thay đổi rồi.”
“Trước kia cậu sẽ không nói với tớ như vậy.”
“Cậu đã không còn là Nhân Nhân mà tớ biết nữa rồi.”
“….” Cậu trách móc ba câu liên tiếp, dáng vẻ trông rất tủi thân, trong lòng Tống Oanh cực kì bất đắc dĩ, chỉ đành thương lượng hòa nhã với cậu.
“Vậy tớ đỡ cậu đi xuống ha?”
“Tớ không muốn.” Lâm Tống Tiện từ chối không chút nghĩ ngợi.
“Tớ muốn cậu làm gậy cho tớ.”
“…..”
Hai người giằng co, Tống Oanh đối mặt với cậu mấy giây, cuối cùng thua trận.
“Được rồi, cậu muốn làm gậy kiểu gì.”
Rốt cuộc người đứng đó cũng chịu cười, sự đắc ý ở khóe mắt không giấu được, bên miệng lộ ra chiếc răng nạnh nhỏ trắng trắng nhọn nhọn.
“Cậu đến đây đi.” Cậu vẫy vẫy tay với Tống Oanh, hệt như một con hồ ly nhỏ. Tống Oanh hơi chần chừ, sau đó thận trọng đến gần.
Lâm Tống Tiện ôm vai cô, túm lấy người trước mặt mình, toàn bộ sức nặng đều dồn lên người Tống Oanh.
Cậu đè bả vai gầy nhỏ của cô, không hề có chút gánh nặng nào.
“Được rồi, gậy nhỏ, đưa tớ xuống lầu đi.”
“…..”
Tống Oanh bị Lâm Tống Tiện chèn ép đi từ lầu ba xuống lầu một, trên đường đi gặp mấy học sinh đi ngang qua, họ đều nhìn hai người với ánh mắt kì dị, Tống Oanh không thể không giải thích, “Chân cậu ấy bị thương.”
Cô đưa tay chỉ về phía đầu gối bị thương của Lâm Tống Tiện, vẻ mặt chân thành, đối phương gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ tớ hiểu mà.
Chân bước xuống khu vực bằng phẳng, vẻ mặt Tống Oanh buồn rầu, trái lại thì tâm trạng của Lâm Tống Tiện trông rất tốt, cúi đầu quan sát cô một lúc, chợt đưa tay nhéo má Tống Oanh một cái.
“Đừng tức giận nữa, lát nữa mời cậu ăn cơm.”
Nam sinh nói chuyện rất thờ ơ, nghe rất hung hăng ngang ngược, Tống Oanh vốn bực bội hồi lâu muốn hung dữ với cậu, kết quả lại bất ngờ ngây người trước động tác của cậu.
Đáy mắt cô có sự phiền muộn không thể giấu được, buồn bã cúi đầu, “Ừm.”
Mùa hè đã đến.
Chuyện của Hướng Cao Vũ kết thúc và lắng xuống một thời gian không lâu, trong một lần đang mua trà sữa bên ngoài trường, Tống Oanh gặp một đàn em, đối phương rất thẹn thùng, sau khi đưa cho cô một ly trà sữa thì lập tức chạy mất như một làn khói.
Trên đường trở về trường học, chuyện này bị đám Cao Kỳ chế biến sinh động, trêu chọc cô có sức hấp dẫn vô biên, bất kể là nam sinh trẻ tuổi gì cũng một mẻ hốt gọn.
Tống Oanh tức giận che kín miệng của các cô ấy, trong lúc mấy người họ đang đùa giỡn thì bắt gặp một đám người đi đến từ ngã ba phía trước, Lâm Tống Tiện dẫn đầu, đúng lúc này vì bị Điền Gia Gia đụng phải nên Tống Oanh ngã về hướng bên cạnh, cậu rút tay trong túi ra, chống sau lưng Tống Oanh một cách cực kì tự nhiên, đỡ lấy cả người cô.
“Làm gì vậy? Đi đường cũng không đi đàng hoàng được nữa.” Cậu buông tay ra, Tống Oanh mới vừa đứng vững lại thì thấy Cao Kỳ và Điền Gia Gia nháy mắt, cô còn chưa kịp mở miệng ngăn cản, hai người họ đã đồng loạt trả lời trước.
“Có lẽ Nhân Nhân quá hưng phấn đó.”
“Uống trà sữa của đàn em đưa cho cơ mà.”
Tống Oanh: “….”
Đúng như dự đoán, vẻ mặt Lâm Tống Tiện ngây ra một lát, sau đó đưa mắt nhìn cô, “Đàn em?”
“….. Chỉ là một việc bất ngờ thôi.”
Hai người kia khai báo đầu đuôi câu chuyện trong vài ba lời, Lâm Tống Tiện nghe xong, trong mắt suy tư, chốc lát sau, cậu cầm cổ tay Tống Oanh, kéo cô đến con đường mòn bên cạnh.
“Bọn mày đi trước đi, tao có việc phải nói với cô ấy.”
Con đường này thông đến một vườn trúc, cây lá tươi tốt, che chắn ánh mặt trời. Bình thường có rất ít người đi đến đây, trên mặt đất đều là lá rơi rụng, trong những góc nhỏ mọc đầy rêu xanh.
Lâm Tống Tiện kéo cô đi mãi đến một nơi sâu trong rừng, những khe hở trên con đường lát đá có đầy bùn đất quanh năm không được quét dọn, tường rào cũ kỹ, lá trúc lay động xào xạc trong gió, ánh sáng tối hơn.
Tống Oanh thoát khỏi tay của cậu, nghi ngờ chất vấn: “Lâm Tống Tiện, cậu muốn nói gì?”
Cậu đứng trước mặt cô, hơi cụp mắt, lẳng lặng nhìn Tống Oanh trong chốc lát rồi mới lên tiếng.
“Tống Oanh, không cho phép cậu yêu đương.”
“Tại sao.” Lòng cô mất khống chế đánh trống reo hò hai cái, quay mấy giây sau, cô nhìn cậu và hỏi.
Lâm Tống Tiện cao hơn cô, lúc nói chuyện với cô sẽ phải cúi đầu, một phần nhỏ gương mặt cậu ẩn trong bóng râm, không thể thấy rõ ràng.
Không khí trầm mặc một hồi lâu, giọng nói của nam sinh lại vang lên lần nữa, nói như lẽ đương nhiên.
“Vì tớ là người giám hộ của cậu khi ở trường, cậu phải nghe lời tớ, giống như nghe lời ba mẹ vậy đó, có biết không?”
“….” Tống Oanh không khỏi siết chặt quả đấm.
“Dựa vào cái gì chứ?” Cô giận đến mức ngứa răng, “Rõ ràng chúng ta không chênh lệch bao nhiêu cả.”
“Dựa vào việc tớ thông minh hơn cậu.” Cậu giơ tay gõ lên đầu cô một cái, nói không hề khách sáo, “Đầu óc cậu quá ngốc, dễ bị lừa gạt lắm.”
“A a a! Lâm Tống Tiện, cậu đừng ý vào chuyện tớ nuông chiều cậu, sự nhẫn nại của tớ cũng có giới hạn đấy!” Tống Oanh không nhịn được mà nhào về phía cậu, đập vào vai cậu một cú, Lâm Tống Tiện phải lui về sau hai bước vì cú đánh của cô, cậu tóm lấy quả đấm Tống Oanh mới giơ lên lần nữa dễ như trở bàn tay.
Cậu nhẹ nhàng kéo một cái, ôm Tống Oanh vào lòng, cả người bị cậu khóa chặt trong khuỷu tay.
Một tay Lâm Tống Tiện ôm trọn lấy cô từ phía sau, trên đỉnh đầu loáng thoáng có tiếng thở dài phát ra.
“Nhân Nhân ngốc.”
Lồng ngực thiếu niên rộng rãi ấm áp, hoàn toàn có thể che chắn cô, cách lớp quần áo mỏng, hai người đứng sát vào nhau không chút kẻ hở.
Nhịp đập trong lồng ngực tựa như nhất trí đồng bộ, truyền đến một cách mạnh mẽ rõ ràng.
Tống Oanh nhận ra cậu đang đặt cằm trên đỉnh đầu mình, tay còn ôm lấy bả vai cô, đây là một tư thế thân mật không muốn xa rời, hơi thở riêng biệt của Lâm Tống Tiện ập đến bao bọc lấy cô.
Kỳ lạ thay, cô lại không nảy sinh cảm giác phản cảm, hệt như mỗi lần trước kia.
Tống Oanh để mặc cho cậu ôm mình, qua hồi lâu cô nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu.
“Ừm.” Giọng cô hệt như đang an ủi vậy, ẩn chứa một sự dịu dàng vô hình.
“Tớ đồng ý với cậu.”
Có lẽ trong thế giới của Lâm Tống Tiện vào giây phút này, cô chỉ là một viên kẹo nằm trong lòng bàn tay cậu, cậu muốn nắm chặt, sợ mất đi.
Nhưng đối với Tống Oanh mà nói, cậu chính là người duy nhất mà cô muốn dành trọn sự dịu dàng của mình.
__
**
Hết chương 44