Lúc Tống Oanh về đến nhà, trùng hợp Tống Chi Lâm cũng đang ra cửa, thấy cô đi vào, kinh ngạc dừng động tác cầm túi lại, ánh mắt nhìn lướt qua trên người cô.
“Ba, con về rồi.” Tống Oanh chột dạ tránh ánh mắt của ông, cúi đầu đổi giày.
“Bạn học kia của con, vẫn ổn chứ?” Tống Chi Lâm hỏi. Hôm qua Tống Oanh gọi điện thoại cho ông nói đúng lúc cô ra ngoài thì bắt gặp một bạn học nữ khá thân với mình trong lớp, vì ba mẹ cãi nhau nên cô ấy lang thang bên ngoài giữa đêm khuya, Tống Oanh lo lắng cho cô bạn nên đã ở bên cạnh cô ấy cả đêm.
Từ nhỏ cô đã ngoan ngoãn vâng lời, trước giờ cũng chưa làm ra chuyện khác người, mặc dù Tống Chi Lâm có hơi không yên tâm nhưng cũng không cảm thấy nghi ngờ, ông hiểu rõ Tống Oanh, khi còn bé đi trên đường nhìn thấy một chú chó nhỏ đáng thương bị nhốt trong lồng, sẽ năn nỉ ông mua nó đem về nhà, huống chi đây còn là bạn học của mình.
Chỉ là con gái lần đầu qua đêm bên ngoài, Tống Chi Lâm vẫn phải hỏi thăm mấy câu.
Ánh mắt ông nhìn quần áo trên người cô, có hơi là lạ, “Ồ, bộ quần áo này là của bạn học con sao?”
Tống Oanh đã thay lại quần jeans của mình trước khi ra ngoài, chỉ có áo thun thì vẫn là đồ của Lâm Tống Tiện, chiếc áo rộng nhét vào quần, chẳng khác phong cách bạn trai là bao.
Chiếc áo phông màu xanh lam, hệt như màu xanh sẫm của bầu trời trước lúc màn đêm buông xuống, một hành tinh in chính giữa áo, trên đó là hoàng tử và hoa hồng, nhìn không ra kiểu nam hay nữ.
Đúng là vậy, trước khi về Tống Oanh không thay lại.
Vì chiếc áo trắng cô mặc tối hôm qua, đã lộ vết ố vàng của mồ hôi, đập vào mặt một mùi hương khó có thể dùng lời để diễn tả được.
“À, vâng đúng vậy ạ.” Nghe câu hỏi của ba, Tống Oanh vội vàng đáp, đồng thời giải thích, “Hôm qua tắm rửa không có quần áo thay nên cậu ấy tìm cho con một bộ của mình.”
“À à.” Tống Chi Lâm không nghĩ nhiều, đeo túi và kéo tay nắm cửa, trước khi đi lại thuận miệng nói với cô một câu.
“Trông cũng đẹp đấy.”
“...” Tống Oanh xấu hổ cúi đầu.
Hôm nay là chủ nhật, một trong hai ngày bận rộn nhất của trung tâm học thêm, Phạm Nhã không ở nhà như thường lệ, sáng sớm đã ra ngoài.
Sau khi Tống Chi Lâm đi, trong nhà chỉ còn lại một mình Tống Oanh, đột nhiên quá yên tĩnh, cảm xúc vừa thoát khỏi sự náo nhiệt nên lạ lẫm một cách khó hiểu.
Tại nhà của Lâm Tống Tiện, sau khi Phương Kỳ Dương hết hoảng sợ, nghe đầu đuôi câu chuyện xong thì lại tiếp tục ồn ào nhốn nháo vào sáng sớm, nói nhiều đến lạ thường, từ lúc vào nhà đến giờ cũng chưa từng dừng lại.
Tống Oanh vất vả ăn bữa sáng xong, sau đó lập tức vội vã chào tạm biệt.
Lâm Tống Tiện đưa cô đến cổng tiểu khu, nhìn cô lên xe mới xoay người đi.
Bóng lưng thiếu niên cao gầy thẳng tắp, bả vai rộng toát lên vẻ gầy gò dưới chiếc áo rộng thùng thình, có một sự gầy yếu thanh tú đặc biệt của nam sinh mười mấy tuổi.
Cậu thường xuyên có dáng vẻ hờ hững không quan tâm điều gì, dù trong giờ phút này chỉ tùy ý đi trên đường thì dường như vẫn chẳng mảy may gì đến mọi thứ. Tống Oanh nhìn Lâm Tống Tiện đi xa, không hiểu sao cô lại thấy một vẻ cô đơn vô hình trên người cậu.
Quần áo đã thay ra, Tống Oanh dùng một bột giặt để giặt sách một lần sau đó phơi trên ban công.
Dây thừng phơi áo cao cao, bị gió thổi động đậy, chiếc áo xanh lam lắc lư giữa không trung.
Tống Oanh nằm trên giường nhìn chằm chằm vào một nơi, dáng vẻ Lâm Tống Tiện mặc chiếc áo này vô thức hiện lên trong đầu cô.
Cô cắn môi, nhanh chóng xua đuổi hình này ra khỏi tâm trí.
Thứ hai đến trường học, Tống Oanh hơi mất tự nhiên khi nhìn thấy Lâm Tống Tiện.
Dáng vẻ nam sinh vẫn thản nhiên như thường, thỉnh thoảng lúc trong lúc lơ đãng ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, cậu cũng lẳng lặng nhìn cô hai giây, sau đó rời mắt như bình thường.
Buổi trưa, Tống Oanh cùng nhóm bạn Điền Gia Gia đến nhà ăn ăn cơm, trên đường trở về đi qua siêu thị nhỏ.
Hai người kia muốn mua đồ uống, đứng trước tủ lạnh lựa lựa chọn chọn, Tống Oanh một mình tìm kiếm trên kệ hàng bên cạnh, trong ánh mắt xuất hiện một hàng chai sữa chua bằng thủy tinh.
Cô hơi khom người, nhìn vài giây, sau đó đưa tay lấy hai chai từ trên xuống.
Trở lại phòng học vẫn còn sớm, bên trong không có nhiều người, trông thư thái trống vắng.
Nữ sinh ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, Cao Kỳ vui vẻ liếm cây kem vừa mua, Điền Gia Gia kể về bộ phim thần tượng Đài Loan vừa xem hôm qua một cách sinh động như thật, Tống Oanh không nói chuyện, nằm trên bàn viết cái gì đó.
Trước mặt cô là một tờ ghi chú màu vàng hình vuông, nữ sinh cầm bút trong tay, chuyển động.
—— Cảm ơn cậu, mời cậu uống sữa chua.
Sau khi viết xong, cô cất bút và nghiêm túc xem lại vài lần, rồi mới hài lòng dán lên chai sữa chua, sau đó giả vờ đi ra phía sau lấy nước, len lén nhét vào hộc bàn của Lâm Tống Tiện.
Còn về bộ quần áo kia, vốn dĩ là trước khi đi Tống Oanh đã nói sẽ giặt sạch rồi cho cậu, Lâm Tống Tiện thờ ơ xua xua tay, có thể là ghét bỏ, hoặc có thể là không thèm bận tâm.
“Cậu cứ giữ lấy, vứt đi cũng được.” Hình như sợ ngôn từ của mình gây hiểu lầm, cậu lại bổ sung một câu.
“Dù sao cũng là quần áo cũ.”
Bất kể như thế nào thì vô duyên vô cớ ở nhà người ta một đêm, lại còn lấy mất một bộ quần áo, dù ra sao cũng phải bày tỏ lòng biết ơn.
Tống Oanh nghĩ, cứ theo tấm lòng là được, Lâm Tống Tiện cũng không thiếu những thứ khác.
Một chai sữa chua nho nhỏ, đủ để biểu đạt lòng biết ơn của cô.
Cuối tháng năm, là kỉ niệm bảy mươi năm thành lập trường Cẩm Trung, trường học chuẩn bị tổ chức một hội diễn văn nghệ, các lớp sẽ tự chuẩn bị tiết mục, gặp vấn đề gì thì có thể tìm thầy cô phối hợp giúp đỡ.
Lúc lớp ba sinh hoạt, chủ nhiệm lớp Từ Chân chủ động nói đến chuyện này, đồng thời cổ vũ các bạn học có tài văn nghệ tích cực tham gia sôi nổi, cả lớp cùng đưa ý kiến ngay tại chỗ.
“Hát hợp xướng sao? Quê mùa quá đi mất!” Có người đề nghị, lập tức bị phản bác.
“Mà tớ nghe nói lớp một tính có dự định cái này rồi, đến lúc đó nhất định sẽ có một lớp bị loại.”
“Không phải Dịch Ôn Mậu biết chơi dương cầm sao? Có thể làm tổ hợp đàn hát.”
“Đúng rồi, còn có Tưởng Điềm Điềm biết nhảy!”
“Đừng đoán mò, tớ nhảy không tốt.” Nữ sinh bị nhắc tên đỏ mặt, phòng học ồn ào náo nhiệt, mọi người tràn đầy hứng thú, Từ Chân gõ bàn một cái, chốt lại kết quả.
“Được rồi, chuyện này để lớp trưởng và ủy viên văn nghệ phụ trách cùng nhau, các em tự thảo luận vào lúc tan học, có năng lực thì đừng giấu giếm, đây là cơ hội tốt để giành vinh quang về cho lớp!”
Điền Gia Gia là lớp trưởng, tác phong nhanh nhẹn dứt khoát, sau giờ học lập tức kéo các bạn học trong lớp lại bàn bạc, sau khi chọn ra vài tiết mục cơ bản, bắt đầu động viên tư tưởng với Tưởng Điềm Điềm.
“Thật ra thì tớ có thể, nhưng sợ không có ai nhảy cùng.” Nữ sinh nhỏ giọng, ngượng ngùng nói.
“Cái này thì đơn giản ấy mà!” Điền Gia Gia vỗ bàn một cái, trong lòng đã có dự tính trước, “Tớ sẽ phân chia tìm đủ người giúp cậu, cậu chỉ cần chọn vũ đạo xong rồi nói với tớ muốn mấy người là được.”
Sự khoe khoang khoác lác của cô bạn đồng thời cũng là tai ương của Tống Oanh.
Điền Gia Gia biết nhảy jazz, tiết tấu hình thể nhịp điệu đều sinh động, mặc dù đã cố gắng hạ độ khó xuống nhưng không ít người xem xong video vũ đạo đã rối rít đánh trống lui quân, chỉ sợ không kịp từ chối.
Vốn dĩ là cần tám người, kết quả kêu gọi ra sao cũng không đủ người, một lát sau Điền Gia Gia đánh chủ ý lên Tống Oanh, mặt dày lấy tình bạn sâu như biển của hai người để dụ dỗ cô tham gia.
Tống Oanh thà rằng không cần tình bạn này.
“Tại sao cậu không tìm Cao Kỳ.” Cuối cùng, cô bị quấn lấy cũng hết cách, dừng tay đang làm đề lại, bất đắc dĩ hỏi.
“Cậu ấy hả.” Điền Gia Gia nhìn Cao Kỳ một lúc, tiếc nuối chậc lưỡi, nhỏ giọng thổ lộ sự thật.
“Hơn lùn.”
“...”
“Còn hơi mập.”
“Điền Gia Gia, tớ sẽ giết cậu!” Cao Kỳ giơ bàn tay lên, đuổi giết cô bạn.
Tống Oanh vẫn không thể từ chối được.
Có lẽ là do bản án lương tâm, dường như Điền Gia Gia còn quan tâm đến tiết mục của các cô hơn bất kì thứ gì.
Sau khi xác định rõ thời gian tập luyện, lập tức vội vã tìm viên phụ trách ở trường để mượn phòng tập trước.
Cẩm Trung có tất cả ba phòng vũ đạo, bình thường đều dành cho học sinh lớp nghệ thuật tập luyện, bây giờ đang trong thời gian chuẩn bị cho buổi văn nghệ nên các lớp sẽ thay phiên nhau sử dụng phòng.
Lúc ở trong lớp, Điền Gia Gia đã báo với các cô là năm giờ chiều, họ sẽ đến đó sớm hơn mấy phút trước giờ tan học, sau đó luyện tập hai giờ rồi về nhà.
Trong phòng vệ sinh, mấy nữ sinh đang thay quần áo.
Trang phục vũ đạo được mua theo sự lựa chọn Tưởng Điềm Điềm, cô bạn vốn đã từng tập luyện vũ đạo để lên sân khấu thi đấu, vì thế lúc luyện tập đã thống nhất, đề nghị mọi người đều mặc trang phục giống nhau.
Lúc quần áo tới tay rất bình thường, chữ in hoa màu trắng trên áo vét-tông, váy ô vuông xếp li, kết quả vừa mặc lên người, mới phát hiện áo váy đều ngắn quá mức, lúc đưa tay lên thì vòng eo lộ ra như ẩn như hiện, váy ngắn trên đầu gối mấy tấc, đôi chân bình thường được quần đồng thể che kín hoàn toàn lộ ra ngoài không sót cái gì.
Tống Oanh nhìn bản thân mình trong gương rất lạ lẫm, mất tự nhiên kéo kéo váy, sau đó lại qua kéo kéo áo, cuối cùng vẫn phí công.
Hết giờ học, tiếng chuông vừa vang lên, Lâm Tống Tiện đứng dậy ra ngoài.
Trương Trạch cùng Phương Kỳ Dương gọi mấy nam sinh từ phía sau lên, khoác lấy bả vai cậu.
“Lát nữa bọn em dự dịnh đến phòng vũ đạo xem con gái lớp mình tập luyện một lúc.” Mặt Trương Trạch đầy vẻ hứng thú, hỏi ý kiến của Lâm Tống Tiện.
“Anh Tiện đi không?”
“Cái này thì có gì để xem?” Cậu nhíu mày lại.
“Lần đầu tiên nhìn thấy các bạn nữ mặc váy ngắn, không phải nên đến xem chút sao.” Phương Kỳ Dương cười haha.
“Đúng lúc có thể ngắm chân luôn.” Phong cách của Cẩm Trung rất nghiêm khắc, trong đó có một quy định là cấm ăn mặc trên đầu gối, cơ hội như vậy rất khó có được.
Phương Kỳ Dương nói xong thì lập tức bắt gặp ánh mắt một lời khó nói của Lâm Tống Tiện, “Bọn mày chỉ nghĩ đến mấy thứ đó thôi à?”
“Sao vậy?” Phương Kỳ Dương cảm giác mình bị sỉ nhục, lập tức kêu lên: “Anh nhìn em như vậy làm gì! Em chỉ đi xem chân thôi chứ có phải xem phim con heo đâu!”
“Chẳng lẽ mày chưa từng xem sao?”
“...” Quả thật Phương Kỳ Dương đã từng xem rồi, cậu ta không còn lời nào để nói.
“Được được được, anh là Lâm Tống Tiện băng thanh ngọc khiết, bọn em là người xấu cả.”
Phòng vũ đạo, nhóm của Tống Oanh mới điều chỉnh âm nhạc xong, đang chuẩn bị tập luyện, bỗng nghe âm thanh ồn ào nhốn nháo ở bên ngoài.
Đội hình các nữ sinh đứng đấy, nhìn qua bên cạnh, chẳng biết từ lúc nào mà đám nam sinh lớp các cô đã đứng trên hành lang bên ngoài, đang kề vai sát cánh nói chuyện cùng nhau, ánh mắt luôn nhìn vào trong qua cửa sổ, giống như đang nhìn các cô tập luyện vậy.
Lúc này Tưởng Điềm Điềm hơi thẹn thùng, nhỏ giọng nói: “Sao bọn họ lại tới đây?”
“Không biết, có thể là muốn xem chúng ta tập luyện đó.”
“Ôi, xấu hổ quá đi mất, tớ còn không dám động đậy đây này.”
“Tớ cũng vậy, hay lớp trưởng đuổi bọn họ đi được không?” Mấy nữ sinh thì thầm với nhau, đều cảm thấy rất ngượng ngùng, tay chân bị gò bó. Các cô nhìn về phía Điền Gia Gia, cầu xin sự giúp đỡ, làm lớp trưởng đương nhiên không thể chối từ được rồi.
Điền Gia Gia đứng lên, bước về phía đám Phương Kỳ Dương đang ồn ào ầm ĩ kia với dáng vẻ oai phong lẫm liệt, chán ghét đuổi học đi.
“Các cậu tới đây làm gì?”
“Đây là đến cổ vũ cho các cậu đó.” Cậu ta cười hì hì nói, Điền Gia Gia vội vàng xua xua tay, đẩy cậu ta ra ngoài.
“Không cần đâu, cảm ơn quý ngài nhá, mau đi nhanh đi, đừng ở đây làm phiền bọn tớ tập luyện.”
“Hừ, nhìn chút cũng không được à.” Mặc dù ngoài miệng Phương Kỳ Dương nói vậy, nhưng vẫn làm động tác của cô, chuẩn bị rời đi, dù sao nhìn cũng nhìn rồi, nán lại nữa thì người nào đó sẽ nổi giận lên mất.
Bọn họ đang nói chuyện bên này, đột nhiên một tiếng “cạch” vang lên, cửa phòng tập lại bị đẩy ra. Người bước vào là học sinh lớp nghệ thuật, sáu bảy nữ sinh, người dẫn đầu kia quan sát một vòng bên trong, bất mãn nhíu mày.
“Ai cho các cậu đến hả? Đây là nơi luyện tập của chúng tôi.”
**
Hết chương 11