• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đó là một tòa phủ đệ tráng lệ, rộng thênh thang. Cửa lớn thắm màu son, trên là hai tay nắm vàng kim rạng rỡ, khí thế bất phàm. Hai bên thềm đều có sư tử trấn giữ, uy phong lẫm lẫm. Phía trên, chính treo một tấm biển gồm bốn chữ đại tự rắn rỏi hữu lực — Bình Nam vương phủ. Tường viện vút cao, lầu các như mây, hành lang uốn lượn, đẹp đẽ uy nghi.

Nàng rất đẹp?

Chính không đẹp.

Không phải mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành.

Trong mắt rất nhiều người, nàng là tấm thân bồ liễu [1].

Cổ kim mỹ nhân vô số, mỗi người mỗi vẻ.

Bồ liễu, tự có ý vị của bồ liễu.

Dáng hình yểu điệu, dung mạo thanh tú, đôi ngươi trong trẻo tựa nước hồ.

Làn thu ba[2] trong vắt ngượng ngập mà e dè, phảng phất ý nhị.

Tóc đen mềm như lụa, tăng mấy điểm phong tình.

Liễu Thiên Mạch hít sâu một hơi, từng bước từng bước, chầm chậm đi vào vương phủ. Làn váy nhẹ nhàng quét qua bậc thềm, để lại chút thê lương hoa lệ. Cửa nhà quyền quý sâu tựa biển, một ngày nhập vương phủ, thế giới bên ngoài đã chẳng còn vương vấn đến nàng.

Kiếp nhân sinh của nàng sau này, chính là ở trong tường viện cao ngất kia mà lần nữa bắt đầu.

Rảo bước về phía cánh cửa, Thiên Mạch nhẹ nhàng khép mi, lệ theo khóe mắt tuôn rơi.

Từ giờ khắc này, nàng không còn là thiên kim của Tể tướng, mà là thiếp của Bình Nam vương.

Không sai, là thiếp, một tiểu thiếp không chút địa vị. Nào khác chi bốn nàng thị thiếp Bình Nam Vương mang về từ chốn thanh lâu, chỉ là công cụ noãn sàng (làm ấm giường) của y.

Phụ thân trăm phương ngàn kế truy cầu quyền quý, thân nàng đã định trước là vật hi sinh.

Quân cờ, là giá trị duy nhất của nàng.

Gió, thoảng một làn, tóc mềm lay động.

Suối tóc đen tán lạc trên nền bạch y, hệt bức họa thuỷ mặc muôn vàn đạm nhã.

********

Động phòng hoa chúc, chính là hạnh phúc nhân sinh.

Đối với Liễu Thiên Mạch, cũng là khi ác mộng bắt đầu.

Đêm động phòng vốn phải náo nhiệt, lại tịch mịch quạnh hiu, không có giăng đèn kết hoa, không có long phượng hoa chúc [3]. Có, chỉ là một căn phòng thê lương vắng lặng.

Tân nương không điểm trang rực rỡ, không mũ phượng khăn thắm. Một thân bạch y, mặt mộc ngồi trên giường ngước lên.

Nến tàn tự khi nào, trong bóng tối, dáng hình nàng càng thêm cô đơn.

Khóe miệng cười lặng lẽ, hai hàng lệ trong chầm chậm lăn dài.

Đây là đêm tân hôn của nàng, nếu y muốn làm nhục nàng, mục đích hẳn đã đạt được rồi.

Nàng đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài.

Màn đêm thăm thẳm, gió vi vút thổi. Một vầng bán nguyệt treo giữa không trung, mơ hồ đã thấy được Hằng Nga giữa tháng.

Hằng Nga nơi Nguyệt cung kia liệu có cô đơn giống nàng? Không, Hằng Nga có thỏ ngọc, còn có Ngô Cương bên gốc quế.

Mà nàng, chỉ có gió mát trăng thanh làm bạn.

Gió mát, trăng thanh, luôn âm thầm khiến người loạn tâm.

“Đã để ngươi cô đơn phải không? Tiểu thiếp của ta.” Một thanh âm lạnh lùng khắc nghiệt cất lên, cắt đứt dòng suy tưởng của nàng.

Liễu Thiên Mạch giật mình, e sợ cúi đầu, “Vương gia.” Không sai, y là Bình Nam Vương, là phu quân của nàng, là ông trời của nàng.

Gương mặt lạnh nhạt của Bình Nam Vương Tần Mộ Phong lộ nét cười tàn nhẫn mà tà mị, “Gấp gáp vậy sao?”

Thiên Mạch cúi đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, “Không phải ạ.”

Tần Mộ Phong cười nhạt, “Ngươi đã gấp như vậy, ta đương nhiên phải thỏa mãn ngươi.” Hàn ý trong giọng nói khiến toàn thân Thiên Mạch run rẩy như phiến lá chao mình trong gió thu.

“Đến đây.” Tần Mộ Phong bỏ lại hai tiếng, bước nhanh vào phòng.

Một hồi lâu, Thiên Mạch mới ngẩng đầu. Vừa nhấc đầu, nhìn thấy đầu tiên, là cảnh y cùng một nữ nhân ấp ôm thân mật. Nước mắt, một lần nữa lại tuôn ra.

Thiên Mạch thắp nến, cúi đầu đứng trước giường, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.

Tần Mộ Phong thân mật ôm thị thiếp Thái Y, hờ hững nhìn nàng, nước mắt của nàng, khiến y thấy thỏa mãn.

“Đây là Thái Y, là ái thiếp của ta.” Y lạnh lùng tuyên bố.

Thái Y trong lòng y yêu kiều nói, “Chào muội muội!”

Còn tưởng Liễu Thiên Mạch có bao nhiêu lợi hại, hôm nay xem ra chẳng qua là quả hồng mềm nhũn chỉ biết khóc.

Một tiếng ‘ muội muội ’, càng chứng thực thân phận của nàng. Nàng là thiếp, chẳng khác gì người thiếp xuất thân thanh lâu.

“Chào tỷ tỷ.” Thiên Mạch vẫn không ngẩng đầu, thanh âm có chút nghẹn ngào.

Khóe miệng Tần Mộ Phong lộ nét cười tàn nhẫn, tốt, mục đích của y đã đạt được rồi.

“Ta để Thái Y hầu hạ ta, ngươi không có ý kiến chứ?” Vẻ tươi cười lại lạnh lẽo đến cực điểm, khiến lòng người run sợ.

Thiên Mạch run lên một chút, khẽ lắc đầu, “Không có.” A, nàng chỉ là một người thiếp, một người thiếp không có tôn nghiêm mà thôi.

“Vương gia, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của ngài và muội muội, Thái Y phục vụ ngài có ổn không?” Thanh âm của Thái Y mềm mại ngọt ngào, quyến rũ vô cùng.

Tần Mộ Phong cười nhạt, “Hừ, động phòng hoa chúc? Cô ta chỉ là thiếp.” Cô ta không xứng.

Nàng cúi đầu, lệ lại rơi, trong mắt không một tia ấm áp.”Phải, ta chỉ là thiếp.” Người y yêu duy nhất chỉ có giai nhân đã hương tiêu ngọc vẫn [4] kia, trừ nàng ta ra, y sẽ không để bất kì nữ tử nào vào mắt.

Không sai, nàng là thiếp. Hoàng thượng ban hôn thì đã sao? Nàng chỉ là thiếp. Không kiệu hoa, không tam môi lục sính[5]. Nàng một thân một mình đi vào vương phủ.

Nàng là thê do hoàng thượng ban cho Bình Nam Vương, y trước mặt mọi người kháng chỉ, lạnh lùng tuyên bố y đã có thê thất.

Y yêu nhất chỉ có nữ tử đã dùng ba thước lụa kết thúc sinh mệnh, y đồng ý nhận nàng, nhưng chỉ có thể làm thiếp.

Nàng là con gái tể tướng thì đã sao? Nàng chẳng qua là do người vợ thủa hàn vi chưa từng được sủng ái sinh ra, ở tể tướng phủ không có chút địa vị.

Làm thê làm thiếp, đối với tể tướng mà nói không có phân biệt. Nàng chỉ là một quân cờ – quân cờ tể tướng đại nhân dùng để leo lên nấc thang quyền quý.

Không có hôn lễ thì đã sao? Không ai để ý. Chỉ cần nàng là nữ nhân của Bình Nam Vương, tể tướng đại nhân là nhạc phụ của Bình Nam Vương, những thứ khác đều không quan trọng.

Dù là lấy thiếp, cũng cần dùng kiệu đưa vào phủ mới phải? Nàng thì sao? Nàng chỉ mang theo bao quần áo đi vào Bình Nam Vương phủ. Y tùy ý chà đạp tôn nghiêm của nàng, nàng hận y, nhưng nàng còn lựa chọn nào khác?

“Ngươi là thiếp của ta.” Tần Mộ Phong lạnh lùng nói.

Thiên Mạch cắn môi, “Vâng, tiện thiếp là thiếp.” Nàng cúi đầu, nét mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc nào.

“Chỉ là thứ giúp ta làm ấm giường.” Y tàn nhẫn chà đạp tôn nghiêm của nàng.

“Tiện thiếp hiểu rõ.” Nàng là tể tướng thiên kim thì thế nào? Trong mắt y, nàng khác chi thanh lâu nữ tử?

“Ngẩng đầu lên.” Y cười nhạt.

Thiên Mạch ngẩng đầu, kinh hãi nhìn bọn họ.

Tần Mộ Phong đương ở trên giường, Thái Y yêu kiều tựa vào ngực y, rất mực quyến rũ.

“Học hỏi chút đi.” Tần Mộ Phong ngang ngược ra lệnh, không cho nàng cơ hội cự tuyệt.

Thiên Mạch run rẩy, lùi một bước, “Vâng.” Nàng chỉ biết đứng một bên nhìn bọn họ, lệ nóng lại trào.

“Vương gia, người hư quá!” Thái Y quăng cho Thiên Mạch một tia nhìn thị uy, rồi cùng Tần Mộ Phong tay áp má kề.

Tần Mộ Phong cười lạnh, thỏa mãn nhắm mắt mặc cho Thái Y trút bỏ quần áo trên người.

Từng món từng món y phục rơi xuống, có bao nhiêu ám muội! Nhìn những thứ ấy, ánh mắt nàng chầm chậm biến đổi, sâu đến không thấy đáy…

Tiếng nữ nhân rên rỉ, tiếng nam nhân thở dốc, đan đan cài cài, quấn quýt đầy phòng.

Tiếng kêu dâm đãng của Thái Y khuấy động bên tai nàng, trượng phu của nàng, đang cùng nữ nhân khác....

Hình ảnh hai kẻ trên giường in vào đáy mắt, trước mặt Thiên Mạch một mảnh mịt mờ.

Chẳng biết qua bao lâu, Tần Mộ Phong đột nhiên không hề thương tiếc đẩy Thái Y ra. Y mình trần xuống giường, nâng cằm Thiên Mạch, ép nàng nhìn thẳng vào y. “Ngươi khóc cái gì? Ganh tị sao?” Tiếng khóc của nàng khiến y bực dọc.

Thiên Mạch không sao ngừng nổi, lệ đã như mưa.

“Ngươi không có tư cách, ngươi chỉ là thiếp, là công cụ noãn sàng của ta, còn không bằng cả kỹ nữ.” Tần Mộ Phong tàn nhẫn nhục mạ nàng.

“Tiện thiếp là thiếp.” Nàng hiểu rõ phận mình, đâu cần y nhắc nhở.

Y quay đầu lại, “Thái Y, ra ngoài.” Ngữ điệu cay nghiệt không chút tình cảm, so với nhiệt tình như lửa khi nãy khác chi hai người!

“Vâng.” Thái Y không kịp mặc y phục, chỉ đành ôm đồ mà chạy. Y xưa nay lãnh khốc vô tình, hỉ nộ khó lường, nếu không muốn bị đuổi khỏi vương phủ chỉ có cách nghe lời.

Y liếm đi ngấn lệ trên mặt nàng, mắt đầy tà ý, “Ngươi khóc cái gì? Khóc ta không muốn ngươi?”

Nàng cắn môi, không dám nhìn y, “Tiện thiếp không dám.”

Trong nháy mắt, Tần Mộ Phong đẩy nàng ngã xuống giường, kẹp chặt cổ tay, thô bạo xé đi y phục trên người nàng thành muôn mảnh, nàng hệt như một con rối mặc cho y bài bố.

Tần Mộ Phong mỉa mai liếc nhìn nàng, “Không phản kháng à?”

“Tiện thiếp không có tư cách.” Nước mắt vẫn đầm đìa khóe mi.

Y không xứng để nàng rơi lệ.

“Biết là tốt rồi.”

Nàng cho rằng, nàng có thể không để ý y xâm phạm. Nàng cho rằng, bất kể y làm gì, nàng cũng có thể chịu được, thế nhưng nàng làm không được a.

Sự thô bạo của Tần Mộ Phong khiến Thiên Mạch hít vào một hơi khí lạnh, hét lên thất thanh, “Vương gia, đừng mà!” Mắt nàng đã sớm đẫm lệ.

“Đừng ư? Ngươi không phải đang đợi ta?” Thanh âm của y tàn nhẫn tựa ác ma nơi địa ngục, lãnh khốc đến không một tia ấm áp.

Thiên Mạch vừa khóc vừa cố đẩy y ra, “Vương gia, xin ngài đi cho!”

“Không phải ngươi nói ngươi không có tư cách sao?” Y không buồn để ý đến nước mắt của nàng, tàn nhẫn xâm phạm nàng.

Thiên Mạch nghe vậy, chỉ còn biết cam chịu nhắm mắt. Nước mắt không ngừng tuôn, lăn dài trên má.

Tần Mộ Phong gằn giọng, “Ngươi bức tử Thái Hà, ta bắt ngươi trả giá!”

Thiên Mạch mở to mắt, kinh hoảng thần sắc, khóc nghẹn, “Vương gia, cái chết của Thái Hà cô nương không liên quan đến ta.” Là Thái Hà nghĩ quẩn mà thắt cổ tự vẫn, liên can gì tới nàng?

Y cười nhạt, “Không phải vì ngươi, nàng đã không chết.”

“Không liên can đến ta, xin ngài thả ta ra.” Thiên Mạch vô lực van xin, tiếng khóc lẫn van vỉ thê thảm vô cùng.

Cả đời Liễu Thiên Mạch nàng, chưa bao giờ hèn kém đến như thế.

“Nằm mơ, ngươi là thiếp của bản vương, không có tư cách cự tuyệt ta.” Y hung hăng chiếm giữ thân thể nàng – rất đột ngột khiến nàng không kịp thích ứng, một cơn đau buốt từ thân dưới truyền lại, móng tay của Thiên Mạch cắm thật sâu vào vai y. Máu tươi thẫm đỏ, chầm chậm lăn trên lưng y. Máu tươi trên thân thể đẫm mồ hôi, ghê người mà mĩ lệ.

Không có tình cảm, chỉ có phát tiết cùng trả thù. Trong đôi mắt đen rất đẹp của Tần Mộ Phong, lửa giận đan cài cùng lửa dục, không chút nhu tình.

Thiên Mạch nghiêng đầu, nhắm mắt cắn môi, mặc y điều khiển. Nàng không có quyền phản kháng, dù có phản kháng, y cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, hà tất phí sức!

Y thô bạo xoay mặt nàng lại, “Tiện nhân, sao không kêu? Ta muốn nghe tiếng rên dâm đãng của ngươi. Ta còn tưởng tể tướng thiên kim thanh cao thế nào, hôm nay xem ra chẳng qua chỉ là dâm phụ làm vợ khắp thiên hạ!”

Nàng sớm không còn tấm thân xử nữ, nam nhân đầu tiên của nàng không phải y. Chỉ vừa đi vào nàng, y đã biết.

Nàng là dâm nữ đã qua tay kẻ khác, khi nào y cần hạng nữ nhân sang tay như vậy chứ?

Y từng có rất nhiều nữ nhân, y không quan tâm bọn họ có là xử nữ hay không. Nhưng, y để ý nàng.

Để ý nàng, không liên quan đến tình cảm. Cướp đoạt thân thể thuần khiết của nàng, mới khiến y cảm thấy khoái lạc trả được thù. Tưởng đoạt được băng thanh ngọc khiết của nàng, ai ngờ lại là dâm nữ, giữ lấy thân thể nàng có ý nghĩa gì?

Liễu Thiên Mạch, ngươi được lắm!

Y đem toàn bộ hận ý trong lòng hung hăng phát tiết trên người nàng. Thân thể yếu mềm của Thiên Mạch không sao chịu nổi cơn chà đạp cuồng điên, chỉ biết ngất đi dưới thân y.

Y thỏa mãn, chán chê đẩy nàng ra, mặc y phục bước đi không ngoảnh lại.

Thiên Mạch một thân tàn hoa bại liễu, phơi bày lồ lộ.

Đêm, càng thêm lạnh.

[1] Bồ liễu (cây liễu dương) thường héo tàn trước khi mùa thu đến. Ý nói già trước tuổi. Thời xưa được dùng để tự nói bản thân yếu đuối nhu nhược.

[2] Làn thu ba: Thu ba chính là thu thủy, là mặt hồ gợn sóng trong gió thu, lay động, trong suốt. Tuy nhiên, trong thơ của cổ nhân, từ ‘thu ba’ lại được dùng để miêu tả ánh mắt nữ nhân. “Làn thu thủy, nét xuân sơn” (Nguyễn Du) chính là tả ánh mắt và đôi lông mày của người đẹp.

[3] Nến long phụng – nến cưới.

[4] Chết

[5] Theo tục lệ cổ truyển TQ, nam nữ kết hôn cần “tam môi lục sính”, hay còn gọi “tam thư lục lễ”.

Tam thư gồm:

Sính thư: trao lúc đính hônLễ thư: trao lúc đại lễNghênh thư: lúc đón dâu, nhà trai trao cho nhà gáiLục lễ gồm:

Nạp lễ: nhà trai mang lễ vật sang nhà gái cầu thânVấn danh: nhà trai viết tên tuổi, thứ bậc trong nhà, ngày sinh của chàng trai lên thiếp đỏ, nhờ bà mai mang sang nhà gái. Nếu có ý kết thân, nhà gái sẽ ghi tên tuổi, bát tự của cô gái lên rồi nhờ người xem cung hợp.Nạp cát: nếu bát tự nam nữ không tương khắc, hôn sự bước đầu được đồng ý.Nạp trưng: còn gọi là đại lễ. tương tự như đính hôn ngày nayThỉnh kỳ: chọn ngày thành hônĐón dâu: vào ngày hôn lễ, nhà trai mang thư đón dâu đến nhà gái cưới tân nương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang