Cho dù mới sáng sớm, cũng đã có chút ánh mặt trời lạnh lẽo.
Tuyết đọng mới tan, mặt đất ẩm ướt, trong không khí tràn ngập mùi bùn đất.
Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, chiếu vào trên giường.
Thiên Mạch đưa tay che ánh mặt trời, ngáp một cái thật dài.
Nàng uể oải leo xuống giường, bước đến sau bình phong thay quần áo.
Nàng vừa cầm chiếc áo lên, còn chưa kịp mặc vào, liền ngửi thấy một mùi hoa thơm nhàn nhạt. Mùi hương kia, tựa hồ tỏa ra từ trên quần áo. Nàng cúi đầu, đưa áo lên mũi ngửi.
Kỳ lạ, y phục của nàng sao lại có mùi hoa? Hương thơm này rất bình thường, chỉ là hương liệu thông thường mà thôi. Cho dù không phải muốn hại nàng, nhưng ai lại rỗi hơi như vậy, đi ướp hương lên quần áo của nàng?
Nàng chậm rãi mặc quần áo xong, thuận miệng gọi: “Hương nhi.”
“Nương nương.” Hương nhi sớm đã đợi hầu từ lâu nghe được tiếng nàng gọi, vội bưng nước rửa mặt đi vào.
“Trên y phục cua ta vì sao lại có mùi thơm?” Nàng đã mặc xong y phục.
Hương nhi nhìn thẳng Thiên Mạch nói, “Hiện giờ thân phận của nương nương đã khác trước, quần áo tự nhiên phải ướp hương.”
Thiên Mạch lạnh lùng nhìn chăm chú vào Hương nhi, “Vương phủ có quy củ này sao?” Mâu quang sắc bén, tựa hồ muốn nhìn xuyên qua cô ta.
“Có lẽ là người ở phòng giặt quần áo muốn lấy lòng nương nương.” Hương nhi vẫn như cũ không chút hoang mang.
Thiên Mạch nhìn chằm chằm vào mắt Hương nhi, một hồi lâu, mới lạnh lùng rời mắt.
Nàng ngồi vào bàn trang điểm, cầm lược chải tóc, ” Điểm tâm của ta chuẩn bị xong chưa?” Thiên Mạch hoàn toàn toát lên phong thái của một Vương phi. Nếu Hương nhi vô tình, cũng đừng trách nàng vô ý.
Hương nhi dừng một chút, “Nương nương, phòng bếp không có chuẩn bị điểm tâm riêng cho nương nương.”
“Vì sao?” Thiên Mạch dừng tay, ngữ khí càng thêm lạnh lẽo.
“Nương nương gần đây đều dùng điểm tâm cùng Vương gia, nên nhà bếp không có chuẩn bị riêng.” Hương nhi nhỏ giọng bông đùa.
Trở lại vương phủ hơn mười ngày, nàng vẫn ở tại Thính Phong Hiên. Ngày hôm qua lúc cùng Tiểu Lục từ Túy Yên Lâu trở về, đã là buổi tối, nàng một mình quay về Đạm Tình Cư ngủ. Kỳ thực, nàng đang trốn tránh Tần Mộ Phong. Từ sau khi Tần Vật Ly hôn nàng, mỗi lúc Tần Mộ Phong hôn nàng, nàng luôn thấy buồn nôn, nàng đã không thể nào sống với y được nữa.
“Ngươi lui xuống đi.” Chiếc lược trong tay lại chuyển động, tiếp tục chải mái tóc suôn dài.
Hương nhi đặt chậu rửa mặt xuống, cầm lấy chiếc lược trong tay Thiên Mạch, “Nương nương, để nô ty làm.”
“Ừ.” Thiên Mạch thuận miệng hừ một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, mặc Hương nhi chải tóc cho nàng.
Hương nhi gắn món đồ trang sức cuối cùng lên cho Liễu Thiên Mạch, cẩn thận hỏi, “Nương nương người có vừa lòng không?”
“Cứ như vậy đi.” Nàng đứng lên, bước vòng ra sau bình phong rửa mặt.
Hương nhi vẫn đứng tại chỗ đặt chiếc lược lên bàn trang điểm, khóe miệng cong lên một nụ cười duyên dáng, quỷ dị khó lường.
****
“Cô nương, đây chính là phòng chữ thiên số 2.”
Thiên Mạch tiện tay ném cho tiểu nhị một thỏi bạc, “Đi xuống trước đi.”
Tiểu nhị cầm bạc, nói một tiếng cảm ơn rồi vui vẻ rời đi.
Thiên Mạch chần chừ đứng ở cửa, trong tay nắm chặt ngọc tiêu trong suốt. Ngón tay siết lại rồi thả ra, thả ra rồi siết lại. Một hồi lâu, nàng mới giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ lên cửa vài cái.
Liễu Thiên Mạch vừa gõ, cánh cửa đã tự mở ra. Nàng thoáng do dự, rồi đẩy cửa ra bước vào.
Nàng cẩn thận bước vào, nắm chặt ngọc tiêu. Có đôi khi, ngọc tiêu cũng có thể giết người. Ngọc tiêu của nàng tuy là nhạc khí, cũng là vũ khí.
Thấy phòng trong không một bóng người, Liễu Thiên Mạch bước thẳng đến trước bàn ngồi xuống.
Trên bàn bày một chậu cây kỳ lạ, tựa như trúc, lại không giống trúc.
Ở trên bàn lại đặt một chậu cây như vậy làm gì? Trời sinh mẫn cảm, khiến cho Liễu Thiên Mạch có chút nghi hoặc.
Đưa tay vuốt nhẹ chiếc lá của cái cây lạ kia. Theo thói quen của người học y thuật, nàng bứt một phiến lá, cho vào miệng nếm thử. Đây rốt cuộc là thứ gì? Vì sao lại để ở nơi này? Sau khi nếm rồi mới biết.
Nàng chỉ nếm thử vị của lá cây, chứ không nuốt vào.
Mới vừa phun lá cây trong miệng ra, nàng liền cảm thấy toàn thân nóng ran, một luồng nhiệt vô danh từ hạ phúc lan tỏa.
Nàng thoáng ngập ngừng, sắc mặt đại biến, liền đứng bật dậy.
Nàng trúng xuân dược rồi.
Trên người nàng có đủ loại thuốc giải, có thể giải trăm thức độc, nhưng không có thuốc giải xuân dược. Kỳ thực, xuân dược không có thuốc giải. Xuân dược bình thường, dùng nước lạnh súc, có lẽ có thể chống đỡ được. Nhưng phải chịu thống khổ một thời thần.
Nhưng nàng lại trúng phải một loại xuân dược lợi hại nhất. Ngoại trừ nam nữ giao hợp, không còn cách nào khác có thể giải.
Nàng rút vội ba cây ngân châm trong thắt lưng ra, dùng sức đâm vào đùi. Khi rút châm ra, trên thân châm dính đầy máu.
Đau đớn có thể khiến nàng duy trì tỉnh táo. Nàng nâng tà váy vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, ngay cả chiếc ngọc tiêu nàng xem như sinh mệnh cũng bỏ quên lại trên bàn.
Mùi hương trên quần áo và cái cây giống trúc kia hỗ trợ lẫn nhau. Hai thứ đó đều không có độc, nhưng khi kết hợp với nhau, lại tạo thành thứ xuân dược lợi hại nhất.
Nếu nàng đoán không sai, kẻ hại nàng, nhất định là một trong ba nữ nhân trong vương phủ. Bọn chúng vì để được ở lại vương phủ, ý đồ hãm hại nàng hồng hạnh ra tường. Nếu đã là hãm hại, chắc chắn cón có chiêu tiếp theo. Nàng mà ở lại chỗ này, chắc chắn sẽ bị người chà đạp.
Đúng là đồ đàn bà nham hiểm, đến cả chiêu thức độc ác như thế này mà cũng nghĩ ra được.
Nàng vội vàng xuống lầu, loạng choạng chạy ra ngoài. Dọc theo đường đi, nàng không ngừng dùng ngân châm đâm vào đùi, để giữ cho mình tỉnh táo. Chuyện tới nước này, có thể cứu nàng chỉ có Tần Mộ Phong.
Chạy ra khỏi khách điếm mới được vài bước, toàn thân Thiên Mạch đã nhũn cả ra, gần như tê liệt ngồi phệt dưới đất. Nàng rút ngọc trâm trên đầu xuống, hung hăng đâm vào đùi. Nháy mắt, máu đỏ tươi chảy ướt cả đùi nàng
Nàng đưa tay quệt mồ hôi trên trán, vật vã chạy trở về phủ.
Giữa đám đông nhộn nhịp, nàng lại chạy quá nhanh, không cẩn thận đạp lên tà váy. Nàng loạng choạng, cả người ngả nhào ra phía trước. Vốn tưởng rằng sẽ ngã sấp xuống đất, nhưng lại rơi vào một vòng tay ấm áp.
Nàng ngẩng đầu, trước mắt là một khuôn mặt tựa cười mà không phải cười.
“Phi Yên.” Thanh âm mị hoặc của Tần Vật Ly ở nàng bên tai vang lên, hơi thở nóng rực phả ra trên mặt nàng.
Liễu Thiên Mạch đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, tựa như gặp được cứu tinh, hai tay nắm chặt quần áo của y, ” Cứu ta.”
Tần Vật Ly rốt cục cũng nhận ra sự khác thường của nàng, đưa tay sờ lên trán nàng, “Nàng bệnh sao?”
Giây phút tay y vừa chạm đến nàng, Thiên Mạch càng cảm thấy khô nóng không chịu được. Cơ thể nóng như lửa ghì chặt Tần Vật Ly, sắc mặt ửng đỏ, mặt mày như tơ, ” Ta trúng xuân dược, cầu ngài cứu ta.”
Tần Vật Ly như bị sét đánh, hoảng hốt không thôi. Nàng trúng xuân dược? Nàng bảo y cứu nàng? Nói cách khác là….
Y vòng tay ôm lấy Thiên Mạch, vội vàng chạy vào một khách điếm ven đường, ” Phi Yên, nàng ráng chịu một chút, một chút sẽ tốt thôi.”
Thân thể mềm mại của Thiên Mạch không ngừng vặn vẹo trong lòng y, ngay cả làn da trắng như bạch ngọc cũng trở nên ửng đỏ, rõ ràng đang chịu sự giày vò của tình dục.
Tần Vật Ly ôm Liễu Thiên Mạch, một cước đá văng ra cửa phòng, chạy vội đặt nàng lên giường.
Y ôm chặt Thiên Mạch trong lòng, ngăn không cho nàng quằn quại. Chỉ ôm nàng như thế, không tiến thêm một động tác nào, ” Phi Yên, nàng ráng chịu một chút, một lát sẽ qua thôi.” Tần Vật Ly từ trước đến nay luôn cao ngạo, y muốn Phi Yên cam tâm tình nguyện ở cùng với y, không muốn lợi dụng lúc người gặp nạn.
Thiên Mạch thốt lên một tiếng rên rỉ mê đắm, cơ thể rực lửa mềm mại cuộn trong trong lòng y, “Ta không muốn nhịn, ta muốn ngài.” Dưới sự giày vò của dục hỏa, Thiên Mạch gần như sắp khóc òa.
“Nàng sẽ hối hận.” Y ôm chặt lấy Thiên Mạch, nhưng không dám nhìn nàng.
Với y mà nói, nàng có một sức hấp dẫn chết người. Chỉ sợ vừa nhìn thấy ánh mắt long lanh như nước của nàng, y sẽ mất đi lý trí. Nàng hiện tại đang bị dục hỏa thiêu đốt, căn bản không biết mình đang làm cái gì. Nếu y thật sự chiếm hữu nàng rồi, đến lúc nàng tỉnh lại, nhất định sẽ hối hận. Cái y muốn không phải là lạc thú nhất thời, mà là thâm tình trọn đời.
“Mau cho ta, ngài luôn miệng nói yêu ta, vì sao không cần ta?” Ngửi thấy mùi hương trên người y, Thiên Mạch chỉ cảm thấy càng thêm khó chịu. Da thịt đau đớn như kim châm, khao khát sự âu yếm của y.
Cơ thể mềm mại của nàng không ngừng vặn vẹo trong lòng y, cộng thêm tiếng rên rỉ kiều mỵ của nàng, sớm đã khơi dậy dục hỏa của y.
“Chính bởi vì yêu nàng, cho nên ta mới phải bảo vệ nàng.” Tần Vật Ly siết chặt Thiên Mạch, thanh âm khàn đi vì thèm muốn.
“Hỗn đản, ta muốn ngài, ngài không cần ta ta sẽ cưỡng gian ngài.” Sóng tình trong cơ thể nàng dâng lên cuồn cuộn, Thiên Mạch sớm đã mất đi lý trí, hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì. Nàng chỉ biết là, nàng cần y.
Y gần như mất đi lý trí, nhưng lại kiên quyết áp chế dục vọng của mình. ” Phi Yên, ta muốn nàng cam tâm tình nguyện yêu ta, cam tâm tình nguyện ở cùng ta.”
Đúng vậy, y yêu nàng.
Rốt cuộc đã động lòng từ khi nào?
Y không dám chắc.
Là bị hấp dẫn bởi khí chất con người nàng?
Bị khuất phục bởi thi từ cầm nghệ của nàng?
Có lẽ, đều không phải.
Yêu nàng, không bởi nguyên nhân nào cả, chỉ đơn giản là yêu.
Phải chăng ngay từ cái nhìn đầu tiên ấy, y đã động lòng rồi.
Chỉ một lần gặp ấy, nàng đã để lại một dấu ấn sâu sắc trong đáy lòng y.
Y không tin trên đời này có chuyện nhất kiến chung tình, nhưng mà, chuyện đó thật sự đã xảy ra, xảy ra ngay trên người y.
Y đối với Phi Yên, đúng là nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm.
Có lẽ, tình yêu của y đối với nàng không phải khắc cốt ghi tâm, nhưng lại là chân tâm thật ý.
” Ngu ngốc, ai nói ta đối với ngài không có cảm giác. Nếu đối với ngài không có cảm giác, ta sẽ cho ngài hôn ta sao? Không có cảm giác, ta sẽ tâm sự với ngài sao? Không có cảm giác, ta sẽ tựa vào lòng ngài mà khóc sao? Ta sẽ tuân thủ ước hẹn gặp mặt với ngài sao? Ta sẽ để ngài giải độc cho ta sao? Ngu ngốc, đầu gỗ đáng chết. Ngài thật sự cho rằng ta là nữ nhân tùy tiện như vậy sao? Nếu người ta gặp hôm nay không phải ngài, ta thà chết, cũng sẽ không để cho kẻ nào chạm đến ta.” Thiên Mạch cuồng loạn giơ tay đánh vào ngực Tần Vật Ly, khóc ròng như hoa lê trong mưa, nước mắt đầm đìa.
Thiên Mạch ý loạn tình mê túm lấy tay Tần Vật Ly, đặt lên thân thể nàng sờ soạng, “Nóng quá.” Cả người nàng khô nóng, khao khát được y chạm vào.
Ánh mắt Tần Vật Ly thoáng chốc trở nên nóng rực, lồng ngực căng phồng vì hoan hỉ. Ngây ngốc sửng sờ, không biết làm thế nào cho phải.
“Vật Ly.” Thiên Mạch cong người lên, vô thức cọ xát vào ngực y.
Y sớm đã bị dục hỏa thiêu đốt, dưới sự suồng sã của Thiên Mạch, lý trí dần dần trôi xa.
Chiếm hữu nàng là suy nghĩ duy nhất trong đầu y vào giờ phút này.
Ánh mắt Tần Vật Ly trong phút chốc đã tràn đầy dục hỏa, hung hăng hôn lên môi thơm của nàng. Chiếc lưỡi nóng bỏng vói vào trong miệng nàng, quấn lấy chiếc lưỡi thơm mềm của nàng.
Nụ hôn mãnh liệt, dẫn đến dục vọng nguyên thủy nhất.
Nàng giống một búp hoa mới hé, xinh đẹp đến mất hồn.
Y cơ hồ không thể kềm chế được nữa, hai tay luồn vào y phục của nàng, phóng túng mơn trớn thân thể mềm mại của nàng.
Dưới sự vuốt ve của y, Thiên Mạch nhịn không được phát ra những tiếng rên rỉ khoan khoái, tay run rẩy luồn vào trong quần áo của y.
Nụ hôn mềm nhẹ triền miên, tựa như những hạt mưa rơi trên người nàng. Y mút lấy bờ môi mềm mại của nàng, chậm rãi kéo vạt áo của nàng ra. Trước ngực Liễu Thiên Mạch chợt lạnh, khẽ rên một tiếng khoan khoái.
Tiếng rên của nàng, là liều thuốc kích thích tốt nhất. Tần Vật Ly kêu lên một tiếng, nhanh chóng cởi hết quần áo của nàng, cơ thể rắn chắc dán chặt vào thân thể của nàng.
“Vật Ly.” Nàng mỉm cười quyến rũ, hai tay vòng quanh cổ y. Đáy mắt chan chứa tình cảm ấm áp.
Lời của Thần toán tử nói, nàng hình như đã hiểu.
“Phi Yên, nàng là của ta.” Tần Vật Ly thì thầm bên tai nàng.
Hai người tình cảm mãnh liệt triền miên, cùng nhau lên đỉnh sung sướng, cơn điên cuồng đến thất hồn lạc phách, nuốt chửng lấy hai người.
********
Thiên Mạch sức cùng lực kiệt nép vào lồng ngực Tần Vật Ly, trong hơi thở còn chút rối loạn vẫn lưu lại dư vị đam mê.
Ánh mắt nàng xuyên qua rèm mỏng, không biết dừng ở nơi nào.
Tần Vật Ly mãn nguyện ôm chặt nàng trong lòng, thỏ thẻ bên tai nàng, “Hối hận rồi sao?”
“Không.” Thiên Mạch lắc đầu, “Ta tuyệt không hối hận.” Nàng chưa từng hối hận, chỉ là bị cái cảm giác tội lỗi đè nặng khiến không thể thở nổi. Nàng là Trắc phi của Tần Mộ Phong, theo lý mà nói, nàng là em dâu của Tần Vật Ly, nhưng mà… bọn họ lại ở sau lưng Tần Mộ Phong làm ra loại chuyện này.
“Nàng đang nghĩ gì?” Tần Vật Ly rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Liễu Thiên Mạch trống rỗng nhìn ra ngoài rèm, “Ta đang nghĩ, tình yêu rốt cuộc là cái gì?” Giây phút được y ôm chặt trong ngực kia, nàng tựa hồ hiểu được lời nói của Thần toán tử, hiểu được cái gì là tình yêu.
Tần Vật Ly khóe miệng nở một nụ cười mê người, ” Yêu, chính là giống như hai chúng ta vậy.” Nàng yêu y, là chính miệng nàng thừa nhận.
“ồ.” Nàng chậm rãi dụi dụi mắt, buồn ngủ lim dim. Thân mình khẽ nhúc nhích, nàng nhịn không được rên nhẹ. “Đau quá đi.”
Thiên Mạch toàn thân ê ẩm, xương cốt cả người như muốn rã ra, hậu quả của hoan ái quá độ.
“Đau ở đâu?” Tần Vật Ly bỗng trở nên tà ác, tay chậm rãi di chuyển xuống dưới, trượt đến chỗ giữa hai chân của nàng, mơn trớn sự mềm mại của nàng. “Chỗ này đau ư?”
“Không phải.” Thiên Mạch nhẹ nhàng lắc đầu.
Tần Vật Ly môi khẽ nở một nụ cười, kéo cơ thể mềm mại của nàng vào lòng, “Không cần thẹn thùng, nữ nhân nào cũng đều bị đau.”
“A?” Mỗi người đàn bà đều bị đau, là sự thật. Nhưng mà, nàng đã nếm cái đau đó rồi.
Y cúi đầu, hôn lên đôi môi của nàng, “Tin ta đi, sau này sẽ không đau nữa đâu.”
“Nhưng mà….” Thiên Mạch lặng đi, căn bản nói không ra lời.
Tần Vật Ly dùng trán cụng vào trán nàng, ” Nàng có biết ta tên gì không?”
“Tần Vật Ly.” Thiên Mạch không chút suy nghĩ, nói ngay.
“Tần Vật Ly, tình không chia ly. Tên của ta, là do mẹ ta đặt. Lúc còn trẻ, mẹ ta tâm cao khí ngạo. Nguyện có được một người trong tim, đến bạc đầu cũng không phân ly. Lúc cha ta gặp được bà, người đã có tám tới phi tử. Bởi vì mẹ ta muốn có một tình yêu toàn tâm toàn ý, nên cha ta không dám nói cho bà thân phận đích thực của người, luôn dùng thân phận thương nhân khi ở chung với bà. Sau khi sinh hạ ta, mẹ ta nương đặt tên ta là Vật Ly, hy vọng cha ta cả đời một đời không chia ly bà. Sau khi biết được thân phận của người, mẹ ta muốn đoạn tuyệt quan hệ với người. Kiên quyết không chịu tiến cung, mang theo ta ở bên ngoài cung. Sau đó, cha ta dần dần ổn định giang sơn, nắm quyền trong tay. Người phế đi hậu cung, cả đời chỉ có một mình mẹ ta.” Đối với việc mà cha y làm, y vẫn rất bội phục.
“Tình yêu của tiên đế và thái hậu, tựa như là thiên cổ tuyệt xướng[1].” Một đế vướng như Tần thúc thúc, đích thực là hiếm có. “Ngài kể ra chuyện tình của họ, là muốn nói cái gì? Muốn ta chờ? Hay là…”
“Cha ta từ nhỏ đã nói cho ta biết, đối với tình yêu phải một lòng. Trước khi gặp được nữ tử mình yêu, tuyệt đối không thể lạm tình. Nếu không, sẽ giống như người, khốn khổ vì tình. Khi mẹ ta cam tâm tình nguyện tiến cung, ta đã 5 tuổi rồi.” Cho nên, người chịu hết mọi áp lực tứ bề, cự tuyệt tuyển tú.
Thiên Mạch nhàm chán nghịch ngợm ngón tay, ” Chuyện từ 23 năm trước, khi đó ta còn chưa sinh ra.”
Tần Vật Ly bật cười, “Sao chứ? Nàng đang chê ta già ư?”
Để trừng phạt, Tần Vật Ly nhẹ nhàng dùng hai ngón tay kẹp quả anh đào hồng trước ngực nàng, Thiên Mạch vội đẩy ra tay y, gắt giọng, “Hạ lưu.”
Tần Vật Ly cười gian, “Vậy sao?” Y lại kẹp một cái. Có tiện nghi nhất định phải chiếm.
Thiên Mạch bắt lấy hai bàn tay không an phận của y, dở khóc dở cười, “Ta chê ngài làm cái gì? Ngài bảy tám chục tuổi rồi sao?”
Ngón tay thon dài của y vuốt ve đôi má hây hây của nàng, ” Ta chỉ muốn nói với nàng rằng, kiếp này ta chỉ có một nữ nhân là nàng, sẽ không có tần phi nào khác.”
Thân thể Thiên Mạch khẽ run lên, ngón tay chậm rãi siết chặt, thống khổ bất cam khép mắt lại. “Nhưng mà ngài không phải là nam nhân duy nhất của ta.” Có một số việc, sớm hay muộn y cũng sẽ biết.
“Nàng còn muốn với ai?” Tay Tần Vật Ly đặt bên hông nàng tăng thêm chút lực, kéo cơ thể nàng càng thêm gần sát vào mình, bá đạo tuyên bố, ” Nàng là của ta.”
“Ngài thực sự cho rằng ta là xử nữ ư? Nhìn thử khăn trải giường sẽ biết.” Thiên Mạch làm bộ lơ đãng, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi chua xót không nói thành lời.
Tần Vật Ly đáy mắt hiện lên một chút thất vọng, lập tức khôi phục bình thường, “Không phải thì đã sao? Ta không ngại. Chỉ cần nàng quên hắn, xem ta là nam nhân duy nhất của đời nàng là đủ rồi.”
Y chầm chậm kéo chăn ra, đã thấy trên khăn trải giường một vệt đỏ sẫm. Lần đầu của nàng và Tần Mộ Phong không thấy máu, bây giờ sao có thể….
Thiên Mạch trợn mắt kinh ngạc, sao có thể như thế?
Miệng y cong lên một nụ cười ưu mỹ, niềm vui trên mặt không thể che giấu.
” Còn muốn chối sao?” Tần Vật Ly vươn bàn tay to kéo nàng ôm vào trong ngực.
” Ta…” Liễu Thiên Mạch không biết làm sao, nói không ra lời. Vết máu này, rốt cuộc ở đâu ra?
Tần Vật Ly nắm lấy cằm nàng, buộc Thiên Mạch nhìn thẳng vào y,” Bất luận nàng nói như thế nào, ta cũng sẽ không buông nàng ra. Nàng là nữ nhân của Tần Vật Ly ta, đây là một sự thật không thể chối cãi.” Ngữ khí cuồng ngạo bá đạo, mỗi một từ đều lộ rõ phong phạm vương giả.
Thiên Mạch đột nhiên cảm thấy rất mệt, uể oải nhắm mắt lại, ” Hy vọng ngài sẽ không ghét bỏ ta.” Nếu y biết nàng là nữ nhân của Tần Mộ Phong, còn có thể muốn nàng sao?
“Vĩnh viễn không bao giờ.” Y thề như thế.
Liễu Thiên Mạch tựa như một con mèo con thích làm nũng, vùi vào lòng Tần Vật Ly, ” Nếu ta là nữ nhân của Bình Nam Vương thì sao? Bình Nam Vương tay nắm binh quyền nắm, ngài không sợ y tạo phản ư.”
“Hắn sao dám.” Nụ cười trên môi Tần Vật Ly đột nhiên biến lạnh, “Nếu hắn dám phản, sẽ không đợi đến hôm nay.”
“Y và Hoắc Thiên là bạn tốt, toàn bộ binh quyền đều trong tay bọn họ, bọn họ liên thủ tạo phản thì làm sao?”
“Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng. Ta nếu có hoài nghi Hoắc Thiên, sẽ không đem binh quyền giao cho hắn.” Tần Vật Ly vô cùng tự tin.
” Cho dù Hoắc Thiên không cấu kết với y làm việc xấu, nhưng Bình Nam Vương tay cầm một nửa binh quyền, nếu y tạo phản, ngài cũng không có bao nhiêu phần thắng.” Tần Mộ Phong tính khí bất định, tâm cơ thâm trầm, ai dám kết luận y không có phản tâm? Đến ngay cả Tần Vật Ly cũng không tin tưởng y, không phải sao?
“Cho dù hắn phản, cũng không đoạt được thiên hạ.” Trong mắt Tần Vật Ly lóe ra ánh sáng nhạt lạnh lẽo, khóe miệng cong lên thành một nụ cười tuyệt đẹp, ” Liễu tướng và hắn không đội trời chung.”
Liễu Thiên Mạch thông minh thế nào, chỉ một điểm nhỏ đã hiểu thấu.
“Cao minh, dĩ cừu giám cừu[2]. Có Bình Nam Vương, Liễu tướng không dám làm càn, ngoan ngoãn đem đại quyền giao cho ngài. Có Liễu tướng kềm chế, Bình Nam Vương không dám phản. Nếu y phản, tuyệt đối không giữ được triều thần. Bình Nam Vương rất thông minh, cũng bởi vì thông minh, chuyện mất nhiều hơn được, y tuyệt sẽ không làm. Nếu muốn tọa ổn thiên hạ, chỉ có binh không thôi thì chưa đủ. Binh và quyền hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một thứ cũng không được.” Nàng nhịn không được mỉm cười. Làm vua, Tần Vật Ly đích thực rất thành công.
Tần Vật Ly thở dài, hôn lên trán Thiên Mạch, bắt đầu động tay động chân, ” Ta thành hôn quân mất rồi, nàng chỉ vừa thì thào bên gối, ta đã lập tức đem chuyện quốc gia đại sự kể với nàng.”
Thiên Mạch đẩy bàn tay nghịch ngơm của y ra, “Đây là bí mật ai cũng biết, Liễu tướng biết, Bình Nam Vương cũng biết. Chỉ là ta ngốc, không suy nghĩ thấu đáo mà thôi. Ngay từ khi ngài mới lên ngôi, Liễu tướng đã nắm giữ triều chính. Ngài sở dĩ đem binh quyền giao cho Bình Nam Vương, là vì bức Liễu tướng đem chính quyền trả lại cho ngài. Kỳ thực, ngài đem binh quyền giao cho Bình Nam Vương là vì bất đắc dĩ, ta nói đúng chứ?” Bởi vì chuyện của Vô Mệnh, Tần Mộ Phong xem Liễu tướng như kẻ thù, luôn luôn đối nghịch với ông ta. Dựa vào trí tuệ của Tần Vật Ly, đương nhiên có thể đoán được tâm tư của Tần Mộ Phong. Cho nên, y mới có thể đi một nước cờ hiểm.
“Rất may nàng không phải hoạ thủy. Dựa vào thông minh tài trí của nàng, chắc chắn sẽ là một vị hoàng hậu hiền đức.” Tần Vật Ly chớp chớp mắt có ý ám chỉ, ” Phụ hoàng của ta sớm đã huỷ bỏ quy định nữ tử không được tham gia vào chính sự của tổ tiên.”
“Bớt nói lời ngon ngọt đi, tốt hơn hết là hãy tự lo cho mình ấy. Bình Nam Vương tâm cơ thâm trầm, ngài không thể không đề phòng.” Nàng vĩnh viễn không biết Tần Mộ Phong suy nghĩ cái gì.
Tần Vật Ly trong mắt hiện lên một chút hung ác nham hiểm, “Có binh quyền thì sao?” Chỉ cần Tần Mộ Phong có phản tâm, y nhất định sẽ không nương tay. Khi hắn còn chưa kịp phản, y sẽ giết hắn, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Thiên Mạch ngáp dài, dụi dụi mắt, “Ngài không cảm thấy kỳ lạ sao? Một tiểu nữ tử như ta vì sao biết nhiều như vậy, ngài không nghi ngờ ta là gian tế sao?”
“Khi mẹ ta còn trẻ, cũng thông minh giống như nàng vậy. Lúc ấy cha ta chỉ mới là thái tử, thất hoàng tử như hổ rình mồi, nhờ mẹ ta bày mưu tính kế, giúp người ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Mấy vị sinh tử chi giao của mẹ ta, ai cũng đều là một nữ nhân tài giỏi. Văn thao vũ lược, trí tuệ không thua kém nam nhi. Lúc ta còn nhỏ, bọn họ từng viết một quyển sách tặng cho ta. Những điều bên trong đều là đạo làm vua, chính sách trị quốc. Mỗi từ đều sâu sắc, nhìn xa hiểu rộng.”
“Nước có thể nâng thuyền cũng có thể làm lật thuyền, được lòng dân thì được thiên hạ, mất lòng dân thì mất thiên hạ. Làm một vị vua, nên gần gũi hiền thần, xa lánh tiểu nhân. Mạo phạm can ngăn, là một hiền thần. A dua nịnh hót, là kẻ tiểu nhân. Noi gương đời xưa, làm điều chính trực…..” Thiên Mạch nhắm mắt lại, đọc như đang trả bài. Những lời mà Đại sư phụ và Tứ sư phụ hay nói đi nói lại cũng chính là những điều này, nàng sớm thuộc nằm lòng.
Tần Vật Ly cắt ngang ‘bài thuộc lòng’ của nàng, hoài nghi nhìn nàng, “Sao nàng biết?”
“Không có gì, ta chỉ là đọc lại một quyển sách từng đọc trước kia, chẳng lẽ cuốn ta xem kia và cuốn bọn họ tặng ngài là một sao.” Vô nghĩa, quyển sách kia đâu phải viết riêng cho y, mà là một trong những môn mà một đứa trẻ ở Vô tranh sơn trang bắt buộc phải học, tên sách là <Chính trị> gì đó. Đưa cho y học chỉ là nhân tiện, y cho rằng mặt mũi mình lớn lắm sao?
Tần Vật Ly đè nàng dưới thân, xấu xa sờ loạn khắp nơi, “Nói hay không?” Đám quái nhân kia tuyệt đối sẽ không tặng đồ lung tung, Phi Yên rốt cuộc là ai?
“Không nói.” Thiên Mạch kiên quyết đấu tranh với ‘kẻ ác’.
“Xem ta trừng phạt nàng như thế nào.” Tần Vật Ly đáy mắt toát ra hai ngọn lửa dục.
“Đồ xấu xa, ở đâu có kiểu trừng phạt như vậy.” Nàng ỡm ờ.
Tần Vật Ly mi phong nhướn lên, cúi đầu chiếm lấy môi nàng. Ngọn lửa tình mãnh liệt lại dấy lên.
Thiên Mạch đầu hàng không điều kiện, không chút miễn cưỡng, ngược lại còn cam tâm tình nguyện sung sướng hiến dâng.
Tần Vật Ly cũng bất ngờ, lúc y tỉnh lại, trên gối đã không còn chút hơi ấm. Nếu không phải trên sàng đan còn lại dấu đỏ sẫm, y sẽ cho rằng mình chỉ đang mơ một giấc mộng đẹp.
*****
Đứng trước cửa Đạm Tình Cư, Thiên Mạch cảm giác không được tự nhiên, sợ ai đó có thể nhìn ra manh mối.
Trước khi quay về vương phủ, nàng đã ghé qua Túy Yên Lâu một chuyến. Những vết hôn trên người đã tan bớt nhiều, cộng thêm được son phấn che đậy, hẳn là nhìn không ra điều gì. Dấu vết trên người nhìn không thấy? Còn dấu vết trong lòng thì sao?
Mới vừa bước vào trong sân, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Thiên Mạch ngẩn ra, ngơ ngác đứng tại chỗ, không có dũng khí bước đến.
Tần Mộ Phong nhận thấy sự có mặt của nàng, xoay người lại, lạnh lùng dán mắt vào nàng, “Nàng còn biết đường về ư.”
“Giờ đã trễ lắm rồi.” Thiên Mạch làm bộ nhìn sắc trời. Hoàng hôn, đích xác không còn sớm nữa.
“Cả ngày hôm qua nàng ra ngoài, hôm nay lại đi cả ngày, nàng rốt cuộc đi đâu?” Ngữ khí của y lạnh thấu xương, làm cho Thiên Mạch không tự chủ được khẽ rùng mình.
“Ra ngoài chẳng lẽ phạm pháp sao? Xin hỏi luật pháp Thiên Diệp có điều nào quy định không thể ra ngoài.” Thiên Mạch dùng thái độ ương ngạnh che giấu sự chột dạ của mình.
Ánh mắt Tần Mộ Phong bừng bừng lửa giận, y chậm rãi đưa tay ra, trong lòng bàn tay nắm một cây ngọc tiêu, “Có phải của nàng không?”
“Đúng vậy, là của ta.” Thiên Mạch ngước mặt lên, không e dè.
“Nàng muốn biết vì sao lại ở trong tay ta không?” Tần Mộ Phong đi đến bên người nàng, đem ngọc tiêu đưa cho nàng.
“Không biết.” Thiên Mạch giả ngốc đến cùng.
Tần Mộ Phong càng thêm giận dữ, ” Nàng dám nói nàng không đến Bình An khách điếm phòng chữ thiên số 2 không?”
“Ta có đến.” Ngọc tiêu nàng bỏ lại bị nhặt được, nàng không thể chối.
Tần Mộ Phong siết chặt cằm nàng, “Đi hẹn hò với tên nam nhân khốn kiếp nào?”
“Không có.” Lời Thiên Mạch thốt ra, cảm giác tội lỗi cũng hiển lộ hết ra ngoài.
“Không có?” Tần Mộ Phong con ngươi đen nhíu lại, từ trong lòng lấy ra một bức thư ném vào mặt nàng, “Đây là cái gì.”
Tờ giấy thô ráp đập lên mặt nàng đau nhói, Liễu Thiên Mạch đưa mắt nhìn xuống đất, mặc cho bức thư nhẹ nhàng rơi xuống. Cho dù không xem, nàng cũng biết trên đó viết cái gì.
“Ngài có tin ta không?” Nàng không hề biện giải, mắt nhìn thẳng vào mắt y.
“Hôm nay giờ Tỵ[3], Bình An khách điếm phòng chữ thiên số 2, đây rõ ràng là chữ viết của nam nhân.” Tần Mộ Phong sấn đến như điên, rít lên như một con sư tử đang nổi giận, “Ngọc tiêu của nàng ở đó, nàng dám nói mình không đến?”
“Ta có đến, nhưng mà ta là bị người hãm hại. Hôm qua lúc ta và Yên Chi đi ra ngoài, có một người đã nhét tờ giấy này vào tay ta, viết là hôm nay giờ Tỵ, Bình An khách điếm phòng chữ thiên số 2, cho nên ta đã đến.” Nàng là người trong giang hồ, hơn nữa thân phận đặc thù. Vì muốn làm rõ dụng ý của đối phương, cho nên đã nàng đến. Thật không ngờ, đây là một cái bẫy, một cái bẫy được thiết kế vô cùng hoàn mỹ. Nếu nàng đoán không sai, kẻ hãm hại nàng muốn Tần Mộ Phong nhìn thấy cảnh tượng nàng thân trúng xuân dược đang cùng nam nhân khác giao hoan, từ đó sẽ chán ghét nàng. Thực đáng tiếc, nàng là Liễu Thiên Mạch, kế hoạch của người kia không thực hiện được.
Cảnh tượng gì cũng không thấy, chỉ dựa vào một cây ngọc tiêu cùng một tờ giấy liền kết luận nàng hồng hạnh ra tường, Tần Mộ Phong thật là quá võ đoán. Tờ giấy có thể là hãm hại, ngọc tiêu có thể là người khác trộm. Nàng đối Tần Mộ Phong, thật sự không còn lời nào để nói.
“Ta không tin, nàng là người lớn, có thể vì một bức thư không rõ ràng mà đến chỗ hẹn sao? Cả ngày nay nàng đi đâu? Nói mau.” Hai tay y nắm lấy bả vai nàng, ánh mắt như muốn nuốt chửng nàng.
“Ta muốn biết đối phương rốt cuộc đang chơi trò gì.” Kẻ gài bẫy nàng cũng không ngờ nàng sẽ đến chứ? Thiết kế cái bẫy này, chỉ là cầu may, nhưng mà nàng đã nhảy xuống.
Tần Mộ Phong trong mắt tràn đầy trào phúng, “Ta không tin. Chẳng lẽ ta không đủ thỏa mãn nàng sao? Nàng phải đi tìm tình nhân.”
Thiên Mạch đáy mắt không có một tia gợn sóng, lạnh nhạt nói, ” Xin lỗi, ta đã không còn muốn tiếp tục lên giường với ngài.” Mấy hôm trước, lần đó chỉ do ngoài ý muốn, là bởi vì nàng dùng thuốc, trong lúc tinh thần không tỉnh táo bị y khơi mào dục hỏa.
“Có tình nhân rồi thì không muốn ta nữa ư?” Tần Mộ Phong nắm lấy nàng, ” Ta cho nang nếm thử chút tư vị của ta.” Bờ môi của y từ từ tới gần Thiên Mạch.
Môi của y càng ngày càng gần, Thiên Mạch đẩy y ra, “Tránh ra.”
Tần Mộ Phong tàn nhẫn cười lạnh, ” Nếu nàng đã có tình nhân, ta cũng không cần thương xót nàng.” Y thình lình thô lỗ ôm lấy Thiên Mạch.
Thiên Mạch cả kinh, đối với sự đụng chạm của y cảm thấy ghê tởm, “Tránh ra.” Nàng hai tay đấm mạnhh vai y.
Tần Mộ Phong mặc cho nàng đánh, bế nàng vào phòng.
Y ném Thiên Mạch lên giường, cơ thể tráng kiện lập tức đè lên trên.
“Biến đi.” Thiên Mạch quyền đấm cước đá, cố gắng đẩy y ra.
Tần Mộ Phong mắt điếc tai ngơ, hôn loạn trên mặt nàng. Thiên Mạch không ngừng trốn tránh, không cho y hôn lên miệng nàng.
“Nữ nhân, chớ chọc ta.” Tần Mộ Phong giữ chặt cằm nàng, hung hăng hôn xuống.
Ngửi thấy hương vị của y, dạ dày Thiên Mạch bỗng cuộn lên, nhịn không được buồn nôn. Nàng đẩy Tần Mộ Phong ra, cúi người sang bên giường nôn khan.
Nhìn bộ dạng thống khổ của nàng, Tần Mộ Phong không thể nén cơn tức giận, thô bạo thét lên, “Ta thật sự khiến nàng khó có thể chấp nhận vậy sao?”Một chưởng vỗ xuống, cái bàn nứt thành mấy mảnh.
Thiên Mạch bối rối, ánh mắt đầy vẻ hoang mang, “Ta cũng không biết.”
Tần Mộ Phong nhất thời chẳng còn cảm thấy gì nữa, lạnh lùng chăm chú nhìn Thiên Mạch một lúc lâu. Y hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
[1] Tuyệt tác ngàn năm có một
[2] Cừu: kẻ thù chứ không phải con cừu đâu nha. Nghĩa là: dùng 2 kẻ thù nhau giám sát lẫn nhau.
[3] 9-11 am