• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng tiêu ai oán kia tựa như cõi mộng, làm mê muội hồng trần, làm say đôi mắt.

Ngón tay ngọc đặt trên ngọc tiêu, thanh âm mỗi lúc một thê lương.

Gió lạnh mơn man trên mặt Thiên Mạch, trong tiếng tiêu tăng thêm vài phần lạnh lẽo.

Trên cổ chân mảnh dẻ trắng như bạch ngọc có đeo một chiếc chuông bạc tinh xảo.

Chuông bạc, tơ hồng, vô cùng xinh xắn.

“Quá nửa đêm rồi, cẩn thận cảm lạnh.” Một giọng nói ấm áp, lặng lẽ vây chung quanh nàng.

Tiếng tiêu đột ngột im bặt, ngọc tiêu trên tay Thiên Mạch khẽ chuyển, rồi lọt thỏm trong lòng bàn tay nàng. Nàng cầm ngọc tiêu chắp tay sau người, nhìn mưa phùn trong viện, đạm mạc nói, “Ngài sao lại tới đây?”

Tần Mộ Phong bước đến bên cạnh nàng, “Trừ nàng ra, ai có thể thổi tiêu lúc giữa đêm. Trừ nàng ra, ai có thể thổi ra tiếng tiêu ai oán triền miên như thế.”

Y đến là bởi tiếng tiêu của nàng.

“Thật ngại, tiếng tiêu của ta đã làm ồn đến ngài.” Thiên Mạch mỏng manh đến mờ ảo, tựa như chỉ một cơn gió thổi qua sẽ tan biến không còn dấu vết.

“Tiếng tiêu của nàng vẫn hay như vậy, chỉ có điều sầu thảm hơn nhiều.” Lần đầu tiên nghe nàng thổi tiêu, trong tiếng tiêu của nàng có cao ngạo, có lạnh lùng. Tiếng tiêu mặc dù hay, nhưng lại mơ hồ, mờ ảo đến không thật. Giờ có thêm nỗi sầu thảm, cũng có thêm vài phần ý vị.

Thiên Mạch cúi đầu, ngọc tiêu trong tay nàng xoay tròn một vòng, “Con người luôn luôn thay đổi.” Nàng gặp được Tần Mộ Phong, gặp được Tần Vật Ly, từ lâu đã không còn là Liễu Thiên Mạch ngày xưa.

“Đúng vậy, con người luôn luôn thay đổi.” Tần Mộ Phong cười khổ, “Từ lúc nàng gả cho ta, chúng ta đều đang thay đổi.”

“Bây giờ vẫn hối hận cưới ta sao?” Nàng nghiêng đầu, nhìn vào mắt y.

Tần Mộ Phong nhẹ nhàng lắc đầu. “Không hối hận.”

Thiên Mạch hé miệng định nói, cuối cùng lại không lên tiếng.

“Còn nàng? Hối hận gả cho ta sao?” Tần Mộ Phong nhìn chằm chằm vào mắt nàng, không cho Thiên Mạch có cơ hội trốn tránh.

Liễu Thiên Mạch lãnh đạm liếc nhìn y, “Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly.” (Mong người lòng chỉ một. Bạc đầu chẳng xa nhau) [1] Nàng cầu người một lòng, không phải y a. Trừ một đám nữ nhân của y ra, trong lòng y còn có một Thái Hà. Ông trời rảnh rỗi trêu ngươi, nàng đã không may yêu y mất rồi.

Ý Liễu Thiên Mạch muốn nói, y hiểu được. Y có quá nhiều nữ nhân, không phải là người một lòng với nàng.

“Nàng hối hận rồi sao? Nàng rõ ràng biết ta đa tình, vì sao còn lựa chọn gả cho ta?” Y nhìn nàng đăm đăm, ánh mắt ảm đạm.

“Hối hận ư?” Liễu Thiên Mạch hạ mi, lắc đầu cười khổ, “Không biết, ta cũng không biết có đáng hay không. Sự kết hợp của hai chúng ta, là sự đau khổ của ngài, cũng nỗi bi ai của ta.” Nàng ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn chăm chú vào y, “Đối với cuộc hôn nhân này, ngài luôn là người bị ép buộc. Từ đầu tới cuối, ngài chưa bao giờ từng thật lòng thừa nhận ta.” Y chưa từng thật lòng, còn nàng có bao giờ thật lòng chưa?

Cuộc hôn nhân của bọn họ, vốn chỉ là một trò chơi. Chỉ tiếc, trong trò chơi này, nàng đã thua mất trái tim mình.

Tần Mộ Phong đón lấy ánh mắt đầy nghi vấn của Thiên Mạch, lãng sang chuyện khác, “Bắt đầu lại từ đầu, nàng đã nói.” Y có quá khứ phóng đãng, không biết phải mở miệng như thế nào,

“Ừm, một sự khởi đầu mới.” Trong lòng nàng không hề bình tĩnh như vẻ ngoài của nàng. Một câu bắt đầu lại này, nàng phải chịu đựng nhiều lắm.

Hai tay của y nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, “Nghỉ ngơi sớm đi.” Y muốn nói cho nàng biết, y không hề để ý chuyện giữa nàng cùng nam nhân kia.

“Ngài cũng về nghỉ sớm đi.” Liễu Thiên Mạch cúi đầu, vùng vẫy vài cái, ý cự tuyệt thực rõ ràng.

Tần Mộ Phong chậm rãi bỏ hai tay ra, “Nàng cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Y xoay người rời đi, tấm lưng kia có vẻ đơn độc thê lương.

Thiên Mạch đi tới cửa, chậm rãi khép cửa lại. Theo tiếng bước chân của nàng, chiếc chuông bạc trên cổ chân phát ra tiếng leng keng trong trẻo.

Thanh âm kia, rất êm tai……

Thân ảnh Tần Mộ Phong biến mất ở cửa Đạm Tình Cư, một bóng người màu xanh từ chỗ tối bước ra, yên lặng đứng sau lưng Liễu Thiên Mạch. “Tiểu thư, có gì phân phó?” tiếng tiêu thê lương vừa rồi, rõ ràng là gọi nàng đến.

“Đóng cửa Túy Yên Lâu đi.” Thiên Mạch thở dài một hơi, không thể che giấu nỗi cô đơn. Túy Yên Lâu là ngôi nhà thứ hai của nàng, là tâm huyết năm năm của nàng.

Thanh Loan ngẩn người, thẩn thờ, “Hồng Ngạc, Hoa Linh, còn có các cô nương phải làm sao bây giờ?” Không còn Túy Yên Lâu, các cô nương sẽ mất đi chốn trú chân. Túy Yên Lâu tuy là chỗ trăng hoa, nhưng so với những chốn trăng hoa bình thường thì sạch sẽ hơn nhiều, Liễu Thiên Mạch và Hoa Linh chưa bao giờ ép buộc các cô nương bán mình. Các cô nương ở Túy Yên Lâu, đều là tự nguyện. Cho dù là cô nương bị bán vào, cũng không có ai bắt buộc bọn họ làm chuyện họ không muốn. Nếu muốn ra đi, Liễu Thiên Mạch sẽ đưa chút ngân lượng. Muốn theo chồng, Liễu Thiên Mạch sẽ cho ít đồ cưới, đàng hoàng đĩnh dạc xuất giá. Các cô nương ở đây, đều xem Hoa Linh là phụ mẫu tái sinh, xem Túy Yên Lâu là nhà của mình.

Thiên hạ đệ nhất sát thủ, cũng không đến nỗi lãnh khốc như vậy.

Liễu Thiên Mạch khoát tay, “Giải tán hết đi, giải tán cả Túy Yên Lâu đi. Bảo bọn họ đi đi, ai không muốn đi thì ở lại hầu hạ chúng ta.” Bằng tài lực của Liễu Thiên Mạch nàng, nuôi một trăm người nhàn rỗi cũng không thành vấn đề.

Thanh Loan nghi hoặc nhìn Thiên Mạch, không dám sơ suất, “Tiểu thư, nô tỳ có thể biết lý do không?” Túy Yên Lâu là tâm huyết của tiểu thư, cũng là tâm huyết của Hoa Linh tỷ, vì sao nói đóng là đóng ngay.

Liễu Thiên Mạch vươn tay, đón lấy một giọt mưa, suy nghĩ mơ hồ, “Bởi vì…. sớm muộn gì y cũng sẽ tìm đến Túy Yên Lâu.”

Tần Vật Ly biết ‘muội muội’ của Phi Yên là hồng nhan tri kỷ của Tần Mộ Phong, chỉ cần hỏi Tần Mộ Phong, có thể tìm được nơi trú ngụ của Phi Yên. Nàng muốn Phi Yên biến mất, cùng Túy Yên Lâu biến mất.

Trên đời này không còn Túy Yên Lâu, không còn Liễu Thiến, càng không còn Phi Yên.

Nếu nàng tên Phi Yên, nhất định là Bạch Phi Yên.

Phi Yên và Bạch Phi Yên, hoàn toàn khác nhau.

Thanh Loan dù sao cũng đã theo Thiên Mạch nhiều năm, tâm tư của nàng, cô ta có thể đoán được một ít. Nếu Thanh Loan đoán không sai, tiểu thư hình như là… đã hiểu được tình cảm.

“Tiểu thư, đóng cửa Túy Yên Lâu rồi thì sao?”

Liễu Thiên Mạch tựa như không còn sức lực, dựa người vào bệ cửa sổ, “Trước tiên tạm nghỉ một thời gian rồi tính, nói với các cô nương, nếu có người hỏi Phi Yên hay Liễu Thiến, thì nói bọn họ đi rồi.” Không có Liễu Thiến của Tần Mộ Phong, cũng không có Phi Yên của Tần Vật Ly. Nàng chỉ làm Liễu Thiên Mạch, chỉ làm Trắc Phi Liễu Thiên Mạch của Bình Nam Vương.

“Tuân mệnh.”

“Thanh Loan.” Liễu Thiên Mạch vén sợi tóc bay loạn ra sau tai, quay đầu nhìn Thanh Loan, “Ngươi cùng Phi Dương có phát sinh chuyện gì hay không?”

Thân mình Thanh Loan thoáng run lên, “Đâu có?” Đôi tay nhỏ run run, “Không có không có, bọn nô tỳ ngoại trừ giám thị Thái Y ra, không làm gì khác cả. Giữa nô tỳ và hắn là trong sạch, vô cùng trong sạch.”

Giấu đầu lòi đuôi, nhìn biểu hiện của Thanh Loan, nói bọn họ không có gì là không thể tin được.

“Ta có nói gì đâu?” Liễu Thiên Mạch cố nén cười, phong tình vạn chủng, vẻ mặt vui sướng trên sự đau khổ của người khác.

Chỉ một câu hỏi nhỏ, không ngờ lại thấy được chân tình của Thanh Loan.

Thanh Loan cúi đầu, hai gò má ửng đỏ, vô cùng mất tự nhiên, “Tiểu thư, người đừng hiểu lầm, giữa chúng tôi thật sự không có gì. Tên hỗn đản đó, lãnh khốc không giống người. Luôn ngậm miệng không nói lời nào, làm như kéo được nhị ngũ bát vạn[2] vậy. Ngoại trừ khi nô tỳ rớt xuống từ mái nhà có đỡ một lần, khi nô tỳ đói bụng thì mang đến một cái đùi gà, lúc nô tỳ bị trặc chân thì mát xa giúp, lúc cùng nhau ra ngoài theo dõi Thái Y, có thuận tay mua tặng nô tỳ một cây trâm ra, thì chẳng có gì ưu điểm.” Trời ạ, những thứ nàng nói đều là ‘cái gì’ a?

Liễu Thiên Mạch nhịn không được cười ha hả, “Ha ha, ngươi còn nói không có gì?”

Liễu Thiên Mạch không ngờ lại cười?

Mình không bị hoa mắt đó chứ? Hẳn là không bị hoa.

Một Liễu Thiên Mạch luôn luôn lãnh khốc lại cười sặc sụa như vậy, rốt cuộc là sao đây?

Chẳng lẽ mình nói sai gì sao? Tiểu thư giận dữ quá độ? Chỉ có thể cười to để tỏ vẻ sự phẫn nộ của nàng?

Thanh Loan rùng mình, hai chân vô lực, mềm oặt quỳ xuống đất, “Nô tỳ biết tội.” Nàng cúi đầu, không dám nhìn Liễu Thiên Mạch.

Ông trời ơi, ta có thể sống quá đêm nay không?

Liễu Thiên Mạch ngưng cười, xoay người nâng Thanh Loan dậy, “Thanh Loan, ngươi không sai, là tự ta muốn cười.”

Nàng thật sự lãnh khốc như vậy sao? Lãnh khốc đến mức khiến người ta sợ hãi?

“Thật sao?” Thanh Loan tránh ánh mắt Liễu Thiên Mạch, đối với lời của nàng cảm thấy chút nghi ngờ.

Liễu Thiên Mạch mỉm cười gật gật đầu, “Đương nhiên, ta không hề có ý trách ngươi.” Nàng khẽ thở dài một tiếng, “Thanh Loan cũng bằng tuổi ta, hai mươi rồi. Những nữ tử khác đến tuổi này đều đã có con. Lo xong chuyện của Dạ Cơ, ta cũng nên để cho ngươi tự do.” Liễu Thiên Mạch trước đây, luôn cảm thấy đàn bà không nhất định phải lấy chồng sinh con mới có thể hạnh phúc. Cho đến khi gặp Tần Vật Ly, nàng mới biết được cái gì gọi là một nữ nhân hạnh phúc.

Nếu không gặp được Tần Vật Ly, có lẽ cả đời này nàng sẽ sợ hãi hôn nhân, sẽ không bận đâm đến tình yêu.

Chính Tần Vật Ly cho nàng biết niềm hạnh phúc của một nữ nhân.

Nhưng mà, gặp được y, là may mắn, hay là bất hạnh?

Thanh Loan rụt cổ lại, lén lút quan sát vẻ mặt Thiên Mạch, “Tiểu thư, có phải người gặp chuyện gì không hài lòng? Hay là người ghét bỏ Thanh Loan tay chân vụng về, muốn đuổi nô tỳ đi.”

“Sau này nói tiếp.” Liễu Thiên Mạch cười ôn hòa. “Lui xuống trước đi.” Thanh Loan đã không còn là tiểu cô nương trước kia, nên tìm chồng gả đi rồi.

Nhìn Thanh Loan rời đi, ý cười trong mắt Thiên Mạch chậm rãi biến mất.

Ánh mắt nàng chuyển lạnh, từ dưới gối rút ra một thanh bảo kiếm sáng lóa, hóa thành một cái bóng trắng từ cửa sổ phóng ra.

Nàng cô đơn đứng trên nóc nhà, mưa phùn thấm ướt y phục của nàng.

Nàng rõ ràng nghe thấy trên nóc nhà có người, vì sao nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu?

Chẳng lẽ là nàng nghe lầm?

Khinh công của nàng đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, thính lực cũng nhất đẳng, không có lý do gì có thể đuổi hụt người.

Hay là, nàng thật sự nghe lầm?

“Meo meo meo meo…” Vừa nghe tiếng kêu, một con mèo nhỏ đáng yêu từ phía nóc nhà đối diện chạy tới.

Cặp mắt linh hoạt tỏa ra ánh sáng lòe lòe trong đêm đen.

Liễu Thiên Mạch thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười thoải mái. Thì ra là con mèo con này.

Nàng từ nóc nhà nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp xuống vườn.

Hàn quang chợt lóe, thân hình như bay múa.

Kiếm quang sắc lạnh, xé toạc không trung, kiếm phong lướt nhẹ, lá cây hoa quế rơi đầy trên mặt đất.

Nàng đưa lưng về phía cây hoa quế, mặc cho lá cây từng phiến từng phiến bay bay.

*****

Tần Vật Ly thân mặc triều phục, đầu đội kim quan, vẫn tuấn dật như ngày nào.

Ánh kim chói lóa đó, làm đau nhói ánh mắt Thiên Mạch.

Y là đế vương a, là vua của một nước. So với y, nàng rất nhỏ bé, rất hèn mọn.

Nàng vĩnh viễn chỉ có thể dùng sa che mặt, dùng thân phận Tuyết Nhạn đứng bên cạnh y.

Còn Liễu Thiên Mạch khi khoác lên y phục trắng, lại không xứng với y.

Y mới vừa bước vào cửa, lập tức cười sang sảng, “Tuyết Nhạn, ngươi cũng đến rồi? Ta còn tưởng rằng ngươi cùng tiểu bạch kiểm[3] bỏ trốn rồi chứ.”

Liễu Thiên Mạch từ ghế đứng dậy, lãnh đạm nói, “Lần trước khi Hoàng Thượng triệu kiến, Tuyết Nhạn không ở kinh thành.” Nàng đang giả bệnh nằm trong vương phủ, không rảnh tiến cung.

“Vậy sao.” Tần Vật Ly bước thẳng đến ngồi vào ghế chủ vị, “Ta đã quen cái kiểu thần long kiến thủ bất kiến vĩ[4] của người.”

Sau khi Tần Vật Ly ngồi vào chỗ của mình, Tần Mộ Phong và Hoắc Thiên cùng ngầm hiểu quỳ xuống, “Thần tham kiến Hoàng Thượng.”

Tần Vật Ly phất tay, “Người một nhà, bớt mấy thủ tục rườm rà đó đi.”

“Tạ ơn Hoàng Thượng.” Hai vị thần tử trẻ tuổi sao dám bỏ đi lễ nghĩa. Tần Vật Ly là vua, bọn họ là thần, đây là sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi.

“Hoàng Thượng, ngài tìm chúng ta rốt cuộc muốn làm gì? Ta đêm qua ngủ không được ngon, còn vội trở về ngủ tiếp.” Hàn Oanh ngáp dài, cơ hồ sắp ngủ đến nơi.

Hàn Oanh mới vừa nói xong, lập tức nhận ngay ánh mắt sắc bén của Liễu Thiên Mạch, “Ngân Ưng, không được vô lễ.”

Hàn Oanh thoáng rùng mình, gục đầu xuống theo phản xạ tự nhiên, “Ờ.” Oài, Phi Yên rõ ràng là muội muội của mình, vì sao lại sợ nó như vậy chứ?

Cũng tại ánh mắt chết tiệt đó, tựa như hàn băng vậy, là người thì sẽ sợ hãi.

“Đại quân Nam Việt giằng co với quân ta hơn một tháng nay, lại chậm chạp không chịu lui binh, các vị cho rằng nên ứng phó như thế nào?” Thanh âm tuy nhỏ nhẹ, nhưng lại đầy uy nghi, không thể phớt lờ.

Y đảo mắt một lượt khắp mọi người, mâu quang uy nghiêm, khiến người ta cảm thấy một sự bức bách vô hình.

Hoắc Thiên trầm tư một hồi, chậm rãi mở miệng, “Hoàng Thượng, trận này bất luận như thế nào đều phải đánh. Vốn tưởng rằng tuyết lớn phong tỏa đường núi, đại quân Nam Việt sẽ kiên trì không được bao lâu, nào biết năm nay biên quan lại không có tuyết. Xem ra, Nam Việt sớm biết rằng trời sẽ không có tuyết, nên định đánh úp.”

“Có lẽ, Nam Việt đoán chắc Thiên Diệp sẽ không xuất chiến vào mùa đông, mới dám khiêu khích bốn phía. Thiên Diệp chưa từng có ý định đánh trận này, các phương diện đều không chuẩn bị đủ. Điều kiện Thiên Diệp thì tuyết rơi nhiều, lương thảo vận chuyển khó khăn. Nếu Nam Việt tấn công mạnh, Thiên Diệp lương thảo không đủ, tất sẽ bại.” Tần Mộ Phong mày nhíu chặt, trong mắt hiện lên chút hung ác nham hiểm. “Vào đông xuất chiến, là điều tối kỵ của binh gia. Nam Việt quả nhiên có nhiều dị sĩ tài ba, không ngờ có thể tính ra năm nay biên quan không có tuyết, còn ở Thiên Diệp thì lại tuyết rơi mù trời.”

Tần Vật Ly mệt mỏi nhắm mắt lại, “Là sơ sót của trẫm, ngay từ lúc Nam Việt rục rịch, đáng lẽ nên chuẩn bị cho chiến tranh.”

Tần Mộ Phong lắc đầu, “Hoàng Thượng không làm sai, chỉ bởi Nam Việt đoán chắc thiên thời. Năm nay Thiên Diệp nhiều chỗ tuyết lớn, khi Nam Việt rục rịch, thì Thiên Diệp đã phủ đầy tuyết. Cho dù vận chuyển lương thảo, cũng không kịp.”

“Các ngươi cho rằng nên làm thế nào?” Tần Vật Ly mắt vẫn nhắm nghiền, thập phần bất đắc dĩ.

Thiên Mạch nheo mắt, nghiến răng, “Tướng sĩ Thiên Diệp dũng mãnh thiện chiến, nhưng mà binh lực biên quan không đủ. Trường kỳ giằng co, lương thảo sẽ thiếu hụt. Nếu đến châu phủ phụ cận lấy lương thực, không biết có tới kịp hay không.”

“Biên quan chỉ trữ ba tháng lương thảo, cũng bởi tuyết lớn, từ hơn một tháng trước đã không thể vận chuyển lương thảo. Năm nay phía nam cũng có tuyết lớn, xe ngựa không có đường để đi, cho dù lấy được lương thực cũng vô dụng.” Tần Mộ Phong tiếp lời Thiên Mạch.

Tần Mộ Phong cắn môi, bấm bấm ngón tay, đột nhiên thốt ra, “Mượn lương.”

“Nước láng giềng của Nam Việt là Lăng Lam xưa nay giao hảo với Thiên Diệp, nếu có thể đến Lăng Lam mượn lương, có lẽ có thể giảm bớt nguy cơ.” Thiên Mạch không giấu được hưng phấn.

Ánh mắt Tần Mộ Phong chợt ảm đạm, lắc đầu, “Không được, nếu Lăng Lam có ý đồ gây rối, thừa dịp lúc vận chuyển lương thảo phá rối, Thiên Diệp khó lòng phòng bị.”

“Nếu thủ không được, vậy đánh.” Thiên Mạch nheo mắt lại.

“Hai phần ba đại quân Nam Việt tụ tập ở biên quan, đánh không lại.” Tần Mộ Phong xoa xoa vỗ vỗ trán, không nén nổi thở dài.

Liễu Thiên Mạch chậm rãi đứng lên, mâu trung hiện lên một chút tàn khốc, “Đả thảo kinh xà, phô trương thanh thế. Ám độ trần thương[5], rút củi dưới đáy nồi.”

“Ý ngươi là….” Tần Mộ Phong tuy không biết điển cố của mấy câu thành ngữ này, nhưng cũng nhanh chóng hiểu được ý Thiên Mạch. ” Cộng thêm dương đông kích tây thì như thế nào?”

Thiên Mạch hiểu ý cười, “Vương gia cao kiến.”

“Thiên Diệp giả bộ tích cực nghênh chiến, nhưng lại rút bớt một nửa binh lực, vòng ra sau lưng địch nhân, trực tiếp cướp bóc lương thảo của Nam Việt. Đại quân Nam Việt hai phần ba ở biên quan, người vận chuyển lương thảo tự nhiên không nhiều. Chặt đứt con đường lương thực của bọn chúng, Nam Việt thiếu lương thảo, chỉ có thể chưa đánh đã bại. Ý của Vương gia là Thiên Diệp phái binh đánh bất ngờ, trên thực tế là yểm hộ tướng sĩ đi vòng ra sau lưng địch.”

“Do tướng sĩ Nam Việt hai phần ba ở biên quan, nên chắc chắn lương thảo rất nhiều. Vì thế, người vận chuyển cũng sẽ nhiều.” Tần Mộ Phong nhìn chằm chằm Thiên Mạch, không bỏ qua một biểu tình nào.

Thiên Mạch vươn một ngón tay ra, lắc lắc vài cái, “Theo ta được biết, con đường chuyển lương của Nam Việt phải đi qua hẻm núi Vọng Thiên. Nơi đây địa hình hiểm yếu, chúng ta có thể ở trên núi mai phục, đánh úp. Binh lực ở biên quan Thiên Diệp vốn không đủ, nếu phải nghênh chiến, thì không thể có binh lực đi đánh đột kích. Cho nên, bọn chúng nhất định sẽ buông lỏng cảnh giác. Tập kích bất ngờ, bọn chúng không đề phòng, Thiên Diệp phần thắng rất lớn.”

“Đả thảo kinh xà, phô trương thanh thế? Một khi Nam Việt phát hiện quân ta đang phô trương thanh thế, đánh lén tướng sĩ lương thảo, đều sẽ lo lắng cho tánh mạng của mình.” Năm đó, Vô Mệnh chính là chết như vậy.

“Dụng binh, vốn phải hư hư thật thật.” Liễu Thiên Mạch vô cùng tự tin. “Hơn nữa, cho dù quân địch phát hiện quân ta đang phô trương thanh thế thì sao? Sẽ không trùng hợp đến mức biết ý đồ cướp lương thảo của chúng ta được?”

Tần Mộ Phong muốn nói cái gì, lại cứng lưỡi không nói nên lời. Đúng là một nữ tử xinh đẹp, thông minh tuyệt đỉnh.

“Tuyết Nhạn, có ngươi ở đây, Bình Nam Vương và Trấn Bắc tướng quân có thể cáo lão hồi hương.” Tần Vật Ly nở một nụ cười gian tà, vô cùng thích thú vị nhìn Liễu Thiên Mạch.

Y chưa bao giờ biết Tuyết Nhạn lại có thể hiểu được binh pháp. Nữ tử này theo y ba năm, cho đến hôm nay, y vẫn không thể nhìn thấu nàng. Vẻ đẹp kinh hồn của nàng, trí thông minh tuyệt đỉnh của nàng đương thời ít có a!

Lúc lâm chung Phụ hoàng có nói, Tuyết Nhạn là Lục tiểu thư của Vô Tranh Sơn Trang. Là nữ nhi của người bạn sinh tử chi giao của phụ hoàng mẫu hậu, cho nên, y chưa từng hoài nghi nàng.

Dùng người, y chưa bao giờ nghi. Ngoại trừ… Tần Mộ Phong.

“Hoàng Thượng quá khen, Tuyết Nhạn chỉ biết lý luận suông. Hoắc tướng quân, mới là người dụng binh như thần thực sự.” Nàng là một cô gái rất mạnh mẽ, lời đều bị nàng giành nói hết, Trấn Bắc tướng quân căn bản không có cơ hội mở miệng. Nàng tin tưởng, Hoắc Thiên không phải kẻ hữu danh vô thực.

“Tuyết Nhạn cô nương quá khen.”

Tần Mộ Phong nhìn Thiên Mạch một cái, đứng lên quỳ gối Tần Vật Ly trước mặt. “Thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn thần phòng thủ biên quan.”

Liễu Thiên Mạch giật mình, chậm rãi nhìn về phía Tần Mộ Phong, ánh mắt đầy châm chọc, “Bình Nam Vương, ngài đi? Hữu dụng sao? Các hạ ngoại trừ cùng Thái Y, Liễu Tự Họa làm loạn, thì hình như không biết làm gì khác?” Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng ở trong lòng lại bội phục Tần Mộ Phong. Y cả ngày ở trong vương phủ, nhưng đối với tình hình ngoài biên quan lại rõ như lòng bàn tay.

Y thực thông minh, là nhân tài trong tướng soái. Đạo dụng binh, y hiểu rõ tường tận, đáng tiếc quá đa nghi. Đa nghi, là khuyết điểm trí mạng nhất của y.

“Chuyện phòng thủ biên quan về sau hãy nói.” Tần Vật Ly quay đầu nhìn về phía Hoắc Thiên, “Lão đệ, hiểu được chu dịch bát quái, liệu có thể tính ra cát hung thiên thời?” Y cũng nên nghĩ đến việc tìm một người có tài này.

“Đúng vậy.” Hoắc Thiên thoáng chút do dự, “Nhưng mà, thần không có năng lực tính thiên thời. Hơn nữa, người hiểu được chu dịch bát quái rất ít, cho đến nay, thần chỉ mới gặp một người còn lợi hại hơn thần.” Biết nhau hai mươi mấy năm nay, hắn hiểu được ý Tần Vật Ly.

“Ai?”

“Liễu Thiên Mạch.”

Đáp án này, khiến cho Tần Mộ Phong sửng sốt. Liễu Thiên Mạch lại hiểu được chu dịch sao? Hơn nữa còn lợi hại hơn cả Hoắc Thiên? Người y cưới về nhà, rốt cuộc là một nữ tử như thế nào?

Suy tư nửa ngày, Tần Vật Ly mới nhớ ra cái tên này, “Thiếp của Bình Nam Vương?”

“Đúng vậy, chỗ ở của thần bày trận theo ngũ hành bát quái. Liễu Thiên Mạch chỉ cần liếc mắt một cái, liền phá được trận pháp.” Liễu Thiên Mạch đã biết mắt trận ở đâu, so với phá trận cũng chẳng khác gì nhau.

“Ồ?” Tần Vật Ly bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với nữ tử kia, “Nàng có thể tính ra thiên thời sao?”

Hoắc Thiên còn chưa kịp trả lời, Tần Mộ Phong đã cướp lời, “Không thể.”

Tần Vật Ly mâu trung thoáng chút lãnh liệt, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, “Không biết thì thôi vậy.” Khóe môi Tần Vật Ly nhếch lên một nụ cười mờ nhạt, vô cùng tao nhã, ” Bình Nam Vương, Liễu Thiến cô nương của đệ giờ đang ở đâu?”

“Liễu Thiến mất tích, thần không biết nàng ở đâu?” Nói đến Liễu Thiến, Tần Mộ Phong bỗng trở nên lúng túng không giải thích được.

Nữ tử phong hoa tuyệt đại đã từng cho y ấm áp kia, rốt cuộc đang ở đâu? Kỳ thực, y vẫn luôn bảo Phi Dương truy tìm tung tích của nàng, nhưng chẳng có kết quả gì. Nữ tử kia, ẩn hiện bất ngờ, khiến y bận lòng.

“Liễu Thiến là thiên kim nhà ai?” Tần Vật Ly không biết từ đâu lội ra một cây chiết phiến, xoay xoay trong tay.

Tần Mộ Phong ngẩn ra, lơ đãng nói, “Hoa khôi Túy Yên Lâu.”

“Biết rồi.” Tần Vật Ly con ngươi nhíu lại, ” Tuyết Nhạn, Ngân Ưng lưu lại.”

Tần Mộ Phong và Hoắc Thiên lập tức hiểu được ý Tần Vật Ly, cung kính lui ra ngoài, “Chúng thần cáo lui.”

Trong tẩm cung chỉ còn lại ba người, trống trải đáng sợ.

Liễu Thiên Mạch ngoảnh mặt đi, không dám nhìn Tần Vật Ly.

Tần Vật Ly, chính là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng nàng.

Tần Vật Ly mệt mỏi nhắm mắt lại, ngón tay chống lên trán, “Vài ngày nay ta không chợp mắt được, từ sau khi ở cùng với Phi Yên, trong đầu ta toàn là nàng.” Cộng thêm chiến sự biên quan, khiến y ăn không ngon, ngủ không yên.

“Hoàng Thượng, ngài nói cái gì?” Hàn Oanh không rõ ý tứ của y, có chút nghi hoặc.

Tần Vật Ly lắc lắc cây quạt, có chút bất đắc dĩ, “Giúp ta tìm một người, nữ chủ nhân tương lai của các ngươi.”

“Ai vậy? Bao nhiêu tuổi? Đang làm gì?”

“Ta không biết nàng tên là gì, chỉ biết nàng gọi là Phi Yên, Ngân Ưng ngươi từng gặp rồi.” Tần Vật Ly càng thêm mệt mỏi, “Nàng rất thông minh, trên người có một loại khí chất lạnh lùng.”

“Phi Yên….” Hàn Oanh theo bản năng nhìn về phía Thiên Mạch, ánh mắt khó hiểu sau lưng nàng, “Ta còn đã từng gặp?” Chuyện này… Thất muội cùng Hoàng Thượng có quan hệ gì.

Đối diện ánh mắt truy vấn của Hàn Oanh Thiên Mạch chột dạ. “Ngươi nhìn ta làm gì? Ta cũng không biết. Hoàng Thượng nói, y không biết nữ tử kia tên gì.”

Tần Vật Ly dùng mặt quạt che bớt ánh sáng, thiu thiu muốn ngủ, “Được rồi, các ngươi đi tìm đi. Phi Yên am hiểu thuật dịch dung, đưa tranh vẽ cho các ngươi cũng không ích gì. Ngày đó Ngân Ưng theo đi cùng ta đến Tả Ý Đình, đã từng thấy bóng dáng nàng. Bóng dáng nàng thực mơ hồ, các ngươi tự mình giải quyết đi.”

Thiên Mạch nhìn Tần Vật Ly một cái, rồi từng bước rời khỏi tẩm cung.

Mỗi bước chân, sao mà nặng ngàn cân.

Rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng lại xa cách thiên nhai.

Nàng là Tuyết Nhạn, y là quân vương.

Tình cảm giữa Phi Yên và Tần Vật Ly, chỉ có thể giữ lại trong trí nhớ…

[1] Trích trong bài Bạch Đầu Ngâm của Trác Văn Quân. Người dịch Điệp Luyến Hoa

[2] ‘Nhị ngũ bát vạn’ là các quân cờ trong Mạt chược, kéo được nhị ngũ bát vạn tức là được bài ngon, nên cụm từ này được dùng để ví với vẻ kiêu ngạo tự đắc của một người như kéo được nhị ngũ bát vạn.

[3] Là những kẻ dựa vào khuôn mặt đẹp trai để câu dẫn phụ nữ, đào mỏ phụ nữ.

[4] Hành tung bí ẩn

[5] Ngoài mặt làm thế này, nhưng bên trong lại âm thầm chuẩn bị cái khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK