Trọng thương, kịch độc, thân mình y thập phần suy yếu. Sau cuộc ‘vận động mãnh liệt’, y lại lâm vào hôn mê.
Miệng vết thương trên lưng hở ra, máu tươi theo đó lại rỉ ra ngoài. Dược hoàn bên người Thiên Mạch đã dùng hết, chỉ có thể điểm huyệt đạo của y, tạm thời cầm máu cho y.
Nàng bắt mạch cho y, mạch tượng ổn định, chỉ còn chút suy yếu mà thôi. Mạch tượng của y có vẻ bình thường, nhưng hình như lại như hỗn loạn, có một thứ gì đó khác lạ nói không diễn tả được, ngay cả nàng cũng không biết chỗ nào không đúng, tóm lại, chỉ cảm thấy mạch tượng của y rất kỳ quái. Có lẽ là nàng suy nghĩ nhiều thôi.
Nằm bên người y, kề sát thân mình của y, bờ môi Thiên Mạch xuất hiện một nụ cười khẽ. Từ khi gả tiến vương phủ, đây là lần đầu tiên nàng cười thật tình.
Kỳ thật, y rất đáng yêu. Khi đỏ mặt, y như một tiểu hài tử đang mắc lỗi.
Thật khó tin, nam nhân tính cách trẻ con này lại là một Bình Nam Vương hô phong hoán vũ trên sa trường. Nhìn tướng mạo khôi ngô kia, nàng không thể nghĩ đến y có liên quan gì đến một Tần Mộ Phong ngược đãi nàng, cười nhạo nàng, cường bạo nàng.
Nàng gả cho y, chỉ vì tiền.
Nhưng mà, tiến triển giữa bọn họ, tựa hồ ngoài ý liệu của nàng.
Nàng không nghĩ sẽ cùng y phát sinh quan hệ, lại hoàn toàn tự nhiên, cùng y bốn lần đụng chạm da thịt. Nếu nói mấy lần trước là thân bất do kỷ, vậy, lúc này đây là do nàng hoàn toàn cam tâm tình nguyện. Nàng rõ ràng có năng lực phản kháng, nhưng nàng không làm vậy.
Bởi vì nguyên nhân từ phụ thân, nàng luôn chán ghét đàn ông, càng chán ghét bị đàn ông đụng vào. Tại sao lại tự nguyện cùng Tần Mộ Phong phát sinh quan hệ? Nguyên nhân thật sự, chính nàng cũng không biết. Bởi vì nàng muốn, đơn giản như vậy thôi.
Nam nhi trong thiên hạ toàn là kẻ phụ bạc, nàng không muốn bị vứt bỏ, không muốn đem trinh tiết quý giá trao cho đàn ông. Buổi tối một ngày trước khi xuất giá, mười chín tuổi nàng lấy ngón tay phá hủy lớp màng mỏng manh kia. Thời điểm dòng máu tươi theo đùi chảy ra ngoài, Liễu Thiên Mạch nở nụ cười tàn nhẫn. Nàng khiến cho chính mình trở thành một nữ nhân đê tiện, tự tay phá hủy chính mình.
Nàng hủy hoại chính mình, vì không muốn trao trinh tiết cho đàn ông, cũng vì nàng muốn Tần Mộ Phong chán ghét nàng.
Nàng chưa từng nghĩ tới, có một ngày, nàng giống như những bình thường nữ tử khác, nằm trong lòng Tần Mộ Phong, cam tâm tình nguyện cùng y trầm luân.
Sự tình phát triển ngoài ý liệu, tính cách khó hiểu của y làm nàng trở tay không kịp. Gặp gỡ y, hết thảy đều trở nên cuồng loạn.
Trải qua một đêm này, giữa bọn họ lại càng thêm phức tạp.
Đầu tiên là giải độc cho Tần Mộ Phong, hao tốn nhiều tinh lực của nàng, cộng thêm một hồi hoan ái dữ dội, Liễu Thiên Mạch kiệt sức, đôi mắt nặng trĩu, ngủ thiếp đi.
Nhiều năm qua, cơn ác mộng thời thơ ấu thường xuyên quấy rầy nàng. Nàng có thói quen mất ngủ, thói quen lẳng lặng đợi chờ bình minh. Nằm trong lòng Tần Mộ Phong, Thiên Mạch trước nay chưa từng an tâm, nay lại có giấc ngủ thật sự thanh bình.
Khi tỉnh lại, Thiên Mạch bất chợt nhìn thấy bóng dáng Tần Mộ Phong. Y quay lưng về phía nàng, im lặng tựa một pho tượng điêu khắc tuấn mỹ.
Nàng ngồi dậy, lớp cỏ khô phía dưới lập tức phát ra tiếng động sột soạt.
“Nàng tỉnh rồi ư?” Y nghe được tiếng động, biết nàng đã tỉnh.
“Ân.” Nàng đứng lên, đi đến bên cạnh Tần Mộ Phong, ngồi xổm xuống bên người y.
Y liếc mắt nhìn vệt máu khô cùng đoản tiễn, chậm rãi quay đầu nhìn nàng, “Nàng giúp ta hút chất độc, giúp ta chữa thương, phải không?” Nữ nhân của y đều nói yêu y, nhưng mà dưới tình huống như vậy, các nàng đều sẽ nhanh chóng chạy thoát thân, mà không giúp y trị liệu đẩy chất độc ra ngoài. Liễu Thiên Mạch, nữ nhân này lại làm cho y cảm thấy vài phần kính trọng.
“Phải.” Y vì cứu nàng mới bị thương, nàng giải độc cho y là chuyện phải làm.
Y trầm mặc, thật lâu sau mới nói, “Đa tạ.”
“Không cần, là ta mắc nợ ngài.” Ngữ khí của nàng vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng thiếu đi cái băng lãnh của ngày xưa.
“Người của Diêm Môn có làm khó nàng không?”
Thiên Mạch nhẹ nhàng lắc đầu, “Diêm Môn môn chủ là một chính nhân quân tử, cho dù muốn giết ngài, cũng sẽ không lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn.” Nàng một lời hai nghĩa.
“Có ý gì?” Y nghe ra trong lời nói của nàng có ẩn ý.
Thiên Mạch trầm mặc không nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vệt máu kia.
“Tại sao nàng không nói?” Nàng đâu phải là người hay ngập ngừng.
“Dùng ám khí đả thương ngươi, không phải là người của Diêm Môn, mà là nha hoàn Xảo Xảo của Thái Y.” Nàng chậm rãi nhìn về phía y, đôi thủy mâu bình tĩnh như nước hồ không chút gợn sóng, cũng không sợ hãi.
Y hiểu ý tứ của Liễu Thiên Mạch, nàng muốn hỏi, thăm dò xem y định xử lí chuyện này như thế nào. Liễu Thiên Mạch là một nữ tử thông tuệ, tuyệt đối hiểu rõ những mối quan hệ phức tạp trong đó.
Y nhặt một thanh đoản tiễn lên ngắm nghía, chuyển đề tài, “Đoản tiễn là ám khí độc môn của Mạc Bắc Trần gia.” Thái Hà trong lòng y là nữ tử thuần khiết nhất, y không muốn hoài nghi nàng.
Nàng lấy ngón trỏ quệt một chút máu đọng lại, thản nhiên nói, “Độc tẩm trên mũi tên là ‘Thất bộ truy hồn’,‘Thất bộ truy hồn’ là Ngũ Độc Môn trấn môn chi bảo.”
“Sao nàng biết?” Tần Mộ Phong kinh ngạc. Nàng xuất thân nhà quan lại, tại sao lại có thể hiểu rõ việc giang hồ như vậy?
Y hỏi, làm cho Liễu Thiên Mạch trấn định lại. Nàng phủi tay đứng lên, không chút để ý nói, “Xem qua một ít y thư mà thôi.” Nàng làm sao vậy? Cư nhiên lại thất thố trước mặt y.
“Độc trên người ta là ai giải?” Tần Mộ Phong là cỡ người thông minh thế nào, lập tức nhận thấy điểm bất thường.‘Thất bộ truy hồn’ khó có thể giải dược, ngoại trừ thiên hạ đệ nhất độc y và Tà thủ thần y, y không biết còn ai có thể giải được.
“Diêm Môn môn chủ giải hộ ngài.” Nàng nói dối.
“Tại sao hắn lại phải giải độc cho ta?” Tần Mộ Phong không quá tin tưởng lí do thoái thác của nàng. Diêm Môn môn chủ cũng không am hiểu y thuật, huống chi hắn tại sao lại phải giải độc cho y?
“Hắn nói mạng ngài là của hắn, bất luận kẻ nào cũng không thể cướp đi.” Trên thực tế, mạng Tần Mộ Phong là của nàng.
“Thì ra là thế.” Ấn theo quy củ giới sát thủ, nếu y chết trong tay người khác, nhiệm vụ của Diêm Môn coi như thất bại, không thể lấy tiền thù lao. Diêm Môn môn chủ cứu y, chắc do lý do này rồi.
Thiên Mạch hắt xì một cái, vô thức rụt thân thể lại. “Trời sáng rồi, trở về thôi.”
Tần Mộ Phong cởi áo khoác của mình, khoác lên người nàng. “Ngươi rất gầy, tầm bổ nhiều vào.” Nàng rất gầy, chẳng có chút thịt nào.
“Ta thấy thế này cũng rất tốt.” Từ khi được đại sư phụ mang về, cuộc sống của nàng vẫn thực xa hoa. Nàng trời sinh mảnh dẻ, vô luận có tầm bổ thế nào, cũng không béo lên được.
Tần Mộ Phong không đáp, buộc miệng nói, “Mười ngày sau là đại thọ của Tể tướng phải không?”
“Phải.” Ngay cả chính nàng cũng đã quên ngày sinh của Liễu Tể tướng. Ngày giỗ của mẹ và ngày cha sinh không ngờ chỉ hơn kém nhau mười ngày, thật sự là châm chọc a.
“Ta cùng nàng đến dự, ta sẽ không để nàng bị bọn tỷ muội khinh thường.” Liễu Tể tướng có chín nữ nhi, ai cũng đều được gả cho con nhà quyền quý. Nếu Liễu Thiên Mạch quá mộc mạc, nhất định sẽ bị cười nhạo.
“Đa tạ.” Biểu tình của nàng không có biến hóa quá lớn, nhưng tận sâu trong đáy lòng, lại dấy lên chút ấm áp.
“Nếu ta nhớ không lầm, Liễu tướng rất thích đan thanh[1], đặc biệt là tranh vẽ trúc.” Y có thể cân nhắc tặng một bộ danh họa.
Thiên Mạch hiểu ý Tần Mộ Phong, đáy mắt nàng xẹt qua một tia giễu cợt, “Đan thanh phải tặng cho người thực sự hiểu biết thưởng thức.” Người kia không biết thưởng thức, chỉ tổ uổng phí tâm huyết của người vẽ tranh.
“Sao lại nói như vậy?” Trong triều ai cũng biết, Liễu tướng là một tay vẽ đan thanh rất giỏi, là một người thực sự hiểu tranh.
“Nhất tiết phục nhất tiết, thiên chi toàn vạn diệp, ngã tự bất khai hoa, miễn liêu phong dữ điệp[2]. Ông ta cả đời truy cầu danh lợi, sớm đã không hiểu được cốt khí của trúc. Những người họa trúc, đều có khí tiết cương trực, đạm mạc không màng danh lợi. Bức họa của bọn họ nếu rơi vào tay người kia, không khỏi vấy bẩn tục khí, hủy đi một bộ tranh đẹp a.”
Lời nàng vừa nói, làm cho Tần Mộ Phong kinh ngạc. Y biết nàng đa tài, không nghĩ tới nàng còn có tâm tình như vậy.
Nàng hiểu được ý họa chân chính, hiểu được khí khái của trúc, một nữ tử tao nhã như vậy, lại có thể là một nữ nhân dã tâm bừng bừng, ham muốn giàu sang phú quý sao?
Không, không phải. Giờ phút này người y nhìn thấy, là một nữ tử phẩm cách cao quý, thanh nhã xuất trần.
Nàng rốt cuộc là nữ nhân như thế nào? Y càng ngày càng không hiểu nàng.
[1] Đan là đỏ, thanh là xanh. Đây là 2 màu sắc được sử dụng trong tranh vẽ thời cổ đại. nên dùng nó để nói đến hội họa thời cổ.
[2] Bài thơ “Trúc” của danh họa Trịnh Tiếp (nhà Thanh). Maroon tạm dịch:
Một mùa lại một mùa
Ngàn cành treo vạn lá
Tôi chẳng thể nở hoa
Miễn trêu ong ghẹo bướm