Vì để ở gần bảo vệ Tần Mộ Phong, và cũng vì không muốn giao thiệp với mấy nữ nhân tâm cơ thâm trầm kia, Thiên Mạch ẩn trong Thính Phong Hiên không ra ngoài. Kỳ thực, nàng một tấc cũng không rời Thính Phong Hiên còn có một mục đích khác: phòng ngừa Dạ Cơ trộm bí mật triều đình. Nàng không phải là đại nội mật thám, nhưng mà, thân phận hiện tại của nàng là đại nội mật thám, nhất định phải làm việc mà đại nội mật thám nên làm.
Thính Phong Hiên không cho người ngoài ra vào, đến cả Hồng Ngạc cũng không được phép. Tần Mộ Phong an bài Hồng Ngạc ở Thu Đường Viện, Thiên Mạch lúc nào cũng có thể đến đó tìm nàng. Tần Mộ Phong an bài thật sự rất chu đáo, y chưa từng vì nữ nhân nào khác lo lắng như vậy.
Nàng khoác áo choàng màu trắng, tản bộ trong tiểu viện. Trong Thính Phong Hiên vô cùng im ắng, tuyết phủ dày trên chạc cây, thỉnh thoảng phát ra một tiếng vang nhỏ.
Nơi nàng đi qua, lưu lại những dấu chân mờ mờ. Những bông hoa tuyết nhỏ vẫn nhè nhẹ bay bay trên bầu trời như đang múa lượn, thỉnh thoảng đậu trên chiếc áo choàng trắng như tuyết của nàng, hòa vào làm một.
Một cơn gió lạnh thổi qua, lạnh thấu xương.
Thân hình mảnh dẻ của Thiên Mạch khẽ gồng lên, sau đó khôi phục cảm xúc, tiếp tục đi lại trên mặt đất phủ đầy tuyết.
Trong gió tựa hồ mang theo một âm thanh quỷ dị, một thanh bảo kiếm sắc lạnh lao về phía lưng Thiên Mạch. Khi mũi kiếm vừa chạm đến áo choàng trên người nàng, Thiên Mạch khẽ lách, xoay người lui ra xa mấy trượng.
Nàng mắt lạnh nhìn hắc y nhân đang đứng đối mặt, cười lạnh,” Các hạ chỉ biết ám sát thôi sao?” Nàng hôm qua vừa mới vào ở Bình Nam Vương Phủ, hôm nay đã có người ám sát nàng, nàng thật sự gây chướng mắt lắm sao.
Đối phương không nghĩ tới nàng biết võ công, hơi nghi hoặc, “Ngươi là ai?” Nghe thanh âm, rõ ràng là một nữ tử.
Thiên Mạch hất cằm, một thanh kiếm bạc bén ngót từ trong tay áo trượt ra, kiếm phong vừa chuyển, hàn quang sắc bén,” Còn ngươi là ai? Ta dựa vào cái gì phải nói với ngươi?”
Đôi mắt hắc y nhân bắn ra hàn quang,” Ngươi vào vương phủ rốt cuộc có mục đích gì?”
Thiên Mạch cười lạnh,” Các hạ chính là Dạ Cơ vang danh các nước đó sao? Thật sự là thất kính a.” Thiên Mạch nói oang oang, “Không thể tưởng được a, Nam Việt đệ nhất tử sĩ Dạ Cơ nổi tiếng các nước, không ngờ lại làm thị thiếp của Bình Nam Vương.” Nàng cũng không thể khẳng định thân phận hắc y nhân, chỉ là cố tình tung hỏa mù, hy vọng có thể làm bại lộ thân phận thật của ả.
Hắc y nhân thu hồi bảo kiếm, lạnh lùng cười nói,” À, hoa khôi Liễu Thiến danh bất hư truyền, quả nhiên là quyến rũ tận xương, khó trách có thể mê hoặc Bình Nam Vương quay như chong chóng.” Ngoại trừ sát khí bừng bừng, Thiên Mạch còn ngửi được vị chua trong giọng nói của ả. Nữ nhân này thích Tần Mộ Phong? Ả là một trong bốn thị thiếp sao?
” Đây là tài năng của ta.” Thiên Mạch thu hồi ngân kiếm vào tay áo.
Hắc y nhân nhìn Thiên Mạch,” Là địch hay là bạn?”
Thiên Mạch cong môi cười, phong tình vạn chủng,” Ngươi nghĩ sao?”
“Bớt nói nhảm.” Hắc y nhân ngữ khí lạnh lùng, kiếm đột nhiên nhắm thẳng Thiên Mạch, chiêu nào cũng chí mạng.
Đáy mắt Thiên Mạch thoáng chút nghi hoặc, ngân kiếm lại trượt ra, mâu trung chứa đầy lãnh ý. Kiếm quang ngang dọc, như lưu quang trăm chuyển. Nhân ảnh biến hóa không ngừng, vũ điệu tung bay.
Tay Thiên Mạch đột nhiên nắm lấy dây buộc áo choàng, nhẹ nhàng rút dây, áo choàng màu tuyết trắng rơi xuống đất. Áo choàng bay xuống, Thiên Mạch khom mình ra trước, mũi kiếm chỉa thẳng vào khăn che mặt của hắc y nhân. Hắc y nhân cả kinh, gập người ra sau, ngân kiếm sáng loáng đâm vào lưng ả.
Hắc y nhân ré lên, đưa tay đẩy ngân kiếm của Thiên Mạch ra. Máu từng giọt từng giọt rơi trên tuyết, vô cùng nổi bật.
Thiên Mạch mâu quang sắc bén, không có ý định buông tha ả như vậy. Nghiêng người sang bên, bảo kiếm lại tiếp tục đâm tới. Hắc y nhân cả kinh, thi triển khinh công hoảng hốt bỏ chạy. Trong khoảnh khắc ả xoay người, từ thắt lưng rơi xuống một vật gì đó. Thiên Mạch khóe mắt bắt gặp vật ả kia làm rơi, khựng lại không đuổi theo nữa.
Nàng lặng lẽ ngồi xuống, ngân kiếm cắm xuống đất, nhìn miếng ngọc bội trong suốt sáng loáng trên mặt tuyết.
” Liễu Thiến cô nương, tâm trạng tốt ghê, đang thưởng tuyết sao?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng nàng.
” Không phải.” Thiên Mạch không nhặt ngọc bội, chậm rãi đứng dậy. Nàng đứng đối mặt với Phi Dương, ngân kiếm trong tay vẫn nhuộm đầy máu tươi.
Phi Dương khóe miệng nhếch lên, ” Phu nhân, ty chức mắt kém, không nhận ra cô lại có một thân võ công cao cường như vậy.”
Thiên Mạch bước đến, nhặt áo choàng lên khoác vào. Nàng hất cằm xỉa xỉa miếng ngọc bội nằm trên tuyết, “Nhìn xem kia là cái gì?”
Phi Dương hồ nghi liếc nhìn nàng, nhặt ngọc bội lên.
Y thấy rõ dòng chữ khắc trên ngọc bội, nhướn mày,” Nam Việt đệ nhất tử sĩ.”
” Ta đoán không sai, ả quả đúng là Dạ Cơ.” Dạ Cơ vì sao muốn giết nàng? Bởi vì Dạ Cơ yêu Tần Mộ Phong, đang ghen với nàng chăng? Một lý do vô cùng vớ vẩn. Trừ lý do cực kỳ vớ vẩn này ra, nàng không nghĩ ra được lý do nào khác.
” Cô là ai?” Liễu Thiến là ai? Trăm phương ngàn kế trà trộn vào vương phủ có mục đích gì.
” Có lẽ, ngươi nên đi hỏi Hoàng Thượng.” Thiên Mạch lười biếng nhìn y một cái. Buông tay, kiếm rơi ra, cắm vào trong tuyết. Khi nàng rút kiếm lên, trên mũi kiếm đã không còn một vệt máu nhỏ nào.
” Cô là người của Hoàng Thượng?” Phi Dương lập tức hiểu ra ngụ ý trong lời nói.
Thiên Mạch thu hồi ngân kiếm, chắp tay ôm quyền, lạnh lùng nói,” Đại nội mật thám Tuyết Nhạn, phụng mệnh Hoàng Thượng bảo vệ Bình Nam Vương, thỉnh Phi Dương hộ vệ chỉ giáo nhiều hơn.”
” Cô là Tuyết Nhạn?” Phi Dương rõ ràng không tin, “Lệnh bài đâu?”
Thiên Mạch khóe miệng khẽ nhếch,” Lệnh bài của ta đã đánh mất, bị ngươi nhặt được, không phải sao? Đến nay vẫn chưa lấy lại.”
” Cô nói cô phụng mệnh bảo vệ Vương gia, nhưng mà cô hình như đâu phải mới quen biết Vương gia?” Nếu nàng là Tuyết Nhạn, từ trước đã tiếp cận Vương gia là có mục đích gì?
” Đây là hoàng mệnh, thứ cho Tuyết Nhạn không thể phụng cáo. Ta thu được tin tức, Dạ Cơ muốn ám sát Vương gia, nếu ngươi không muốnVương gia gặp chuyện, lập tức đuổi theo kiểm tra tung tích Dạ Cơ. Ả đã trúng một kiếm của ta, rất dễ tra ra.”
” Ta phải làm thế nào mới có thể tin cô?” Phi Dương nhìn thẳng vào mắt nàng.
” Ngươi có thể vào cung hỏi Hoàng Thượng.” Thanh kiếm trong tay Thiên Mạch lại trượt ra, tay nàng duỗi ra ném sang,” Đây là kiếm của Tuyết Nhạn, đưa cho Hoàng Thượng xem.” Đây đích thật là kiếm của Tiểu sư tỷ. Mục tiêu của Tiểu sư tỷ là trở thành một nha hoàn kinh thiên động địa, chứ không phải làm kiếm khách. Lúc tỷ ấy trốn đi, đã để lại chuôi ngân tuyết kiếm này.
” Vì sao không cho Vương gia biết thân phận của cô?” Theo phán đoán của y, Vương gia nhất định không biết.
” Đại nội mật thám, xuất quỷ nhập thần, không được công khai lộ diện.” Thiên Mạch vận khí, làm cuộn lên một lớp bông tuyết, che phủ những đốm đỏ sẫm.
Phi Dương thất kinh, nội lực vô cùng thâm hậu.
Y xoay người, đưa lưng về phía Thiên Mạch,” Nếu cô thật sự là đại nội mật thám, ta sẽ không nói với Vương gia.” Y cơ hồ tin vào lời nói của Thiên Mạch. Vương gia có nói, Hoàng Thượng phái Tuyết Nhạn giám thị ngài. Như vậy, trước đó vài ngày nàng lấy thân phận Liễu Thiến xuất hiện cũng không có gì lạ.
” Ngươi cứ hỏi Hoàng Thượng chẳng phải sẽ biết.” Thiên Mạch kéo áo choàng, như âm hồn bước vào trong.” Dạ Cơ đã bị ta đả thương, thỉnh Vương gia đi nghiệm thương, bốn nữ nhân kia đều khả nghi.” Nàng ngoái đầu nhìn lại,” Ta nghĩ ngươi biết phải làm như thế nào, đúng không?”
Phi Dương nhìn theo bóng dáng nàng một hồi lâu, xiết chặt ngân tuyết kiếm, lẳng lặng rời đi.
Bóng lưng nàng, giống hệt như Thiên Mạch, là y quá đa nghi chăng?
II
Tần Mộ Phong từ trong cung trở về, nhìn thấy một cô gái nhỏ ny khoác một chiếc áo choàng trắng tinh, đứng trước cửa Thính Phong Hiên nhìn quanh.
Nàng đang đợi y? Tần Mộ Phong nhất thời cảm thấy vui sướng, chân bước nhanh hơn.
Thái Hà luôn miệng nói yêu y, nhưng chẳng bao giờ chờ đợi y.
Thì ra, được một nữ nhân chờ đợi, là hạnh phúc như thế này.
Tần Mộ Phong cầm hai tay nàng, đặt lên ngực mình,” Lạnh không?”
Thiên Mạch lãnh đạm cười cười,”Không lạnh, còn chàng?” Nàng liếc nhìn chiếc áo mỏng trên người Tần Mộ Phong,”Sao không mặc thêm áo.”
Y tự nhiên thoải mái vòng qua eo Thiên Mạch, ôm nàng bước vào trong,” Ta quen rồi.”
Thiên Mạch cất giọng dịu dàng, xiết chặt tay Tần Mộ Phong,”Trời trở lạnh rồi, mặc thêm ít quần áo, đừng để bị biến thành băng đó.” Đây là tuyệt kỷ của Tam sư phụ, năm đó Tam sư trượng bị chiêu này thu thập trở nên dễ bảo vô cùng.
Tần Mộ Phong cười khổ,” Ta biết rồi.” Hình như trước giờ chưa có ai từng nói với y những lời như thế. Rất đơn giản, nhưng lại ấm áp đến lạ kỳ.
” Vương gia, chàng phải xử lý công sự sao?” Nàng phải tranh thủ khoảng thời gian ở cạnh y, khiến y trong thời gian ngắn nhất yêu thương nàng.
” Nàng có việc gì?” Y mỉm cười nhìn nàng.
Thiên Mạch lắc đầu, mỉm cười,” Không có.”
” Bồi ta uống chén rượu.” Tần Mộ Phong nhìn lên trời cao, ngữ khí có chút cô đơn,” Từ lần trước ở Túy Yên Lâu uống rượu với nàng, đến giờ cũng chưa uống thỏa thuê lần nào.” Ngoài Liễu Thiến ra, hầu như không ai có thể bồi y uống rượu.
“Được.” Thiên Mạch gật đầu đồng ý, nụ cười lạnh lùng.
Nhìn nụ cười lạnh lùng của nàng, y giống như nhìn thấy Liễu Thiên Mạch. Trong trí nhớ của y, Liễu Thiến là người quyến rũ, đáng yêu. Lần sau gặp lại nàng, dường như đã biến đổi thành một người khác, chỉ có dung nhan tuyệt thế kia là không thay đổi.
Thiên Mạch đột nhiên nhớ ra chuyện gì, thoát ra khỏi vòng tay y, “Vương gia, thiếp đi lấy rượu.”
Tần Mộ Phong chậm rãi gật đầu, “Phân phó hạ nhân đi làm.”
” Thiếp biết rồi.”
Thiên Mạch vừa mới quay người, thì thấy Phi Dương hộ vệ bước vào. Phi Dương liếc nhìn nàng, khẽ gật đầu, lướt qua người nàng.
” Vương gia.”
” Chuyện gì?” Tần Mộ Phong dừng bước, lãnh đạm hỏi.
” Vương gia, ty chức nhặt được cái này.” Phi Dương đứng tại chỗ, đem ngọc bội hai tay đưa lên.
Tần Mộ Phong xoay người, nhận lấy ngọc bội. Y nhíu mày, “Nhặt được ở đâu?” Chính diện ngọc bội có khắc hai chữ ‘Dạ Cơ’, đúng là lệnh bài của Nam Việt đệ nhất tử sĩ Dạ Cơ. Lần trước nhặt được lệnh bài của đại nội đệ nhất mật thám, lần này nhặt được lệnh bài của Nam Việt quốc đệ nhất tử sĩ, Phi Dương thật tài tình.
Phi Dương mặt không đổi sắc, “Trước khi ngài trở về, ty chức thấy một hắc y nhân xông vào nơi này, cùng cô ta giao thủ, từ trên người cô ta rơi ra.”
Tần Mộ Phong nghiêm mặt,” Lúc hắc y nhân xông vào, Liễu Thiến ở đâu?” Y sợ Liễu Thiến bị thương.
” Không, người nọ không phải Liễu Thiến phu nhân. Dạ Cơ bị ty chức đâm bị thương, hoảng sợ chạy trốn. Cô ta mới vừa đào tẩu, thì thấy Liễu Thiến phu nhân từ trong phòng đi ra.”
Nàng không nhìn thấy cảnh đánh nhau? May mắn, nếu không nàng có thể sợ chết khiếp rồi.
” Vương gia, Dạ Cơ bị thương trên lưng, hiện tại đi nghiệm thương còn kịp.”
Tần Mộ Phong ngón tay nắm chặt, bỗng dưng xoay người,” Đến Bắc viện.”
******
Có lẽ đúng như Thái Y sớm hoài nghi, Tần Mộ Phong xông thẳng vào Thái Nguyệt Hiên, xông vào phòng Thái Y.
Y tung chưởng đẩy cửa phòng, liền nghe được tiếng khoát nước.
” Ai đó?” Thái Y phía sau bình phong có chút kinh hoảng.
Tần Mộ Phong không trả lời, bước vào sau bình phong.
Đằng sau bình phong, là một bức tranh sống động đầy màu sắc. Thái Y ngồi trong thùng tắm, hai cánh tay như ngó sen duỗi ra bên ngoài, những cánh hoa hồng nổi lửng lờ trên mặt nước. Cánh tay trắng như tuyết nổi bật giữa những cánh hoa hồng, kiều diễm ướt át.
Thái Y thấy người đến là Tần Mộ Phong, mỉm cười ** với y, “Vương gia? Sao lại là chàng?”
Tần Mộ Phong lạnh lùng nhìn nàng,” Đứng lên.”
“Dạ?” Thái Y ngẩn người, sau đó che mặt cười khẽ,” Vương gia, muốn cùng thiếp tắm uyên ương ư?”
” Đứng lên.” Tần Mộ Phong không hề kiên nhẫn nhắc lại.
Thái Y kinh ngạc, lập tức đứng lên, hai tay ôm phía trước, che khuất cảnh xuân trước ngực, sắc mặt ửng đỏ, có chút không tự nhiên.
Tần Mộ Phong không rảnh thưởng thức ** mỹ miều của ả, ngữ điệu lạnh như hàn băng, “Xoay người.”
Thái Y chậm rãi xoay người, trên ** trắng bóc dính bọt nước cùng cánh hoa hồng, kiều diễm ướt át.
Tần Mộ Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt rời khỏi ** của ả, lãnh đạm nói, “Nàng tiếp tục tắm đi.” Y xoay người đi, không chút lưu luyến.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Thái Y thân mình run lên, sắc mặt trắng bệch, ngồi bất động trong thùng nước, mồ hội rịn đầy trên trán.
Một hắc y nhân từ dưới gầm giường chui ra, đưa lưng về phía Thái Y, giọng yếu ớt, “Tần Mộ Phong đã hoài nghi, làm sao bây giờ?” Trên lưng cô ta có một vết thương, máu tươi loang lổ trên áo. Tóc tai rối bời, che khuất một chút vết máu.
Thái Y hữu khí vô lực, “Ta cũng không biết.”
Hắc y nhân lạnh lùng cười,” Ta nói cho ngươi biết, hai chúng ta giờ đã ngồi chung một thuyền, nếu ta gặp chuyện không may, ngươi cũng không thoát khỏi liên quan.”
“Ta biết.” Thái Y lau mồ hôi trên trán, tựa vào cạnh thùng nước.
” Ngươi đừng quên, bỏ hồng hoa vào thức ăn của Liễu Thiên Mạch, tặng cô ta túi xạ hương, đều là chủ ý của ngươi. Nếu để cho Vương gia biết, hừ.” Hắc y nhân hừ lạnh, chậm rãi xoay người, lộ ra khuôn mặt thanh tú, không ngờ lại là một trong bốn thị thiếp – Hàm Thúy.
Thái Y thản nhiên nói,” Ta biết.”
Hàm Thúy ngồi lên giường, mắt tỏa hàn quang, “Con ** Liễu Thiến kia, rốt cuộc có lai lịch gì? Ta nghĩ rằng, Vương gia sẽ không biết có người bị thương.” Liễu Thiến võ công cao cường, nằm ngoài dự kiến của ả.
Thái Y nhăn mày, nheo mắt trầm tư, “Có lẽ, Vương gia biết Liễu Thiến biết võ công.”
“Có thể.” Hàm Thúy cử động thân mình, làm động đến vết thương, kêu lên đau đớn.
Thái Y ngẩng đầu, nhìn Hàm Thúy,” Vương gia nhất định sẽ đi kiểm tra ngươi, làm sao bây giờ?”
“Chuyện này….” Nàng nghiêng đầu, nhất thời không có chủ ý.
” Ta biết phải làm gì rồi!” Thái Y cúi đầu, cười đến quỷ dị vô cùng.
” Biện pháp gì?” Hàm Thúy tỏ ra sốt ruột.
” Chính là….” Thái Y khóe miệng khẽ nhếch, trong đôi mắt quyến rũ, tràn đầy sát khí.